Cập nhật mới

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: C100: Ngu ngốc


Ngu ngốc!

Nghe những lời ngông cuồng của Lý Thành, Thẩm Khanh Nguyệt nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương.

Lê Ly vô cùng tức giận đẩy Lý Thành ra: "Các người đi trước đi! Anh ta say rồi, mặc kệ anh ta đi!"

Lâm Vũ kinh ngạc, nói nhỏ với Thẩm Khanh Nguyệt: “Người bạn thân này. của em cũng không tệ.”

Theo những gì Lý Thành nói, có lẽ anh ta có một chút quyền lực trong club Lan Đình này.

Lúc này Lê Ly còn có thể đứng ra giải vây cho họ, điều này có phần đáng khen ngợi.

"Đúng vậy, bọn em đã là bạn bè nhiều năm!"

Thẩm Khanh Nguyệt cười nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.

“Vậy thì cho cô ấy chút thể diện!” Lâm Vũ khẽ mỉm cười rồi bước ra ngoài. "Nếu các người có thể bước ra khỏi đây, coi như tôi thua!"

Lý Thành không ngăn cản nữa, chỉ cười lạnh rồi móc điện thoại di động ra.

Lê Ly dường như hiểu ra điều gì đó, điên cuồng nháy mắt với họ, thúc giục họ nhanh chóng rời đi.


Hai người nhìn Lê Ly bằng ánh mắt trấn an, bước về phía trước, ung dung bước ra khỏi phòng.

“Nếu biết trước sẽ như vậy thì em đã không tới.”

Sau khi đi ra khỏi phòng, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi khẽ thở dài, vẻ mặt thất vọng.

"Em không nên để chuyện nhỏ nhặt như vậy ảnh hưởng tâm trạng." Lâm Vũ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Em sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lê Ly, trong tiệc sinh nhật xảy ra chuyện như vậy thì ai mà không khó chịu chứ?”

"Không sao đâu."

Lâm Vũ mỉm cười và nói: "Chút nữa anh sẽ đưa hai người đến một nơi khác để chúc mừng sinh nhật Lê Ly."

Nơi khác?

Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc, đang định hỏi thì bị một đám người to cao. mặc áo ba lỗ chặn đường họ.

Trong chốc lát, nhóm người này chia thành hai hàng, đằng sau họ là một thanh niên mặc đồ trắng.

Người thanh niên mặc đồ trắng có đôi mắt sắc bén, toát lên vẻ dữ tợn. Thoạt nhìn đã biết đây là một nhân vật có máu mặt.


Phía sau, Lý Thành và Lê Ly cũng đuổi theo ra ngoài. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nhiều người tỏ ra hoảng sợ.

Sắc mặt Lê Ly trầm xuống, lạnh giọng nói: "Lý Thành, anh thật sự muốn làm lớn chuyện sao?"

“Làm lớn chuyện thì sao?”

Lý Thành hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hung dữ: "Lê Ly, tốt nhất là cô đừng lo chuyện bao đồng! Nếu không, tôi cũng sẽ xử lý cô!"

Sắc mặt Lê Ly thay đổi, tức giận nói: "Nếu các người dám làm loạn, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát?"

Thanh niên áo trắng khinh thường, nở nụ cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Lý Thành: "Nói cho bọn họ biết tôi là ai!"

Mọi người đều bối rối và nhìn về phía Lý Thành.

Xét theo giọng điệu của đối phương, có vẻ như đối phương cũng có lai lịch không vừa!

Lý Thành dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, dáng vẻ giống như chó cậy thế chủ, lớn tiếng nói: "Các người nghe cho kỹ đây! Anh ấy chính là chủ

club lão Lan Đình, Phùng Nghĩa! Các người, hãy gọi một tiếng anh Nghĩa đi!"

"Anh Nghĩa..." Một số người giỏi nịnh nọt người khác lập tức lên tiếng với nụ cười trên môi.

Phùng Nghĩa chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại.

Lê Ly suy nghĩ một lúc rồi ngước mắt lên nhìn Phùng Nghĩa: "Anh làm ăn kinh doanh, nếu bảo cảnh sát, chắc cũng sẽ không có lợi gì cho anh?"

"Hình như cô vẫn chưa biết tôi là ai." Phùng Nghĩa nhìn Lê Ly với ánh mắt trêu chọc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: C101: Muốn đi cũng được thôi


“Anh không phải là ông chủ ở đây sao?” Lê Ly khẽ cau mày, không hiểu rõ ý của Phùng Nghĩa.

Anh ta là chủ club Lan Đình, Phùng Nghĩa, không phải Lý Thành đã giới thiệu rồi sao?

Hay là mình nghe nhầm không? Hay là Lý Thành nói nhầm?

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lê Ly, Lý Thành lập tức chế nhạo: "Cha của anh Nghĩa là Phùng Tam Pháo!”

"Phùng Tam Pháo?!" Mọi người đều kêu lên và kinh ngạc nhìn Phùng Nghĩa.

Những người vừa gọi là "anh Nghĩa" như sắp bật cười, dáng vẻ nịnh bợ đó thật ghê tởm.

Sắc mặt Lê Ly đột nhiên tái nhợt, vô cùng hoảng sợ, không biết làm cách nào để cứu Thẩm Khanh Nguyệt bọn họ.

"Phùng Tam Pháo rất nổi tiếng sao? Tại sao anh chưa từng nghe nói đến?” Lâm Vũ có chút tò mò, mỉm cười hỏi Thẩm Khanh Nguyệt.

"Anh đã rời khỏi Giang Bắc mười lăm năm, từng nghe nói mới là lạ đó!" Thẩm Khanh Nguyệt nhìn anh một cái, cười đáp: "Quả thực Phùng Tam Pháo rất nổi tiếng! Nắm quyền hành, sài lang chiến hổ báo ở Giang Bắc vào ban đêm cũng phải xem chừng Phùng Tam Pháo! Lang sói Phùng Tam Pháo, vua ngầm ở Giang Bắc, nghe nói là đã đánh bại tất cả những kẻ bất khả chiến bại ở Giang Bắc, một mình tiêu diệt bang hổ báo có hơn một nghìn thành viên."


Hoá ra là vậy. Lâm Vũ mỉm cười.

Hắn thực sự không biết nhiều về thế lực ngầm ở Giang Bắc cũng chưa từng quan tâm.

Lang sói Phùng Tam Pháo.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này.

Một người có thể giết hơn một ngàn kẻ thù, không biết là khoa trương hay là sự thật. Nếu đúng như vậy thì Phùng Tam Pháo cũng phải là một võ giả.

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại nhìn về phía Phùng Nghĩa: "Cho nên, đây chính chỗ dựa khiến anh không sợ báo cảnh sát?"

"Đúng vậy!"

Vẻ mặt Phùng Nghĩa kiêu ngạo liếc nhìn mọi người: "Ai dám báo cảnh sát? Có những chuyện tôi còn niệm tình nhưng cha tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà người đói!"

Mọi người đều sợ hãi khi nghe lời đe dọa của Phùng Nghĩa.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Phùng Tam Pháo chắc chắn là một rất tàn nhẫn, tiêu diệt cả nhà không chỉ là lời nói suông.

Ai dám báo cảnh sát, Phùng Tam Pháo nhất định sẽ làm chuyện này!

Trong lòng Lê Ly vô cùng hoang mang, nhưng cô ấy buộc mình phải bình tĩnh, gượng cười với Lý Thành: "Tôi thay mặt Khanh Nguyệt bọn họ xin lỗi anh, hãy để họ đi đi!"

"Muốn đi cũng được thôi!"


Lý Thành chó cậy thế chủ, vẻ mặt đắc ý: "Tôi nói rồi, li3m sạch rượu trên mặt tôi, tôi thả bọn hắn họ đi!"

"Anh..” Lê Ly hơi khựng lại, trên mặt không thể nở nụ cười được nữa. Cô ấy biết Thẩm Khanh Nguyệt không có thể nào đồng ý yêu cầu của Lý Thành. Nhưng trong tình huống này, nếu Thẩm Khanh Nguyệt không đồng ý, có

lẽ sẽ không thể thoát được.

Nghĩ đến đây, Lê Ly cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Thành:"Cùng lắm thì tôi sẽ làm thay Khanh Nguyệt!”

Thẩm Khanh Nguyệt cảm động, gọi Lê Ly lại, lắc đầu cười nói: "Không cần đâu, cậu cứ yên tâm! Bọn tớ sẽ không sao đâu."

Yên tâm cái rắm!

Trong lòng Lê Ly gào thét, điên cuồng nháy mắt với Thẩm Khanh Nguyệt, ra hiệu cho cô không nên cố tỏ vẻ. Lúc này, càng cố tỏ vẻ thì càng không có kết cục tốt.

“Tôi không có thời gian để lãng phí với các người.”

Phùng Nghĩa sốt ruột nhìn bọn họ: "Tôi làm ăn kinh doanh, đón du khách từ mọi nơi. Tôi không muốn làm khó các người! Hãy làm theo lời Lý Thành, tôi sẽ để các người đi."

"Nếu không làm thì sao?" Lâm Vũ cười hỏi.


"Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ nhân."

Trong mắt Phùng Nghĩa đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng: “Nếu không làm theo, mỗi người để lại một cái tai.”

"Được, tôi biết phải làm gì rồi."

Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, khi hắn giơ tay lên, một luồng chân khí vút qua tai Phùng Nghĩa. Một cái tai đầy máu bay lên.

Mọi người ngơ ngác nhìn cái tai đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Phùng Nghĩa chết lặng vài giây mới cảm nhận được cơn đau từ tai mình truyền đến. Cơn đau dữ dội ngay lập tức làm biến dạng khuôn mặt của anh ta.

"AI Tai của tôi..." Phùng Nghĩa hét lên một tiếng chói tai, vô thức bịt tai lại.

Máu từ tai không ngừng chảy xuống, lập tức khiến bàn tay anh ta đang bịt tai biến thành màu đỏ.

Không khí lập tức như dừng lại, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng hét của Phùng Nghĩa vẫn không ngừng vang vọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: C102: Giết chúng cho tôi


Mọi người đều run rẩy, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.

Lý Thành sợ đến mức ngồi sụp xuống mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Vũ, không ai ngờ rằng hắn sẽ bất ngờ tấn công. Càng không ai ngờ rằng tai của Phùng Nghĩa đã bị cắt đứt.

Điều quan trọng là không ai thấy Lâm Vũ ra tay như thế nào. Cảm giác như chỉ trong nháy mắt, tai của Phùng Nghĩa đã bị cắt đứt.

Tiếng hét chói tai của anh ta cứ vang vọng bên tai họ, khiến họ có cảm giác sởn gai ốc.

"“Giết chúng cho tôi!"

Sau khi lấy lại bình tĩnh, mặt Phùng Nghĩa đầy vẻ hung dữ, anh ta giận dữ gầm lên.

Cơn đau dữ dội liên tục làm biến dạng khuôn mặt của anh ta và khiến đôi mắt anh ta đỏ ngầu trông đáng sợ không thể tả nổi.

Nghe thấy tiếng hét của Phùng Nghĩa, những tên côn đồ trong club mới định thần lại, lần lượt giơ nắm đấm lao về phía trước.

Một số người nhát gan sợ liên luy nhanh chóng rút lui về phòng vì sợ bị ảnh hưởng.

"Cút!" Một tiếng hét giận dữ phát ra từ miệng Lâm Vũ.


Trong nháy mắt, sát khí hung hãn dâng lên như thuỷ triều, lao về phía đám côn đồ.

Sát khí bao trùm, đám côn đồ lần lượt dừng lại. Sự ớn lạnh vô tận dường như làm họ đông cứng lại.

Trong lúc bần thần, dường như họ nhìn thấy thần chết đang giơ lưỡi liềm về phía họ.

Nỗi sợ hãi vô tận hoàn toàn nuốt chửng họ, thậm chí họ không dám thở mạnh vì sợ không cẩn thận sẽ chọc giận thần chết trước mặt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lê Ly lại lần nữa sửng sốt.

Uy lực của một tiếng hét thật sự đáng sợ. Những tên côn đồ độc ác này thực. sự bị tiếng hét Lâm Vũ làm cho phải dừng lại?

Lâm Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám côn đồ, sau đó đưa mắt nhìn Lê Ly: "Đi thôi, đừng ngây ra đó nữa."

Lúc này Lê Ly mới phản ứng lại, nhanh chóng bước tới, túm lấy Lâm Vũ, vội vàng nói: "Anh mau đến đồn cảnh sát tự thú đi!"

"Đây là tôi đang trừ hoạ cho dân." Lâm Vũ kinh ngạc cười nói. Tự thú ư? Cũng chỉ có Lê Ly nghĩ ra.

Đừng nói đến việc cắt tai Phùng Nghĩa, cho dù Phùng Nghĩa và đám côn đồ ở đây bị giết thì cũng không ai dám bảo hắn đi tự thú.


“Tôi không đùa đâu!" Lê Ly vừa tức giận vừa lo lắng, giậm chân: “Anh đến đồn cảnh sát tự thú. Dù

Phùng Tam Pháo có lớn gan đến đâu cũng sẽ không dám xông vào đồn cảnh sát làm gì anh. Nếu không, Phùng Tam Pháo nhất định sẽ giế t chết anh!"

Hoá ra là vậy!

Lâm Vũ hiểu ra, chợt mỉm cười.

Thẩm Khanh Nguyệt kéo tay Lê Ly, bình tĩnh nói: "Bọn tớ hiểu ý tốt của cậu, cậu không cần lo lắng cho anh ấy. Nếu anh ấy dám làm như vậy thì sẽ không sợ Phùng Tam Pháo đâu."

"Các người... Đương nhiên là Lê Ly tự không tin, cô ấy lo lắng dậm chân.

Đúng lúc này, những người trước đó đã lần lượt đến tạm biệt Lê Ly.

Ai cũng biết rằng Lâm Vũ đã cắt tai con trai của Phùng Tam Pháo, Phùng Tam Pháo chắc chắn sẽ không tha.

Nếu bọn họ còn ở lại đây lâu hơn, có thể sẽ bị Lâm Vũ làm liên lụy. Tốt hơn là nên rời đi trước!

Trong chớp mắt, đám người đông đúc chỉ còn lại ba bốn người.

Nhìn bóng lưng những người này vội vàng rời khỏi hiện trường, mắt Lê Ly tức giận đến đỏ ngầu.

"Cô nên cảm thấy vui mừng."

Lâm Vũ bình tĩnh nhìn cô ấy: "Những người bằng lòng ở lại mới là những người đáng để cô kết bạn."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: C103: Anh là thành viên ở đây à


"Còn cần anh nói à! Tôi biết!" Lê Ly tức giận lườm Lâm Vũ một cái: "Tốt nhất là anh nên tự lo cho mình trước đi! Sống chết của anh không quan trọng, đừng liên lụy đến Khanh Nguyệt nhà tôi!"

"Cô ấy là người nhà tôi, không phải nhà cô." Lâm Vũ tuyên bố chủ quyền, thuận thế vòng tay qua eo Thẩm Khanh Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ ôm cô thân mật như vậy, Thẩm Khanh Nguyệt có chút không thoải mái.

Gô cố gắng vùng vẫy mấy lần nhưng Lâm Vũ lại bá đạo không chịu buông tay.

Thẩm Khanh Nguyệt đành phải nhẹ nhàng nhéo vào mu bàn tay của Lâm Vũ một cái rồi cam chịu để hắn ôm.

"Đừng thể hiện tình cảm ở đây nữa! Thoát thân rồi tính tiếp!"

Lê Ly tức giận nhìn hai người đang phát cơm chó ở nơi công cộng, nhanh chóng bảo những người còn lại cùng mình rời đi.

Khi đi ngang qua Lý Thành, Lê Ly đột nhiên dừng lại.

Lê Ly chỉ vào Lý Thành, nghiến răng nghiến lợi nói với Lâm Vũ: “Tất cả đều là lỗi của tên khốn này. Dù sao thì anh cũng cắt tai Phùng Nghĩa, anh đã gây rắc rối rồi, đừng tha cho tên khốn này!”


Khi nghe Lê Ly nói vậy, Lý Thành đột nhiên run lên sợ hãi, liên tục cầu xin.

Lâm Vũ chỉ liếc nhìn Lý Thành một cách nhẹ nhàng, nhưng không ra tay.

"Không cần tôi phải ra tay!"

Lâm Vũ mỉm cười nhìn Lê Ly: "Phùng Tam Pháo sẽ không tha cho anh ta đâu!"

Hai mắt Lê Ly sáng lên, sau đó im lặng.

Tất cả mọi chuyện đều từ Lý Thành mà ra. Phùng Tam Pháo sẽ không tha cho Lâm Vũ bọn họ, chắc chắn cũng sẽ không tha cho Lý Thành.

Ít nhất cũng sẽ cắt một bên tai của anh ta để Phùng Nghĩa có bạn. Sau khi ra khỏi club, Lâm Vũ lại nói với Lê Ly: "Thực sự xin lỗi vì hôm nay đã làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của cô! Đi với tôi, tôi sẽ đưa mọi người đến một nơi

tốt hơn để tổ chức sinh nhật cho cô."

"Chúng ta hãy chạy trốn để giữ mạng trước đã!" Vẻ mặt Lê Ly cạn lời, thầm nghĩ hai người này thật là lớn gan.

Hắn cắt tai con trai Phùng Tam Pháo, thay vì cố gắng chạy trốn lại muốn đến nơi khác để tổ chức sinh nhật cho cô ấy?

"Cứ đi với anh ấy đi!"

Thẩm Khanh Nguyệt rời khỏi Lâm Vũ, ôm lấy vai Lê Ly, cười thoải mái nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tớ, tớ còn không lo lắng cho sự an toàn của anh ấy, cậu lo lắng gì chứ?”

"Tớ..." Lê Ly sửng sốt, nhất thời không nói thành lời.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Được rồi, đi thôi!” Thẩm Khanh Nguyệt kéo cô ấy lên xe: “Nếu còn chậm trễ nữa, sẽ qua sinh nhật của cậu đấy.

Lê Ly không còn cách nào khác đành để Thẩm Khanh Nguyệt kéo lên xe.

Hai mươi phút sau, Lâm Vũ đưa họ đến một trang viên ở ngoại ô phía đông Giang Bắc.

“Đây là đâu?"

Sau khi xuống xe, bọn họ đều có chút khó hiểu nhìn Lâm Vũ. Ngay cả Thẩm Khanh Nguyệt cũng có chút bối rối.

"club." Lâm Vũ mỉm cười: "Đây có lẽ mới là club tốt nhất ở Giang Bắc." "Thật hay giả vậy?" Bọn họ không tin, nghỉ ngờ nhìn Lâm Vũ. Theo như họ biết, Lan Đình mới là club tốt nhất ở Giang Bắc.

Trang viên trước mặt trông cũng khá ổn. Nhưng câu hỏi đặt ra là đây thực sự là club sao?

"Tất nhiên là thật." Lâm Vũ cười nói: "Theo tôi vào trong là sẽ biết." Nói rồi, Lâm Vũ dẫn bọn họ đi vào trong.

Vừa đến cửa, tám nhân viên an ninh mặc áo phông rằn ri đã xếp hàng chặn đường họ.

"Đây là địa phận tư nhân! Không được tự ý vào!”

Người đàn ông cường tráng dẫn đầu có giọng nói trầm, mang theo cảm giác quyền lực.


"Không phải anh nói đây là club sao?" Lê Ly và Thẩm Khanh Nguyệt cau mày, đồng thời nhìn Lâm Vũ. “Đây thực sự là club.”

Lâm Vũ cười nói: "Nhưng đây là chế độ thành viên, chỉ có thành viên mới có thể vào."

“Anh là thành viên ở đây à?” Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc. "Không phải." Lâm Vũ lắc đầu.

"Hả?" Bọn họ choáng váng.

Lê Ly giận dữ nhìn Lâm Vũ.

Bản thân hắn biết mình không phải là thành viên ở đây, vậy tại sao còn đưa họ đến đây?

Đến hóng gió sao? "Anh Lâm!"

Ngay khi bọn họ đang cạn lời, một giọng nói vui mừng đột nhiên vang lên sau lưng họ.

Bọn họ quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên đang mở cửa xe chạy tới...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: C104: Lâm vũ có chút kinh ngạc


Lạc Tiên Triều.

Lâm Vũ có chút kinh ngạc.

Tôi không ngờ lại gặp lại Lạc Tiên Triều sớm như vậy. Đây có lẽ đã là lần thứ ba trong hôm nay rồi?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Lê Ly, Lạc Tiên Triều chạy đến trước mặt Lâm Vũ, cúi chào và nói: "Xin chào anh Lâm."

Nhìn thái độ cung kính của Lạc Tiên Triều đối với Lâm Vũ, đám người Lê Ly đều sửng sốt không nói nên lời.

Lạc gia, Lạc Tiên Triều đương nhiên là họ biết.

Tại sao người của một gia đình hào môn như Lạc Tiên Triều lại có thể khách khí với Lâm Vũ như vậy?

Chuyện này thật quá khó tin? Lâm Vũ không phải là đứa con bị Lâm gia bỏ rơi sao?

Cho dù Lâm gia còn tồn tại thì xét về thâm niên thì hắn nên hành lễ với Lạc Tiên Triều mới đúng?

Lâm Vũ tự động không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nhẹ nhàng xua tay: "Ông cùng bậc với cha mẹ tôi, không cần phải hành lễ với tôi."

"Nên làm, nên làm!"


Lạc Tiên Triều nở nụ cười, nói thêm: "Tôi hẹn hai người bạn đến đây để bàn chút chuyện, không ngờ lại trùng hợp gặp được anh và cô Thẩm ở đây."

Nghe Lạc Tiên Triều nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi mỉm cười.

Lâm Vũ không hỏi, Lạc Tiên Triều đã nói luôn mục đích mình tới đây, giống như sợ Lâm Vũ hiểu lầm là ông ta đi theo hắn tới đây vậy.

Lúc này Lê Ly mới định thần lại, đột nhiên mỉm cười nhìn Lạc Tiên Triều:Lạc tiên sinh, ông là hội viên ở đây sao? Nếu ông quen biết Lâm Vũ và Khanh Nguyệt, có thể cho chúng tôi vào trong không?"

"Hả?" Lạc Tiên Triều có chút sửng sốt, do dự nói: "Để tôi thử xem!"

"Không cần đâu." Lâm Vũ lắc đầu cười nói.

"Để tôi thử xem sao."

Làm sao Lạc Tiên Triều có thể bỏ lỡ cơ hội hàn gắn mối quan hệ của mình với Lâm Vũ? Ông ta nhanh chóng đi đến chỗ tám nhân viên an ninh và nói: "Tôi là Lạc Tiên Triều, hội viên số 9 ở đây, tôi muốn mang theo một vài người vào. Xin hãy châm chước”

"Không được!"

Người đàn ông lực lưỡng lắc đầu không suy nghĩ, không hề nể mặt Lạc Tiên Triều: "Có lẽ ông cũng biết nội quy ở chỗ chúng tôi. Chỉ có hội viên mới có thể vào, không phải hội viên thì không ai có thể dẫn theo ai vào trong!”


Đám người Lê Ly cảm thấy lòng chùng xuống, thầm cười khổ.

Thật nghiêm khắc!

Ngay cả các hội viên cũng không thể đưa những người không phải là hội viên vào.

Hơn nữa, hội viên này còn là Lạc Tiên Triều của Lạc gia. Đường đường là con trai cả của Lạc gia cũng không được nể mặt.

"Chuyện này..." Lạc Tiên Triều tỏ ra lúng túng, không cam tâm nói: "Vậy bây giờ tôi có thể đăng ký cho họ làm hội viên không?”

"Không được."

Người đàn ông đó lại lắc đầu: "Hội viên của chúng tôi cần phải được đăng ký trước ba tháng, không ai được ngoại lệ!"

Một câu nói khiến Lạc Tiên Triều lập tức không biết nên nói gì.

Lạc Tiên Triều quay lại nhìn Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt với vẻ mặt xin lỗi.

"Hỗn xược!" Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, tám nhân viên an ninh lập tức quay người lại, cúi đầu: "Ngũ gia!"

"Các người mắt mù rồi sao, dám ngăn cản anh Lâm!" Mã Ngũ giận dữ mắng tám người kia, sau đó chạy tới chỗ Lâm Vũ, hoảng sợ nói: "Mã Ngũ bái kiến anh Lâm! Tôi quản lý không nghiêm đã mạo phạm anh

Lâm, xin anh giáng tội! Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ bọn họ cẩn thận!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: C105: Kệ anh ấy


"Không cần đâu." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười nói: "Bọn họ cũng làm theo quy định thôi."

"Dạ!"

Trong lòng Mã Ngũ cảm kích, quay đầu trừng mắt nhìn tám người kia: "Còn không mau cảm ơn anh Lâm! Nếu không phải nể mặt anh Lâm thì tôi đã dạy cho các người một bài học rồi!"

Trong lòng tám người đồng thời run lên, không dám lơ là, đều cúi đầu nói: "Cảm ơn anh Lâm!"

Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Không cần khách sáo." Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động sững sờ. Không cần nghĩ cũng biết Mã Ngũ này nhất định là người phụ trách ở đây.

Ngay cả anh ta cũng kính trọng Lâm Vũ như vậy? Rốt cuộc Lâm Vũ này có lai lịch như thế nào?

Lúc này, trong lòng Lạc Tiên Triều vô cùng kích động.

Quy định ở đây nghiêm ngặt đến mức nào, ông ta biết rõ hơn ai hết. Có thể nói, ở Giang Bắc này không ai có thể khiến Mã Ngũ phá lệ!


Nhưng đối mặt với Lâm Vũ, Mã Ngũ lại phá lệ, còn kính trọng hắn như vậy! Điều này có thể cho thấy thân phận và lai lịch của Lâm Vũ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Đây chắc chăn là thu hoạch bất ngờ dành cho ông ta trong tối nay.

Khi mọi người đang sửng sốt, Mã Ngũ lại cúi đầu và đưa tay ra nói: "Anh Lâm, các vị, mời vào trong."

“Tôi còn có chút việc, không vào trong nữa."

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Sắp xếp cho bọn họ một phòng, lát nữa tôi sẽ thanh toán."

"Không cần, không cần đâu."

Mã Ngũ liên tục xua tay nói: “Anh Lâm dẫn bạn bè đến đây là vinh hạnh của chúng tôi.”

"Khoản phải trả tiền thì vẫn phải trả." Lâm Vũ nghiêm túc nói.

“Nếu Vạn lão biết tôi nhận tiền của anh Lâm, nhất định sẽ không tha cho tôi.” Mã Ngũ khổ sở nhìn Lâm Vũ cầu xin: “Xin anh Lâm khai ân, Mã Ngũ vô cùng biết ơn.”

Nói xong, Mã Ngũ cúi người hành lễ lần nữa, cơ thể cong vuông góc đến chín mươi độ.

Nghe Mã Ngũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt như hiểu ra. Cô biết Vạn lão mà Mã Ngũ nhắc tới nhất định là Vạn Cửu Lĩnh.

Khi Thẩm Khanh Nguyệt đã hiểu được tình hình, đám người Lạc Tiên Triều và Lê Ly lộ ra vẻ mặt như thể gặp ma.

Hành động này của Mã Ngũ không còn kính trọng nữa. Là hèn mọn!

Làm ăn kinh doanh mà lại cầu xin người khác đừng trả tiền! Đã hèn mọn đến mức độ thấp nhất rồi!

Lạc Tiên Triều dám kết luận rằng trong cả Giang Bắc thậm chí cả tỉnh Định Châu, ngoại trừ Lâm Vũ không ai có thể khiến Mã Ngũ phải thấp kém như vậy!


Nghe Mã Ngũ cầu xin, Lâm Vũ không khỏi mỉm cười: "Được rồi, vậy thì anh dẫn bọn họ vào đi!"

“Cảm ơn anh Lâm!"

Mã Ngũ như được ân xá, nhanh chóng cúi đầu mời đám người Thẩm Khanh Nguyệt vào trong.

Từ đầu đến cuối, anh ta không nói một lời nào với Lạc Tiên Triều, hội viên số 9, thậm chí còn không nhìn ông ta lấy một cái!

Tuy nhiên, Lạc Tiên Triều không hề cảm thấy khó chịu ngược lại còn thầm cảm thấy vui mừng.

Mã Ngũ càng kính trọng Lâm Vũ thì càng chứng tỏ được thân phận của Lâm Vũ. Chỉ cần hàn gắn được mối quan hệ với Lâm Vũ và Thẩm thì Lạc gia sẽ lên như diều gặp gió!

Sau khi sửng sốt đi theo Mã Ngũ vài bước, Lê Ly mới định thần lại, nhanh chóng quay lại phía Lâm Vũ hỏi: "Anh không vào à?”

Lâm Vũ gật đầu: "Mọi người chơi đi, tôi có chút việc cần xử lý."

"Kệ anh ấy, để anh ấy đi làm việc của mình đi." Thẩm Khanh Nguyệt kéo Lê Ly và vẫy tay chào tạm biệt Lâm Vũ.

Gô biết Lâm Vũ chắc chắn đi giải quyết chuyện của Phùng Tam Pháo.


Chỉ là cô vẫn không hiểu, loại chuyện này, Lâm Vũ hoàn toàn có thể bảo cấp dưới của mình đi xử lý, tại sao hắn phải đích thân đi?

Lế nào vì cảm thấy không phù hợp để chơi với đám người Lê Ly?

Lê Ly không biết Thẩm Khanh Nguyệt đang nghĩ gì, bất lực gật đầu, nhưng lại rất tò mò về Lâm Vũ.

Từ trước đến nay là lần đầu tiên trong đời cô ấy tò mò về một người đàn ông như vậy. Người đàn ông này vô cùng bí ẩn.

Chẳng bao lâu, Mã Ngũ đã dẫn bọn họ vào sâu trong trang viên.

Đẩy cửa ra, Mã Ngũ cung kính nói: "Chúc mọi người chơi vui vẻ, cần gì cứ căn dặn."

"Cảm ơn." Bọn họ cảm kích, vô thức nhìn vào trong phòng.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến họ trợn mắt há mồm, kinh ngạc che miệng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: C106: Căn phòng kia to đến lạ thường


Căn phòng kia to đến lạ thường!

Nói đây là một phòng còn không bằng bảo là một cái sân riêng biệt.

Trong sân có đình đài lâu các giao thoa, cây xanh sum suê.

Khoa trương hơn là còn có hòn non bộ và suối nước nóng.

Từng cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám đứng khom người hoan nghênh bọn họ. "Anh xác định đây là một căn phòng?" Lê Ly ngạc nhiên nhìn về phía Mã Ngũ. "Đúng thế." Mã Ngũ cung kính trả lời.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên cảm thấy mình giống người nhà quê.

Bọn họ đầy kinh hãi và hiếu kì đi vào phòng, Mã Ngũ còn tri kỷ đóng cửa lại cho bọn họ.

"Vị hôn phu của cậu thật sự là đứa con bị rưồng bỏ của Lâm gia?" Lê Ly khó †in mà hỏi Thẩm Khanh Nguyệt.

"Đương nhiên." Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu mỉm cười.

"Không thể nào?" Lê Ly không tin: “Mã Ngũ và Lạc Tiên Triều đều cung kính với anh ta như vậy, hay anh ta là ông lớn có bối cảnh thâm sâu nào?”

"Không phải ông lớn gì cả, chỉ quen biết hơi nhiều người mà thôi." Thẩm Khanh Nguyệt khiêm tốn cười một tiếng, trong lòng lại kiêu ngạo nói không nên lời.


Lâm Vũ luôn làm người ta bất ngờ.

Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ở câu lạc bộ Lan Đình thì cô cũng không biết Giang Bắc còn có câu lạc bộ cao cấp như vậy.

So với nơi này thì Lan Đình quả thực y như trại dân tị nạn! "Thật không?" Lê Ly nửa tin nửa ngờ, lại có chút lo lắng mà hỏi: "Vậy anh ta

thật sự không sợ Phùng Tam Pháo sao? Phùng Tam Pháo là nhân vật hung ác lắm!"

"Cậu đừng lo cho ảnh." Thẩm Khanh Nguyệt ôm lấy vai Lê Ly: “Cậu cứ ăn sinh nhật cho vui vẻ đi! Mặc dù bây giờ không náo nhiệt bằng trước đó, nhưng mọi người đều là bạn bè xứng đáng, chơi với nhau cũng dễ chịu hơn."

"Ừm!" Lê Ly tán thành gật đầu, oán hận nói: Để những người kia hối hận đi!"

Trải qua chuyện này, cô ấy cũng triệt để thấy rõ ai là bạn chân chính, ai là bạn xã giao.

Nói ra cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Lâm Vũ lại đi vào câu lạc bộ Lan Đình rồi ngồi vào gian phòng trước đó.

Đám tay chân trong câu lạc bộ nhìn thấy Lâm Vũ nhưng không ai dám ngăn cản.

Hơn hai mươi phút sau, cửa phòng bị đẩy ra.


Một người đàn ông trung niên dáng đi trầm ổn chậm rãi bước tới, hơi híp mắt nhìn Lâm Vũ, trên mặt tràn đầy âm trầm. Lâm Vũ chỉ khẽ nâng mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn ông ta rồi tự rót một ly rượu vang đỏ cho mình.

"Lá gan của mày không nhỏ!" Nhìn thấy Lâm Vũ không chút kiêng ky như vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên kia càng âm trầm.

“Cũng tạm được thôi." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi nhẹ nhàng lắc ly rượu: “Ông là Phùng Tam Pháo?"

"Đúng vậy!" Phùng Tam Pháo ngạo nghễ nói.

: "Nghe nói một mình ông diệt hơn

Lâm Vũ nhấp một ngụm rượu, hăng hái h: cả ngàn người của Hổ Báo Bang?"

Phùng Tam Pháo khinh thường mà: “Diệt một đám giá áo túi cơm mà thôi, không có gì đáng ca ngợi."

Đối với ông ta thì diệt Hổ Báo Bang chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Quá đơn giản nên căn bản không đáng nhắc đến, cũng không đáng lấy ra khoe khoang.

"Có lý." Lâm Vũ rất tán thành mà cười cười: “Không nghĩ tới trong Giang Bắc nho nhỏ này còn có võ giả là ông."

"Xem ra mày cũng là võ giả?"

Trong mắt Phùng Tam Pháo chợt hiện tia sắc lạnh: “Khó trách có thể dễ dàng cắt mất lỗ tai của con tao!”

Lâm Vũ hé miệng cười nói: "Chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng ca ngợi."

Phùng Tam Pháo hơi cứng lại, lửa giận trào lên mãnh liệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: C107: Ông là người của khương gia


Đây là lời nói vừa rồi của ông tal

Trong nháy mắt lại bị hắn dùng lên người con trai mình!

Cái này không chỉ là khiêu khích, mà còn là sỉ nhục!

"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?" Phùng Tam Pháo siết nắm đấm của mình vang lên "Ken Két”, không che giấu sát khí trong lòng.

"Ông đoạt lời kịch của tôi rồi." Lâm Vũ để ly rượu trong tay xuống, tươi cười nhìn Phùng Tam Pháo: “Nhưng trước khi chết, tôi còn muốn hỏi ông một vấn đề."

"Hỏi đi!" Phùng Tam Pháo dâng trào sát ý: “Tao luôn thành thật trả lời người sắp chết."

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười.

Hắn thực sự không biết Phùng Tam Pháo lấy tự tin ngu xuẩn này từ đâu ra.

"Muốn hỏi thì tranh thủ hỏi!" Phùng Tam Pháo không kiên nhãi mày sống đủ lâu rồi!"

"Được thôi." Lâm Vũ lắc đầu cười cười, hỏi: "Lấy thực lực của ông thì tùy tiện làm chuyện đàng hoàng gì cũng có thể phát tài, tại sao lại đi lên con đường này?"

Một võ giả lại biến thành nhân vật số một của thế lực ngầm Giang Bắc, ngẫm lại thôi đã cảm thấy tiếc hận.

Hắn tới đây chờ Phùng Tam Pháo cũng là muốn biết đáp án của vấn đề này.

Nếu như câu trả lời của Phùng Tam Pháo làm hắn hài lòng, hắn có thể cho ông ta một cơ hội bước lên chiến trường góp sức.


Vậy dù chết cũng chết có ý nghĩa.

"Tao muốn đi con đường nào thì đi con đường đó!"

Phùng Tam Pháo hừ lạnh, vẻ mặt rất ngông cuồng: “Thế giới này mạnh được yếu thua! Nắm đấm lớn thì quyết định đạo lít"

Lâm Vũ kinh ngạc, lắc đầu cười: “Lý do này... Thật làm tôi không còn gì để nói.

"Vậy mày có thể lên đường!"

Phùng Tam Pháo bước ra một bước, đằng đằng sát khí nói: "Được chết dưới tay tao là vinh hạnh của mày!"

Vừa dứt lời, Phùng Tam Pháo đã giáng mạnh một quyền xuống. Quyền này vừa nhanh vừa mạnh. Dù là tảng đá khổng lồ cũng không chịu nổi.

Nhưng khi nắm đấm cách Lâm Vũ mấy tấc lại không cách nào tiến thêm nữa.

Cứ như có một vách ngăn vô hình chặn giữa nằm đấm của Phùng Tam Pháo và Lâm Vũ.

Phùng Tam Pháo biến sắc, đột nhiên thu quyền rồi cấp tốc lui lại. Cao thủ! Khó trách dám quay trở lại khiêu khích!

Đối phương căn bản không để mình vào mắt, có tự tin tuyệt đối đánh bại được mình!

Mồ hôi lạnh lập tức ứa khắp trán Phùng Tam Pháo. Ông ta đang muốn bỏ chạy, Lâm Vũ lại như ma quỷ cản trước mặt ông ta. Một dòng khí vô hình đẩy mạnh Phùng Tam Pháo liên tục lui về phía sau.


Lòng Phùng Tam Pháo lạnh một nửa, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, cắn răng nói: "Cậu không thể giết tôi!"

"Vì sao?" Lâm Vũ mỉm cười hỏi.

Phùng Tam Pháo đưa tay lau mồ hôi trên trán, trầm giọng hỏi: "Cậu có biết Khương gia Hải Châu không?"

"Ông là người của Khương gia?" Lâm Vũ mỉm cười.

Tất nhiên hắn biết Khương gia Hải Châu.

Đó là một trong tám gia tộc cổ võ của Hoa quốc.

Những gia tộc cổ võ này đều có người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trong những gia tộc cổ võ, cao thủ Tiên Thiên chỗ nào cũng có.

Một số gia tộc cổ võ có liên hệ chặt chế với quân đội, không ít thành viên gia tộc là liệt sĩ hi sinh vì nước.

Nhưng theo hắn biết Hải Châu mới là đại bản doanh của Khương gia.

Hiện tại Khương gia lại thò tay đến Định Châu, không thể không nói bàn tay này quá dài.

"Tôi chỉ là một con chó vơ vét của cải thay Khương gia!

Nhưng đánh chó cũng phải nể mặt chủ!" Phùng Tam Pháo cố gắng kiềm nén sợ hãi trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói: "Nếu cậu giết tôi thì Khương gia nhất định sẽ không bỏ qual"

Hiện tại ông ta đang thất thế, chỉ có thể lấy Khương gia ra, mượn uy thế của Khương gia mới có cơ hội sống sót.

"Ông nên đi hỏi Khươg Sư xem ông ta có dám nói lời này trước mặt tôi không!"

Lâm Vũ cười khẩy: “Ông có thể chết rồi."

Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã giáng chưởng xuống...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: C108: Còn có quà sinh nhật sao


Rạng sáng hai giờ, Lâm Vũ nghĩ bọn Thẩm Khanh Nguyệt đã chơi sắp tàn tiệc nên mới chạy đến đón Thẩm Khanh Nguyệt.

Lần này Lâm Vũ còn chưa tới gần thì bảo vệ đã chạy tới nghênh đón.

Khi hắn đi vào phòng của bọn Thẩm Khanh Nguyệt thì mấy người bọn họ đang chơi quên cả trời đất, không có ý muốn đi về.

Lâm Vũ ở lại chơi với họ thêm một lúc, mãi đến khi Thẩm Khanh Nguyệt mở miệng nhắc nhở thì họ mới thỏa mãn rời đi.

Bọn họ vừa ra khỏi phòng thì Mã Ngũ đã bưng một hộp quà tiến lên: “Lê tiểu thư, sinh nhật vui vẻ! Món quà nho nhỏ này thể hiện chút thành ý, xin Lê tiểu thư nhận lấy."

“Còn có quà sinh nhật sao?" Lê Ly ngạc nhiên nhận lấy hộp quà.

Hộp quà được mở ra, một tia sáng chói mắt lan toả.

Trong hộp quà, một viên bảo thạch đỏ lớn chừng quả trứng gà toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn chiếu rọi.

Lê Ly kinh ngạc đến ngây người, vừa say mê vừa khiếp sợ.

Cô ấy cứ nghĩ đây là một món quà nhỏ thôi, tựa như một phần quà sinh nhật đơn giản mà quán KTV tặng cho khi ăn sinh nhật ở đó.

Nhưng thật không ngờ lại là món quà quý giá như vậy.


Không cần nghĩ cũng biết viên bảo thạch này chắc chắn đáng giá ngàn vàng.

Lê Ly đè nén suy nghĩ muốn chiếm bảo thạch làm của riêng mà đậy hộp quà lại và trả cho Mã Ngũ: “Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận được, tôi xin nhận ý tốt của Mã tiên sinh."

Đương nhiên cô ấy biết Mã Ngũ tặng mình món quà quý giá như vậy hoàn toàn là do nể mặt Lâm Vũ.

Có lẽ Mã Ngũ nghĩ cô ấy là bạn thân hoặc là bạn gái của Lâm Vũ. Nhưng thực tế đêm nay cô ấy mới lần đầu tiên gặp mặt Lâm Vũ mà thôi. Cô ấy không dám nhận món quà quý giá như vậy.

"Không có gì quý giá cả." Mã Ngũ lắc đầu nói.

"Thật sao?" Lê Ly hiếu kì mà hỏi dò: "Thứ này có giá trị khoảng bao nhiêu tiền?"

"Khoảng hai trăm triệu thôi." Mã Ngũ thuận miệng trả lời.

Lê Ly và mấy người bạn đột nhiên cảm thấy đau tim quá, suýt đã ngất xỉu. Hai trăm triệu còn không quý sao!

Lần này Lê Ly thật sự không dám nhận.

Cô ấy liên tục lui về phía sau, giống như sợ mình không cẩn thận hất văng hộp quà trong tay anh ta xuống đất.

"Cái này..." Thấy cô ấy không nhận, Mã Ngũ lập tức cẩn thận nhìn về phía Lâm Vũ.


"Nếu cô ấy không muốn thì anh cứ lấy lại đi."

Lâm Vũ mỉm cười n một tấm thẻ hội viên là được."

Mã Ngũ gật đầu, khom người nói: "Tôi đã dặn dò từ nay về sau bọn họ là khách quý của nơi này, không cần thẻ hội viên."

"Vậy là được."

Nếu Mã Ngũ đã an bài xong, Lâm Vũ cũng không nói thêm nữa mà dẫn họ đi ra ngoài.

Mã Ngũ sau lưng dẫn dắt tất cả mọi người ở đây ra tiễn.

"Cung tiễn Lâm tiên sinh! Cung tiễn chư vị!" Lúc lên xe, sau người truyền đến tiếng chào chỉnh †ề.

"Nơi đó là sản nghiệp của Vạn gia sao?" Trên đường về nhà, Thẩm Khanh Nguyệt hiếu kì hỏi thăm.

"Xem như thế đi." Lâm Vũ thuận miệng nói.

Thẩm Khanh Nguyệt bĩu môi trách: "Phải thì phải, không phải là không phải, xem như thế là có ý gì?"

"Mã Ngũ có người cha làm quản gia của Vạn gia, Mã gia xem như chỉ bên của Vạn gia." Lâm Vũ mỉm cười giải thích.

"Hóa ra là vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt bỗng bừng tỉnh, cảm thán nói: Mã Ngũ ra tay đã hào phóng như vậy rồi, không biết Vạn gia còn giàu đến mức nào nữa."

Hiện tại cô đã được chứng kiến cái gì mới là giàu sang phú quý thật sự.

Chỉ chút quan hệ giữa Lê Ly và Lâm Vũ mà Mã Ngũ đã tiện tay đưa ra món quà giá trị hai trăm triệu.

Còn nói chuyện không đau không ngứa cứ như quà hai trăm triệu không khác gì hai trăm đồng cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: C109: Phần còn lại tự anh bôi đi


Lâm Vũ mỉm cười, thuận miệng nói: "Đối với gia tộc như Vạn gia thì tiền tài không tính là gì, căn cơ chân chính là những dây mơ rễ má của họ, bất cứ gia tộc chỉ bên nào của họ cũng có thể dễ dàng hủy diệt những hào môn ở Giang Bắc như trở bàn tay."

Tiền nhiều đến một mức độ nhất định đã không có ý nghĩa quá lớn nữa.

Những hào môn đỉnh cao kia là so sánh căn cơ gia tộc với nhau.

Cho nên những hào môn đỉnh cao mà tranh đấu thì sẽ liên luy đến phạm vi rất rộng.

Nếu đánh quá dữ dội sẽ tạo nên ảnh hưởng sánh ngang với một cuộc khủng hoảng kinh tế.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi âm thầm líu lưỡi, đồng thời trong mắt lại hiện lên một tia bừng tỉnh: “Nếu như Lạc gia không đi tranh vị trí gia tộc đứng đầu Giang Bắc thì có phải anh định để Mã Ngũ ra chèn ép Mạnh gia không?"

Lâm Vũ gật đầu cười khẽ: “Nhưng bây giờ xem ra không cần làm vậy."

Hai người tán gầu mãi đến khi về nhà, mọi người đều đã ngủ rồi.

Thẩm Khanh Nguyệt đi xuống xe lại nói: "Vào phòng tôi đi."


"Em xác định à?" Lâm Vũ nhếch miệng lên, nghiền ngẫm mà nhìn cô.

"Nghĩ gì thế!" Gương mặt Thẩm Khanh Nguyệt hơi nóng lên, gắt giọng nói: "Tôi muốn nhìn xem mấy vết sẹo trên người anh có còn rõ quá không thôi!"

“Còn rõ lắm."

Lâm Vũ vén áo mình lên, bày ra hiệu quả của thuốc trừ sẹo dưới ánh đèn lờ mờ cho cô xem.

Thẩm Khanh Nguyệt cúi đầu tới gần, cẩn thận xem xét.

So với trước đó, vết sẹo trên người Lâm Vũ thật sự đã khá hơn một chút. Nhưng nhìn vẫn rất kh ủng bố.

"Về phòng đi, tôi bôi thêm cho anh." Thẩm Khanh Nguyệt thả áo Lâm Vũ xuống rồi đỏ mặt nói.

"Ngày mai rồi tính." Lâm Vũ lắc đầu nói: "Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi."

"Hiện tại tôi không thấy buồn ngủ chút nào." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu rồi kéo Lâm Vũ đi đến phòng của mình.

Đi vào phòng, Thẩm Khanh Nguyệt bảo hắn cởi áo ra theo thường lệ, nặn thuốc trừ sẹo ra rồi chậm chạp bôi lên người hắn.

Thẩm Khanh Nguyệt bôi bôi rồi đột nhiên hỏi: "Có phải Phùng Tam Pháo chết rồi không?"

"Ừm”" Lâm Vũ bình thản nói. "Phùng Nghĩa thì sao?" Thẩm Khanh Nguyệt hỏi lại.

"Anh không động vào hắn." Lâm Vũ quay đầu: “Nếu như em cảm thấy Phùng Nghĩa phải chết thì hắn sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai."

Phùng Nghĩa sống hay chết cũng không đáng kể gì với hắn.


Nhưng hiện tại giữ Phùng Nghĩa lại còn có tác dụng nên tạm thời để mạng lại cho anh ta.

Nhưng nếu Thẩm Khanh Nguyệt cảm thấy Phùng Nghĩa phải chết thì hắn cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.

Dù sao loại người như Phùng Nghĩa có sống cũng là tai họa.

"Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Thẩm Khanh Nguyệt liên tục lắc đầu: “Tôi chỉ hơi lo lắng, sợ Phùng Nghĩa không dám tìm anh báo thù mà đi tìm Lê Ly, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn cô ấy bị chúng ta liên luy"

"Vậy em không cần lo lắng."

Lâm Vũ tự tin cười một tiếng: “Hắn không có cơ hội.

"Vậy tôi yên tâm rồi." Thẩm Khanh Nguyệt thở phào một hơi rồi không hỏi thêm nữa.

Nếu Lâm Vũ đã nói như vậy thì nhất định mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Cô tin tưởng Lâm Vũ trăm phần trăm.

Thẩm Khanh Nguyệt yên lòng rồi bắt đầu vô tư bôi thuốc trừ sẹo cho Lâm Vũ.


Sau khi bôi đều lên, cô nhẹ nhàng xoa bóp trên người hắn một lúc để giúp hấp thu.

Chờ bôi hết khắp người Lâm Vũ thì đã qua nửa giờ.

"Phần còn lại tự anh bôi đi."

Thẩm Khanh Nguyệt nhét thuốc trừ sẹo vào tay Lâm Vũ.

Bôi tiếp cho hắn thì phải bảo hắn c ởi quần ra, cô không nói ra được lời này.

Lâm Vũ cũng hiểu ý nên mặc áo vào xong thì trêu đùa: "Hay xin em thuận tay giúp một chút luôn?

Em xoa bóp thật thoải mái, anh chưa chắc có kỹ thuật bằng em.

"Đi chết đi!" Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ kêu to, vệt ửng hồng bò lên gương mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: C110: Sau khi cúp điện thoại


Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm như thường lệ.

Trên đường trở về hắn nhận một cuộc gọi đến từ Ám Ảnh Thập Tam.

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Lâm Vũ lộ ra một tia nghi hoặc rồi cấp tốc chạy trở về.

Ám Ảnh Thập Tam báo cáo với hắn có người không rõ thân phận tiếp cận mẹ và em gái hắn đang tản bộ ở hồ Minh Kính.

Ám Ảnh Thập Tam có thể xác định đối phương nhất định là võ giả, hơn nữa thực lực không tầm thường.

Nhưng đối phương lại không làm khó dễ gì mà còn trò chuyện rất hợp ý với mẹ con họ.

Hồ Minh Kính cách Thẩm gia chừng một cây số.

Nói là hồ nhưng thật ra nó cũng không lớn.

Chỉ là một cái hồ nhân tạo chiếm diện tích không đến mười mẫu.

Trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần Lâm Vũ không dẫn Lâm Thiển đi ra ngoài chơi thì Tuyên Vân Lam sẽ mang Lâm Thiển đến hồ Minh Kính đi dạo sau khi ăn điểm tâm.

Một mặt là dẫn cô ấy đi hít thở không khí trong lành, mặt khác là tản bộ để rèn luyện sức khoẻ.

Khi Lâm Vũ chạy đến thì từ xa xa đã nhìn thấy mẹ và em gái đang ngồi trong đình hóng mát.

Đối diện bọn họ còn có một già một trẻ.


Cách quá xa nên hắn không thấy rõ dáng vẻ của hai người.

"Thế nào?" Lâm Vũ đứng xa xa nhìn một hồi rồi lại hỏi Ám Cửu đột nhiên lặng lẽ xuất hiện bên cạnh xe.

Ám Cửu khom người trả lời: Ám Thất đang đi sát bảo vệ chủ mẫu và tiểu thư, đối phương không có dấu hiệu gây bất lợi với họ."

"Biết lai lịch của bọn họ không?" Lâm Vũ hỏi lại.

"Không biết."

Ám Cửu nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông lão kia tự xưng là Tạ Thiên Cơ, trước mắt còn chưa phát giác sự tồn tại của thuộc hạ và Ám Thất."

"Được, tôi biết rồi, anh đi về nghỉ trước đi."

Lâm Vũ khế gật đầu rồi cất bước đi về hướng Tuyên Vân Lam bọn họ.

Còn cách mấy chục mét thì Lâm Thiển đã phát hiện Lâm Vũ đi tới.

"Anh hai!"

Lâm Thiển reo hò một tiếng rồi vẫy gọi.

Trong nháy mắt nhìn qua em gái mình, mặt Lâm Vũ giãn ra rồi nở nụ cười dịu dàng.


Lâm Vũ bước nhanh đi đến bên cạnh mẹ và em gái.

"Đây là con trai tôi, Lâm Vũ."

Tuyên Vân Lam chỉ vào Lâm Vũ mà giới thiệu với hai người ngồi đối diện, lại nói với Lâm Vũ: "Đây là Tạ Thiên Cơ Tạ lão, cậu trai trẻ bên cạnh là cháu trai của ông ấy Tạ Lưu, mọi người gặp nhau lúc tản bộ."

"Chào hai người."

Lâm Vũ mỉm cười với một già một trẻ này, không chút biến sắc.

Sắc mặt ông lão kia hồng hào, hô hấp đều đều mà mạnh mẽ.

Thiếu niên kia không đến hai mươi tuổi, mắt đẹp mày ngài, trên mặt còn mang theo chút ngây thơ, ánh mắt lại tràn ngập kiêu ngạo.

Một già một trẻ này đều là võ giả.

"Chào cậu." Tạ Thiên Cơ lộ ra nụ cười hiền hòa với Lâm Vũ rồi tán dương: "Tướng mạo đường đường, oai hùng bất phàm! Nếu lão hủ đoán không sai thì anh bạn trẻ đây nhất định là rồng phượng trong loài người!"

Nghe Tạ Thiên Cơ khen Lâm Vũ, trên mặt Tạ Lưu lập tức lộ ra chút khinh thường, nhưng lại nhanh chóng thu lại.

"Tạ lão quá khen."

Lâm Vũ mỉm cười: “So với cháu trai của Tạ lão thì tôi còn kém xa lắm."

"Ha ha!"

Tạ Thiên Cơ phát ra tiếng cười cởi mở, mang đầy thâm ý mà nhìn Lâm Vũ: “Quá khiêm tốn cũng là một loại kiêu ngạo."

"Ông nội, ý của ông là cháu không bằng anh ta?"

Tạ Lưu bất mãn nên ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ tràn ngập khiêu khích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: C111: Dĩ nhiên không phải


"Anh vốn không bằng anh tôi! Anh tôi là tuyệt nhất trên thế giới!"

Lâm Thiển giữ chặt tay Lâm Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo.

"Vậy có thể nói tâm mắt của cô quá hạn hẹp!"

Tạ Lưu hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là không phục.

Lâm Thiển không vui, nhất quyết phải tranh cãi đến cùng: “Một đầu ngón tay của anh tôi cũng có thể đánh anh răng rơi đầy đất!"

Dù sao Tạ Lưu cũng mang tâm tính thiếu niên, nghe xong lời này lập tức. đứng lên khiêu khích nhìn Lâm Vũ, như chuẩn bị muốn cho Lâm Thiển xem mình

và anh của cô ấy ai lợi hại hơn.

"Ngồi xuống!"

Tạ Thiên Cơ khẽ quát một tiếng, nghiêm nghị răn dạy: “Lỗ m ãng, còn thể thống gì nữa!"

Tuyên Vân Lam cũng trừng Lâm Thiển một cái, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.


Mới có bao lâu đâu mà con nhóc Lâm Vũ vốn nhát gan này đã được cưng chiều không biết sợ ai, cứ thế mãi e là sẽ làm hư con bé mất.

Bà ấy không muốn con mình biến thành một đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng.

Bị Tạ Thiên Cơ quở mắng một câu, Tạ Lưu không cam lòng ngồi xuống, nhưng trên mặt lại càng không phục, từ góc độ Tạ Thiên Cơ không nhìn thấy, cậu †a giơ ngón giữa lên với Lâm Vũ.

Lâm Vũ không muốn so đo với Tạ Lưu nên chỉ vỗ đầu Lâm Thiển rồi nói với Tạ Thiên Cơ: "Tôi và Tạ lão mới quen đã thân, không bằng chúng ta tâm sự riêng

được chứ?"

"Lão hủ đang có ý này!"

Tạ Thiên Cơ vỗ tay cười to, đứng dậy căn dặn Tạ Lưu: “Cháu ở lại nơi này, ông và cậu Lâm đây đi ra ngoài dạo."

"Cháu cũng đi!"

Tạ Lưu đứng lên nói.

"Ở lại nơi này!"

Tạ Thiên Cơ nói với giọng điệu không cho phép cãi lại.

Tạ Lưu không cam lòng, nhưng cũng không dám trái lời ông nội nên đành hậm hực ngồi xuống.

"Mời!" Tạ Thiên Cơ đưa tay ra hiệu, mời Lâm Vũ đi ra bên ngoài đình nghỉ mát.

Lâm Vũ cười với mẹ và em gái: “Vậy mọi người trò chuyện trước, con và Tạ lão đi dạo một lát."

"Em không thèm nói chuyện với anh ta!"

Lâm Thiển hừ nhẹ một tiếng, tức. giận nhìn Tạ Lưu rồi xoay đầu qua một bên.

"Tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với cô!"

Tạ Lưu cũng quay đầu đi.


Nhìn dáng vẻ của hai người, Lâm Vũ và Tạ Thiên Cơ không hẹn mà nhìn nhau rồi bất đắc dĩ cười khổ, lại đồng thời cất bước đi ra đình nghỉ mát.

Hai người đi sóng vai, lại không ai mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi đi xa hơn trăm mét đến bên mép hồ thì hai người cùng dừng lại.

"Nói đi, ông có mục đích gì?" Lâm Vũ bình tĩnh nhìn mặt hồ, lạnh nhạt hỏi thăm.

"Cậu cảm thấy lão hủ có mục đích gì?" Tạ Thiên Cơ hỏi lại, trên mặt đầy nụ cười.

Lâm Vũ lắc đầu, nói thẳng không kiêng ky: "Tôi không muốn đoán, cũng lười đoán"

"Được thôi." Tạ Thiên Cơ lắc đầu cười khẽ, chậm rãi nói: "Tôi có một đồ đệ tên là Tần Minh Chiếu."

"Thì ra là thế!"

Lâm Vũ lập tức bừng tỉnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ: “Vậy ông là đến báo thù cho hắn đúng không?"

Không ngoài dự đoán thì một già một trẻ này

"Vô tình gặp gỡ mẹ và em hắn cũng không phải ngẫu nhiên.

"Không phải." Tạ Thiên Cơ lại lắc đầu: “Trước khi nó về Giang Bắc đối phó cậu thì tôi đã khuyên nó, nhưng dù sao nó cũng là người của Tân gia, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn sai lầm! Kết quả hiện giờ là nó gieo gió gặt bão, chỉ đáng tiếc cho nhiều năm bồi dưỡng của lão hủ."

Nói đến Tần Minh Chiếu, Tạ Thiên Cơ lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận.


Nhìn ra được ông ấy rất coi trọng người đồ đệ Tân Minh Chiếu này.

“Thật sao?" Lâm Vũ hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tạ Thiên Cơ: “Nếu ông không phải đến báo thù cho hắn thì tới làm gì? Chẳng lẽ là tới hồ Minh Kính ngắm cảnh?"

"Dĩ nhiên không phải."

Tạ Thiên Cơ lắc đầu nói: "Lão hủ muốn nhìn thử người có thể làm đồ đệ của tôi tự sát là thần thánh phương nào."

"Vậy bây giờ ông thấy rồi đó."

Lâm Vũ lại quay đầu nhìn mặt hồ: “Ông có thể đi rồi"

Lúc đầu hắn đã chuẩn bị giết người, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần.

"Tôi còn chưa muốn đi."

Tạ Thiên Cơ cười ha ha: “Sau khi nhìn thấy em gái cậu, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý."

Tạ Thiên Cơ vừa dứt lời thì đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: C112: Cảm nhận được sát khí sắc bén đó


Em gái là vảy ngược tuyệt đối của Lâm Vũ. Câu nói này của Tạ Thiên Cơ rõ ràng là đang nhắm vào Lâm Thiển.

Lúc đầu Lâm Vũ đã từ bỏ suy nghĩ gi ết chết Tạ Thiên Cơ, nhưng một câu của Tạ Thiên Cơ lại làm dấy lên sát ý của hắn.

Cảm nhận được sát khí sắc bén đó, trong lòng Tạ Thiên Cơ âm thầm kinh hãi.

Người trẻ tuổi như vậy mà có thể phát ra sát khí mãnh liệt như thế. Nhất định hắn đã từng giết rất nhiều người!

Sau khi kinh hãi, Tạ Thiên Cơ lại không chút biến sắc mà nói: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tôi rồi."

"Thật sao? Vậy tốt nhất là ông cho tôi một lời giải thích hợp lý!" Lâm Vũ nheo. mắt lại: “Nếu không tôi không ngại để xác hai ông cháu các người chìm xuống hồ Minh Kính!"

"Người trẻ tuổi, sát khí quá nặng không phải chuyện tốt đâu." Tạ Thiên Cơ

cười ha ha rồi lại nói: "Lão phu hơi hiểu về thuật nhìn cốt xem người, tôi thấy cốt cách em gái cậu rất tốt, là nhân tài luyện võ hiếm có! Cậu làm ái đồ của lão phu tự sát, có phải nên đền một đồ đệ cho lão phu không?”

"Ông muốn thu con bé làm đồ đệ?" Lâm Vũ hơi sững sờ rồi đột nhiên bật cười.

Tạ Thiên Cơ khẽ gật đầu, lại nói: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy lão phu không xứng?”

Lâm Vũ cười khẩy: “Nếu tôi muốn để nó tập võ thì cần gì ông dạy?" Em gái có phải là kỳ tài luyện võ hay không thì hắn không biết.


Nhưng hắn biết mình không muốn để cô ấy tập võ, hắn có tự tin có thể bảo. vệ cô ấy cả đời.

Hơn nữa mấy vị thuốc cứu mạng cô ấy còn chưa có tin tức, hắn cũng không biết cuối cùng có thể cứu được cô hay không.

Trong tình huống này, hắn chỉ muốn để Lâm Thiển sống vui vẻ mỗi ngày, không muốn cô ấy chịu đựng nỗi khổ tập võ.

Trừ phi chính cô ấy khát vọng tập võ.

Tạ Thiên Cơ mỉm cười: “Ý cậu là nếu cô ấy muốn tập võ thì cậu có thể tự dạy?"

Lâm Vũ khẽ gật đầu, lại không nói gì nữa.

"Cậu xác định mình có thể dạy được?" Tạ Thiên Cơ dùng khóe mắt quét dò xét Lâm Vũ, bước ra một bước rồi trực diện với mặt hồ.

Sáng sớm gió nhẹ quét qua mặt hồ, nước hồ gợn lên từng cơn sóng. Nhưng đột nhiên, nước hồ đứng im. Mặt nước không còn gợn sóng, phẳng lặng như gương.

"Câu nói này nên là tôi hỏi ông!" Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Trong nháy mắt hắn xoay người, mặt hồ phẳng lặng lại nổi lên gợn sóng.


Sắc mặt Tạ Thiên Cơ đột nhiên biến đổi, tràn đây hoảng sợ nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi.

Thật lâu sau, Tạ Thiên Cơ cười khổ rồi thở dài: “Minh Chiếu à Minh Chiếu, con chết không oan..."

Lâm Vũ trở lại đình nghỉ mát.

Lâm Thiển và Tạ Lưu đang phồng má trừng mắt nhìn đối phương, nhưng không ai nói chuyện.

Tuyên Vân Lam dở khóc dở cười nhìn hai người, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

"Nhanh như vậy mà hai người đã trò chuyện xong rồi?" Thấy Lâm Vũ đi tới, Tuyên Vân Lam không khỏi hiếu kì hỏi.

Không phải bọn họ mới quen đã thân sao? Trước sau cộng lại không tới mười phút đồng hồ mà nói chuyện đã xong rồi? "Dạ." Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.

"Trò chuyện thế nào?" Tuyên Vân Lam hỏi lại.

"Rất không tệ." Lâm Vũ vẫn giữ nụ cười mà nói:

chưa? Hay chúng ta về trước đi, hoặc là con dẫn mọi người đến nơi khác chơi, nơi này trừ ngắm cảnh ra chẳng có gì vui cả."

Nghe anh hai nói muốn dẫn họ đi chơi, Lâm Thiển lập tức lộ vẻ vui mừng.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp reo hò thì Tuyên Vân Lam đã lắc đầu nói: "Mẹ với em con đã đi hơi mệt rồi, về nghỉ trước đã."

Cứ để mặc con trai chiều chuộng con nhóc này thì nhất định sẽ làm hư con bét

Lâm Vũ có thể không chút kiêng ky mà chiều chuộng em mình, nhưng bà ấy làm mẹ lại phải nắm chắc chừng mực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,992
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: C113: Đây là chuyện không thể


Nụ cười trên mặt Lâm Thiển lập tức biến mất, bĩu môi nhìn mẹ mình. Nhưng cô ấy vẫn rất hiểu chuyện, không nhõng nhẽo muốn ra ngoài chơi.

“Được! Vậy mình đi về trước đi."

Lâm Vũ đáp ứng, lại lặng lẽ nháy mắt với em gái mấy cái.

Lâm Thiển chú ý tới ánh mắt của hẳn, lập tức hiểu lát nữa hắn sẽ lặng lẽ dẫn mình đi ra ngoài chơi, vì thế cô ấy lại lộ ra nụ cười.

Tuyên Vân Lam tạm biệt bọn Tạ Thiên Cơ rồi mới đi về theo Lâm Vũ.

Đang lúc này, Tạ Lưu gọi Lâm Vũ lại: "Anh có dám tiếp một chiêu của tôi hay không?”

Tạ Lưu lộ ra vẻ mặt khiêu khích, cuối cùng vẫn muốn để Lâm Thiển biết được sự lợi hại của mình.

"Ngậm miệng!"

Tạ Thiên Cơ gầm thét một tiếng, trừng Tạ Lưu rồi khom người nói với Lâm Vũ: "Lưu Nhi trẻ tuổi nóng tính, đã mạo phạm nhiều, xin Lâm

tiên sinh thứ lỗi, lão hủ xin lỗi cậu thay nó."

"Trẻ tuổi nóng tính không sao, đừng quá kiêu căng là được." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi dẫn mẹ và em gái rời đi.

Nhìn ba người bỏ đi, Tạ Lưu vẫn rất không phục nên kiêu ngạo hất cao đầu nhìn ông nội.

Tạ Thiên Cơ hằm hằm nhìn cháu trai: “Cháu cảm thấy mình rất ghê gớm à?" "Không có." Tạ Lưu cứng rắn đáp lại.


Mặc dù ngoài miệng nói không có, nhưng cái đầu nâng lên thật cao kia lại bán đứng cậu ta.

Cậu ta chưa đến hai mươi tuổi đã là Tiên Thiên đại thành, có thể tiến vào Luyện Thần cảnh bất cứ lúc nào!

Cậu ta không dám nói mình là người đứng đầu trong đồng lứa, nhưng cũng. xem như kỳ tài ngút trời.

Cậu ta đương nhiên có tư cách kiêu ngạo!

"Cháu còn kém xa lắm!" Tạ Thiên Cơ nhìn bóng lưng Lâm Vũ dần dần biến mất với ánh mắt sáng rực: “So với cậu ta thì cháu không bằng cái rắm!”

Tạ Thiên Cơ nói quá trực tiếp lập tức làm Tạ Lưu bất mãn: “Ông đang khen người khác mà giẫm đạp uy phong của cháu!"

"Giãm đạp uy phong của cháu? Cháu có uy phong gì để giãẫm chứ?"

Tạ Thiên Cơ hừ lạnh một tiếng: “Cháu cảm thấy ông so với cháu thì như thế nào?”

"A?"

Tạ Lưu hơi sững sờ, hậm hực nói: "Thực lực của chúng ta có thể so. được sao?"

Ông nội cậu ta đã tám mươi ba tuổi! Mà tháng trước cậu ta mới tròn hai mươi tuổi! Ông không cảm thấy ngại mà so thực lực với một thanh niên sao.

Đương nhiên, cậu ta chỉ dám nói thầm câu này trong lòng, tuyệt đối không dám nói trước mặt Tạ Thiên Cơ.

"Đương nhiên là có thể so."


Tạ Thiên Cơ nhìn về phía Lâm Vũ biến mất: “Cậu †a lớn hơn cháu không được mấy tuổi mà thực lực đã thắng ông rồi!"

"Cái gì?"

Tạ Lưu kinh hô một tiếng, sau đó liều mạng lắc đầu: “Không có khả năng! Ông đã đạt tới Quy Nguyên cảnh! Anh ta còn trẻ như vậy thì làm sao mạnh hơn ông được!"

Thực lực còn mạnh hơn ông nội cậu ta thì chẳng lẽ Lâm Vũ đã là Quy Nguyên cảnh đại thành?

Có thể tiến vào Hóa Hư Cảnh bất cứ lúc nào?

Cậu ta chưa từng nghe thấy có cường giả Quy Nguyên cảnh đại thành nào còn trẻ như vậy!

Đây là chuyện không thể!

"Không có gì không thể cả, ông ta đã so với cậu ta rồi."

Tạ Thiên Cơ thở dài: “Cậu ta mới thật sự là thiên tài tuyệt thế! Ở trước mặt cậu ta, không ai dám tự cho mình là thiên tài."

"Không thể nào!"

Tạ Lưu cố chấp nói: "Cháu không thấy hai người giao thủ, ông nhất định đang gạt cháu."

"Cường giả chân chính so chiêu căn bản không cần trực tiếp ra tay."

Tạ Thiên Cơ nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông đứng ở nơi đó làm mặt hồ phẳng lặng như gương, cậu ta khẽ di động thì nước cả hồ đã gợn sóng rồi! Lưu Nhi, cháu biết điều này có nghĩa là gì không?”

Tạ Lưu hoảng sợ há to mồm, khó mà tin nổi.

"So với cậu ta thì cháu còn kém xa!"

Tạ Thiên Cơ khuyên nhủ nói: "Cả đời này cháu có thể nhìn theo bóng lưng cậu ta đã là không tệ!"

Tạ Lưu ngây người, thật lâu sau vẫn không nói nên lời...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom