Cập nhật mới

Dịch Full Chỉ Muốn Quay Lại Thời Gian Để Yêu Anh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Tiểu Lân Yêu Ba Nhiều Lắm


Khi thành phố chìm vào giấc ngủ sâu, Châu Cẩn Huyên vẫn ngồi nắm lấy tay con trai, tiếng khóc của cô ngày càng nức nghẹn đến mức đáng thương, ai nghe vào cũng thấy đau lòng.
Có người mẹ nào khi nghe tin con trai mình bị mắc bệnh máu trắng cấp tính mà đau lòng không cơ chứ, Châu Cẩn Huyên cô chính là đau lòng đến mức thở cũng không thông.
Ngày hôm nay Tiểu Lân sẽ tiến hành hoá trị liệu nhưng trước khi hoá trị, cậu phải cắt hết tóc.

Ban đầu Tiểu Lân khóc không ngừng khi mình phải cắt hết tóc, Châu Cẩn Huyên đau đớn cố gắng kiềm nén nước mắt của mình trước mắt Tiểu Lân cô nhất định phải mạnh mẽ không được mất tinh thần.
Tóc của cậu cũng chính tay Thần Gia Ngôn sẽ cắt, anh phải thật mạnh mẽ lên mới cắt tóc cho chính con trai mình.

Anh là người đau lòng hơn ai hết, chính anh là người đã nuôi nấng cậu từ khi cậu lọt lòng, giờ khi nghe con trai mình bị bệnh nặng hỏi anh có đau đớn không cơ chứ.
Biết ngày hôm nay cậu nhóc sẽ cắt tóc nên Châu Cẩn Huyên đã chuẩn bị một chiếc mũ len để cho cậu đội lên, sau khi cậu đã cắt tóc xong cô nhanh chóng đội mũ lên cho cậu.
- Chà, Tiểu Lân nhà ta thật đáng yêu làm sao, anh có thấy như vậy không chồng ?
Nhìn cô cố gắng mạnh mẽ trước mặt con trai, khiến trái tim anh càng đau quặn thắt lên, nhưng anh cũng phải mạnh mẽ phối hợp với cô.

- Đúng rồi đó, con trai của ba cho dù đã cạo trọc đầu nhưng vẫn đáng yêu như ngày nào...
Tiểu Lân khẽ bĩu môi khinh thường anh.
- Hôm nay lão ba của con ngọt miệng quá, con không quen chút nào...
...
Sau nhiều giờ hoá trị thì cũng coi là tốt hơn nhiều, nhưng tuần nay ở bệnh viện khiến Tiểu Lân cảm thấy ngột ngạt, cậu không quen mùi của bệnh viện, cậu chỉ muốn về nhà của mình mà thôi.
- Ba mẹ ơi, con muốn về nhà con không muốn ở lại đây một chút nào cả, ở đây ngột ngạt lắm...với lại con rất nhớ Tiểu Lu ạ
Hai vợ chồng Thần Gia Ngôn nhìn nhau hơi khó xử, chuyện này bọn họ phải đi tìm bác sĩ hỏi tình hình mới quyết định được, Châu Cẩn Huyên khẽ khuyên an cậu.
- Tiểu Lân ngoan, để ba mẹ hỏi bác sĩ xem tình trạng của con đã nha, mẹ sợ sức khỏe của con chưa khỏi hẳn sợ về nhà con gặp chuyện nên phải hỏi bác sĩ trước...
Tiểu Lân hơi xụ mặt gật đầu.
- Vâng ạ...
- Ngoan quá !
Châu Cẩn Huyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc mỉm cười trìu mến, cậu nhóc cũng nở nụ cười dang tay ra muốn ôm lấy cô.

Châu Cẩn Huyên bật cười, cũng đón nhận cái ôm ấm áp của con trai, Thần Gia Ngôn khẽ đứng dậy lên tiếng.
- Hai mẹ con nói chuyện đi nhé, anh ra ngoài tìm bác sĩ để hỏi Tiểu Lân có thể xuất hiện một thời gian được không ?
- Ùm, vậy anh đi đi...
Tại phòng làm việc của bác sĩ, Thần Gia Ngôn đưa tay gõ cửa.
- Vào đi ạ
- Chào bác sĩ !
- Ủa là cậu sao ? Cậu mau ngồi đi
Thần Gia Ngôn nhanh chóng ngồi nghiêm nghị đối với với viện trưởng Hà, ông ấy rót ly trà rồi đẩy nhẹ trước chỗ anh.

- Không biết cậu tìm tôi có chuyện gì ? Hay là Tiểu Lân gặp vấn đề gì nữa sao...?
- Tôi đến đây gặp viện trưởng Hà là để hỏi ông, có thể để cho Tiểu Lân xuất viện về nhà vài ngày được không ?
Viện trưởng Hà hơi rơi vào trầm tư suy nghĩ, với tình trạng của Tiểu Lân thì vẫn chưa thể xuất viện được, vì sức khỏe của cậu vẫn còn rất yếu.
- Chuyện này hay là để chúng tôi kiểm tra thêm vài ngày nữa rồi cho Tiểu Lân xuất viện về nhà vài ngày...
- Ùm, cũng dược...cảm ơn viện trưởng Hà !
Thần Gia Ngôn nhanh chóng quay về phòng bệnh của Tiểu Lân, anh vẫn thấy hai mẹ con cô vẫn còn ôm nhau đầm thắm, anh khẽ ho khan một tiếng nhẹ, Châu Cẩn Huyên thấy anh đã về nên vội vàng hỏi.
- Sao rồi anh, bác sĩ đã nói sao ?
- Viện trưởng Hà nói rằng sức khỏe của Tiểu Lân vẫn còn rất yếu chưa thể xuất viện, vẫn còn phải tiếp tục theo dõi vài ngày rồi sẽ cho xuất viện
Nghe vậy Châu Cẩn Huyên nhẹ nhàng quay sang nhìn cậu con trai của mình, cô thấy cậu mỉm cười với mình.
- Không sao đâu ạ, con ở thêm vài ngày nữa cũng không sao đâu ạ
Gương mặt hai vợ chồng Thần Gia Ngôn thoáng chốc buồn, con trai của bọn họ quá hiểu chuyện đến mức khiến họ phải đau lòng như cắt.
Lại trôi qua thêm một tuần, bác sĩ cũng đã nhiều lần khám kiểm tra cho Tiểu Lân.

Cuối cùng cậu cũng được cho xuất viện, cậu rất vui mừng khi được về nhà của mình...
Thần Gia Ngôn bế bồng cậu lên phòng ngủ của vợ chồng anh, từ nay Tiểu Lân sẽ ngủ cùng với hai vợ chồng anh.


Buổi tối đến, cả gia đình ba người nằm trên một chiếc giường không ngừng luyên thuyên kể chuyển, Tiểu Lân thích thú khi nghe chuyện mà ba mẹ cậu kể.
- Mẹ ơi, con buồn tè ạ
Nghe vậy, Thần Gia Ngôn liền phản ứng.
- Vậy để ba đưa con đi
- Vâng ạ
Tiểu Lân được anh bế đi vào trong phòng vệ sinh, anh giúp cậu c ởi quần ra...bỗng nhiên lại nghe giọng nói tha thiết vừa yếu ớt của Tiểu Lân.
- Ba ơi !
- Hửm ?
- Tiểu Lân...yêu ba nhiều lắm, cảm ơn ba đã chăm sóc con khuôn lớn...
Thần Gia Ngôn hơi khựng lại, anh lại không hiểu sao đột nhiên Tiểu Lân lại nói ra những lời này...hay có lẽ cậu bị bệnh nên hay dễ xúc động chăng ?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Nếu Con Chết Đi Hãy Rải Tro Cốt Của Con Xuống Biển Nhé


Hai ba con nhanh chóng ra ngoài phòng vệ sinh, hai người họ đã thấy Châu Cẩn Huyên ngủ say lúc nào không hay, có lẽ cô đã mệt cộng thêm ngủ không đủ giấc, hai ba con cũng nhanh chóng leo lên giường.
Sáng sớm ngày, Châu Cẩn Huyên đưa Tiểu Lân vào chơi với Tiểu Lu, cậu không ngừng ôm chầm lấy nó bởi có lẽ cậu đã rất nhớ nó.

Chơi cùng được một lúc thì anh gọi hai mẹ con ra ăn sáng, nhìn trên bàn toàn món ăn dinh dưỡng ngập tràn.
- Con mau ăn nhiều vào nhé, để khỏe mạnh rồi đi chơi với các bạn...
Châu Cẩn Huyên gắp miếng cá bỏ bao trong chén cơm của cậu, cả Thần Gia Ngôn vẫn luôn không ngừng gắp thức ăn cho cậu và cô.
- Con cảm ơn ba mẹ rất nhiều...
Dứt lời, Tiểu Lân ân cần gắp từng thức ăn bỏ vào trong chén cô và anh để nhằm mục đích càng yêu thương hai người họ hơn.

Ăn xong, Châu Cẩn Huyên đưa cậu trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi, còn anh vẫn còn một số công việc vẫn chưa giải quyết nên đi vào thư phòng làm việc.
Châu Cẩn Huyên để cậu nằm trên giường, quên mất đem theo ly sữa cho cậu uống.

- Con nằm nghỉ ngơi đi nhé, mẹ đi xuống dưới lấy ly sữa nóng cho con ha
- Dạ vâng ạ, mẹ đi đi ạ
Cậu nhanh chóng nằm xuống, Châu Cẩn Huyên mỉm cười hôn chụt vào trán cậu rồi mới rời đi.

Khi cánh cửa vừa mới đóng lại, cậu lập tức ngồi dậy vì máu từ trong mũi cậu đột ngột chảy xuống, cậu hoảng hốt vội tìm khăn giấy lau bằng được máu.

Cố gắng cậu mới ngăn chặn máu chảy ra, vì không muốn cho cô lo nên cậu xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vì chảy máu quá nhiều khiến tình trạng của cậu càng yếu ớt hơn, cậu cố gắng bước đến giường, bỗng Thần Gia Ngôn xuất hiện bế cậu lên rồi đặt xuống giường.
- Sao con không nghỉ ngơi mà đi xuống giường chi vậy con ?
Nhìn sắc mặt xanh xao của cậu khiến cho anh hốt hoảng, vội kiểm tra khắp người của cậu.
- Tiểu Lân, sao trông con nhựt nhạt quá vậy bộ con đau chỗ nào sao ? Hay chảy máu mũi không con...
Cậu nhóc chỉ cười trong yếu ớt, mà trả lời anh.
- Dạ không ạ, con không bị gì hết ạ
Nhưng anh vẫn chưa tài nào yên tâm, bỗng bất ngờ Tiểu Lân nắm chặt lấy tay anh.
- Ba ơi !
- Hửm, có chuyện gì sao Tiểu Lân của ba ?
- Con có chuyện này muốn bàn bạc với ba
Thần Gia Ngôn khi nghe xong liền bật cười, khẽ đưa tay nhéo nhẹ mũi cậu...
- Nhóc con cũng biết có chuyện để bàn bạc với ba nữa sao ? Vậy con nói thử xem, chuyện gì mà con muốn bàn bạc với ba....
Bàn tay cậu càng nắm chặt tay anh hơn.
- Đợi con chết rồi, ba hãy hoả táng...ba hãy đem tro cốt của con rải xuống biển, con không muốn chôn cất ở dưới đất vì quá ngột ngạt...

Xoảng...
Ly sữa từ trong tay Châu Cẩn Huyên rơi xuống, đôi mắt cô đỏ hoe chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cậu, tiếng khóc của cô đầy nghẹn ngào.
- Tiểu Lân, con nói chuyện vớ vẩn gì vậy hả, ai nói con sẽ chết chứ...bác sĩ nói còn có cách chữa trị cho con mà.

Không sao, con sẽ tốt lên mà ! Ba người gia đình chúng ta còn phải cùng nhau đi du ngoạn thế giới, còn nữa...con muốn đi biển lắm hay sao, đợi con khỏe lại rồi ba mẹ sẽ đưa con đi biển nhé....
Cơ thể cô không ngừng run rẩy bởi câu nói ngây ngô của cậu, vừa rồi câu nói của cậu như một ngàn cây kim đâm vào trái tim cô vậy, đau đớn vô cùng.

Nghĩ đến việc cậu đột nhiên rời xa cô mãi mãi thôi đã khiến cho cô khó thở rồi, Châu Cẩn Huyên cô làm sao mà sống được khi mà không có Tiểu Lân bên cạnh.
Cô còn nợ thằng bé rất nhiều, cô còn chưa kịp bù đắp cho cậu mà, vậy nên cô không cho phép cậu đi đâu hết vẫn mãi mãi ở bên cạnh cô.
Thần Gia Ngôn lặng lẽ rơi khỏi phòng, anh đi đến thư phòng rồi đột ngột ngã quỵ xuống dưới đất khóc nức nghẹn lên, tại sao chuyện này lại đến với Tiểu Lân bé bỏng của anh cơ chứ, thằng bé vẫn là một cậu nhóc nghịch ngợm đáng yêu thế mà ông trời lại tàn nhẫn ban cho cậu một căn bệnh máu trắng cấp tính.
Anh đã khóc rất nhiều, mấy ngày qua anh đã kiềm nén quá nhiều rồi, luôn gồng mình mạnh mẽ lên nhưng giờ đây anh bật khóc rất nhiều và thật lớn.
...
Mấy ngày nay Tiểu Lân vẫn chưa có dấu hiệu nào hết điều này khiến cho Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên thêm nhẹ nhõm phần nào, nay Tiểu Lân xin phép cô đến nhà Tiểu Lu chơi nên cũng an tâm cho cậu đi.
Còn cô phải nấu thật nhiều món để bồi bổ sức khỏe cho Tiểu Lân, mãi đến một lúc cô nấu cũng đã xong nhưng không hiểu sao cậu vẫn chưa ra nữa, cậu thích chơi với Tiểu Lu đến như vậy à.
- Tiểu Lân ơi, mau vào ăn cơm thôi con yêu

Châu Cẩn Huyên nhẹ nhàng gọi cậu, vừa bước vào trong không thấy cậu trả lời mình cô liền có linh cảm chẳng lành.
Một lần nữa cô nhìn thấy Tiểu Lân nằm bất động dưới sàn nhà, nhưng lần này máu trong mũi không chảy ra.

Châu Cẩn Huyên hoảng hốt vội bế cậu lên, nhanh chóng kêu người lái xe đưa cậu vào bệnh viện.
Tất cả mọi người đều tập trung trước cửa phòng cấp cứu, mọi người ai ấy đều đứng ngồi không yên sắc mặt cũng trở nên lo lắng, bất an...
Sau ba tiếng đồng hồ, viện trưởng Hà đi ra ngoài thông báo...
- Tình trạng của cậu bé ngày càng xấu đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành ghép tủy, ai trong số đó sẽ ghép tủy cho cậu bé ?
Châu Cẩn Huyên kéo tay Thần Gia Ngôn đi đến trước mặt viện trưởng Hà, cô hấp tấp lên tiếng.
- Bác sĩ à, có thể tuỷ của tôi hoặc của chồng tôi sẽ phù hợp hơn với tuỷ Tiểu Lân, vậy nên hãy ghép tủy của chúng tôi đi...
- Chúng tôi cũng chưa chắc có hợp hay là không, nhưng mời hai vợ chồng đi vào trong kiểm tra rồi xét nghiệm máu...
Hai người nhanh chóng cùng viện trưởng Hà đi vào trong xét nghiệm máu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Không Thể Như Thế Được…


Sau khi xét nghiệm xong, người phù hợp nhất với tuỷ của cậu là Thần Gia Ngôn, vậy nên viện trưởng Hà thông báo rằng ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật ghép tủy.
Nhìn con trai nằm yếu ớt trên giường bệnh mà cả anh và cô không làm được gì cho cậu, hai người họ vô cùng cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.

Châu Cẩn Huyên không ngừng khóc, nhìn gương mặt xanh xao vừa hốc hắt của cậu khiến lòng cô đau như cắt, tại sao mọi chuyện lại đến với một đứa trẻ đáng thương như Tiểu Lân vậy ? Không ấy để cho cô thay nhận căn bệnh mà cậu đang mắc được không.
- Mẹ ơi...
Tiểu Lân yếu ớt vươn tay muốn chạm vào cô, Châu Cẩn Huyên vội vàng nắm lấy tay cậu hoảng loạn lau nước mắt, cô không thể để cho cậu thấy mình yếu đuối như vậy được.
- Ơi...mẹ đây, Tiểu Lân cần gì sao ?
Bỗng cậu muốn giơ thêm một bàn tay nữa muốn nắm lấy tay Thần Gia Ngôn, anh nhanh chóng nắm lấy tay cậu, được nắm lấy tay của ba mẹ cậu cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc, cậu không cần gì cả chỉ muốn như vậy được ở bên cạnh ba mẹ.

Nhưng cậu thấy cơ thể mình không hề ổn chút nào, ngày ngày căn bệnh này cứ hành hạ cậu khiến cậu đau đớn không ngừng, và một điều cậu không muốn nhất đó chính là phải rời xa vòng tay ấm áp của ba mẹ...nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống, Châu Cẩn Huyên hoảng hốt vội lau nước mắt cho cậu.
- Làm sao vậy con yêu, con đau ở chỗ nào hả ? Mau nói cho mẹ biết, đừng làm mẹ sợ nha con
Châu Cẩn Huyên cũng khóc theo luôn, nhưng vẫn kiểm tra khắp người cậu xem cậu có bị gì không.


Tiểu Lân mỉm cười gượng gạo khẽ lắc đầu, giọng nói run run.
- Con không sao ạ....mẹ ơi ! Ba ơi ! Con thật sự rất yêu hai người ạ, con rất vui và hạnh phúc khi được làm con của hai người, con mong kiếp sau con vẫn muốn làm con của hai người ạ...
Nghe đến đây, Châu Cẩn Huyên và Thần Gia Ngôn kinh hãi trước lời nói của cậu, hai người họ trở nên kích động, Thần Gia Ngôn là người phản ứng kịch liệt.
- Tiểu Lân, ba không cho phép con ăn nói xằng bậy, con sẽ khỏe mạnh và sẽ nhanh chóng quay về với ba mẹ, sẽ không có chuyện kiếp sau gì hết...
- Ba con nói đúng đó Tiểu Lân, con không được nói tào lao đó không thôi mẹ lại giận con đó, con không muốn mẹ giận mà phải không ? Con yêu
Tiểu Lân mỉm cười trong gượng gạo, cơ thể của cậu như thế nào cậu đều hiểu rõ, cậu cảm thấy bản thân mình không hề ổn một chút nào.

Vì không muốn ba mẹ lo lắng, nên cậu không dám nói cho hai người họ biết, bởi hai người họ đã quá vì cậu mà trở nên hốc hắt mệt mỏi rồi, rất nhanh thôi họ sẽ không còn mệt mỏi và đau lòng nữa.
- Ba mẹ ơi, con muốn gặp một cô y tá, hai người có thể giúp con được không ?
Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên nhìn nhau đầy khó hiểu, nhưng đây là yêu cầu của con trai nên họ không hề chần chừ.
- Vậy ba đi kêu cô y tá giúp con
Sau khi cô y tá đến nơi, Tiểu Lân còn yêu cầu hai người họ đi ra ngoài để lại cậu với cô y tá.

Khi cô y tá đi ra ngoài cũng đã được nửa tiếng, anh và cô nhanh chóng đi vào trong phòng.
Châu Cẩn Huyên lo lắng hỏi cậu.
- Tiểu Lân, con nói chuyện gì với cô y tá mà nửa tiếng mới xong vậy, với lại mẹ thấy sắc mặt cô ấy trở nên khó xử...
- Không có gì đâu mẹ, sau này ba mẹ sẽ biết thôi ạ
Lại một ngày trôi qua, cũng là ngày Tiểu Lân sắp tiến hành phẫu thuật ghép tủy, Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên vẫn luôn bên cạnh cậu và mọi người cũng đến động viên cậu, đều này khiến cậu hạnh phúc vừa vỡ òa.
Thần phu nhân ngồi xuống, đưa tay xoa tóc cháu nội của mình.
- Tiểu Lân của bà có thấy sợ không nào ? Một lát nữa con sẽ vào phòng phẫu thuật...
- Dạ không ạ, Tiểu Lân của bà nội rất khỏe mạnh không hề sợ ạ
Câu nói của cậu làm cho mọi người cười tươi, bỗng cậu ngáp một tiếng.

- Mọi người ơi, con cảm thấy buồn ngủ lắm, con ngủ một giấc rồi dậy nói chuyện với mọi người nữa nhé
Châu Cẩn Huyên nhanh chóng đi đến chỗ cậu, cô nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu.
- Vậy con ngủ một lát thôi nhé, tầm một tiếng nữa con sẽ vào phòng phẫu thuật rồi
- Dạ con biết rồi thưa mẹ...
Rất nhanh cậu chìm vào giấc ngủ sâu, mọi người vì không muốn làm phiền giấc ngủ của cậu nên đã ra ngoài chờ đợi.
Đã trôi qua một tiếng nhưng vẫn chưa thấy cậu ngủ dậy, Châu Cẩn Huyên mỉm cười bước đến khẽ kêu cậu dậy, cô nhẹ nhàng lay bàn tay của cậu.
- Tiểu Lân ngoan của mẹ, đã đến giờ dậy rồi con yêu của mẹ...
Nhưng lay mãi vẫn không thấy cậu mở mắt, nụ cười của Châu Cẩn Huyên chợt cứng đờ nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gọi cậu dậy.
- Nay con yêu của mẹ ngủ nướng quá à...
Hơi thở của cô trở nên nặng nề, Tiểu Lân của cô không hề động đậy gì cả...cả cơ thể cô đông cứng, không phải như vậy đâu ? Làm ơn...Châu Cẩn Huyên ngã quỵ xuống, Thần Gia Ngôn nghe tiếng động liền chạy vào phòng.
Anh vội đỡ cô ngồi dậy, nhìn thấy tinh thần của cô như người mất hồn liền có cảm giác chẳng lành.
- Huyên Huyên, đã xảy ra chuyện gì vậy em ? Có chuyện gì sao em....
- Tiểu...Tiểu Lân, thằng bé không hề động đậy từ nãy giờ...!em lo quá
- Sao cơ ?
Thần Gia Ngôn kinh ngạc vội nhanh chóng nhấn nút bấm gọi cho bác sĩ đến, rất nhanh bác sĩ chạy đã đến.


Viện trưởng Hà không ngừng ép tim cho Tiểu Lân để ngăn chặn tim ngừng đập.
Anh và cô cũng nhanh chóng vào trong, Châu Cẩn Huyên run lẩy bẩy đứng cuối giường không ngừng gọi tên cậu.
- Tiểu Lân à...Tiểu Lân, phải làm sao đây...
Thần Gia Ngôn kéo tay cô y tá ra, kích động hỏi.
- Có chuyện gì vậy ? Tiểu Lân của chúng tôi bị làm sao ?
- Vì bệnh nhân đột nhiên bị sốt nên hiện tại tim đang ngừng đập..
Châu Cẩn Huyên không thể tin được cú sốc lớn này, cô không ngừng lay lay người anh, miệng không ngừng phủ nhận chuyện này.
- Anh ơi, phải làm sao bây giờ ? Tiểu Lân của em phải làm sao đây ? Huhu...không thể như thế được...
Thần Gia Ngôn như người mất hồn nhìn viện trưởng Hà đang cố gắng ép tim cho cậu, miệng anh khẽ lẩm nhẩm.
- Tiểu Lân à...không được....không được...không được...
Ting\~Ting\~Ting....
Châu Cẩn Huyên sốc ngã quỵ xuống.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Chấp Nhận Sự Thật Đau Lòng


- Không được! Tiểu Lân à!
Châu Cẩn Huyên giật mình tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, vừa rồi cô đang có phải không ? Sao lại chân thật đến như thế, cô nhanh chóng rời khỏi giường thì mẹ cô đi vào.

- Tiểu Huyên, con tỉnh rồi sao ?
- Mẹ, con ngủ được bao lâu rồi mẹ ?
Bà Hàn nhanh chóng giấu đi sự đau lòng, khẽ trả lời cô.

- Con đã ngủ một ngày rồi đấy! thấy con tỉnh lại rồi mẹ vui mừng lắm
- Tiểu Lân đâu hả mẹ, sao con không thấy thằng bé đến thăm con ?
Châu Cẩn Huyên hoảng loạn tháo dây chuyền nước ra, muốn đi ra ngoài nhưng bị bà Hàn cản lại, bà đau lòng ôm chầm lấy cô.

- Xin con đấy Tiểu Huyên à, hãy học cách chấp nhận đi con! Tiểu Lân, nó đi một nơi thật xa rồi!
- Không thể như thế được! Tiểu Lân đáng thương của con vẫn đang ở nhà, chắc thằng bé đang đợi con hay chúng ta về nhà đi mẹ!
Mặc cho bà Hàn ngăn cản hay nói sự thật nhưng Châu Cẩn Huyên cô không chấp nhận được, cô ngã quỵ xuống dưới đất khóc không thành tiếng! Tiểu Lân, con trai đáng thương của cô! trước giờ thằng bé luôn khỏe mạnh, và là một cậu nhóc vô cùng hoạt bát, tại sao ông trời lại nỡ lòng nào bắt cậu đi một cách bình thản như vậy, cô còn chưa được ở bên cạnh cậu nhiều thì lại bắt cậu đi, cô còn chưa bù đắp những ngày tháng cô đã từng đối xử lạnh nhạt với thằng bé! đáng lý ra người nên đi là cô mới đúng.

Bà Hàn cũng ôm chầm lấy cô mà khóc, bà vừa mới nhận lại cháu ngoại của mình vừa còn chưa có cơ hội nhiều để bên cạnh thằng bé, mà giờ đây cậu lại ra đi một cách đột ngột như vậy!
Cạch.


Thần Gia Ngôn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô đang suy sập khóc nức nghẹn mà lòng anh càng đau đớn hơn, mọi chuyện đến quá bất ngờ, mặt anh chỉ sau một ngày đã xanh xao vừa hốc hắt.

Anh đi đến đỡ cô đứng lên, sau đó dìu cô về lại giường.

- Hãy chấp nhận đi Huyên Huyên, để Tiểu Lân mới có thể yên tâm rời đi được! em cứ như vậy thằng bé sẽ không nỡ đi được đâu, em à!
- Làm sao mà em có thể chấp được hả anh, Tiểu Lân vẫn ngày nào khỏe mạnh nhưng sao đột nhiên rời xa em một cách đột ngột như vậy, em không thể nào chấp nhận được sự thật đau lòng này!
Thần Gia Ngôn khẽ thở hắt một hơi đầy mệt mỏi, ngay cả bản thân anh cũng không muốn chấp nhận sự thật đau lòng này kia mà! nhưng anh đã không ngừng ép bản thân mình phải chấp nhận.

- Anh cũng đã hoàn thành xong tang lễ của Tiểu Lân, giờ chờ em khỏe lại rồi anh đưa em đến viếng tang thằng bé.

.

Châu Cẩn Huyên vẫn im lặng, ngồi thẩn thờ như người mất phương hướng.

Ngày hôm sau, anh đưa cô đến viếng thăm Tiểu Lân tại một ngôi mộ cách dinh thự của họ không quá xa, Châu Cẩn Huyên yếu ớt được anh dìu bước đi.

Lúc đi trời bắt đầu mưa, nhìn di ảnh mỉm cười thật tươi của Tiểu Lân khiến cho cô không kiềm được nước mắt.

- Tiểu Lân! Tiểu Lân đáng thương của mẹ, trời mưa rồi con có thấy lạnh không ? Hãy nói cho mẹ nghe nhé con, không được chịu đựng một mình
- Chuồn Chuồn của mẹ, đây cũng là lần đầu tiên mẹ gọi con bằng cái tên này! nhưng tiếc thay con yêu của mẹ không nghe được nữa! con biết không ? Mẹ yêu con nhiều lắm, và thật sự rất nhớ con! Tiểu Lân à!
Đứng gần cả ngày để nói luyên thuyên nói chuyện với Tiểu Lân, đến khi Thần Gia Ngôn nhắc nhở nên cô mới thôi, anh chỉ sợ cô càng nói thì lại bật khóc nức nghẹn, anh đau lòng không muốn phải nhìn cô khóc.

!
- Giám đốc à, tang lễ cũng đã kết thúc được hai ngày rồi, mấy ngày nay Ngài không chợp mắt một miếng nào, về nhà nghỉ ngơi một lát đi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi rồi.

.


Trợ lý Trần đau lòng lên tiếng nhắc nhở anh, nhưng anh lại lắc đầu không chịu.

Anh đi đến khu vườn trước nhà, thấy Châu Cẩn Huyên đang ngồi mất hồn trên xích đu ánh mắt luôn nhìn xa xăm, anh muốn lại gần nhưng rồi thôi.

Thần Gia Ngôn quay sang trợ lý Trần nói.

- Cậu hãy chuẩn bị xe giúp tôi, tôi muốn đến một nơi
Trợ lý Trần khẽ thở dài bất lực, anh ta nhanh chóng đi chuẩn bị đi xe.

Nơi mà anh muốn đến chính là biển rộng lớn, anh đứng thất thần trên con thuyền nhìn xa xăm.

Một lúc sau anh mới lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, sau đó anh nhanh chóng rải hài cốt của Tiểu Lân xuống dưới biển.

- Ba hy vọng con đến với thế giới bên kia phải thật hạnh phúc, không còn đau đớn vì căn bệnh hành hạ nữa! có điều này mà mấy lâu nay ba chưa từng nói cho con nghe, Ba yêu con nhiều lắm ! Ba hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn là ba con của nhau, lúc đó ba sẽ yêu thương con nhiều hơn.

!
Châu Cẩn Huyên nhìn mãi nhìn mãi con chuồn chuồn bay vòng quanh trước mặt cô, nó còn đấp trên bông hoa diên vĩ trước mặt cô.

Một thoáng nào đó, cô nghĩ con chuồn chuồn này chính là Tiểu Lân bé bỏng của cô.

- Tiểu! Tiểu Lân, có phải là con không ?
Cô nhẹ nhàng chạm vào con chuồn chuồn ấy, nhưng nó không hề bay đi mà ngược lại ở lại để cho cô chạm, Châu Cẩn Huyên lúc này mới bật khóc thật lớn, thật sự là Tiểu Lân bé bỏng của cô rồi.


- Nếu là con! con có thể bay đấp trên mặt mẹ được không con ?
Rất nhanh con chuồn chuồn ấy bay chầm chậm đấp trên mặt cô, điều này càng khiến cho cô càng bật khóc thành tiếng.

Thần Gia Ngôn quay về, vẫn thấy Châu Cẩn Huyên đang ở vườn hoa nhưng cô như người mất hồn đi khắp vườn hoa tìm kiếm gì đó, anh nhanh chóng chạy đến.

- Huyên Huyên, em đang tìm kiếm gì vậy ? Đừng kiếm nữa em mau vào trong nghỉ ngơi đi, để anh kiếm giúp em
- Ngôn à, anh về rồi hả ? Ban nãy em có gặp Tiểu Lân, nhưng giờ thằng bé bay đi đâu mất tiêu rồi! huhu! anh mau tìm thằng bé giúp em với!
Anh vội ôm chặt lấy người cô, anh thở dài bất lực, đến bây giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của Tiểu Lân!
- Đừng tìm nữa, hãy để cho thằng bé đi đi!
Nhưng Châu Cẩn Huyên vẫn không ngừng khóc nức lên trong lòng anh.

- Anh có biết không ? Thằng bé hoá một con chuồn chuồn để bay đến gặp em đấy, nhưng trên cánh của thằng bé hình như bị rách vài chỗ! chắc có lẽ trên đường đến đây gặp, em thằng bé đã trãi qua những gì đó mới đến gặp em!
Càng nói cô càng khóc nhảy dựng lên vì không chịu được khi nghĩ đến cái cảnh thằng bé chật vật đấu tranh mọi thứ mới có thể gặp cô.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Cô Bạn Thân Hồi Cấp Ba


Trôi qua một tháng kể từ ngày Tiểu Lân mất, nhưng nỗi đau mất con quá lớn khiến cho tinh thần của Châu Cẩn Huyên không ổn, cô ngày nào cũng đến gặp Tiểu Lu và xem nó như Tiểu Lân vậy, cô thường xuyên ôm lấy nó.
Dù Thần Gia Ngôn có nói như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn không chịu nghe, nên anh cũng đành mặc kệ..Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, không kiềm được nước mắt.
- Em cứ như vậy mãi...Tiểu Lân ở trên trời sẽ nhìn thấy và rất đau lòng lắm đó Huyên Huyên à, thằng bé chắc chắn không muốn em như thế này...
Châu Cẩn Huyên vẫn im lặng, nhưng nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
...
Khi thành phố đã chìm vào trong tĩnh lặng, Thần Gia Ngôn ở trong thư phòng, lặng lẽ ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo khóc nức nghẹn lên.

Bao nhiêu sự kiềm nén trong một tháng nay anh bắt đầu tuôn ra hết, tiếng khóc của anh rất thương tâm, lần đầu tiên anh khóc nhiều đến như vậy.
Cạch.
Châu Cẩn Huyên bước từng bước chân trần nhẹ nhàng ngồi xổm xuống ôm chầm lấy anh từ đằng sau, cô không khóc trên gương mặt vẫn vô cảm...

- Anh hãy khóc nhiều lên, khóc cho hết rồi ngày mai sẽ không được khóc nữa...
Cứ như thế cô ôm anh, để cho anh khóc cho những ngày qua đã kiềm nén rất nhiều.

Không ai cả, chính anh là người yêu thương Tiểu Lân nhiều nhất, bởi cậu chính là một tay anh nuôi lớn mất đi cậu làm sao anh không đau lòng cho được.
Châu Cẩn Huyên ôm chặt lấy anh, bàn tay run rẩy vỗ về lấy anh.

Giờ trong căn nhà vắng đi tiếng cười khanh khách và tiếng nói nghịch ngợm của một đứa trẻ nữa, giờ chỉ còn anh và cô mỗi người một vẻ đau lòng.
Lại một năm tiếp tục trôi qua, sự đau lòng trong anh và cô cũng được nguôi ngoai hơn hẳn, Châu Cẩn Huyên vì muốn khoay khoả bản thân nên quyết định đi du lịch một mình trong một thời gian ngắn, còn về Thần Gia Ngôn vẫn ở lại trong nước tiếp tục công việc đã bỏ bê nhiều ngày.
Thần Gia Ngôn đang làm việc đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Trương Tân Kỳ, anh nhàn nhạt lên tiếng.
- Có chuyện gì ?
- Khoảng chiều nay bốn giờ cậu cùng tôi ra sân bay đón Thanh Thanh được không ?
Thanh Thanh ? mày Thần Gia Ngôn nhíu lại, về nước rồi à ? Thanh Thanh vốn là bạn thân chơi chung với anh và Trương Tân Kỳ thời còn học trung học, cô ta vì gia đình đang sinh sống tại Mỹ nên sao khi tốt nghiệp trung học cô ta nhanh chóng quay về Mỹ định cư đến bây giờ, nhưng ba bọn họ vẫn liên lạc với nhau dù không thường xuyên.
Anh nhìn lên đồng hồ trên tay, thản nhiên từ chối.
- Tôi không rảnh, chiều nay còn có cuộc họp
- Cậu có thể dời lại vào ngày mai kia mà, cậu nhớ đi đó...vậy nhé, tôi cúp đây !
Thần Gia Ngôn khẽ thở dài ngao ngán, anh gọi điện cho trợ lý Trần dời lại cuộc họp vào ngày mai, với lại cuộc họp này cũng không quá quan trọng.
Sau khi tắt máy xong, Trương Tân Kỳ quay sang nhìn vợ mình là Thần Vân Y, bọn họ đã kết hôn và tổ chức đám cưới vào một tuần trước.

Anh đi đến xoa bóp vai cho vợ, giọng nói cũng trở nên nịnh nọt.
- Vợ ơi, chiều nay cho anh đến sân bay đón Thanh Thanh về nước được không em ? Vợ cũng biết Thanh Thanh mà đúng không, với cả chiều nay còn có Gia Ngôn đi cùng nên em yên tâm nhé...nếu như em không yên tâm anh sẽ dắt theo Yến Yến...

Thần Vân Y nghe xong mà muốn nhức cái tai, sao anh lại ngày càng nói nhiều hơn thế hả, cô vừa có buồn cười.
- Được rồi, anh muốn đi đâu thì đi đi sao phải xin phép em
- Nhưng anh sợ em sẽ hiểu nhầm anh mất, nên trước khi làm gì anh phải thông báo cho em trước
Nghe những lời này Thần Vân Y có cảm giác ấm áp hơn hẳn.

Khoảng bốn giờ chiều nay, Thần Gia Ngôn và Trương Tân Kỳ anh ta còn đang bế Yến Yến trên tay đã đợi sẵn tại sân bay, mãi một lúc người con gái tên Thanh Thanh đó cũng xuất hiện.
- Ể, Tân Kỳ ? Gia Ngôn ! Tôi ở đây này...
Hai người cũng nhanh chóng bước về phía cô gái tên Thanh Thanh kia, cô ta thấy Trương Tân Kỳ đang bế trên tay một bé gái vô cùng đáng yêu thì liền kinh ngạc.
- Tân Kỳ, đứa bé đáng yêu này...
- À...là con gái rượu của tôi đấy, con bé được bốn tuổi rồi
Thanh Thanh hết sức kinh ngạc.
- Vậy là cậu đã kết hôn rồi sao ? Vậy mà cậu không thông báo cho tôi, làm tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác...
- Ừ, giờ thì cậu biết rồi đó

Song, Thanh Thanh quay sang nhìn Thần Gia Ngôn, cô ta định lên tiếng nói gì đó thì bất ngờ anh đã lên tiếng trước.
- Chúc mừng cậu về nước nhé, Thanh Thanh ! Giờ tôi có việc bận rồi xin phép rời đi trước...
Thần Gia Ngôn nhanh chóng rời đi, nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của anh khiến Thanh Thanh thoáng chốc buồn vừa có chút thất vọng, cô ta quay sang Trương Tân Kỳ mà hỏi.
- Cậu ấy bận công việc lắm hả ? Cậu ấy chỉ nghĩ đến công việc thôi, chắc chưa yêu ai đâu đúng không nhỉ, Tân Kỳ ?
- Thanh Thanh, cậu bỏ ngay ý định yêu thầm cậu ta đi, vì cậu không còn cơ hội nào nữa, cậu ta có vợ rồi
- Sao cơ ?
Một câu nói của anh ta đã làm cho Thanh Thanh kinh động, cô ta sững người không thể tin được, người như Thần Gia Ngôn làm sao mà có vợ được cơ chứ, cô ta lắc đầu không phủ nhận điều đó.
- Không thể như thế được, cậu ấy đã có vợ rồi sao ?
- Đúng rồi, với lại...cậu nên chú ý một chút, con trai của Gia Ngôn vừa mới mất cách đây một năm, trong lòng cậu ấy vẫn chưa nguôi ngoai được, vợ cậu ta vì không muốn đau lòng nữa nên quyết định đi du ngoạn một thời gian...
Có cả con trai rồi sao ? Thanh Thanh nghe xong mà như một cục đá lớn đè lên người cô ta vậy, cô ta định cư tại Mỹ một thời gian dài thôi mà, khi về nước lại nghe những lời chấn động này, cô ta không biết phải làm sao...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Nhớ Vợ


- Vậy Tân Kỳ à, làm sao mà con trai của Gia Ngôn mất vậy ? Thằng bé được bao nhiêu tuổi rồi vậy ?
Trương Tân Kỳ vừa bế con gái rượu của mình, vừa giúp cô ta xách va li, nghe cô ta hỏi anh cũng không muốn giấu.

- Hầy, nếu tính thêm năm nay thì thằng bé cũng được bảy hay tám tuổi gì đó, thằng bé mất là do mắc bệnh máu trắng cấp tính
Bẩy hay tám tuổi rồi sao ? Thanh Thanh lại một lần nữa một phen kinh ngạc, sao mọi chuyện lại khiến cho cô ta bất ngờ như vậy về chuyện của Thần Gia Ngôn, cô ta cắn chặt môi đầy ghen tị vì không người phụ nữ đã làm gì thu hút được Thần Gia Ngôn, cô ta nhiều lần thể hiện tình cảm của mình với anh nhưng đều bị anh ngó lơ, nhưng người phụ nữ đó đã làm cách nào để có được trái tim anh.

!
Thanh Thanh từ sáng sớm đã dậy nấu bữa sáng, xong xuôi hết cả rồi cô ta bỏ tất cả đồ ăn vào trong hộp, cô ta hài lòng rồi đi tắm.

Hôm nay cô ta muốn đích thân đem hộp cơm mà cô ta nấu, đưa cho Thần Gia Ngôn ăn.

Tại Thần thị.

- Giám đốc! có cô Thanh Thanh muốn gặp Ngài, có cần cho cô ấy vào không ?
Thần Gia Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng rồi anh không nói gì chỉ gật đầu cho có, trợ lý Trần cúi chào anh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của anh.

Hai phút sau Thanh Thanh đã vào trong phòng làm việc của anh, anh không hề ngó ngàng đến cô ta nhưng vẫn hỏi thăm với tư cách bạn thân.


- Cậu mới về nước sao không ở nhà nghỉ ngơi đi, sao lại chạy đến đây ?
Cô ta khi nghe những lời quan tâm của anh, liền vui vẻ trả lời.

- Tôi không sao đâu mà, à! tôi có làm một chút đồ ăn muốn đem cho cậu ăn, cậu cũng làm việc xong chưa mau đến đây thử tay nghề nấu nướng của tôi đi
Thần Gia Ngôn nhàn nhạt lên tiếng.

- Thanh Thanh, tôi còn có một cuộc họp không có thời gian để ăn đâu
Thoáng chốc mặt cô ta có một chút buồn, thấy vậy anh khẽ thở dài ngao ngán.

- Được rồi cậu cứ để đó đi
Cô ta liền vui vẻ trở lại.

- Vậy cậu nhớ ăn đấy nhé, nếu cậu bận thì tôi về trước đây
- Có cần tôi gọi người đưa cậu về không ?
- Thôi không cần đâu, tôi tự về được rồi cậu làm việc tiếp đi
Cô ta nhanh chóng cầm túi xách rời đi trong sự vui vẻ, Thần Gia Ngôn một lần nữa thở dài nhìn hộp đồ ăn trên bàn, anh nhấn nút gọi cho trợ lý Trần.

- Cậu vào phòng làm việc tôi ngay
Rất nhanh trợ lý Trần đi vào trong, anh ta nhìn thấy hộp đồ ăn liền sáng mắt hẳn.

- Còn nhìn gì nữa, cho cậu đấy
- Thật sao thưa Giám đốc ?
Thần Gia Ngôn không nói nhiều chỉ gật đầu, trợ lý Trần vui vẻ nhận lấy hộp đồ ăn.

- Cảm ơn nhé Giám đốc
Tối đến anh trở về nhà, trong nhà vô cùng trống vắng và tĩnh lặng khiến cho anh như muốn ngập thở, giờ này sẽ tràn ngập tiếng cười nói chứ không phải tĩnh lặng như thế này.

Anh khẽ cười rồi đi lên phòng, anh tắm rửa xong xuôi đi xuống dưới làm vài đồ ăn cho buổi tối.

Nhưng trong tủ lạnh hình như đã hết thực phẩm, mấy ngày nay anh không có đi siêu thị rồi, nếu có cô ở nhà thì trong tủ lạnh chứa rất nhiều thực phẩm nguyên liệu, anh đi đến mở cái tủ khác tìm mì gói ăn.

Vừa ăn anh cầm điện thoại lên call video với Châu Cẩn Huyên, rất nhanh cô đã bắt máy.


- Vợ à, chừng nào em mới về vậy ? Anh thấy anh sắp chết đói đến nơi rồi, với lại ngủ một mình anh cảm thấy rất cô đơn
Châu Cẩn Huyên hiện tại đang ở Canada, cô đang ăn cùng với vài người bạn mới quen gần đây, nhìn thấy ông chồng mình đang ăn mì gói mà khiến cho cô đau lòng không thôi, cô cũng biết người đàn ông này cũng biết đau lòng nhưng vẫn luôn ủng hộ cô đi du lịch một mình, cô lại thản nhiên bỏ anh một mình ở nhà mà đi Canada du lịch.

Mấy ngày nay tâm tình của Châu Cẩn Huyên cũng dần tốt hơn nhiều, cô nhẹ nhàng lên tiếng.

- Vài ngày nữa thôi em sẽ về, chồng ráng đợi em thêm một chút nhé
Gương mặt Thần Gia Ngôn trở nên đáng thương vô cùng, vậy anh phải đợi thêm mấy ngày nữa hả, anh không đâu nhưng biết làm sao giờ, anh không muốn cãi lời vợ.

- Anh biết rồi, giờ em vẫn ổn chứ ?
Châu Cẩn Huyên khẽ cười.

- Em ổn mà.

.

Mà mấy người bạn Canada thấy anh trong chiếc điện thoại của cô liền cảm thấy thích thú, họ không ngừng hỏi về anh.

.

- Lily, người đàn ông đó là ai vậy ? Bạn trai cô hả ? Trông anh ta thật trai đẹp vừa phong độ làm sao.

.


- Đúng rồi đó Lily, tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào đẹp trai như người đàn ông này cả! ôi trời ơi, anh ta đẹp trai vãi!
Châu Cẩn Huyên chỉ biết cười gượng, anh bên kia khẽ ho khan một tiếng, có cần khen đến mức đó không chứ ? Sau đó anh bất ngờ trả lời họ bằng tiếng Anh.

- Tôi không phải bạn trai của cô ấy, mà là chồng chính thức của cô ấy
- Oh my god
Mấy người bạn Canada lại thêm một tin chấn động nữa, họ bất ngờ thốt lên, sau đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Châu Cẩn Huyên, họ không ngờ cô lại cưới đúng một ông chồng vô cùng đẹp trai đến như vậy, lại còn nói chuyện ấm áp nữa.

Một người bạn trong số đó quay sang nhìn Châu Cẩn Huyên rồi cẩn trọng nói.

- Cô còn người quen nào đẹp trai như chồng của cô không ? Tôi thật sự muốn có một người chồng gốc Châu Á như thế này!
Châu Cẩn Huyên chỉ biết cười trừ, cô làm gì biết ai ngoài chồng cô chứ, thấy cô có chút khó xử Thần Gia Ngôn liền trả lời.

- Cô ấy không có ai ngoài tôi đâu, có gì thì liên hệ với tôi, tôi sẽ giới thiệu một vài người bạn của tôi cho các cô
- Vậy tốt quá, cảm ơn anh
Bọn họ không nói thêm gì nữa để cho hai vợ chồng có không gian riêng tư.

- Vợ à, anh nhớ vợ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Trở Về Nhà


Thanh Thanh vẫn tiếp tục đến công ty tìm anh, cô ta hôm nay muốn ngỏ lời mời anh đi ăn cùng cô ta nhưng bị anh từ chối.
- Chuyện này...Thanh Thanh à, tôi đã là người đàn ông đã có gia đình không thể tùy tiện đi ăn với một người phụ nữ khác được
- Nhưng tôi là bạn thân của cậu mà, cũng không được sao hả Gia Ngôn ?
- Dù là thế nhưng vẫn không được
Thanh Thanh lúc này vô cùng uất giận, anh luôn lúc nào cũng từ chối cô ta không chỉ lần này mà rất nhiều lần vào mười mấy năm trước.

Anh cũng thừa biết cô ta thích anh mà, nhưng anh luôn làm ngơ như không có chuyện gì hết.
- Thôi được rồi tôi không làm phiền cậu nữa, xin phép tớ đi đây
Dù rất thất vọng nhưng Thanh Thanh vẫn không muốn làm phiền anh, chỉ sợ càng làm anh thêm xa cách với cô ta hơn.
...
Châu Cẩn Huyên sau khi cảm thấy bản thân đã thoải mái hơn hẳn thì cuối cùng cũng bay về nước, Thần Gia Ngôn huỷ bỏ tất cả các công việc và cuộc họp nhanh chóng ra sân bay đón vợ của mình.
- Huyên Huyên !
Anh vừa thấy cô đã không ngừng vẫy tay, cô mỉm cười chạy nhanh về phía anh.


Người đàn ông này, cô thật sự vô cùng nhớ nhung, hai người cứ như vậy mà ôm chặt lấy nhau, sau khi đã truyền cho nhau hơi ấm rồi mới nhẹ nhàng buông ra.
- Anh nhớ em lắm
- Ngôn, em cũng rất nhớ anh...
Thần Gia Ngôn khẽ xoa hai bên má khẽ mỉm cười nhu mì, sau đó anh xách va li từ trong tay Châu Cẩn Huyên.
- Vậy chúng ta về nhà thôi
Hai người nhanh chóng rời khỏi sân bay, quay về biệt thự của hai người họ.
...
- Ưm...từ từ...Ngôn, nhẹ thôi
Vừa về đến nhà Châu Cẩn Huyên đã bị anh lôi lên giường, không thương tiếc xé hết quần áo trên người cô sau đó không nói không rằng cắm khẩu súng to của mình vào bên trong cô, rồi một lần nữa không thương tiếc ra vào bên trong cô đầy mạnh bạo.
Châu Cẩn Huyên chỉ biết r3n rỉ chịu trận, bởi cô đã bỏ đói người đàn ông này quá lâu rồi.
- Huyên Huyên à,...um anh không thể nào từ từ được, anh muốn lắm rồi...! em cũng đã bỏ đói anh rất nhiều lần, vậy nên em phải nhận hình phạt
- Ưm...nhẹ nhàng thôi chồng...ah-hhh...em đau...um
- Vợ à, mau gọi tên anh đi nào
Nằm dưới thân anh, Châu Cẩn Huyên không ngừng rên một cách yêu kiều, nhưng rồi khi nghe những lời cám dỗ từ anh cô không hề do dự liền làm theo ý của anh.
- Ngôn..aaa
Anh vẫn chưa mấy hài lòng, càng th úc mạnh bạo hơn, giọng điệu có phần tà mị.

- Vẫn chưa đủ ngọt
- Ah-hhhh, Thần Gia Ngôn
- Ngoan, anh thưởng lớn cho em đây
Thần Gia Ngôn bắt đầu tăng tốc độ, anh không ngừng hôn hít khắp gương mặt đầy mồ hôi của cô, mà cô lại không ngừng r3n rỉ dưới thân anh.
- Sướng không Huyên Huyên ?
- Ưm...sướng lắm, chồng mạnh hơn nữa đi
- Chiều theo em hết
Nụ cười trên môi anh trở nên thích thú, anh rất ngoan ngoãn nghe lời cô, gia tăng tốc độ.
Trôi qua ba tiếng cuối cùng Thần Gia Ngôn cũng chịu buông tha cho cô, Châu Cẩn Huyên mệt rã rời không muốn cự động người, chừng khoản mười lăm phút sau anh bế cô vào phòng tắm.

Cứ tưởng anh đã tha cho cô rồi...
- Chồng, em mệt lắm...tha cho em lần này thôi, huhu lần sau em sẽ bù lại cho anh được không ? Giờ em mệt lắm, tha cho em nha chồng...um
- Không được rồi Huyên Huyên, anh không thể ngừng lại giữa chừng được...vậy nên một hiệp này nữa thôi nha em
Châu Cẩn Huyên không biết làm sao nữa, khóc cũng không xong với anh, cô quên mất người đàn ông này có sự chiếm hữu quá cao, để anh nhịn lâu như vậy đã là quá sức chịu đựng của anh rồi.
Lần này thì Thần Gia Ngôn cũng chịu buông tha cho cô, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
- Em có muốn ăn một chút gì không ? Anh đi xuống dưới nấu cho em ăn
Nói mới đói, Châu Cẩn Huyên đưa ánh mắt cún con nhìn anh, từ lúc xuống sân bay đến giờ chưa ăn gì nữa giờ về đến nhà lại bị anh hành lên bờ xuống ruộng, giờ cơ thể cô vô cùng rã rời.

- Em đói
- Ngoan, em nghỉ ngơi một chút đi anh nấu xong sẽ gọi cho em
- Vâng ạ
Thần Gia Ngôn cẩn thận đắp chăn cho cô, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô rồi mới yên tâm đi xuống dưới nhà.

Tầm khoảng ba chút phút, Thần Gia Ngôn nấu xong thức ăn anh cẩn thận dọn ra bàn rồi cũng nhanh chóng lên phòng gọi vợ yêu của mình.
- Vợ ơi, mau dậy rửa mặt rồi ăn tối đi nào...
- Ưm...anh đợi em một chút...à anh đi xuống dưới trước đi có thể em hơi lâu một tí
- Vậy cũng được
Châu Cẩn Huyên cũng nhanh chóng xuống giường đi vệ sinh, anh cũng đi xuống dưới nhà.

Ting...Tong !
Hàng lông mày của anh khẽ nhíu lại, gần bảy giờ tối rồi còn đến nữa, anh không mấy tình nguyện đi ra mở cửa.
- Thanh Thanh ?
- Sao vậy ? Có gì đâu mà cậu bất ngờ như vậy ?
Thần Gia Ngôn khẽ nhướng mày không mấy vui khi cô ta đến tận nhà, anh còn ngửi được mùi rượu trên người cô ta.
- Giờ cũng trễ rồi cậu về nhà đi, có gì thì ngày mai hẳn nói, với cả...cậu đang có chút hơi men trên người
- Có sao đâu, nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo mà...
Nhưng cô ta thẳng nhiên đi vào trong nhà ngồi vào trong phòng khách trước sự ngỡ ngàng của anh, anh có hơi phần tức giận, khó chịu lên tiếng.
- Thanh Thanh, cậu về đi không thôi vợ tôi lại hiểu nhầm
- Hiểu nhầm ? Cô ta đang vui vẻ đi du lịch, làm gì mà hiểu nhầm cho đúng
Thần Gia Ngôn hơi mất kiên nhẫn với cô ta.
- Nhưng cũng đừng tùy tiện vào nhà người đã có gia đình
Lời của anh dường như đã làm cho Trịnh Thanh Thanh hơi giận dữ, cô ta đứng dậy đi đến trước mặt anh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: 67: Combat Với Trà Xanh


- Gia Ngôn, cậu biết tôi yêu cậu nhiều đến cỡ nào mà,.

.

sao cậu không thể nhìn nhận lại tình cảm của tôi một lần!
Thần Gia Ngôn nhíu mày im lặng, Trịnh Thanh Thanh càng thêm nổi đóa.

- Tôi yêu cậu, yêu thầm cậu suốt mười mấy năm qua cũng không bằng người vợ mới quen mấy năm của cậu sao ? Tại sao cậu không chọn tôi, tôi cũng xinh đẹp và tài giỏi, không có chỗ nào không tốt chứ ?
- Cậu cái gì cũng tốt, nhưng tiếc tôi không chọn cậu cho dù tôi không chọn vợ tôi thì tôi cũng không thể chọn cậu
- Tại sao vậy ? Gia Ngôn, tớ là người yêu cậu trước cơ mà ?
Bất chợt Trịnh Thanh Thanh nắm chặt lấy hai bả vai của anh, cô ta bắt đầu khóc lóc kể lễ.

- Gia Ngôn, sao cậu lại hà cớ yêu một người không hề yêu cậu vậy ? Châu Cẩn Huyên không hề tốt với cậu, luôn luôn làm tổn thương cậu vậy mà cậu vẫn chịu đựng muốn cô ta ở bên cạnh cậu, cậu có quá điên rồi không ?
Thần Gia Ngôn nhíu mày khó chịu, chuyện này làm sao mà Trịnh Thanh Thanh biết được, chỉ có duy nhất chính là Trương Tân Kỳ đã kể chuyện của anh cho cô ta nghe, nhưng dù vậy anh không quan tâm đ ến lời nói của cô ta.


- Đủ rồi đó, cậu nên về đi
- Tại sao tôi phải về, Châu Cẩn Huyên không hề yêu cậu, cô ta chỉ muốn lợi dụng cậu để trả thù mà thôi
Anh vẫn mất kiên nhẫn lên tiếng.

- Chuyện giữa tôi và vợ tôi không cần cậu phải xen vào, cậu say lắm rồi để tôi kêu người đưa cậu về
Thần Gia Ngôn lơ là cầm điện thoại lên muốn gọi cho ai đó nhưng Trịnh Thanh Thanh bất ngờ ôm chặt lấy anh, anh hoảng hốt vội đẩy cô ta ra, anh không muốn Châu Cẩn Huyên đi xuống dưới nhà phải thấy cảnh tượng hiểu nhầm như vậy.

- Tôi không về, trừ khi cậu phải đưa tôi về
Thật muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng không ngờ rằng anh nghe giọng nói lạnh tanh phát ra từ trên lầu.

- Chị là ai mà tùy tiện đến nhà ôm chồng người khác như vậy ?
Quả nhiên là Châu Cẩn Huyên, anh kinh hãi lấy hết sức lực đẩy Trịnh Thanh Thanh ra sau đó cách xa cô ta ra.

Nhưng cô ta không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, còn có hiên ngang bước gần chỗ cô.

Ánh mắt cô ta liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi môi nhếch môi rõ ràng cô ta đang khinh thường cô.

- Cô chính vợ của Gia Ngôn sao ? Nhìn cũng chả thấy gì cuốn hút thì mà Gia Ngôn lại mê muội đến như thế
Châu Cẩn Huyên khẽ nhướng mày.

- Ý của chị là sao đây ?
Trịnh Thanh Thanh càng hiên ngang bước gần cô hơn, Thần Gia Ngôn nổi đóa muốn ngăn cô ta nhưng bị cô chặn lại ý là chuyện này cứ để cho giải quyết được.

- Cô nhìn lại bản thân mình đi, ngoài chỉ biết rạng háng cho Gia Ngôn chơi đùa thì chả có gì đặt biệt!
- Cô câm mồm lại cho tôi, cút khỏi đây lập tức

Anh không nhịn được khi mà để người phụ nữ khác sĩ nhục vợ của anh, anh tức giận muốn xông lên muốn đuổi cô ta khỏi đây, nhưng Châu Cẩn Huyên vẫn cản anh lại.

Bỗng cô bất ngờ giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô ta, Trịnh Thanh Thanh trợn tròn con mắt kinh ngạc.

- Cô còn dám đánh cả tôi ư ?
- Thế chị là cái thá gì mà tôi không được đánh, nhìn chị ăn mặc là biết gia đình không hề có gia giáo, chị nhìn lại chị đi! ăn mặc thì hở chỗ này hở chỗ khác đã thế đêm hôm lại chạy đến đây ôm chồng người khác, mà không những ôm chồng tôi mà chị còn nói ra những lời th ô tục với tôi như vậy, chị cũng lớn tuổi rồi mà sao không biết nói chuyện vậy!
Mỗi câu mỗi từ của Châu Cẩn Huyên hoàn toàn thấm sâu vào trong não của cô ta, Trịnh Thanh Thanh lúc này á khẩu thật sự cô ta không hề lấy một lời nào để phản bác, Thần Gia Ngôn bên cạnh thì hoàn toàn kinh ngạc, anh không nghĩ vợ của anh có thể có cái mỏ hỗn như vậy.

Trịnh Thanh Thanh cầm lấy túi xách, nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi cô ta lườm nguýt cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

- Cô ! Hãy chờ đó, tôi sẽ trả gấp đôi chuyện cô đã làm cho tôi vừa rồi
Châu Cẩn Huyên không hề sợ sệt mà hiên ngang thách thức cô ta.

- Tôi sẽ đợi chị
Cô ta trong sự căm hận mà rời đi, sau khi đợi cô ta đi hẳn Thần Gia Ngôn vui vẻ đi đến muốn ôm Châu Cẩn Huyên nhưng bị cô tránh xa, anh khó hiểu nhìn cô.

- Huyên Huyên, sao lại tránh anh cơ chứ ?
- Bởi trên người anh rất bẩn
- Bẩn ?

Thần Gia Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh khẽ kiểm tra khắp người mình rồi còn ngửi ngửi xem có hôi hay không, nhưng hoàn toàn không có.

- Vợ à, trên người anh làm gì bẩn có phải em nhìn nhầm không vợ.

Lần này Châu Cẩn Huyên thật sự rất tức giận, cô tức giận đánh cái bốp thật mạnh vào khuôn ngực vạm vỡ của anh.

- Anh còn nói không bẩn sao ? Anh để cho người phụ nữ kia ôm mà nói không bẩn sao ? Còn nữ người phụ nữ đó là ai mà anh phải cho vào trong nhà, nếu không có em xuống thì hai người đã ôm nhau thắm thiết rồi phải không!
Thần Gia Ngôn kinh hãi vội vàng quỳ gối xuống trước mặt cô, ai oán khóc lóc giải thích.

- Oan cho anh quá vợ ơi, cô ta tên là Trịnh Thanh Thanh cũng là bạn thân của anh và Trương Tân Kỳ hồi năm cấp ba, anh cứ tưởng cô ta đến đây là chỉ để nói chuyện gì quan trọng, anh cũng không ngờ cô ta lại ôm anh! anh chưa kịp cô ta ra thì em đã thấy, thật sự anh không có chuyện gì có lỗi với em cả!
Châu Cẩn Huyên trong lòng khẽ nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: 68: Chuẩn Bị Hôn Lễ


Thần Gia Ngôn ôm chầm lấy Châu Cẩn Huyên, giọng điệu bắt đầu dỗ dành.
- Anh xin lỗi vợ, lần sau anh sẽ chú ý hơn...vừa rồi anh sẽ không nghĩ cô ta sẽ ôm anh...em tin anh lần này thôi nha
- Thôi được rồi, em không giận anh, ngược lại là anh..mau đi tắm cho em, em không muốn mùi hương của chị ta dính trên người anh
Khoé môi anh khẽ cong lên, rõ ràng cô đang ghen đây mà nhưng mà nhìn gương mặt khi ghen của cô trông đáng yêu vô cùng, anh nghe lời cô nhanh chóng đi tắm, sau đó hai người cùng nhau ăn bữa tối.
...
Trịnh Thanh Thanh sau khi gây rối vợ chồng Thần Gia Ngôn thì tiếp tục đi đến bar, cô ta không ngừng uống rượu hết ly này đến ly khác rồi khóc nức lên.

Cô ta khóc vì tiếc tình cảm yêu đơn phương của mình mà không được hồi đáp, bởi yêu một người không hề yêu mình như đang ôm chậu cây xương rồng, đau đớn vô cùng.
Bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông bình thản ngồi xuống bên cạnh Trịnh Thanh Thanh, cô ta trong cơn say khướt mà ngước lên nhìn bỗng khẽ nhíu mày.
- Anh đến đây làm gì ?
Người đàn ông kia vẫn thản nhiên uống một ngậm rượu, rồi mới trả lời cô ta.
- Thì em ở đâu thì tôi ở đó

- Mau cút về đi
Nói rồi cô ta vẫn tiếp tục uống mà người đàn ông này không hề cản, anh ta không mấy cam tâm mà lên tiếng chấn vấn cô ta.
- Thanh Thanh, tại sao vậy ? Em hà cớ gì phải yêu người không yêu em, anh đã theo đuổi em ngần ấy năm trời sao em không một lời ngoảnh lại với anh, em không thể cho anh cơ hội theo đuổi em sao ? Anh thật sự rất...! rất yêu em mà...
Trịnh Thanh Thanh không quan tâm, tiếp tục uống cạn ly rượu của mình, đến khi say ngủ thiếp đi, Trần Khải thở dài nhanh chóng đưa cô về khách sạn.
...
Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên nay có hẹn ăn cơm với hai ông bà Thần, nên đã lái xe đến Thần gia.
- Hai con đến rồi hả ? Mau vào trong thôi, trời đang là mùa đông nên rất lạnh
- Dạ vâng
Thần phu nhân háo hức đến đón hai vợ chồng anh, tất cả mọi người đều quây quần bên bữa ăn, nhìn Yến Yến ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thần Vân Y bỗng hốc mắt Châu Cẩn Huyên đỏ hoe, cô nhanh chóng chớp chớp mắt để tránh khỏi nước mắt rơi.
Anh tinh ý khẽ nắm chặt lấy tay cô, mấy năm về trước mọi người đều tụ tập như thế này nhưng lúc trước rất đầy đủ thành viên, nhưng bây giờ vắng bóng một người, nên cô xúc động là điều đương nhiên...bởi người đó là một phần của hai vợ chồng anh.
- Nào, Cẩn Huyên mau ăn này đi, món này con rất thích ăn mà phải không ?
- Dạ vâng, con cảm ơn mẹ ạ
Không khí trong nhà cũng dần vui vẻ, ăn xong mọi người lại tụ tập vào phòng khách, Thần lão gia thông báo một việc quan trọng.
Ông quay sang nhìn hai vợ chồng Thần Gia Ngôn, nghiêm túc lên tiếng.
- Hai vợ chồng con cũng đã đăng ký kết hôn lâu rồi, đã đến lúc phải làm đám cưới rồi đó hai con...
Châu Cẩn Huyên và Thần Gia Ngôn khẽ quay sang nhìn nhau có một chút bất ngờ, anh ngờ nghệch hỏi lại ông Thần.
- Thật hả ba
- Ừm, ta và mẹ con cũng đã đi xem ngày rồi, một tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới được rồi đó
- Có cần gấp như như vậy ba mẹ
Thần Gia Ngôn vẫn không tin lên tiếng.

- Gấp chứ, hai đứa cũng đã ăn ở với nhau lâu rồi mà không làm đám cưới thì không tốt lắm, nên hai đứa mau chóng chuẩn bị đám cưới đi nhé
Thấy vậy, Thần Vân Y nhanh nhảu lên tiếng.

- Mẹ nói đúng rồi đó anh hai, làm đám cưới nhanh nhanh để em còn làm phù dâu...
- Em nói gì kỳ vậy, đã làm mẹ rồi còn làm phù dâu nữa
Trương Tân Kỳ ngồi bên cạnh khi vợ của mình nói như vậy liền nhăn nhó không vui, anh ta không muốn vợ anh ta bị người đàn ông khác nhòm ngó, vợ của anh ta chỉ có anh ta mà thôi.

Thần Gia Ngôn nhếch môi cười khinh, anh ta quá sợ mất vợ đây mà.
- Được rồi, hôm nay hai vợ chồng Gia Ngôn sẽ ngủ lại đây rồi ngày mai đi chụp ảnh cưới
- Vâng, vậy chúng con xin phép ba mẹ lên phòng nghỉ ngơi
- Được được, hai đứa đi đi
Sáng ngày hôm sau, Thần Gia Ngôn đưa Châu Cẩn Huyên đến cửa hàng thử váy cưới rồi sau đó sẽ chụp ảnh cưới.
Châu Cẩn Huyên được nhân viên dẫn chọn váy, bỗng cô thấy một chiếc váy cưới rất ưng với cô, là áo cưới xoè phồng như dáng công chúa Faya nó mang đến sự quý phái, đầy sức hút với hoạ tiết đính kết hạt và lưới kim tuyến đặc biệt.

- À chị ơi, tôi có thể thử áo cưới này được không ?
- Được chứ, mà cô tinh mắt thật...đây là bộ váy cưới kiểu dáng công chúa Faya đấy ạ, vừa mới ra mắt vào hai người trước giờ chỉ còn một duy nhất, tôi thấy cô mặc lên sẽ rất đẹp đấy thưa Thần thiếu phu nhân
Châu Cẩn Huyên chỉ biết cười gượng đáp.
- Tôi cũng thấy chiếc váy này rất đẹp, không biết khi tôi mặc lên có đẹp hơn không ?
- Chắc chắn là đẹp rồi

Cô nhân viên nhanh chóng đưa cô vào phòng thay đồ, sau đó đem chiếc váy cưới kia đưa cho cô mặc.
Thần Gia Ngôn đứng bên ngoài cứ đi đi lại lại không yên, anh là đang rất hồi hộp, anh đã mặc sẵn bộ vest trắng trong rất lịch lãm và cuốn hút mặc dù anh thường xuyên mặc vest đi làm nhưng bộ vest anh mặc toàn là màu tối nên khi mặc lên bộ vest trắng trong lạ lẫm nhưng lại rất cuốn hút, càng khiến cho anh bớt đi sự lạnh lùng hơn, tóc anh cũng được vuốt keo lên.
Cửa phòng thay đồ nhanh chóng mở ra, Châu Cẩn Huyên mỉm cười từ từ bước đến gần anh.
- Anh thấy thế nào ? Có đẹp không ?
Thần Gia Ngôn nhìn cô đến ngây người, các nhân viên ở đây nhìn nhau tủm tỉm cười khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
- Gia Ngôn !
- À hả ? Rất đẹp, anh không ngờ khi em mặc váy cưới lên lại đẹp một cách huyền bí như vậy
Anh đi đến đặt nụ hôn lên trên trán cô.
- Em sẽ là cô dâu đẹp nhất trong lòng anh
Châu Cẩn Huyên mỉm cười trong sự hạnh phúc.
Hai người sau khi thay đồ cưới xong thì nhanh chóng đi chụp ảnh cưới.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: 69: Hôn Lễ Diễn Ra


Cuối cùng ngày này cũng đến, Châu Cẩn Huyên với chiếc váy cô dâu công chúa Faya được Quách Thành dìu dắt bước đến lễ đường, ai nấy đều vỗ tay đầy xúc động, Thần Gia Ngôn đứng trên bục giảng mà không kiềm được nước mắt.
Sau bao nhiêu năm gặp biến cố và đầy sóng gió thì cuối cùng thì hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau, hôm nay là ngày vui của anh nên anh phải cười mới đúng, Thần Gia Ngôn nhanh chóng lau chùi nước mắt.

Rất nhanh cô đã đứng trước mặt anh, Quách Thành nắm lấy tay cô trao cho anh, trong lòng hắn cũng sớm đã từ bỏ Châu Cẩn Huyên và đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hiện tại bạn gái hắn chuẩn bị đi sinh em bé.
Quách Thành vẫn là gương mặt thư sinh ấy, sau khi hắn trao cô cho anh, hắn vẫn luôn ân cần nghiêm túc dặn dò Thần Gia Ngôn.
- Tôi giao Cẩn Huyên lại cho anh đấy, chỉ cần cô ấy khóc một tiếng tôi sẽ sẵn sàng đưa cô ấy khỏi anh, và không để cho anh tìm thấy cô ấy.

Được rồi, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc
Châu Cẩn Huyên nhìn hắn mỉm cười.
- Em cảm ơn học trưởng Thành
Hắn không nói gì thêm chỉ mỉm cười nhẹ rồi rời đi, lễ nghi cũng bắt đầu, sau khi đồng ý cả hai bắt đầu trao nhẫn rồi hôn.

Mọi người ở phía dưới không hò hét, và chúc mừng hai người họ.


Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên nhìn nhau mỉm cười trong hạnh phúc, dù hai người không lên tiếng nói gì nhưng chỉ cần nhìn nhau là hai người có thể đối phương đang nói điều gì.
" Em đang nghĩ Tiểu Lân cũng đang rất vui vẻ, và đang chúc phúc cho chúng ta"
" Ừm, anh cũng cảm nhận được như em"
Buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc, Thần Gia Ngôn không chần chừ nhấc bổng người Châu Cẩn Huyên về biệt thự của hai người họ, hai người họ bắt đầu động phòng.
- Gì vậy ? Em thấy anh cũng nhiều lần động phòng với em nhưng sao không thấy anh căng thẳng hồi hộp đến như vậy ?
- Nhưng lúc trước thì lại khác, bây giờ là ngày vui của chúng ta nên anh có hơi căng thẳng một chút
Ngay sau đó cả hai đã có cuộc chiến vô cùng ái muội, và chén nhau đến tận bốn giờ sáng.
...
Bốn tháng sau.
Vì không muốn bà Hàn ở một mình cô đơn trong căn nhà nhỏ nên hai vợ chồng Thần Gia Ngôn quyết định đưa bà ấy đến biệt thự ở cùng với hai người họ để tiện chăm sóc bà hơn.

- Tiểu Huyên dậy thôi con, sao hôm nay con lại dậy trễ hơn như ngày thường vậy..
Bây giờ đã là mười giờ rồi, Thần Gia Ngôn lại yêu chiều cô nên không dám đánh thức cô, và không muốn làm giấc ngủ của cô nên anh làm gì cũng nhẹ nhàng rồi mới đến công ty.
- Ưm...mệt quá đi mất, mấy giờ rồi thưa mẹ...
Châu Cẩn Huyên chểnh choạng ngồi dậy, thân thể có chút mệt mỏi mặc dù không bị ông chồng của mình hành hạ, nhưng khi nghe câu của bà Hàn mà giật thót người.
- Giờ này đã là mười giờ rồi đó con gái
- Sao ạ ?
Bà Hàn khoanh tay nhìn cô mà khẽ thở dài, còn cô thì lật đật chạy vào nhà vệ sinh cá nhân.

Đi ra không thấy bà Hàn đâu nữa, cô cũng nhanh chóng xuống dưới.
- Con xuống rồi sao, mau vào sáng đi nào hôm nay mẹ nấu rất nhiều món
- Dạ thưa mẹ
Châu Cẩn Huyên vừa kéo ghế ngồi xuống cảm giác ớn ớn trong người muốn tuôn trào, bà Hàn bưng một bát thịt sườn nướng mật ong.
- Đây đây...mẹ đặt biệt nấu cho con đó, con mau ăn đi nào

- Con cảm ơn mẹ nhiều nhé
Cô nhận lấy chén cơm lên ăn, sau đó gắp một miếng thịt nướng mật ong bỏ vào trong miệng, nhưng cô lập tức nôn ra, bà Hàn lo lắng hỏi.
- Sao vậy ? Mẹ đã nêm nếm thử rồi mà, vẫn không có vấn đề gì mà
- Con cũng không hiểu nữa, ban nãy con có cảm giác cơn ợ chua muốn tuôn trào...chắc không sao nữa đâu
Dứt lời Châu Cẩn Huyên liền ăn thử xem có làm sao không, nhưng chưa kịp bỏ vào miệng thì cô đã tá hỏa chạy đến buồng rửa chén nôn thốc nôn tháo, bà Hàn ngờ nghệch đang suy nghĩ đến một chuyện.
Bỗng hai mắt bà sàng rực, vội vàng chạy đến chỗ con gái.
- Tiểu Huyên, tháng này con có trễ kinh không ?
Châu Cẩn Huyên sau khi nôn xong thì gương mặt có chút xanh xao, khi nghe mẹ mình hỏi cô mới chợt nhận ra.
- Tổng tháng này là ba tháng rồi mà bà dì của con không đến ghé thăm
Khoé môi bà Hàn khẽ giật giật, bà biết ngay mà nhưng cần phải đến bệnh viện kiểm tra cho chính xác mới được.

- Có chuyện gì sao mẹ ?
- Không được rồi, con mau chóng lên phòng thay đồ rồi cùng mẹ đến bệnh viện kiểm tra
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng cô luôn ngoan ngoãn nghe lời bà, nhanh chóng đi thay đồ.

Trong lúc đợi cô thay quần áo thì bà Hàn vội nhắn tin cho thông gia biết mới được, thế là hai bà mẹ đưa Châu Cẩn Huyên đến bệnh viện kiểm tra.
...

Tại bệnh viện tư nhân, Châu Cẩn Huyên được đưa vào phòng khám phụ sản, sau một lọt kiểm tra thì cô cũng nhanh chóng nhận được kết quả.
Bác sĩ đưa tờ giấy cho cô mỉm cười phúc hậu, còn không quên chúc mừng cô.
- Chúng mừng cô nhé
Châu Cẩn Huyên khó hiểu đi ra, hai bà mẹ chạy đến nháo nhào hỏi thăm.
- Sao rồi, bác sĩ nói sao con ?
- Dạ, kết quả hình như nằm trong đây
Thần phu nhân vội cầm lấy mở ra xem, một lúc sau hai mắt bà sáng rực, bà Hàn cũng đọc được mà không kiềm được sự vui mừng.
Châu Cẩn Huyên cũng tò mò xem tờ giấy đó viết gì, bỗng cô rất kinh ngạc sau đó vỡ òa hạnh phúc.
Cô thật sự đã mang thai rồi sao ? Đứa nhỏ cũng đang được ba tháng.

Ngồi trên xe, hai bà mẹ trên môi không ngừng nở nụ cười tươi tắn vừa háo hức, Thần phu nhân bất ngờ lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Mẹ gọi cho ai vậy mẹ ?
- Suỵt, mẹ muốn giỡn thằng Gia Ngôn một chút

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: 70: Kết Thúc He


Thần Gia Ngôn đang bận bịu công việc thì nhận ngay cuộc gọi từ mẹ mình, anh nhấc máy lên nghe.
- Con nghe thưa mẹ
- Giờ con được nghỉ trưa ? Mẹ có chuyện muốn nhờ con một chút, con rảnh không
Hàng lông mày anh khẽ nhướng lại, công việc của anh có vẻ khá nhiều đến nỗi anh còn quên giờ này đã sắp giờ trưa, anh thẳng thắn trả lời bà.
- Xin lỗi mẹ, công việc của con còn khá nhiều không ấy mẹ nhờ con rể của mẹ đi
- Nhưng việc này rất quan trọng, muốn đích thân con phải làm cơ
Thần Gia Ngôn vẫn kiên nhẫn lên tiếng.
- Chuyện gì vậy mẹ ?
- À là như vậy, trưa nay con hãy về nhà của con nhé, trên đường về nhà nhớ ghé mua những loại sữa tốt nhất cho người phụ nữ mang thai giúp mẹ nhé
Châu Cẩn Huyên ngồi bên cạnh mà không nhịn được cười, bà mẹ chồng của cô cũng có ít có ác lắm, không hiểu sao cô lại thương ông chồng của mình quá đi mất thôi.
Mà anh sau khi nghe xong thì càng nhíu mày chặt hơn, vừa cảm thấy khó hiểu với mẹ mình hơn, chuyện mua sữa cho người phụ nữ mang bầu sao là anh mua được cơ chứ.
- Mẹ à, mẹ là phụ nữ sao lại bắt con phải mua sữa cho phụ nữ mang bầu, tóm lại con rất bận không thể nói chuyện với mẹ được, giờ con tắt máy đây
- Ể khoan đã, con thật sự không muốn mua sữa bầu giúp mẹ ? Hầy, mẹ thật tiếc cho con dâu của mẹ quá, có một thằng chồng không quan tâm, biểu mua sữa bầu cho vợ mà không có thời gian đi mua, vậy thì con tiếp tục yêu công việc của con đi ha
Ngay lúc này, đầu óc của Thần Gia Ngôn cứ quay lâng lâng sau đó mới nhận thức được mọi chuyện, hai mắt anh sáng rực không tin vào tai mình.

- Mẹ hãy khoan đã tắt máy, ý của mẹ là vợ của con đã mang bầu, là thật hay sao mẹ ?
Thần phu nhân nhìn sang Châu Cẩn Huyên mỉm cười sau đó trả lời.
- Đúng rồi, vợ của con đã mang thai rồi
Anh nghe xong mà chấn động, không nói nhiều anh nhanh chóng tắt máy ngang.

Vội vàng thu xếp lại văn kiện, rồi rời khỏi phòng làm việc, trước khi về đến nhà thì anh có ghé qua một tiệm bán sữa tốt cho những người phụ nữ mang thai.

- Vợ ơi, anh về rồi đây
- Anh về rồi hả, công việc có mệt không ?
Châu Cẩn Huyên muốn đứng dậy đi về phía anh thì bị anh ngăn lại, còn anh thì nhanh chóng bước đến chỗ cô.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vì quá vui mừng mà rơi cả nước mắt.
- Anh nghe mẹ nói em đã mang thai ? Có phải là như vậy không em, anh nghe xong như sét đánh ngang tai vậy, anh thật sự rất vui mừng
Châu Cẩn Huyên mỉm cười vỗ về người đàn ông to xác này, đã là làm ba lần thứ hai rồi mà...
- Đúng rồi, bác sĩ nói là thai nhi cũng được ba tuần rồi
Thần Gia Ngôn càng ôm chặt lấy cô hơn, xúc động nói.
- Huyên Huyên, cảm ơn em nhiều lắm vợ à
Kể từ ngày Châu Cẩn Huyên mang thai, thì anh không cho phép cô đụng vào bất cứ thứ gì khác ngoài nằm và ăn, nếu thấy cô làm một chút việc nhẹ thôi anh đã bắt đầu giận dỗi cô.
Anh không đến công ty nữa mà làm việc trên máy tính, nếu có cuộc họp gấp lắm thì Thần Gia Ngôn mới miễn cưỡng đến công ty.

Cứ như vậy mà anh chăm sóc cho cô đến tận chín tháng còn mười ngày nữa thôi là đến ngày sinh rồi.
Châu Cẩn Huyên thấy anh đang làm việc nghiêm túc như vậy nên không dám làm phiền đến anh, cô thật sự rất đói bụng cô rất muốn ăn mì lạnh.
Vậy nên cô rón rén đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu để làm.

Còn chưa được làm gì hết thì phía sau lưng cô vang lên giọng nói của Thần Gia Ngôn.

- Em đang làm gì trong đây vậy ?
Châu Cẩn Huyên bắt đầu mếu máo, đưa tay xoa bụng lên án.

- Thật ra...em và các con đang muốn ăn mì lạnh..
- Vậy tại sao em không nói với anh, để anh nấu cho em và các con ăn chứ
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương vô cùng, sau đó lên tiếng.
- Tại em không muốn làm phiền anh đang làm việc
Thần Gia Ngôn khẽ thở dài bất lực, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
- Ngốc quá, cho dù anh bận bịu như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn không bỏ bê ba mẹ con em được, bởi ba mẹ con em là một phần rất quan trọng nhất trong cuộc đời anh...
Nghe anh nói vậy, cô thật sự rất xúc động khẽ mỉm cười trong sự mãn nguyện.
- Được rồi, em mau ngồi vào ghế đi, anh sẽ nấu mì lạnh cho em
- Dạ, em biết rồi
Thần Gia Ngôn tìm nguyên liệu xong bắt đầu anh bắt tay vào nấu, chừng khoảng mười lăm phút sau thì một tô mì lạnh đã có trên bàn, Châu Cẩn Huyên thèm thuồng không chịu được nhanh chóng ăn.
- Em ăn từ từ thôi, có ai dành với em đâu chứ
- Bộ anh không ăn hả ?
Anh mỉm cười lắc đầu.
- Anh thấy không đói, em mau ăn nhiều vào nhưng đừng có quá ăn nhanh, bị nghẹn đó
- Rồi rồi, em biết rồi mà...
Thần Gia Ngôn cứ như vậy ngắm nhìn cô vợ nhỏ nhắn của mình ăn tô mì lạnh, chỉ cần được nhìn thấy Châu Cẩn Huyên là đủ rồi anh không muốn thứ gì khác, nhìn cô luôn vui cười khiến anh rất hạnh phúc.
Cuối cùng ngày này cũng đến, Châu Cẩn Huyên được chuyển vào phòng sinh, anh suốt ruột đứng ở bên ngoài không yên.


Anh không muốn cô phải đau một chút nào, nếu được thì anh muốn anh là người chịu đau thay cô.
Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua đằng đẵng thì cánh cửa phòng sinh được mở ra, các bác sĩ và y tá mỉm cười vui vẻ thông báo.
- Chúc mừng Thần tổng, Thần thiếu phu nhân sinh được một cặp sinh đôi một trai một gái vô cùng đáng yêu, giờ chúng tôi sẽ đưa vợ Ngài vào phòng chăm sóc đặt biệt...
- Tôi có thể vào thăm vợ của tôi được không ?
- Được chứ
Vừa dứt lời, Thần Gia Ngôn phi nhanh vào trong tất cả mọi người cũng đều vào trong thăm cháu nội cháu ngoại của mình, anh thì quan tâm đ ến mỗi vợ của mình.

- Vợ à, em vất vả rồi ! Cảm ơn em nhiều lắm, anh yêu em !
- Chồng à, em cũng rất yêu anh !
Châu Cẩn Huyên mặc dù rất mệt mỏi nhưng khi được chồng ở bên thì sự mệt mỏi dần tiêu tan.
Hai người họ sinh được hai đứa con sinh đôi, một trai và một gái.

Bé trai sẽ được đặt tên là Thần Đình Lâm và bé gái sẽ là Thần Huyên Tâm.
Kết thúc.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom