Cập nhật mới

Dịch Full Sắc Đẹp Chết Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


WYATT LÀ ĐỒ CON LỪA! Rốt cục thì Wyatt cũng quay lại xe tuần tra, nhưng sau đó bình minh cũng đang bắt đầu hửng sáng trên bầu trời, thế nghĩa là tôi đã phải ở trong cái xe khốn khiếp này hàng giờ liền rồi. Căn hộ của tôi không còn lại gì ngoài một đống đổ nát, bốc mùi khó ngửi, khói và đám tro tàn xám xịt lẫn những cục than hồng âm ỉ cháy mà đội cứu hỏa vừa phun nước vào. Chiếc xe tải của Wyatt không nghi ngờ gì chỉ còn là một đống bỏ đi, chiếc xe ngay bên cạnh cũng vậy. Gia đình người hàng xóm sát nhà tôi đứng túm tụm vào nhau, đám trẻ con mắt mở to và khuôn mặt ủ dột, hai bố mẹ đang vòng tay ôm đám trẻ con vào lòng. Chỗ ở của họ không hoàn toàn thiệt hại, nhưng chắc họ cũng sẽ không thể chuyển vào sống ở đó trong khoảng thời gian tới nữa.

Những hành động của tôi đã khiến cho kẻ căm ghét tôi đến mức cô ta không chỉ cố giết tôi mà còn chẳng thèm quan tâm rằng liệu cô ta cũng đang đe dọa mạng sống của những người vô tội hay không. HỪ, ý của tôi là những người vô tội khác, vì tôi không nghĩ đến phạm tội giết người có chủ ý. Tôi cố gắng không vi phạm bất kỳ một tội lỗi nào nghiêm trọng, tôi không trốn thuế, và nếu ai đó trả nhầm tiền thừa tôi cũng luôn đưa lại cho họ. Tôi cũng cho 20% tiền tip. Không có lý do hợp lý nào để tôi xem xét về kiểu ác tâm và phá hoại này.

Điều đó nghĩa là lý do phải cực kỳ vô lý, đúng không? Tôi đang đối phó với một kẻ tâm thần, mà tư duy của những kẻ này luônméo mó.

Wyatt sải bước qua đống hỗn độn đổ nát, sự phẫn nộ và giận dữ của anh hiện rõ khi anh hằn học đá một khúc gỗ văng xa. Tôibiết là cảnh sát đã không bắt được cô ả tóc vàng, vì tôi nhận thấy không ai bị hộ tống về phía sau của bất kỳ chiếc xe tuần tra nào cả - không, vinh dự đó được dành cho tôi, một nạn nhân – nhưng sau đó tôi không trông chờ cô ta bị bắt vì cô ta hẳn đã rời đi lâu rồi lúc có người để ý đến tôi. Huy hiệu của Wyatt được cài ở thắt lưng, anh đeo súng, khuôn mặt và đôi tay anh đen nhẻm vì bồ hóng. Ngọn lửa vẫn chưa tắt hết. Tôi chỉ có thể tưởng tượng được những thứ mà tôi nhìn thấy như thế - sau tất cả, tôi đã ở chính nơi này. Hãy chỉ nói đó là một điều kỳ diệu khi DeMarius nhận ra tôi trong đám đông, dù có thể mặt mũi tôi cũng trét đầy bồ hóng.

Mở rộng cánh cửa xe, Wyatt tựa người và và giơ tay ra. “Chúng ta về nhà thôi nào.”

Tôi không có nhà, cám ơn rất nhiều, và tôi cũng không sẵn sàng về nhà của Wyatt. Tôi không sẵn lòng tới bất cứ nơi đâu với anh hết. Tôi nghĩ mình sẽ chỉ quay lại sở cảnh sát với DeMarius.

Dĩ nhiên là tôi chả nói gì hết, vì tôi vẫn còn đang mất giọng. Tôi đứng chắn cánh cửa xe bên phải, cuộn mình trong tấm chăn, và kiên quyết nhìn thẳng về phía trước.

“Blair—“ Anh lớn tiếng đe dọa nhưng anh nuốt lại câu mà anh định nói, thay vào đó anh cúi người xuống, lôi cả tôi, cả cái chăn ra khỏi xe rồi đơn giản là bồng tôi bằng hai cánh tay. Tôi bị bọc chặt lại nên không thể làm gì để tránh được vì thế tôi tiếp tục nhìnchằm chằm về phía trước.

“ Ai đó gỡ những cái tờ giấy này khỏi kính đi,” anh ra lệnh, và DeMarius thò đầu vào trong xe và bắt đầu giật những tờ ghi chúcủa tôi ra khỏi những miếng dính làm bằng kẹo cao su. Dĩ nhiên là bã kẹo cũng bị kéo theo. Anh nhặt các mảnh rời rụng của chiếc di động cùng với cái giỏ xách của tôi lên, nó đang nằm lăn lóc dưới sàn xe lúc Wyatt kéo tôi ra, và cậu ta đưa cả hai thứ cho một nhân viên cảnh sát nữ mà tôi không quen.

“Chuyện gì xảy ra với điện thoại của em thế?” Wyatt cau mày nhìn vào nó.

Tôi không trả lời. Hừ, tôi đâu nói được, phải thế không?

DeMarius đứng thẳng người từ xe tuần tra, con dao bếp của tôi đang nằm trong tay cậu ta và một cái nhìn sửng sốt lướt qua trên mặt cậu ta. “Trời đất thánh thần ơi,” cậu ta thốt ra.

Con dao hẳn đã rơi ra khỏi cái giỏ của tôi khi nó rớt xuống sàn xe. Một nhóm cảnh sát, cả thường phục lẫn đồng phục, tụ tập thành một vòng xung quanh chúng tôi và tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào con dao. Lưỡi dao dài đến 8 inch, và tổng chiều dài chắc phải đến 14 inch. Tôi lấy làm hãnh diện vì đó là một cảnh cực kỳ gây ấn tượng.

Wyatt thở dài. “Nhét nó vào trong túi đi,” anh nói.

Người nữ cảnh sát mở tung giỏ xách của tôi để DeMarius nhét con dao vào, anh ta cất tiếng, “Chờ một chút nào.” Cô ta thò tay vào trong và lôi ra đôi giày cưới của tôi.

Đôi giày rất đẹp, lấp lánh với những hạt đá làm bằng kim cương giả, quai giày là những tác phẩm nghệ thuật tinh tế. Chúng rõ ràng không phải là giày để đi làm việc, trừ khi bạn là một gái nhảy ở Las Vegas, nhìn chúng gần như lung linh trong thế giớihuyền ảo vậy. Chúng có ma lực. Chúng là một hình ảnh tưởng tượng trong cuộc sống, như thể cô nàng Tinker Bell bỗng nhiênbừng sáng trong bàn tay của cô nhân viên tuần tra vậy.

“Đừng có hòng làm xước những em bé xinh xắn này,” cô ta nói với giọng hết sức cung kính. “Nhét con dao vào dưới cùng đi.”

Lạy chúa tôi, tôi thậm chí còn chưa tính đến điều này. Tôi bị sốc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi vô tình làm xước đôi giày của mình?

DeMarius đặt con dao vào dưới đáy giỏ, rồi người nữ cảnh sát nhẹ nhàng đặt đôi giày lên trên. DeMarius bắt đầu sắp xếp lại những tờ ghi chú của tôi. Giờ bình minh đã hiện đủ sáng nên họ dễ dàng đọc được mà không cần đến đèn pin. Mắt cậu ta trợntròn lên, và cậu ta phát ra âm thanh nghèn nghẹt trong cổ họng.

“Cái gì vậy?” tôi nhận ra người vừa hỏi, Thám tử Forester, với tay lấy đám giấy. Anh ta nhanh chóng lật chúng, đôi mắt của anh ta cũng trợn trừng lên, rồi anh ta phá lên một tràng cười ha hả mà ngay lập tức nín lại thành một cơn ho.

Wyatt lại thở dài.” Gấp hết vào đi,” anh mệt mỏi lên tiếng “Để cùng con dao và biểu tượng thời trang thanh lịch . Tôi sẽ giải quyết chúng sau.”

DeMarius chộp lấy đám giấy và vội vàng nhét chúng vào giỏ xách; Wyatt kiểu như đã bế bổng tôi lên vì thế anh nhấc cái túi xách bằng cái tay đang siết chặt dưới đầu gối của tôi. Tôi nhìn trân trối cả DeMarius và Thám tử Forester. Tôi đã viết rất nhiều thứ vào các tờ giấy, và họ đang cười toe toét. Ngay lúc này tôi không thể mở miệng thốt lên được lời nào, thế là tốt, vì nếu tôi mà phun ra những điều tôi nghĩ, hẳn tôi sẽ bị tống giam liền.

“Chúc may mắn.” Forester cố với lên, tay vỗ vào vai Wyatt. Anh ta không nói “cậu sẽ cần nó”, nhưng tôi khá chắc là anh ta đang nghĩ đến điều đó trong đầu.

Khi Wyatt mang tôi ra xe, tôi vẫn không thèm nhìn lên anh. Thay vào đó tôi dõi mắt theo những người lính cứu hỏa cuộn lại các vòi nước của họ, trong khi hai người khác mặc áo khoác in dòng chữ “Lực lượng cứu hỏa Marshal” ở phía sau lưng đang cúi xuống đào bới quanh đống đổ nát cháy đen. Đám đông những kẻ tụ tập đang từ từ tản ra, một vài người trong số họ quay trở lại làm việc, những người còn lại vội vã chuẩn bị đưa đám trẻ đến trường. Tôi cũng có một đống việc phải làm nhưng tất cả đều cần phải trao đổi bằng lời, chẳng khác gì việc mặc quần áo vậy, thế nên tôi đoán trước được cả đôi ba khó khăn ngay trước mắt.

Tôi không muốn bắt chuyện với Wyatt chút nào, nhưng vì anh hiện giờ là phương tiện giao tiếp duy nhất của tôi, ít nhất là cho đến khi tôi ngồi trước máy vi tính của anh, tôi sẽ phải viết ra giấy những ghi chú của mình cho anh đọc. Việc không-nói-được này dể gây tổn thọ lắm đây.

Anh đặt tôi đứng xuống đất lúc chúng tôi ra xe ô tô, một tay vẫn ôm chặt tôi trong khi mở cửa xe bằng tay phải. Tôi nới bớt tấm chăn quấn quanh người ra đủ để tự mình chui vào trong xe, dù thế tôi vẫn phải vận lộn một chút. Lúc Wyatt trườn vào ghế trước, tôi thả tay ra và chộp lấy giỏ xách của mình.

Anh kéo nó ra khỏi tầm với của tôi. “Anh không nghĩ vậy đâu,” anh dứt khoát. “Anh đã thấy kích thước con dao rồi.”

Tôi cần cuốn sổ, chứ không phải là con dao – không phải vì con dao không cám dỗ nổi tôi. Chấp nhận chuyện không thể tránh khỏi, tôi giữa lấy tờ giấy bằng tay trái và giả vờ viết nguệch ngoạc vào bằng tay phải. Rồi tôi ra hiệu chỉ vào cái giỏ.

“Anh nghĩ em viết đủ rồi,” anh lầm bầm và cắm chìa vào ổ khóa.

Tôi đập vào cánh tay anh, không mạnh lắm, chỉ đủ để anh chú ý. Tôi chỉ vào cổ họng, lúc lắc đầu rồi ra hiệu nhấn mạnh đến tậpgiấy và cây bút lần nữa.

“Em nói được không?”

Tôi lắc đầu. Cuối cùng thì anh cũng phải để tâm.

“Không chút nào à?”

Tôi lắc đầu lần nữa.

“Tốt,” anh nói vẻ mãn nguyện, khởi động xe và sang số.

Lúc chúng tôi tới nhà tôi điên tiết đến nỗi ngồi không yên. Ngay khi anh dừng xe tôi tháo tung đai an toàn và lao bổ ra khỏi xe đến tận cửa trước cả anh. Tôi tiến thẳng vào phòng làm việc nhỏ xíu của anh và lục tung cuốn sổ tay cùng cây bút. Anh đứng ngay đằng sau tôi, vươn tay giật lấy nó khỏi tôi, khi mà anh nhận ra rằng tôi đang viết những câu mệnh lệnh thay cho những lời lăng mạ.

GỌI CHO MẸ! là chỉ thị đầu tiên. Tôi gạch dưới những ba lần, và nhấn mạnh bằng những 4 dấu chấm than ở cuối câu.

Anh nheo mắt nhìn tôi, nhưng nhận thấy sự khôn ngoan mà tôi muốn thể hiện ra với anh. Anh gật đầu rồi với lấy điện thoại.

Trong lúc nói chuyện với Mẹ, anh kể cho Mẹ nghe những tin xấu rằng ngôi nhà của tôi đã bị đốt trụi, còn tin tốt là tôi không bịthương tích gì, thì tôi hỳ hục viết.

Đầu tiên và quan trọng nhất là tôi cần quần áo, chỉ cần một bộ để mặc hôm này sau đó tôi có thể mua thêm. Tôi liệt kê quần áo lót, quần jean, giày và áo sơ mi, thêm một máy sấy tóc và bàn chải đánh răng. Tôi đưa danh sách đó cho Wyatt, và anh đọc nócho Mẹ. Tôi biết Mẹ sẽ xử lý hết.

Cuộc gọi tiếp theo trong bản danh sách là đến Lynn đang ở Great Bods. Ngày hôm nay tôi muộn làm mất rồi.

Wyatt thở xì ra và hỏi. “Em nghĩ thế à?” nhưng anh vẫn quay số.

Tiếp theo trong bản danh sách là công ty bảo hiểm của tôi, nhưng vẫn còn chưa đến giờ làm việc. Vì tôi muốn công bằng, tôi cũng liệt kê cả công ty bảo hiểm của Wyatt nữa. Anh cũng có nhiều việc phải giải quyết. Rồi tôi bắt đầu liệt kê tất cả mọi thứ cần mua. Tôi chỉ mới bắt đầu viết sang tờ giấy thứ hai thì Wyatt đã giật lấy cuốn sổ và kéo tôi ra khỏi ghế.

“Em có thể tiêu tiền mua sắm sau” anh lên tiếng và dùng sức mạnh đưa tôi lên lầu. “Em nên nhìn lại mình xem. Cả hai chúng ta đều cần phải tắm rửa trước đã.”

Không tranh cãi gì ở đây hết. Thứ mà tôi đang không muốn là là tắm cùng với anh. Tôi giật ra khỏi anh, gần như vấp ngã vì nỗlực đó, và giơ tay lên giống như một gã cảnh sát giao thông. Quai hàm tôi nghiến chặt lại, tôi chỉ tay vào anh, rồi vào ngực mình, và dứt khoát lắc đầu.

“Em không muốn tắm cùng anh hả?” Anh hỏi đầy vẻ ngây thơ. Đồ chết dẫm, anh thừa biết tôi đang điên tiết, còn anh thì đang cố ý lợi dụng chứng viêm thanh quản của tôi.

Tốt thôi, để xem anh có thể giải quyết việc này ra sao. Tôi chỉ tay vào cả hai một lần nữa, rồi vòng một vòng tròn bằng ngón cáivà ngón trỏ bàn tay trái, và chọc ngón cái bàn tay phải vào và ngón thứ tư vòng thành vòng tròn, rồi thả tay ra, lắc đầu thậm chícòn dứt khoát hơn trước.

Anh cười toe toét. “Nếu em nhìn thấy mình xấu xí đến thế nào thì em sẽ không nghĩ trong đầu anh giờ chỉ toàn những hình ảnh gợi tình đâu. Đi tắm rửa cho sạch sẽ nào, rồi chúng ta sẽ đến sở cảnh sát để lấy lời khai.” Rồi anh tự chữa lại. “À, Viết lời khai chứ nhỉ.”

Tôi hẳn biết rõ mình trông thế nào, vì tôi có thể nhìn vào anh. Điều đó không khiến cho tôi bớt cảnh giác với những ý định của anh. Đây là Wyatt, Ngài Kích Thích Cao Độ. Tôi thừa biết anh thế nào chứ. Chúng tôi sẽ làm tình dưới vòi sen không dưới một lần.

Có ba phòng tắm ở trên lầu, nhưng theo cách sắp xếp điển hình kiểu Wyatt thì chỉ có phòng tắm chính mới có khăn tắm. Tôi bước trước anh, chộp lấy hai cái khăn tắm và một cái khăn mặt ở ngăn tủ nhỏ trong phòng tắm, dầu gội đầu và máy sấy tóc ở bồn tắm, cái áo sơ mi của anh và một áo choàng mặc trong nhà, rồi lại hùng hục lao lên trước.

“Này! Em đi đâu đấy?”

Tôi chỉ thẳng về phía những phòng tắm khác, và để anh tắm một mình. Anh cần suy ngẫm về sự tàn ác của những tội lỗi của mình.

Nhưng anh đã đúng về dáng vẻ hiện thời của tôi. Một khi tôi mà an toàn sau cánh cửa phòng tắm đóng chặt, tôi nhìn vào gương và buột miệng rền rĩ nếu như mà tôi còn khả năng nói được ra hơi. Hai viền mí mắt tôi đỏ rực và sưng tấy lên, một lớp bồ hóng đen nhờn phủ khắp người, hai lỗ mũi và xung quanh miệng bồ hóng cũng bám đen sì. Mái tóc cứng quèo vì tro bụi và khói. Không cách nào mà xả sạch được đám bùi nhùi này với dầu gội và xà phòng – ít nhất thì cũng không phải với loại xà phòng này.

Tôi xuống lầu và đứng ngẫm nghĩ một lúc. Nước rửa bát hay là xà phòng giặt? Tôi quyết định nước rửa bát sẽ ít ăn mòn hơn, nhưng vẫn có tác dụng với dầu mỡ. Tôi tóm lấy một chai ở dưới bồn rửa rồi quay lên lầu.

Ba mươi phút sau, mặc dù tôi chỉ dùng nước ấm và đã tắt hẳn đi trong lúc tôi xát xà phòng vào tóc, nước nóng vẫn hết sạch, nhưng với cả hai người chúng tôi cùng tắm thì tôi không lấy làm ngạc nhiên. Loại dầu rửa bát hiệu Palmolive đã hoàn thành côngviệc của nó một cách đáng ngưỡng mộ trong việc làm trôi đi bồ hóng, mặc dù nó đã làm cho mái tóc của tôi biến thành một thứ giống như rơm, thế nên tôi phải xát lại dầu gội và xả thêm nước. Khi tôi lau khô người tôi kiểm tra khuôn mặt của mình trong gương. Mắt tôi vẫn còn sưng đỏ lên, nhưng bồ hóng thì đã bị xóa sạch. Tay chân tôi vẫn còn nhiều vết nhọ, nhưng tôi không muốn chà xát da mình quá mạnh để xóa chúng đi; những vết này có thể chờ.

Dĩ nhiên là tôi không có đồ lót; tôi không để bất kỳ thứ quần áo nào ở nhà của Wyatt trong những đêm tôi ở tại đây. Cảm giác hở hang một cách lố lăng, tôi mặc áo sơ mi của Wyatt vào rồi tròng thêm áo choàng tắm của anh ra ngoài. Cuối cùng, tôi quấn mái tóc ướt của mình bằng một cái khăn tắm và đi xuống lầu chờ người đến giao quần áo mà tôi đã nhờ mẹ mua giúp.

Wyatt đang ở trong bếp; anh đã cạo râu nhẵn nhụi và mặc một bộ vest, thắt cà vạt giống như anh mặc đi làm. Anh đã pha một ấmcà phê – ngay cả khi đang giận tôi vẫn biết ơn anh vì việc này – anh đang đứng với xấp giấy ghi chú của tôi trong tay và đang xem xét chúng.

Anh ngước mắt lên khi tôi xuất hiện ở lối đi. Ánh mắt anh lộ vẻ hơi chút hoài nghi. Anh liếc qua một tờ giấy.

Tôi có thể đọc được tờ giấy đó từ chỗ của mình, vì tôi đã viết tất cả chúng bằng nét chữ to cộ. Trên đó viết:

WYATT LÀ ĐỒ CON LỪA!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Tôi lượn lờ xung quanh, tránh xa anh và tiến đến tự rót cho mình một cốc cà phê trong lúc anh vẫn còn đang suy ngẫm về những tờ ghi chú của tôi. Anh chọn lấy một cái, giữ nó trong lòng bàn tay, và ngẩng đầu lên như thể anh chưa từng nhìnthấy một tờ giấy như thế này trước đây. “Mình cần một khẩu súng.” Giờ thì, ý nghĩ này hẳn phải nảy ra trong đầu tất cả những gã đàn ông đang trong tình trạng cảnh giác cao độ.

Tôi cho đó là một ý định tốt. Ngay bây giờ tôi cũng đang cầnmột khẩu đây. Nã đạn chì (dùng để bắn thú to) vào mông anh sẽ khiến tôi cảm thấy hồ hởi chưa từng có. Quay lưng về phía anh, tôi say sưa với hình ảnh tưởng tượng trong đầu lúc tôi nhấm nháp ngụm cà phê đầu tiên, có tác dụng hơn tôi mong đợi. Cổ họng tôi không muốn hợp tác, nó không hề muốn nuốt bất cứ thứ gì vào bụng. Nước cà phê ngon lành trôi tuột xuống làm cổ họng tôi rát bỏng. Uống đồ nóng thường trợ giúp cho một cái cổ họng đau, và tôi muốn giọng mình trở lại. Tôi đang có nhiều điều muốn bày tỏ với xung quanh.

Tôi cần liệt kê một danh sách tất cả những gì tôi muốn nói, vìnhư thế tôi sẽ không bỏ sót điều gì. Tôi cũng cần sẵn sàng vớibản danh sách những điều vi phạm của Wyatt, vì sẽ là một bản danh sách hay ho lắm đây.

Vòng tay anh bất thần quấn lấy tôi từ đằng sau và anh áp sátvào lưng tôi, tựa cằm xuống đỉnh đầu vẫn còn quấn khăn tắm của tôi. “Em vẫn còn nói chuyện với anh qua di động, và giờ em bất ngờ chẳng nói tiếng nào. Có chuyện gì với họng em,hay chỉ là em không muốn nói với anh nữa?

Tôi cẩn thận nhấm nháp thêm một chút cà phê nữa. Tôi định làm gì đây, trả lời anh à?

Tôi tính đến việc giộng cùi chỏ vào mạng sườn anh, nhưng ngoài việc đã được huấn luyện thành một cảnh sát, anh còn có sức khỏe đáng nể, thêm nữa là anh chẳng bao giờ để tôi thắng cả, anh quá kiêu kì đến nỗi tôi không thể nào tin được vì thỉnh thoảng để cho tôi thắng sẽ là một việc cực kỳ hào hoa đáng để thực hiện. Với lại, tất cả nhưng thứ tôi đang mặc chỉ là áo sơ mi và áo choàng tắm của anh, cả hai thứ đều rộng thùng thình với tôi. Nếu chúng tôi bắt đầu giằng co, cái áo choàng tắm sẽ tuột ra ngay trong nháy mắt, và tôi cái áo sơ mi sẽ bị kéo đến tận cổ, rồi, hừ, đó chính là những gì xảy ra khichúng tôi bắt đầu giằng co.

Thay vào đó, vì tôi biết việc này sẽ gây phiền hà và chọc tứcđến anh hơn, tôi đặt chiếc cốc xuống và nhẹ nhàng nới hai tay anh đang vòng quanh người mình. Ssau khi đổ thêm cà phê, tôi mang chiếc cốc đi về phía bàn và ngồi xuống, rồi ngay lậptức bị cái giỏ xách to tướng đang ngự chính giữa bàn làm sao lãng. Trước đó tôi không hề để ý đến nó, vì tôi còn bận chiến đấu với anh, có thể khẳng định với bạn là cái ảnh hưởng khủng khiếp chết tiệt của anh trùm lên tôi. Tôi không hề quêncái giỏ - hay đôi giày của mình – trong lúc đấu tranh giành lạisự sống của chính mình. Nhưng tôi lại để cho Wyatt xen vào và tôi mất hết cả tập trung. Thật là khủng khiếp.

Nhanh chóng, tôi tự hỏi liệu anh đã để lại con dao của tôi vàođó hay là đã tước vũ khí của tôi mất rồi. Tôi sẽ kiểm tra lại sau. Giờ thỉ tôi phải làm cái gì đó để truyền đạt tư tưởng của mình cho rõ ràng. Tôi kéo cuốn sổ tay về phía mình và bắt đầu hí hoáy viết. Sau đó tôi dừng bút, xoay cuốn sổ và đẩy nó về phía bên kia bàn.

Anh rót thêm cà phê vào cốc của mình và tiến về phía bàn, vẻmặt hiện hơi chút khắc nghiệt lúc đọc tờ giấy. “Cả hai. Em ho rất nhiều vì nuốt phải khói, rồi em lại phải căng cổ họng còn hơn cả gào thét để AI ĐÓ chú ý lúc em nhận ra cô ta trong đám đông. Thêm nữa em sẽ không nói chuyện với anh đâu, và đám cưới CHẤM DỨT rồi.”

“Yeah,” anh chế giễu. “Anh đọc tờ giấy em viết về đám cưới rổi.” Anh liếc nhìn lên, đôi mắt xanh nheo lại phát ra những tia lấp lánh chăm chú tập trung vào tôi. “Chúng ta thẳng thắn vớinhau nào. Mọi thứ anh phải làm là bảo vệ em, giữ cho em được an toàn. Anh sẽ làm thế, dù em có giận dữ thế nào cũng được. Việc đưa em vào xe tuần tra và nhốt em ở đó là cách tốtnhất để em tránh khỏi rắc rối và nguy hiểm. Anh sẽ không xin lỗi vì việc đó đâu. Tuyệt đối không. Hiểu chưa?”

Anh có biệt tài xoay chuyển tình thế, tôi sẽ cho anh thấy. Anh có thể chỉ ra và diễn đạt một cách buồn cười đến nỗi chỉ những người nào nhỏ mọn và tầm thường mới phản đối anh.Tốt thôi; tôi chả thèm bận tâm là mình có nhỏ mọn và tầm thường hay không. Tôi với tay kéo cuốn sổ về phía mình.

Em không còn là rắc rối của anh nữa. Ngay khi người ta mang quần áo đến đây cho em. Em sẽ rời đi.

“Đấy là do em nghĩ thôi.” Anh điềm tĩnh nói, sau khi đọc được dòng chữ tôi viết. “Em sẽ giữ nguyên cái mông của em ở tại đây, anh sẽ để mắt tới em. Em không thể sống với gia đình em được, em sẽ khiến họ gặp nguy hiểm nếu em làm thế. Có người đang cố ý giết em, và cô ta không quan tâm xem liệu ai khác có bị thương hay không miễn là cô ta hạ được em..

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt thật! Anh hoàn toàn đúng.

Tôi viết: Vậy em sẽ ở khách sạn.

“Không, em sẽ không làm thế. Em sẽ ở đây.”

Có một quan điểm hiển nhiên cần được chỉ ra, tôi viện dẫn. Còn nếu cô ta bằng giá nào cũng bám theo em thì sao?Anh sẽ bị nguy hiểm nhiều như bất cứ ai ở cùng em. Còn anh đêm nào cũng có lệnh triệu tập cơ mà.

“Anh sẽ xử lý vấn đề ấy,” anh lên tiếng, sau khi dừng lại mộtlúc chỉ để đọc những dòng tôi vừa viết ra, chắc chắn là không đủ lâu để có thời gian suy nghĩ. “Em phải tin tưởng anh về chuyện này. Kẻ cố ý phóng hỏa để lại chứng cứ, thêm nữa thủ tục bắt buộc là phải quay cảnh những người đứng xem tại bấtcứ hiện trường vụ án đốt phá hay giết người nào, anh xem xét từng người trong lúc anh cho đây có thể là một vụ cố ý đốt nhà. Một nhân viên tuần tra đã quay phim đám đông trước khi em phát hiện ra cô ta. Tất cả những gì em phải làm là chỉ ra cô ta cho bọn anh, và bọn anh sẽ lần theo dấu vết đó.”

Thật là nhẹ nhõm. Anh không nhận ra sự nhẹ nhõm của tôi lớn đến mức nào, vì anh đã không ở căn hộ cùng với tôi lúc đó. Tôi sẽ bớt căng thẳng hơn nhiều nếu như cô ả thực sự bị bắt giữ, hẳn cô ả sẽ bị thế nếu mà anh không nhốt tôi lại trong cáixe tuần tra ngớ ngẩn đó.

Tôi viết, Em nhận ra khuôn mặt cô ta, em đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng em không nhớ ra được. Cô ta trông rất khác biệt giữa đám đông.

“Thì gia đình em, hay thậm chí là ai đó trong số nhân viên củaem, có thể nhận diện được. Dĩ nhiên em đã nhận ra khi cô ta đang theo dõi em, vì thế có thể đó là những gì em đang nghĩ.”

Lô gíc đấy, nhưng … sai rồi. Tôi lắc đầu. Tôi không thể tả được nhiều lúc cô ta đang bám theo tôi, chỉ rõ ràng đó là một người phụ nữ.

Âm thanh của một chiếc xe ô tô đang quành xe vào nhà đã khiến chúng tôi chú ý, và Wyatt đứng lên. Tiếng động đó tiếp tục vòng ra sau nhà, có nghĩa đó hơặc là gia đình tôi hoặc là một người bạn, những người khác thường đến qua cửa trước. Anh mở cửa thông ra gara và thốt lên. “Jenni,”

Wyatt đã gọi điện cho Mẹ chưa tới một giờ trứơc, nên tôi ngạc nhiên là có người đã mang quần áo đến cho tôi sớm thế. Jenni nhảy bổ vào bếp với hai cái túi xốp mua từ Wal-Mart trên tay. “Chị có một cuộc sống thú vị nhất đấy nhé,” nó bình luận, đầu hơi lúc lắc khi nó đặt hai cái túi lên trên bàn.

“Không bao giờ có một khoảng khắc buồn tẻ,” Wyatt khô khan đồng tình. “Cô ấy mắc chứng viêm thanh quản toàn tập vì hítkhói, thế nên chỉ viết ra giấy được thôi.”

“Em thấy rồi,” Jenni nhặt lên một tờ giấy có ghi “ĐỒ CHẾT TOI,”. Nó săm soi một lúc. Và cũng thực sự bối rối. Không giống cái tính rườm rà của nó chút nào. Nó quay lưng lại vớiWyatt, nên anh không thể nhìn thấy cái nháy mắt ranh mãnh mà nó trao cho tôi.

Phản ứng duy nhất của anh là một cái khịt mũi.

“Tới đây đi,” Jenni mở hai cái túi, hớn hở. “Em đã dậy vàtrang điểm xong xuôi, nên khi Mẹ gọi là em phóng thẳng tới Wal-Mart luôn. Chỉ là những đồ dùng cơ bản, nhưng chị cầnđủ dùng trong vòng ngày hôm nay thôi, đúng không? Quần jean này, hai cái áo cánh dễ thương này, hai bộ đồ lót, máysấy tóc và lược tròn, mascara, son bóng và một bộ bàn chải cùng thuốc đánh răng. Có kem giữ ẩm nữa. À, một đôi giày lười. Em không bảo đảm là thoải mái, nhưng chúng nhìn cực xinh.”

Tôi nhặt tờ hóa đơn mua hàng lên, chúi mũi đọc từng mục, rồi lôi cuốn séc của tôi ra để hoàn trả cho nó. Vì nó còn đang đứng, nó bắt gặp đôi giày cưới của tôi nhét trong túi xách, thế là nó há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Ôi. Lạy. Chúa. Tôi.” Nó cung kính nhặt một chiếc giày lên và đặt vào trong lòng bàn tay. “Chị mua được cái này ở đâu vậy?”

Tôi dừng viết tờ séc, trong cuốn sổ tôi có nguệch ngoạc tên của cửa hàng. Nó không hỏi giá, còn tôi không tình nguyệnkhai báo. Một số thứ không liên quan. Chúng là đôi giày cưới của tôi; giá cả không quan trọng trong việc quyết định giànhlấy cho riêng mình.

“Chị quá may mắn là chúng còn nằm trong giỏ xách đấy,” nó thở ra.

Tôi xong tờ séc và xé nó ra khỏi cuống, tôi lắc đầu và viết vội vàng, “Không. Chị đã phải quay lại lấy.”

Hẳn là Wyatt nhìn thấy tôi lắc đầu, anh bước một bứơc dài để xem tôi viết gì. Anh nhìn chằm chằm một lúc vào tôi với vẻ hoài nghi, rồi đôi lông mày của anh nhăn tít lại. “Em mạo hiểm cuộc sống của mình chỉ vì một đôi giày?” Anh nổi cơn sấm sét.

Tôi cáu tiết lườm anh rồi viết, Chúng là ĐÔI GIÀY CƯỚI của em. Lúc đó, em vẫn nghĩ mình sẽ lấy anh. Giờ em biết rõ hơn rồi.

“Ooookay,” Jenni giật lấy tờ séc và quay gót. “Em đi đây,”

Không ai trong chúng tôi thèm để tâm khi nó đi ra cửa. Wyatt giận dữ, “Em quay trở vào đám cháy khốn khiếp đó để lấy đôi giày à? Anh không quan tâm kể cả nó có mạ vàng hay không…”

Tôi chộp lấy cuốn sổ viết, Chính xác là không. Em vẫn ở trong phòng ngủ lúc em nhớ ra đôi giày, và em đi về phía tủ để lấychúng. Rồi tôi ném phịch cây bút xuống, gom đống quần áo mới cùng đồ dùng cá nhân của mình rồi vác hết lên lầu. Cũng không them bước vào phòng ngủ chính.

Truớc khi tắm tôi còn cẩn thận khóa cửa phòng tắm, Trong lòng tôi biết ơn Jenni vì nó đã nhớ mua từng món đồ nhỏ nhặt cho tôi. Tôi đánh răng, xoa kem dưỡng ẩm – làn da tệ mạt của tôi cần phải được làm thế, sau khi tiếp xúc với hơi nóng và bồ hóng, rồi lại đến dầu rửa bát xát vào – tôi sấy tóc. Lúc tôi mặc xong quần áo, tôi lại cảm thấy mình giống như một con người. Cực kỳ mệt mỏi, nhưng con người.

Wyatt vẫn đang chờ tôi khi tôi xuống dưới lầu, không phải vì tôi thực sự mong anh rời đi mà thiếu tôi. Anh vẫn biểu lộ nét dữ tợn trên khuôn mặt, nhưng anh nhìn tôi vẻ dò hỏi và đột ngột lên tiếng. “Em cần ăn chút gì đó.”

Dạ dày tôi gào réo. Cổ họng tôi thì nói không đời nào. Tôi lắcđầu, chỉ tay vào cổ họng.

“Chỉ sữa thôi. Em có thể uống chút sữa.” Anh luôn có sữa trong tầm tay để trộn với ngũ cốc. “Hay là bột yến mạch. Hãy ngồi xuống, anh sẽ pha cho cả hai chúng ta một ít yến mạch.”

Anh kiên quyết, có thể là anh đúng; cả hai chúng tôi đều cần phải ăn, sau một đêm bận rộn. Dường như bao ngày đã trôi qua kể từ khi anh đưa máy trả lời tự động của tôi đến sở cảnh sát để phân tích thông tin, khi mà thực sự chỉ mới hơn 12 giờ đồng hồ xảy ra. Thời gian trôi vun vút khi bạn từ câu chuyện thứ hai sang căn nhà cháy, leo hàng rào, săn lùng những gãđiên, và bị nhốt trong một cái xe tuần tra quái quỷ hàng giờ trong lúc ả ta nhăn nhở ngay trước mắt bạn.

Anh cởi chiếc áo khóac ra và quấy hai chén bột yến mạch nguyên chất, thêm đường và sữa cho tôi để thành một mónsúp nhẹ. Tôi cẩn thận nuốt một miếng; nó có vị ngon và nóng, đủ mềm để tôi cố nuốt ngay cả khi nó làm tôi ho khù khụ. Hokhù khụ chả vui vẻ gì. Tôi cố ghìm lại cho đến khi tôi cố nuốt hết một nữa tô yến mạch, nhưng cơn ho đến sau từng miếng bột khiến cho tôi như nhai cát, thế là tôi bỏ dở. Có khi tôi nênhưởng thụ sữa đánh, sữa chua và thạch Jell-O vài ngày tới vậy.

Chúng tôi cùng dọn bàn, không phải là có quá nhiều thứ phải dọn: chỉ hai cái tô, hai cái thìa, hai cốc cà phê. Khi mọi thứ đựơc xếp gọn trong máy rửa bát, tôi nhón lấy cái giỏ xách của mình – hừ, anh đã bỏ con dao ra – rồi nhìn anh và diễn kịch câm bằng cử chỉ xoay chìa trong ổ khóa.

“Chìa vẫn ở trong xe,” anh nói, ý nhắc đến chiếc Mercedes của tôi. Anh đang sử dụng chiếc xe cảnh sát thành phố cấpcho anh, một chiếc xe hiệu Crown Vic. Tôi ghét việc xảy ra với chiếc Avanlanche của anh. Tôi nhìn thấy một trong hai bánh xe trước bùng cháy, thế nên cho dù đội cứu hỏa lúc đó có xịt vòi nước vào thì tôi cũng biết là thiệt hại không thể sửa chữa được. Chiếc xe ở quá gần, hơi nóng làm chảy hết lớp sơn, chảy đèn pha và động cơ phía trước, tan nát hết cả. Anh rất bình tĩnh trước thiệt hại của cái xe, nhưng tôi đoán anh đã biếtngay từ đầu, đã ở hiện trường nhiều đám cháy, rằng không thể nào cứu vãn được gì.

Quên chuyện cái xe tải đi, anh lên tiếng. EM chắc mình vẫn ổn chứ?

Khốn khiếp. Không dễ gì nổi giận với một gã đàn ông yêu bạn nhiều như bạn yêu gã ta vậy.

Và rồi kẻ hớt lẻo tiếp tục làm tôi mềm yếu hơn bằng cách kéotôi lại gần cho một cái hôn dài, đói khát. Khi anh ngẩng đầu lênanh nhìn vào mặt tôi, cười nửa miệng, và lại hôn tôi. “Ờ, “ anhnói. “Đám cưới vẫn tiến hành.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Wyatt kè sát tôi sụốt dọc đường đến sở cảnh sát, không phải là vì có khả năng tôi bị theo dõi từ nhà anh. Không ai bám theo sau khi chúng tôi rời hiện trường đám cháy và anh không đăng ký số trên danh bạ điện thoại nên việc tìm nơi ở của anh sẽ không dễ dàng như tìm ra nơi ở của tôi. Tôi chưa bao giờ có số điện thoại không đăng ký, chưa bao giờ cố giấu diếm bất kỳ ai. Dĩ nhiên là nếu có người biết nơi bạn làm việc, anh ta hay cô ta sẽ luôn biết đích xác phải tìm bạn ở đâu và khi nào.

Điều này khiến tôi tự hỏi liệu tất cả chuyện này có liên quan đến Great Bods hay không. Người phụ nữ mà tôi bắt gặp giữa đám đông là người mà tôi từng gặp trước đó. Cô ta hoàn toàn không phải người lạ; cô ta có mối liên hệ với tôi. Tôi chỉ không nhớ ra khuôn mặt đó, và không thể nêu được danh tính của côta. Cá nhân tôi không quen hết được tất cả các thành viên của Great Bods, nhưng tôi hoàn toàn nhận ra khuôn mặt họ, lúc tôi nghĩ đến việc này, thì tôi loại trừ khả năng Great Bods có mối liên hệ ở đây. Khi bạn gặp ai đó trông quen quen nhưng lạikhông nhớ ra họ từ đâu tới, đó là vì họ di chuyển liên tục. Khi tôi đặt khuôn mặt đó vào một nơi là Great Bods, vẫn chẳng cóbất kỳ sự liên hệ nào cả, thì nghĩa là bạn đã gặp cô ta ở bất kỳ chỗ nào khác, ngoại trừ nơi làm việc.

Cũng có thể cô ta làm ở một trong những nơi bạn có ghé qua:cửa hàng tạp hóa, siêu thị, bưu điện, ngân hàng, thậm chí là ở Công ty Chuyển phát nhanh FedEx. Cố thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhớ ra.

Lúc chúng tôi ra khỏi thang máy để bước vào phòng cảnh sát náo nhiệt, ồn ào, những cái đầu dõi theo chúng tôi và những nụ cười ngoác đến tận mang tai nở ra toe toét trên khắp cáckhuôn mặt. Hừ, những kẻ bị còng tay ngồi trên ghế thì không cười và những kẻ đang ghi hồ sơ phàn nàn và những thứ linh tinh khác cũng không, nhưng cảnh sát thì có đấy.

Tôi cảm thấy hơi bị tổn thương. Căn hộ biến thành bánh mì nướng của tôi có gì mà đáng cười thế nhỉ?

Tôi liếc qua Wyatt để xem liệu anh có chú ý đến những cái cười toe toét ấy không. Cái nhìn chằm chằm của anh tập trung vào cánh cửa văn phòng có dính một tờ giấy nhỏ. Anh khônghề dừng lại cho đến khi chúng tôi tới đủ gần để đọc dòng chữghi trên đó: WYATT LÀ ĐỒ CON LỪA VÀ ĐÁM CƯỚI CHẤM HẾT. Nó không phải là tờ giấy mà tôi viết, nhưng dứt khoát tờ giấy này kết hợp cả hai ý mà tôi đã viết ra.

Tôi chiếu cái nhìn giận dữ một vòng quanh phòng. Vài gã cảnh sát gần như đang lên cơn ho khi họ cố nín tiếng cười lại. Họ đang lôi những tờ ghi chú của tôi ra làm trò đùa. “Không ai trong các anh,” tôi lớn tiếng, “đưa tôi ra khỏi cái ô tô đó,”. Nói đúng ra là, tôi cố lớn tiếng, vì tôi quên tiệt đi tôi đang mất giọng. Chả có đến một âm thanh rời rạc nào phát ra từ miệng tôi. Đứng chính ình ra ở đó há miệng ngáp ngáp thật bẽ mặt.

Nhưng tôi nảy ra ý định sẽ liệt kê một bản danh sách chết toinữa, và đưa hết tất cả bọn họ vào.

Wyatt điềm tĩnh với tay giật tờ giấy ra khỏi cánh cửa. “Đám cưới lại tiếp tục,” anh lên tiếng, và một tràng vỗ tay tán thưởng lẹt đẹt nổ ra, vì, giống như hầu hết đàn ông, họ cho là anh đã áp đảo cơn giận dữ của tôi bằng sex. Tôi nhìn trừng trừng anh, nhưng anh chỉ mỉm cười lúc mở cửa và ấn tôi vào trong.

“Tôi cần băng ghi hiện trường,” anh nói với qua vai trước khi đóng sập cửa.

Phòng của anh không lớn lắm, bừa bộn toàn tủ hồ sơ và giấy tờ. Ngắm nghía công việc giấy tờ này khiến tôi hoạt bát lên một chút. Nếu anh để tôi một mình trong này, tôi sẽ tha hồ đọc lấy đọc lể những thông tin bí mật.

Mặt mày sưng sỉa, tôi ngồi lên một trong số những cái ghế dành cho khách trong khi anh yên vị ở cái ghế bọc da to lớn phía đằng sau bàn. “Thật kinh ngạc,” anh nhành môi ra haibên như thể muốn cười toe toét.

Tôi giơ cả hai bàn tay lên ra hiệu hỏi “cái gì?” một cách thiếukiên nhẫn.

“ Anh nói em nghe sau,” anh thả tờ giấy lên mặt bàn. “Chúng ta có nhiều việc phải làm ngay bây giờ lắm đây.”

Anh không đùa. Đầu tiên tôi phải khai báo về việc đã xảy ra đêm qua, nói đúng ra là rạng sáng ngày hôm nay. Wyatt không lấy lời khai mà là Thám tử Forester, và để cho chính xác, tôi đã không nói lời khai, tôi viết.

Forester đã rất bận bịu, đội trưởng cứu hỏa đã trực tiếp cho đây là một vụ cố ý gây hỏa hoạn; rõ ràng chẳng có lấy một nỗ lực nhỏ nào nhằm che đậy cho hành động này. Chó cứu hỏa đã đánh hơi thấy mùi xăng tỏa ra khắp phía trước và mé bên phải căn hộ của tôi. Khi đám cháy bùng lên, ngọn lửa ngay lậptức chặn ngay lối thoát ra từ cả hai phía cửa của tôi. Vẫn còncánh cửa đôi kiểu Pháp ở ban công phòng ăn, nhưng vì quả bom xăng ném qua cửa phòng khách và đám cháy lan rộngkhắp căn phòng này nên lối thoát của tôi từ phía trên lầu của tôi cũng bị chặn luôn. Cánh cổng hàng rào cũng bị khoá chặt. Nếu tôi có may mắn thoát ra ngoài sân sau thì kẻ phá hoại hẳn đã tính đến việc tôi sẽ bị kẹt cứng ở đó. Theo cách ngọn lửa nhanh chóng lan đến hàng cây lê Bradford trong khoảng sân nhỏ, nếu tôi không trèo được qua hàng rào để thoát ra thì tôi đã chết nghẻo ở đó rồi.

Dù vậy, rất có thể cô ta không nghĩ là tôi lại thoát được rangoài từ lối tầng trên. Khói bốc lên mù mịt, và bạn thật sự córất ít thời gian để thoát ra khỏi ngôi nhà đang cháy bùng bùng trước khi bạn bị ngạt khói. Tôi biết vì tôi đã xem tài liệu về những ngôi nhà cháy và cách chúng lan nhanh đến thế nào. Bằng việc che mũi và miệng lại bằng khăn uớt, tôi đã giành cho mình một vài phút giây quý báu. Một cái khăn uớt khác quấn quanh đầu và vai giúp cho tôi khỏi những tia lửa và tàn tro nóng bắn vào. Thêm nữa, thoát ra ngoài bằng lối cửa sổ căn phòng ngủ thứ hai và trèo qua hàng rào, nỗi tức giận, sự liều lĩnh, nỗi tuyệt vọng cùng với sức mạnh dẻo dai do tập luyện nhiều đã trợ giúp rất nhiều.

Bạn không bao giờ biết được khi trở thành một cựu đội trưởng đội cổ vũ lại trở nên hữu dụng cực kỳ.

Để liền mạch, họ kết hợp lời khai với cuộc gọi đến 911 của tôi,họ có một bản sao cuộc gọi, vì thế tất cả các cảnh sát trongtòa nhà này đều đã nghe thấy tôi nói với nhân viên trực tổng đài rằng đội cứu hỏa sẽ tả được căn nhà nào là của tôi vì nó là một căn nhà mà các cửa sổ đang cháy bừng bừng. Vì lý donào đó mà tất cả bọn họ hẳn cũng đã nghe đi nghe lại đoạnbăng đó hơn một lần.

Và tôi phải xem đoạn băng quay cảnh đám đông ở hiện trường vụ hỏa hoạn.

Tôi ngồi xem cuốn băng qua một cái ti vi nhỏ xíu trong văn phòng của Wyatt cùng với anh, Thám tử Forester và Maclnnes. Wyatt thậm chí còn gọi đến yêu cầu có cuộn băng trước khi nói chuyện với tôi, chính vì thế tôi được quan sát lạichính mình, nhìn tôi trông kinh khủng y như tôi đã nhớ, hình ảnh tua đi tua lại khi máy quay chầm chậm quét từ trái qua phải và ngược lại. Cái mà tôi không thấy trên màn hình lại là mái tóc vàng trong cái áo khoác có mũ trùm đầu.

Tôi cực kỳ thất vọng. Tôi viết ra tờ giấy. Em không nhìn thấy cô ta. Cô ta không có ở đó.

“Xem tiếp đi, “Wyatt lên tiếng. “Người ta quay cảnh đám đông hơn một lần mà.”

Thế là chúng tôi xem lại từng cảnh một. Cuối cùng máy quay cũng bắt được một góc của cô ta, vì khuôn mặt đã bị che lấp – chiếc mũ trùm hết cả khuôn mặt chỉ một lọn tóc vàng thò ra ngoài cái áo khoác thả xuống xương quai xanh, có thể là cả một nửa viền cằm bên phải. Nhìn cô ta gần giống một gã contrai mặc sơ mi đỏ, thế nên không cách nào mà phóng to hình ảnh lên để có được hình cô ta rõ hơn.

Nhớ lại những hình ảnh lưu lại trong đầu, tôi phân tích khoảng khắc lúc tôi nhận ra cô ta là kẻ đã bám theo tôi, khi cô ta nhìnchằm chằm vào tôi với vẻ ác tâm lộ rõ. Hừ, một anh chàng giống hệt đã đứng ngay bên cạnh cô ta; tôi nhớ áo cậu ta màu đỏ. Cuốn băng này phải được quay ngay thời điểm trước hay ngay sau đó, có thể là khoảng sau, vì khuôn mặt của cô ta bị che khuất như thể cô ta đang bỏ đi vậy. Maclnes nói có thể cô ta đã phát hiện ra là có máy quay.

“Anh chàng mặc áo đỏ là điểm khởi đầu,” Wyatt lên tiếng. “Cậu ta có thể nhớ ra điều gì đó về cô ta, có khi thậm chí còn quen biết nữa.”

“Chúng tôi vẫn đang vận động các nhà xung quanh”, Forester nói. “Tôi sẽ in ảnh ra. Ai đó sẽ nhận ra anh ta.”

Tôi đang nhấm nháp thứ đồ nóng để làm dịu đi cuống họng của mình. Wyatt thậm chí còn xin được một gói trà và pha cho tôi một tách; tôi không biết là có gì khác biệt, nhưng trà dường như có hiệu quả đối với chứng rát cổ hơn là một tách cà phê. Hai viên aspirin cũng làm giảm cơn đau, nhưng tôi vẫn chưa nói được. Wyatt gợi ý đưa tôi đi khám ở phòng cấp cứu để kiểm tra sức khỏe, một ý tưởng mà tôi bác bỏ thẳng thừngbằng chữ KHÔNG to tướng hết nguyên một khổ giấy A4.

Mọi chuyện có vẻ tẻ ngắt trong một lúc. Suốt khoảng thời gian tạm lắng đó, Wyatt trò chuyện với nhân viên phụ trách bảohiểm của cả tôi và anh. Anh cũng gọi cho Mẹ. Anh nói chuyện với mẹ anh, bảo đảm thêm một lần nữa với bà rằng tôi và anh đều ổn.

Lúc trưa, tôi mệt đứt hơi. Tôi mệt, chấm hết. Tôi cần đi mua sắm và bổ sung cho đủ vào tủ quần áo, nhưng lần đầu tiên trong đời tôi không thể nào nhiệt tình nổi với việc mua sắm. Tôi đã yêu thích đám quần áo của của tôi; tôi muốn chúng cơ.Tôi muốn những cuốn sách của mình, nhạc của mình, đám bát đĩa nữa. Tôi muốn đồ đạc của tôi. Tôi bắt đầu mới thấm thía rằng toàn bộ đồ đạc của tôi đã thật sự ra đi không thể nào cứu vãn nổi.

Jenni, chúa phù hộ nó, đã mua cho tôi hai bộ đồ lót; tôi hoàntoàn không phải đi mua sắm bất cứ thứ gì trong ngày hôm nay, mọi việc có thể đợi đến ngày mai. Chắc tầm này ngày mai tôi sẽ nói lại được rồi. Hôm nay, tôi chỉ muốn làm những việc bình thường hàng ngày của tôi. Tôi muốn đến chỗ làm.

Tôi đưa cho cảnh sát lời khai đựơc viết ra của mình.; tôi đã xem cuộn băng ghi hình và chỉ được ra cô ả tâm thần điên loạn đó, tất cả những điều tốt đẹp đều đã hoàn thành. Tôi không thấy lý do nào để tôi phải luẩn quẩn ở đây nữa cả.

Tôi viết cho Wyatt một dòng, nói với anh rằng tôi sẽ đi làm.

Anh tựa lưng vào ghế, cái nhìn dữ dội kiểu của một trung úy cảnh sát. “Anh không nghĩ đó là một ý hay.”

Tôi viết một mảnh giấy khác. Em nghĩ đó là ý tưởng vĩ đại. Côta biết có thể tìm ra em ở đó.

“Chính vì lý do đó mà anh thà để một trong số các cảnh sát nữ lái xe của em loanh quanh đón lõng cô ta còn hơn.”

Để việc này đến ngày mai đi. Em mệt. Em muốn cuộc sống của em trở lại bình thường cơ. Việc bình thường duy nhất em có thể làm là đến Great Bods, thế nên em sẽ đi đây.

“Blair,” Anh ngả người về phía trước, đôi mắt xanh nhìn chăm chú. “Cô ta cố giết em chỉ vài giờ trước. Cái gì khiến em nghĩ cô ta không làm thế nữa ở Great Bods hả?”

Ôi Chúa ơi, tôi đã không hề nghĩ ra. Great Bods thật nguy hiểm. dù sao chăng nữa, có khả năng cô ta cho rằng tôi chỉ là nhân viên chứ không phải là chủ nhân nơi đó. Ý tôi là, tôi không cài đặt câu trả lời tự động trên điện thoại theo kiểu “Xin chào, tôi là Blair, tôi sở hữu Great Bods.” Có thể hầu hết cácthành viên đều không biết rằng tôi là chủ một trung tâm thể dục thể hình, vì thông tin này không phải là dạng quảng cáo dán đầy ở khắp nơi. Tôi dễ dàng trở thành một người quản lý,dĩ nhiên đó là công việc của tôi.

Điều duy nhất khiến tôi khác biệt với các nhân viên khác là tôi lái một chiếc Mercedes, nhưng thậm chí đó hoàn toàn khônglấy gì làm kỳ quặc vì Keir, một trong số các hướng dẫn viên thể dục của tôi, còn lái một chiếc Porsche cơ.

Tôi véo vào chóp mũi của mình và nghĩ ngợi. Có thể tôi đã không suy tính kỹ càng, tự hỏi tại sao mà – nhưng dường như với tôi tôi không thể chấp nhận sự vắng mặt của Lynn. Cô ấy có cuộc sống riêng ngoài thời gian ở Great Bods, và dẫu cô ấy muốn che chắn cho tôi, tôi cũng không thể tận dụng lợi thế ấycủa mình hoặc là tôi sẽ để mất một trợ lý cực kỳ giỏi giang.

Tôi viết tất cả vào giấy, giải thích với Wyatt bằng khả năng hết sức của mình. Tôi chán ngấy việc viết lách chết tiệt này rồi.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh đọc mảnh giấy, rồi xem xét mặt tôi trong một lúc. Tôi không biết anh nhìn thấy cái gì ở đó, có thể là tôi thực sự cần đến chỗ làm, hay có thể sau khi suy nghĩ kỹ anh đồng ý với tôi là mối nguy cơ ở Great Bods cũng chưa cao lắm. “Thôi được,” Cuối cùng anh lên tiếng. “Nhưnganh sẽ phái người đi cùng em trong suốt khoảng thời gian đó. Ngồi yên đây, anh sẽ nói rõ với Sếp Gray.”

Anh đã phái một kẻ cứng nhắc trông chừng tôi rồi còn gì, trước đó anh cũng đã làm vậy, nhưng tôi ngồi yên. Khi anh quay lại, anh nhấc áo khóac ra khỏi cái móc đằng sau cánh cửa và nói. “Đi nào,”

Tôi với lấy túi xách rồi đứng yên, vẻ thắc mắc hiện lên trên mặttôi.

“Anh sẽ tháp tùng em cả ngày.” Anh giải thích.

Tôi cực kỳ hài lòng vì điều đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Lynn vô cùng hài lòng khi tôi đến chỗ làm không những đúng giờ mà còn hơi sớm nữa. Wyatt không đả động gì chuyện tôi mất giọng lúc anh gọi cho Lynn hồi sáng, và cô ấy đã lo cuống lên vì tôi thậm chí còn không thể thốt lên được một từ, thế là cô ấy rời chỗ làm đến cửa hàng thực phẩmm tự nhiên và lôi về một lô các loại trà có tính năng trợ giúp làm dịu cơn đau họng. Cô ấy thậm chí còn yêu cầu được ở lại muộn để thay tôi,nhưng tôi đã bảo cô ấy về đúng giờ. Wyatt ở ngay bên cạnh nếu như tôi cần ai đó nói thay cho tôi.

Nói chung, hôm nay là một ngày đẹp trời bình thường ở Great Bods. Không một chiếc xe hiệu Malibus màu trắng nào đậu ởbên kia đường; không cô ả tâm thần tóc vàng nào quăng bom xăng vào cửa sổ. Một ngày điển hình của tôi, chỉ cái ghế đệm tôi cần để giúp tôi ngả lưng nghỉ ngơi. Mặc dù vậy, tôi cảm tưởng như thể tôi bị mất thăng bằng trên bờ vực của sự tuyệtvọng, và tôi phải tự động viên mình, giữ cho mình đủ cam đảm vượt qua. Này, nhà của tôi đã cháy rụi, nhưng không ai thiệt mạng hết. Rồi nữa, tôi mất hết tài sản cá nhân, nhưng mà tóc tôi đâu có bị bắt lửa. Này nhé, sự hằn học của kẻ vô danh đang bám theo tôi và kẻ dự tính giết người thật khủng khiếp, nhưng giờ tôi đã biết hình dáng cô ta ra sao và tôi gần như điên tiết với cô ả, chính vì thế tôi mà thấy lại cô ta tôi sẽ tấn công cô ta – kể cả Wyatt có nhốt tôi vào chiếc xe tuần tra hôi hám đi chăng nữa.

Tôi có khoảng thời gian khó khăn để cho sự oán giận của mình nguội bớt.

Anh lảng vảng xung quanh trong phong thái một gã cảnh sát kỳ cựu, liên tục kiểm tra đường phố, bãi đỗ xe, vòng quanhkhu nhà. Tôi trưng dụng một trong số các hướng dẫn viên làm theo ca thứ hai của mình để trả lời điện thoại giùm tôi và thành ra lại là một may mắn bất ngờ, vì khi tôi ra thông báo bằng văn bản rằng chúng tôi đang tìm một trợ lý- quản lý, cô ấy trở nên cực kỳ hào hứng và hỏi liệu cô ấy có thể được đào tạo cho công việc này hay không.

Ờ, ai mà biết được? Cô ấy, tên là JoAnn, thực sự là một huấnluyện viên ít được ưa chuộng nhất của tôi, vì thái độ của cô ấytoàn chỉ chú tâm vào công việc. Thêm nữa, cô ấy cũng là một trong số các huấn luyện viên trình độ cao nhất của tôi. Cô ấy chưa có nhiều kinh nghiệm hành chính trong văn phòng, nhưng tôi thực sự thích cách cô trả lời qua điện thoại. Những lúc không biết cách trả lời, cô ấy làm ra vẻ mình biết thừa, y như một chính trị gia. Dứt khoát tôi phải nói với Lynn về cô ấy.

Hoặc vì các loại trà thảo dược hoặc vì giọng nói của tôi được nghỉ ngơi hoàn toàn, đến cuối ngày thì tôi có vẻ nuốt dễ dàng hơn. Tôi đói đến nỗi phát buồn nôn, thế là JoAnn đến cửa hàng bán hambuger và mang về một bánh kẹp thịt băm và khoai tây chiên cho Wyatt, một cốc sữa đánh đặc lớn cóhương vị dâu ưa thích cho tôi. Vị lạnh có tác dụng tốt với cổhọng khốn khổ của tôi giống như một tách trà nóng vậy.

HÔm nay là Thứ Năm, gần một tuần trôi qua kể từ cuộc đối đầu đầu tiên với kẻ mất trí trước bánh xe. Tôi cần tháo băng vào ngày hôm nay, tôi nhớ là như vậy. Tôi sờ lên tóc và cảm thấy chúng. Có vẻ như chúng đã khô cứng lại, lớp da xung quanh tóc đã bắt đầu mọc lởm chởm.

Tháo chỉ những mũi khâu này có khó không nhỉ? Tôi đã từng tháo chỉ một lần và không hề đau, chỉ hơi nhức nhối một chút, vì thế không thành vấn đề, Tôi có kéo cắt móng ta ở phòng làm việc của mình và một cái nhíp trong bộ đồ sơ cứu. Tôi cần phải rút chỉ cho những mũi khâu này.

Tôi lôi bộ đồ nghề vào phòng thay đồ nữ mới phát hiện ra làtóc tôi sẽ không mọc theo nếp nữa., nó muốn mọc ngược với đường rẽ ngôi mà Shay đã tạo dáng cho tôi. Tôi không dung kẹp tóc nhưng tôi lại có hai sợi dây chun buộc trong phòng làmviệc. Tôi phóng vèo ra khỏi phòng thay đồ nữ để chộp lấy một cái buộc tóc và lại phóng về chỗ cũ. Wyatt bắt gặp tôi và gọi to“Này!” nhưng tôi vẫy vẫy tay và tiếp tục chạy. Chắc anh nghĩ tôi có nhu cầu khẩn cấp ở phòng thay đồ nữ.

Cho đến lúc anh bước vào thì tôi đã cắt đến mũi chỉ thứ ba.

“Trời đất quỷ thần ơi!”

Tôi nhảy dựng lên, thật không hay ho chút nào khi bạn cầm cây kéo nhỏ sắc nhọn nhằm vào một vết rách đang liền da. Tôi quắc mắt nhìn vào hình ảnh của anh phản chiếu trong gương, rồi lại nghiêng đầu để nhìn được chính xác chỗ vết chỉ tiếp theo.

“Mẹ kiếp,” anh lầm bầm, tiến đến sát ngay cạnh tôi. “Ngừng lại, trước khi em tự đâm mình bằng chính cái thứ này. Anhđịnh hỏi em đang làm gì, nhưng anh nhìn ra việc em đang làm thì anh không thể nào hiểu được nữa. Em không định đến bác sĩ hử?”

Tôi gật đầu, và lại tiếp tục với vết khâu.

Anh giữ chặt lấy bàn tay tôi. “Đưa cho anh. Lạy trời. Anh sẽ làm.”

Tôi để cho anh tước lấy cây kéo, nhưng lại mỉm cười tự mãn và lắc đầu

“Em không nghĩ anh làm được hả? anh hỏi, giọng thách thức.

Tôi lại lắc đầu, hoàn toàn chắc chắn là anh không thể.

Anh khám pha ra ngay lý do tại sao một hay hai giây sau, khianh nhận thấy không cách nào những ngón tay to lớn của anh lại vừa với hai cái lỗ tay cầm của chiếc kéo. Phẫn nộ, anh nhìn chằm chằm vào chúng và trong niềm hân hoan chiến thắng tôigiật lại cái kéo và tiếp tục công việc của mình. Thôi được, quả thật đó là một chiến thắng cực kỳ nhỏ bé. Nhưng dù sao đi chăng nữa cũng tốt. Gần đây tôi không thắng thế nhiều, và tôi đang cảm thấy thiếu thốn trầm trọng.

Thế là tôi cắt chỉ, còn anh dùng cái nhíp để nhẹ nhàng kéo những sợi chỉ mảnh ra. Những giọt máu nhỏ xuất hiện đây đó, vì vậy tôi bóc một miếng bông vô trùng lấy trong bộ đồ sơ cứu để thấm. Thế là xong. Kéo dãn cái buộc tóc, tôi túm toàn bộ phần tóc phía sau, thắt chặt, tôi lúc lắc đầu và cười rạng rỡ.

***

“Sao cũng được,” anh lầm bầm, rồi lại biến thành một gã cảnh sát nghiêm nghị và lần lượt đẩy cửa ngó vào từng phòng tập trống, cho đến khi anh kiểm tra hết tất cả 6 phòng. Tôi đoán là anh khó mà tránh khỏi việc này.

Tôi đóng cửa vào lúc 9 giờ đúng còn JoAnn ở lại để xem xétnhững việc có liên quan đến bảo đảm an ninh cho nơi này khi đêm xuống. Mọi chuyện ổn thỏa nhanh gấp đôi với sự trợ giúp của cô ấy, - chúng tôi sẵn sàng ra về lúc 9h30. Wyatt kiểm tra phía ngoài trước khi chúng tôi rời đi.

Một lần nữa tôi đi một vòng xem xét với Wyatt theo sát sau. Nhưng tôi sẽ không về nhà đâu, tôi đau đớn nghĩ. Tôi sẽ không bao giờ quay lại đó, hay ít nhất nó không còn là nhà của tôi nữa. Tôi sẽ phải ghé qua xem xét, điều gì đó trong lòng tôi thôi thúc. Tôi đoán giống như việc đến viếng người chết lần cuối ở một đám ma vậy, để ghi nhớ một lần cuối, một kết thúc buồn. Bạn sẽ cho là chúng ta sẽ hiểu được cái chết và để nó đi qua, nhưng không, chúng ta cần phải nhìn thấy người đã mất và thay thế ký ức sống động bằng một ký ức câm lặng về con người đó. Hay cái gì giống thế.

Nếu tôi và Wyatt kết hôn, ngôi nhà của anh sẽ là nhà của tôikể từ ngày cưới. Nếu chúng tôi không kết hôn, tôi cần biết thật nhanh để tôi sắp xếp cho mình. Lúc nào tôi nói lại được, chúng tôi sẽ phải thảo luận về chuyện đó.

Chết tiệt, tôi phải đẩy nhanh mọi thứ lên mới được, Nếu chúng tôi thực sự kết hôn, sẽ chỉ còn có 21 ngày. Ba tuần lễ! Thậm chí tôi vẫn chưa chọn được vải cho chiếc váy cưới của mình nữa. Rồi tôi vẫn phải nói chuyện với Monica Stevens, cả dì Sally, và phải dàn xếp cho dì Sally và dượng Jazz quay lại với nhau, bằng cách nào đó thay thế đống đồ đạc đã ra đi - tôi không còn nhiều ngày nữa.

Theo như lời khuyên chân thành nào đó, tôi chưa từng đề cập đến việc cố tổ chức đám cưới trong lúc lại phải đối phó với một kẻ theo lén cố ý giết người. Chuyện này rõ là phức tạp.

Wyatt đã tóm tắt sơ lược cho tôi về việc làm thế nào để đánhđộng kẻ đang bám theo tôi, vì thế trước khi chúng tôi về, anh đã tính toán thời gian – có một trạm dịch vụ ở góc đường phía bên tay trái – anh sẽ rẽ sang một hướng khác và để tôi lại mộtmình. Nhịp tim tôi tăng lên vì cảm giác dễ bị tấn công đột ngột,nhưng tôi không thấy bất kỳ chiếc xe khả nghi nào phía đằng sau, ý tôi là không có chiếc Chevrolets màu trắng nào cả. Một dòng xe cộ đang di chuyển phía sau tôi, nhưng không hẳn tôi đang ở thế an toàn. Cô ta có thể đổi xe, và di chuyển bằng mộtloại xe hoàn toàn khác. Maclnnes và Forester đang kiểm tra đăng ký của chiếc Malibus màu trắng đời cũ, nhưng chắc chắn không dễ dàng gì và cho đến tận bây giờ họ cũng chưa tìm được thông tin nào khả dĩ. Trong khi chờ đợi, có khi cô ta lại đang lái một cái Mazda rồi ấy chứ.

Tôi phải dừng lại vì đèn đỏ, đèn tín hiệu bên trái xe của tôi bật, đợi cho đến khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh để vượt lên. Lúc tôi quành trái, ba chiếc xe khác cũng quànhtheo. Nhưng ngay lập tức tôi quành trái tiếp để tiến vào bãi đỗ xe của trạm dịch vụ, cắt ngang qua, và quanh trở lại con đường vừa nãy chúng tôi đã đi, ngoại trừ việc quay trở lại con đường vừa đi. Bất cứ ai theo dõi tôi cũng sẽ phải làm điềutương tự hoặc sẽ mất dấu tôi, hừ, chiếc xe đó sẽ dễ dàng bịphát hiện.

Không kẻ nào bám theo tôi. Thở một hơi dài nhẹ nhõm, tôi lái xe đến chỗ Wyatt đang đợi.

Sau đó chúng tôi về nhà – nhà anh.

Lúc tôi lái xe vào ga ra, tôi kiệt sức. Chắc đêm qua tôi chỉ ngủ được vài ba tiếng, và tôi nghi là Wyatt cũng chỉ ngủ được hơnthế một chút, với lại cả hai chúng tôi đã đốt cháy một lượngrất lớn adrelanine rồi. Tôi đi về phía bàn, viết vội vàng dòng chữ “Nếu không phiền, gọi điện cho Bố Mẹ giùm em, bảo họ đến nhanh đây. Em đi tắm.”

Anh gật đầu, và đứng quan sát tôi bước loạng choạng lên lầu. Đến hết cầu thang, tôi tự động rẽ vào phòng ngủ chính, nơi tôi ngủ cùng anh rất nhiều lần trước đó. Tôi đã bước hẳn vàophòng tắm thì mới phát hiện ra lầm lẫn của mình và quay ngược lại hành lang để về phòng mà tôi cho là phòng “của tôi.”. Sau khi tắm ào một cái, đánh răng, bôi kem chống ẩm –những công việc thường ngày – tôi khoác chiếc áo choàng tắm của anh và người và quấn thật chặt, theo đúng nghĩa đen, trước khi thắt dây đai chặt hết mức có thể. Ôi trời, tôi ước mong là có sẵn chăn trên giường phòng ngủ khách, vì nếukhông tôi cũng chả có sức đâu mà sắp chăn gối, tôi thà ngủ luôn ngay trên tầm khăn trải giường còn hơn.

Ngoại trừ việc anh đang đợi tôi ra khỏi phòng tắm, kiên nhẫn tựa lưng vào bức tường đối diện. Anh mặc mỗi một cái quần đùi màu xanh hải quân, người anh toát ra mùi xà phòng và nước, tôi biết anh thậm chí còn tắm nhanh hơn cả tôi, nhưng anh không mất thời gian xoa kem dưỡng ẩm nên so sánh thếlà thiếu công bằng.

Tôi lập tức giơ tay ra, anh nắm lấy và kéo tôi vào lòng. Trướckhi tôi kịp nhận thức được thì anh đã bồng tôi lên và mang tôivào phòng ngủ chính.

“Em sẽ không ngủ một mình,” anh nói một cách cứng rắn khi tôi lấy nắm tay đấm vào vai anh và đẩy anh. “Không phải tối nay. Em sẽ gặp ác mộng.”

Anh hoàn toàn có lý về chuyện đó, nhưng tôi là người lớn, tôi tự mình xử lý cơn ác mộng được. Mặt khác, tôi tin là mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi. Tôi ngưng đấm và để anh đặt tôi lên chiếc giường cỡ bự.

Anh kéo một đầu dây buộc thắt lưng ra và cái quỷ ấy bắt đầubung ra. Bạn đừng bao giờ tin tưởng vào những chiếc áo choàng tắm. Bên trong tôi hoàn toàn khỏa thân, chả lấy gì làmngạc nhiên, nếu tôi mà mặc một bộ pijama thì tôi còn mặc thêm cái gì ở bên trong nữa? Anh kéo tung áo của tôi ra và vứt sangbên cạnh rồi cởi quần. Mặc dù tôi chắc rằng chúng tôi không nên quan hệ cho đến khi chúng tôi giải quyết hết tất cả mọi vấn đề vướng mắc, mặc dù tôi cực kỳ mệt mỏi, mặc dù thực tế là tôi vẫn điên tiết với anh vì đã nhốt tôi vào chiếc xe tuần tra đó – thôi được, thì là tôi không còn điên tiết như trước nữa – anh trần truồng

Khi anh trượt người vào giường, tôi làm tất cả để ngăn bản thân mình khỏi lăn vào vòng tay anh theo bản năng. Anh ngáp dài, và đưa cánh tay rắn chắc tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Tôi nhanh chóng kéo khăn trải giường đắp lên người, vì anh theo thói quen luôn vặn máy điều hòa xuống đến mức thấp đủ đóng băng cả mô tế bào. Xích gần dưới lớp chăn, cơ thể anh tỏa hơi nóng truyền qua chăn gợi cho tôi một sự ấm áp dễ chịu, tôi xoay người nằm nghiêng và lăn ra ngủ.

Anh đã đúng về những cơn ác mộng. Tiềm thức của tôi luôn đối phó với những tính huống xấu xảy ra với mình. Ít khi tôi gặp phải ác mộng thực sự mà thật ra chỉ hơi sinh động một chút, kiểu như những giấc mơ ngã từ trên cao xuống thôi, nhưng tối nay thì đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Cơn ác mộng đến với tôi không có gì huyền bí lớn lao hay biểu hiện một ý nghĩa tượng trưng nào cả mà chỉ đơn giản là một sự hồi tưởng chính xác nỗi khiếp sợ của tôi. Tôi bị mắc kẹt giữa đám cháy và tôi không tìm được lối thoát ra. Tôi cố nín thở nhưng đám khói đen đầy mùi dầu len vào mũi, vào miệng, vào cổ họng và hai lá phổi, ép tôi xuống đến ngạt thở. Tôi không nhìn được gì, không thở nổi, hơi nóng càng lúccàng dữ dội cho đến khi tôi nhận thức được nó là gì, ngọn lửasắp táp đến chỗ tôi đang đứng, và rồi tôi sẽ cháy bùng lên …

“Blair, suỵt, anh giữ em đây. Ổn rồi. Tỉnh dậy đi nào.”

Tôi mệt mỏi nhận ra anh đang ôm chặt lấy tôi. Tôi ở trong vòng tay anh, nâng niu tôi dựa vào cơ thể ấm áp của anh, nỗi sợ hãi ám ảnh về đám cháy tan biến vào hư không. Ánh đèn sáng tỏa ra em dịu khắp căn phòng.

Tôi thở ra thư giãn, lần đầu tiên cảm thấy bình an trong nhiều ngày vừa qua. “Em ổn mà,” tôi thì thầm. Một giây sau nhận thức đánh vào tôi, và tôi chớp mắt nhìn anh, “Em đã nói thầm thì được!”

“Anh nghe thấy rồi.” Miệng anh cong lên thành một nụ cười. “ Anh đoán là Thời gian yên ả đã qua. Anh sẽ lấy cho em chút nước, em hơi ho.”

Gỡ cả tôi và đám chăn ra, anh bước vào phòng tắm và quay trở lại với môt cốc nước trên tay, tôi nhấp từng ngụm nhỏ một cách thận trọng. Chẹp, nuốt vào vẫn hơi đau. Sau một vàingụm nước, tôi trả lại cái cốc và anh uống cạn chỗ còn lại trênđường đến phòng tắm.

Rồi anh trở lại giường, siết chặt lấy hông tôi, và kéo tôi về phíacạnh giường, vào phần cương cứng đang nhô ra của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Tôi thở hắt ra, toàn bộ cơ thể choáng váng vì bị giật nảy lên. Anh dựng tôi dậy và đỗi vị trí của cả hai bằng cách ngồi xuốngmép giường để tôi ngồi dạng chân lên anh, đôi tay anh đỡ lấy tôi khi tôi ngồi cong lưng tựa vào anh, thoải mái hơn rất nhiều.

“Nhớ kiểu sex tư thế thiền mà em đã muốn thử chứ?” anh lẩm bẩm với tông giọng thấp và mơ hồ. “Anh kiểm tra. Cấm cử động… em nghĩ mình thử mà không cử động trong bao lâu?” Anh nâng thân trên của tôi lên áp vào miệng anh, mút mạnh hai núm vú của tôi, kéo chúng cương cứng lên trước khi thảra, chuyển nụ hôn lên ngực và sau đó áp miệng anh vào một bên cổ tôi.

Có thể là vì chúng tôi đã không gần gũi nhau hơn một tuần nay; cũng có thể vì cái chết đến quá gần đến nỗi suýt nữa chia lìa chúng tôi mãi mãi. Câu hỏi tại sao cho những cái “vì” này không thành vấn đề, không hề khi cảm xúc giữa hai thân thể hòa vào với nhau của hai chúng tôi và khuôn miệng anh trên cổ đang trào dâng những cảm xúc mãnh liệt trong tôi. Tôi không đặc biệt thích được chạm vào ngực; hoặc là chán ngắt, hoặc là đau đớn. Nhưng có một điều gì đó về cái cách mà anh vừa làm; việc kéo mút mạnh mẽ từng núm vú của tôi khiến cho cơ thể tôi rộn lên. Còn cổ tôi…ôi trời, cái cổ của tôi… hôn tôi vào ngay chỗ đó luôn làm cho tôi nổ cả đom đóm mắt.

“Em nghĩ anh có khả năng làm em lên đỉnh chỉ bằng cách hôn cổ em không? Anh thì thầm trước khi cắn nhẹ vào chính chỗ cổ liềnvới vai của tôi, và búng lưỡi thật nhanh dâng lên nỗiham muốn bị giam cầm. Cổ họng tôi còn quá thô ráp nên không thét lên được nhưng tôi có thể rên rĩ, gần như thế, âm thanh phát ra không hơn một tiếng thút thít vỡ vụn. Cơ thểcong lên với sự trào dâng của niềm hoan lạc mãnh liệt, hông tôi rướn lên để nhận lấy anh vào sâu hơn bên trong mình.

Anh nới bớt sức ép của răng anh trên cổ tôi, hơi thở của phảra nóng hổi và ướt đẫm lúc anh lên tiếng, “Uh uh, đừng động đậy. Chúng ta phải giữ nguyên/ nằm im.”

Anh điên à? Lạy Chúa tôi, làm sao tôi có thể giữ nguyên nổi?

Anh điên à? Ôi chúa ơi, làm sao tôi từ từ được? Nhưng chính cái ý tưởng đó lại đầy trêu ngươi, cám dỗ. Cảm nhận được anh bằng cách ấy quả là kích thích không thể nào chịu nổi.Không cần vội vàng, không cần xô thúc mà chỉ những chuyển động dâng lên mãnh liệt, chỉ … cơ thể anh mạnh mẽ và nóng rực áp sát vào tôi, cái ấy của anh cứng cáp, cái vật rắn đanh đó đẩy vào, phần cơn thể bên trong tôi bao chặt lấy anh. Tôicó thể nghe được tiếng tim anh đập thình thịch ngay sát ngực cùng với tíêng đập cũng rộn ràng không kém của tôi. Tôi tự hỏi liệu anh có nghe được những âm thanh ấy vang ra từ trong cơ thể của tôi không nữa.

Đầu tôi tựa vào vai anh, và hơi thở hổn hển của tôi phả vàolàn da ấm nóng, rịn đầy mồ hôi ấy. Theo bản năng tôi xoay đầu và cắn nhẹ vào một bên cổ của anh, chỉ khi anh đã làm thế với tôi và cảm thấy được cơn rung động đang đáp trả của cái vật rắn đanh ở bên trong tôi. Anh thốt lên một tiếng rên rỉ, âm thanh thô ráp vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Những ý nghĩ quay cuồng trong tâm trí tôi, những việc mà tôi trước đó chưa cân nhắc đến khi tôi đang phải liệt kê những nhu cầu thiết yếu cấp thiết cho mình. Những vỉ thuốc tránh thai đã ra đi theo đám cháy ngày hôm qua. Ngay lúc này thì cũng không có khả năng thụ thai cho lắm, vì tôi chỉ lỡ có một viên thuôc duy nhất mà thôi, nhưng quả thật khả năng đó hoàntoàn có thể xảy ra với tình trạng mạnh mẽ và thiếu bảo vệ nhưbây giờ. Cơ thể tôi cảm thấy căng tràn nhựa sống và nữ tính một cách kỳ lạ. Tôi muốn mang trong mình đứa bé của anh, muốn mọi thứ mà hai cơ thể của chúng tôi trao lại cho nhau.

Tôi cắm những móng tay của mình vào hai vai anh, rướn người lên cắn nhẹ vào dái tai anh. “Không thuốc tránh thai.” Tôi thì thầm, những từ ngữ phát ra chỉ như tiếng thở.

Tôi cảm nhận được sự hưởng ứng sâu sắc của anh bên trong cơ thể tôi, một sự kiếm tìm, một sự đòi hỏi cao độ. Hai cánh tay anh siết chặt lấy tôi và anh luồn một bàn tay vào mái tóc của tôi, nâng niu đầu tôi lúc anh áp miệng tôi vào miệng anh, lưỡi anh chuyển động, sục sạo và chiếm lấy. Tôi cũng trao choanh tất cả, tôi lấy đi hơi thở của anh, cùng lúc trong sâu thẳmtôi cuốn lấy anh và xoay sở siết chặt anh, khiến anh phải thốt lên những tiếng rên rỉ kéo anh đến bờ vực của đỉnh điểm.

Anh rời miệng tôi và chuyển sang tấn công phần cổ, bàn tay anh vẫn luồn trong mái tóc giữ lấy đầu tôi ngửa ra sau để anh có thể tiếp cận hoàn toàn. Tiếng đập khoái lạc rộn ràng mạnh mẽ xuyên suốt cơ thể gần như khiến tôi lên đỉnh, gần như thôi.

“Đừng cử động,” anh rên rỉ phía dưới cổ tôi, “Đừng cử động,”

Tôi muốn ngọ ngoạy cơ, tôi khao khát được chuyển động quanh cái vật mập mạp của anh, và đắm mình vói sự tra tấnmạnh mẽ đầy cảm xúc ấy. Tôi sẽ cần chỉ một cái đẩy mạnh nữa thôi, chỉ một… thôi chưa, vì cuộc tra tấn này kỳ diệu quá nên tôi không muốn nó kết thúc. Tôi muốn rung mạnh ở đây, chỉ phía bên ngoài, và cảm nhận được những cái rùng mình lướt qua trên cơ thể to lớn của anh khi anh cũng phải vật lộn với nhu cầu tương tự.

“Đừng cử động,” tôi thì thầm đáp trả anh và tóm lấy mông tôi một cách mạnh mẽ.

Hai cơ thể chúng tôi nóng bỏng và ẩm ướt. Khi hai làn da dánchặt vào nhau, chúng tôi toát mồ hôi nhưng khí lạnh của chiếc điều hòa phả ra đã quét vào lưng tôi một luồng gió giá buốt. Anh đang xoa nắn mông tôi trong hai bàn tay to lớn của anh, sựtương phải giữa cái nóng và cái lạnh đang làm ý thức của tôi quay cuồng mất phương hướng.Những ngón tay của anh trượt dọc mông tôi, xuống dưới nữa, cho đến khi anh tiến vào sâu nơi bên trong tôi.

Tôi sẽ gào lên mất, nhưng cổ họng tôi lại ngăn cản nỗ lực đóvà từ chối hoạt động. Tôi cố không di chuyển. Tôi run lên dữ dội, đầu ngả ra phía sau trong lúc miệng anh rà trên cổ tôi. Tôi ghì chặt lấy anh mạnh mẽ, cố giữ chặt lấy anh, ghì anh vào sâu hơn, và anh cũng run lên. Tôi yêu cảm xúc đó, cảm nhận được toàn bộ sức mạnh và sự cứng rắn của anh đáp lại tôi. Tôi yêu biểu lộ sâu sắc trong đôi mắt xanh, cách anh nhìn tôi,sự buông thả hoàn toàn, tuyệt đối không hề phòng ngự khi chúng tôi lên đỉnh cùng nhau.

Và rồi tôi bùng nổ, run lên, bật khóc, toàn bộ cơ thể chuyển động lúc tôi bám chặt lấy anh trong cảm giác tan ra hoàn toàn mà tôi từng cảm nhận được. Những co thắt giống như các đợt sóng lan khắp người tôi. Tôi cảm thấy anh rên rỉ, cảm thấy cơnrung động xuyên qua khắp cơ thể anh, và chỉ khi tôi đổ sập mềm nhũn dựa vào anh, anh xoay người, ghim chặt tôi xuống đệm phía dưới anh cùng lúc anh cũng bùng nổ.

Chúng tôi giữ nguyên tư thế đó và lăn ra ngủ, không cần cả tắtđèn, không cần đứng dậy tắm rửa, Và nếu mà tôi có mơ mộng gì, thì tôi cũng chả biết gì sất.

Buổi sáng, chúng tôi lại yêu nhau dưới vòi hoa sen. Thực ra Chúng tôi phải tách nhau ra với sự trợ giúp của dòng nước ấm. Tối qua chúng tôi yêu nhau mãnh liệt thì buổi sáng hôm nay lại là vui đùa,trêu chọc ít nhất là cho đến tận phút cuối cùng. Tôi trông sặc sỡ như một con vẹt lúc tôi bước ầm ĩ xuống lầu.

Tôi luôn luôn mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn, thế nên dĩ nhiên là anh đã dọn bữa sáng sẵn sàng. Anh ngoái đầu lại và nháy mắt với tôi khi tôi nhăm nhe món cà phê. “Hôm nay em nghĩ em ăn được một bữa thực sự à?”

Tôi nuốt ngụm cà phê đầu tiên, cân nhắc, rồi hươ tay lên thành một cử chỉ “có thể có, có thể không,”.

“Yến mạch đây,” anh lên tiếng. Đừng cố ăn những thứ làm em ho.”

Tôi gắng phát âm lên thành tiếng, dĩ nhiên là sáng nay tôi thậm chí còn nói được. Không may, âm thanh phát ra chỉ là của một con ếch sắp chết kêu rầu rĩ. Dù vậy, chỉ cần thì thầm thôi cũng là một nỗ lực phi thường rồi, vì tôi có cả một ngày dài bận rộn phía trước cơ.

Trong khi ăn sáng anh nói, vẻ giận dữ/ tư lự, “ Anh không ởbên em hôm nay được, vì thế điểm dừng đầu tiên của em là chỗ mua một cái di động mới. Hiểu chưa? Em không được để mất liên lạc.”

Tôi hoàn toàn ủng hộ.

“Em phải kể cho anh nghe có chuyện gì với cái điện thoại cũ của em.”

Chỉ vì tôi thì thào được không có nghĩa là tôi nên làm thế. Tôicàng ít nói, thì tôi càng nhanh lấy lại giọng. Thế nên tôi biểu diễn kịch câm động tác đập chiếc di động vào thành cửa.

“Đúng là điều anh đã nghĩ đến,” một lúc sau anh mới lên tiếng, giọng căng thẳng.

Bạn sẽ nghĩ rằng từ trước đến giờ chưa ai từng đập vỡ một cái di động cả nhỉ.

“Nào. Việc anh muốn em làm ngày hôm nay là yên vị ở chỗ làm. Đừng đi bất cứ chỗ nào quen, những nơi mà cô ta có thể tìm được em. Đừng đến nhà bố mẹ. Đừng đến chỗ Siana. Em cần mua sắm nhiều thứ thì cứ đi. Anh sẽ đưa em đến hãng cho thuê xe, em có thể lái thứ gì đó hoàn toàn khác so với cái xe nhỏ bắt mắt/ gây chú ý của em ở ga ra ngoài kia.” Giờ anh hoàn toàn biến thành một gã cảnh sát từ đầu tới chân, đôi mắt anh hẹp lại, trí óc anh thì hoạt động như điên. “Anh sẽ lấy chiếc Mercedes, bọn anh sẽ để một cảnh sát nữ tóc vàng lái xe đi lòng vòng tới Great Bods, tới ngân hàng, tới chỗ em hay ăn trưa ở đó. Người này có thể đợi cơ hội/ một lúc, một ngày hoặc hơn, nhưng rồi cô ta sẽ lại theo dõi/ đi theo em thôi. Nhưng sẽ không phải là em. Không điêu đình/ đàm phán gì hết.”

Tôi với lấy cuốn sổ và viết nguệch ngoạc, “Em không tranh cãi về chuyện đó đâu.” Yeah, tôi đã có cơ hội bắt được cô ta vào cái đêm đám cháy xảy ra, tôi điên tiết, nhưng đến sáng ra bình tĩnh lại, một thực tế to lớn đập ngay vào trước mắt tôi: tôi cần quan tấm đến đám cưới và không thể để xảy ra bất cứ một sự trì hoãn nào nữa cả. Tôi nay, dù là tôi phải viết ra từng chữ một, Wyatt và tôi sẽ thỏa thuận với nhau tôi đang lảng tránh/lần lữa, nhưng tôi không đủ sức chờ đợi thậm chí là cho đến lúc ấy.

Nhờ sự khéo léo giao tiếp lễ tân đầy hứa hẹn của JoAnn, cô ấy cùng với Lynn có thể xử lý mọi chuyện cho đến khi cô ả điên rồ này được quan tâm đến. Trong khi chờ đợi thì tôi sẽ chạy đua với thời gian để chuẩn bị hoàn tất cho lễ cưới. Tôi đã mất bao nhiêu ngày vì cô ả này rồi nhỉ, phải công nhận cô ả cũng là kẻ đã cố tình đâm xe vào tôi ở bãi đỗ xe siêu thị. Cóthể là không, nhưng mà này, cô ta có gan đốt nhà thì tôi cũng

Tôi sẽ cảm thấy an toàn tuyệt đối trong một chiếc xe thuê vô danh, lái đến cửa hàng Sticks and Stones để đối mặt với Monica Stevens ở sào huyệt của cô ta, đi mua vải, mua quần áo mới – dù chỉ ở một siêu thị nhỏ nào đó – và tới gặp dì Sally. Những việc này không phải là công việc hàng ngày của tôi, vàtôi đang bắt đầu tiến hành từ một nơi hoàn toàn khác, một nơi an toàn. Cô ta không thể biết được tôi ở đâu hay làm cách nào tìm ra tôi, và cảm giác điều này thật tuyệt.

Sau bữa sáng, Wyatt đưa tôi đi mua một cái di động mới. Trước sự ngạc nhiên của tôi. Anh không đưa tôi đến nhà cung cấp dịch vụ của tôi mà là của anh, và thêm tôi vào hóa đơn thanh toán tiền cước của mình. Dĩ nhiên tôi vẫn giữ nguyên số cũ, nhưng cộng cả hai hóa đơn vào thanh toán cùng thì cảm giác mối quan hệ lâu dài đáng ngạc nhiên vậy.

Chuyện này gợi cho tôi nhớ đến những chi tiết khác mà tôi phải lưu tâm đến, như là việc hủy những dịch vụ công cộng cho căn hộ của tôi. Tôi khá chắc là cả công ty điện thoại lẫn công ty dịch vụ truyền hình cáp đều sẽ tiếp tục gửi hóa đơnđến cho tôi, thậm chí là ở đó bây giờ chả có căn nhà nào tồn tại nữa/ bây giờ căn nhà không còn ở đó nữa.. Và tôi sẽ cần lập một bản kê tài sản cho công ty bảo hiểm. Ôi trời, tôi đã nghĩ là tôi đã sắp sếp xong xuôi thời gian trong ngày của mình,thế mà càng ngày càng nhiều việc ào đến bất ngờ ngốn vào thời giờ của tôi.

Điểm dừng tiếp theo của tôi là gần với sân bay, nơi tất cả cáchãng cho thuê xe đều ở đó. Tôi lấy một chiếc hiệu Tanrus – các xe hiệu này thường có bộ phận giảm xóc tốt – nhưng đoán xem gì nào? Nó màu trắng. Màu trắng dường như là màuđược chọn nhiều nhất của các xe cho thuê. Tôi không thích màu trắng cho lắm, nhưng Wyatt kịch liệt phản đối màu táo đỏ.“Quá dễ bị chú ý,” anh nói.

Tôi chắc vậy.

Rồi anh hôn tôi và chúng tôi chia tay nhau trong ngày.

Chỉ mới 9 giờ sáng, còn quá sớm mới tới giờ Sticks and Stones mở cửa. Để giết thời giờ, tôi vào một cửa hàng bán vải khác. Thật không may., nhưng vào lúc tôi tìm trong một cửa hàng phía bên trên, tôi đã tốn mất gần như cả giờ đồng hồ và cực kỳ thất vọng, thế là tôi lái xe đến Sticks and Stones.

Một phụ nữ gầy như que củi tiến đến chào đón tôi, nụ cười của bà ta nhếch lên hơi chút lạnh lùng khi bà ta nhìn thấy tôi trong bộ quần jeans và một cái áo len mỏng. “Vâng, tôi giúp gì được cô nào?”

Không cách nào thoát được, tôi phải mở miệng thôi – tôi thì thào, thà vậy còn hơn.” Tôi là Blair Mallory. Tôi đã để lại danh thiếp ngày hôm kia, nhưng Cô Stevens không gọi.” Tôi nhìn thấy vẻ mặt của bà ta khi bà ta hơi giật lùi ra đằng sau như thể tôi bị bệnh truyền nhiễm vậy. “À, tôi bị viêm thanh quản nặng. Không, bà không bị lây đâu. Sáng qua lửa thiêu rụi căn nhà của tôi, do tôi hít phải khói nên tôi không được khỏe cho lắm, tôi thật sự cần gặp Monica. Nào, nếu được phép.”

Thật là nói quá nhiều, thậm chí cả thì thào không thôi cũng quá sức. Lúc tôi dừng lại tôi quắc mắt lên cau có. Tôi không thích bà này tí nào.

Bà ta tỏ ra tươi tỉnh với thông tin nhà tôi bị cháy, thật quá đủ lập dị rồi. Tôi mất cả một lúc trước khi tôi nhận ra rằng bà ta coi một ngôi nhà mới và tất cả đồ đạc mới đồng nghĩa với việc trang hoàng lại. Tôi tự hỏi liệu bà ta có lùng sục các tờ báo tìm tin tức các vụ cháy nhà, cách mà những luật sư ám muội tìm kiếm các vụ tai nạn xe cộ thường làm.

Bà ta đưa tôi đi qua cửa hàng đến khu đằng sau, nơi đặt cácvăn phòng làm việc. Cảm nhận về khu đằng sau này hoàn toàn khác lạ; những cuốn sách lớn chứa những mẫu vải sưu tập được xếp chồng lên nhau hỗn loạn, những phần đồ đạc khác nhau lẫn lộn lung tung, các khung ảnh nghệ thuật xếp dựa vào các bức tường. Tôi thực sự thích cái này hơn, chính nơi này công việc mới được hoàn tất. Ở đây đầy sức sống thay vì cảm giác cách điệu lạnh lẽo của phòng trưng bày phía trước.

Bà ta gõ vào một cánh cửa phòng, một lời mời phát ra từ phíatrong, bà ta đẩy cửa bước vào. “Thưa cô Stevens, đây là Blair Mallory,” Bà ta cất lời như thể đang giới thiệu tôi với Nữ hoàng Elizabeth vậy. “Cô ấy mắc chứng viêm thanh quản vì hôm qua căn nhà của cô ấy cháy – nuốt phải khói, bà biết đấy.” Với mẩu tin tức trêu ngươi đó, bà ta quay lại phòng trưng bày và để chúng tôi lại với nhau.

Tôi chưa từng gặp Monica Stevens trước đó cho dù tôi đã nghe thấy tiếng tăm về cô ta. Tôi mường tượng ra kiểu ngườinhư cô ta, nhưng thực tế hoàn toàn không giống vậy. Cô ta khoảng gần 40, mái tóc đen bóng mượt như mơ, tỉa so le hai bên, kiểu cách rất chuẩn mực, và các loại vòng tay sặc sỡ/ lòe loẹt ở cả hai cổ tay. Nếu tôi đeo những kiểu vòng đó thì tôi mới thích chúng. Mà này, khi bạn là người gây khó chịu thay vìbị người khác gây khó chịu là hai việc hoàn toàn khác nhau nhé.

“Tôi rất lấy làm tiếc về căn nhà của cô, “Cô ta lên tiếng, tônggiọng ấm khiến cô ta có vẻ dễ gần hơn. Thứ mà tôi đã khôngmong đợi ở phía cô ta là biểu hiện thân thiện trong ánh mắt.

“Cám ơn,” tôi thì thào, và lôi xấp hóa đơn của dượng Jazz từ giỏ xách, đặt chúng ngay trước mặt cô ta rồi mới ngồi xuống.

Cô ta bối rối ngó vào xấp hóa đơn, rồi đọc cái tên ghi trong đó. “Ngài Arledge,” chất giọng của cô ta nghe thật ấm áp. “ Ông ấy là người dễ mến, quá lo lắng với việc làm cho vợ bất ngờ. Tôi thích làm việc với ông ấy.”

Không có bất cứ công việc nào “với” dượng Jazz nào hết, người có khả năng bằng con số không tròn trĩnh về kiểu dánghay trang hoàng. Dượng Jazz đã trao cho cô ta toàn quyền quyết định, dượng chỉ mỗi việc là ký vào quyển séc, thế thôi.“Cuộc hôn nhân của ông ấy tan vỡ vì chuyện này đấy.”

Cô ta sững sờ. “Nhưng… tại sao?”

“Vợ ông ấy yêu căn phòng ngủ cũ. Bà ấy căm ghét phong cách mới và thậm chí còn không chịu ngủ trong căn phòng đó nữa. Bà ấy giận chồng vì đã tống khứ đám đồ đạc cũ, bà ấy còn cố tình đâm xe vào chồng.”

“Ôi trời ơi. Cô đang đùa hả. Bà ta không thích căn phòng đó ư? Nhưng nó thật lộng lẫy cơ mà.”

Cô ta thậm chí còn không thèm nháy lấy một mắt khi nghe chuyện dì Sally cố tình làm cho dượng Jazz bị thương, nhưngthật ra cô ta đang không tin nổi rằng lại có ai đó ghét nhữngtác phẩm mà cô ta tạo ra.

Oa. Tôi ngưỡng mộ cái thực tế so le đó nhiều như bất kỳ ai,nhưng nếu như thế thì lại quá xa rời với mục đích ban đầu củatôi.

“Tôi đang cố cứu vãn cuộc hôn nhân này,” tôi nói. Toàn bộ những lời thì thào thực sự, thực sự khơi mào cho một cơn đau buốt. “Sau đây là Những việc mà tôi muốn cô thực hiện: đếnmang hết toàn bộ đồ đạc và đem về cửa hiệu ủy thác của cô;hoặc là; vì chúng chưa bao giờ được sử dụng, hãy bán chúng như đồ mới. Có thể về mặt kỹ thuật thì không, nhưng vì cô chưa bao giờ được sự chấp thuận cuối cùng để tiến hành công việc này, ý tôi là vẫn đang tiến hành.”

Cô ta cứng người lại. “Ý cô là gì?”

“Ý tôi là khách hàng không hài lòng với việc này.”

“Tôi đã nhận thanh toán đủ, tôi khẳng định là ông ấy hoàn toàn hài lòng.” Hai má cô ta bắt đầu đỏ lên.

“Jazz Arledge là một kẻ cả tin/ khờ khạo khi tiến hành trang trí lại căn phòng. Ông ấy chả biết tí gì hết. Có khi cô đã đóng đinh giấu vào tường ông ấy cũng chẳng biết mà phản đối nữa. Tôi không nghĩ là cô cố tình lợi dụng ông ấy, tôi tin chắc cô là một thương gia đủ thông minh/ khéo léo để nhìn ra lợi thế trong việc trang trí lại căn phòng ngủ đó, nhưng lần này cô đang hợp tác với Phu nhân Arledge, người đang cực kỳ không hài lòng.”

Cô ta nhìn tôi vẻ tư lự, “Vui lòng giải thích rõ.” Tôi vẫy tay về phía phòng trưng bày. “Danh tiếng của cô đi trước con người cô. Người nào thích nền nghệ thuật mới hiện đại và tiên phong sẽ thích tác phẩm của cô, nhưng các khách hàng tiềm năng giữ cái nhìn truyền thống không đến với cô vì họ nghĩ cô không làm kiểu công việc như thế.”

“Dĩ nhiên là tôi có,” cô ta buột miệng ra, “Bề ngoài/ phong cách không phải là thứ tôi thích, cũng không phải là phongcách dấu ấn của tôi, nhưng mục tiêu cuối cùng là để cho khách hàng vui lòng.”

Tôi cười rạng rỡ với cô ta. “Rất vui khi nghe vậy. Mà này, tôikhông tin là mình đã nhắc đến chuyện mẹ tôi là bạn thân của Bà Arledge. Mẹ tôi làm trong ngành bất động sản, chắc cô cũng đã nghe đến bà ấy. Tina Mallory?”

Mắt cô ta ánh lên vẻ hiểu biết. Mẹ là cựu Hoa hậu Bắc Carolina, mẹ đã bán được rất nhiều căn nhà. Nếu mẹ được giới thiệu cho Monica thì tiềm năng kinh doanh có thể là rất lớn.

Cô ta với lấy cuốn sổ nháp, và với trí nhớ đáng nể cô ta nhanh chóng phác họa lại căn phòng ngủ của Sally. Cô ta làm việc cực nhanh, những nét bút chì màu bay trên bề mặt giấy. “Cô nghĩ cái này thế nào?” cô ta xoay cuốn sổ về phía tôi để tôi nhìn được những gì mà cô ta vừa vẽ.

Bức phác họa cực kỳ ấm cúng dễ chịu/ thoải mái, nhiều màu sắc và sử dụng nội thất gỗ gây nên cảm giác ấm cúng. “Tôi nhớ những món đồ cổ này,” cô ta lên tiếng, “Chúng là nhữngmón đồ chất lượng tuyệt vời, tôi không thể trả lại y hệt, nhưng tôi có thể tìm được một hoặc hai thứ nhỏ hơn, những món đồ đem lại những cảm giác y hệt như trước.”

“Bà Arledge sẽ rất thích,” tôi nói, “Nhưng tôi cảnh cáo cô trước là Jazz sẽ không sẵn lòng trả thêm một đồng nào nữa đâu. Ông ấy rất chua xót/ đau khổ/ cay đắng về tổng chi phí đã trả đấy.”

“Ông ấy sẽ thấy khác khi tôi hoàn thành xong,”Cô ta mỉm cười, “Còn tôi cũng sẽ không tốn một xu nào với việc này đâu, đảm bảo đấy.”

Khi đã nhìn vào khoản tiền lãi ròng sau khi trừ đi hết chi phí(cộng vào giá vốn) trong hóa đơn, tôi tin cô ta chắc.

Hai phần ba nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Giờ đến phần khó khăn nhất là dì Sally.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Mặc dù theo logic thì kẻ theo lén hẳn không thể biết được tôi đang ở đâu song tôi vẫn cẩn thận ngó trước ngó sau khi rời khỏi Sticks and Stones. Tôi không chắc liệu mình có nhìn thấymột chiếc Chevrolet màu trắng mà không cảm thấy nỗi sợ hãi vô thức trong lòng hay không, khi bạn nghĩ đến nó, nó sẽ như một cơn đau nhói ở mông vậy. Giống như Wyatt đã chỉ ra thìcó hàng ngàn hàng vạn chiếc xe Chevrolet màu trắng chạy khắp nơi. Tôi có thể lúc nào cũng sẽ ở trong tình trạng sợ hãi như thế.

Tôi cần một thức uống nóng để làm dịu cổ họng bỏng rát của mình, và tôi cũng cần mua cho được loại vải may váy cưới. Chết tiệt là tôi cũng cần phải gọi đến công ty điện thoại và truyền hình cáp – ôi không, chết tiệt nữa, tôi chắc sẽ phải đíchthân đến đó để chứng minh danh tính, vì tôi không đăng ký số tài khoản. Tôi cũng vẫn phải đi mua quần áo mới. Còn giày nữa chứ. Đôi giày mới màu xanh của tôi! Chúng sẽ không giaođược đến đúng nơi nhận, song tôi vẫn muốn chính đôi giày đó cơ. Thật không may, tôi không còn số nhà vì tất cả mọi thứ đều cháy rụi cùng với căn nhà, vì thế tôi thậm chí còn không liên hệ được với cửa hàng Zappos và để lại địa chỉ mới chohọ.

Tôi bừng tỉnh. Tôi có thể đặt một đôi khác từ máy tính của Wyatt cơ mà.

Siana gọi đến trong lúc tôi đang trên đường tới siêu thị ưa thích thứ hai của tôi. “Mẹ bảo chị không nói được tí nào hết. Hãy gõ một cái vào điện thoại nếu đúng nhé.”

“Ngày hôm qua thì đúng như vậy đấy,” tôi thì thào.

“Em nghe rồi. Chị thấy thế nào?”

“Tốt hơn rồi.” Tôi đã tìm ra một cửa hàng McDonald. Một tách cà phê chắc cải thiện hơn được tình hình đây.

“Em giúp gì được chị không?”

“Chưa.” Đến tận giờ phút này tôi vẫn lưỡng lự chưa biết phải xử lý vụ này ra sao.

“Chị đoán ai đốt nhà?”

“Chị nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.” Tôi cố gắng thều thào. “Trông cô ta quen lắm, nhưng chị không nhớ nổi.”

Siana tự nhiên thốt lên, “ Ờ, từ khi tất cả chuyện này xảy ragần đây thì cô ta hẳn phải có liên hệ với một nơi nào đó trong số những nơi chị hay đến chứ. Hãy nghĩ lại xem nào, tự nhiênlại ra đấy.”

“Chị cũng nghĩ vậy, nhưng chị rà đi rà lại lịch trình của mình rồi mà vẫn không nhớ ra là gặp cô ta ở đâu cả.”

“Thì phải có nơi nào không ở trong lộ trình quen thuộc hàng ngày của chị chứ.”

Tôi suy tính về điều này khi tôi lượn lờ qua các cửa hàng trong khu trung tâm mua sắm. Chắc chắn là mọi chuyện phải bắt đầu ở một khu mua sắm khác, nơi tôi thường vào. Có phảiđó là nơi tôi gặp cô ta không nhỉ? Tôi cố nhớ xem có điều gì khác thường xảy ra trong bất kỳ một cửa hàng nào đó mà tôibước chân đến để dẫn đến nhớ ra khuôn mặt cô ta. Tư tưởng đó làm tôi sao lãng trong lúc thử giày, và thật không đúng đắn lắm vì mua giày dép là một trong những niềm vui lớn của cuộc sống. Tôi nên cống hiến toàn bộ sự chú ý của mình cho nghi lễ này mới phải.

Tôi không cố thay thế toàn bộ tủ quần áo của mình bằng một cú đột kích hủy diệt – nhiệm vụ này hoàn toàn bất khả thi- nhưng tôi cực kỳ cố gắng mua sắm đủ cho những nhu cầu tối thiểu: đồ công sở, đồ đi chơi, và các bộ trang phục trangtrọng. Tôi chắc chắn phung phí tiền bạc vào những bộ đồ lót mới tinh, vì đó cũng là một điểm yếu trong con người tôi. Giữa bộ đồ lót đã bị cắt bỏ ra khỏi người tôi lúc ở bệnh viện và những bộ đồ đã cháy mất thì …

Hơi thở của tôi đúng là nghẹn ngay giữa ngực.

Bệnh viện. Đó chính là nơi tôi đã gặp cô ta.

Cô ta là y tá với cái đầu nhuộm, người đã tán gẫu với tôi rất lâu trong lúc cô ta tháo băng ra khỏi những vết xây xước chotôi. Do tôi bị đau nhiều vì vết chấn thương đầu nên không thực sự để ý đến thời gian, nhưng cô ta đã thô bạo đến mức không cần thiết với các dải băng đó, như thế cô ta đang cố làm tôi đau vậy.

Mái tóc màu nâu xấu xí của cô ta đã chuyển sang màu vàng chói khi tôi nhìn thấy cô ta trong đám đông ở hiện trường đám cháy, nhưng chắc chắn là cùng một người. Có thể màu vànghoe là màu tóc nguyên bản của cô ta, và màu nhuộm tẻ ngắt đó là vì cô ta đã nhuộm mái tóc của mình trong một buổi sớm vội vàng nào đó như một kiểu ngụy trang. Nhưng mà ngụy trang vì cái gì cơ chứ? Tôi hẳn không hề quen biết cô ta trước đó. Nhưng phải vì lý do nào đó cô ta mới không muốn tôi nhận ra mái tóc thật của mình.

Trong trường hợp ấy, sao cô ta lại tẩy tóc của mình đi? Vì saocô ta không để lại màu nâu xỉn xấu xí đó nhỉ?

Tôi lôi di động trong túi xách và kiểm tra độ phủ sóng; chỉ cómỗi một vạch sóng, vì thế nên tôi gom các túi đồ của mình lạivà đi đến lối ra gần nhất. Ngay khi tôi bước ra ngoài ánh nắngmặt trời số vạch lên thành ba và hai giây sau lên thành bốn. Tôi nhấn số của Wyatt.

“Em ổn chứ?” anh quát lên như một câu chào đón ngay vào hồi chuông thứ hai.

“Em nhớ ra cô ta,” tôi nói lớn và rõ rang hết mức có thể, vì xung quanh tôi rất ồn ào vì dòng xe cô lưu thông qua lại. Giọng tôi kêu lên quàng quạc kinh khủng, đứt quãng giữa từng từ một và sau đó thì hoàn toàn chìm nghỉm. “ Cô ta là y tá ở bệnhviện.”

“Nói lại đi, anh không hiểu. Em nói bệnh viện phải không?”

Tôi thử lại lần nữa, lần này câu thì thào với âm thanh lớn nhấtmà tôi xoay xở được. Ít nhất thì giọng nói của tôi không bị đứtđoạn khi làm vậy. “Cô ta là y tá ở bệnh viện.”

“Một trong số các y tá? Em chắc không?”

“Chắc.” tôi gân cổ nói một cách dứt khoát. “ Không phải trong phòng cấp cứu mà là ở trên tầng, cô ta vào phòng em, trò chuyện, tháo băng cho em…”

“Bair, em ở đâu?” anh ngắt lời.

“Khu mua sắm khác.” Giờ tôi phải nghĩ rằng sự cố tại một khu mua sắm kia hoàn toàn là một tình huống ngẫu nhiên, vì đó là trước khi tôi gặp Cô Y Tá Điên Rồ này.

“Hãy đến nhà ga, ngay bây giờ. Bọn anh cần lấy lời khai kỹ hơn. Anh sẽ đón em ở đó.”

Thần Định mệnh quay lưng lại với tôi. Điều này hoàn toàn không nằm trong dự tính, tôi đã định đi tìm vải may áo cưới, hoàn tất mấy công việc lặt vặt, và hàn gắn để dì Sally vàdượng Jazz quay về với nhau. Mặt khác thì việc không để bản thân mình bị người khác sát hại chắc chắn phải là ưu tiên số một.

Để bắt được sóng điện thoại, tôi phải ra chỗ cửa gần nhất thay vì chỗ tôi bước vào 2m thế nên tôi quay trở vào khu mua sắm và tiến đến một lối ra khác. Khi tôi bước đến chỗ đỗ xe, tôi bắtmình phải chú tâm đến những chiếc Chevrolet màu trắng lần nữa. Tôi chuẩn bị nổi giận với chính mình, và rồi hiểu rằng côta vẫn ở ngoài đó thì tôi không đủ khả năng thừa nhận không lý gì mà cô ta lại tìm mình. Nếu như cô ta đủ quyết tâm, chuyện gì cũng xảy ra được hết.

Tôi lái xe đến sở cảnh sát, và theo thang máy lên lầu. Wyatt đang ở trong văn phòng của anh, cửa mở. Anh đang nói chuyện điện thoại, song vẫn nhìn lên, bắt gặp tôi, anh liền vẫy tay ra hiệu tôi vào trong. Anh cũng ra hiệu cho Forester, người cũng vào cùng để đóng cửa lại. Wyatt dập máy điện thoại, vàchuyển ánh nhìn sắc nhọn màu xanh lục về phía tôi. “Bắt đầu từ đầu nào.”

Tôi hít một hơi thật sâu. “Cuối cùng em cũng nhớ ra được cô ta rồi. Cô ta là y tá phụ trách ở tầng trên. Cô ta vào phòng em trò chuyện một lúc, thực sự rất dễ mến, nhưng cô ta cứ giậtnhững dải băng cứu thương ra khỏi người em, và cô ta làm thô bạo lắm.

ANh nhìn đầy giận dữ, quai hàm hơi siết lại. “Còn ai trông thấy cô ta không?”

“Siana đã ở đó.”

“Tả cô ta xem nào.”

“Tầm tuổi em, có thể già hơn một chút. Rất khó tả cho đúng. Rất đẹp, mắt xanh đậm. Tóc nâu, nhưng đó là một mái tóc nhuộm tẻ ngắt. Chắc chắn cô ta đã tẩy màu nhuộm ngay sauđó, việc này khó làm lắm, và cô ta nổi bật ở hiện trường đámcháy với một mái tóc vàng rực.”

“Cao bao nhiêu?”

Tôi nuốt xuống để làm dịu cổ họng của mình. “Em không biết. Lúc đó em đang nằm nên em không ước lượng được. Nhưngcô ta có mảnh dẻ, dáng người rất đẹp. Và cô ta…” Tôi bắt đầutả rằng cô ta có một đôi lông mi dài cong vút nhưng hình ảnhkhó hình dung sượt qua trong tâm trí của tôi, một khuôn mặt khác đang hiện rõ lên. Tôi thở hổn hển. “Em cũng nhìn thấy cô ta trong cửa hàng vải sau khi em ra viện. Lúc đó Em đã nghĩ trông cô ta rất quen. Lần đó mái tóc cô ta cũng khác. Mái tóc đó màu đỏ, em cho là màu đỏ sậm. “ Cô ta đã theo sát tôi, không chỉ bằng một chiếc xe Chevrolet. Liếc nhìn Wyatt, tôi đọc được từ vẻ mặt trầm tư của anh rằng một suy nghĩ giống vậy cũng hiện ra trong đầu anh.

“Tóc giả,” Forester thốt lên.

Wyatt gật đầu. “ Có vẻ như vậy.”

“Mái tóc vàng cũng có thể là tóc giả.” Tôi nói. “Cái mũ trùm vào mái tóc nên em không chắc. Nhưng màu tóc nâu ở bệnh viện thì không phải là tóc giả đâu, đó chính là mái tóc của cô ta, và nó được nhuộm. Tin em đi.” Tôi thì thào, bắt đầu ho ở cuối bài phát biểu.

“Tôi sẽ liên hệ với bệnh viện,’’ Forester lên tiếng, “để xem liệu chúng ta có thể lấy được ảnh của tất cả nhân viên đang làm việc hay không – ca nào?

“Ca đầu tiên, thứ sáu tuần trước,” Wyatt cung cấp thong tin. “Tầng bốn, khoa thần kinh.”

“Chúng ta chưa cần phải xin lệnh của tòa án.” Forester nói, tuy nhiên không hy vọng lắm. “Nhưng bệnh viện này thường không muốn công bố thông tin riêng tư của nhân viên.”

“Tôi cũng đâu muốn dính líu với những âm mưu giết người,” Wyatt lên tiếng, giọng anh lạnh như băng.

Tôi tự hỏi liệu anh sẽ làm gì nếu như ban quản trị bệnh viện từ chối cung cấp ảnh vì thiếu giấy phép của tòa án, và rồi tôi nhớ ra rằng, với sự ưu đãi đối với tình trạng nổi tiếng trước kia của mình, anh hoàn toàn có thể nhấc điện thoại lên và nói chuyện với thống đốc bất kỳ khi nào anh muốn. Wyatt có ảnh hưỡng đến việc gây quỹ, các cuộc hẹn gặp, bất kỳ lĩnh vực nào liên quan đến bệnh viện. Theo chiều hướng tích cực.

Forester bước ra ngoài để gọi đến bệnh viện còn Wyatt thì hướng sự chú ý của anh tới tôi. “Lần đầu tiên em gặp cô ta là khi em ở bệnh viện phải không?”

“Theo như em biết thì đúng vậy”

“Em có nhớ mình nói gì gây sự chú ý của cô ta không, bất kỳ điều gì cô ta nói để cho bọn anh lần ra manh mối chuyện đã xảy ra?

Tôi ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại rồi lắc đầu. “Em đã nói là emsắp kết hôn trong vòng một tháng thiếu nữa và em không có thời giờ dành cho vụ chấn thương đầu này. Cô ta kể cái gì đó về lúc cô ta lập kế hoạch cho đám cưới của chính cô ta, và tháng cuối cùng trôi qua điên khùng như thế nào.”

CÔ ta hỏi xem em có quý mẹ anh không, và nói rằng chắc hẳnlà vui vì có một người mẹ chồng mà mình mến, từ đó em đoánlà cô ta không thích mẹ chồng của chính cô ta lắm. Cô ta tưởng em bị tai nạn xe máy, vì những vết rướm máu do chà xuống mặt đường. Cuộc nói chuyện chỉ thế thôi. Em than mìnhđói, cô ta bảo cô ta sẽ báo người mang thức ăn lên, nhưng côta đã không hề làm thế. Cô ta cũng thân thiện lắm.” Tôi ho nhiều hơn, và nhìn quanh quẩn kiếm một tờ giấy để viết. Tôi hành hạ cổ họng của mình thế đủ rồi. Nếu tôi cứ tiếp tục nữa, thì tôi sẽ quay lại ngay về điểm xuất phát ban đầu mất.

“Đó là tất cả câu hỏi.” Anh đứng dậy lên tiếng và vòng qua bànđể kéo tôi đứng lên, tay anh vòng quanh người tôi thật chặt. “Hãy để cho cổ họng em được nghỉ ngơi. Giờ bọn anh sẽ tóm cô ta; bọn anh cần thông tin vậy thôi.”

“Chả nghĩa lý gì hết,” tôi thì thào. “EM đâu quen cô ta.”

“Những kẻ rình rập đều không tỉnh táo, chấm hết. Chúng hình thành những ám ảnh phi lý chớp nhoáng, và rất nhiều trường hợp nạn nhân chẵng làm gì ngoài chuyện tỏ ra lịch sự. Đây không phải lỗi tại em, và em cũng không thể ngăn chặn việc đó lại được. Đây là một trường hợp rối loạn nhân cách. Nếu cô tathay đổi diện mạo thường xuyên thì hẳn cô ta đang theo đuổi một việc gì đó, em có thể là tất cả mọi thứ mà cô ta muốn trở thành hoặc là không phải như thế.”

Thật là một nhận xét tâm lý khá cô đọng. Tôi cực kỳ ấn tượng.“Hey, anh không chỉ có một khuôn mặt đẹp,” tôi nhìn thẳng vào anh, “ai cũng nói các cầu thủ đều ngốc nghếch.”

Anh cười phá lên và phát vào mông tôi, mặc dù tay anh có thểlần lữa hơi lâu ở đó nên khó mà xếp vào động từ “phát” được.Một tiếng gõ nhanh ngoài cửa, anh liền bỏ ngay tay xuống và quay lại.

Forester ló đầu vào, trán cậu ta nhăn tít. “Tôi đã nói chuyện với người quản lý tầng, “ cậu ta báo cáo. “Bà ta nói không có bất kỳ ai biết một người có mô tả giống cô ta.”

Wyatt cau mày, lấy tay chà môi dưới lúc anh ngẫm nghĩ. “ Còn ai ở phòng cấp cứu thấy Blair khi cô ấy được đưa vào không. Hiện giờ hầu như tất cả các bệnh viện đều có hệ thống băng an ninh ghi hinh ngoài sảnh.”

“Tôi sẽ liên lạc với bộ phận an ninh bệnh viện xem sao.”

“Rắc rối lắm phải không?” tôi hỏi Wyatt lúc Forester quay trở ra gọi điện thoại.

Nụ cười của anh nhạt đi. “Còn tùy thuộc vào các ngày mà đội trưởng phụ trách an ninh quản lý. Phụ thuộc cả vào việc bệnh viện quy định liệu anh ta có cần phải báo cáo rõ với ban quản lý trước khi để chúng ta xem đoạn phim hay không. Phụ thuộcvào liệu bọn anh có tìm được một thẩm phán đồng ý ký giấy phép hay không nữa, thường thì vào chiều thứ sáu thì hơi khó, đặc biệt còn khó hơn nếu như ban lãnh đạo bệnh viện lạichơi golf với một số các thẩm phán.”

Lạy chúa long lành. Thế mà anh lại muốn làm cảnh sát cơ đấy.

“Em có cần phải ở lại không?”

“Không, em cứ làm việc của em. Anh biết cách liên lạc với em. Chỉ cần cẩn thận thôi.”

Tôi gật đầu vẻ hiểu biết. Khi tôi bước vào thang máy tôi thở dài. Tôi mệt mỏi với việc tìm kiếm mấy cái xe Chevrolet màu trắng này lắm rồi, dù sao đi nữa, nếu như cô ta tinh quái, cô ta xuất hiện đúng với vẻ ấy đấy, tại sao cô ta lại không thay phương tiện khác chứ? Thuê một chiếc xe đâu có khó khăn gì.Biết đâu giờ cô ta lại đang lái một cái Chevrolet khác màu xanh thì sao.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng tôi.

Hoặc một cái Buick màu be.

Hay thậm chí là một cái Taurus màu trắng.

Tôi bắt mình phải lờ đi ý tưởng rằng tôi sẽ nhận ra cô ta nhờ phương tiện mà cô ta đang sử dụng. Cô ta có thể lái bất cứ loại xe gì. Cô ta đã theo dõi tôi hàng sáng, còn tôi thì không thể biết được vì tôi mải tìm một cái xe sai màu.

Cô ta có thể ở bất cứ nơi đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Tôi có sự lựa chọn. TÔi có thể chạy sang nhà Wyatt, sử dụng kỹ năng mà anh đã dạy cho tôi tối hôm trước để lẩn tránh những kẻ rình rập, và trốn chui trốn lủi ở đó như một chú thỏ sợ hãi, hoặc là tôi sử dụng chính kỹ năng đó để thoát ra khỏi rắc rối này và rồi tiếp tục những công việc hàng ngày của mình. Tôi chọn tiếp tục những công việc hàng ngày.

Tại sao lại không nhỉ? Tôi đang phải sửa soạn cho lễ cưới. Có gì sai nào? Còn điều gì phức tạp nữa thêm vào danh sách những việc cần thực hiện của tôi? Không những tôi phải sẵn sang cho một lễ cưới trong vòng ba tuần nữa – một lễ cưới mà tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị được váy mặc cho tử tế - người ta đang cố giết chết tôi, căn hộ của tôi thì bị cháy rụi đến tận ngọn, tôi không thể há miệng thốt lên dù chỉ một từ, tôi phải quyết định xem người đàn ông mà tôi yêu có thực sự yêu lại tôi không hoặc tôi có nên trì hoãn lễ cưới mà tôi đã trù tính xong xuôi đến hết cả nửa chặng đường, và bằng mọi giá tôi phải hàn gắn cuộc hôn nhân giữa hai con người mà những đứa con của chính họ còn chẳng thể nào bắt họ nói chuyện với nhau. Tôi cảm giác mình giống như một con ong mất trí, không thể ngừng bay đi bay lại từ bông hoa này đến bông hoa khác bất chấp gió bão nổi lên thổi bạt cây cối và có khi còn bứt cả gốc quăng lên khỏi mặt đất.

Để xong được hết đống việc này thì các cửa hàng đã bán hết đồ trang trí cho Lễ giáng sinh năm nay mất rồi. Tôi cần bắt đầu sắm sửa cho lễ Giáng sinh của mình vào khoảng thời gian chèn vào giữa, vì đồ trang trí là một tín hiệu cho tất cả những người hăng hái mua hàng sớm, những người mà sà vào các cửa hàng như một đàn châu chấu và quơ sạch những món đồ tốt nhất, đẹp nhất, chỉ để lại cho những kẻ từ tốn đến sau thích sắm sửa Giáng sinh sau ngày Lễ Tạ ơn các món hàng dư thừa xấu xí - thế là bạn biết đến lúc mùa Giáng sinh thực sự bắt đầu. Thậm chí nếu bây giờ tôi không sửa soạn mua sắm cho Lễ Giáng sinh của mình thì không khí gấp gáp vẫn cònnguyên đó, những quả cầu rực rỡ và những cái cây nho nhỏ treo đầy trong những cửa hàng là bằng chứng rõ rành rành ra đấy.

Tôi không thể sử xự như là mình an toàn và phơi mặt ra ngoàiđường tung tăng như không có chuyện gì xảy ra hết. Quá nhiều thứ phải làm. Tôi thậm chí có thể hợp lý hóa chuyện này và cho rằng kẻ gàn dở ngoài kia sẽ mong chờ tôi sử sự như thể mình an toàn, vậy thì tôi thực sự an toàn hơn bằng cáchkhông sử sự như mình an toàn, hay điều gì đó tương tự như thế.

Thế là tôi ghé vào thăm dì Sally.

Dì ấy đã bắt đầu đi làm tại một cửa hàng đấu giá đồ cổ khi vừa tốt nghiệp cấp ba. Về cơ bản thì dì Sally lái xe quanh quanh để môi giới bất động sản, các nhà xưởng, đồ vặt vãnh, tìm kiếmnhững món đồ cổ mà dì mua được với giá rẻ, sau đó cửa hàngđấu giá sẽ tân trang lại và bán kiếm lời. Những buổi đấu giá được tổ chức vào các tối thứ Sáu hàng tuần, có nghĩa là vào các ngày thứ sáu mọi người sẽ tìm được dì Sally ở cửa hàng đấu giá trợ giúp cho việc dán nhãn, liệt kê danh mục và sắp xếp các món đồ. Bốn ngày còn lại trong tuần, và đôi khi vào cả ngày thứ Bảy, dì ra ngoài làm việc của dì.

Hàng loạt xe ô tô và xe tải loại nhỏ, không mui, cộng thêm mộtchiếc xe tải cỡ trung đang đỗ đầy ở bãi chất hàng phía ngoài cửa hàng đấu giá, nhưng cửa ra vào thì khóa vì vẫn chưa đến giờ làm việc. Tôi tản bộ quanh bãi và thấy một lối cầu thang dẫn lên, thế là tôi bước tới qua cánh cửa mở (open bay door).

Một anh chàng gầy nhom trung tuổi có đôi mắt bé tí và cặp kính đít chai dày cộp đang đẩy một chiếc xe cút kít rỗng cất tiếng hỏi. “Tôi giúp gì được, thưa bà?”

Anh ta có khi còn già hơn tôi cả hai chục tuổi, nhưng đây làmiền Nam, thế nên anh ta “thưa bà” với tôi. Thật là cách cưxử lịch thiệp.

Tôi đưa tay ra hiệu anh ta dừng lại, vì làm sao anh ta ngheđược tôi nói gì từ nơi anh ta đang đứng, “Tôi đang tìm Sally Arledge,” tôi thì thào bằng giọng khàn khàn.

“Đi thẳng ra kia,” anh ta trả lời và chỉ về hướng một cánh cửaở cuối khoảng đất nhỏ chất hàng. “Một chứng viêm thanh quản nặng, nếu cô không phiền khi tôi nói vậy. Cô nên nhấp chút mật ong và chanh pha vào một ly trà nóng, nếu còn không hiệu quả thì hãy xoa chút dầu thoa hiệu Vicks vào cổ họng, quấn khăn ấm, và uống một thìa đường pha với vài giọt dầu hỏa. Cũng kinh lắm, nhưng hồi nhỏ mẹ tôi thường pha cho chúng tôi uống mỗi khi chúng tôi bị viêm họng, nó thật sự cóhiệu quả. Cũng không chết ai đâu,” anh ta nói, đôi mắt ti hí càng híp lại trông tức cười hơn.

“Anh đã uống dầu hỏa thật à?” tôi mở miệng hỏi. Hừ. Nghe có vẻ như tôi cần phải hỏi lại Bà ngoại mới được. Chiêu thức bôi dầu và ủ khăn nóng thật ra nghe có vẻ tác dụng đấy, nhưng tôi đảm bảo sẽ không dốc cái thứ dầu hỏa đó vào cổ họng mình đâu.

“Chắc cú luôn. Nhớ là đừng uống nhiều quá nhé. Một ngụm lớn có thể giết cô chết lăn quay hay ít nhất cũng làm bụng dạ cô lọan xà ngầu, nhưng chỉ một chút xíu thôi thì không làm tổn hại gì nhiều đâu.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.” Tôi hứa. “Cám ơn anh!” Tôi vội vàng tiến thẳng ra phía cửa mà anh ta vừa chỉ, cố mường tượng cái phương thức đó dần dần hiệu quả như thế nào. Một ai đó ở nơi nào đó rên rỉ.”Ôi trời đất ơi, cổ họng tôi đau quá! Tôi nghĩ mình nên lấy một ít dầu hỏa để uống. Cứu vớt đời tôi với. Tôi sẽ pha thêm đường vào cho dễ nuốt trôi hơn.”

Viễn tưởng đó làm tôi sửng sốt.

Người đầu tiên tôi thấy khi băng qua cửa là dì Sally đang vắt vẻo trên một cái thang lau phần trên cùng của một tấm ván đầu giường khổng lồ được khắc chạm công phu dựa sát vào tường. Đó là một tạo vật lộng lẫy, thớ gỗ thẫm lại theo thời gian, và nếu nó mà đổ xuống người ai đó thì chết chắc. Không đời nào tôi ngủ trên cái vật lù lù hiện ra ngay phía trước đầu mình này, dù tôi đóan là việc ra đi vào cõi vĩnh hằng sau một tiếng đổ rầm chả phải là cách ra đi hay ho gì.

Dì không hề nhìn xuống nên tôi phải quay người lại và gõ cộc cộc vào tấm ván để dì chú ý vào mình. “Blair.” Khuôn mặt dễ biến đổi của dì diễn tả cả vẻ hài lòng lẫn lo âu, khó mà làm được gì khi bạn nghĩ về khuôn mặt đó, dì Sally vắt cái giẻ lau lên trên tấm ván và trèo xuống thang. “Tiny đã kể cho dì nghe về chuyện căn hộ, thanh quản của con, và tất cả mọi chuyện. Em bé tội nghiệp, con chắc đã phải trải qua một tuần khở sởlắm đây.” Dì ôm tôi thật chặt với sự cảm thông chân thành.

Dì Sally khoảng tầm 52 tuổi và nặng khoảng 100 pound, một chiếc máy phát điện nhỏ xinh không bao giờ chịu dừng. Mái tóc đỏ thẫm của dì xù lên một cách sành điệu phía dưới còn phần chân tóc phía trên thì giữ nguyên, dì uốn những lọn tóc quăn vàng ôm lấy khuôn mặt. Cái mũi gãy vẫn còn dấu tích khidì tông xe vào hông nhà trong lúc cố tình đâm dượng Jazz đã để lại một vết sưng nhỏ trên sống mũi trông cũng khá ổn. Dì lúc đó đã đeo kính, nhưng gọng kính gẫy đã làm vỡ mũi dì khi túi khí bung ra; từ ấy thì dì đeo kính áp tròng.

Tôi vòng tay ôm lại dì. “Có chỗ nào chúng ta nói chuyện được không? Con muốn chỉ cho dì thứ này.”

Dì lộ vẻ thích thú. “ Chắc rồi. Ra phía kia ngồi nào.”

Dì chỉ về phía mấy chiếc ghế gấp nằm ngổn ngang ở giữa sàn đấu giá. Chút nữa chúng sẽ được sắp xếp gọn gàng thành từng dãy phục vụ cho từng nhóm ngưởi tại cuộc bán đấu giá. Hai chúng tôi dựng hai cái ghế trong số chúng, rồi tôi lục trong cái giỏ xách to tướng của mình lôi ra xấp hóa đơn của cửa hàng Sticks and Stones và đưa tận tay cho dì.

Bối rối, dì nhìn chúng một lúc lâu trước khi xem xét chúng, sau đó đôi mắt dì mở lớn vì sửng sốt và giận dữ. “Hai mươi ngàn đô!” Dì ré lên. “Ông ấy đã trả… trả hai mươi ngàn đô cho cái của nợ đó!”

“Không,” tôi lên tiếng, “dượng đã không thanh toán cho cái của nợ đó mà là thanh toán cho dì, vì dượng yêu dì.”

“Ông ấy phái con đến đây hả?” dì điên tiết hỏi.

Tôi lắc đầu. “Tự con can thiệp vào mọi chuyện.”

Ờ, cũng là vì Wyatt đã bắt tôi làm thế, nhưng không cần đề cập đến làm gì vì đây là chuyện riêng giữa hai chúng tôi mà thôi.

Dì nhìn trừng trừng xuống tờ hóa đơn, cố tập trung tư tưởng của mình vào số tiền ghi trên đó. Đối với dì thì đám đồ đạc và các tác phẩm nghệ thuật mà Monica Stevens đã dùng để thay thế cho những đồ vật cổ cực kỳ có giá trị của dì Sally chỉ đáng giá khoảng hai ngàn là hết cỡ.

“Ông ấy thừa biết là ta quý đám đồ cổ đó của mình đến nhường nào.” Dì nói, giọng của dì hơi lạc đi. “Còn nếu ông ấy không biết, thì ông ấy đã phải nên làm như vậy! Tại sao ta phải mất bao nhiêu công sức vào việc sửa chữa và tân tranglại chúng như thế ? Không phải như thể chúng ta không mua nổi được những đồ khác nếu như ta muốn.”

“Nhưng dượng không hiểu được.” tôi chỉ ra. “Vì một điều rằng dì đã không làm những công việc đó trong lúc dượng ở nhà.Và hơn nữa, con chưa bao giờ thấy trong đời một người đàn ông thiếu con mắt thẩm mĩ hơn dượng Jazz Arlerge. Cái đivăng màu cam ở văn phòng dượng…” Tôi ngừng phắt lại, rùng mình.

Dì Sally nhấp nháy mắt và xao lãng đi .”Con đến văn phòng ông ấy rồi hả? Không phải nơi đó kinh khủng lắm sao?” Rồi dì giũ sạch hình ảnh chen vào quấy rầy ấy ra khỏi đầu. “Khôngthành vấn đề. Nếu ông ấy lắng nghe ta một chút sau ba mươi lăm năm cưới nhau, nếu ông ấy quan tâm đến ngôi nhà mà ông ấy đã sống, thì hẳn ông ấy sẽ không thể nghĩ là…”

“Thì thế đấy, theo đúng nghĩa đen thì dượng chẳng mảy may biết chút gì về các kiểu cách trang trí khác nhau hết. Dượngcòn không hề biết là chúng tồn tại nữa kia. Với dượng thì đám nội thất trong nhà chỉ là mớ đồ đạc đơn thuần, chấm hết. Con nghĩ giờ dượng đã hiểu khái niệm đó phần nào rồi, nhưng chỉ về phương diện chung chung nhất thôi, kiểu như dượng hiểu có nhiều cách trang trí khác nhau nhưng dượng chả có ý tưởng là chúng thế nào hay chúng là cái gì. Đó không phải là thứ ngôn ngữ mà dượng ấy dùng, thế nên dượng chả hiểuchúng ta đang nói gì khi chúng ta trò chuyện về các tác phẩm mỹ thuật cổ.”

“Chắc như bắp là ông ấy hiểu “đồ cổ” có nghĩa là cũ rích.”

“Chắc vậy,” tôi lưỡng lự lên tiếng. “Xem nào, dượng có tả được sự khác biệt giữa màu xanh đen và màu đen không?”

Dì lắc đầu.

“Gần như tất cả đàn ông đều thế hết. Họ chẳng hình dung được trong đầu các bảng màu cơ bản để tả được điểm khác nhau giữa chúng nên cho dù dì có đặt một cái tất màu xanhđen bên cạnh chiếc tất màu đen tuyền thì với đàn ông cũng như nhau cả thôi. Chẳng phải vì dượng Jazz không quan tâm,mà vì dượng đã bỏ qua những thứ mà dì thích, là vì đầu ócdượng không nắm bắt được kiểu trang trí. Dì làm sao yêu cầu một con chim không có cánh lại phải bay được, đúng không?”

Những giọt nước mắt lấp lánh dâng lên trong mắt và dì nhìn xuống xấp hóa đơn trong tay. “Con đang buộc tội dì sai ư.”

“Con không nói dì sai trong việc buồn khổ vì đống giường tủ. Con cũng sẽ cảm thấy giống như dì trong trường hợp đó.” Rõ là một cách nói cho nhẹ nhàng bớt. “Nhưng dì hoàn toàn sai khi cố tình đâm xe vào dượng.”

“Đó là những điều mà Tina cũng nói với dì.”

“Mẹ con hả?” Mẹ đã giấu tôi! “Chuyện đó xảy ra lúc nào vậy?”

“Khi còn còn đang ở bệnh viện,” Dì Sally trả lời như thể gì đọcđược suy nghĩ ấy trong đầu tôi, “Bà ấy nói rằng việc nhìn thấy con đau đớn đến thế nào ngay cả khi con chưa thực sự bị xe ôtô đâm phải đã làm bà ấy đổi ý. Bà ấy nói rằng bị tổn thương tình cảm là một chuyện, nhưng những vết thương trên thân thể còn đáng sợ hơn.”

Tôi thở dài. Tôi không phải là người chùn bước vì những tổn thương, nhưng xem xét lại những chuyện đã xảy ra hai thánglại đây thì tôi hoàn toàn đồng ý. “Mẹ đúng đấy. Dì đã không buộc tội ông ấy tội ngoại tình. Dượng chỉ mỗi tội mua phải đám đồ đạc mà dì không thích thôi.”

“Vậy thì đem bỏ hết đi.”

Tôi gật đầu.

“Rồi xin lỗi nữa.”

Đầu tôi gật thêm một cái.

“Chết tiệt, dì ghét xin lỗi! Không chỉ có thế thôi đâu. Dì dượng đã nhắc đến nhiều thứ mà đáng ra không nên nói từ khi chuyện này xảy ra…”

“Vậy bỏ qua hết đi.” Tôi thậm chí chỉ dám thì thào vào lúc đó.Thật sửng sốt khi nói thì thào cũng làm cho cổ họng của bạn bỏng rát như thế nào.

“Quỷ tha ma bắt, dì đâu có ý định đâm xe vào ông ấy. Haichúng ta đã cãi nhau và cả hai đều điên tiết, nhưng dì đến giờhẹn và phải đi. Ông ấy vẫn theo sau tranh luận. Con biết dượng Jazz bướng bỉnh thế nào rồi đấy. Ông ấy đã muốn giải thích cặn kẽ và định đi ra vườn. Dì bắt đầu vào số còn ông ấy vẫn đứng đó vẫy tay và hét tướng lên, dì bực quá liền phanh xe lại định bước ra ngoài và quát vào mặt ông ấy, nhưng dì lại đụng vào chân gas, trời, ngay lúc đó dì còn không dám nghĩ mình đã đâm phải ông ấy, nhưng dì hoàn toàn không cố ý. Sau đó dì chỉ biết là túi khí bung ra, gọng kính của dì vỡ tan, mũi thì đang chảy máu.” Rầu rĩ, dì đưa tay lên sờ vào vết gồ nhỏ trên sống mũi. “Một cái mũi gãy vào tuổi của dì. Giờ thì dì sẽ phải sống chung với vết xấu xí này.”

Mỉm cười, tôi lắc đầu. “Con nói chuyện với Monica rồi. Cô ta sẽ đem trả đồ lại và bàn bạc với dì để sắp xếp căn phòng ngủ theo cách mà dì thích. Dì biết đấy, cô ta cũng có nhiều phong cách trang trí khác nữa. Con nghĩ thậm chí dì còn sẽ thích cô ta cơ. Thêm nữa con đã bảo với cô ta là Mẹ sẽ quảng bá với các khách hàng bất động sản của mẹ là Monica còn làm được nhiều thứ ngoài thép và kính ra.”

“Nếu cô ta như thế thì dì chưa bao giờ được chứng kiến,” Sally lên tiếng vẻ đầy hoài nghi.

“Đó là vì hầu hết những khách hàng của cô ta toàn là những người thích phong cách cố hữu ấy. Cô ta muốn mở rộng thêm để thu hút những người khách khác. Bài trí lại phòng ngủ chodì sẽ là thương vụ tốt cho cô ta.”

“Dì sẽ không trả thêm một xu nào nữa đâu. Những hai mươi ngàn đô la!”

“Cô ta không đòi thêm tiền. Cô ta đâu phải người xấu. Trong chuyện này chả ai xấu cả.”

“Ôi dào, vớ vẩn.”

Nếu tôi mà cười được thì tôi đã phá lên cười ầm ĩ rồi, chúngtôi nhìn nhau bằng sự hiểu biết tuyệt đối.

“Tối nay dì sẽ gọi cho ông ấy,” dì nói rồi thở dài. “Dì sẽ xin lỗi. Dì là đại bàng còn ông ấy chỉ là con chim cánh cụt. Ông ấy còn chẳng vỗ cánh bay nổi. Hiểu chưa nào.”

“Con đã đưa dượng đi xem món đồ mà Ngài Port đang phục chế lại, một cái bàn sắt tuyệt đẹp. Ngài Potts kể cho dượng nghe ông ấy đã mất gần 60 giờ đồng hồ với cái bàn đó. Jazz chưa bao giờ hiểu biết về đồ nội thất, nhưng giờ thì dượng sẽđánh giá cao hơn giá trị công việc mà dì dành cho phòng ngủ của mình.”

“Chúa ơi, Blair, cám ơn con” dì thốt lên, túm lấy tôi và ôm ghìtôi lần nữa. “Dì mong cuối cùng thì dì dượng cũng sẽ tự giải quyết êm thấm với nhau, nhưng con đã đẩy nhanh hơn mất rồi.”

“Thì cũng cần tác động bên ngoài chứ,” tôi khiêm tốn trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Tôi tạt vào một hiệu thuốc mua tuýp thuốc mỡ Vicks, định thử xem. Tôi sẽ bốc mùi như một hộp thuốc ho, nhưng nếu loại này mà trị khỏi được thanh quản cho tôi thì người có bốc mùigì đi chăng nữa tôi cũng cóc thèm quan tâm. Tôi dự tính sẽ Thảo Luận Lớn với Wyatt tối nay nên nó sẽ phải hỗ trợ tôi nếu như tôi có thể, ờ, nói chuyện được.

Tôi đang trên đường đến cửa hàng vải thứ ba thì Wyatt gọi vào di động của tôi và bảo tôi quay trở lại sở cảnh sát. Anh đang trong tâm trạng của một gã trung úy; cất giọng mệnh lệnh bắt người ta phải thi hành ngay lập tức, chứ không hề yêu cầuxin xỏ gì hết.

Thất vọng, tôi quành xe lại. Tôi nhớ xem xem liệu có bất kỳ cáixe nào phía sau tôi cũng đổi hướng hay không. Không có gì đặc biệt cả.

Tôi sẽ không thể xoay sở nổi cho đến tận ngày cưới mất. Số mệnh đang chống lại tôi. Giờ tôi phải chấp nhận thực tế đó. TÔi sẽ không tìm nổi vải may chiếc áo cưới, còn thợ làm bánh sẽ không nhận lời, người cung cấp sẽ thất hứa, và tất cả cácloại hoa lụa tính để kết cổng hoa sẽ mục ra một cách khó hiểuvà rơi rụng từng cánh một. Wyatt thậm chí còn không phun cát và sơn lại cái cổng hoa đó nữa. Tôi chắc cũng khỏi cần phải trưng diện làm gì và sẽ héo mòn từng dây thần kinh rồi bỏ cuộc cũng nên.

Với con mắt mở to, tôi sẽ bị như thế đấy. Phần thưởng quá xavời. Hoặc là phải hành động, hoặc là tự thấy mình trong một cái nhà nguyện nhỏ xíu ở Las Vegas. Đấy là nếu chúng tôi cưới được nhau cơ.

Chuyện này đang khiến tôi phát điên lên mất.

Khi tôi đến sở cảnh sát, Thám tử Forester gặp tôi ở bãi đỗ xe.Anh ta hẳn phải đang chờ tôi đến, vì anh ta nói luôn “Cô sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện. Chúng tôi có giấy phép kiểm tra ảnh và băng ghi hình, nếu hiện giờ chúng vẫn còn được lưu lại. Trưởng an ninh bệnh viện hiện đang kiểm tra việc đó khi chúng tôi đưa ra yêu cầu. “

Ghế trước xe của anh ta chất đầy những cuốn sổ ghi chép, tài liệu, báo cáo, một cái máy tính xách tay, một chai thuốc sát trùng, và những đồ văn phòng linh tinh khác. Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại phải cần đến thuốc sát trùng làm gì, nhưng tôi khônghỏi. Tôi nhấc các thứ ra khỏi chỗ ngồi, trượt người vào, và giữ chúng trong lòng khi tôi cài thắt lưng an toàn. Các tập tài liệu cực kỳ gây chú ý, nhưng tôi đâu đủ thời gian mà đọc chúng. Có thể khi nào anh ta dừng xe lại để đổ xăng hay làm gì đó; lúc đó tôi sẽ nghía nhanh qua vậy.

Ở bệnh viện anh ta hỏi tên người trưởng ban phụ trách an ninh, và trong vài phút đồng hồ chúng tôi được diện kiến một người đàn ông thấp bé độ bốn mươi tuổi với mái tóc cắt sátđầu và tư thế đứng thẳng tắp của người đã ở trong quân đội một thời gian rất dài.

“Tôi là Doug Lawless, trưởng ban an ninh,” ông ta chìa tay ra với một cái bắt tay lắc lên lắc xuống nhanh nhẹn, mạnh mẽ khi Forester giới thiệu cả hai chúng tôi. “Hãy đến văn phòng tôi. Trước tiên Cô Mallory sẽ phải xem ảnh trước, rồi sẽ đến băng ghi hình nếu còn cần đến nữa.”

Chúng tôi theo Lawless đến văn phòng của ông ta, một căn phòng mang tính chất ôn hòa – không lớn đến độ gây cảmgiác ghen tị, nhưng cũng không quá nhỏ khiến ông ta có cảm giác mình không được đánh giá cao. Tôi nghe nói các chínhsách của bệnh viện rất gay gắt.

“Tôi tự lập các file tài liệu,” ông ta cất lời, “ và dán các bức ảnh vào một file riêng, vì thế những thông tin riêng tư sẽ đượcbảo mật. Vui lòng ngồi xuống đây.” Ông ta chỉ vào cái ghế ngay phía trước màn hình LCD và tôi ngồi xuống. “Đây là ảnh của tất cả các nhân viên mà cô tiếp xúc tối hôm bị tai nạn,” ông ta nói. “Bao gồm nhân viên chụp X-quang, cũng như các nhân viên phòng thí nghiệm. Tất nhiên là những nhân viên chínhthức.”

Tôi đã tiếp xúc với nhiều người ở bệnh viên hơn là tôi tưởng. Tôi nhận ra vài khuôn mặt, bao gồm cả Bác sĩ Tewanda Hardy, người đã làm thủ tục xuất viện cho tôi. Vì mái tóc có thể thay đổi được nên tôi không thèm để ý vào mái tóc mà chỉ chú tâm và khuôn mặt, và đặc biệt là đôi mắt. Tôi nhớ rằng cô ta có một đôi lông mi rất dài, thậm chí không chuốt mascara thì đôi mắt cô ta cũng đã rất nổi bật rồi.

Cô ta không có hình trong này. Tôi tỏ ra tin chắc, nhưng vẫn nhìn lại toàn bộ các khuôn mặt một lần nữa theo sự nài nỉ của Forester, rồi lắc đầu một cách kiên quyết y như lần đầu tiên.

“Chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra băng ghi hình ở các tầng.” Lawless lên tiếng. “Tôi lấy làm tiếc vì tầng này vẫn chưa có hệ thống giám sát kỹ thuật số, nhưng tôi hiện đang tiến hành. Cònphòng cấp cứu và các khu hậu phẫu thì có, và một số các tầngkhác, nhưng không phải là tầng này. Tuy nhiên, chất lượng băng thì khá tốt.”

Ông ta kéo rèm các cánh cửa sổ để làm tối căn phòng. Cuốn băng đã có sẵn trong đầu máy, vì ông ta chỉ việc bấm vào một cái nút và màn hình thứ hai sáng lên.

“Cuốn băng này có thiết bị bấm giờ,” ông ta nói. “Cô có nhớ được khoảng thời gian mà cô y tá đó vào phòng không.” Với một cây bút ông ta chỉ vào căn phòng mà tôi đã nằm. Vì các máy quay được treo trên trần nhà, nên tỷ lệ mọi thứ có vẻ nhỏ đi, nhưng hình ảnh vẫn rõ rang và sắc nét.

Tôi ngẫm nghĩ lại sự việc. Sáng đó Sinana vào tầm tám giờ ba mươi, song thậm chí Mẹ có hẹn thì nó cũng chưa rời đi, vì vậy…”Khoảng từ 8h30 đến 9 h sáng.” Tôi lào khào.

“Tốt. Góc quay tương đối hẹp. Để xem chúng ta tìm thấy gì nào.” Ông ta tua nhanh cuốn băng, và mọi người bắt đầu đi qua đi lại ở hành lang và vào ra các phòng giống như những chú Chihuahua đang đua tốc độ. Ông ta dừng băng hai lần để kiểm tra thiết bị bấm giờ, rồi bị vượt quá một chút lên phải tua lại. “Đến rồi.”

Các cuộn băng giám sát thật thú vị. TÔi thấy Sianan đi vơ vẩn vào phòng, và để cho Forester và Lawless một lúc để hồi lại nhận thức câm lặng của họ. “Cô ta sẽ vào theo bất kỳ thời điểm nào kể từ bây giờ.” Tôi thì thào. “ Cô ta đang mặc một bộ đồ màu hồng.”

Và rồi cô ta xuất hiện vào lúc 8 giờ 47 phút.

“Cô ta kìa.” Tôi chỉ. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, nhanh và mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa: bộ đồ màu hồng, cao dong dỏng, không hề do dự, cô ta đi thẳng đến phòng của tôi và bước vào. Mái tóc thẳng màu nâu xuôi xuống hai bờ vai trông thiếu tự nhiên trên màn hình. Cô ta cầm theo bìa kẹp hồ sơ, cái mà tôi không để ý lúc đó, nhưng mà này, lúc đó tôi vẫn còn choáng váng cơ mà. Góc máy quay bắt được hình ảnh cô ta từ phía sau. Vì thế khuôn mặt không nhìn rõ được cho lắm,,chỉ thoáng qua được hình ảnh từ một bên cằm mà thôi.

Cả hai người đàn ông đều đang dí sát mắt vào màn hình để nhìn chăm chú như hai con mèo chờ chuột chui ra từ cái lỗ trong tường.

Mẹ ra khỏi phòng và tôi nghe thấy tiếng thở nhanh gấp gáp của cả hai. “Đó là mẹ tôi,” tôi lên tiếng, trước khi một trong hai người bọn họ buột miệng bình luận theo kiểu đàn ông khiến tôi phải phản ứng lại.

Rồi vào lúc tám giờ năm mươi lăm, cô ta rời đi, nhưng một lầnnữa một bên mặt của cô ta cũng không lộ rõ. Hoặc là do tấmbìa kẹp hồ sơ chắn ngay tầm nhìn, hoặc là đầu cô ta đang cúixuống, hoặc do vai cô ta bị khuỳnh lên.

“Cô ta tránh máy quay,” Lawless lên tiếng. “Cô ta đang dấu đi khuôn mặt của mình. Tôi không biết hết tất cả các nhân viên làm việc trong bệnh viện, nhưng tôi không nhận được ra cô ta. Tôi mong cô nhớ được tên người nhân viên này, CôMallory…”

“Cô ta không đeo biển tên.” Tôi thì thào. “Ít nhất thì tôi cũng không nhìn ra được. Tôi nghĩ có thể biển tên bị giấu trong túi áo khoác, hoặc là cạp quần của cô ta.”

“Như thế là trái với quy định của bệnh viện.” ông ta phản đối ngay lập tức. “Thẻ nhận dạng phải nhìn thấy rõ, yêu cầu dán ảnh chứng minh, hoặc đính hoặc ghim ở phía trên ngực trái. Tôi sẽ phải điều tra kỹ hơn trước khi tôi có thể khẳng định chắc chắn, nhưng tôi không nghĩ cô ta lại là nhân viên ở đây. Vì rằng cô ta không gõ cửa phòng cô mà bước ngay vào trong. Tất cả các nhân viên làm việc tại đây đều gõ cửa trước khibước vào phòng bệnh nhân. “

“Ông có thể chỉnh một góc khác của cô ta không?” Forester hỏi. “Cô ta phải lộ mặt ở chỗ nào đó suốt tầng bốn chứ, cô ta không chỉ có mặt ở mỗi chỗ này thôi.”

“Có lẽ,” Lawless lên tiếng. “Thời điểm này là một tuần trước. Một vài cuốn băng ghi hình, vừa đĩa vừa băng hình đã đượcghi xong hoặc bị xóa. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi lập một file cố định rồi thôi. Cũng có khả năng là cô ta tràtrộn vào bệnh viện bằng quần áo bình thường, mang theo túi xách và thay đồng phục bệnh biện trong nhà vệ sinh công cộng, do đó ngay cả khi chúng tôi có ghi được hình ảnh cô ta vào ra thì chúng tôi cũng không thể phát hiện ra được.”

Cô ta chắc có thể buộc tóc lên, hay đội mũ lưỡi trai nữa. Những hi vọng của tôi vừa tăng lên, nhưng giờ chúng xẹp lép xuống như gián. Cô ta quỷ quyệt, hiểu biết, và cô ta vẫn đi trước chúng tôi một bước. Tôi không biết cô ta, và cũng không lần ra được manh mối nào ngay cả khi xem lại những đoạn băng. Tôi đáng lẽ phải nhận ra rằng bất cứ nhân viên nàotrong bệnh viện cũng phải trình biển tên ở chỗ dễ nhận ra nhất vì những mối lo ngại về an ninh chứ.

“Tôi lấy làm tiếc không cung cấp được hơn,” Lawless nói. “Tôi sẽ xem lại những gì chúng tôi có từ ngày đó, nhưng không lạc quan cho lắm.”

“Ít nhất thì tôi cũng đoán được chiều cao và cân nặng,”Forester lên tiếng, đoạn ghi chú ngắn gọn vào một cuốn sổ tay nhỏ mà mọi cảnh sát thường đem theo bên mình. “Môtả chi tiết hơn trước đó. Chiều cao ….từ 5 feet 8 đến 5feet 10.Cân nặng, khoảng từ 1- 25 đến 1-40.” (cái vụ cân nặng này chưa nghiên cứu kỹ à nha)

Chúng tôi cảm ơn Lawless và rời bệnh viện. Những suy nghĩ của tôi đang chay đua trong đầu, vì dường như có nhiều khảnăng là cô ta không phải là nhân viên bệnh viện – vậy thì dĩnhiên khả năng cô ta làm việc ở nơi khác là rất cao.

Ngay khi tôi yên vị trong xe ô tô của Forester, thì đám giấy tờcủa anh ta cũng yên vị trong lòng tôi, tôi nhặt lên một cuốn sổ,lật đến một trang trống và bắt đầu hí hoáy viết vì tôi nghĩ tốthơn hết là nên chia sẻ suy nghĩ của mình về những chiếc xe thuê với cảnh sát, nhưng tôi cũng muốn giữ giọng cho mình.

“Thanh quản không khá hơn tí nào à?” anh ta hỏi khi loay hoay thắt dây lưng an toàn.

Tôi gật đầu và giơ tay trái lên, ngón cái và ngón trỏ sát hướngvào nhau, cách xa khoảng 1 inch.

“Một chút thôi, hử?”

Tôi lại gật đầu, và tiếp tục viết. Khi hoàn thành xong xuôi tôi xétờ giấy và đưa cho anh ta. Anh ta vừa đọc vừa lái xe, nhănmặt nhìn vào tờ ghi của tôi còn tôi không hiểu tại sao vì tôi viết cực kỳ rõ ràng không hề có chút tẩy xóa hay sử dụng bất kỳ hình trái tim nào để thay cho dấu chấm trên âm I cả. Mà dù sao chăng nữa tôi cũng chẳng bao giờ làm thế.

“Cô cho là cô ta có thể đổi qua một chiếc xe thuê hử? Sao cô nghĩ vậy?”

Tôi viết thêm một tờ nữa rồi đưa cho anh ta.

Anh ta đọc những gì tôi vừa viết, cái nhìn chằm chằm của anh ta liếc qua liếc lại tới lui giữa con đường phía trước và tờ giấy. “Hừm,”

Giả thuyết của tôi là, nếu cô ta không làm việc trong bệnh viện, và theo logic thì cách duy nhất để biết được tôi thậm chí còn nằm trong bệnh viện lúc ấy là cô ta sẽ phải gọi tới hỏi xem tôi đã nhập viện hay chưa. Nhưng tại sao cô ta lại nghĩ ra điều đó, trừ khi cô lại chính là người đã theo tôi đến đó. Vì thế, theo logic thì cô ta phải chính là kẻ đã lái chiếc xe Buick.

Tôi viết thêm một tờ giấy nữa. TÔi nhớ rõ ràng đã nói với cô ta rằng Wyatt là một cảnh sát và rằng anh đang xem xét những cuốn băng an ninh ghi hình ở bãi đỗ xe siêu thị để lấy thông tinvề biển số chiếc xe suýt đâm vào tôi. KHông, tôi đã không kể cho cô ta anh là cảnh sát, không hoàn toàn chính xác như thế, nhưng còn ai khác được phép lục lại băng ghi hình và biển số xe ngoài cảnh sát ra, và khi cô ta kể gì đó về việc có bạn trai làm cảnh sát thì thật tuyệt, tôi đã không đính chính lại, như thế tôi đã gián tiếp công nhận điều đó với cô ta rồi còn gì.

Dù gì thì Wyatt cũng không thể lấy được bất cứ thông tin nào từ cuộn băng, nhưng cô ta không thể biết được chuyện ấy. Thế nên cô ta đã đổi sang lái một cái Chevrolet màu trắng. Vàtrong suốt khoảng thời gian vừa qua tôi đã không còn nhìn thấy chiếc Chevrolet ấy nữa, vì thế hoàn toàn có khả năng côta đang đi một loại xe khác, loại mà theo tôi hoặc là một cái xe đã qua sử dụng hoặc là một cái xe thuê.

Forester cười ngoác đến tận mang tai khi anh ta đọc xong những tờ giấy mà tôi viết. “Tôi nghĩ cô phải là cảnh sát mới đúng,” giọng anh ta đầy vẻ hài long, còn tôi thì quá tự hào với lời khen đến nỗi đỏ hết cả mặt mũi.

Khi chúng tôi trở về sở cảnh sát thì anh ta khăng khăng đòi tôiphải vào trong, thế là chúng tôi kéo nhau vào thang máy đến một nơi mà tôi nghĩ giống như một phòng họp lớn. Tôi đoán theo một cách máy móc thì trừ những chỗ để tống giam ra cáctầng đều là của cảnh sát hết, nhưng tầng này có vẻ là nơi những vụ án nghiêm trọng đều được giải quyết ở đây.

Tôi tự động mò vào phòng của Wyatt trong lúc Forester tiến về phía bàn của anh ta. Cánh cửa phòng Wyatt mở toang và anh vẫy tôi vào. Anh còn đang nói chuyện qua điện thoại, đi qua đilại trong căn phòng bé tẹo, áo khoác đã cởi ra và hai ống tayáo xắn lên như thường lệ. Tôi dừng một chút ngay trước cửa phòng, ngắm nghía đôi mông của anh khi anh đi qua đi lại, vì Wyatt có một đôi mông vĩ đại và tôi đánh giá cao vẻ nghệ thuật bất cứ nơi nào tôi tìm thấy. Trong trường hợp này thì nó đang ở bên trong cái quần dài của anh.

Anh trông hơi đổ mồ hôi, như thể anh vừa mới về đến văn phòng. Hôm nay là một ngày tiết trời khá ấm áp, đủ để khiến cho người ta toát mồ hôi nếu như phải vận một cái áo khoác, vì thế chắc hẳn anh vừa đi đâu đó. Đấy là lý do tại sao Forester lại tháp tùng tôi đến bệnh viện thay vì là Wyatt; anh ta thì đã sẵn sàng, còn Wyatt thì không. Thực ra bình thường thì Forester cũng sẽ phải đi, nhưng Wyatt trong những việc liênquan đến tôi thì anh cực kỳ quan tâm đến.

Anh nhận thấy tôi vẫn còn đang đứng ở cửa, anh liền giải quyết bằng cách đặt điện thoại vào hõm vai và nghiêng đầugiữ lấy nó rồi anh kéo tôi vào trong phòng bằng một tay, tay kia với ta đóng cửa lại. Tôi nghe được tiếng đàn ông phát ta từ ống nghe đều đều liên tục. Vẫn giữ chặt tôi bằng tay trái, Wyatt chộp lấy điện thoại bằng tay phải và thả nó xuống đùitrong lúc anh vít đầu tôi xuống và hôn tôi rất mạnh mẽ.

Người anh toàn mùi mồ hôi, hơi nóng ẩm ướt toát ra từ người anh, và đủ để tôi thoáng nhớ đến hình ảnh của cả hai chúng tôi đêm trước, với mức độ nóng bỏng và làn da ẩm ướt y như vậy. Tôi chọc tay vào xương sườn của anh và áp sát vào anh, tự động lần tìm thấp xuống dưới một chút. Anh giật lùi ra khỏi tôi, hơi gầm gừ, đũng quần anh phồng lên. Cái nhìn chằm chằm xanh biếc của anh đầy hứa hẹn, kiểu như là “Lát nữa đã,”. Rồi anh phát vào mông tôi và quay trở lại với ống ngheđiện thoại trên tai. Sau khi lắng nghe thêm một hoặc hai giây gì đấy, anh thở ra. “Vâng, thưa Thị trưởng,” anh quay lại yên vị ở chiếc ghế của mình.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh một bên ghế còn Wyatt thì tựa người vào thành ghế khi Forester gõ cửa một giây sau đó. Ờ, tôikhông biết lại là Forester cho đến khi tôi đứng lên mở cửa, nhưng đúng vậy đấy. Wyatt cũng vẫy anh ta vào phòng. Đôimắt Forester long lanh sáng rực.

Cuối cùng Wyatt cũng dập máy điện thoại xuống và sự tập trung của anh hướng hoàn toàn vào Forester. “Cậu tìm thấy được gì rồi?”

“Cô ta có ở trên cuốn băng, nhưng không có trong tập ảnh toàn thể nhân viên bệnh viện. Do cách cư xử nhất định, cộng thêm ảnh nhận dạng, Lawless, trưởng ban an ninh bệnh viện, đã cho rằng cô ta không phải nhân viên trong bệnh viện. chúng ta không có nhận dạng Vì thế cuộc điều tra trở về con số không.” Forester nháy mắt với tôi. “Blair đưa ra giả thuyếtrất có ý ích với tôi, dù thông tin của chúng tôi hơi ít nhưng tôi nghĩ là cũng đủ để rà soát lại.” Anh ta đưa tập giấy mà tôi viết qua bàn cho Wyatt.

Wyatt nhanh chóng lướt qua những tờ ghi chú, liếc nhanh qua tôi và lên tiếng. “tôi đồng ý, cô ta có thể đã lái chiếc Buick, nghĩa là không phải một vụ đua xe bất ngờ mà là hành vi cố ý giết người. Nhưng chúng ta sẽ rà soát lại ngày tháng. Các đại lý cho thuê xe thường cho thuê rất nhiều loại xe, nhưng không phải tất cả chúng đều hiệu Buick. Hãy tìm những chiếc xe hiệu đó. Nếu cô ta sử dụng, thì chiếc Buick màu be sẽ phải được trả vào thứ Sáu tuần trước. Cô ta sẽ thuê chiếc Chevrolet trắng cùng ngày hôm đó, nhưng tôi rất nghi ngờ việc cô ta thuê lại cùng một đại lý. Tôi nghĩ cô ta có thể sẽ đến một hãng khác, rồi lại trả chiếc Chevrolet trắng và mượn một cái khác vào thứ Tư, ngay trước khi cô ta phóng hỏa căn nhà. Kể từ khi Blair thoát được khỏi đám cháy tôi cho là cô ta hẳn đã trả xe vào ngày hôm qua. Giờ cô ta lái một chiếc xe khác, còn chúng ta không hề nắm được manh mối nào về việc tìm kiếm này.”

Forester ghi tóm tắt lại thật nhanh, chỉ dừng có một lần để gãi gãi cằm. “Tôi có thể liên hệ với các hãng cho thuê xe để lấy danh sách tên những phụ nữ thuê xe vào thời điểm nhất định. Nếu bất kỳ ai đó thuê lại lần hai, chúng tôi sẽ điều tra thêm.”

Wyatt gật đầu. “Cứ vậy đi. Chúng ta sẽ cố gắng hoàn tất ngày hôm nay, nếu bất kỳ hãng xe nào cản trở và yêu cầu giấy phép của tòa án. “ Với cuộc điều tra đúng theo thủ tục như thế này thì hầu hết các thẩm phán sẽ không giải quyết ký giấy phép vào cuối tuần; sẽ phải đợi cho đến tận thứ Hai.

Forester liếc về phía cửa, và ở đó xuất hiện một nữ thám tử, đôi mắt cô ta mở to đầy hứng thú và tập trung vào tôi.

“Cô Malorry,” cô ta nói lớn đến nỗi đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong tầng. “Tôi rất vui mừng được gặp cô! Cho tôi xin chữ ký được không? Tôi muốn dán nó trong phòng thay đồ nữ!” cô ta đưa ra một tờ giấy các cạnh rách tả tơi, trong lúc một đám đông đổ xô tới ngay đằng sau cô ta nhìn chăm chú với thái độ trịnh trọng. Tôi gần như cảm nhận được niềm hân hoan chất chồng.

Tôi tự động cầm lấy tờ giấy và nhìn xuống, ngay lập tức tôi nhận ra nó chính là một trong những tờ giấy mà tôi đã viết lúc bị nhốt trong chiếc xe cảnh sát của DeMarius Washington, tôiđã dán nó lên cửa sổ bằng bã kẹo cao su. Nhưng chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?

Trong chớp nhoáng tôi nhớ ra DeMarius đã liếc mắt vào những tờ giấy và cười toét đến tận mang tai, Forester cũng vậy. Một người trong số họ chắc hẳn đã giấu biến đi một tờ, thay vì nhét tất cả chúng vào túi xách của tôi cùng với những đồ vật khác.

“Để xem nào,” Wyatt lên tiếng với vẻ nhẫn nhịn, hơi cảnh giác khi nhìn thấy tờ giấy.

Forester giật ngay lấy tờ giấy khỏi tay tôi và đưa tận bàn cho Wyatt, trong lúc mọi người túm tụm ngoài cửa cười tung tóe.

Với hàng chữ to cộ viết rời nhau mà tôi đã tô đi tô lại để cho đậm hơn, là những gì tôi muốn nhằm một phát súng kết liễuvào tất cả những gã đàn ông chết dẫm đã không cho tôi ra khỏi cái xe cảnh sát bốc mùi đó:

KÍCH CỠ MỚI LÀ QUAN TRỌNG.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Lần này anh không dùng tay để tôi im đi nữa. Anh dùng chính miệng của anh. “Kích cỡ mới thành vấn đề, hử?” Wyatt miệng gầm gừ tay kéo giật tôi vào eo anh ngay lúc bước vào nhà sau tôi chưa đầy năm phút buổi chiều muộn. Tôi đã lỉnh ra khỏi phòng làm việccủa anh giữa những tiếng rú lên cười ngặt nghẽo và giông thẳng một mạch đến cửa hàng bán vải thứ ba, nơi mà – bla bla bla – tôi đã tìm được loại vải mà mình thích. Tôi cực kỳ vui sướng đến độ thậm chí còn không thèm hỏi đến giá cả, nóikhông ngoa, đắt đến mức khó mà tin nổi, nhưng bạn sẽ không thể nào nhận được một loại vải đẹp mà chỉ phải trả có 1 đola 99 cent một yard thôi đâu. Món chiến lợi phẩm của tôi giờ nằm ngoan ngõan trong cốp chiếc xe thuê, và sáng ngày mai tôi sẽmang ngay đến nhà cho dì Sally. Dì định may xong chiếc áo cưới trong suốt cả những ngày cuối tuần.

Giờ thì tôi phải giải quyết cho xong với Wyatt.

“Ờ,,,” Tôi thở hổn hển giữa những nụ hôn ngấu nghiến. Bạn mong tôi phải nói dối cái gì đây?

“Thật tốt là anh có đủ để đối đãi với em.” Anh đã kéo phăngkhóa quần jeans của tôi và đang tuột chúng xuống.

Ôi trời, anh làm thế. Anh cũng biết và anh chứng minh thêm một lần nữa. Ít nhất thì anh đặt tôi nằm ở trên chiếc ghế dài thay vì chỉ đơn giản kéo tôi xuống sàn nhà.

Và rồi anh nấn ná vuốt ve tôi, nhìn vào thân thể tôi khi anh siết chặt hông tôi bằng hai bàn tay khỏe khoắn. “Điều khác biệt,” anh thở ra gay gắt. “Không biện pháp ngừa thai nào hết.”

Hẳn rồi. Không phải chỉ là sự khác biệt về mặt thể chất, mà còn là khác biệt về tinh thần. Vì trí óc là nơi nhạy cảm kích thích nhất… wow. Mọi thứ đều mãnh liệt, dữ dội, và tình dục giữa hai chúng tôi đã thật mãnh liệt vô cùng.

Rồi anh nặng nề nằm đè lên tôi, siết chặt lấy hông tôi như mộtthói quen. Sửng sốt, tôi bắt đầu ý thức đựơc rằng anh vẫn chưa cởi hết đồ, cho dù anh đã xoay xở tuột hết nửa người dưới của tôi. Chiếc huy hiệu của anh vẫn còn ở thắt lưng, ép chặt vào nơi mà tôi không hề muốn tí nào, cám ơn rất nhiều,cái vật đen sì bự chảng đó lỗ mãng ấn vào phía bên trong bắpđùi trái của tôi.

Tôi vặn vẹo phía dưới anh. “Anh vẫn còn mang vũ khí.” Tôi phàn nàn.

“Ừ, nhưng anh tháo đạn ra rồi.”

Tôi đẩy mạnh hai vai anh ra. “Cái huy hiệu… ui!”

Dừng lại vài lần vì những cái hôn, anh chống hai bàn tay lên cái nệm mà tôi đang nằm và cẩn thận nhấc người lên. Thật ra chuyện này đã không được lên kế hoạch kỹ càng, còn giờchúng tôi phải đối mặt với những vấn đề thực tế. Bạn hiểu ý tôilà gì rồi đấy. Cám ơn trời vì chiếc ghế làm bằng da

Sau khi tắm rữa xong xuôi chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối. Trước đó thì anh hẳn sẽ ăn ở ngòai, nhưng vì tôi dọn đến ở cùng nên tôi đã nhồi nhét vào chiếc tủ lạnh nhà anh toàn những đồ chế biến sẵn nên chỉ cần hâm nóng lại thôi. Tôi naychúng tôi chọn món lasagna (món bột với cà chua và nước sốt và phó mát hấp chung) ăn cùng với salad. Salad trộn là món mà tôi thêm vào thực đơn trong tủ lạnh. Tôi chắc phải giảng giải cho anh về những đồ ăn dành cho con gái mới được.

Sau bữa tối, tôi nhẫn nhục chịu đựng. Tôi đã suy đi tính lại vàlẩn tránh nghĩ về buổi tối thứ Ba ấy, và tôi không thể nào màhòa hoãn thêm được nữa. Chúng tôi sẽ yêu nhau mà không cần bất cứ biện pháp tránh thai nào cả, vì chúa.

“Tất cả những điều mà anh đã nói…” tôi bắt đầu ngay khi chúng tôi thu xếp chén đĩa.

“Anh đã bị kích động. Đàn ông sẽ phát ngôn bất cứ điều gì đểcó được sex.”

Tôi nhìn chòng chọc anh. “Tối thứ Ba cơ. Lúc anh điên tiết ấy.”

Anh trở nên căng thẳng, và tập trung mọi sự chú ý vào tôi. “Emnghĩ về chuyện đó nhiều quá rồi, hử? Thôi được, giải quyết nào, vì anh có thể xin lỗi thêm một lần nữa và cho qua đi.’

Đó hoàn toàn không phải là giọng điệu nghiêm trọng mà tôi cần. Cái nhăn mặt của tôi biến thành cái nhìn giận dữ. “Đâykhông phải là vấn đề đưa ra để mà xin lỗi, mà là chúng ta cần phải đối mặt, thành thực và đưa ra quyết định cuối cùng.”

Anh khoanh tay lại và chờ đợi.

Tôi hy vọng là giọng nói của mình sẽ phản ánh phần nào sự giải thích. Cái cổ họng đã được nghỉ ngơi suốt một buổi chiều đã khiến tôi trở lại được với chất giọng ồm ộp dễ sợ như ếch kêu của mình, ít nhất thì cũng còn phát ra tiếng được. Tôi thở phì ra và bắt đầu.

Anh đã nói rằng em dở trò thủ đoạn, rằng em đòi hỏi anh phảilo cuống lên và làm phiền đến anh lúc anh không có thời gian, và rằng em gọi anh vì bất kể điều gì hiện ra trong đầu em vàbắt anh phải kiểm tra. Anh cũng nói em hợm hĩnh khó chiều. Còn những ý khác đều cùng trong chủ để này hết. Em hợm hĩnh khó chiều, em luôn hợm hĩnh khó chiều, và em sẽ luôn hợm hĩnh khó chiều đấy. Điều đó sẽ không thay đổi được đâu. Còn em cũng sẽ không thay đổi.”

“Anh không hề muốn em thay đổi, “ anh tiếp lời, với tay về phía tôi nhưng tôi bước ra xa khỏi anh và vẫy vẫy tay bắt anh phải im lặng.

“Để em nói hết đã, vì em không biết mình còn nói được đến khi nào nữa. Em không giở trò thủ đoạn nào ra cả, vì thế ở đây có sự khác biệt về mặt quan điểm. Em không nghĩ em đòi hỏi anh phải lo cuống lên, nhưng em coi anh là người quan trọng nhất và em mong anh cũng thế - vì bất kỳ lý do gì, dĩ nhiên là phải cả từ hai phía. Nếu anh đang ở hiện trường, ví dụ thế nhé, thì em sẽ không mong anh nhảy bổ đến chỗ cái ô tô của em chỉ vì mỗi chuyện là ắc quy hỏng. Em đã có Hiệp hội xe hơi Mỹ lo cho rồi.”

“Và em không gọi anh đến để kiểm tra từng những thứ cỏn con. Thật đấy. Nhưng em sẽ rất mong anh làm những điều đó vì em, giả như thu xếp thẻ đỗ xe mà em tình cờ lấy được, nhưng em sẽ không nhờ anh bỏ vé phạt vì tội đi quá tốc độ cho phép hay làm giả hồ sơ hay bất kỳ thứ gì đó, vì thế em nghĩ là hoàn toàn hợp lý. Nhưng rốt cuộc đây là quyết địnhcủa anh, có hoặc không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Nếu bản tính hợm hĩnh khó chiều làm phiền đến anh nhiều quá,nếu em chẳng đáng đối với anh, thì anh nên kết thúc ngay bây giờ luôn đi. Chúng ta sẽ vẫn sẽ chung sống cùng nhau một thời gian nữa, nhưng chúng ta nên hủy đám cưới này…

Anh đưa tay lên miệng tôi. Đôi mắt anh ánh lên những tia lấp lánh. “Anh không biết có nên cười hay không nữa.”

Cười? Trái tim tôi tan vỡ ra từng mảnh, và tôi đã phải lấy hếtcam đảm để đứng giải bày tất cả trước anh, còn anh thì muốn cười?

Đàn ông thật không thể nào cùng chung một loài với phụ nữ được. Rõ là không thể nào.

Bàn tay kia của anh truợt quanh eo của tôi, kéo tôi vào sát lạibên anh. “Thỉnh thoảng em khiến anh điên tiết đến độ muốn cắn nát cả mười đầu ngón tay, nhưng từ khi chúng ta chungsống với nhau, chẳng có ngày nào anh thức giấc mà lại không mỉm cười hết. Khỉ thật, em đáng để phải vướng vào rắc rối lắm. “

Tôi cáu kỉnh định đẩy phắt anh ra, nhưng anh cười phá lên và nắm chặt lấy hai tay tôi, kéo chúng lên sát ngực. ‘Anh yêu em, Blair Mallory sắp trở thành Blair Bloodsworth. Mọi thứ về em, thậm chí cả tính hợm hĩnh khó chiều- cả những tờ ghi chú mà em viết nữa, mà này, những thứ đó hoàn toàn đã làm khoây khỏa nỗi oán giận của những gã đàn ông thâm niên hơn anh ởchỗ làm đấy. Anh không biết bằng cách nào mà gã khốn Forester lại xoay sở giấu đi mảnh giấy đó đi được mà không bị anh phát hiện, nhưng anh sẽ điều tra ra sớm thôi,” anh lầmbầm.

“Em không viết ra chỉ để chọc cười,” tôi ngắt lời, hoặc là cố đểmà ngắt lời. “Lúc đó em muốn giải thích cho cặn kẽ.”

“Ô, anh hiểu ý rồi. Em đang điên tiết như quỷ với tất cả bọnanh, còn sau khi bọn anh biết được lý do thì bọn anh lại phảithừa nhận rằng em đã đúng. Nhưng anh sẽ vẫn làm thế, để giữ cho em được an toàn. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cho em an toàn. Giờ thì làm thế nào để bậc đại trượng phu thể hiện được điều này đây? Đám cưới vẫn sẽ được tiến hành.Anh trả lời xong các câu hỏi của em rồi nhé.

Tôi không biết liệu có nên bĩu môi, cào cấu hay thụi cho anh một quả không nữa. Tôi hoàn toàn trông sưng sỉa. Ôi trời, tôi lại thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Anh thừa biết tôi sẽ không bao giờ thay đổi, và anh vẫn muốn cưới tôi? Tốt thôi.

“Dù gì thì cũng làm rõ một việc nữa cho anh.”

Tôi ngước lên, và anh lợi dụng cử chỉ đó để hôn tôi đến những hai lần.

“Sao em lại muốn một thẻ đỗ xe cố định mà không phải là thẻđỗ xe nhanh? Một thẻ đỗ nhanh tốn nhiều tiền hơn, bất lợi hơn cho bằng lái xe, và làm cho chi phí bảo hiểm tăng lên.”

Tôi khó mà tin nổi là anh không nhận thấy điểm khác biệt ở đây. “Thẻ đỗ xe nhanh sẽ là thứ em chọn. Nhưng thẻ cố định ư? Xin lỗi! Ai sở hữu đất đai của thành phố nào? Các đối tượng nộp thuế chứ sao. Em là người duy nhất còn nghĩ rằngchẳng cần phải bận lòng khi có người bị tính phí đậu xe ở chính phần đất của họ, và rồi bị phạt nếu như họ đỗ xe quá lâu. Thật chẳng Mỹ một chút nào. Chuyện này nói thẳng ra là… cực kỳ phát xít…”:

Lần này anh không dùng tay để tôi im đi nữa. Anh dùng chính miệng của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Trời trở lạnh vào ban đêm, và bắt đầu mưa vào buổi sáng. Thường thì vào thứ Bảy tôi sẽ đến chỗ làm sớm vì ngày hôm ấy rất bận, nhưng khi tôi nói chuyện với Lynn, cô ấy cho biết JoAnn đang giải quyết rất tốt, lại còn gợi ý xin chuyển hẳn sang làm công việc đó nữa. Tôi đồng ý ngay vì nếu không thì ba tuần tới tôi sẽ chết toi.

Wyatt ngủ dậy muộn, anh nằm ườn vắt người ngang giường, còn tôi tự tiêu khiển bằng cách viết một bản danh sách các viphạm của anh. Mong tôi quên đi điều quan trọng đó hả? Không đời nào đâu nhé. Tôi cuộn bằng tròn trong cái ghế tolớn của anh, hoàn toàn định ăn không ngồi rồi đến hết sáng. Mưa dường như cứ rả rích chẳng vội vàng gì. Tôi thích nghe tiếng mưa, nhưng ít có cơ hội làm việc đó vì tôi rất hay bận rộn. Tôi cảm thất an toàn và vui sướng vì được Wyatt bao bọc, và để cho các thám tử tiến hành công việc mất thời gian là đi tới đi lui theo dõi kẻ bám theo tôi. Họ đang lần theo những chiếc xe thuê, tôi chỉ biết đến thế thôi.

Tôi có thể nói ra thành tiếng. Trước sự vui sướng của mình, tôi thực sự đã nói được. Giọng tôi vẫn còn khàn khàn, nhưng ít nhất thì nó cũng đã hoạt động lại. Tôi chưa bao giờ có thể trở thành một nữ tu tuân theo lời thề câm lặng của mình. Hãynghĩ đi nào, tôi không thể là một nữ tu sĩ, xong.

Tôi gọi cho Mẹ và nói chuyện với bà. Mẹ đã gặp dì Sally và dì bớt căng thẳng đi rất nhiều; dì Sally đã gọi cho dượng Jazz đểxin lỗi, và họ tính gặp mặt giải quyết riêng với nhau cho xong vào sáng nay. Tôi băn khoăn liệu tôi có nên đến ngày mai mới mang vải áo cưới của mình sang cho dì không, Mẹ thì nói có. Tôi đã lấy mẫu áo, làm sao để có thể hài hòa khi đi bênh cạnh Wyatt trong lễ cưới.

Rồi tôi gọi cho Siana tán gẫu một lúc. Sau khi cúp máy, tôi mang tất cả quần áo của mình lên lầu và quẳng hết lên chiếc giường trong phòng ngủ phụ. Tôi thử lại những đôi giày mớilần nữa, đi đi lại lại trong phòng để đảm bảo chúng không bó chặt vào ngón chân. CÙng lúc đó Wyatt đi lên; tôi nghe tiếng anh xuống dưới nhà lấy cà phê, rồi quay trở lên và tựa người vào khung cửa vừa uống vừa quan sát tôi với nụ cười nửa miệng ngái ngủ của mình.

Vì lý do nào đó mà anh cảm thấy lúng túng trước những đôi giày mới của tôi. Tôi mua những thứ mà mình đã cân nhắc kỹ càng: giày tập thể thao – ba đôi – cộng thêm giày cao gót, vài đôi xăng đan, vài đôi giày đế mềm màu đen, một đôi giày đế bằng đen nữa, à, danh sách này còn nữa đấy.

“Chỉ mỗi loại giày đen thôi thì em cần bao nhiêu?” cuối cùng anh buột miệng hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào một dọc những đôi giày đặt ngay ngắn trên sàn nhà.

Thôi được, giày dép không phải là vấn đề đáng cười. Tôi lạnh lùng liếc trả lại anh. “Em cần hơn một đôi.”

“Rồi sao em không đi hết?”

“Bởi vì em sẽ vẫn cần hơn một đôi.”

Anh thốt lên, “Hừm,” và khôn ngoan bỏ qua chủ đề này.

Lúc ăn sáng tôi bảo với anh là tình hình dượng Jazz và dì Sally đã được giải quyết xong. Anh hơi có vẻ sửng sốt. “Sao em làm được thế? Em còn đang phải trốn kẻ theo lén đốt rụi nhà của em cơ mà. Em lấy thời giờ vào lúc nào?”

“Em tạo ra. Sự tuyệt vọng là động cơ thúc đẩy tốt.” Bản thân tôi cũng hơi lấy làm sửng sốt. Anh thực sự là chẳng biết gì về việc tôi đã tuyệt vọng đến thế nào.

Sau khi ăn sáng xong tôi trở lên lầu và lăng xăng với đống quần áo mới, cắt nhãn, giặt những thứ cần phải giặt trước khi mặc chúng vào, là mượt những nếp nhăn bướng bỉnh trên nền vải, rồi sắp xếp lại tủ quần áo của Wyatt và treo toàn bộ đồ của tôi vào đó. Giờ thì nó không còn là cái tủ của riêng Wyatt nữa rồi, nó là chung của cả hai chúng tôi, có nghĩa là ¾ diện tích trong tủ sẽ là phần của tôi. Đến giờ thì tốt thôi, vì tủ quầnáo thưa thớt chỉ dành cho những tháng cuối năm này, còn sau đó tôi phải mua đồ rét này, đồ cho mùa xuân này, rồi cả đồ cho mùa hè nữa - ờ, chắc sẽ cần phải sắp xếp tủ lại nhiều đây.

Các ngăn kéo tủ cũng cần được dọn dẹp và sắp lại. Cả bàn trang điểm trong phòng tắm nữa. Anh lại dựa người vào cửa và quan sát tôi trong lúc tôi xổ tung tất cả những thứ trong các ngăn kéo ra giường. Anh cứ cười mãi như thể nhìn thấy cảnh tôi cứ phải phơi cái mông trần ra trong khi anh chỉ đứng quan sát này lại khiến anh hoàn toàn thỏa mãn. Tôi chả biết tại sao lương tâm của anh lại không giết chết anh đi cho rồi.

“Có gì buồn cười hả?” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng hỏi với giọng hơi cáu kỉnh

‘Chả có gì đáng cười hết.”

“Anh đang cười nhe răng kia kìa.”

“Ừ.”

Tôi chống nạnh và quắc mắt với anh. “Thế sao anh lại cười?”

‘Anh đang xem em làm tổ - trong ngôi nhà của anh.” Anh đưa cái nhìn sụp mí lúc nhấm nháp từng ngụm ly cà phê của mình. “Có chúa mới biết được anh đã phải cố gắng nhiều mới tóm được em về đây.”

“Hai tháng,” tôi giễu cợt đáp trả, “Làm như ghê gớm lắm ấy,”

“Bảy mươi tư ngày mới chính xác, từ lúc Nicole Goodwin bị bắn còn anh tưởng nhầm là em. Bảy mươi tư ngày dài, bựcbội,”

Giờ tôi mới thực là giễu cợt. “Chả có lý nào mà một người đànông lại coi sex là thứ gây bực mình hết.”

“Không phải là sex. Thôi được, chỉ phần nào thôi. Nhưng vẫn gây bực mình, vì em phải sống ở một nơi nào đó khác cách xa anh.”

“Giờ em ở đây rồi. Tận hưởng đi. Cuộc sống mà anh đã sống giờ hết rồi.”

Anh cười phá lên rồi đi lấy thêm cà phê. Tiếng chuông điện thoại reo lên lúc anh xuống dưới lầu, anh nghe máy, sau đó vài phút anh leo lên chỉ để lấy súng và huy hiệu. “Anh phải đi,” anh nói. Thật bất bình thường, hoặc chẵng có gì cần phải kể cho tôi nghe hoặc là anh đã kể rồi. Sở cảnh sát chắc hẳn thiếu người, mà tình hình này thì còn hơn cả bệnh kinh niên. “Em biết trình tự rồi. Đừng cho bất kỳ ai vào nhà.”

“Thế nếu như em thấy có người mang bình ga và lảng vảng xung quanh nhà?”

“Em biết cách bắn súng không?” Anh hỏi, và không hề đùa một chút nào.

“Không,” tôi biểu lộ sự hối tiếc, nhưng tôi đoán đó là thứ tôi không nên tránh né làm gì.

“Tầm này tuần tới anh sẽ huấn luyện cho em, em sẽ biết.” Anh lên tiếng.

Tốt. Phải có việc gì lấp vào khoảng thời gian rảnh của tôi chứ, đấy là giả sử là tôi rảnh. Tôi nên ngậm chặt miệng lại. Hơn nữa, việc biết cách sử dụng một khẩu súng sẽ thú vị lắm đây.

Anh hôn tạm biệt tôi và biến mất sau cánh cửa. Một cách lơ đãng tôi lắng nghe tiếng kéo cửa gara khi nó mở ra, và một giây sau đó lại đóng vào, rồi tôi quay trở về với việc sắp xếp và phân loại còn dang dở của mình.

Một vài thứ đồ ở trong tủ rõ ràng là đã lẫn vào, chẳng hạngăng tay bóng chày, bộ đồng phục đánh giày, một chồng sách của học viện cảnh sát, một hộp giầy đầy ngập ảnh. Ngay saulúc tôi mở hộp giày ra và nhìn thấy những thứ bên trong, tôi quên phắt đi mọi thứ khác và ngồi bắt chéo chân xuống sàn nhà bên cạnh giường, và lục tung chúng ra.

Đàn ông không quan tâm nhiều đến những bức ảnh cho lắm, đó là lý do tại sao những thứ này lại bị nhồi nhét trong một cái hộp đựng giày và bị vứt vào một xó. Rõ ràng là mẹ anh đã đưa cho anh một số: những bức ảnh thuở nhỏ của anh và chị gái, Lisa, hai độ tuổi khác nhau. Hình ảnh Wyatt hồi lên sáu khiến cho trái tim tôi tan chảy. Anh nhìn cực kỳ ngây thơ và trongsáng, không có vẻ gì giống như một người đàn ông rắn rỏi mà tôi yêu, ngoại trừ đôi mắt sáng lấp lánh. Lúc anh mười sáu tuổi, thì vẻ ngoài của anh đã hoàn toàn lộ rõ vẻ cứng cỏi và mạnh mẽ rồi. Có những bức ảnh chụp anh mặc đồng phục bóng chày thời còn học ở trường trung học và đại học, và những bức ảnh khác chụp khi anh đã là cầu thủ chuyên nghiệp, nhìn rất khác nhau. Đến giờ, bóng chày không còn là một trò chơi nữa, mà là một nghề hẳn hoi, và là một nghề nặng nhọc.

Có một tấm ảnh Wyatt chụp chung với bố, ông đã mất cách đây khá lâu. Wyatt lúc ấy khoảng 10 tuổi, và anh vẫn còn ánh nhìn ngây ngô. Bô anh chắc đã mất ngay sau khi tấm ảnh này được chụp, vì Roberta đã kể cho tôi nghe Wyatt chỉ vừa mới 10 tuổi khi chuyện đó xảy ra. Đó là khi nét ngây ngô của anh dần biến mất, tất cả những bức ảnh được chụp sau đó đã thể hiện vẻ hiểu biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên và hạnh phúc.

Và rồi tôi tìm được bức ảnh anh chụp cùng với người vợ trước.

Đập vào mắt tôi là dòng chữ được ghi ở đằng sau, vì bức ảnhbị úp xuống. Tôi xoay nó lại. Nét chữ con gái khá đẹp ghi chú:Wyatt cùng tôi, Liam và Kellian Greeson, Sandy Patrick và cô bạn gái tóc vàng (bimbo) mới nhất của anh.

Tôi xoay tấm ảnh lại, nhìn vào khuôn mặt của Wyatt, Anh đang cười tươi nhìn vào máy ảnh, cánh tay choàng cẩu thả lên vai của một người con gái có mái tóc hoe đỏ khá xinh.

Một nỗi ghen tuông nhoi nhói dội lên trong tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh cùng với bất kỳ người đàn bà nào khác, đặc biệt là người mà anh đã từng cưới. Tại sao cô ta lại không phải là người nhìn giản dị hay thô cứng, ai đó phải không hợp vớianh, thay vì nhìn quá xinh đẹp và…

… là kẻ lén theo tôi.

Tôi nhìn trừng trừng vào bức ảnh, không thể tin nổi vào mắt mình. Tấm ảnh chắc khoảng 15 năm trước và cô ta nhìn trẻ măng, vẫn còn là một thiếu nữ, dù tôi đoán là cô ta chỉ trẻ hơn Wyatt một hai tuổi gì đó thôi. Mái tóc rất khác, dĩ nhiên rồi: hồi những năm 80 thì mốt tóc cuốn bông lên còn thời thượng chođến tận những năm 90 cơ. Trang điểm thì quá đậm, không phải vì tôi phán xét gì cả đâu. Đôi lông mi dài cong vút khiến cô ta trông như đang dán mí giả vậy.

Chả còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi với lấy ống nghe điện thoại trong phòng ngủ.

Đường dây câm lặng

Tôi chờ, thỉnh thoảng phải mất vài giây thiết bị không dây mới thông được tín hiệu. Vẫn không có gì xảy ra.

Cũng mấy lần như thế này xảy ra khi tôi không thể nối máy được và cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng khi một kẻ sát nhân theo lén ngay sau lưng tôi còn tín hiệu điện thoại thì bịmất, ờ, tự nhiên tôi phải giả định điều tồi tệ nhất. Ôi trời ơi, cô ta đang ở đây! Bằng cách nào đó cô ta đã cắt đứt dây điện thoại, việc này chẳng khó một chút nào.

Đó là lúc tôi nhận thấy rằng ngôi nhà vắng lặng và yên tĩnh quá mức bình thường. Không có tiếng lò sưởi, không đènchiếu sáng, không tiếng tủ lạnh kêu. Chẵng có tiếng động nào.

Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức điện tử. Mặt chiếc đồng hồ trống rỗng.

Điện đã tắt. Tôi không nhận ra vì phòng ngủ đủ cửa sổ để ánhsáng ban ngày chiếu sáng toàn bộ căn phòng, thậm chí cả vào những ngày mưa, thêm nữa tôi đã bị cuốn vào những bức ảnh đang cầm trên tay.

Điện vẫn còn lúc Wyatt rời khỏi nhà, vì tôi đã nghe thấy tiếng cửa gara cuốn lên. Anh đi chưa quá 50 phút, vì thế điện mất cũng không thể lâu hơn thế được. Điều đó chứng minh cái gì nào? Cái gì ư? Rằng cô ta đã chờ cho đến khi anh ra khỏi nhà rồi mới lẻn vào? Cô ta làm thế nào mà biết cả nơi anh sống? Chúng tôi đã rất cẩn thận, không ai bám theo chúng tôi về đây hết.

Nhưng cô ta biết nơi anh làm việc. Để biết được địa chỉ này thìtất cả những gì cô ta phải làm chỉ là chờ ở đó và theo anh về tận nhà, thậm chí có thể trước cả khi cô ta bắt đầu theo dõi tôi. Việc theo sát anh sẽ dẫn cô ta đến với tôi.

Tôi bước bằng hai bàn chân trần không một tiếng động và tìm lại chiếc di động mà tôi đã quẳng nó đâu đó trên giường. Tôi đã mang theo nó lên lầu vì rất nhiều người gọi vào di động khi họ muốn gặp tôi. Mất điện sẽ không ảnh hưởng gì đến điệnthoại di động, trừ khi nó ra khỏi vùng phủ sóng hoặc hết pin, còn ở đây thì tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng gì.

Người tôi run lẩy bẩy lúc bấm số di động của Wyatt, tóc tôi dựng ngược cả lên. Rõ ràng là tôi đang khiếp đảm. Lặng lẽ hết mức có thể, tôi lẻn vào phòng tắm và đóng chặt cửa lại, để tiếng nói của mình không bị vang ra ngoài.

‘Gì thế?” Anh nói vào tai tôi.

‘Là Megan,” tôi thốt lên. “Là Megan. Em đang xem những bức ảnh cũ của anh, chính là cô ta.”

“Megan? Anh lặp lại, giọng cực kỳ kinh ngạc. “Chuyện đó không thể…”

“Em cóc quan tâm là không thể cái gì!” Tôi điên cuồng thì thào. “Là cô ta. Cô ta là kẻ lén theo em. Và mất điện rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta ở đây, nếu cô ta đang ở trong nhà…”

“Anh sẽ về,” anh nói sau một chút do dự mơ hồ. “Và anh sẽgọi cho chiếc xe tuần tra gần nhất. Nếu em nghĩ cô ta đang ởtrong nhà thì em ra khỏi đó ngay, bằng bất kỳ giá nào. Em hiểuchưa? Rất nhiều lần em đã đúng, rồi, và em đã có quá nhiều những cuộc gọi đến liên tục. Nếu cần phải trèo qua cửa sổ lần nữa thì cứ làm đi.”

“Được rồi,” tôi trả lời, nhưng anh đã cúp máy và đầu bên kia điện thoại câm lặng.

Anh đang trở về nhà. Anh đã đi khoảng 50 phút rồi, vì vậy anhsẽ mất từng đó thời gian để quay trở lại đây, trừ khi anh lái xe thật nhanh. Có thể một chiếc xe tuần tra sẽ gần hơn.

Thật kỳ quặc là việc anh quả quyết rằng anh tin tưởng vào bản năng của tôi đã làm tôi bình tĩnh lại. Có lẽ đó là vì tôi không còn cảm thấy cô độc nữa, vì bên cạnh tôi đã có sự trợ giúp.

Tôi cài chế độ câm cho di động, và nhét nó vào túi áo. Ít nhất thì lần này tôi không bị bắt gặp trong bộ đồ ngủ mỏng manhkhông giày không tất nữa. Chiếc áo thun dài tay và cái quần len kẻ sọc đã bảo vệ tôi hơn nhiều. Ờ, mà tôi vẫn chưa mang giày, nhưng ít nhất thì tôi cũng đang đi tất, - và thậm chí nếu tôi có đi giầy đi chăng nữa tôi cũng sẽ tháo chúng tra, vì lợi ích của mục đích cần phải yên lặng.

Tôi nghĩ Tôi có thể đang để trạng thái kích động của mình tác động,, nhựng lần trước tôi đã tự cam đoan một điều y như ht6e1, cô ta đã thiêu rụi căn nhà của tôi rồi. Tôi dường như có giác quan thứ sáu nào đó với cô ta mỗi khi cô ta lại gần bên cạnh, và tôi tin vào giác quan ấy cảu mình.

Ít nhất thì tôi không còn phải tự hỏi lý do tại sao hay tôi đã làm gì để cho người ta cố tình giết chết mình nữa. GIờ thì tôi hiểu. Đó là Wyatt. Wyatt yêu tôi, và chúng tôi sắp sửa kết hôn. Cô ta không thể nào chịu đựng được việc đó.

Roberta đã kể cho tôi lúc Megan nộp đơn xin ly hôn, Wyatt đơn giản là đã co chân chạy trốn. Anh đã không quan tâm đủ để cố gắng duy trì cuộc hôn nhân, hoặc đủ để suy xét lại về quyết định trở thành một cảnh sát của anh. Cô ta đã không đủ quan trọng đối với anh. Điều đó chắc phải ăn mòn cô ta trongsuốt bao năm qua, rằng cô ta đã không đủ quan trọng với người đàn ông mà cô ta đã yêu. Tôi hiểu cảm giác ấy, không phải là tôi bày tỏ nỗi cảm thông dành cho cô ta hay bất kỳ điều gì ngu ngốc tương tự như vậy. Làm ơn đi. Ả điên này đã cố giết chết tôi đấy.

Roberta kể cô ta đã tái hôn ngay sau đấy một năm. Cuộc hôn nhân thứ hai này chắc cũng thất bại thảm hại, chứ nếu không thì tại sao cô ta vẫn còn yêu Wyatt? Nhưng cô ta vẫn còn yêu, vì Wyatt đã không cưới ai khác nữa, và chắc cô ta bám lấy cái suy nghĩ rằng tận sâu thẳm trong lòng anh vẫn còn yêu và có lẽ một ngày nào đó họ sẽ quay lại với nhau – cho đến khi tôi chen vào. Thông báo đính hôn của chúng tôi nằm chình ình ngay trên mặt báo. Phải chăng cô ta có thói quen lướt mạng và đọc tờ tin tức địa phương, hay tên của anh phổ biến trên trang Google quá chăng? Có lẽ ai đó trong vùng quen cô ta vàđã kể cho cô ta nghe. Bằng cách nào mà cô ta tìm hiểu rađược thì không thành vấn đề, mà chính phản ứng của cô ta với tin tức đó mới rất thành vấn đề.

Tôi cố nghĩ đến bất kỳ loại vũ khí nào có sẵn. Dĩ nhiên lànhững con dao rồi, ở dưới bếp kia. Tôi đã cảm thấy an toàn khi xuống nhà tìm một con dao trong lúc tôi còn sống ở căn hộ cũ của mình, với một hệ thống báo động báo cho tôi biết liệu có ai đó đã đột nhập vào nhà hay không, nhưng ở đây Wyatt không lắp báo động. Anh có khóa cửa, then cài và những cánhcửa sổ kính dày gấp ba bình thường mà chỉ người nào hết sức chủ tâm mới phá nổi. Thật không may/ Nhưng khốn nỗi,cô ta lại cực kỳ có chủ tâm.

Chẳng có thứ gì xung quanh đây có thể làm vũ khí ngoại trừ cây đèn pin to nặng nề trên chiếc tủ đầu giường của Wyatt. Tôi từ từ lần ra khỏi phòng tắm, đầy hy vọng mặt đối mặt với một kẻ mất trí trang bị rìu trên tay, nhưng phòng ngủ vẫn im ắng và không có một bóng người nào khác. Tôi tóm lấy cái đèn pin, nắm chặt nó bằng bàn tay phải. Có lẽ tôi đã có cơ hộigõ long đầu cô ta ra rồi. Một cú dộng vào đầu hoàn toàn xứngđáng.

Tôi thận trọng bước ra hành lang. Ngoài này cũng vắng lặng như tờ. Tôi đứng lại nghe ngóng một lúc, nhưng không có bấtkỳ tiếng động nào phát ra trong ngôi nhà cả. Ở phía bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng lốp xe nghiến trên vỉa hè ẩm ướt lúc chiếc ô tô chạy ngang qua, âm thanh nhàm chán và an ủi, nhưng sẽ không bằng nếu như chiếc xe giảm tốc độ và quành lại. Wyattvẫn chưa quay về đến nơi, nhưng một chiếc xe tuần tra cảnh sát thì hoàn toàn được nghênh đón nhiệt tình.

Tất cả mọi cánh cửa ờ hành lang đều được khóa lại, ngoại trừ cánh cửa đi thẳng vào phòng ngủ chính ngay phía sau tôi. Tôi không nhớ được là tôi đã khóa cửa lại lúc tôi ra khỏi phòng ngủ phụ nơi tôi đang thử giày hay chưa nữa. Đó chỉ không phải là việc cần phải nhớ thông thường. Nhưng không ai nấp sau bất cứ một cái cánh cửa mở nào và thình lình nhảy bổ vào hành lang để tính sổ với tôi bằng một cây rìu cả, vì thế tôi thận trọng tiến từng bước lên trước, về phía cầu thang.

Tôi biết, tôi biết. Trong các bộ phim kinh dị thì ít nhất một lần ả đàn bà tóc vàng hoe xuẩn ngốc bước xuống cầu thang sau khi nghe thấy tiếng động, hay bước vào trong căn hầm tối tăm. Ôi, bạn biết những gì nào?? Nếu bạn lên gác, bạn sẽ luôn bị mắc bẫy. Ít nhất thì nếu bạn vẫn còn đứng ở tầng trệt thì luôn có hơn một đường thoát ra ngoài. Tôi đã từng bị kẹt lại ở tầng hai trong đám cháy, và tôi không hề muốn lặp lại kinh nghiệm đó một lần nữa. Tôi muốn đứng ở tầng trệt cơ.

Tôi bước thêm một bước nữa. Giờ thì Tôi nhìn thấy được một phần căn phòng tối, và lối đi dẫn đến căn bếp. Không có kẻ điên nào. Thêm một bước nữa. Một ánh sáng màu xanh lóe lên ở giữa cầu thang đập vào mắt tôi. Bất kể thứ gì màu xanh đó không hề chuyển động, nó chỉ ở ngay đó. Từ lúc tôi leo lên những bậc thang này thì không hề có bất kỳ một vật nào màu xanh ở đó hết.

Dẫu sao trông nó hoàn toàn bình thường. Có là gì đi chăng nữa, thì tôi cũng đã thấy nó rồi. Nhưng, tôi thề là trông nó giống y như hai cái ống nước màu xanh cong lên, với kiểudáng kì quặc…

Đôi giày cao cổ của tôi. Đôi giày màu xanh, đôi mà đã không được giao đến trước khi căn hộ của tôi bị đốt cháy thành tro.

Cô ta đã chiếm đoạt chúng. Cô ta đã quơ lấy gói đồ của tôi Và giờ thì cô ta đã thật sự ở đây, trong ngôi nhà này, tôi đã không hề tưởng tượng một tí nào hết.

Không lý quỷ nào mà tôi lại đang bước xuống những bậc thang này. Tôi sẽ tuân theo lời khuyên của Wyatt và đào thoátra một cái cửa sổ nào đó…

Cô ta bước ra khỏi căn bếp, nắm chặt một khẩu súng lục bằng cả hai tay, khẩu súng chĩa thẳng vào tôi. Cô ta đang đi một đôi giày đế thấp không gây bất kỳ một tiếng động nào hơn cả đôi tất mà tôi đang mang. Không để mục đích bị dao động, cô ta nghiêng đầu giữ lấy đôi ủng. “Cô đang nghĩ gì vậy? Rằng côsẽ tham gia vào cuộc đua tài của những tay săn bò, hay trò nào khác nữa?”

“Xin chào Megan,” tôi thốt lên.

Vẻ ngạc nhiên bất ngờ nháng lên trong mắt cô ta. Cô ta không tính trước được chuyện này. Cô ta đã định giết tôi và trốn đi, vì ai mà nghi ngờ cô ta được? Cô ta không sống ở đây, đã không ở đây biết bao nhiêu năm rồi, cũng không hề liên lạc với bất cứ ai mà cô ta quen ở đây hết. Không ai từng có thể nghĩ cô ta liên quan đến vụ việc này.

“Tôi đã kể cho Wyatt nghe hết rồi,” tôi nói.

Một cái nhìn nhạo báng lướt qua trên mặt cô ta. “Ô, phải rồi. Điện mất thì không đường dây điện thoại nào sử dụng được.”

“Đúng, nhưng cái di động trong túi tôi thì có đấy.” Tôi chỉ vào chỗ phình ra của cái áo. “Có một hộp giày đựng đầy ảnh bên trong. Tôi đang xem qua thì bắt gặp tấm ảnh chụp cô và Wyatt cùng hai đôi khác nữa. Gã đàn ông nào đó có tên là Sandy và cô bạn gái tóc vàng ngực bự mới nhất của anh ta.” Tôi thêm chuyện đó vào để cô ta khỏi cho rằng tôi đang diễn trò. Xoayxở trước một kẻ giết người là một phần quan trọng trong kế hoạch của cô ta, tôi ngờ là vậy. Biết rằng cô ta sẽ không,

Tôi nhìn thấy một thoáng đau đớn trong biểu hiện ở cô ta khi cô ta nhớ lại tấm ảnh. “Anh ấy vẫn giữ tấm ảnh đó sao?”

‘Tôi không biết rằng anh ấy đã giữ nó cẩn thận đến mức anh ấy chưa bao giờ ném nó đi cả. Ngay khi tôi nhận ra cô, tôi đãgọi cho anh ấy.” Tôi nhún vai. “Dù sao đi chăng nữa thì họ cũng đã làm việc với hãng cho thuê xe rồi. Anh ấy chắc hẳn đã tìm ra tên của cô.”

‘Tôi nghi ngờ cả việc anh ta thậm chí còn nhớ được tên thánh của tôi.” Cô ta cay đắng nói.

“Ô này, đó không phải lỗi do tôi chứ.” tôi chỉ ra.

“Tôi cóc quan tâm có phải lỗi của cô hay không. Không phải về cô mà là về anh ấy. Đó là về chuyện sống với nỗi đau khổ suốt phần đời còn lại của mình, nỗi đau mà cô không thể bỏ đi được.”

“Hừ. NGhe giống như là cô đặt mình ra hỏi nỗi khổ sở của côvậy.” Tôi thậm ghét những kẻ hay than van rên rỉ, phải không nhỉ? Những chuyện tồi tệ xảy đến với tất cả mọi người. Một mối quan hệ tan vỡ không phải là thứ khiến cho người ta phảisống dở chết dở, vậy thì nên quên phứt nó đi cho rồi.

“Câm mồm!” Cô ta tiến thêm một bước gần cầu thang hơn, và hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng hơn bao giờ hết. “Cô không hiểu nó thế nào đâu. Khi chúng tôi kết hôn tôi biết anh ấykhông yêu tôi nhiều như tôi đã yêu anh ấy, nhưng ít ra thì tôinghĩ mình vẫn còn cơ hội. Nhưng tôi không bao giờ tiến xa hơn được. Một vận động viên chuyên nghiêp phải đi xa rấtnhiều. Tôi phải chia sẻ anh ấy với đội bóng, cả trước và sau khi mùa bóng diễn ra. Tôi phải chia sẻ anh ấy với gia đình, vì anh ấy quay trở về đây bất kỳ lúc nào có thể. Tôi thậm chí cònphải chia sẻ anh ấy với Sandy Patrick và những cô ả tóc vàng của anh ta, chỉ vì anh ta là bạn thân nhất của Wyatt. Cô nghĩ là được bao nhiêu bữa tối chỉ có riêng hai chúng tôi thôi?

Tôi nhún vai thờ ơ. “ Hai? Chỉ đoán vậy thôi. Tôi không biết hai người kết hôn được bao lâu. Anh ấy không kể gì về cô cả.” Không, tôi không thích cô ta, cũng không hề cảm thấy thương cảm, cũng không hề nguyền rủa cô ta ngoài việc tôi muốn giữ cho tiếp tục cô ta nói mãi để Wyatt có thể kịp quay về.

“Cô sẽ thấy thế nào khi phải chia sẻ anh ấy với cả thế giớinày,” cô ta bắt đầu nóng nảy.

“Để xem nào, đó là điểm khác biệt giữa hai chúng tôi,” tôi thốt lên, dựa người vào chiếc cột tay vịn cầu thang. “tôi cho là toàn bộ khái niệm chia sẻ đều được đánh giá cao. Tôi không thích chia sẻ. Tôi không và tôi cũng sẽ không.” Ngầm hiểu những câu nói này đi, cô điên rồi. Cô có nghĩ tôi đã chịu đựng việc bị lờ đi chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi không?

Cô ta nhìn có vẻ hơi bối rối, như thể cô ta đã mong chờ việc tôi kích động, khóc lóc và van nài ấy. Bị bối rối không tốt chút nào. Bị bối rối sẽ hành động ngu ngốc, kiểu như việc bóp còsúng chẳng hạn. Để trí óc cô ta thoát ra khỏi hanh vi không tựnhiên của tôi, tôi lên tiếng hỏi, “Làm sao cô vào được đây?”

“Tôi đã theo dõi căn nhà này. Tôi đã nhìn thấy hai người ra vào ga ra hàng chục lần rồi. Cả hai người không ai chờ cho đến khi cửa gara đóng hẳn xuống. Thật ra, cô đã vòng qua nhà và khuất đi trước khi cửa hạ xuống một nửa. Lúc anh ấyrời khỏi đây, tôi chỉ việc lăn tròn vào bên trong nhà để xe. Cảmbiến tự động dừng lại và nâng cửa lên. Tôi bước vào. Chuyện đó có khó không?”

Thế là cô ta đã đột nhập vào nhà lúc Wyatt vừa đi khỏi. Cô ta có thể đã bắt gặp tôi sơ ý, giết tôi và chuồn đi, nhưng cô ta lại muốn bày ra một trò chơi nho nhỏ với đôi giầy cao cổ. Cô ta muốn tôi khiếp hãi.

Tôi trả lời “Tôi đoán là không khó lắm,” rồi nhún vai. Nếu tôi sống sót qua được chuyện này, một hệ thống báo động sẽ được lắp đặt ngay tức khắc – loại mà kêu tít lên mỗi khi cánh cửa bị mở ra ấy. “Tôi đoán là cô cũng đã ném cái điều khiển từ xa đi mất rồi.”

Cô ta gật đầu. “Cái hộp vẫn ở trong nhà để xe. Tại sao lạikhông nhỉ?”

“Và cô đang đùa giỡn với những cái ghế ở những chiếc xe thuê, phải không nào? Và còn đeo tóc giả? Trừ bộ tóc nhuộm khủng khiếp mà cô úp lên đầu ở bệnh viện.”

“Tôi không hề dự định. OTi6 thậm chí còn không nghĩ đến hệ thống máy quay an ninh ở bãi đỗ xe siêu thị. Cám ơn vì đã bảo tôi. TÔi nghĩ đến những bộ tóc giả sat khi mất hàng giờ để xóa bỏ cái màu chết tiệt ấy ra khỏi đầu.”

“Cô có thể đã tự bảo vệ được bản thân khỏi rắc rối đó. Nhữngcuốn băng bị mòn, không còn dung được nữa. Wyatt không lấy được thông tin nào hữu ích từ chúng cả.”

Giờ thì cô ta trông cáu bẳn, vì tôi chắc chắn cô ta đã trải qua rất nhiều phiền phức. Và cô ta đã đúng: việc gột được thứ màunhuộm ấy ra khỏi tóc là một việc làm cực kỳ lâu và bẩn thỉu.Phải tôi thì tôi cũng điên tiết lên mất.

“Cô đã lái xe đâm trượt tôi trong bãi đỗ, nhưng tôi không thể xem đó là một cách rất hiệu quả nếu muốn giết người.”

“Cô ta nhún vai. “ Sự thôi thúc của tình thế thôi. Tôi đã theodõi cô đi quanh và bất ngờ thấy cô đứng đó, vênh váo bước vào bãi đỗ xe cứ như nó là của cô. Cô là đích nhắm vô cùngcơ hội.”

“Vênh váo? Xin lỗi. Tôi không vênh váo.” Hết sức bất bình, tôi đứng thẳng tưng ra khỏi tay vịn cầu thang.

“Còn nghênh ngang nữa chứ. Tôi ghét cái kiểu ấy của cô. Trong bệnh viện Nếu cô mà ở một mình tôi đã bóp chết cô rồi.”

“Này, cô không giỏi trong việc giết người chút nào đâu nhỉ?”

“Lần đầu tiên. Tôi sẽ học tập lúc ra khỏi đây. Nói thẳng ra nhé.Bước đến chỗ cô, nã một viên đạn, và thoát đi. “

Trừ việc cô ta vẫn chưa học được bài hoc nào hết.

Đến giờ thì 50 phút vẫn chưa trôi qua; tôi chắc đấy. Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng xe ô tô nào cả. Wyatt sẽ lái xe nhanh đến chư? Hay anh đã đỗ xe ở ngoài kia rồi và lẻn vào nhà?

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua tâm trí tôi thì anh đã bước nửa ngườivào cửa bếp ngay phía đằng sau cô ta. Cây súng tự động của anh ở tay phải và chĩa thẳng vào đầu cô ta. “Megan…”

Cô ta giật mình quay lại. Cô ta chắc hẳn là một tay súng tốt,thực thế thì sau đó chúng tôi đã tìm hiểu ra cô ta thực sự là như vậy, cô ta đều đặn tập bắn ở một trường bắn súng, nhưngchắc hẳn chưa bao giờ tập luyện/ thực tập trong một hoàn cảnh thực tế. Cô ta đã kéo cò khi quay lại, những viên đạn bắn tứ tung.

Súng của Wyatt thì không.

Tim tôi đúng là ngừng đập, những giây trôi qua đau đớn. Tôi không nhớ mình di chuyển thế nào nữa, nhưng tôi đã xuốngcầu thang, lao đến chỗ cô ta khi cô ta nằm đó rên rỉ. Nếu cô ta không nằm xuống, thì tôi đã

Cho đến ngày chết tôi cũng vẫn nhận ra vẻ mặt anh lúc ấy, thấy cái cách mà viên đạn lao thẳng về phía sau anh, thấy dòng máu đỏ tuôn ra từ ngực, loang dần ra xung quanh. Anhloạng choạng lùi về phía sau, rồi ngã quỳ xuống hai đầu gối. Anh lảo đảo đứng lên, rồi đứng bằng hai chân lần nữa, rồi nghiêng người sang một bên, Và anh vẫn còn cố đứng lên.

Tôi gào thét tên anh. Tôi biết điều đó. Tôi kêu tên anh mãi. Tôitrượt ngay trên vũng máu của anh, một biển máu tràn trên sàn, và quỳ thụp xuống bên cạnh anh.

Anh đang thở từng hơi thở ngắn, đứt đoạn. “Chết tiệt,” ANh nặng nề càu nhàu.

Đau như quỷ ấy.”

“Wyatt, tên ngôc này!” tôi thét lạc cả giọng, trượt cánh ta xuống dưới đầu anh để nâng anh lên. “Nhận một viên đạn vìem chỉ là phóng đại thôi. Phóng đại thôi! Anh không cần phải làm thật chứ!”

“Giờ thì em nói với anh rồi,” ANh thốt lên và nhắm mắt lại.

Tôi quá xấu hổ với việc mình đã làm. Gần như thôi. Tôi đoán mà mình nên phải biết xấu hổ.

Tôi chạy đến chỗ ả khốn kia và đá vào cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Hai mươi mốt ngày đã qua: Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ căn nhà tuyệt đẹp thời Victoria của Roberta, quan sát Wyatt đứng trước cổng hoa, trong khu vườn hoa tuyệt diệu của bà. “Anh ấy nên ngồi yên,” tôi lo lắng thốt lên. “Anh ấy đã đứng quá lâu rồi.”

“Ở đây,” có tiếng Mẹ, Mẹ kéo tôi quay lại và đưa đôi hoa taicho tôi. “Đeo cái này vào.”

Tôi xoay người về phía cửa khi tôi đeo đôi hoa tai và gài lại.“Anh ấy nhìn nhợt nhạt.”

“Anh ấy sẽ lấy chị.” Siana lầm bầm. “Anh ấy nhợt nhạt là đúng rồi.”

Robeta và Jenni đều phá lên cười. Tôi đưa mắt nhìn Siana phẫn nộ còn nó thì phá lên cười còn to hơn. Ba tuần trước, tất cả những gì tôi nghe được là những câu đùa cợt về chuyện tôi đá vào kẻ mà đã ngã xuống, và rằng tôi đã khát máu đến thế nào, toàn những chuyện đại loại thế. Thậm chí Wyatt còn tham gia vào, anh nói anh trong cuộc đời mình chưa bao giờ cảm thấy an toàn hơn trong sự canh gác của tôi dành cho anh. Bốkể tôi nghe với vẻ nghiêm trang rõ rành rành là NFL đã nghe danh tiếng về tài năng của tôi và gọi đến muốn được biết liệu tôi có chơi ở vị trí tiền vệ hay không. Chỉ có mẹ là không hề trêu chọc gì, nhưng tôi nghĩ rằng có thể là vì mẹ hẳn sẽ tung chân lên với bất cứ kẻ nào bắn vào Bố và bà hoàn toàn hiểu được điều đó.

Wyatt trải qua ba ngày trong bệnh viện. Tôi cho là họ nên phải giữ anh ấy ở đó lâu hơn nữa, nhưng các công ty bảo hiểm đã đưa ra thời hạn nhập viện của bệnh nhận, và vào cuối ngày thứ ba thì anh về nhà. Bác sĩ phẫu thuật người đã phẫu thuật cho anh nói với tôi rằng Wyatt đang bình phục nhanh hơn bất cứ bệnh nhân nào, nhưng bạn biết đấy. khi một người có một cái lỗ khoan ở ngay trên ngực thì bạn sẽ mong anh ta nằm viện, xem nào, ít nhất là phải 4 ngày cơ. Ba ngày thật quá lố lăng. Ba ngày gần như là vô đạo đức.

Khi tôi đưa anh về nhà, anh đã không di chuyển lung tung như trước, giống như tự mình bốc hơi vậy. Anh phải luyện những bài tập thở, hít vào và thở ra với một ống thông đo lượngkhông khí trong phổi. Anh đau nhiều, và tôi biết vì anh thậm chí còn không tranh luận về việc dùng thuốc giảm đau.

Một tuần sau khi bị bắn, anh bắt đầu không uống thuốc giảm đau chỉ trừ khi đêm xuống, vì như thế anh mới ngủ được. Sau mười ngày, anh bỏ hết. Đến ngày thứ mười bốn, thì anh bắtđầu tập những bài thể dục. Chính xác sau ba tuần kể từ khi bịbắn, chúng tôi kết hôn.

Chúng tôi không tạo ra thời hạn cưới. Chúng tôi đã lỡ mất hai ngày, nhưng đó là do lỗi của anh vì thế anh đáng phải bị phạt.

Magan đã phải nằm trong bệnh viện lâu hơn Wyatt. Ai them quan tâm? Cô ta không được bảo lãnh, thế nên sẽ chuyển từbệnh viên đến nhà tù và sẽ phải ở đó. Cô ta mục rữa ở chỗ đó cũng được thôi. Tôi cóc quan tâm đến nỗi bất hạnh hay cuộcđời bị hủy hoại hay bệnh rối loạn nhân cách của cô ta, hay bấtkỳ cái gì mà luật sư bào chữa cho cô ta nêu ra khi phiên tòa bắt đầu. Cô ta đã bắn Wyatt, còn tôi vẫn có những giấc mơđầy thỏa mãn về chuyện xé tan nát chân tay của cô ta từ đầuđến chân và ném chúng cho linh cẩu ăn.

Nhưng hôm nay, không điều gì đáng phải bận lòng. Một ngày tháng Mười lộng lẫy, nhiệt độ tuyệt vời, lơ lửng ở tầm khoảng70 độ F, và chúng tôi sẽ kết hôn. Chiếc bánh cưới đang đợi chúng tôi ở phòng khách của Roberta là cả một công trình nghệ thuật. Đồ ăn thì… well, đồ ăn thức uống không phải là thứ mà chúng tôi đã tính đến, vì người nhân viên cung cấp thực phẩm đã hoàn toàn cao chạy xa bay, nhưng tất cả mọingười đều thông cảm. Rõ ràng là

Còn chiếc váy cưới của tôi, à, cái váy. Nó chỉ là thứ mà tôi đã hình dung. Chất lụa dày suôn mềm mại quanh người tôi như nước, nhưng không hề dính. Màu trắng kem ngả sang màu lóng lánh của rượu sâm panh, thế nên bạn không thể quyết được đó là màu trắng pha sắc vàng hay là màu vàng lạt. Nóikhông ngoa, tôi nghĩ hẳn đó gần như là chiếc váy cưới gợi cảm nhất mà tôi từng thấy. Tôi chỉ không biết là liệu Wyatt có thưởng thức hết vẻ đẹp của nó hay không. Chúng tôi đã không gần gũi nhau kể từ khi anh bị bắn, quả là nỗi phiền mức to lớn đối với anh, vì tôi không muốn cơ thể đang thương tích của anh chịu quá nhiều căng thẳng và có khi sẽ gây ảnh hưởng. Anh còn hơn cả khó chịu. Anh hoàn trút giận vào việc đó.

Tôi mong anh ngạc nhiên và thích thú khi nhìn chiếc áo cưới vì sự gợi cảm của nó. Đồng thời tôi cũng hy vọng anh đừng quá căng thẳng.

Đôi giầy làm tôi đau một tí. Tuy nhiên nếu tôi tráh để ngón chân bịgảy của mình không nhúch nhích thì khi đi lại sẽ không thấy đau gì cả. Tôi thật sự không muốn mình đi cà nhắc. Băng keo cá nhân trong suốt, và nhờ dây giầy đã che phủ nó, nếumuốn nhìn thấy mảnh băng keo đó, bạn phải khom mình nhìn kỹ thì mới thấy được.

Danh sách khách mời dài hơn dự định của tôi. Hầu như tất cà những viên cảnh sát đang nghĩ – và người phối ngẫu của họ hay những người quan trọng với họ - tất cả đang ở trong khu vườn bên dưới. Kể cà Sally and Jazz, tay trong tay, và bọn trẻcùng vợ chồng của chúng, ngoại trừ Luke là không mang theo người bạn gái nào cả như từ trước đến giờ. Great Bods đãđóng cửa một ngày vì tất cả nhân viên của tôi đã ở đó. Sianavà Jenni đều quyết định là không đem theo người bạn trai của mình vì cả hai cho rang họ không có thời gian cho bọn con trai đó. Không có nhà gái hay nhà trai, tất cả mọi người đều chung vui với nhau và ngồi bất cứ nơi nào họ cảm thấy thích.

-Nhạc bắt đầu trổi lên. - Mẹ tôi nói. Bà cùng nhìn xuống khung cửa sổ bên dưới – và Wyatt vừa kiểm tra đồng hồ mình thêm một lần nữa đấy.

Trước khi anh ấy bùng nổ vì sự thiếu kiên nhẫn, chúng tôi đã tề tựu đống đủ ở căn phòng rộng trước nhà, với Siana và Jenni phía sau nâng cao đuôi áo cưới để tiô khỏi phải vấp ngã xuống lầu. Những vết bầm và thẹo đã lành, tôi thật không muốn có thêm nữa.

Mọi người hôn tôi, cả bốn ngưòi - mẹ tôi, người mẹ chồng “hụt” của tôi và hai người chị của mình - tất cả đều đi ra khu vườn và ngồi xuống. Không ai dìu tôi đi giữa những hàng ghế. Không ai trao tôi như thông lệ. Bố tôi đã làm một lần và nhưng ưvậy cũng đã đủ cho bất kỳ người đàn ông nào. Tôi đi đến với Wyatt trong sự mơ màng, một mình. Và anh ấy cũng đang chờtôi, vẫn một mình!

Nhạc trổi lên, từ từ vui thêm và tôi bước ra. Chiếc áo cưới ômchoàng lấy tôi, nẩ hiện khi khoe đôi chân mình chổ này, bộ mông đầy đặn chổ nọ, dù trông tích tắt trước khi khuất đi. Cái áo che thân trên khít khao vào vòng ngực tôi như sô cô la bao bọc kẹo M&M. Không, tôi không đi cà nhắc! Nhất định không phải! Sự thật là, tôi hoàn toàn quên mất ngón chân đau của mình khi Wyatt quay lại nhìn tôi đi đến và trong đôi mắt xanh đầy say đắm và đam mê.

Sau khi hành lễ, lúc chúng tôi đang đứng tay trong tay. Mẹ tôi đến ôm chúng tôi và hôn cả hai.

Wyatt bắt lấy bàn tay phải của mẹ và hôn lên đó.

-Nếu là sự thật thì sau ba mươi năm, cô dâu sẽ nhình như mẹcủa mình thì … tôi không thể chờ được.

Anh ấy là một người khôn ngoan, chồng tôi, có thể là quá khôn ngoan.

Chỉ với một câu nói, anh ấy đã thu phục được mẹ.

****

Ba mươi bốn ngày còn lại.

-Anh không thể nào mà tin nổi là em đã làm chuyện đó.” Wyatt hét vào tai tôi.

-Không tin em làm cái gì? - Tôi ngây thơ hỏi. Anh đang ở chỗlàm việc và tôi cũng vậy. Cuộc sống vợ chồng trôi qua cũng tốt thôi, cám ơn, ngoại trừ vài sự kiện nho nhỏ.

-Nó đã được chứng thực!

Tôi chờ, nhưng chẳng thấy nói gì thêm. “Và?” - Cuối cùng tôi đành phải gợi ý.

-Và chỉ các văn bản pháp luật mới có nghĩa vụ phải chứng thực! Cái này là một danh sách mà!

-Nhưng anh có quan tâm đến nó đâu! - Lúc bản danh sách các vi phạm của anh nằm thờ ơ trên bàn cả hơn một tuần, thì tôi phải làm gì đây?

Nó đã được chứng thực và gửi qua cho anh theo đường chuyển phát bảo đảm, thế là xong.

The end
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom