Cập nhật mới

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3001


Chương 3001

Xoẹt.

Thần Trạch bị xóa sổ trong nháy mắt.

Nhẫn bị Diệp Quân lấy đi.

Nữ yêu vương bên kia trợn trừng mắt: “Ngươi thật sự muốn liều chết với khu vực Cổ Hoang?!”

“Ngu xuẩn!”

Sở phu nhân âm thầm mỉa mai: “Đã đến nước này rồi mà còn phun ra mấy lời vô tri, đúng là con ả không não! Thanh niên kia rõ ràng không sợ khu vực Cổ Hoang, ả lại còn dùng nó để uy hiếp… Ngu không tả nổi”.

Diệp Quân nhìn nữ yêu vương rồi biến mất tại chỗ.

Xoẹt!

Một thanh kiếm lao về phía bà ta.

Nữ yêu vương hoảng sợ, không dám nghênh đón trực tiếp mà liên tục lùi về sau.

Roẹt!

Diệp Quân thấy chém hụt thì cau mày, nói với bà ta: “Không đánh à?”

Nếu bà ta không chịu đánh thì hắn cũng bó tay.

Bởi xét về tốc độ thì hắn không bằng đối phương.

Kiếm Thanh Huyên cái gì cũng tốt, chỉ trừ tốc độ.

Nữ yêu vương quắc mắt nhìn hắn.

Bà ta đương nhiên không dám nhào lên đánh.

Diệp Quân cầm thanh kiếm kia trong tay chính là vô địch, e rằng chỉ có cường giả tám phần thần tính mới đánh lại.

Nói cách khác, hiện giờ hắn là người đứng đầu trong cảnh giới dưới tám phần thần tính.

Thấy nữ yêu vương không nói gì, Diệp Quân lắc đầu: “Chán thế”.

Hắn ngẩng lên, thấy Nhị Nha vẫn đang đánh nhau với Cự Mang.

Còn chưa xong à?

Diệp Quân nhíu mày.

Bỗng hư không vỡ ra, để một con yêu thú rơi huỵch xuống.

Những người khác nhìn theo, thấy đó là Cự Mang.

Thua rồi sao?

Nhị Nha xuất hiện cạnh Diệp Quân, lẳng lặng nhìn sang.

Diệp Quân tròn mắt nhìn lại, bỗng muốn đánh một trận với nàng.

Hắn thừa nhận hắn đang tự cao, nhưng cũng có tự tin.

Giờ đây hắn thấy mình là vô địch.

Nhờ kiếm Thanh Huyên.

Và khả năng hấp thu sức mạnh thời không đặc biệt.

Có lẽ Nhị Nha… cũng không chịu nổi chứ hả?

Như đọc được suy nghĩ của hắn, cô bé liếm kẹo hồ lô, hỏi: “Muốn thử vài chiêu?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải, nhưng mà… đủ rồi thì dừng…”

Nhị Nha gật đầu: “Ta cho ngươi chém trước”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3002


Chương 3002

Diệp Quân trợn mắt: “Làm vậy… được không đấy?”

Nhị Nha chỉ vào đầu mình: “Chém vào đây này”.

Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ ta lợi hại lắm đó… Ngươi…”

Nhị Nha bất mãn trừng hắn: “Bảo ngươi chém thì cứ chém! Lề mà lề mề làm gì?”

Diệp Quân vung kiếm chém vào đầu Nhị Nha.

Ầm!

Một luồng sức mạnh khủng khiếp thổi bay hắn đi.

Bay cả vạn trượng.

Khi dừng lại, kiếm Thanh Huyên run lên trong tay hắn, cả người cũng tê dại.

Mà Nhị Nha thì không hề hấn gì.

Diệp Quân dại ra.

Thân thể này có phải hơi bị siêu hạng quá không vậy?

Nhị Nha chỉ nhàn nhạt nói: “Đến lượt ta”.

Rồi nắm bàn tay nho nhỏ lại.

Diệp Quân vội la lên: “Ta đầu hàng! Đầu hàng!”

Một cú đấm thôi là có thể lấy mạng hắn, bảo hắn làm sao dám đón?

Thấy hắn chịu thua, Nhị Nha bĩu môi: “Sợ gì chứ? Ta có đánh chết ngươi đâu”.

Diệp Quân: “…”

Những người khác âm thầm lắc đầu trước cảnh này.

Hai người kia thật sự là không đặt khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần vào mắt.

Nhưng họ cũng hiểu ra.

Diệp Quân quả thật có sức mạnh để làm vậy.

Hắn không đùa giỡn cùng Nhị Nha nữa mà nhìn Cự Mang, thấy ông ta chưa chết nhưng cũng bị Nhị Nha đánh trọng thương.

Hắn bèn khiếp sợ nhìn sang bên, tự hỏi cô bé này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Cự Mang nhìn cô bé đang liếm kẹo hồ lô đầy khó tin, không ngờ mình lại thua cuộc nhanh như vậy.

Lại còn bị áp chế hoàn toàn.

Từ tốc độ, sức mạnh đến khả năng phòng ngự.

Áp chế trên mọi phương diện.

Ông ta nói với nữ yêu vương: “Báo cho Yêu Nguyệt đại nhân!”

Họ đã không thể quản lý chuyện này được nữa.

Nữ yêu vương lại sa sầm mặt: “Không liên lạc được!”

Cự Mang nhíu mày: “Không liên lạc được?”

Nữ yêu vương gật đầu.

Bà ta đã thử liên lạc với Yêu Nguyệt từ khi Thần Trạch bị chém chết, sau đó kinh hãi nhận ra mình không làm được.

Tựa như yêu vương đã bốc hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3003


Chương 300

Chương 3003

Cự Mang sa sầm mặt: “Sao lại thế…”

Ông ta vận dụng bí pháp liên lạc với yêu vương, nhung đối phương như đã bốc hơi, chẳng thèm ừ hử gì.

Cự Mang nhíu mày thật chặt.

Diệp Quân đứng ở xa bỗng hỏi: “Đang gọi người tới hả?”

Cự Mang lẳng lặng nhìn sang.

Diệp Quân vừa mở miệng thì nghe một giọng nói truyền tới từ hư không: “Diệp Quân!”

Hắn nhìn lên, thấy người nói là Thần Khởi.

Ông ta nhìn hắn chằm chặp: “Đến lúc kết thúc rồi”.

Ông ta vươn tay đẩy một lệnh bài ra. Nó bay lên thật cao rồi hóa thành ngọn lửa. Từ trong đó, một bóng người ngưng tụ mà thành, thả ra uy áp đáng sợ bao trùm hết thảy.

Giọng Sở phu nhân trầm xuống: “Tổ tiên nhà họ Thần – Thần Hạo”.

Bán bộ chín phần thần tính!

Chỉ là một cái bóng mà đã áp đảo tất cả mọi người.

Bán bộ chín phần thần tính là một lạch trời khó vượt qua với tám phần thần tính.

Ánh mắt Thần Khởi trở nên điên cuồng: “Nghe nói sau lưng ngươi có người chín phần thần tính? Gọi ra đây xem”.

Diệp Quân im lặng nhíu mày.

Chợt một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: “Thi thoảng gọi cũng được”.

Diệp Quân nghe vậy thì sửng sốt.

Hắn quay lại, thấy có một nam một nữ đang đi tới.

Nam mặc đồ trắng, nữ mặc váy trắng.

Người lên tiếng chính là người phụ nữ váy trắng.

Thi thoảng gọi cũng được.

Diệp Quân thấy hai người kia đi đến thì sửng sốt.

Không ngờ họ lại đến đây.

Làm hắn ngạc nhiên vô cùng.

Nhị Nha nhìn thấy người phụ nữ váy trắng thì bĩu môi rồi cùng Tiểu Bạch trở vào Tiểu Tháp.

Những người khác có mặt cũng đổ dồn ánh mắt vào hai người mới tới này, nhận ra họ chính là chỗ dựa sau lưng Diệp Quân.

Vô số người đồng thời cau mày.

Bởi họ chưa từng nhìn thấy hai người này bao giờ.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên áo trắng đứng bên, Sở phu nhân chậm rãi quan sát hai người kia một hồi lâu rồi lắc đầu: “Ta chưa từng gặp”.

Chưa từng gặp!

Thiếu niên nhíu mày, tự nhủ nếu đây là cường giả đứng đầu thì bà ngoại không thể nào chưa từng gặp…

Sở phu nhân cũng nhíu mày, mắt không rời khỏi hai người kia khi nhận ra mình không cảm nhận được khí tức của họ.

Sao lại thế được?

Cõi lòng bà ta rúng động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3004


Chương 3004

Trấn Thiên và các cường giả Trấn tộc cũng đang quan sát hai người áo trắng kia.

Bọn họ như kiến bò trên chảo, bởi họ đã triệu hồi linh hồn tổ tiên, một vị đại lão siêu đẳng đã đến bán bộ chín phần thần tính.

Nếu hai người kia chưa đạt đến đẳng cấp ấy hoặc chỉ ngang bằng thì tuyệt đối không có phần thắng.

Câu hỏi là hai người này đã đến cảnh giới đó chưa?

Bọn Trấn Thiên ôm lòng nghi ngờ.

Bởi không ai cảm nhận được khí tức của bên đối phương.

Thần Khởi cũng nhìn hai người kia không chớp mắt, tuyệt đối không tin bọn họ đã đạt đến chín phần thần tính.

Chín phần ư?

Bao nhiêu năm qua chỉ có Thần Nhất đạt đến cảnh giới này, mà ông ta còn là người nhà họ Thần!

Người ngoài sao có thể làm được?

Tuyệt đối không thể!

Một lần nữa âm thầm khẳng định, Thần Khởi dần bình tĩnh lại, môi cong lên thành nụ cười nhạt.

Bên kia, Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng một hồi mới mở miệng: “Cha”.

Đối phương đúng là cha của hắn.

Dung mạo giống như đúc, không có gì khác biệt.

Kiếm Chủ Nhân Gian nghe vậy thì cười lớn: “Ngươi gọi ta là cha?”

Diệp Quân trợn mắt: “Có vấn đề gì sao?”

Thấy Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn sang, người phụ nữ kế bên nói: “Nhận đứa con này cũng không lỗ gì”.

Hai cha con hết biết nói gì.

Diệp Quân nhìn sang, cảm thấy cha vẫn là cha, nhưng mà hình như ký ức có vấn đề.

Kiếm Chủ Nhân Gian cũng đang nhìn hắn. Ông ấy không quá bất ngờ khi nghe Diệp Quân gọi mình là cha, dẫu sao đi theo người phụ nữ kia suốt bao lâu, có đần thì cũng đoán được một vài.

Đã vậy, dáng dấp thanh niên này lại cực kỳ giống ông ấy.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên trong hư không.

Mọi người ngẩng đầu lên, thấy Thần Hạo – tổ tiên nhà họ Thần – đang chậm rãi đi xuống.

Tuy ông ta không thả uy áp nhưng ai nấy đều có cảm giác áp bách đến nghẹt thở.

Đây là bán bộ chín phần thần tính!

Là ngưỡng cửa thế nhân không thể vượt qua!

Sắc mặt Trấn Thiên trở nên phức tạp. Gã đã có tám phần thần tính, nhưng đến bây giờ mới nhận ra khoảng cách với chín phần to lớn đến nhường nào.

Có thể nói là không bằng kiến cỏ.

Gã nhìn hai người áo trắng kia, biết rằng Trấn tộc tồn tại hay diệt vong đều nằm trong tay bọn họ.

Thần Hạo thì không biết cảm nhận được gì từ hai người kia mà nhíu mày.

Người phụ nữ váy trắng không nhìn Thần Hạo mà nói với Diệp Quân: “Con không cần quá khắt khe việc gọi người hay không, cứ tùy tâm là được rồi, hiểu chưa?”

Hắn hỏi lại: “Tùy tâm là sao?”

Người phụ nữ: “Muốn gì làm đó”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3005


Chương 3005

Diệp Quân cười khổ: “Con không mạnh đến mức ấy”.

Người phụ nữ gật đầu: “Vậy thì hạ mục tiêu xuống, muốn gọi thì gọi, không muốn thì không gọi, cái này con làm được”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Thấy hắn còn băn khoăn, bà ấy lại nói: “Nhận thức nội tâm, hàng phục nội tâm, tùy tâm”.

Diệp Quân hỏi lại: “Tâm?”

Bà ấy gật đầu: “Làm gì cũng đừng nên quá sức. Như con vì sợ bị người khác gọi là vua dựa dẫm nên không dám gọi ai đến. Sống trên đời vì sao phải để ý cái nhìn của người khác? Sống vì lẽ đó là cực kỳ ngu xuẩn, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ: “Tâm con nói thế nào thì làm như thế ấy”.

Diệp Quân cười đáp: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ lại nói: “Con không hiểu”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ không giải thích. Nói thật ra thì trên đời có bao nhiêu người sống được tùy tâm?

Nhận thức nội tâm, hàng phục nội tâm, tùy tâm.

Ba cảnh giới độc lập không phân cao thấp.

Diệp Quân hiện tại xem như miễn cưỡng nhận thức được nội tâm.

Nhưng điều bà ấy làm không phải để hắn lập tức đạt đến Tùy Tâm, mà là hướng dẫn hắn nên đi thế nào trên con đường tương lai.

Chỉ lối một chút mà thôi.

Lúc này, Thần Khởi kia bỗng mở miệng: “Nói đủ chưa?”

Thấy người phụ nữ quay sang nhìn mình, ông ta lại hỏi: “Ngươi chính là người hộ đạo của Diệp Quân?”

Bà ấy gật đầu: “Phải”.

Thần Khởi cười mỉa: “Để ta nhìn xem hôm nay ngươi có giữ được mạng cho hắn hay không”.

Người phụ nữ liếc nhìn ông ta rồi vươn tay chỉ Thần Hạo: “Lão là chỗ dựa của ngươi?”

Thần Khởi còn chưa kịp nói thì người phụ nữ ấn nhẹ ngón tay xuống.

Uỳnh!

Dưới con mắt kinh dị của mọi người, Thần Hạo chợt biến sắc, hai gối cong lại thành tư thế quỳ.

Thời không nơi đầu gối lão vụn vỡ.

Những người khác hóa đá.

Bắt quỳ luôn??

Cái quái gì thế?

Thần Khởi nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin tràn ngập, đầu óc trống rỗng.

Bên kia, Sở phu nhân siết chặt hai tay, thân thể khẽ run.

Đám người Trấn Thiên sau khi vượt qua khiếp sợ thì mừng rỡ như điên.

Người đứng sau Diệp Quân mạnh thế sao?

Đây là điều họ không ngờ đến.

Thật quá kinh ngạc!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3006


Chương 3006

Thần Hạo kia thì rơi vào hoang mang.

Ông ta không có sức đánh trả ư?

Sao lại thế được?

Ông ta tìm cách vận sức nhưng chỉ thành ra vô dụng, sức mạnh đang đè lên người vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, làm ông ta căn bản không đấu lại nổi.

Thần Hạo hoàn toàn mê mang.

Đặc biệt là Thần Khởi, vừa thấy tổ tiên nhà mình quỳ xuống thì liền biết mình xong đời rồi.

nhà họ Thần cũng tiêu tùng rồi.

Các yêu vương bên khu vực Cổ Hoang kia cũng hóa đá tại chỗ.

Không ai ngờ người phụ nữ váy trắng lại mạnh đến vậy.

Thần Hạo tuy chỉ là một cái bóng nhưng rõ ràng là bán bộ chín phần thần tính.

Làm sao mà không có sức đánh trả thế này?

Chẳng lẽ…

Không biết nghĩ tới gì mà Cự Mang và những người khác tái cả mặt.

Thần Hạo ngẩng đầu hỏi người phụ nữ đầy khó tin: “Bà là ai?”

Bà ấy không để ý, chỉ hỏi Diệp Quân: “Tiểu tử, nhà họ Thần ở đâu? Chỉ chỗ cho cô cô”.

Nhà họ Thần ở đâu?

Ai nấy đều không hiểu bà ấy muốn làm gì.

Diệp Quân liếc nhìn Trấn Thiên. Gã vươn tay về bên phải: “Cách đây triệu dặm…”

Người phụ nữ gật đầu, khép ngón tay lại, gọi một thanh kiếm bay ra.

Ai nấy đều không hiểu gì.

Ở Thần giới.

Một thanh kiếm giáng xuống.

Ầm!

Toàn bộ Thần giới hóa thành tro.

Những người khác còn đang rơi vào nghi hoặc thì cảm nhận được gì đó. Thần Khởi kinh hoàng lên tiếng: “Bà… bà…”

Trấn Thiên cũng cảm nhận được, nhìn bà ấy đầy kinh hoàng.

Xóa sổ hà họ Thần chỉ trong một kiếm?

Chín phần thần tính!

Má ơi!

Chắc chắn là đại lão chín phần thần tính!

Nhà họ Thần có rất nhiều đại trận phòng hộ đáng sợ, nhưng chúng còn chưa khởi động đã bị diệt.

Đáng sợ thật!

Chỉ có đại lão chín phần thần tính mới làm được thế này.

Trấn tộc thắng rồi!

Trấn Thiên nhìn Diệp Quân đầy phấn khích, tự nhủ phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự giữa tiểu tử này và Nam Tuyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3007


Chương 3007

Nhà họ Thần bị diệt.

Tin tức này khiến các cường giả nhà họ Thần khác ngồi bệt xuống, mặt xám như tro đầy tuyệt vọng.

Thật sự tuyệt vọng.

Thần Khởi ngã quỵ xuống đất. Cơ nghiệp triệu năm của nhà họ Thần bay biến rồi ư?

Chết trong tay ông ta!

Ông ta sao có thể phụ lòng tổ tiên con cháu trong nhà?

Thần Khởi bỗng phát ra tiếng cười điên cuồng, quát tháo Diệp Quân: “Chín phần thần tính! Ha ha… Chín phần thần tính… Diệp Quân, sao ngươi không nói người sau lưng ngươi có chín phần thần tính? Sao ngươi không nói?!”

Hắn nhíu mày.

Trấn Thiên ở xa lại nói: “Ta nói rồi mà, tại ông không nghe!”

Thần Khởi: “…”

Ông ta cười ngây dại.

Đúng vậy, Trấn Thiên đã từng nói, nhưng ông ta có tin không?

Không.

Trên đời này làm thế nào có được đại lão chín phần thần tính?

Sao mà có được?

Nhưng thực tế nói rằng có.

Nên ông ta thua rồi.

Thua hoàn toàn.

Bên kia, hai yêu vương của khu vực Cổ Hoang cũng hoảng sợ không thôi.

Người phụ nữ kia dùng một kiếm tiêu diệt toàn bộ nhà họ Thần.

Chẳng lẽ là đại lão chín phần thần tính?

Bỗng người phụ nữ chậm rãi nhìn họ: “Khu vực Cổ Hoang… Không cần chỉ, ta biết nó ở đâu”.

Bà ấy khép ngón tay, gọi kiếm Hành Đạo bay ra.

Đúng lúc này, một khí tức xa xưa ùa ra khắp đất trời, một âm thanh già nua vang lên: “Các hạ, liệu có thể nương tay?”

Cự Mang nghe vậy thì mừng rỡ.

Là yêu thần!

Người phụ nữ chỉ nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi”.

Bà khép tay lại hạ xuống.

Kiếm Hành Đạo bay ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3008


Chương 3008

Ngươi nghĩ nhiều rồi!

Theo kiếm Hành Đạo bay ra, một thanh kiếm rơi thẳng xuống trong khu vực Cổ Hoang.

Ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ khu vực Cổ Hoang cứ thế bị tiêu diệt.

Bắt đầu từ bây giờ, trên thế gian không còn nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang nữa.

Trong vòng một ngày, tiêu diệt hai thế lực siêu cấp chỉ với hai chiêu kiếm.

Khi cảm nhận được khu vực Cổ Hoang bị tiêu diệt, hai vị yêu vương trong đó có Cự Mang lập tức xụi lơ dưới đất.

Khu vực Cổ Hoang cứ thế tan tành rồi.

Nhưng yêu thần trong bóng tối lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Sở phu nhân âm thầm nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, lúc này trong lòng bà ta đang cuộn trào như sóng to gió lớn.

Tiêu diệt một thế lực siêu cấp bằng một chiêu kiếm!

Không thèm chớp mắt lấy một cái.

Quá vô lý!

“Ta không tin bà thật sự là chín phần thần tính!”

Lúc này, Thần Hạo vẫn đang quỳ dưới đất chậm rãi cất lời.

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Thần Hạo, Thần Hạo chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó hư ảnh của ông ta bốc cháy.

Ông ta muốn làm gì?

Mọi người hơi nghi ngờ.

Lúc này những cường giả nhà họ Thần đang có mặt lại trở nên hưng phấn.

Đây là đang triệu hoán bản thể!

Bản thể đích thân đến đây?

Khi Thần Hạo bốc cháy, một hơi thở đáng sợ dần kéo đến không biết từ đâu, lan tràn khắp toàn bộ vũ trụ tinh không.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, thời không trên đầu ở cách đó nghìn trượng trở nên sôi trào, không lâu sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Người tới chính là Thần Hạo kia!

Mà lúc này ông ta là bản thể!

Khi bản thể của Thần Hạo xuất hiện, sắc mặt tất cả mọi người xung quanh đều hơi thay đổi, khác với người phụ nữ váy trắng, khí thế của Thần Hạo là ở bên ngoài, khí thế đó như hàng triệu ngọn núi lớn đè vào lòng mọi người, khiến mọi người cảm thấy cực kỳ khó thở.

Sở phu nhân trong bóng tối nhìn chằm chằm Thần Hạo: “Vô hạn tiếp cận chín phần thần tính!”

Nét mặt bà ta cũng trở nên nặng nề.

Tuy Thần Hạo này không đạt đến chín phần thần tính chân chính, nhưng khí thế này đã chứng mình ông ta đang vô hạn tiếp cận cảnh giới này.

Có thể nói dưới cảnh giới chín phần thần tính, ông ta hoàn toàn là một tồn tại vô địch.

Sở phu nhân chậm rãi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ này thật sự là chín phần thần tính ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3009


Chương 3009

Mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều nhìn về phía người phụ nữ váy trắng.

Thần Hạo cũng nhìn chằm chằm bà ấy: “Ta không tin bà thật sự là chín phần thần tính…”

Người phụ nữ đột nhiên duỗi một ngọn tay ra, sau đó nhẹ nhàng đè xuống: “Quỳ xuống”.

Ầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hai chân Thần Hạo đã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.

Lúc này, tất cả mọi người đều hoá đá.

Xung quanh im lặng như tờ.

Cứ thế quỳ xuống ư?

Mọi người sửng sốt nhìn Thần Hạo đang quỳ, nét mặt ngơ ngác.

Sở phu nhân nhìn người phụ nữ váy trắng, cơ thể bà ta lại run rẩy một lần nữa.

Nếu lúc trước bà ta còn hơi nghi ngờ, thì lúc này bà ta đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm người phụ nữ trước mắt là cường giả chín phần thần tính!

Phía sau Diệp Quân thật sự có cường giả chín phần thần tính!

Mấy cường giả của nhà họ Thần thì mặt xám như tro tàn.

Toi rồi!

Toi đời rồi!

Chút hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ cũng biến mất không còn tăm hơi rồi.

Người phụ nữ này thật sự là cường giả chín phần thần tính chân chính!

Thần Hạo quay đầu nhìn bà ấy với nét mặt ngỡ ngàng: “Bà thật sự là cường giả chín phần thần tính…”

“Chín phần thần tính?”

Nét mặt người phụ nữ váy trắng rất lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Đó là thứ rác rưởi gì vậy?”

Dứt lời, bà ấy vung ống tay áo.

Oanh!

Thần Hạo lập tức bị tiêu diệt.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Một đại lão bán bộ chín phần thần tính cứ thế bị giết chết.

Mà lúc này chắc chắn bên hưng phấn nhất chính là Trấn tộc, vì bọn họ là bên thắng lớn nhất.

Lúc này người phụ nữ đột nhiên xoay người nhìn những cường giả nhà họ Thần kia, Thần Khởi còn định nói gì đó, nhưng bà ấy đột nhiên vung tay áo.

Ầm!

Cả đám cường giả nhà họ Thần cứ thế bị tiêu diệt!

Những cường giả của Yêu tộc kia cũng bị tiêu diệt cùng!

Người phụ nữ chậm rãi xoay người nhìn Sở phu nhân, thấy bà ấy nhìn mình, sắc mặt Sở phu nhân hơi thay đổi, bà ta vội nói: “Chúng ta chỉ theo dõi trận chiến, không hề có ý xấu với Diệp công tử”.

Người phụ nữ nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, sau đó bà ấy thu hồi tầm mắt nhìn về phía Diệp Quân: “Con đường tiếp theo con phải tự mình đi”.

Diệp Quân khẽ hỏi: “Mọi người phải đi rồi sao?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu: “Định đi đến một nơi tham quan”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3010


Chương 3010

Diệp Quân cười nói: “Vâng!”

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên đột nhiên xuất hiện trong tay ông ấy, ông ấy trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đưa kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân: “Con cầm lấy”.

Diệp Quân đang định từ chối, nhưng người đàn ông lại nói: “Có thể không sử dụng, nhưng không thể không có”.

Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó cười đáp: “Vâng ạ!”

Dứt lời hắn nhận lấy kiếm Thanh Huyên.

Người đàn ông áo trắng nói đúng, có thể không dùng nhưng không thể không có.

Người đàn ông cười khẽ: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội nói: “Đợi đã”.

Dứt lời, hắn nhìn về phía người phụ nữ: “Cô cô, con có chuyện muốn học hỏi từ người”.

Người phụ nữ váy trắng im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, cô cô làm vậy là có ý gì?

Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Bà ấy sợ cậu hỏi một vài vấn đề quá nhỏ bé”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Lúc này người phụ nữ chợt cất lời: “Hỏi đi”.

Diệp Quân gật đầu rồi nói: “Cô cô, con đã biết cách khống chế sức mạnh của thời không đặc biệt mà người để lại rồi, người chỉ bảo cho con với…”

Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, bên trong thanh ý kiếm này chứa đựng sức mạnh thời không vô cùng đặc biệt.

Người phụ nữ váy trắng nhìn thoáng qua thanh ý kiếm kia, nhưng cũng không nói gì.

Diệp Quân hơi lo lắng.

Lúc này người phụ nữ váy trắng cất lời: “Làm như thế cũng không phải không được, nhưng con có thể thử dung hợp thời không kia vào trong kiếm vực của con”.

Kiếm vực!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Có thể ư?”

Người phụ nữ đáp: “Cứ thử xem?”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được”.

Người phụ nữ đột nhiên mở lòng bàn tay, thanh ý kiếm trong tay Diệp Quân lập tức bay vào tay bà ấy, bà ấy nhìn thanh ý kiếm trong tay, sau đó nói: “Muốn mượn dùng sức mạnh của thời không đặc biệt này cũng được thôi, nhưng con phải hiểu đây không phải sức mạnh của bản thân con, vì thế con phải biết sáng tạo, sáng tạo thời không…”

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Sáng tạo thời không?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Cảm nhận tỉ mỉ, sau đó nắm trong tay bản chất của nó, cuối cùng tạo ra cái mới… Đây là một phương pháp và kỹ xảo, con có thể học”.

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Mô phỏng trước, sau đó thì sáng tạo.

Người phụ nữ gật đầu: “Cố lên”.

Dứt lời bà ấy mở lòng bàn tay, gần trăm chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.

Những chiếc nhẫn này đều là bà ấy có được sau khi giết người lúc nãy, đương nhiên bà ấy không quan tâm đến nó, đây là cố ý giữ lại cho Diệp Quân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3011


Chương 3011

Bà ấy biết trẻ con đều rất thích tiền.

Diệp Quân sững sờ nhìn rất nhiều nhẫn không gian trước mặt.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, bà ấy dẫn người đàn ông váy trắng đi về phía xa.

Nhìn hai người rời đi, Diệp Quân không nhịn được hỏi: “Còn có thể gặp lại nhau không?”

Người phụ nữ phía xa không trả lời mà chỉ gật đầu.

Trên mặt Diệp Quân hiện lên ý cười.

Cứ thế, người phụ nữ dẫn theo người đàn ông biết mất ở cuối tinh không xa xôi.

Diệp Quân hơi mất mát.

Thời gian gặp nhau luôn ngắn ngủi như thế.

Nhưng vẫn may là còn có cơ hội gặp mặt.

Lúc này, Trấn Thiên dẫn theo người của Trấn tộc đi tới, Trấn Thiên khẽ cười: “Tiểu hữu, hai người khi nãy là ai thế?”

Diệp Quân cười đáp: “Cha và cô cô của ta!”

Trấn Thiên gật đầu, vốn muốn hỏi thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Nếu đối phương đã không nói ra tên thì chắc chắn là muốn khiêm tốn.

Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối, bắt đầu từ bây giờ, địa bàn của khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần đều sẽ là của Trấn tộc”.

Người phụ nữ váy trắng đã tiêu diệt nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang, nhưng cũng không tiêu diệt những vũ trụ tinh hà phụ thuộc bọn họ, vì thế đa phần các địa bàn đều vẫn còn.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Trấn Thiên lập tức không khỏi thấy hưng phấn, nhưng ông ta vẫn còn rất lý trí, ông ta thoáng do dự rồi nói: “Diệp thiếu, những địa bàn này quá nhiều, chúng ta vẫn nên mỗi bên một nửa đi”.

Ông ta biết rõ nếu Trấn tộc thật sự chiếm hết thì có hơi quá đáng.

Dẫu sao không phải Trấn tộc đã tiêu diệt nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang, mà là người nhà của Diệp Quân.

Không thể tham lam quá được!

Diệp Quân cất lời: “Tiền bối, nhà ta có một thư viện, ta muốn mời Trấn tộc tham gia vào thư viện của chúng ta, đương nhiên Trấn tộc vẫn là Trấn tộc…”

Nghe thấy thế, Trấn Thiên lập tức thấy do dự.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối đừng lo lắng, dù Trấn tộc không gia nhập thì cũng sẽ là đồng minh của thư viện Quan Huyên, ta sẽ không ép buộc Trấn tộc gia nhập”.

Trấn Thiên hơi gật đầu: “Chuyện này ta không thể quyết định một mình, phải trở về bàn bạc với người trong tộc”.

Diệp Quân gật đầu: “Đó là đương nhiên”.

Hai người lại trò chuyện một lúc, chủ yếu là Diệp Quân nói cho Trấn Thiên nghe tình huống của thư viện Quan Huyên, đương nhiên có cả chuyện thư viện Quan Huyên muốn xây dựng trật tự.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân có chuyện phải xử lý nên rời đi, thấy Diệp Quân đi rồi, trong mắt Trấn Thiên loé lên cảm xúc phức tạp.

Lúc này, một trưởng lão Trấn tộc bên cạnh Trấn Thiên trầm giọng nói: “Tộc trưởng, Trấn tộc ta không thể gia nhập vào thư viện Quan Huyên được, một khi gia nhập, không phải chúng ta sẽ phụ thuộc vào thư viện Quan Huyên này ư? Như thế sao mà được”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3012


Chương 3012

Chương 3012

Trấn Thiên hơi lắc đầu: “Nếu chúng ta không gia nhập, chắc chắn Diệp công tử sẽ không ép, nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là… ơn nghĩa, thế hệ chúng ta có ơn với Diệp công tử nên thế nào cũng dễ nói chuyện, nhưng thế hệ sau thì sao? Hoặc là Diệp công tử không còn nắm quyền nữa?”

Mọi người im lặng.

Trấn Thiên khẽ nói: “Chúng ta phải nhìn xa hơn, lúc này không gia nhập, sau này ở đây có hai thế lực, chắc chắn hai bên sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, những mâu thuẫn kia chắc chắn đều là vấn đề nhỏ, nhưng lỡ như ngày nào đó chúng ta không còn nữa, lúc đó Trấn tộc ta còn xuất hiện một vài kẻ vô dụng…”

Mấy cường giả của Trấn tộc nhất thời im lặng.

Chín phần thần tính!

Sau lưng thư viện Quan Huyên có cường giả chín phần thần tính, chỉ với điều này Trấn tộc đã hoàn toàn không thể sánh bằng rồi.

Nhưng bọn họ thật sự hơi khó chấp nhận việc gia nhập vào thư viện Quan Huyên.

Lúc này, Trấn Thiên đột nhiên nói: “Thật ra cũng không cần băn khoăn như thế, chúng ta không chỉ có thể nhìn xa mà còn có thể nhìn sâu hơn, mọi người nghĩ xem mục tiêu thật sự của Diệp công tử này thật sự chỉ là thời đại cũ ư?”

Mọi người sửng sốt.

Trấn Thiên nói tiếp: “Trấn tộc chúng ta đi cùng thuyền với họ, có lẽ sẽ có thể đi được xa hơn nữa…”

Trấn Thiên hiểu rõ kế hoạch của Diệp Quân chắc chắn rất to lớn, vì thế Trấn tộc không thể chỉ nhìn ở thời đại cũ được.

Có thể nhìn xa hơn một chút!

Đương nhiên cũng có điều bất đắc dĩ, vì hiện tại Trấn tộc không có người trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc, ông ta rất lo lắng cho sự phát triển của Trấn tộc trong tương lai.

Lúc này Trấn Nam Tuyết ở một bên chợt lên tiếng: “Tộc trưởng, thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện tại Trấn tộc chúng ta đang có một tương lai rất tốt”.

Trấn Thiên thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Trấn Nam Tuyết bên cạnh, cười hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Trấn Nam Tuyết cười đáp: “Không còn nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang nữa”.

Trấn Thiên nói: “Nhưng thư viện Quan Huyên sắp đến đây rồi”.

Trấn Nam Tuyết chớp mắt: “Chẳng lẽ thư viện Quan Huyên không phải đồng minh vững chắc nhất của chúng ta sao?”

“Ha ha!”

Trấn Thiên lập tức cười to.

Phải!

Nếu xem thư viện Quan Huyên như kẻ thù, đương nhiên Trấn tộc sẽ thấy áp lực, nhưng nếu xem thư viện Quan Huyên như đồng minh thì sao?

Vậy thư viện Quan Huyên càng mạnh sẽ càng có lợi cho Trấn tộc!

Nói đến cùng thì tâm lý của Trấn tộc phải có thay đổi mới được.

Trấn Thiên đột nhiên hỏi: “Nam Tuyết, con cảm thấy Diệp công tử này thế nào?”

Trấn Nam Tuyết khẽ mỉm cười: “Rất được”.

Trấn Thiên cười nói: “Chỉ thế thôi à?”

Trấn Nam Tuyết quay đầu nhìn chân trời phía xa, mỉm cười im lặng.

Đương nhiên cô ta biết Tộc trưởng có ý gì, nhưng cô ta cảm thấy chuyện tình cảm tốt nhất vẫn nên tự nhiên thì tốt hơn, nếu chứa đựng lợi ích thì cảm giác sẽ thay đổi.

Trấn Thiên cũng không nói gì thêm, vì ông ta biết chuyện này không thể ép buộc được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3013


Chương 3013

Trấn Thiên xoay người nhìn về hướng nhà họ Thần phía xa, nét mặt hơi phức tạp.

Nhà họ Thần từng vô cùng lớn mạnh lại cứ thế bị tiêu diệt.

Một kiếm!

Thế gia siêu cấp truyền thừa trăm triệu năm bị tiêu diệt bằng một kiếm.

Nói thật thì ông ta vẫn hơi cảm thán.

Mà chuyện này cũng cho ông ta biết dù là thế lực như bọn họ cũng chỉ như một con kiến trong mắt một vài người nào đó.

Có lúc đi nhầm một bước sẽ không thể trở mình!

Việc nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang bị tiêu diệt khiến toàn bộ thời đại cũ đều khiếp sợ, mà cái tên của Diệp Quân cũng thoáng chốc lan truyền khắp nơi.

Người thừa kế của Thần Nhất!

Sau lưng có đại lão chín phần thần tính!

Mà bây giờ Diệp Quân cũng được xem là người trẻ tuổi yêu đại nhất toàn bộ thời đại cũ.

Trong một vùng tinh không, Diệp Quân đang dặn dò Ám U và Mộc Nguyên.

Hiện tại kẻ thù của thời đại cũ chỉ còn lại một Chúng Thần Điện, mà hắn định để mẹ mình đến xử lý Chúng Thần Điện này.

Còn hắn muốn đi làm một chuyện!

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Diệp thiếu, cậu muốn đi tới khu vực Tiên Linh sao?”

Diệp Quân gật đầu, hắn đã hứa với Thanh Đại trong Tiểu Tháp là phải đưa đối phương về rồi.

Mộc Nguyên hơi lo lắng.

Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ đưa cô ấy về mà thôi”.

Dù hắn hơi tò mò với khu vực Tiên Linh, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi.

Mộc Nguyên gật nhẹ đầu: “Dù thế nào thì lần này Diệp thiếu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nghe nói khu vực Tiên Linh này rất kiêu ngạo…”

Diệp Quân cười nói: “Ta biết, năm đó Thần Nhất từng đến đó một lần, hình như cũng bị khinh thường!”

Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta chỉ đưa người đến đó, đưa xong ta sẽ đi ngay, ông dẫn dắt những thần tướng kia cùng với Ám U ở lại đây đợi mẹ ta đến, sau khi bà ấy đến, các ông cứ nghe theo lệnh bà ấy là được”.

Mộc Nguyên đáp: “Được!”

Sau khi tạm biệt hai người Diệp Quân cũng không lập tức đi tới khu vực Tiên Linh, mà là đi tới Trấn tộc.

Vì hắn hoàn toàn không biết khu vực Tiên Linh ở đâu.

“Cậu muốn đi tới khu vực Tiên Linh?”

Lúc nghe thấy lời của Diệp Quân, Trấn Thiên nhất thời hơi ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu: “Đưa một người đến đó”.

Trấn Thiên trầm giọng nhắc nhở: “Diệp thiếu, người ở nơi này rất kiêu ngạo, mà tính tình của cậu…”

Nói đến đây, dường như ông ta nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng im lặng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3014


Chương 3014

Ông ta biết Diệp Quân trông có vẻ hiền lành nhưng thật ra nội tâm rất kiêu ngạo, đương nhiên sự kiêu ngạo của hắn chỉ nhằm vào người không thân thiện với hắn.

Nói một cách đơn giản thì ngươi đốt với hắn hắn sẽ tốt với ngươi, nếu ngươi kiêu ngạo với hắn, hắn còn sẽ kiêu ngạo với ngươi hơn.

Tính cách hắn thế này mà đi đến khu vực Tiên Linh thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Diệp Quân cười nói: “Ta đưa một người đến đó rồi sẽ đi”.

Thật ra hắn cũng không muốn quan tâm đến chuyện này cho lắm, Thanh Đại kia không liên quan gì đến hắn cả, nhưng nghĩ đến Thần Nhất, hắn vẫn quyết định giúp đỡ một chút.

Vì Thanh Đại này được Thần Nhất đặt vào quan tài, rõ ràng Thần Nhất có thể là đang bảo vệ cô ta, bây giờ Thần Nhất không có ở đây, vì thế hắn vẫn muốn làm chút chuyện thay ông ấy.

Cũng đành chịu thôi, đã lấy nhiều thứ của người ta như thế rồi mà.

Không làm gì đó thì trong lòng hắn cũng thấy hơi áy náy.

Thấy Diệp Quân quyết định muốn đi, Trấn Thiên cũng không nói gì thêm mà lập tức lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là bản đồ đi đến khu vực Tiên Linh”.

Diệp Quân nhận lấy quyển trục, mỉm cười nói: “Cảm ơn”.

Dứt lời hắn bèn muốn rời đi.

Mà lúc này, Trấn Thiên đột nhiên nói: “Diệp thiếu”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Trấn Thiên, ông ta nghiêm túc nói: “Diệp thiếu, ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định để Trấn tộc gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trấn Thiên tiền bối, Trấn tộc có ơn với ta, nếu Trấn tộc không muốn gia nhập thì chắc chắn ta sẽ không ép, chúng ta vẫn là bạn tốt, thật đấy”.

Trấn Thiên cười nói: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn để Trấn tộc gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.

Diệp Quân cười hỏi: “Tại sao?”

Trấn Thiên khẽ cười đáp: “Vì rất nhiều nguyên nhân, chắc Diệp thiếu cũng biết rõ những yếu tốt này, nhưng cốt lõi nhất vẫn là Trấn tộc ta muốn cùng thư viện Quan Huyên đi xa hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Trấn Thiên chợt nói: “Diệp thiếu, lúc trước cậu từng nói với ta suy nghĩ của cậu… Cậu muốn thiết lập một trật tự toàn vũ trụ, vậy thì khu vực Tiên Linh này…”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà xoay người rời đi.

Dường như nghĩ đến điều gì, Trấn Thiên cảm thấy hơi sởn tóc gáy.

Mẹ kiếp!

Diệp thiếu này không phải hiền lành gì đâu!

Nguyên tắc của Diệp thiếu là ta không chủ động gây chuyện, nhưng nếu chuyện tìm đến ta thì sao?

Ngươi làm người xấu còn muốn để mình yên lòng…

Trấn Thiên cười khổ.

Cũng không biết Diệp thiếu học từ ai nữa.

Nhưng ông ta cũng biết rõ Diệp thiếu vẫn rất tốt, dưới tình huống có thể làm bạn, chắc chắn hắn sẽ không làm kẻ thù với ngươi.

Lúc này, Trấn Thiên không khỏi hơi lo lắng.

Lo lắng cho khu vực Tiên Linh, cũng lo lắng cho Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không phải Thần Nhất, dù năm đó Thần Nhất mất mặt trở về nhưng ông ấy vẫn nương tay, không quá tuyệt tình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3015


Chương 301

Chương 3015

Còn Diệp công tử này thì khác!

Phong cách hành động của hắn là không làm thì thôi, làm thì phải dứt khoát.

Mà nguyên nhân khiến ông ta lo lắng cho Diệp Quân là khu vực Tiên Linh này vượt xa nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang…

Nếu Diệp Quân đối đầu với khu vực Tiên Linh thì ai sẽ thắng đây?

Trấn Thiên lắc đầu cười khẽ, xoay người rời đi.



Sau khi rời khỏi Trấn tộc, Diệp Quân cũng không đi thẳng đến khu vực Tiên Linh mà lại đến Hắc Tử Vực.

Đương nhiên hắn vẫn nhớ Nhược tỷ đã bảo sau khi mọi chuyện kết thúc thì đến nơi này một chuyến.

Vừa đi vào Hắc Tử Vực, sau lưng đã có tiếng bước chân vang lên, Diệp Quân xoay người lại, Nhược Mệnh đã xuất hiện trước mặt hắn.

Cô ấy vẫn mặc áo choàng đen rộng thùng thình, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta nhìn một lần là thấy khó quên.

Nhược Mệnh cười nói: “Đến rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Nhược Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người phụ nữ váy trắng kia chính là cô cô mà ngươi nói sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.

Nhược Mệnh gật đầu: “Chín phần thần tính… Đúng là đáng sợ”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Nhược Mệnh cười nói với Diệp Quân: “Muốn nói gì thì nói đi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nhược tỷ, không giấu gì tỷ, ta cảm thấy có lẽ cô cô của ta không chỉ có chín phần thần tính”.

Nhược Mệnh híp mắt: “Mười phần?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nhược Mệnh hơi nghi ngờ.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có khi nào bà ấy đã vượt qua mười phần rồi không?”

Nhược Mệnh sửng sốt.

Diệp Quân cười nói: “Nhược tỷ, sau mười phần thần tính còn có cảnh giới gì khác không?”

Nhược tỷ trầm giọng nói: “Không biết. Dẫu sao từ trước đến giời Thần Nhất là người có cảnh giới cao nhất, mà ông ấy là mười phần thần tính…”

Diệp Quân chợt nói: “Nhưng theo ta biết, cuối cùng Thần Nhất muốn sửa thành nhân tính”.

Nhân tính!

Nhược Mệnh cau mày: “Sau thần tính…”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta chỉ đoán thôi”.

Lúc trước hắn vốn muốn hỏi cô cô váy trắng vấn đề này, nhưng suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không hỏi.

Mình nên đi từng bước thì hơn, sau khi đi tới con đường đương nhiên sẽ xuất hiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3016


Chương 3016

Nhược Mệnh lại nói: “Thật ra chín phần thần tính cũng đã là thực lực mạnh lắm rồi. Còn về mười phần… Dù Thần Nhất từng đạt đến nhưng nói thật, t cũng chưa từng giao thủ với ông ấy, vì thế hoàn toàn không biết rốt cuộc mười phần thần tính là cảnh giới gì… Còn về trên nó…”

Nói đến đây, cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Nghĩ xa quá rồi”.

Diệp Quân cũng cười nói: “Đúng thế”.

Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quân, sau đó nói: “Nói chính sự đi, lần này ta bảo ngươi đến là muốn ngươi giúp ta một chuyện”.

Diệp Quân đáp: “Tỷ nói đi”.

Nhược Mệnh cười hỏi: “Đồng ý ngay luôn à?”

Diệp Quân mỉm cười: “Chuyện có thể làm được chắc chắn ta sẽ không từ chối, chuyện không thể làm được… có lẽ Nhược tỷ sẽ không nhờ ta”.

Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Có phải ngươi muốn đi tới khu vực Tiên Linh không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Sao tỷ biết?”

Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn muốn dẫn Thanh Đại đi đến khu vực Tiên Linh, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Nhược Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi biết vì sao ta bị nhốt ở đây không?”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Vì khu vực Tiên Linh sao?”

Nhược Mệnh gật đầu.

Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Lúc đầu tỷ không cho ta cứu tỷ là vì không muốn liên luỵ đến ta…”

Nhược Mệnh mỉm cười: “Cứu ta có lẽ không phải chuyện khó với ngươi, nhưng nhân quả của việc này rất nặng nề, không dưng khiến ngươi phải mang nhân quả trên lưng ta sẽ cảm thấy áy náy”.

Diệp Quân muốn nói gì đó thì Nhược Mệnh lại nói: “Lần này đi đến khu vực Tiên Linh, ngươi giúp ta một chuyện, đi tới Tiên Linh Thánh Điện tìm một lão mù…”

“Lão mù?”

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Nhược Mệnh gật nhẹ đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nhược Mệnh mỉm cười nói: “Ông ta sẽ cho ngươi biết ngươi phải làm gì, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ông ta, tóm lại là với sự thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ biết nên làm thế nào”.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn gật nhẹ đầu: “Được”.

Nhược Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ đi tìm lão mù trước, sau đó mới trả Thanh Đại lại cho khu vực Thiên Linh… Còn nữa, đừng đi gặp Thanh Mạt kia, ngươi đừng nhúng ta vào chuyện giữa cô ta và Thần Nhất, đây là một vòng xoáy khổng lồ, còn là một điều cấm ở khu vực Thiên Linh… Đặc biệt là đừng tiết lộ chuyện ngươi là người thừa kế của Thần Nhất”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có lẽ bây giờ bọn họ đã biết rồi…”

Nhược Mệnh lắc đầu: “Không nhanh thế đâu, người ở chỗ bọn họ không hề hứng thú với thế giới bên ngoài, vì thế chuyện của ngươi chắc chắn còn chưa lan truyền đến chỗ bọn họ. Cho nên chỉ cần ngươi không chủ động để lộ, chắc chắn bọn họ sẽ không biết ngươi là truyền nhân của Thần Nhất…”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhược Mệnh vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống, cuối cùng cô ấy khẽ mỉm cười bảo: “Đi đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3017


Chương 3017

Diệp Quân cười nói: “Nhược tỷ giữ sức khoẻ!”

Dứt lời, hắn xoay người ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời.

Nhìn Diệp Quân rời đi, Nhược Mệnh nhíu chặt mày: “Thần Nhất… Với tính cách của ông đáng lẽ sẽ không gài bẫy tên nhóc này mới phải… Nhưng vì sao Thanh Đại kia lại nằm trong tay hắn?”

Cô ấy rất nghi ngờ.

Đương nhiên cô ấy không biết Thanh Đại kia là do hai đứa nhóc gây chuyện Nhị Nha và Tiểu Bạch cướp rồi đưa đến làm vợ cho Diệp Quân…

Với thực lực của Nhị Nha đương nhiên có thể cảm nhận được Thanh Đại chắc chắn là một phần nhân quả rất không tốt.

Nhưng như thế thì sao?

Chỉ cần không phải nhân quả của người phụ nữ váy trắng kia thì Nhị Nha cần phải sợ à?

Đương nhiên Tiểu Quân Tử có thể chịu được phần nhân quả này hay không không phải là chuyện cô bé cần lo lắng.

Đương nhiên Nhị Nha và Tiểu Bạch vô cùng yêu thương Diệp Quân, nếu không cũng sẽ không giúp hắn nhiều việc như thế, nhưng hai người cũng nhất trí cho rằng Tiểu Quân Tử nên chịu khổ nhiều hơn, giống như ông nội của hắn vậy.

Chịu khổ nhiều một chút mới có thể trở nên mạnh hơn.

Đồng thời họ cũng không muốn Tiểu Quân Tử trở thành một người lươn lẹo như cha của hắn, lúc trước họ đã bị cha của hắn lừa rất nhiều thứ, đến bây giờ vẫn chưa trả!

Vừa nghĩ đến cha của Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch sẽ lập tức lắc đầu, vì cảm thấy đau đầu.



Sau khi rời khỏi Hắc Tử Vực, Diệp Quân dựa theo bản đồ xuất phát đi đến khu vực Tiên Linh.

Trên đường đi, Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: “Tiểu Quân, chuyện này có hơi kỳ lạ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được”.

Hắn có thể cảm nhận được Nhược tỷ muốn nói gì với hắn, nhưng lại băn khoăn điều gì đó nên không nói.

Ngao Thiên Thiên hơi lo lắng: “Vậy khu vực Tiên Linh…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không cảm thấy Thần Nhất và Nhược tỷ này sẽ hại ta”.

Dù hắn chỉ từng gặp Thần Nhất một lần, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của Từ Nhu, chắc chắn đối phương sẽ không làm chuyện mưu mô như thế.

Hắn vẫn rất chắc chắn được điều này.

Còn về Nhược tỷ này, hắn cũng tin tưởng đối phương sẽ không hại hắn!

Đương nhiên hắn không biết rằng ngọn nguồn tai hoạ ở ngay bên cạnh.

Lúc này, Ngao Thiên Thiên chợt nói: “Ta sắp đến cảnh giới Thiên Đạo rồi”.

Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên: “Nhanh thế sao?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu, cười nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân lo lắng: “Tốc độ đột phá cảnh giới của muội thật sự quá nhanh, có khi nào…”

Ngao Thiên Thiên cười nói: “Không đâu, huynh quên rồi à, muội tu luyện trong Tiểu Tháp mà”.

Diệp Quân cười to: “Xem trí nhớ của ta này”.

Ngao Thiên Thiên không chỉ tu luyện trong Tiểu Tháp mà còn có Nhị Nha và Tiểu Bạch giúp đỡ, đương nhiên tốc độ tu luyện phải nhanh rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3018


Chương 3018

Cảnh giới!

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta cũng nên tăng cảnh giới của mình lên thôi”.

Cảnh giới!

Hiện tại hắn chỉ là cảnh giới Đế Quân, xét về cảnh giới thì thật sự là quá thấp.

Mà hắn cũng thấy hơi mơ hồ, nếu đến cảnh giới Thần Đạo thì hắn cũng phải tu luyện thần tính sao?

Thần tính!

Hiện tại kiếm ý của hắn đã đạt đến thần tính, thật sự đã trở nên mạnh mẽ, nhưng vì hắn còn chưa đạt đến thần tính nên hắn không cảm nhận được có chỗ nào đặc biệt.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, bây giờ nghĩ tới chuyện này làm gì? Hiện tại hắn chỉ là cảnh giới Đế Quân, phải cần một khoảng thời gian nữa mới đến được cảnh giới Thần Đạo. Đợi đến lúc đó khi tiếp xúc với thần tính của cảnh giới Thần Đạo hẳn suy xét giữa thần tính và nhân tính sao.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không xa xôi, hắn phát hiện khu vực Tiên Linh này rất xa, dù với thực lực của hắn hiện tại e rằng cũng phải ngự kiếm một tháng mới đến được vũ trụ Tiên Linh.

Phải biết rằng với thực lực của hắn bây giờ gần như mấy giây là có thể đi qua một tinh hà vũ trụ.

Chẳng mấy chốc đã nửa tháng trôi qua, Diệp Quân đi tới một vũ trụ tinh không hoàn toàn yên tĩnh, hắn đảo mắt nhìn một vòng, xung quanh ánh sao chói mắt, nhưng lại yên tĩnh không có chút tiếng động.

Nếu ở lâu trong một nơi yên tĩnh thế này thật sự sẽ khiến người ta sụp đổ.

Diệp Quân nhìn tinh hà vô tận trước mắt, không khỏi cảm thán vũ trụ rộng lớn, nửa tháng qua, hắn đã đi qua không biết bao nhiêu tinh hà vũ trụ, nhưng vẫn không có điểm cuối, thật sự là vô cùng vô tận.

Dù là cao thủ cấp bậc như hắn cũng có vẻ khá nhỏ bé trước vũ trụ vô tận này.

Cũng không biết rốt cuộc vũ trụ rộng lớn đến mức nào.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, hắn lúc này tựa như một hạt bụi trong sa mạc, có lẽ cũng chỉ người có thực lực như cô cô váy trắng mới có thể xem vũ trụ vô tận này như kiến thôi.

Diệp Quân thầm thở dài, con đường của mình có hơi dài!

Diệp Quân khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, đang định tiếp tục tiến về phía trước thì một thần thức bí ẩn chợt bao vây lấy hắn.

Diệp Quân cau mày quay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó chắp tay nói: “Ta chỉ đi ngang qua, không có ý định xúc phạm”.

Suốt hành trình này hắn đã gặp một vài cao thủ, nhưng cũng không phải quá mạnh, đều khoảng năm phần thần tính trở xuống.

Với thực lực của hắn bây giờ, tám phần thần tính trở xuống thật sự không thể mang đến uy hiếp gì với hắn cả.

Nhưng hắn cũng không muốn gây chuyện, cho nên cất tiếng giải thích.

Nhưng khí thế kia vẫn không biến mất mà tiếp tục bao vây lấy hắn.

Diệp Quân cau mày, lại chắp tay nói: “Các hạ, tại hạ chỉ đi ngang qua nơi này, không có ý định xúc phạm, ta sẽ rời đi ngay”.

Dứt lời, hắn bèn muốn rời khỏi nơi này, nhưng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên từ tinh không yên tĩnh phía xa: “Một cảnh giới Đế Quân nho nhỏ lại dám đặt chân vào địa bàn của bổn Đế, đúng là tự tìm đường chết…”

Sau đó, một sức mạnh cường đại như nước thuỷ triều kéo về phía Diệp Quân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3019


Chương 3019

Thấy đối phương ra tay, ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh như băng, sau đó hắn nâng tay vung kiếm.

Oanh!

Thời không cách đó vạn trượng đột nhiên vỡ tan, một bóng người liên tục lùi lại.

Sau khi dừng lại, người nọ sợ hãi nhìn Diệp Quân: “Xin các hạ nương tay… Ta sai rồi…”

Diệp Quân lắc đầu.

Hắn phát hiện có vài người khi đối mặt với kẻ yếu hơn mình đều kiêu ngạo như thiên nga, hoàn toàn không xem họ như con ngươi, nhưng khi đối mặt với kẻ mạnh hơn mình thì lại nịnh nọt tựa như chó.

Người nọ còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Quân không muốn nói nhảm với đối phương, giơ tay chém ra một kiếm.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang loé lên trong tinh hà yên tĩnh này, sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Giết chết trong nháy mắt!

Đây còn chỉ là chiêu kiếm bình thường của Diệp Quân, cũng không phải Diên Trì Nhất kiếm khi thực chiến, với thực lực của Diệp Quân bây giờ, cao thủ năm phần thần tính trở xuống thậm chí còn không đỡ nổi một kiếm của hắn.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay vào tay hắn, trong nhẫn chỉ có một Tổ Mạch.

Diệp Quân lắc đầu: “Nghèo quá!”

Sau khi tiêu diệt khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần, người phụ nữ váy trắng đã đưa toàn bộ nhẫn không gian cho Diệp Quân, vì thế bây giờ hắn có tận sáu mươi ba Tổ Mạch!

Hơn nữa còn đều là Tổ Mạch cực phẩm!

Có thể nói bây giờ hắn rất giàu có, nhiều tiền đến mức tiêu không hết.

Ngoài ra hắn còn có vô số thần bảo và thần vật… Cấp bậc của những thần bảo thần vật kia đều không thấp, đều là những vật quý giá của nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang,

Nhưng hắn cũng không giữ những thần bảo thần vật kia lại, vì hắn đã có kiếm Thanh Huyên nên cảm thấy coi thường những thần vật khác. Cho nên hắn đã đưa tất cả cho Ám U, bảo ông ta đưa cho Tần Quan.

Dù hắn không thể dùng, nhưng thư viện Quan Huyên thì có thể!

Phải biết rằng trước mắt, thư viện Quan Huyên đều dựa vào Tần Quan duy trì.

Đương nhiên trước khi cho Ám U, hắn còn để Nhị Nha và Tiểu Bạch chọn trước, nhưng hai tiểu tử này cũng rất kén chọn, chỉ nhìn thoáng qua rồi tỏ vẻ chê bai, khiến Diệp Quân hơi dở khóc dở cười.

Diệp Quân cất nhẫn không gian, chuẩn bị tiếp tục tiến lên, nhưng lúc này đột nhiên có mấy khí thế mạnh mẽ kéo tới từ tinh hà phía xa.

Diệp Quân cau mày.

Chẳng mấy chốc, một ông lão dẫn theo hai cao thủ mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Ông lão dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Các hạ là ai, vì sao lại giết người của Tinh Vân Tông chúng ta”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ông ta ra tay trước”.

Ông lão cau mày: “Ngươi là ai”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Một người đi ngang qua”.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng không dám ra tay, vì ông ta không biết thực lực chân chính của thiếu niên trước mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3020


Chương 3020

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta đi ngang qua nơi này, đã giải thích với ông ta nhưng ông ta vẫn ra tay với ta, nên ta bất đắc dĩ lắm mới ra tay…”

Ông lão dẫn đầu thấy Diệp Quân giải thích thì cho rằng hắn sợ tiếng tăm của Tinh Vân Tông, lập tức tự tin hơn, lạnh lùng nói: “Giết người phải đền mạng”.

Diệp Quân cau mày, nâng tay vung ra một kiếm.

Ầm!

Ông lão kia lập tức bị một tia kiếm quang chém chết.

Hai ông lão áo đen còn lại hoảng hốt.

Diệp Quân gật đầu: “Ông nói hay lắm, giết người phải đền mạng”.

Hai ông lão kia bối rối.

Mẹ kiếp?

Ngươi giết người đền mạng là lấy mạng của người khác à?

Diệp Quân hờ hững nhìn thoáng qua hai người áo đen còn lại: “Còn muốn giết người đền mạng nữa không?”

Nghe thấy thế, sắc mặt hai người lập tức hơi thay đổi, không dám nói một lời.

Diệp Quân đang định rời đi thì một ông lão trong đó chợt lạnh lùng nói: “Ngươi có dám đợi thêm một lúc không?”

Diệp Quân nhìn ông lão vừa nói chuyện kia, ông lão lại nói tiếp: “Tông chủ Tinh Vân Tông ta sắp đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đợi một lát nữa”.

Vừa mới nói xong, thời không trước mặt hắn không xa đột nhiên rung động, sau đó thời không nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra ngoài.

Thấy người đàn ông trung niên này, hai ông lão kia vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Tông chủ”.

Người đàn ông trung niên không quan tâm đến hai người họ mà nhìn Diệp Quân: “Không biết các hạ tên là gì?”

Diệp Quân cười khẽ: “Hỏi tên ta làm gì?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Có lẽ ta có quen biết với trưởng bối trong nhà cậu”.

Diệp Quân thoáng sửng sốt rồi lập tức lắc đầu: “Có lẽ là không quen biết đâu”.

Người đàn ông nhíu mày, thiếu niên này quá là vô lễ.

Diệp Quân nói thẳng: “Ta đã giết người của Tinh Vân Tông các người, ông có suy nghĩ gì về chuyện này?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói một lời.

Còn Diệp Quân thì đang đợi câu trả lời, hắn muốn xem đối phương định nói phải trái hay là không.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Là do người của Tinh Vân Tông ta mạo phạm các hạ, bị giết chết cũng là đáng đời”.

Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, hai ông lão sau lưng ông ta tỏ vẻ sửng sốt và khó hiểu.

Diệp Quân lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên, hắn không nói một lời mà lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà rộng lớn.

Sau khi Diệp Quân rời đi, người đàn ông trung niên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một ông lão áo đen vội hỏi: “Tông chủ, vì sao lại làm thế?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Các ông vẫn chưa nhìn ra được là người này muốn giết chúng ta à?”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom