Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly

Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
Tác giả: Phù Hoa
Tình trạng: Đã hoàn thành

--- oOo ---


Tác giả: Phù Hoa

Thể loại: linh dị thần quái, truyện ngắn, ngọt

Số chương: 7 chương

Editor: Anky Ánh Dương Cung

GIỚI THIỆU

Nam chính là một con hồ ly thích ăn khoai tây~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


"Đã đến trạm Lạc Chi."

Lúc Phương Tĩnh Dư đang ngủ mơ màng nghe thấy câu nói này bèn giật mình tỉnh dậy ngay lập tức. Cô thấy xe đã dừng lại, tài xế ở đằng trước còn đang hét lớn: “Ai đến trạm Lạc Chi thì xuống xe.” Phương Tĩnh Dư vội vàng lấy chiếc túi dưới ghế đứng dậy chuẩn bị xuống xe.

Cô bước đi vội nên tất nhiên không nhìn thấy nụ cười quái dị toét đến tận mang tai của những hành khách còn lại trên xe, và con ngươi màu vàng dưới chiếc mũ của tài xế.

Phương Tĩnh Dư năm nay tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh và được một họ hàng giới thiệu đến công ty của một người bạn để làm phiên dịch viên thực tập. Những cô gái vừa rời ghế nhà trường đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như đóa hoa sắp nở, tràn đầy sức sống... Chính là con mồi tươi ngon mà loài yêu ma ưa thích.

Cô đứng dưới biển báo dừng có dòng chữ Trạm Lạc Chi, nhìn theo chiếc xe buýt dần đi xa, rồi lại ngó xung quanh. Con đường dài vẫn trải nhựa, hai bên đường mọc hàng ngô đồng cao vút, không thấy ruộng lúa, thậm chí cũng chẳng thấy một gia đình nào.

Phương Tĩnh Dư vốn tưởng rằng công ty mà người thân cô nói nằm ở một thành phố bê tông cốt thép, nhưng cô không ngờ rằng nó lại ở một nơi tràn ngập hơi thở thôn quê như vậy. Cô hơi ngạc nhiên, những công ty bình thường sẽ mở ở nơi thế này sao?

Lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, cô muốn gọi điện cho người thân nhờ họ đến đón, nhưng khi cô mở di động lên thì lại không có tín hiệu. Phương Tĩnh Dư khẽ cau mày, cô cầm điện thoại nhìn nó vô số lần nhưng lần nào cũng như vậy.

Đứng tại chỗ đợi hồi lâu, Phương Tĩnh Dư nhìn thấy một chiếc xe bò ở cuối đường đang chậm rãi đi tới đây. Cuối cùng cũng nhìn thấy người, cô tiến lên hai bước, và khi xe bò đến gần liền hỏi: "Ông ơi, ông biết gần đây có gia đình nào không ạ?"

Người điều khiển xe bò là một ông lão, đầu đội mũ rơm, nhìn không rõ khuôn mặt mà chỉ mơ hồ trả lời: "Muốn vào thành phố à? Ta chở cô đi một chuyến."

Phương Tĩnh Dư vừa nghe vậy, lập tức xúc động nói cảm ơn. Cô đặt hành lý của mình lên phía sau xe đẩy rồi cũng đi theo ngồi lên đó.

"Ông ạ, cháu thấy nơi này rất yên tĩnh, bình thường cũng không có người nào tới đây sao?"

“Có người tới, nhưng không nhiều lắm.” Dưới chiếc mũ rơm của ông lão rõ ràng là một đôi mắt màu đỏ, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra thần sắc quỷ dị, trong miệng thò ra một cái lưỡi màu đỏ tươi đang li3m li3m nước miếng chảy ra.

Khi chiếc xe bò từ từ nhích về phía trước thì người đi đường cũng dần xuất hiện, Phương Tĩnh Dư cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quần áo của những người trên đường này rất kỳ lạ, một số trông giống như quần áo của người cổ đại. Trong lòng bất an, cô quay đầu lại định hỏi ông lão nhưng lại nhìn thấy một tòa thành hùng vĩ xuất hiện ở trước mặt, bức tường màu đỏ, hàng ngói xanh đen và mái cao cong vút, cùng một tấm bảng hiệu lớn không có chữ nào nằm trên cổng thành cao cao.

Cô như đi lạc vào một không gian thời gian lạ thường khác biệt.

"Ông ơi, đây là nơi nào ạ?" Phương Tĩnh Dư vốn tưởng rằng nếu cô đến một nơi có người, điện thoại di động có thể sẽ bắt được tín hiệu, nhưng bây giờ, tình hình đã vượt quá dự đoán của cô.

Ông cụ kia cười tủm tỉm không đáp lời cô, xe bò nhanh chóng đi vào cổng thành màu đỏ tươi.

“Đây là thành phố phim ảnh gì sao?” Phương Tĩnh Dư nắm chặt điện thoại trong tay lại hỏi. Cô đã cảm nhận ra một bầu không khí kỳ lạ từ nãy đến giờ và luôn cảm thấy mọi người xung quanh đang dõi theo mình. Chỉ là, sau nhiều năm tiếp thu nền giáo dục khoa học như vậy, cô tạm thời không thể nghĩ đến những thứ kỳ dị như yêu ma quỷ quái, cô chỉ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại chẳng thể nói rõ được là bất ổn ở đâu.

Cổng thành đã ầm ầm đóng lại sau khi cô tiến vào, những người đi đường vốn chỉ nhìn từ xa dần dần vây đến quanh cô.

Xe bò dừng ở giữa con đường đá xanh, lúc ông lão quay đầu lại, Phương Tĩnh Dư có thể thấy rõ chiếc lưỡi đỏ au chẻ nhánh rũ xuống dài ngoằng

Chiếc di động đang không nhận được bất kỳ tín hiệu nào, rơi cạch xuống đất trong tích tắc, khuôn mặt Phương Tĩnh Dư tràn đầy hoảng sợ.

Nhìn một vòng, cô thấy mọi người xung quanh vừa rồi trông vẫn bình thường, giờ phút này đã lộ ra những con mắt đủ màu sắc và cả móng vuốt của động vật. Họ đang tươi cười tiến lại gần, cô chỉ có thể bước lùi lại với khuôn mặt trắng bệch.

Ba tiếng roi vang lên, đám người kia lập tức yên tĩnh lại rồi cúi đầu đứng sang một bên. Phương Tĩnh Dư đang bị bao vây ở giữa cũng nhìn theo ánh mắt của họ. Cô thấy một nhóm người đến từ ba hướng đông nam bắc, và mỗi một nhóm đều đang nâng cao một cỗ kiệu bên trên đỉnh đầu.

Xung quanh kiệu đều có rèm che, Phương Tĩnh Dư không nhìn rõ bên trong có gì, đột nhiên nghe thấy một giọng nói không rõ là nam hay nữ vang lên từ một trong những chiếc kiệu đó: “Thứ lần này nhìn cũng được, ta muốn.”

"Nói cái gì đấy? Tất nhiên mọi người phải chia đều ra." Một giọng nam trầm đục ngồi trên chiếc kiệu màu đen khác cất lời.

Trong cỗ kiệu cuối cùng là một giọng nữ quyến rũ, "Đương nhiên vẫn phải như trước đây, nếu không sẽ chẳng thú vị nữa. Này loài người bé nhỏ kia, bây giờ ngươi mau chạy đi. Nếu có bản lĩnh khiến chúng ta không bắt được ngươi, chúng ta sẽ buông tha cho ngươi~ Nhưng nếu ngươi bị bắt, chúng ta sẽ ăn luôn ngươi~"

Sau khi Phương Tĩnh Dư nghe rõ những lời của cô ta, lập tức mím môi nhấc chân bỏ chạy. Tiếng cười từ phía sau vang lên dường như đang chế nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Phương Tĩnh Dư cũng hiểu rằng bản thân có thể là con mồi bọn họ bắt tới, và bây giờ họ muốn chơi trò mèo vờn chuột.

Những chuyện như nơi này rốt cuộc là nơi nào, đám người kia lại là ai, Phương Tĩnh Dư đã chẳng còn dư thừa tâm tư để nghĩ, cô chỉ biết mình nhất định phải chạy trốn.

Những người đó rõ ràng là có thể bắt được cô ngay lập tức, nhưng họ lại cứ đuổi theo từ từ ở phía sau vây chặn đường và thưởng thức bộ dạng chạy trốn chật vật của cô.

Phương Tĩnh Dư không quan tâm đ ến muôn vàn giọng điệu cười nhạo vọng vang bên tai, cô chỉ tập trung chạy trốn vào những nơi ít người.

Vốn tưởng rằng lần này sẽ chạy không thoát, nào ngờ sau khi bước vào rừng trúc, cô quay đầu lại thì phát hiện phía sau không có người nào đuổi theo kịp.

“A, vật nhỏ kia trốn vào chỗ của hắn, không còn gì để chơi rồi~”

"Chậc chậc, thật nhàm chán, nhất định sẽ bị nuốt không còn một mảnh.”

"Hừ! Tên kia tốt nhất chớ nên độc chiếm, lão tử đã ngứa mắt hắn từ lâu!"

Sau mấy lời đó, ba chiếc kiệu bỏ đi về ba hướng khác nhau, nhóm tiểu yêu đang đuổi theo Phương Tĩnh Dư đều đồng loạt tản đi. Phương Tĩnh Dư không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài rừng trúc, cô chỉ khom lưng th ở dốc rồi đi sâu vào rừng. Tuy rằng chẳng biết tại sao những người kia không đuổi theo, nhưng lúc này cô nhất định không được đi ra ngoài.

Tóc Phương Tĩnh Dư bị cành trúc làm rối tung, trên mặt cũng có vết máu nhạt. Khắp người chật vật và lòng thì tràn ngập hoảng sợ, cô đẩy một khóm trúc lùn sang một bên, nhưng động tác đột nhiên dừng lại.

Bởi vì trong ánh sáng thông thoáng rộng mở, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục màu trắng, giống như tiên nhân trong tranh vẽ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


[2] Người đàn ông mặc áo trắng

Khuôn mặt của người đàn ông đó rất tỉnh xảo, nhìn không giống người phàm trần, một phần mái tóc dài như mực được chia ra dùng cành trúc buộc lại phía sau, trên cành trúc dùng làm trâm cài kia còn có hai chiếc lá trúc màu xanh ngọc bích. Dáng người hắn thon dài cao dong dỏng, bộ quần áo màu trắng phức tạp trên người khiến hắn càng giống một vị tiên.

Đằng sau hắn là một ngôi nhà bằng trúc và người đàn ông này đang vun xới trên mảnh đất có hàng rào tre bao quanh trước nhà, động tác cầm cuốc rất chậm rãi. Mặc dù đó chỉ là một động tác tùy ý, nhưng khi hắn làm lại toát lên sự nhã nhặn và vẻ đẹp không thể diễn tả được.

Phương Tĩnh Dư nhìn đến ngơ ngẩn sau đó cứng đờ muốn lùi lại, cô sợ hãi rằng kẻ này là đồng bọn với đám người muốn bắt giữ cô. Nhưng còn chưa kịp động đậy, cô đã thấy chàng ta đột nhiên ngước mắt lên, nhìn cô với vẻ rất bình thường, Phương Tĩnh Dư đứng đó bất động như một con ếch bị rắn nhắm tới.

“Phiền.” Một lúc lâu sau, người nọ mới lẩm bẩm nói. Sau đó, hắn cầm cuốc và đi về phía ngôi nhà trúc, hoàn toàn không thèm để ý đến Phương Tĩnh Dư.

Thái độ này của hắn khiến Phương Tĩnh Dư yên tâm. Cô nghĩ có lẽ mình không chạy trốn được và hẳn là nên tìm một nơi để ổn định tạm thời.

Ngoại trừ nơi trước mặt này, hình như cô cũng chẳng có lựa chọn nào khác, những người bên ngoài kia không biết đã đi hay chưa. Vì vậy, mặc dù sợ hãi nhưng cô vẫn tiến lên vài bước và nói: "Xin chào, tôi..."

“Phiền, đừng tới đây.” Người đàn ông cầm cuốc đi vào nhà trúc và không hề quay đầu nhìn lại.

Phương Tĩnh Dư không dám làm hắn tức giận, đành phải đứng bên ngoài và chờ đợi. May mắn thay, không lâu sau người nọ lại đi ra, trên tay cầm một củ khoai tây, hắn ngồi trên cầu thang trước nhà trúc ăn. Phương Tĩnh Dư nhìn mà sững sờ không thể tin được, hắn cứ như vậy ngồi ở đó ôm một... củ khoai tây và ăn?!

“Không nên ăn vỏ khoai tây.” Phương Tĩnh Dư nhịn một hồi cuối cùng vẫn phải nói.

Không biết người này có nghe thấy hay không, trên khuôn mặt từ đầu đến cuối chẳng chút biểu cảm xuất hiện chút buồn bã. Hắn cụp mắt cắn một miếng khoai tây, sau khi nuốt xuống mới đột nhiên thở dài rồi lẩm bẩm nói mơ hồ: "Nấu rồi vẫn không ngon, phiền."

Người đàn ông này nói tổng cộng ba câu, và Phương Tĩnh Dư đã nghe hắn nói phiền ba lần, hơn nữa nhìn còn có chút kỳ quái. Nhưng mặc kệ thế nào thì chỉ cần hắn không ăn thịt cô như những kẻ đuổi bắt ở bên ngoài là được rồi, ăn khoai tây không phải rất tốt sao. Phương Tĩnh Dư đoán rằng họ đều là yêu quái, nhưng cô không biết người đàn ông này là loại yêu quái gì.

Bất kể hắn ta là yêu quái nào thì Phương Tĩnh Dư cũng đã quyết định tạm thời tìm hắn làm chỗ dựa, vì vậy cô lấy hết can đảm chủ động nói: "Tôi có thể làm món khoai tây sốt chua cay, anh... Ngài có muốn ăn không?"

Người đàn ông cuối cùng cũng có động tĩnh, hắn đột nhiên đứng dậy đi vào phòng. Phương Tĩnh Dư thấy mình bị phớt lờ, còn tưởng rằng cô sẽ bị bỏ lại ở đó một lúc. Ai ngờ, người kia bước đi hai bước, thấy cô không đi theo, hắn dừng lại rồi quay đầu nhìn cô với khóe miệng mấp máy.

Phương Tĩnh Dư thấy vậy bèn cảm thấy rằng hắn sẽ nói...

“Phiền.” Sau đó, hắn quả nhiên nói thế. Phương Tĩnh Dư đoán được ý của hắn, cô ngập ngừng bước tới thấy hắn không có ý định phản đối thì vội vàng bước hai bước đuổi theo kịp.

Nhà trúc rất lớn, Phương Tĩnh Dư đi theo người đàn ông vào bếp, nhìn thấy trong nồi có mấy củ khoai tây đang lăn tăn trong nước nóng, bên kệ bếp có hai cái sọt lớn. Lại thấy người đó đứng trước nồi, vươn bàn tay trắng nõn thon dài múc khoai tây từ trong nước nóng ra cho vào miệng cắn một miếng. Không biết tại sao Phương Tĩnh Dư đột nhiên cảm thấy không hề sợ hãi. Gã yêu quái này có vẻ rất thích khoai tây.

Phương Tĩnh Dư biết nấu ăn, mặc dù nấu không ngon lắm, nhưng đồ gia vị trong gian bếp này lại đầy đủ một cách đáng kinh ngạc. Cô xào một đ ĩa khoai tây chua cay bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi đặt nó trên kệ bếp ở xa xa. Bởi vì sau khi cô xào món này làm dậy lên mùi thơm thì người nào đó đã tiến đến rất gần, gần tới mức chân hắn gần như chạm vào gót chân cô.

Sau khi làm xong các món ăn, Phương Tĩnh Dư đứng sang một bên, người nào đó lập tức không dính vào cô nữa mà bắt đầu sáp vào kệ bếp. Hắn chỉ đứng đó, với tay lấy miếng khoai tây chua cay trên đ ĩa cho vào miệng, không hề có ý định dùng đũa ăn.

Phương Tĩnh Dư sửng sốt rồi nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một đôi đũa tre và đưa cho hắn.

“Tìm mãi không thấy, phiền.” Người đàn ông nhìn đôi đũa trong tay Phương Tĩnh Dư nói, giọng điệu không có chút lên xuống nào. Hắn cầm lấy đôi đũa gắp một lượng lớn khoai tây chua cay và ăn luôn. Phương Tĩnh Dư thấy vậy không hiểu sao lại có chút lo lắng, sợ hắn sẽ thấy không ngon.

“Hắt xì.” Phương Tĩnh Dư đang chờ đợi lời bình luận nhưng đột nhiên hắn lại hắt hơi, đôi mắt hẹp dài nheo lại và cái đầu khẽ lắc lắc ra chiều rất thoải mái. Mái tóc đen dài vì động tác này mà tạo ra một vòng cung đẹp mắt, Phương Tĩnh Dư lại ngây người nhìn một lúc, sau đó có chút tự tỉ sờ sờ mái tóc buộc thành đuôi ngựa của mình.

“Cay, phiền.” Người đàn ông nhìn chăm chằm đ ĩa khoai tây sốt chua cay thơm ngon rồi nói, cuối cùng hắn nhặt hết tất cả vụn ớt nhuyễn bỏ sang một bên, đến khi nhìn không thấy nữa mới bắt đầu ăn tiếp.

Thấy hắn ăn một hơi hết cả đ ĩa, Phương Tĩnh Dư đặt ít thức ăn nhẹ lên đó, trông hắn có vẻ thích ăn nó. Vậy tức là, nếu cô thỉnh cầu hắn cho cô ở lại đây và dùng việc nấu ăn này để trao đổi, chắc hẳn hắn sẽ đồng ý, phải không?

Trước khi Phương Tĩnh Dư mở miệng nói chuyện, người kia đã ăn xong khoai tây còn thuận tiện li3m đ ĩa một cái rồi nói: "Cô có thể ở lại đây, ta là Bạch Thú." Đây là câu đầu tiên hắn nói mà không có thêm chữ phiền sau khi cô gặp gã yêu quái gọi là Bạch Thú này.

Vì một đ ĩa khoai tây sốt chua cay, Phương Tĩnh Dư đã tìm được người chống lưng/chủ nhân cho mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


[3] Bạch Thú thành Tây

Phương Tĩnh Dư phát hiện ra rằng Bạch Thú thực sự là một gã yêu quái lôi thôi nhếch nhác. Ngoại trừ một bữa ăn đầy khoai tây mỗi ngày, thời gian còn lại hắn đều chậm rãi cuốc đất trong vườn rau trước nhà, không thì cũng nằm ngủ trên bãi đất trống trước hiên nhà trúc.

Hắn cũng chẳng buồn lót tấm đệm nào mà cứ thế nằm ngủ trên hành lang đầy bụi. Ngoài một khu vực nhỏ trông có vẻ khá sạch sẽ kia, đại khái chắc là vì hắn hay ngủ ở chỗ đó, những nơi khác đều tích tụ chút bụi bặm dày đặc, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa quét dọn tới.

Ấy thế mà hắn còn thích mặc đồ trắng, lượn lờ trong đất một hồi vạt áo đã lấm lem bùn đất, nhưng hắn lại chẳng mấy quan tâm, trực tiếp giẫm cả đôi giày đầy bùn đi vào nhà và bước lên hành lang chỗ mình ngủ. Cứ thế trải qua một ngày, cả bộ quần áo trắng tinh đều bẩn hết thành màu xám ngoét. Phương Tĩnh Dư nghĩ, khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp hắn chắc là khoảng thời gian sạch sẽ nhất trong ngày của hắn.

Phương Tĩnh Dư có tính thích sạch sẽ nên nhìn thấy Bạch Thú như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô chỉ ước mình có thể c ởi quần áo hắn xuống rồi mang đi giặt sạch, nhân tiện tẩy rửa luôn cho cái thân của hắn nhưng cô không dám. Cô chỉ có thể ở đó bức rứt nhìn hắn biến bản thân mình từ một tiên nhân lạnh nhạt thành một gã giẻ lau bẩn thỉu.

May là buổi tối Bạch Thú còn biết thay quần áo, Phương Tĩnh Dư không thấy hắn tắm rửa và cũng chẳng biết rốt cuộc hắn có tắm hay không, nhưng thấy hắn sạch sẽ trở lại khiến cô cũng yên tâm.

Cả căn nhà trúc chỉ có một phòng duy nhất có thể ngủ, ban đầu Phương Tĩnh Dư còn 1o lắng không biết mình sẽ ngủ trong bếp hay ngoài hành lang. Sau đó, cô phát hiện ra ban đêm Bạch Thú không ngủ trong phòng mà chạy lên trên mái nhà ngủ. Vì vậy, Phương Tĩnh Dư đã có thể ngủ trong gian phòng duy nhất kia.

Cũng chính trong đêm đầu tiên ấy, vấn đề Bạch Thú là loại yêu quái gì khiến Phương Tĩnh Dư bối rối trong một hồi lâu đã được giải quyết.

Hắn ta là một con hồ ly trắng.

Phương Tĩnh Dư đứng trước nhà trúc, nhìn con hồ ly trắng khổng lồ chiếm trọn cả mái nhà, thấy cái đuôi dài của hắn thòng xuống trước cửa sổ, thật kỳ lạ là cô lại không có bất cứ cảm giác sợ hãi nào. Có lẽ vì cô cảm thấy một con hồ ly không thích ăn gà mà lại thích khoai tây, thật sự vừa hoang đường vừa buồn cười, nghĩ vậy cô cũng chẳng còn chút tâm tư nào để sợ hãi.

Hoặc cũng có thể vì con hồ ly trắng này thật sự trông rất đẹp mắt, dưới ánh trăng, bộ lông của nó tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài màu lam giống như một mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng.

Ở chung được một thời gian, Phương Tĩnh Dư dần cảm thấy Bạch Thú thật sự là một loài yêu rất dễ sống chung, ngoại trừ việc thích nói phiền và không buồn đáp lại lời người khác. Mỗi ngày hắn đều tìm đến chỗ cô chén một bữa khoai tây, thời gian còn lại thì chẳng quản cô làm gì hay đi đâu.

Hành lý của Phương Tĩnh Dư bị rớt lại trên đường, cô không có quần áo để thay hay tắm gội này nọ, nhưng cô lại thích sạch sẽ. Sau ba ngày chịu đựng, cuối cùng cô đành quyết định, dù có phải chọc giận Bạch Thú thì cô cũng muốn đi tắm và thay quần áo.

Lúc đó Bạch Thú đang ngủ ở hành lang, trên bộ 3 quần áo trắng hắn thay đêm qua có rất nhiều vết bùn, ống tay áo cũng bẩn, đôi giày trắng lộ ra ngoài cũng dính đầy bùn đất.

Khi nghe thấy Phương Tĩnh Dư thận trọng nói muốn mượn một bộ quần áo của mình, hắn lắc lắc đôi tai như một con hồ ly rồi khẽ xoa cánh tay và ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Quần áo, trong phòng. Phiền." Nói xong hắn lại ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Phương Tĩnh Dư vui vẻ tìm thấy một bộ quần áo màu trắng trong phòng, lại thấy thêm một suối nước nóng ở phía sau rừng trúc.

Thế nhưng nhìn núi quần áo bẩn màu trắng chồng chất bên cạnh suối nước nóng, cô không khỏi giật giật khóe miệng. Bạch Thú hắn rõ ràng chưa bao giờ giặt quần áo của mình, vậy hắn sẽ làm gì khi đã thay hết tất cả số quần áo kia đây?

Nghĩ lại thì hình như bộ đồ trong tay cô là bộ duy nhất còn sót lại trong mấy cái rương trong phòng, Phương Tĩnh Dư chỉ cảm thấy trán mình nổi hết cả gân xanh.

Trước khi tắm, cô bắt đầu giặt đống quần áo trắng kia, tìm một con suối nhỏ khác và tìm thấy được một cây bồ kết ở gần đó. Thầm cảm ơn bà ngoại ở quê đã từng dạy mình giặt quần áo bằng bồ kết, Phương Tĩnh Dư ngồi xổm bên suối và cật lực vò vò mớ quần áo nọ. Cô nghĩ hình như mình đã từ một đầu bếp toàn thời gian biến thành bảo mẫu, mà còn là công việc cô chủ động làm.

Cô chạy đi chạy lại trong phòng, lúc thì tìm những chiếc sọt tre để chất quần áo, lúc lại tìm dây thừng buộc trong rừng trúc trước nhà để phơi. Bạch Thú cứ lẳng lặng nằm ngủ trên hành lang, chỉ thỉnh thoảng nhướng chút mỉ mắt lên nhìn cô hấp ta hấp tấp chạy lướt qua mình.

Lúc Phương Tĩnh Dư đã phơi được một nửa số quần áo và trở lại con suối để giặt tiếp thì Bạch Thú đột nhiên đứng dậy và đi đến giữa dàn quần áo trắng đang phơi khắp sân. Hắn ngửi bên này lại hít bên kia. Với vẻ mặt thờ ơ, hắn đưa tay sờ sờ vào bộ quần áo trắng tỉnh đã được giặt sạch sẽ như mới. Nhìn thấy trên y phục trắng bị mình tạo ra một dấu tay màu đen, Bạch Thú giật giật lỗ tai, dường như có chút sợ hãi rút bàn tay đen thùi về.

Khi Phương Tĩnh Dư quay lại đây để phơi quần áo, đã nhìn thấy dấu tay đen bắt mắt kia.

Ở đây chỉ có cô và Bạch Thú, không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Thế nhưng, nhìn thấy Bạch Thú xoay vào trong nằm ngủ bất động trên hành lang, Phương Tĩnh Dư không nói gì mà chỉ lấy quần áo đi giặt lại lần nữa. Ấy mà sau khi cô cầm quần áo quay người đi thì Bạch Thú đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Từ khi Phương Tĩnh Dư bắt đầu giặt quần áo cho Bạch Thú, nhìn hắn ngày nào cũng làm bẩn bộ đồ sạch sẽ trên người mà mình đã tự tay giặt, cô cảm thấy vô cùng nóng ruột, tất cả đều là thành quả lao động của cô mà.

Sau khi nhận thấy được sự bao dung của Bạch Thú dành cho mình, Phương Tĩnh Dư ngày càng trở nên lớn gan hơn. Cô bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Bạch Thú, sau đó nhắc nhở hắn "Hãy thay một đôi giày trước khi xuống ruộng, và vén tà áo lên nữa." “Đừng ngủ trên mặt đất như thế.” “Đừng dựa vào bếp, đừng ngồi xổm dưới đất ăn khoai tây.”

Lần nào Bạch Thú cũng sẽ nói: "Phiền." Nhưng sau đó lại cố gắng làm theo lời cô nói, hợp tác đến mức Phương Tĩnh Dư không dám tin tưởng.

Mặc dù hắn vẫn sẽ làm quần áo của mình dính đầy bụi bẩn, dầu mỡ, nhưng dù sao thì thái độ cũng đã rất tốt. Làm một yêu quái dễ nói chuyện như vậy, Phương Tĩnh Dư đã hài lòng rồi.

Thở dài, cô xắn tay áo cam chịu số phận quét dọn trong ngoài nhà, quét sạch hành lang nơi hắn thường ngủ, thậm chí còn lấy trong tủ ra một chiếc đệm lông màu trắng mềm mại để trải ở đó.

Bạch Thú nhìn thấy chiếc đệm trắng kia, không nói không rằng nhặt nó lên ném đi thật xa, sau đó cứ thế mà ngủ trên hành lang đã sạch sẽ hơn bình thường gấp mấy lần.

Lúc Phương Tĩnh Dư đau đầu muốn đi lấy lại tấm đệm kia, cô bất ngờ bị Bạch Thú kéo vào lòng. Trái tim cô lỡ một nhịp thật mạnh, và thứ dâng lên ngay sau đó không phải sợ hãi mà là một loại... niềm vui xen lẫn bình tĩnh không dễ nhận thấy.

Bạch Thú thích cúi gập khi ngủ trong hình dạng con người, lúc này nửa người của Phương Tĩnh Dư được bao bọc giữa ngực và cánh tay hắn. Phương Tĩnh Dư đếm nhịp tim đập thình thịch của cô, đột nhiên nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Tấm da lông đó là của anh trai ta."

Là bộ lông lưu lại sau khi anh trai hắn chết sao? Phương Tĩnh Dư bỗng cảm thấy dường như mình đã vô tình xâm phạm Bạch Thú, thế mà lại dùng bộ lông của người thân hắn làm đệm cho hắn, vậy nên hắn đang tức giận phải không?

"Là bộ lông còn sót lại sau khi ta nuốt luôn anh ta. Không ngon, mùi khó chịu, phiền." Phương Tĩnh Dư nghe thấy vẻ ghét bỏ trong lời nói của hắn, nhất thời cô không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của con người và yêu quái quả nhiên hoàn toàn khác biệt.

Bạch Thú nói xong câu kia, tựa cằm lên đầu Phương Tĩnh Du, khẽ ngửi rồi híp mắt lại dường như cảm thấy rất thoải mái, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Phương Tĩnh Du: "..." Cô có lẽ đã được sử dụng làm tấm đệm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


[4] Cầm lòng chẳng đặng

Kể từ hôm ấy, Bạch Thú dường như rất hài lòng với chiếc đệm đó của cô, hắn luôn thích lôi kéo Phương Tĩnh Dư tới ngủ cùng ở đấy. Những lúc ấy Phương Tĩnh Dư đều rất cảnh giác, đề phòng Bạch Thú sẽ tấn công bất ngờ, nhưng lần nào cô cũng bị hắn dễ dàng chặn tay lại và không thể nhúc nhích.

Mỗi lần dựa vào ngực Bạch Thú, ngửi thấy hương trúc xanh thoang thoảng trên cơ thể hắn, Phương Tĩnh Dư lại cảm thấy tim mình đập chộn rộn chẳng yên, vì dựa vào quá gần nên khuôn mặt cô cũng đã nóng lên đỏ bừng.

Phương Tĩnh Dư không dám thừa nhận rằng mình đã yêu tên yêu quái này. Một gã yêu quái nhếch nhác thích ăn khoai tây, thích ngủ và luôn nói phiền.

Có lẽ, cứ mãi ở lại đây sẽ là điều nguy hiểm nhất đối với cô. Làm sao con người có thể thích một loài yêu quái, huống hồ chỉ hắn cũng chẳng thích cô.

Phương Tĩnh Dư đứng bên dòng suối nhỏ, liếc nhìn căn nhà trúc nơi xa mờ ấy sau đó bước đi về phía bên kia của rừng trúc mà không quay đầu lại.

Hơn nửa tháng rồi, đám yêu quái kia chắc là không còn canh gác bên ngoài nữa, dù sao thì cô vẫn phải về nhà thôi.

Bạch Thú chưa bao giờ ngăn cản bất kỳ hành động nào của cô, dường như hắn chẳng quan tâm việc cô có đi đâu xa hay không, vì vậy chắc là cũng chẳng để ý chuyện cô sẽ rời đi. Bởi ban đầu chính cô là người cầu xin được ở lại đây.

Lẽ ra cô nên nói lời tạm biệt với hắn, nhưng cô không dám. Cô không biết rốt cuộc là mình sợ Bạch Thú không cho cô đi, hay sợ hắn sẽ bảo cô đi đi.

Phương Tĩnh Dư nín thở quan sát bìa rừng trúc trong một lúc, thấy quả thật không có ai ở đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô còn nhớ rõ đường đi, bèn chạy dọc theo quãng đường đã tới đây để trở lại cửa thành. Trên đường đi suôn sẻ đến khó tin, Phương Tĩnh Dư thậm chí không nhìn thấy một bóng người nào.

Thế nhưng ngay lúc sắp đến cổng thành, Phương Tĩnh Dư nghe thấy một tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau, cô đã bị chúng phát hiện!

Chỉ còn vài bước nữa, cô nhất định có thể thoát khỏi cái chốn này! Phương Tĩnh Dư cắn răng nghĩ thế.

Tuy nhiên, cổng thành rõ ràng đã ở gần ngay trước mắt, nhưng cô lại không có cách nào đến gần được, cuối cùng còn trượt chân ngã xuống đất.

Lúc ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện mình không phải ở cửa thành, mà là trong một quảng trường rộng lớn. Xung quanh có rất nhiều cung điện, bốn phía đều xây dựng đài cao, bên dưới có rất nhiều yêu quái vây quanh, tất cả đều hiện nguyên hình hoặc là nửa yêu nửa người. Trong đám yêu quái đông nghịt này, chỉ có mình Phương Tĩnh Dư ngồi đấy đơn lẻ trên một tảng đá lớn giữa khoảng đất trống.

"Ngươi xem, ta đã nói vật nhỏ bé này không chết mà~ Hừm ~ Bạch Thú lần này sao lại tốt bụng như vậy, đồ ăn đưa tới tận miệng cũng không ăn~"

Nghe thấy tên của Bạch Thú, Phương Tĩnh Dư quay nhìn sang giọng nữ quyến rũ kia. Đó là một con mãng xà khổng lồ màu đen cuộn tròn trên đài cao phía nam, nửa người trên là mỹ nhân kiều diễm, nửa người dưới chính là đuôi rắn, bên cạnh ả có vô số nam nữ [email protected] truồng vây quanh. Trong lúc nói chuyện, ả còn vươn chiếc lưỡi rắn của mình ra li3m láp lấy những người đang bám víu đó.

"Bạch Thú không chịu sống ở cung điện thành Tây, cũng chẳng cần lấy một người tùy tùng lại chạy tới sống ở cái nơi như vậy. Bây giờ hắn còn nuôi dưỡng một sủng vật nữa, thật sự là thú vị." Trên đài cao phía đông là tiếng nói chuyện của một loài yêu không phân biệt được là đực hay cái. Nó có thân người nhưng không có đôi tay, từ cổ xuống cánh tay đều là một đôi cánh rộng và diễm lệ.

"Hôm nay đúng lúc chính là lễ hội mười năm mới có một lần của thành cổ. Nếu Bạch Thú đã không trông coi sủng vật của mình để cô ta chạy ra ngoài, vậy cho cô ả biểu diễn đầu tiên đi."

Trên đài cao phía bắc có một con hổ trắng, nó cất giọng nam ồm ồm thô kệch và tràn đầy ác ý nói: "Dùng máu của kẻ loài người này vẩy khắp mọi ngóc ngách nơi đây, coi như đó là lời tạ lỗi cho sự vắng mặt của Bạch Thú trong lễ hội hàng năm đi."

Bạch Hổ vừa dứt lời, vô số yêu quái đều phá lên cười, ánh mắt chúng nhìn Phương Tĩnh Dư chuyển từ kiêng dè sang thèm thuồng.

Sắc mặt Phương Tĩnh Dư tái nhợt ngồi đó không cử động được. Chạy ra ngoài là quyết định của chính cô, hiện tại sắp bị đám yêu quái này gi3t chết, cô cũng chẳng thể trách được ai. Cô ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình thực sự có thể trốn thoát được.

Chỉ là cô đột nhiên hối hận vừa rồi không nói tạm biệt với Bạch Thú, hôm nay cũng chưa làm khoai tây cho hắn ăn. Nếu không tìm thấy cô, hẳn là Bạch Thú sẽ lại cau mày và nói phiền.

Phương Tĩnh Dư ngồi xổm ở đó ôm đầu gối, thay vì nhìn những con yêu quái đang mon men đến gần, cô chỉ ngẩn ngơ tự hỏi tại sao mình sắp chết rồi mà lại chỉ nghĩ về Bạch Thú.

Cô thích Bạch Thú và muốn cả đời ở bên cạnh hắn, muốn chăm sóc hắn, thậm chí dù phải chết cô cũng thà để bị hắn ăn. Vì suy nghĩ đang ngày càng sáng tỏ trong lòng này, Phương Tĩnh Dư mới có thể sợ tới mức bất chấp mà chạy ra ngoài.

Phương Tĩnh Dư cúi đầu suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy trước mắt mình nhòe đi, hai giọt nước lách tách rơi xuống đất.

"Phiền."

Giọng nói rõ ràng như vậy, âm điệu quen thuộc đến thế vừa vang lên bên tai cô. Phương Tĩnh Dư nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên và kinh ngạc phát hiện ra Bạch Thú đã đến tự bao giờ. Hắn hóa thân thành một con hồ ly trắng đứng bên cạnh cô, miệng thì nuốt chửng hai con yêu quái vừa rồi áp sát đến gần cô. Đám tiểu yêu còn lại nhìn thấy vậy bèn kêu gào chạy tán loạn, hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn.

"Hừ, Bạch Thú, mấy chục năm nay ngươi không tham gia lễ hội, bây giờ lại muốn gây chuyện!" Vẫn là Bạch Hổ kia, trong giọng nói của gã tràn đầy bất mãn cùng kiêng ky đối với Bạch Thú.

Bạch Thú vừa mới nuốt vài con yêu quái nhỏ, bây giờ nghe vậy chỉ trả lời một chữ bằng giọng điệu thờ ơ thường ngày: "Phiền." Sau đó, hắn ngậm lấy Phương Tĩnh Dư rồi nhảy lên đài cao đang để trống ở phía tây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


[5] Nụ hôn của hồ ly trắng

Bạch Thú cuộn mình trên chiếc đệm lộng lẫy ở đài cao, so với thân hình to lớn của hắn thì Phương Tĩnh Dư chỉ là một người nhỏ bé bị móng vuốt của hắn vòng qua vỗ về trên bụng và dùng đuôi che lại.

Phương Tĩnh Dư còn đang ngây ngốc lại bị hành động này của Bạch Thú đẩy về phía trước và ngã vào người hắn. Bộ lông trắng kia mềm mại mượt mà, khi đưa tay ra có thể cảm nhận được vùng bụng ấm áp dưới lớp lông. Hắn dùng cái đuôi bao quanh cô chỉ chừa ra một khoảng trống, ngăn chặn mọi ánh mắt xung quanh. Phương Tĩnh Dư dựa vào bụng hắn, đột nhiên cảm thấy thật an tâm.

Cô nằm xuống, một tay vuốt v e bộ lông mềm mại bên cạnh, rồi bỗng cảm thấy Bạch Thú hơi giật giật, sau đó hắn còn nhẹ nhàng nhích cái đuôi đến gần thêm chút, tựa như một chiếc chăn bông êm mềm bao phủ lên cơ thể cô.

Mọi người thường nói hồ ly có mùi khó chịu, nhưng trên người Bạch Thú trước giờ chỉ có hương trúc xanh thoang thoảng và rất dễ ngửi. Phương Tĩnh Dư lặng lẽ vươn tay ôm lấy đuôi hắn rồi vùi mặt vào đó. Bạch Thú cảm giác được, lỗ tai trên đầu hắn lại run run và đôi mắt thì nheo lại.

"Bạch Thú! Đừng quá kiêu ngạo!" Con hổ trắng ở trên đài cao kia giận dữ nói, âm thanh như chuông rung mạnh làm người ta đỉnh tai nhức óc. "Mấy chục năm rồi ngươi không tham gia một sự kiện trọng đại nào. Ai mà biết có phải ngươi chẳng dám nhận lời thách đấu của chúng ta nên mới trốn trong rừng trúc rậm rạp đó không! Hôm nay nếu ngươi đã tới, tốt nhất là có thể giữ được địa vị đứng đầu Tây thành nếu không...Hừ."

Hổ trắng tức giận nói một hơi, nhưng Bạch Thú lại không có phản ứng gì, đôi mắt màu xanh vẫn khép hờ chẳng màng để ý tới gã, chỉ nhìn người đang được cái đuôi của hắn bao bọc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy Bạch Thú phớt lờ mình như vậy, hổ ta càng thêm tức giận, đập nát trái cây đồ ăn và cả chiếc bàn trước mặt gã thành một đống mùn cưa rồi hét lên với những con yêu quái đang ngo ngoe rục rịch bên dưới đài: "Không ai muốn khiêu chiến Bạch Thú, thay thế hắn làm chủ thành Tây sao?"

"Ngươi đi đi, đi khiêu chiến Bạch Thú, sau đó cắn chết sủng vật của hắn!" Chờ một hồi cũng không có người đứng ra, Bạch Hổ tùy ý chỉ vào một gã yêu quái đứng trên đài cao của mình.

Nghe thấy câu này, Bạch Thú chậm rãi mở ra đôi mắt màu xanh lục, bên trong sâu hút khiến chúng yêu quái đang nhìn hắn chằm chằm đều cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng.

Phương Tĩnh Dư cảm giác thấy Bạch Thú đang dựa vào mình bỗng đứng dậy, hắn rút đuôi ra và nhảy từ trên đài cao xuống khoảng đất trống bên dưới.

Đối diện với hắn là một con hổ vàng đốm đen đang tru lên đầy khiêu khích. Bạch Thú không nói hai lời nhảy tới, há miệng nuốt chửng hổ yêu nọ, dễ dàng hệt như vừa rồi đã nuốt hai tiểu yêu kia vậy.

"Khó ăn, phiền."

Nghe hắn nói thế, Phương Tĩnh Dư đang ngồi xem một mình trên đệm đột nhiên cảm thấy rất muốn cười. Cuối cùng cô cũng thực sự mỉm cười, lông mày và đôi mắt đều cong lên.

Hồ ly trắng nọ đang đứng trong đấu trường bèn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó hắn đột nhiên nhảy lên vươn đầu lưỡi, lật qua lật lại li3m láp khắp người cô, làm toàn thân cô đầy nước miếng. Lúc này hắn mới thấy có chút thỏa mãn nheo nheo đôi mắt quay trở lại đấu trường.

Phương Tĩnh Dư không biết chuyện gì đang xảy ra, cô dường như đã quên mất chứng thích sạch sẽ của mình, sau một hồi ngu ngơ bị người ta li3m, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng lên một cách khó hiểu.

Số lượng người thách đấu ngày càng tăng, nhưng sau khi Bạch Thú nhẹ nhàng nuốt hơn hai chục con yêu quái thì không còn ai tiến lên nữa. Sắc mặt Bạch hổ cũng đã tối sầm, gã không nói không rằng lại đập nát cái bàn mới vừa đặt ở trước mặt.

Toàn thân Phương Tĩnh Dư bị Bạch Thú li3m ướt, ngồi trên đài cao bị gió thổi qua thì không khỏi hắt hơi mấy cái. Bạch Thú nhúc nhích đôi tai, lại nhẹ nhàng nhảy lên đài cao rồi ôm cô trở về dưới bụng lần nữa.

Được hơi ấm bao bọc xung quanh, Phương Tĩnh Dư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng khi mở mắt ra, cô phát hiện họ đã trở lại rừng trúc. Cô vẫn nép mình bên cạnh Bạch Thú, nằm trên nóc nhà trúc nơi hắn thường ngủ.

Ánh trăng đẹp đẽ, rừng trúc xào xạc theo làn gió thổi, xung quanh hồ ly trắng dường như được ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.

Phương Tĩnh Dư khẽ cử động, Bạch Thú liền cúi đầu đến trước mặt cô, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào cô mà không nói một lời.

Phương Tĩnh Dư nhìn cái đầu hồ ly đang gần trong gang tấc, trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ có một nỗi ngọt ngào cùng chút chua xót chẳng thể giải thích được.

Cô bằng lòng tin rằng, lúc đó là Bạch Thú cố ý tới tìm mình, hắn cũng không muốn cô rời đi. Bất kể hắn có thích cô hay không, hắn đều sẽ đi tìm cô, chỉ một điều này thôi cũng đã khiến Phương Tĩnh Dư cảm thấy hạnh phúc.

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

"Phiền."

Bạch Thú luôn nói phiền, nhưng giọng điệu của mỗi lần thì lại hơi khác. Khi hắn thật sự cảm thấy phiền toái, lời nói sẽ mang theo cảm giác chán ghét. Và có lúc hắn nói như vậy chỉ là theo thói quen mà thôi, thậm chí khi không biết phải nói gì, hắn cũng sẽ nói câu đó, như bây giờ chẳng hạn.

“Hôm nay còn chưa nấu khoai tây cho anh, xin lỗi nha.” Phương Tĩnh Dư muốn cười, nhưng nghĩ đến mình đang nhận lỗi bèn kìm chế độ cong khóe miệng lại và chuyển chủ đề.

Bạch Thú nghe xong, dường như chợt nghĩ tới cái gì bèn nói: "Hôm nay ăn mấy thứ đó không ngon, phiền."

Chữ phiền lần này thực sự là chán ghét.

Lần này Phương Tĩnh Dư không thể nhịn được cười, cô vừa cong miệng lên, ngay sau đó đã bị Bạch Thú li3m cho nước miếng đầy mặt. Tiếng cười đột ngột dừng lại, Phương Tĩnh Dư sờ lên nước miếng trên mặt mình, sau đó đột nhiên thò tới gần và hôn lên đôi môi đầy răng nanh của Bạch Thú.

Cô thích gã yêu quái này, là tình yêu giữa nam và nữ,không ngờ vực cũng chẳng thể trốn thoát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


[6] Xương người dưới lòng đất

Lúc Bạch Thú hiếm hoi lắm mới đi ra ngoài một lần, Phương Tĩnh Dư ở lại trong nhà trúc, giặt giũ và phơi số quần áo dạo này đã sạch sẽ hơn nhiều của hắn. Khi nhìn thấy cái cuốc nhỏ ở góc cửa, cô bỗng nghĩ đến, hình như có rất nhiều cỏ dại mọc trên mảnh đất trước nhà. Vì gần đây Bạch Thú thích ngủ bên cạnh cô nên cũng chẳng đoái hoài đến miếng đất này nữa.

Có lẽ cô có thể giúp hắn một chút. Nghĩ vậy, Phương Tĩnh Dư liền cầm cái cuốc nhỏ và đi vào mảnh đất phía sau hàng rào. Cô vô cùng cẩn thận nhổ cỏ dại, sau đó nhìn mặt đất trống không lại cảm thấy kỳ lạ, không biết Bạch Thú ở trong này trồng cái gì mà hơn nửa tháng cũng chẳng thấy đâm chồi.

Ăn uống, giặt giũ, ngủ nghỉ là do cô phụ trách, bây giờ còn phải phụ giúp việc trồng trọt, Phương Tĩnh Dư lắc đầu cười rồi lại cầm cuốc xới đất.

Thế nhưng sau khi đào xới mấy cái, cô liền ngơ ngẩn cả người.

Nhìn mấy bộ xương cốt lộ ra bên dưới cái hố cạn vừa được đào lên, nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Dư đông cứng lại. Cô không biết mình có tâm trạng gì khi đào cái hố này và xác nhận được rằng xương trong đó là của con người, hơn nữa còn không phải chỉ có một người. Có rất nhiều bộ xương người bị chôn vùi trong mảnh đất này.

Có lẽ trong tương lai không xa, cô cũng sẽ trở thành một bộ xương trắng nằm nơi đây. Phương Tĩnh Dư mơ hồ tự hỏi, liệu rằng ở chỗ này cũng từng có một cô gái ngốc nghếch thích Bạch Thú giống như cô hay không.

Sau khi lấp lại cái hố cạn kia, Phương Tĩnh Dư ngồi thất thần trên hành lang, nơi Bạch Thú thường ngủ. Cô cảm thấy mình đã hết thuốc chữa, thế mà lại chẳng có chút ý định bỏ chạy nào khi nhìn thấy những bộ xương người đó.

Bạch Thú đã trở về và mang theo cả hành lý của Phương Tĩnh Dư, một chiếc ba lô cùng một túi đồ treo trên một chân của hắn, nên hắn chỉ có thể đi bằng ba chân còn lại, trông rất lúng túng và buồn cười.

Phương Tĩnh Dư cầm lấy chiếc túi, đột nhiên trong lòng dũng cảm hơn rất nhiều, cô nghĩ mình nên hỏi rõ ràng thay vì ở đây phỏng đoán lung tung.

"Bạch Thú, anh dùng mảnh đất kia làm gì vậy?"

“Trồng khoai tây.” Bạch Thú gục vào người cô rồi híp mắt ngủ, “Nhưng lại cứ không mọc ra được khoai tây, ta phải đốt đi trồng lại, phiền.”

Phương Tĩnh Dư nghĩ lúc mình đào xới quả thực đã nhìn thấy mấy củ khoai tây nhỏ héo khô trong đất, giờ nghe thấy vẻ nghỉ hoặc và buồn bực trong lời nói của Bạch Thú, cô không thể không hỏi: "Bạch Thú, anh có biết khoai tây mọc trong đất không?"

Bạch Thú im lặng thật lâu, lâu đến khi Phương Tĩnh Dư nghĩ rằng hắn đã ngủ, hắn lại đột nhiên nói ba chữ phiền liên tiếp, chữ sau còn to hơn chữ trước. Thế nên Phương Tĩnh Dư cũng đã hiểu rõ, sự thật này có chút đả kích không nhỏ với Bạch Thú, có lẽ hắn luôn lầm tưởng rằng khoai tây là mọc ra từ trên cành.

Có điều sau khi hỏi xong vấn đề này, cô chợt cảm thấy thoải mái hơn và không còn sợ câu hỏi tiếp theo nữa.

"Tôi thấy có rất nhiều xương trắng trong mảnh đất đó."

"Mỗi tháng đều có người đưa đến đây một nửa thi thể con người, ta không thích ăn mới để trong đất làm phân bón, nghe nói như vậy cây có thể lớn nhanh... Phiền." Có lẽ hắn lại nghĩ tới số khoai tây đã bị mình vô ý làm hỏng, tâm tình bèn không tốt, thật lâu sau mới nói tiếp: "Tháng này không có đưa tới."

Tháng này không đưa tới? Nếu chẳng phải cô vào nhầm rừng trúc này thì có lẽ nửa thi thể được gửi đến trong tháng này chính là cô. Phương Tĩnh Dư nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên buông lỏng rồi khẽ mỉm cười.

Bạch Thú không biết vì sao cô lại bỗng nhiên vui vẻ, hắn liếc nhìn cô một cái rồi gối đầu lên chân ngủ.

Phương Tĩnh Dư không muốn để hắn ngủ như vậy, cô còn một vấn đề cuối cùng.

"Bạch Thú, anh sẽ ăn tôi sao?"

Bạch Thú không chút nghĩ ngợi nói: "Ta không thích ăn thịt con người, khó ăn. Nhưng trông cô rất ngon miệng, ta muốn ăn cô."

"Tôi là con người duy nhất anh muốn ăn sao?"

Duy nhất, từ ngữ nghe mới hay làm sao. Dù sao cô cũng không trốn thoát khỏi thành phố yêu quái này, thay vì bị đám yêu quái kia ăn thịt, cô thà để Bạch Thú ăn mình, như vậy cũng coi như thỏa ước nguyện được ở bên hắn mãi mãi.

“Được, tôi chờ anh tới ăn tôi.” Phương Tĩnh Dư yên lặng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt v e lưng hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


[Bảy] Kết thúc

"Em không định ngồi dậy làm khoai tây và chải đầu cho ta sao? Phiền." Bạch Thú kéo kéo chăn của Phương Tĩnh Dư.

“Anh tránh ra!” Phương Tĩnh Dư [email protected] trụi nằm trong chăn rầu rĩ nói.

Hắn nói muốn ăn cô, cô liền cho hắn ăn, kết quả cuối cùng hoàn toàn không phải là cái ăn kia! Uổng cho cô bình tĩnh nghĩ đến việc chịu chết, nhưng nào ngờ lại là thất thân trong trạng thái lơ mơ.

"Không phải anh nói muốn ăn tui sao?"

"Tối hôm qua ăn rồi, rất ngon, không phiền."

Phương Tĩnh Dư câm nín che lại đôi má đỏ bừng của mình.

Thấy cô không có ý định đi ra, Bạch Thú liền ôm cả người lẫn chăn đặt trên hành lang, cứ như thế quấn lấy cô cùng ngủ như thường ngày.

Mặt trời chói chang, Phương Tĩnh Dư chui ra khỏi tấm chăn đầy hương trúc tươi mát, cô ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thú. Khẽ nắm lấy mái tóc dài buông xõa của hắn trên chăn, sau đó cô lại chui vào trong chăn lần nữa.

Bạch Thú mở mắt ra sau khi cô rúc vào chăn lại, trong đôi mắt xanh biếc vẫn luôn bình tĩnh của hắn ấy thế mà lại có ý cười ranh mãnh.

Thói quen thích ăn khoai tây của hắn bắt đầu từ mười năm trước.

Khi đó, có một cô bé mê ăn khoai tây lần đầu tiên xin mẹ học nấu ăn, và món cô ấy làm là khoai tây sốt chua cay. Món ăn đã làm xong và để đấy, nhưng lại bị một con hồ ly đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm bèn vào ăn vụng hơn phân nửa, làm cho cô bé hay khóc nhè ngồi khóc trong phòng cả buổi chiều, đến nỗi đôi mắt đỏ hoe như con thỏ.

Nhiều năm như vậy, khả năng nấu nướng của cô thực sự không tiến bộ chút nào, lúc hắn ăn miếng đầu tiên là đã cảm nhận được. Nghĩ tới đây, Bạch Thú cảm thấy mĩ mãn ôm chặt Phương Tĩnh Dư vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi dưới ánh nắng ấm áp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom