Cập nhật mới

Dịch Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Chap 19:
-Ngày mai tôi sẽ không có ở đây với em đâu!
Chiếc ly cà phê trên tay tôi khựng lại, hắn không có ở đây thì sao?
-Liên quan gì đến tôi?
-Chỉ là muốn khiến em quan tâm ấy mà, sau 2 đêm đêm rồi mà em vẫn chưa động lòng với tôi hả?_ Hắn có vẻ khá buồn khi thấy tôi không có gì để tâm đến hắn
-Im đi, chỉ như là tình một đêm thôi mà
Jonathan thở dài, dường như không mấy hứng thú lắm, hắn chống tay lên bàn nhìn về phía chỗ khác. Tôi sực nhớ là phải chữa bệnh cho hắn để ra khỏi đây

-John, được rồi, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?
Có tiếng hiệu đèn xanh bật lên trên đầu hắn, hắn quỷ quyệt nói
-Cũng chịu gọi tôi là John rồi hả? Nghe thân mật quá, được rồi, ngoại trừ đêm có em, đêm nào tôi cũng không ngủ được
-Nghiêm túc đi, tôi đang giúp anh chữa bệnh đó._ Tôi lạnh lùng thốt ra những lời mà tôi nghĩ có phải tôi đã quá lạnh lùng không?
Jonathan ngồi thẳng dậy, bắt đầu nghiêm túc hơn
-Tôi không thể ngủ được, mỗi lần tôi ngủ là tôi sẽ gặp ác mộng
-Về cái gì, anh có thể nói rõ cho tôi được không?
-Tôi không biết, dường như chỉ là bóng tối và thấy tôi đang cầm con dao và giết người…
Kẻ giết người sợ cầm con dao giết người, hợp lý hóa không? Tôi lấy bút ra ghi chép những lời hắn nói, tôi giơ những tấm hình với hình thù màu đen kỳ dị ra
-Anh biết đây là gì không?
Jonathan nhìn chằm chằm vào nó, không chút cảm xúc trả lời
-Đó là hình tôi đang dùng mày chém đang chém đầu một người đàn ông béo
Ok, có vẻ là bị ám ảnh hơi nặng đấy. Tôi giơ tấm tiếp theo ra
-Đó là hình tôi đang móc mắt tên người lùn

Tôi có vẻ là hơi sờ sợ rồi, tôi giơ tấm thứ 3 ra,
-Tôi đang hôn em…
Được rồi, có vẻ kinh dị, khoan, anh ta nói gì?
-Jonathan, anh có thể nghiêm túc được trong 5p’ không?_ Lửa trong người tôi không ngừng đốt cháy tôi
-Xin lỗi, nhưng theo tôi thấy là vậy mà
Hắn chữa lại lỗi lầm của mình, tôi sắp xếp những hình trở nên gọn gàng cất vào túi xách.
-Có vẻ là tôi sẽ rất khó khăn để chữa cho anh hơn đấy
Tôi chảy mồ hôi với những lời hắn, tôi phải cố gắng chữa cho hắn để ra khỏi đây.
-Càng tốt, tôi sẽ có em bên cạnh tôi nhiều hơn được không?
-Đừng nhiều lời, tôi còn phải làm việc ở bệnh viện nữa!
Tôi im lặng, hắn ngày càng đang ngang nhiên hống hách không coi ai ra gì.
-Carolyn…_ Hắn bắt đầu hỏi để phá vỡ bầu không khí này
-Gì?
-Em muốn đi viện bảo tàng với tôi không?

Cả người tôi bắt đầu đỏ lên, đó có phải là mời đi hẹn hò không vậy? Và viện bảo tàng, chúa ơi, tôi rất thích viện bảo tàng.
-Được, nhưng không phải anh ghét ra khỏi khách sạn sao? _ Tôi kìm nén ngọn lửa nhảy nhót trong lòng tôi mà trả lời một cách vô tâm
-Không, chỗ này rất vắng, tôi muốn cho em biết cái này
Hắn đưa tay ra, tôi cầm tay hắn rời khỏi nhà hàng. Trước khách sạn đã có chiếc xe hơi đậu đó từ lúc nào rồi, chiếc này có vẻ như không khoa trương như chiếc khác, là chiếc Audi A7 Sportback màu đen nhưng không kém phần quyến rũ
-Tiểu thư, mời em_Hắn tốt bụng mở cửa xe ghế phụ mời tôi vào.
Hắn leo lên ghế tài xế khởi động xe, nhìn tôi ngồi bên cạnh xích dây belt
-Hãy để tôi lái, em đừng bận tâm
-Chẳng phải là anh đã 100 tuổi đúng không? Sao mà anh lại có nhiều kiểu xe đời mới vậy?
Hắn dường như muốn tôi đoán ra ý đồ của hắn
-Tôi là một người sưu tập xe, không phải là tôi không thể sử dụng đtdđ là tôi không biết chạy xe đâu.
Có lẽ là tôi chưa biết nhiều về hắn, nhưng tôi không bận tâm quan tâm đến hắn . Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi khách sạn với tài lái xe tuyệt vời của hắn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Mad Scientist


Chap 20:
Xe dừng lại trước viện bảo tàng rất lớn, tôi nhìn vào dòng chữ bị ánh sáng hắt vào
“ Viện bảo tàng lịch sử chiến tranh” màu bạc rất đẹp, cả viện bảo tàng, tôi cảm nhận điều gì đó không bình thường
-Đây từng là một bệnh viện lớn của thành phố, nhưng nó đã bị bom đạn dội vào và cả khu bệnh viện chỉ còn lại tro xác và linh hồn uẩn khúc của nhiều người_ Jonathan cho tay vào túi bước đến bên cạnh tôi
Tôi và hắn bước vào viện bảo tàng này, cả người tôi lại cảm thấy khó chịu đến xanh mặt giống như có thứ gì đó đang ám lấy tôi, tôi phải không để sợ yếu đuối này lộ ra trước mặt hắn.
Cả bên trong bảo tàng là một khu vũ trang, xác máy bay, vũ khí,… nhưng hắn không bắt tôi xem cái đó, chúng tôi đi lướt qua khu những hậu quả do chiến tranh làm tôi càng mệt mỏi hơn. Có thứ gì ấy đang hút lấy tôi.

Jonathan dẫn tôi đến bên trong sâu tận cùng ghi là “ Phòng xác, không được vào”
Tôi dừng lại, không lẽ hắn định giết người rồi ướp xác tôi sao?
-Tôi nghĩ tôi không nên vào
Jonathan nhướn mày rồi nhìn bảng tên, hắn đã đoán được tôi nghĩ cái gì rồi
-Yên tâm đi, tôi sẽ không chơi trò ướp xác em đâu
-Nhưng mà, nó ghi “ Không được vào”
Cánh cửa phòng mở ra dội ra một luồng hơi lạnh làm tôi điếng người mà muốn chết đây. Tôi lại bám chặt Jonathan, cực kỳ chặt. Hey, với khi bạn nghe tôi miêu tả thì nên tìm ai đó bám chặt đi...
“ Cứu tôi với, cứu tôi với,…”
Tôi cứ nghe tiếng ai đó cứ khóc bên tai tôi, nó cứ khóc mãi rồi như nó đang thì thầm với tôi. Tôi sợ hãi càng túm chặt Jonathan nhắm mắt lại không dám bước tiếp. Mùi xác thối bốc lên nồng nặc. Hắn dường như đã quen rồi nên cứ bước tiếp. Cả khăn phòng tối om chỉ có ánh sáng màu xanh mờ nhạt chiếu trên đầu các thi thể. Liệu nó có giống như zombie rồi ngồi dậy ăn thịt tôi không?
Chúng tôi đi qua mấy các xác ấy lại thêm một căn phòng nữa, hắn mở cửa ra và đây là phòng chứa thành những bộ phận thi thể con người, nào là cánh tay, bàn tay, mắt, nội tạng,…

-Đây là cái gì?_ Tôi nhìn đóng đồ sộ này mà muốn khóc thét lên
-Mấy cái này là nhiều năm thành quả nghiên cứu của tôi
-Anh giết người chứ nghiên cứu cái gì?
-Hahaha, được rồi đấy em yêu, tôi đang nghiên cứu để chống lại virus HIV/AIDS, sởi và ung thư
Tôi muốn mở to mắt và há hốc mồm ra, được rồi, tôi rất rất rất cần phải biết nhiều hắn hơn.
-Anh nghiên cứu? Chuyện này thật…tức cười mà…
-Đúng vậy, em còn nhớ cái đêm đầu em thấy tôi đang làm gì đúng không? Máu của ả ta thật sự rất kinh tởm, HIV/AIDS, tôi đã nghĩ ngày nào đó phải cố gắng nghiên cứu ra thứ chống mấy thứ này tôi mới có thể chơi trò hút máu dạo được.
-Nói nghiêm túc coi!_ Tôi giãy nảy
-Julie, chắc em đã nghe danh tôi, cô ta bị nghiện kinh khủng, và mấy thứ nội tạng là thành quả của những người mắc 3 bệnh tôi vừa nói.
-Ha! Quả là một gã quý ông giết người tàn bạo mà_ Tôi vỗ tay lên tán dương nhưng liệu đó có là tán dương hay khinh bỉ, tôi cũng không nhớ rõ.

-Cảm ơn, cảm ơn_ Hắn rất hạnh phúc khi nghe tôi vỗ tay vậy
-Chúng ta đi ra khỏi đây được không, tôi thật sự…cần ra khỏi đây đấy_ Tôi kéo áo hắn
Hắn đến gần tôi, cúi đầu người cao 1m88 cho bằng người cao 1m70 như tôi, Mặt hắn ghé sát khuôn mặt tôi, đôi mắt đen ấy dường như đang thôi miên tôi. Tôi chán ghét đẩy hắn ra.
-Nam nữ thụ thụ bất thân, anh đang làm gì vậy?
Hắn ôm chặt lấy người tôi, cúi đầu xuống cổ tôi cắn lấy nó. Điên rồi, hắn ta đang hút máu ngay tại chỗ kinh dị này. Cả người tôi bị hắn hút đến tê liệt rồi
-Tại sao tôi lại thèm khát máu của em thế này hả?
Hắn thì thầm vào tai tôi và tiếp tục cắn, hai tay tôi bị hắn giữ chặt không cử động được. Bây giờ, tôi chỉ nghe mỗi tiếng máu tôi đang chảy rơi xuống sàn
“ Trước khi đánh giá bề ngoài họ, hãy xem bên trong họ là gì.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Chap 21:
Tôi nhìn vào tấm lịch trong điện thoại tôi, nhẩm tính ngày, phù, may quá, là những ngày an toàn nên không có sao. Thiệt tình cái tên kia không biết dùng cái biện pháp tránh thai sao?
Cửa phòng 403 lóe lên ánh sáng đỏ rực, tôi chạy đến mở cửa ra thì thấy Rumple đang biến thành một con báo đen chứ không phải là một con mèo đen nữa
“ Gào!!!”
Con báo đen hét lên nhảy vào người tôi, tôi dùng tay chống lại những móng vuốt đang sắp vồ lấy khuôn mặt của tôi
-Rumple!!!_ Tôi hét lên đá con báo ra xa, vừa kêu gọi cậu- Chuyện gì vậy?
Con báo đen không nghe thấy lời tôi, nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ hung dữ, nanh vuốt sẵn sàng cấu xé tôi.

-Không ổn rồi, hắn ta làm cái gì thế này!_ Tôi vừa nói thầm với chính mình, vừa chạy đi.
Con báo đuổi theo tôi, tốc độ của tôi không bằng nó nên nó nhanh chóng tóm gọn lấy người tôi, dùng móng vuốt sắc cào lưng của tôi.
-Á!!!_ Tôi hét lên đau đớn
Đúng lúc này bà May đi ngang qua với bộ đồ phục vụ phòng của bà với cây chổi, tôi đá vào mặt con báo, gắng sức lấy cây chổi ra từ tay bà, phang mạnh vào đầu con báo.
Lông từ cây chổi bay tứ tung tạo thành bầu trời vàng khè, tôi dùng đầu nhựa của cây chổi phang mạnh đến nỗi mà con báo đen phải va vào tường. Con báo dần dần biến lại trở thành Rumple với mái tóc đen kia.
“ Cạch” Tôi ném cây chổi xuống không còn cọng lông nào. Bà Mel thì vẫn còn hơi hốt hoảng với tình cảnh hiện giờ chạy biến đi mất. Tôi chạy đến chỗ Rumple, nâng đầu cậu lên, xem khuôn mặt cậu. Hình như tôi hơi bạo lực thì phải, cậu bị bầm một khu má trái kìa
-Rumple…_ Tôi lay lay cậu
Rumple dần dần mở mắt ra, tay cậu từ từ chạm vào má tôi
-Carolyn?
Tôi gật đầu. Cậu ngồi bật dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy của cậu.
-Carolyn, tôi xin lỗi, chị không sao chứ?
Cậu phát hiện ra vết cào sau lưng tôi đang túa ra máu nhuộm đỏ cả chiếc áo thun trắng của tôi.
-Không sao cái con khỉ? Cậu bị cái gì vậy?
Tôi tức điên nắm lấy cổ áo cậu mà la mắng, nhưng lại không biết vết thương đang chảy máu nhanh hơn. Rumple bế tôi lên

-Chị yên tâm đi, hãy tin tưởng ở tôi.
Cả mạch máu của tôi dường như muốn đỏ bừng với cậu. Tôi lại bắt cậu thả mình xuống trước khi tôi hết kiềm chế mà hôn cậu nhưng không ngờ rằng mình đi không nổi nữa. Rumple lấy tay tôi quàng qua cổ cậu, đỡ tôi trở về phòng cậu.
-Cậu không biết ý tứ nào mà lại không đỡ về phòng tôi?
-Tôi không có chìa khóa_ Cậu bảo- Nhưng tôi không biết chị còn sức để lấy nó ra đưa cho tôi không? Tôi thuộc tuýp người không thích xâm phạm đời tư của người khác mà.
-Cậu quỷ quyệt thật_ Tôi uể oải nói
Phòng cậu cũng chẳng khác gì phòng tôi nhiều lắm, màu sắc trắng, có máy lạnh, nhưng gọn gàng hơn phòng tôi nhiều…
Rumple đỡ tôi ngồi trên giường, tay búng ra hộp cứu thương, cậu dùng phép thuật kéo cái bàn lại gần đặt hộp cứu thương xuống.
-Người có phép thuật như cậu sướng thật,chẳng mang vác gì nhiều.
-Không sướng như chị nghĩ đâu!_ Rumple mở hộp cứu thương ra, cầm thuốc lên
-Cởi áo ra đi!_ Cậu bảo
Tôi ôm chặt mình hơn, không có vụ đó đâu, dù tôi có khỏa thân trước mặt Jonathan cũng không dại gì mà cho Rumple thấy, vả lại người tôi rất nhiều vết cắn.
-Không!_ Tôi dùng ánh mắt sắc bén của tôi cảnh cáo cậu đừng động vào tôi.
-Chị muốn bị vậy hay là để tôi giúp chị _ Cậu khuyên nhủ tôi
-Không muốn!_ Tôi vẫn cố chống cự

Cả lưng tôi đau buốt nhức nhối, Rumple thấy tình hình tệ hại hơn, xoay người tôi lại, lấy kéo trong hộp cứu thương ra cắt phần bị cào của tôi.
Khuôn mặt của cậu trở nên nhợt nhạt hơn, nhưng cậu vẫn đổ cồn lên người tôi rát cả lưng tôi, tôi khẽ rên lên, cậu băng vết thương lại cho tôi, cậu phát hiện ra nhiều vết cắn mới trên vai tôi.
Cậu nắm lấy vai tôi, hét lên
-Chị! Chị bị gì vậy?
-Cái gì vậy?_ Tôi hơi sợ khi cậu thét lên
-Vết cắn, tại sao chị lại có nhiều thế này?
-Thì bị côn trùng đốt thôi, không có gì đâu_ Tôi đẩy cẩu ra, xoay người tôi đối mặt với cậu
Rumple tức giận đóng hộp cứu thương mạnh bạo, tôi nan giải hỏi cậu
-Chuyện gì vậy?
-Jonathan chọn chị làm bình máu di động cho hắn sao?_ Giọng cậu run run đầy tức giận
-Im đi Rumple!_ Tôi hét lên – Chẳng phải cậu cũng vừa muốn giết tôi sao? Rumple hôn tôi, một nụ hôn đầy mạnh bạo mang tính chiếm hữu của cậu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Murder House (1)


Chap 22: Muder house (1)
“ Bốp”
Tôi tát vào mặt Rumple một cái rõ mạnh bạo. Rumple ôm đôi má đỏ và bầm đi lùi lại, tôi đứng dậy tỏ ra sát khí nheo mắt với cậu
-Đừng có đến gần tôi như vậy Rumple, kẻo ngày nào đó tôi sẽ giết cậu.
Tôi chạy ra cửa đóng sầm cửa lại không một chút nhân từ, để lại Rumple ôm đôi má đau đớn

-Chị vẫn như thế sao?
Đã 8h tối rồi, lạ quá, kể từ khi ở đây, khái niệm thời gian của tôi đã mất rồi. Tôi cởi áo thun ra, đứng trước gương chỉ với bộ áo ngực đen tuyền, tôi nhìn lên vai và cổ tôi, đầy vết cắn tàn tích do hắn để lại, lại thêm vết thương mới đây nữa. Tức thật! Cả người tôi bây giờ tàn tạ theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn. Tôi cởi chiếc quần Jean ra, nhìn đôi bàn chân trắng nõn của mình cũng có 1,2 vết cắn.
-Trời ạ, tên đó định hút cạn máu mình luôn hả?
Tôi chạm lên đôi môi của mình, tại sao tên Rumple đó lại hôn tôi, tại sao cậu lại làm vậy? Tôi đã từng gặp cậu đâu?
--
- Nguyên cả ngày em không chịu tập trung gì cả Carolyn!_ Chris nhìn tôi bằng vẻ nhân từ vốn có của anh
Tôi ném hồ sơ lên bàn, nhìn về phía cửa sổ đằng sau tôi bằng ánh mắt xa xăm mà trong đầu tràn đầy suy nghĩ về hắn.
-Ừ! Sao em không thể tập trung được nhỉ?
-Có chuyện gì sao?_ Chris lo lắng hỏi
-Không có gì! _ Tôi ngoảnh đầu lại mỉm cười làm bộ như không có chuyện gì cả.

-Chúng ta chia tay đi Chris!_ Tôi ra lệnh đề nghị anh
Như sét đánh ngang tai Chris, anh đập hai tay lên bàn, cau có với tôi
-Tại sao vậy Carolyn? Nguyên một tuần này em cứ tránh mặt anh, thì ra là em muốn chia tay đúng không?
Tôi chấp hai tay lên bàn bình tĩnh nói với anh
-Chris, bình tĩnh, em muốn chia tay vì em chán với mối quan hệ này rồi.
-Là sao? Anh đã làm gì để em ngán hả Carolyn?
-Không, anh không có làm gì cả, mà do thời gian chúng ta gặp nhau quá ít ỏi, em không thấy chút hứng thú
-Im đi, chẳng phải là do em sao? Em có bao giờ đồng ý đi với anh lúc nào cả Carolyn.
Tôi đau đầu chống tay xoa xoa lên trán
-Chris, ngồi xuống! Mặc dù em rất biết ơn anh đã cứu em khỏi tay của lão Chuck nhưng em có thể tự cứu mình. Căn bản là, em không thích anh cho lắm

Khuôn mặt Chris chỉ vì lời nói đầy băng giá với ngàn cây dao đâm vào tim của tôi mà khuôn mặt không còn một giọt máu nào nữa.
-Được rồi_ Anh chấp nhận với lời chia tay của tôi
Anh đi ra khỏi cửa đóng sầm cửa lại, đứng tựa vào cửa
“ Bitch”
Tôi mò hộc tủ lấy ra mấy bức ảnh của gia đình tôi mà tôi xin mấy chú cảnh sát giữ lại, càng nhìn nó lòng tôi lại càng buồn đau như cắt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tôi biết mẹ tôi là một người dị giáo, nhưng đó là mẹ của tôi, dù cho bà là gì, tôi vẫn yêu thương mẹ tôi.
Có một bức ảnh chúng tôi đang chụp ở phòng khách nhân dịp lễ giáng sinh, có thứ tia sáng gì lóe nhỏ ở kế bên cây thông đặt sát vào cầu thang, tôi quan sát kỹ nó thì hình như nó giống như không phải phản chiếu mà dường như có thứ gì lóe sáng trong đó vậy.
Tôi tìm mấy bức khác chúng tôi đang chụp ở phòng khách cũng có ánh sáng tương tự như lại rõ hơn, ngày càng rõ hơn.
Tôi cất mấy bức ảnh lại vào hộc tủ, tay không ngừng xoa trán suy nghĩ thì có tiếng của giáo sư kêu tôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Murder House (2)


Chap 23: Murder house (2)
-Giáo sư!_ Tôi đứng dậy khi ông đẩy cửa vào phòng
Vị giáo sư kính mến của chúng tôi đang vui mừng hớn hở điên cuồng hạnh phúc xoay vòng vòng với chiếc áo blouse trắng của ông
-Carolyn, chúng ta sẽ được thăm ngôi nhà ở đừơng 23, vui quá, hahaha
Tôi đổ mồ hôi, có gì đâu mà vui giáo sư
-Chỉ là đi khám bệnh thôi mà giáo sư
-Không đâu Carolyn à, đó từng là nơi giết người cách đây 23 năm và người mua lại chính là bạn của ta, ông ta hình như sợ thứ gì đó trong ngôi nhà nhưng ông ta nghĩ đó là chứng tâm lý hoảng sợ cái chết của tuổi già.

-Vậy thì…._ Tôi kéo dài hơi cho ông hiểu là tôi không có hứng thú gì với chuyện này
-Chúng ta, tôi và cô sẽ được tham quan ngôi nhà đó
Tôi thở dài, xin lỗi nhé, giáo sư Murphy của chúng tôi thích thứ gì kỳ bí mà. Đáng lẽ ông nên trở giáo sư ngành nghiên cứu tâm linh nhưng ông lại chọn con đường tâm lý do sơ xuất viết sai chính tả và ông ta cũng hạnh phúc khi học ngành tâm lý này.
-Tại sao chúng ta lại phải đi, cái đó để mấy người trừ tà đi không được à_ Tôi nhún vai sắp xếp lại tất cả giấy tờ trên bàn
-Tôi đã chờ câu nói đó rồi_ Giáo sư vui mừng khi tôi đoán trúng ý ông – Đó là lý do mà em là một trong những học sinh yêu quý của tôi, chúng ta sẽ là người trừ tà.
Giáo sư Murphey háo hức cầm điện thoại khoe những hình ảnh ông đã chụp
-Đây này, đây là camera mới nhất cảm ứng nhiệt đấy, đây là chip điện tử cho chúng ta biết ở đâu đấy
-Giáo sư, ngài đưa điện thoại gần tôi quá_ Tôi bực bội khi giáo sư ấn luôn điện thoại vào mặt mình
-Xin lỗi, xin lỗi, và quan trọng nhất là Lucy sẽ đi theo chúng ta.
-Phu nhân Luciana đồng ý đi theo ngài hả?
Mắt tôi sáng lên , phu nhân Luciana là vợ của giáo sư Murphy, tôi rất hâm mộ những nhà ngoại cảm bí ẩn như bà. Tôi lại không hiểu sao một nhà ngoại cảm lại thích những người … như giáo sư.
Giáo sư hạnh phúc không nghe lời tôi nói mà chạy bay khỏi phòng coi như tôi đã đồng ý rồi, miệng không ngừng ca hát
-Lucy của ta ơi, ta về với nàng đây.

!!!
Những bức lộ ra từ hộc bàn, tôi cầm lên cho vào túi. Tôi có thể hỏi phu nhân Luciana về mấy cái này.
“ Quạc…quạc…quạc”
Tiếng quạ vang lên bay quanh cửa sổ của tôi, nó như là đang cảnh báo tôi cái gi đó, tôi vẫn bước đi bắt taxi đến đường 23.
Quạ vẫn đang kêu, ngày càng thảm thiết hơn, lưng tôi nhói đau hơn là lúc bị cào. Tôi cố gắng lắm mới có thể đứng vững được bước vào.
Ngôi nhà như một ngôi biết thự màu xám to lớn đầy âm u buồn bã, nó buồn bã hơn khách sạn của tôi, khu vườn thì không khốc chỉ thấy tiếng lá vàng rụng mà sợ điếng người.
“ Ting…”
Cánh cửa mở ra, người mở là một phụ nữ vừa tròn 40 nhìn tôi, mặt bà xanh lét rất đáng sợ
-Xin chào, tôi là bác sĩ tâm lý đến từ bệnh viện Thiên Đàng
-Tôi là Lauren , nhà tôi đâu có kêu cô_ Bà từ chối cho tôi bước vào cửa
-Mà bà kêu giáo sư Murphy của chúng tôi, giáo sư của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức, giáo sư bảo tôi đến trước để xem tình hình của bạn ông.
-Được rồi, cô vào đi
Bà cũng đã cho tôi vào, không khí trong nhà lạnh hơn bên ngoài nhiều, lưng tôi lại càng rát thảm thiết hơn, bà dẫn tôi đến phòng khách nơi có một người đàn ông tiều tụy chống tay lên ghế suy nghĩ điều gì đó. Bà lay lay ông nói với ông gì đó về tôi, tôi ngồi xuống quan sát vẻ mặt ông.

-Ông Brown, dạo này ông cảm thấy như thế nào?
-Tôi cảm thấy khó ngủ, nửa đêm tôi mơ thấy có bóng người màu đen cầm dao giết tôi
-Được rồi ông Brown, hãy nói cho tôi biết, ông mơ được giấc mơ này khi nào?_ Tôi lấy bút và giấy ra viết những gì ông nói
-Cách đây 2 tháng khi mua căn nhà này, tôi đã mơ thấy thế rồi.
-Em đã bảo là anh không nên mua nó mà_ Bà Lauren không chịu nổi nhìn sắc mặt ông chồng bà đau khổ mắng ông
-Xin bà hãy im lặng để chúng tôi tiếp tục, ông hãy nói cụ thể cho tôi được không?
-Tôi không thể._ Ông nói
-Vì sao?_ Tôi thắc mắc
-Nó sẽ giết tôi…
“ Cộc … cộc”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Murder House (3)


Chap 24: Murder house (3)
Giáo sư Murphy đã đến và vui mừng chào bà Lauren, đằng sau ông là phu nhân Luciana e lệ. Dù bà đã 40 tuổi rồi nhưng sắc đẹp vẫn không phai, tôi ước gì mình có thể đẹp như vậy
-Chào giáo sư, kính chào phu nhân
Tôi đến gần chào, sau đó thì thầm vào tai phu nhân Luciana thuật lại những gì mà tôi nghe được từ ông Brown. Luciana vẫn không chút thay đổi trên sắc mặt nào, đến gần tay ông Brown
-Ông bạn già, ông thấy sao rồi?
-Chào Lucy, bà vẫn đẹp như vậy, chào Murphey bạn già_ Ông cứ thế lấy hơi mà chào lại hai vợ chồng giáo sư

Murphey cho tay vào túi, ghé sát tai tôi
-Em nói gì với vợ ta thế?
Tôi đành chán nản thuật lại mọi chuyện cho giáo sư, giáo sư thì lại trở nên bộ dáng lạnh lùng của ông suy tư
Tôi đứng quan sát vợ chồng giáo sư Murphey đang nói chuyện với hai vợ chồng ông Brown, nhưng mỏi quá vào bếp lấy đồ uống.
“ Cộc…cộc”
Tiếng va đập vào tường vang lên, tôi rót nước bị lệch tay làm nước đổ xuống tay, nghe tiếng nước chảy xuống róc rách. Nhà này, có căn hầm sao? Tôi đập đập vào từng. Nếu là tường đá thì không phát ra tiếng gì nhưng khi tôi gõ nó lại phát ra tiếng “ cộc cộc” âm u.
-Carolyn…_ Phu nhân Luciana đứng sau tự lúc nào- Em cũng đang cảm nhận thứ gì trong căn nhà này đúng không
-Dạ, thưa phu nhân Luciana
-Hãy cứ gọi ta là Lucy được rồi
Phu nhân sờ sò chiếc kệ đựng đồ ăn, sờ cái bàn, như đang cảm nhận được gì đó

-Có ai đó đang sống trong căn nhà này_ Tôi nói
-Đúng vậy_ Lucy gật đầu
-Meo…
Tiếng mèo kêu, khi tôi nhìn ra cửa sổ, tôi thấy con mèo đen Rumple đang đứng sờ sờ trước cửa sổ. Lucy nhìn theo tôi, nheo mắt khi phát ra Rumple,, tôi kéo tay Lucy lại như là tạo cơ hội cho Rumple chạy đi
-Căn nhà này từng xảy ra án mạng giết người cách đây 30 năm, nghe nói người chết là hai vợ chồng và một cô giúp việc nhưng lạ thay cảnh sát không tìm thấy đứa con trai, hãy nghĩ thêm nào_ Giáo sư Murphey đau đầu phân tích mọi chuyện
-Em thấy có khả năng…_ Lucy cùng đồng tình theo ông chồng
-Đúng vậy, người con đang sống ở đây_ Giáo sư trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết
-Đó là lý do em yêu anh nhất mà_ Lucy nhảy chồm lên hôn vào má giáo sư
Tôi cũng đã hiểu vì sao mà bà lại yêu giáo sư rồi, tôi bước lùi lại nhưng, khi đó, sàn nhà xung quanh tôi sập xuống, lôi kéo tôi rớt theo nó
-Á!!!
Ui da, đau mông quá. Há, cái hố này có vẻ không sao đâu, mọi người từ trên nhìn xuống , tôi giơ ngón tay cái lên nói tôi không sao rồi đứng dậy

-Đúng rồi, ở đây có căn hầm, tôi quên không nói với mọi người _ Bà Lauren giờ mới nhớ ra tự vả vào đầu mình.
Tôi mở đèn pin trong điện thoại ra, trong này tối om chỉ có bụi với một số đồ dùng bụi bặm thôi. Mọi người tìm được hầm xuống theo tôi, ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy có căn hầm ở đây, riêng Lucy lại chảy mồ hôi gần như muốn sụp xuống phải nhờ giáo sư Murphey đỡ mới đứng được.
-Ở đây, có quá nhiều sự oán hận _ Lucy nói
Chân tôi dẫm phải vào thứ gì đó, tôi nhặt lên phát hiện nó là tấm dây chuyền, tôi mở ra là bức ảnh hai vợ chồng và một cậu nhóc, tôi đưa cho giáo sư xem thì giáo sư xanh mặt
-Đây là hình 2 người chết tại căn nhà này.
-Carolyn, đằng sau em!!! _ Lucy hét lên chỉ vào đằng sau tôi
Tôi quay lại đằng sau giơ đèn pin là và thấy có một người phụ nữ có khuôn mặt trắng bốc đầy máu đang cầm một con gớm guốc với bàn tay đầy ghẻ của bà, miệng không ngừng bảo tôi
-Chết đi!!!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Murder House (4)


Chap 25: Murder house (4)
Tôi nằm sụp xuống tránh vết chém của bà ta, nhanh chóng đạp cho bà một phát một bụng. Bà đau đớn ôm lùi lại, Lauren đỡ tôi dậy, kéo tôi lùi lại, giáo sư Murphey ói
-Đó là giúp việc đã chết mà!
-Đừng đùa nữa giáo sư, nếu chết rồi khi em đạp bà ta tại sao em lại cảm nhận bà ta vậy?
-Có lẽ bà ta chưa chết_ Lucy ôm chặt chồng nói
Bà giúp việc gượng dậy sau khi bị tôi đấm một phát, miệng ré lên điên cuồng, cười ha há
-Ta chưa chết lũ oắt, ta đã trở về từ cái chết, trời đã giúp ta giết những ai vào đây
-Bà sống ở đây sao?

-Đúng vậy! Nào giờ chết đi!
Bà ta đâm cây dao về phía chúng tôi, tôi ném điện thoại sang bên cạnh, tay giữ tay điên cuồng của bà giúp việc, lấy cây dao của bà ta ra.
-Đừng xem mọi thứ như trong phim, tôi có thể giết bà ngay lập tức đấy_ Tôi giơ dao cảnh cáo
Tình thế hiện giờ đã đảo ngược, bà ta không còn đường nào chống cự túm lấy Lauren.
-Ngươi thử tiến đến một bước, ta sẽ giết luôn người đàn bà này
Lauren bị bà ta túm không ngừng túm lấy giãy dụa
-Tại sao bà lại trở lại đây hả?_ Tôi hỏi
-Đồ đĩ, ta đến đây vì ta muốn tìm cậu chủ của ta
-Cậu chủ của bà không có ở đây đâu
-Im đi, cậu chủ của ta không bao giờ ra khỏi đây, ta phải tìm cậu …
Bà ta đang khóc đúng không? Bà ta muốn cậu chủ như vậy sao?
-Vì sao bà nghĩ cậu chủ không ra khỏi đây?
-Bởi vì chính cậu chủ đã kêu gọi ta đến đây để đưa cậu ra
-Đừng tin bà ta Carol_ Giáo sư Murphey hét lên
-Không, thật sự là cậu chủ đang ở trong này_ Lucy hét lên, bảo mọi người bình tĩnh

Lucy bước ra khỏi vòng tay của ông chồng, dũng cảm đi đến trước mặt bà giúp việc
-Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bà đến…
-Lucy, em điên hả?
-Đi theo tôi…
Lucy bước đi lên lầu, bà giúp việc xách cổ Lauren đi theo lên lầu, đến gần phòng ngủ. Bà giúp việc tỏ ra giận dữ xiết chặt cổ Lauren hơn nữa
-Không có ai ở đây cả, ta đã tìm rồi…
-Bà chưa tìm kỹ_ Tôi nói
Lucy mở tủ đồ ra, gõ gõ và tường, nhờ ông chồng
-Anh yêu, làm ơn?
Giáo sư dùng ta đập vỡ bức tường ra, xuất hiện một đường hầm tăm tối. Tôi thả con dao xuống, mọi người ai cũng bỡ ngỡ nhìn.
-Ông Brown nói khi ngủ thấy ai đang cầm dao giết mình đúng không? Đầu tiên tôi nghĩ là bà làm, nhưng khi tôi nói chuyện nhiều hơn, ông ta nói là có một giọng nói vang ở cửa tủ làm tôi nghi hoặc, chắc chắc cậu chủ bà đang sống trong này._ Lucy giải thích
Bà giúp việc điên khùng buông Lauren ra, tôi kéo Lauren về sau lưng mình bảo vệ, Lucy định bước vào trước nhưng bị giáo sư ngăn lại để giáo sư vào trước, chúng tôi vô cùng ngỡ ngàng sâu trong này còn tồn tại một căn phòng như vậy. Chúng tôi thấy có một người đàn ông có vẻ không được tắm rửa nhiều lắm, đang ngồi một đống ở góc phòng quay sang nhìn chúng tôi
-Cậu chủ…_ Bà giúp việc vui mừng tiến tới đến hỏi thăm cậu
-Bà Kate_ Người đàn ông nói
-Ôi cậu chủ, hồi xưa cậu đẹp trai cỡ nào mà bây giờ, ôi cậu chủ đáng thương

Thấy cảnh tụ họp gia đình hạnh phúc quá, tôi nhìn ra cửa có ánh sáng nhr chiếu vào, tôi thấy con quạ đậu trên cành cây nhìn tôi chăm chú, nó chỉ nhìn mình tôi thôi.
-Vậy thủ phạm giết người trong nhà này là cậu đúng không?_ Giáo sư Murphey thắc mắc
Người đàn ông lắc đầu, bà giúp việc lại nói
-Không phải cậu chủ tôi làm, chúng tôi bị tên cướp đột nhập vào đây, tôi lại cố ngăn tên cướp nên bị thương hôn mê suốt mấy năm liền, khi tôi mở mắt ra nghe tiếng cậu chủ bảo tôi đến tìm cậu. Tôi quá vui mừng khi cậu còn sống.
-Woa, bây giờ chúng ta đã tìm được, tôi lại phải tốn tiên đóng lại lỗ hổng do các người tạo ra_ Bà Lauren chán nản nói
Chúng tôi đưa hai người ra khỏi đây, bà Lucy an ủi ông Brown là từ đây ông ngủ ngon được rồi, tôi đặt cậu vào bồn tắm mà kỳ cọ người cho cậu
-Ôi, khá bốc mùi đấy, cậu không tắm bao nhiêu lâu rồi?
Tôi mở vòi sen lên xịt vào người cậu, cậu lại càng lui ra khỏi nước, tôi lại dùng sức kéo cậu vào nhấn xuống bồn tắm để kỳ cọ
-Không sao đâu, để tôi tắm cho cậu, người cậu hôi quá đấy,cậu có răng trắng nhỉ?
Ok, tôi thì không ngượng ngùng lắm khi tắm cho con trai tại vì tôi nhìn thấy khá nhiều ở bệnh viện rồi, còn đối với lúc với tên Jonathan … cảm xúc lúc đó rất khó tả.
Mọi thứ trên người cậu đều bốc mùi chỉ riêng bộ răng vẫn trắng muốt như vậy đấy. Giáo sư Murphey cũng giúp tôi chút ít để tỉa tót cho cậu. Khi được vệ sinh sạch sẽ xong nhìn cậu trong gương, trong rạng ngời và đẹp trai hẳn ra. Đúng là đẹp trai thiệt!!! Tôi sắp bấn loạn rồi. Trước đây và sau đây đúng là khác nhau một trời một vực
Lời tác giả: Thêm một anh nam phụ nữa lên sàn. Hurray!!! *Tung bông* . Mấy chuyện về Murder house ko đề cập nhiều đến Carol nhưng lại cũng tìm được anh nam phụ điển trai vậy được rồi. Đợi tác nghĩ thêm nhiều chiêu thức SM để >..< Đen tối quá

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Chap 26:
-Rumple! Rumple!_ Tôi mò sau gốc cây biệt thự tìm kiếm con mèo màu đen, các bạn có thấy nó không?
Ha! Không thấy Rumple đâu cả, lạ quá, nãy giờ là tôi mới thấy cậu trên cửa sổ mà ta?
-Tyson! _ Cậu chủ thật sự của căn biệt thự bước ra đứng đằng sau tôi kêu tên ai đó
-Ôi, anh làm tôi hết hồn à
Tôi vỗ vỗ ngực để đấm cho tim quay trở lại chứ đừng lòi ra nữa, tôi nhìn cậu chủ có mái tóc đỏ đang nhìn tôi chăm chú với đôi mắt màu xanh tuyệt mỹ, khuôn mặt rất ra dáng đàn ông nhưng thân thể lại gầy gò vì thiếu ánh sáng. So với lúc cách đây 2 tiếng đồng hồ và đây. Muốn rụng rời tim quá ( Tim của Carol: Oppa~ Oppa~ Anh đẹp trai quá ~)
Tôi hậu đậu mê muội vấp phải gốc cây ngã xuống thuận tay kéo cậu chủ xuống và kết cục tôi nằm đè lên anh.
-Trời ơi, anh không sao chứ?
Cậu chủ gì đó không cử động miếng nào mà cứ mở to mắt nhìn tôi chăm chú, tôi kéo cậu dậy vội vàng xin lỗi. Anh cầm tay tôi để tôi đỡ anh lên, tiếng quạ kêu như tiếng chim hót đối với anh vậy.
-Tên…tôi…là… Harry._ Anh ấp úng nhưng chữ vẫn còn ngọng nghịu – Tên tôi là Harry.

-Còn tôi là Carolyn, rất vui được gặp anh_ Tôi giới thiệu lại bản thân cho anh
-Carolyn…_ Anh chỉ vào tôi rồi chỉ anh- Harry…
Tôi cười phá lên
- Đúng rồi, tôi là Carolyn.
Chúng tôi bước vào nhà, Lucy đứng tựa vào thành bếp đăm chiêu suy nghĩ
-Gì vậy em yêu?_ Giáo sư ôm chầm lấy bà
-Em nghĩ nếu như cậu chủ của nhà này còn sống thì bây giờ cậu ở đâu?
-Cậu chủ đi đâu, tôi theo đó
Bà giúp việc Kate lên tiếng, giờ bà được vệ sinh sạch sẽ hơn nên trong bà hiền từ như một người mẹ đang bao chở cho Harry.
-Vậy thì, chúng ta sẽ để cậu chủ Harry ở nhà chúng ta một thời gian rồi tính._ Giáo sư nói
-Cũng được, dẫu sao cậu cũng vô hại mà…
Mọi thứ dần dần tối mù bao quanh lấy tôi, và tôi gần như là ngã quỵ xuống.
-Carolyn! Carolyn! _ Ingrid lay tôi dậy
-Hả? Có chuyện…có chuyện gì vậy?_ Tôi tỉnh dậy sau cái tát của Ingrid
Tôi thấy tôi đang ngồi ở sảnh khách sạn với Ingrid đang nhìn tôi chăm chú
-Cô tự nhiên ngồi phịch xuống sopha rồi ngất xỉu? Có chuyện gì sao?_ Bà Mel nói
Tôi? Tôi không nhớ rõ nữa, điều tôi nhớ rõ nhất là gặp Harry ủa cậu ấy đâu?
-Ai là Harry? Tôi thấy cô về một mình mà?
-Cô không nhớ gì sao Carolyn? _ Layla vuốt má tôi sau đó sờ trán tôi – Cô không bị sốt cục cưng à
-Tôi không biết, mọi thứ quá mơ hồ.

“ Ting…”
-Có vẻ như là cô bị một phần gì đó của cô bắt buộc chị làm vậy._ Layla xoa đầu tôi
-Hả? Giống như là đa nhân cách sao?_ Tôi nhớ trong cuốn sách nào đó của tôi có nói về bệnh này
-Không, không phải đa nhân cách, đa nhân cách là khi xuất hiện con người hoàn toàn khác, còn cái này gọi là một phần là chị, một phần là…_ Bà Mel nói tiếp theo của Layla
-Là gì?
-Nỗi sợ của cô. _ Cậu cố lắm mới nói
-Nhưng yên tâm đi cưng, nó vô hại, nó không hại gì đến cưng đâu. Chỉ là biết đường đưa cưng về nhà thôi._ Ingrid hút điếu thuốc dài thở ra làn khói tránh
Hai người gật đầu đồng tình. Tôi cũng bớt lo lắng hơn một phần, bước lên thang máy trở về phòng
--
Tôi sờ sờ lưng mình, ui, cái vết này đau quá, dù là tôi đã đến bệnh viện xin thuốc rồi mà sao nó vẫn nhức như vậy.
Bầu trời bên ngoài thì đang tí tách những giọt mưa đang rơi xuống giòn giã. Tôi khó khắn lắm mới gỡ được cái dây băng này ra rồi sức cái mới. Khi nhìn vào trong gương, tôi thấy tự tin vì nó sẽ có sẹo mất.
“ Vù…vù” Tiếng gió đập vào cửa rầm rầm, mưa càng ngày càng mạnh hơn và to hơn. Tôi ngồi dậy đóng cửa lại
“ Rầm rầm”
Sấm sét gào thét ngoài cửa, tôi mặc bộ đồ áo thun và quần lửng, xỏ chân vào giày mở cửa ra định xuống ăn tối. Bóng đèn ngoài hành lang nhấp nháy như có tắt bất cứ lúc nào. Tôi bước qua phòng hắn, nhưng hình như tôi đã gượng dừng lại, vì lẽ nào đó, tôi lại mở cửa ra nhìn vào bên trong. Chỉ là xem hắn có ở đây không?
-Đóng cửa lại…
Có một giọng nói thều thào ngồi sâu trong bóng tối, khi sấm sét gào thét, tôi mới thấy rõ người đó là Jonathan với cái bụng đầy máu.
-Jonathan!!!
Tôi chạy tới đỡ hắn, nhìn vào vết máu trên mé bụng hắn
-Anh bị sao thế này?

Tôi hoảng loạn tìm gì đó có thể ngăn vết máu chảy ra, nhưng hắn lại túm chặt tay tôi
-Im đi!
-Anh đang bị thương, tôi sẽ cố tìm gì đó giúp anh
-Đừng cố giúp, chỉ cần cô yên lặng đi!!!_ Jonathan hét lên
Jonathan tức giận? Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận.
-Tôi không im đấy, mặc kệ anh định làm gì nhưng tôi phải tìm cách gì đó để băng vết thương lại
Tôi xé cái rèm ra thành một cuộn băng, nhanh chóng xé áo sơ mi trắng đã nhuốm đỏ của hắn. Đây là vết dao đâm? Nó đâm sâu quá! Tôi quấn chặt dải rèm lại đỡ hắn lên giường, nhanh chóng chạy về phòng tôi.
Tôi mò hết đồ y tế mình xin được sáng nay, chạy nhanh qua phòng hắn.
-Được rồi Jonathan, đừng có ngủ nhé!_ Tôi dặn dò
Jonathan đau đớn khi tôi đổ cồn vào vết thương của hắn, tôi lèm bèm
-Quỷ hút máu mà cũng bị thương?
Sau khi quấn băng trắng khắp bụng hắn, tôi mới nhận ra người đàn ông này có cơ bụng 6 múi đầy đủ. Ôi, sao tôi lại hậu đậu thế này, làm với người ta 3 lần mà vẫn không chiêm ngưỡng được thân hình của người ta. Xấu hổ quá
Jonathan tóm chặt tay tôi không buông
-Đừng bỏ đi!
-Đương nhiên rồi, tôi bỏ đi ai thay băng cho anh
Hắn ta chảy mồ hôi ròng ròng vẫn nắm chặt tay tôi đau đớn, tôi cứ mặc kệ cho hắn nắm, mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: I’M Jonathan Henrold, Not Mars.


Chap 27: I’m Jonathan Henrold, not Mars.
Lời tác giả: Có vẻ là mấy chap trước là tình củm hơi nhiều rồi, lại nhảm nữa, có vẻ các bạn không hiểu nhiều, nhưng hãy động não nhiều vào đi. Nhiều bạn muốn SM nên tác giả sẽ cho chap này hơi ức chế một chút.
“ Hãy biết lựa chọn đối tượng mà cứu sống, một khi bạn cứu nhầm người, người đó sẽ ngồi dậy giết bạn ngay lập tức. Người ta gọi là làm ơn mắc oán “
~ Carolyn Nguyễn –
-Carolyn, chạy đi, tránh xa Mars ra, Carolyn, dậy đi!!!
-Carolyn!!!
-Shit! Ai đó giữ ông chủ lại đi!
-Bà Mel, cẩn thận
“ Phập”
-Ingrid! Ingrid!
-Hôm nay là trăng tròn rồi, ông chủ vẫn chưa hút máu Carolyn…

-Layla, bình tĩnh nào em, chúng ta nghĩ cách đi!
-Chúng ta không thể, ngài ấy đã trở thành nó rồi…
-Carolyn! Carolyn! Dậy đi! Chị tỉnh dậy cho em!!! Khốn khiếp! Carolyn bị nhiễm máu rồi.
-Im đi lũ chết tiệt, ai cho tụi bay cơm ở đây hả? Còn ngươi, tên phù thủy kia, ta và tên Mars rất ghét ngươi, ngươi nên tìm người chơi với ngươi đi ngay trước khi ta g.iết ch.ết ngươi! Ôi, quả là một người phụ nữ xinh đẹp, tên Mars này thật sung sướng.
-Đừng hòng đụng đến Carolyn! Ta sẽ giết ngươi
-Thử đi oắt con, ta sẽ đem người phụ nữ này đi
-Đừng hòng!
-Ngu dốt!
“ Phập”
“ Bùm”
-Rumple!!!
~~
“ Keng…keng…”
Ồn ào quá, có tiếng gì đang kêu vậy? Mắt tôi dần dần mở ra, ở đây nóng quá, đây là … đâu?
Trước mắt tôi chỉ toàn là những đồ vật tra tấn tôi thấy trên phim kinh dị, tôi sợ hãi nuốt nước miếng vào trong miệng. Người tôi vùng vẫy thoát ra nhưng dường như không thoát ra được. Cả tay tôi và chân tôi đang bị còng hết cả, tôi không thể làm gì hơn.
-Cứu tôi với!!!_ Tôi gào thét
“ Cộp…cộp”
Có bóng người màu đen nằm trong bóng tối, nhìn tôi bằng ánh mắt màu đỏ ngầu sắc lạnh còn hơn bắc cực. Tôi nhớ ánh mắt này, con quạ đó!
-Ngươi là ai? Đừng núp trong bóng tối nữa, lộ diện ra đi!!!
“ Keng”

Tôi nghe thấy tiếng va đập của kim loại làm tôi sợ hãi, muốn khóc thét lên quá!!!
Tên đứng trong bóng tối lộ ra bóng dáng quen thuộc. Là Jonathan!!!
-Jonathan!!! _ Tôi cực kỳ tức giận khi gặp được hắn
Không, đôi mắt màu đỏ ấy, không phải là Jonathan, bộ dạng này không phải là bộ dạng quý ông chọc ghẹo của Jonathan.
-Jonathan?_ Tôi thắc mắc
-Kính chào tiểu thư, vâng ta là Jonathan, mà là Jonathan Henrold, chứ không phải là Jonathan Mars quý ông của tiểu thư đâu._ Tên đó đắc ý khi tôi nhận ra hắn
-Nè! Đùa giỡn kiểu gì vậy? Jonathan, anh điên rồi sao?_ Tôi giãy dụa muốn dùng chân đá cho tên đó một phát.
Tên đó cười phá lên, không phải giọng cười nghiệp chứng của tên Jonathan Mars kia mà là giọng cười của một ác quỷ. Quý ông Henrold đây tiến tới nâng cầm tôi lên, tiện thể vuốt má tôi, ánh mắt hắn nhìn tôi làm tôi không thể cử động được nữa.
-Carolyn? Mars có nói với ta, hắn nói là nàng là cô gái ngang bướng hấp dẫn nhất mà hắn từng gặp, ta cũng muốn thử xem sao.
-Các người đúng là lũ đê tiện như nhau _ Tôi chửi hắn
Hắn buông tha cho khuôn mặt tôi, lại tiếp tục bước vào bóng tối, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, vắt chéo chân nhìn tôi chằm chằm.
-Đa nhân cách! _ Đầu óc y khoa của tôi mới nhận thức được một lúc, là bệnh đa nhân cách.
-Đa nhân cách? _ Hắn dường như hiểu lời tôi đang nói
Quý ông Henrold rót rượu vào chiếc ly được đặt trên bàn kế bên hắn, nâng ly rượu lên như mời tôi thưởng thức nó
-Cô gái xinh đẹp, không phải là đa nhân cách đâu!_ Hắn giải thích cho tôi
“ Cạch”
-Tên Mars ấy là tên đầu đất nhất ta từng biết, xin lỗi cô gái, để ta nói cho cô biết, chúng ta là một. Ta biết hắn đang nghĩ gì và cả hắn cũng vậy. Chỉ là ta thông minh và quyến rũ hơn hắn thôi.
Hắn tự tuyên dương chính bản thân mình, hắn đứng dậy, rút cây roi từ trong tủ ra, khoe khoang với tôi
-Và … ta chính là hắn, do chính nỗi hoảng sợ tột độ lần đầu của việc giết người nên tính cách đã phân ra thành 2.
-Nhưng tôi tưởng hai người giết người cho…

-Cho nghiên cứu? Hahahaha_ Henrold cười vào mặt tôi
-Hắn lừa dối cô quá nhiều rồi cô gái ạ, đúng một phần. Chứ cô nghĩ còn 995 người còn lại làm sao? Giết nhiều như vậy mà toàn người bị bệnh? Xin lỗi, cũng là do ta, ta bắt buộc hắn…
“ Phạch”
Tiếng roi vụt vào người tôi đau điếng, đau như là muốn xuống địa ngục vậy.
-Ta nghĩ kỹ lại rồi, nếu hắn không chịu giết người vì ngươi, chắc ta phải thử giết ngươi mới được
“ Phạch”
Chiếc roi thứ 2 được vụt vào tiếp, làm cả người tôi tê dại, máu không ngừng chảy lênh láng xuống sàn
Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn hắn căm phẫn
-Đồ khốn…
Chiếc roi thứ 3 được vụt vào tiếp người tôi
-Ngươi thật ngoan cố, vẫn chưa cảm nhận được hết đau đớn hả?
Chiếc roi thứ 4…
Chiếc roi thứ 5…
Và tôi cũng biết là chiếc roi thứ mấy, tôi không hét, chỉ thấy có hận thù trào lên ngược dòng lên tôi. Đàn ông là tên đểu, đểu, đểu.
-Thứ đàn bà dơ dáy… _ Hắn nói
P/s: Ưm... Chap này đúng là 3 chấm. Tin buồn là tác giả sẽ tạm ngưng trong 10 ngày vì việc của gia đình. Sẽ cố gắng trong thời gian đó nghiên cứu truyện cho lô gíc hơn :">


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Chap 28:
“ Người tốt nhất là người xấu xa nhất, người xấu xa nhất là người yêu mình nhất “
~ Carolyn Nguyễn ~
“ Tách … tách”
Cả thân thể tôi đau đớn tràn ngập vết roi, máu không ngừng chảy ra như suối rơi xuống sàn. Henrold thu cây roi lại quăng mạnh ra chỗ khác, bực mình nhìn tôi.
-Đúng là, tên Mars thích ngươi vì ngươi ngoan cố thật. Ngươi làm ta hứng thú thêm rồi đó
Quần áo của tôi đã rách rưới hết, Henrold cởi còng ra cho tôi, quàng chiếc khăn màu trắng khắp người tôi, bế tôi đến nơi nào đó. Đừng có tỏ vẻ yếu như vậy!
-A…
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy có một màu đen ngòm và có ánh lửa lóe ra bên ngoài chiếc còng sắt. Henrold đứng nhìn tôi chờ đợi ngoài chiếc còng sắt ấy, lạnh lùng hỏi tôi

-Tỉnh dậy rồi hả?
-Im đi tên…độc ác…khụ khụ _ Tôi cố vướn đến hắn để giết hắn nhưng trên người tôi vết thương được chằn chịt bao quanh lớp dải băng trắng y tế làm tôi đau đớn.
-Carolyn, cô có vẻ cứng đầu nhỉ?
Tôi trừng mắt nhìn hắn, quan sát biểu hiện của hắn
-Jonathan…ngay từ đầu đã không…có… Mars đúng không?
“ Keng…”
Henrold tựa vào thanh sắt, nhìn tôi bằng ánh mắt màu đỏ ngầu của hắn, lãnh đạm ác quỷ đến kinh dị làm cả người tôi run rẩy.
-Thông minh thế cơ à?_ Hắn nói thầm
-Hả?
-Mars chết rồi... Hắn đã quá yếu đuối, ta đã giết hắn
-Nói láo, anh là Mars, ngay từ đầu anh chỉ muốn dụ dỗ tôi, để anh thực hiện hành vi này.
-Ta là Mars, nhưng không phải là Mars, chúng ta không phải là tính cách thật sự của thân thể này. Henrold? Chỉ là cách để kìm giữ ta thôi.
-Thì tại sao anh lại không giết tôi ngay từ đâu luôn đi!
Henrold yên lặng, hắn cũng không thật sự là muốn giết cô. Hắn đang đau đầu đây.
-Mars chỉ vì ngươi làm trái mệnh lệnh ta, ta rất muốn giết ngươi, nhưng ngươi làm ta chút hứng thú cũng rất phiền phức… Ta biết hắn đang lợi dụng ngươi để giết ta, giết oách hắn luôn cho lành.
-Nhưng…
-Cứ ở đây đi, đừng làm gì ngu ngốc, ta sẽ giết ngươi KHÔNG CÒN THẤY XÁC đấy
Henrold bỏ đi, để tôi chìm trong bóng tối của chốn địa ngục này. Mars không có thực, hắn chỉ là tính cách chữa lành tổn thương, còn thật sự tính cách của thân thể đó là … Henrold.

~~
Harry đứng nhìn từ cửa nhìn xuống sân, Lucy gõ cửa dù cửa đã mở, mời cậu xuống ăn tối. Bà khoanh hai tay lại trước ngực, mỉm cười với cậu
-Xuống ăn tối đi Harry, bà Kate có làm món cậu thích đấy.
-Lucy… _ Anh bập bẹ thốt ra – mất con?
Đôi mắt bà lại thâm trầm buồn bã, quay lại nhìn Harry
-Sao cậu biết?
-Mike nói…_ Harry nói
Lucy thất kinh người, Mike là tên của con trai bà, bà đã tìm mọi cách để liên lạc nhưng vẫn không thể, tại sao Harry lại có thể.
-Mike…Mike còn nói gì với cậu không?_ Bà lau nước mắt đang rơi xuống mắt, mong ngóng được nghe con trai nhiều hơn
-Mẹ ơi, con yêu mẹ. Mike nói
Lucy cắn chặt răng cho nước mắt khỏi rơi, đóng cửa lại, ngồi dưới chân cầu thang mà buồn rũ rượi
Harry nhìn ra cửa sổ, thì thấy con mèo màu đen đứng trên cành cây nhìn anh. Anh mở cửa ra cho con mèo đen vào nhà, con mèo đen biến lớn lại thành Rumple
-Tyson…_ Harry vui mừng vì tìm được người bạn cũ của mình
Vẻ mặt của Rumple không có gì là vui lắm, sắc mặt khó coi và càng tệ hơn.
-Tyson?
-Harry, hắn bắt chị tôi rồi… hắn bắt Carolyn rồi.
Tyson hốt hoảng, nắm chạt cổ áo Rumple
-Ai? Ai đã bắt Carolyn?

-Harry, bình tĩnh._ Rumple vỗ về Harry.
Rumple gặp Harry khi đó cậu được 14t, Lulana rất bất ngờ vì sự phát triển phép thuật của cậu, phái cậu được lên dương gian để thực hiện nhiệm vụ, những kẻ lạc lối. Và ở đây, cậu gặp chàng trai 21 tuổi Harry đang bơ vơ lạc lối trong căn phòng tối om. Cậu là người bạn duy nhất mà Harry có và có thể tin tưởng được. Rumple luôn kể cho Harry nhiều chuyện thế giới bên ngoài, những cuộc phiêu lưu của cậu, … và người chị tuyệt vời nhất của cậu. Carolyn!
Khi Rumple phát hiện ra Harry đã gặp Carol, ánh mắt của Harry tràn ngập màu ồng khi nhìn về phía Carol làm cậu cảm thấy ghen tỵ.
-Jonathan Henrold! _ Cậu cố lắm mới phát âm được.
Harry đứng im không nhúc nhích, anh biết cái tên này, Rumple nói đó là kẻ mạnh nhất và là chúa quỷ. Không ai có thể làm gì gã và quỷ quyệt mưu mô hơn người.
-Carolyn…sao rồi?
-Tôi không biết… nhưng tôi biết chị ấy đang cảm ấy rất đau đớn. Vết cào của tôi lại nói cho tôi biết. Chị ấy đang bị hành hạ.
Cả bầu không khí chìm trong yên lặng và tối tăm, không ai dám nói một lời nào, không ai dám thở luôn chứ
-Carolyn… ở… đâu?
Rumple lắc đầu không muốn cho biết. Giờ cho biết thì cũng làm được gì, cậu chỉ có thể tin tưởng vào Carolyn có thể thoát ra thôi.
-Địa… ngục?
-Vì sao cậu biết?
Không khí lạnh sống lưng một chút, Harry tỏ ra vẻ đáng sợ nhất của cậu
-Mike nói…
Lời tác giả: Ai da, tác giả rất thích cặp đôi Tyson x Harry :”> Sao bây giờ nhỉ?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Mảnh Gương Vỡ


Chap 29:
“ Ầm…ầm”
Tiếng sét xé ngang bầu trời đêm tối, gió thổi qua mang theo những hạt mưa lọt qua khe cửa nhỏ xíu trên tường. Tôi sợ hãi ôm mình lại co ro vì lạnh, vì cô đơn.
Tâm tư của tôi đang phân vân, Jonathan Mars hay Jonathan Henrold hay Lucas bé nhỏ?
Hắn ta không đề cập gì đến Lucas, hẳn là Mars đã …
“ Xoẹt…”
Tiếng sét ngày càng to hơn, tôi run rẩy ôm mình, vết thương trên lưng ngày càng đau hơn.
Nhìn ra khung cửa sắt, thấy hắn đã đứng đó tựa lúc nào. Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
-Biến đi! _ Tôi yếu ớt nói

Hắn vẫn im lặng.
Bài nhạc của chú hề cứ vang mãi trong tai tôi, tôi sợ hãi muốn khóc nấc lên nhưng cố kiềm chế lại
Cánh cửa phòng giam mở ra, hắn lạnh lùng nói
-Bước ra!
Đôi mắt đỏ đáng sợ ác quỷ đó ghim vào người tôi, tôi đứng dậy bước đi ra ngoài, vết thương cứ mãi đau âm ỉ.
-Henrold...
Tôi đứng trước mặt hắn, hắn vẫn không tỏ ra cảm xúc nào ngoài sự lạnh nhạt. Tôi vươn tay sờ má hắn, nước mắt không ngừng tuôn ra.
-Mars…
Hắn cầm bàn tay nhỏ bé tôi xiết chặt đầy đau đớn. Tôi không kìm được đau đớn khẽ rên.
-Đã chết rồi.
-Nếu Mars đã chết thì hãy thả tôi ra đi!_ Tôi tức giận van xin hắn, buông tay hắn ra – Tại sao các người lại hành hạ tôi như vậy?
-Hãy tự tìm đường thoát đi, cô thông minh mà, hãy thoát ra đi, tôi sẽ cho cô thoát
Hắn kiêu ngạo bước đi như một ông hoàng, hắn quay lại, nheo mắt.
-Nhanh chóng đi, đừng để bị tôi bắt và biến cô thành phu nhân Henrold đấy.
Hắn đi qua ánh sương mờ, và dường như tan biến đến khi sương tan trong chớp mắt đã không thấy hắn nữa.
Đầu tôi ong ong đau đớn, ý nghĩa đầu tiên của tôi là thoát khỏi nơi này. Tôi nhìn xung quanh, mình hình như cảnh vật toàn màu đỏ với những lồng biệt giam đáng sợ.
Tôi chạy đi khỏi bóng tối với ánh đèn đỏ lấp lóa, chạy hết tốc lực, chạm đến một cánh cửa, tôi mở ra. Lại ở đây, tôi vẫn ở lại phòng giam! Tôi gục xuống! Quỳ xuống, muốn khóc vỡ òa lên.
Có một làn khói xanh bay lên, bay quanh người tôi, nó bay qua sau người tôi như muốn dẫn đường. Tôi suy nghĩ, chỉ còn cách đó, một là chết, hai là sống. Thế là tôi chạy theo nó.

Làn khói đấy dẫn tôi đến một căn phòng tối om, khi ánh lửa được thắp, tôi thấy có rất nhiều mảnh vỡ gương đang bay lơ lửng. Tôi thấy cha mẹ tôi bị đóng cọc, tôi thấy mẹ tôi đang tra tấn…
-Chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Chị hai! Em làm cho chị nè!_ Tiếng Tyson ríu rít cầm con búp bên vải đưa cho tôi
Hình ảnh tôi đứng bên đường và gặp một người đàn ông lạ mặt là mảnh vỡ lớn nhất được đặt tại trung tâm phòng.
Nối tiếp là hình ảnh cô nhi viện tràn đầy hình ảnh trắng đen của tôi.
Đây là ký ức của tôi sao? Mảnh vỡ ký ức của tôi?
Căn phòng chợt tối lại, có ánh nến nhỏ xa thắp lên, thấy bóng cậu bé tóc đen ngồi co ro tăm tối. Cậu bé nhìn về phía tôi, tôi suýt nữa ré lên
-Lucas!
Không, nó tóc đen, Lucas ( Jonathan) là tóc trắng. Cậu bé ngồi nhìn ra cửa sổ màn đêm, khuôn mặt không cảm xúc. Nhưng khi nhìn nó, rất rất giống Lucas nhưng giống như là Jonathan. Cảnh vật như bị vỡ đi, cậu bé nhìn tôi cũng dần dần vỡ đi thay vào đó là một cái gương. Tôi đưa tay chạm vào cái gương, nó xuyên qua. Tôi đưa trọn khuôn mặt vào, tôi thấy cảnh Jonathan… đang giết người.
Tôi định rút người ra nhưng không được, tôi bị hút vào. Cảnh vật hiện giờ là một màn đêm trời mưa tối của thế kỷ trước. Có một cậu bé đang bị hành hạ trong hẻm, tôi định ngăn lại nhưng tôi lại xuyên qua. Đúng rồi, đây là ký ức mà. Nhưng của ai? Tôi chưa bao giờ có.
Tôi nhìn rõ mặt cậu bé, là cậu bé tóc đen!
-Giết nó đi, đánh nó chết đi, nó là quỷ dữ đó, nó đã giết cha mẹ nó đó. Giết nó đi
Bọn kia hành hạ cậu bé, cậu bé nằm bất động làm tôi tưởng là chết rồi nhưng cậu lại động đậy run rẩy, chống tay bước đi. Cậu bé dừng lại một khách sạn, nhưng cậu không vào, chỉ là đứng lại nhìn. Có một quý ông mặc âu phục rất lịch sự, bước xuống chiếc xe cổ, phát hiện ra cậu. Ông chỉ xoa đầu, bảo là “ Đừng sợ, thế giới cậu gặp không chỉ vậy đâu!” và bước vào trong khách sạn.
Cảnh vật lại thay đổi, bóng dáng ai kia rất quen thuộc. Là Jonathan đang giết những người từng hành hạ hắn khi xưa. Jonathan! Vậy đây là ký ức của hắn?
Những người hắn gặp, những người khinh bỉ hắn, những người khen hắn đều bị một tay hắn giết.
“ Choang…”
Tiếng chiếc gương vỡ
-Jonathan Mars, vì ngươi đã vi phạm 7 đại tội của chúa, chúng ta nguyền rủa ngươi sẽ bất tử mãi mãi để người thân ngươi và ngươi chứng kiến mọi thứ tàn lụy và sụp đổ ngươi. Chỉ có tình yêu đích thực của một cô gái và được chính nàng yêu lại, ngươi sẽ được giải thoát và… ngươi sẽ chết

.
.
.
-Im đi Lulana, ngươi hãy tự giải quyết mình trước đi, ta một ngày nào đó sẽ lấy mạng ngươi.
-Cứ thử xem…
“ Phập”
-Ta đã thử và đã thành công…
Thì ra là hắn giết phụ nữ bởi vì căm hận sao? Và nhân cách hắn đang bị chia ra là từ đó. Mars là một vị quý ông lãng tử, Lucas là một cậu bé ngây ngô, và Henrold là bản chất thật của hắn.
Cảnh vật lại tối đen đi, sau lưng tôi có ánh sáng duy nhất nhưng lại có người đứng đó, người đó tiến gần lại. Ghé sát tai tôi
-Em không thể trốn thoát…
-Vậy đó vốn dĩ không phải anh… anh … anh…
-Một cô gái thông minh… Đã thấy quá khứ thảm hại của ta rồi hả? Nhận ra chưa? Mars đang lợi dụng em, ta mới chính là Mars.
Nước mắt tôi chảy ra, tim tôi quặn thắt. Sao tôi lại khóc, tôi có thích gì tên Mars đâu?
-Nín đi!_ Henrold nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt tôi – Hãy mãi ở bên cạnh tôi được không?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Ai Cũng Phải Yêu Em


Chap 30:
-Không!
-Tại sao vậy?_ Hắn dường như không chấp nhận câu trả lời này.
-Bởi vì tôi chưa biết một tý gì về anh, sao tôi phải đồng ý?
Hắn nhếch môi cười
-Tôi thích em thật lòng, thật lòng…
-Mars, à không, Henrold …
-Cứ gọi ta là Mars thoải mái nếu em muốn
-Mars, anh yêu tôi sao?
Tôi đưa ánh mắt long lanh đầy lạnh lùng nhìn hắn, tôi không thích những người giở trò đâu. Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, bế thốc tôi lên.
-Tôi sẽ chứng minh cho em thấy để em hiểu rõ tôi hơn.

Hắn bế tôi qua khung cảnh nhà giam rùng rợn. Tôi sợ hãi bấu lấy áo hắn, tựa vào ngực hắn. Hắn dừng lại một cánh cửa sắt, thả tôi xuống, rút trong túi áo ra cái khăn bịt mắt của tôi lại.
-Anh làm cái gì vậy?
-Cảnh này em không nhìn được đâu !
“ Két…”
Cánh cửa mở ra, tôi ngửi thấy mùi và mùi tử khí rất nồng nặc, tôi nghe thấy tiếng rên
-Hư…hư…
Nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau.
“ Xẹt…”
-Jonathan? Anh định làm gì vậy?
Tiếng rên mỗi lúc càng to lên, nó như muốn hét rằng
-Carolyn! Carolyn!
-Jonathan?
-Á!!!_ Tôi nghe thấy tiếng la hét rất to
-Jonathan!
Tôi tức giận giựt cái khăn bịt mắt xuống nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
-C…C…Chris?
Đơ mãi một lúc tôi mới thốt lên, Chris đang ngồi trên cái ghế điện, bị cofngtay và còng chân và đâu đang bị xích gì đó
-Ô? Em biết hắn à?_ Miệng thì nói vậy nhưng có vẻ như Jonathan không ngạc nhiên cho lắm – Tôi thấy tên này lấm la lấm lét ngoài khách sạn nên đã lỡ tay…
Jonathan tỏ vẻ vô tội
-Chris?

Tôi quay sang anh ta, Chris đang bị bịt miệng nên chỉ lắc đầu. Jonathan quay sang nghiêng đầu khinh bỉ
-Hửm? Tại sao tôi nhớ đến chuyện cậu tìm hiểu khách sạn Carolyn ở để thực hiện hành vi đồi bại nhỉ? À, tiện thể tra tấn nữa.
-Cái gì!_ Tôi kinh ngạc, mở to mắt- Chris? Sao anh lại làm vậy? Anh bị cái gì, em chia tay anh thì em rất chán mối quan hệ của chúng ta
Hắn ta chán nản gạt cần gạt xuống, tia điện làm giật lấy Chris làm tên đó vùng vẫy như con vòi cố thoát khỏi ghế
-Jonathan…Henrold, dừng lại!
Trong đầu tôi chẳng còn ý nghĩa gì về cái tên Mars và Henrold. Hắn gạt cần gạt lên, tia điện dừng lại
Tôi chạy đến cởi chiếc bịt miệng ra cho tên đó, hỏi cho kỹ càng.
-Thật không Chris? Anh…định làm vậy với tôi sao?
-Anh…anh … không có ý đó…
-Vậy là sự thật _ Tôi đau lòng cúi gầm mặt xuống, bước lùi lại
-Carolyn! Carolyn! Khoan, anh yêu em mà, làm ơn, cứu anh ra đi
Lòng thù hận của tôi dần lớn lên, tôi dần dần lớn lên, tôi ngẩng mặt lên làm căn phòng chìm vào thời ký kỷ băng hà đến nỗi Jonathan cũng phải kinh ngạc
-Phải…
“ Xẹt…”
Jonathan không do dự, chán nản hạ cần gạt xuống, đi đến bên cạnh tôi, che mắt tôi lại.
-Không nên nhìn, nó có vẻ để bóng ma tâm lý dài dài đấy
-Jonathan, anh là đồ khốn!_ Tôi ré thầm
-Carolyn…_ Lời cuối của Chris hét lên
Cánh cửa phòng đóng lại, Jonathan nhìn tôi đắm đuối.
-Chỉ có tôi mới được hành hạ em, không ai được làm vậy cả.

Jonathan Henrold hay Mars hay gì cũng được, tặng cho tôi nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
Jonathan hôn xong, đưa tay vạch cổ áo tàn tạ của tôi xuống, dùng chiếc ranh nắng và cắn vào đó
-A… Jonathan…
Tôi ôm cổ hắn mà rên lên vì đau đớn.
Mars hay Henrold, đều đê tiện như nhau.
Jonathan giữ khuôn mặt tôi đối diện với khuôn mặt hắn.
-Tôi vốn dĩ đã mâu thuẫn như vậy rồi, Henrold là tôi, mà Mars cũng là tôi, chung quy lại đều yêu em cả.
Hắn lại tiếp tục cắn lấy cổ tôi, cứ thế mà thưởng thức nhấm nháp
-Jonathan, buông tôi ra_ Tôi giãy dụa trong lòng hắn
-Tôi không buông tay em ra đâu.
“ Tik tok thời gian đã hết
Trò chơi trốn tìm cũng phải có lúc kết thúc
Tik tok tôi tìm thấy bạn rồi
Tik tok và bây giờ bạn thuộc về tôi”
Tại một nơi nào đó chứa đựng chiếc gương thần sáng lên, nổi lửa hiện lên biểu tượng


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Một Câu Chuyện Đó (1)


Chap 31:
Rumple trở lại khách sạn, dùng mọi sức để tìm thấy phòng của tên khốn Jonathan kia. Rumple đứng giữa hành lang, giơ tay, tất cả cánh cửa trong phòng mở ra.
-Khốn khiếp thật,mình chắc chắn họ còn trong tòa nhà.
Harry đứng dưới lầu phòng tiếp tân cùng với hai vợ chồng giáo sư.
-Carolyn bị bắt cóc?_ Giáo sư Murphey hỏi
Harry gật đầu
Phu nhân Lucy đứng kế bên bình tĩnh im lặng không nói tiếng nào, nhưng thật ra trong lòng bà rất sợ. Nơi này thù hận quá nhiều, sự chết chóc bao quanh tòa nhà này. Hình như lại có thêm sự thù hằn mới

-Lucy, em yêu?_ Giáo sư tiến đến nắm tay bà
-Em không sao_ Bà nói cho chồng đỡ lo nhưng thật trong lòng bà rất có sao
Harry hít một hơi dài, nghe giọng nói thì thầm quanh đây.
-Carolyn đang ở với tên quỷ giết người, cô ta đã trở thành quỷ giết người mất rồi
-Cái gì vậy?
Hai vợ chồng giáo sư sợ hãi khi nhìn Harry nói những lời rất khó nghe.
-Harry? Có chuyện gì vậy?
-Cô ta đang ở dưới chân các ngươi ấy.
-Harry!!!
Lucy vươn tay lay lay thân thề Harry
-Không xong rồi, biến khỏi thân thể yếu ớt này mau!!!
Lucy đặt tay lên trán cậu, hét lên. Một làn khói trắng bay ra khỏi họng Harry, cậu mệt mỏi dựa vào tường, trán lấm tấm mồ hôi
-Chris! Chris! Hắn ta…tên…Chris Lombard
-Không thể nào, cậu ta đang nghỉ phép mà, sao mà…_ Giáo sư Murphey nhận ra tên này, một trong những bác sĩ khoa bên kia ông từng gặp vài lần

-Trừ khi cậu ta chết!_ Lucy nói
“ Ting…”
Rumple bước ra từ thang máy, vẻ mặt giận dữ muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
-Phải có cánh cổng dẫn đến đó chứ! _ Rumple đạp vào tường
-Woa, bình tĩnh nào chàng trai trẻ, cậu tự dưng đột nhập vào nhà chúng tôi rồi bảo Carolyn mất tích, cậu hãy giải thích chuyện gì đang ở đây đi!_ Giáo sư đứng chặn đường Rumple
Layla vẫn xinh đẹp uyển chuyển, cầm khay bước ra mời mọi người, sau đó nhìn Rumple vẻ biết ơn.
-Cảm ơn cậu
Ông đặt khay lên bàn tiếp tân, đứng dựa vào đó, mặt cực kỳ nghiêm trọng
-Mọi người có tin về phép thuật không?
-Không, đương nhiên là không rồi!_ Giáo sư khinh bỉ
-Mọi người sẽ tin thôi khi nghe tôi kể.
-Được rồi, vấn đề chính, ai đã bắt cóc Carolyn?_ Giáo sư lắc đầu coi như chấp nhận, nắm tay bà Lucy như xin lỗi @.@
-Sếp của chúng tôi_ Layla nhấp ngụm nước
-Chủ khách sạn? Chắc hẳn phải già lắm!

-Không, sếp chỉ là hơn 100 tuổi thôi
Giáo sư cứng họng không đáp nữa.
-Vì mọi người là những nhà ngoại cảm, nên tôi sẽ không hối hận khi nói những điều này, làm ơn giữ bí mật dùm, nhưng mà hai người có vẻ lo lắng cho Carolyn nhỉ?
-Đúng vậy, Carolyn là học trò của chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng mọi cách để cứu em ấy!_ Bây giờ hai vợ chồng trở nên bộ dạng hùng dũng vốn có của mình
-Mọi người có chắc muốn nghe chuyện này?
Hao người gật đầu
-Mọi người có biết Jonathan Mars không?
-Jonathan Mars?_ Giáo sư dường như nhận ra tên này mà vui mừng reo lên – Tôi đang nghiên cứu về người đó, đó là tên tội phạm ghê gớm nhất trong lịch sử, đứng đầu trong danh sách tội phạm. Vào năm 1963, hắn bị xử tử nhưng họ đã tìm thấy xác của rất nhiều cảnh sát ở đó và không hề tìm thấy xác của tên tội phạm đó.
-Chúc mừng cho bài nghiên cứu của ông được thành công khi tôi kể cho ông nhiều chuyện rất hay về thần thoại này. Mời, ngồi xuống đây, sẽ là một câu truyện để đời đấy.
Layla mời hai vợ chồng ngồi xuống ghế sopha, vẻ mỉm cười


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Một Câu Chuyện Đó (2)


Chap 32
-Jonathan Mars không chết, hắn ta vẫn còn sống sau khi ăn nhiều vết đạn của cảnh sát. Vì từ nhỏ, Jonathan Mars đã tự tay hạ sát gia đình bá tước Mars cũng là gia đình của chính mình, giết đi những người bạn học hành hạ hắn. Hắn bị thuộc hạ của quỷ vương là Lulana bắt về địa ngục để hỏi tội. Ý tôi là, địa ngục theo nghĩa đen luôn ấy. Quỷ vương sau khi nhìn ánh mắt kiên cường và tràn đầy thù hận của hắn đã nhận hắn làm học trò. Sau một thời gian dạy dỗ, quỷ vương nhận ra Jonathan có năng lực hơn người tưởng nhiều, đã thêm một lời nguyền đau đớn cho Jonathan
“ Vì ngươi cũng như ta, đã phạm phải 7 đại tội của chúa, ta sẽ để ngươi bất tử mãi mãi, chứng kiến mọi thứ sụp đổ, ngươi sẽ dằn vặt mãi mãi và cách để thoát ra, ngươi phải yêu một cô gái và để một cô gái yêu ngươi”
Nhưng đó không phải là lời luyền duy nhất, còn một thứ nữa.
“ Vì nhà ngươi là học trò mà ta yêu mến, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh của ác quỷ vào đêm trăng tròn, ngươi sẽ được giết người thoải mái để thỏa mãn cơn khát của mình, nếu ngươi không chấp nhận món quà ta cho ngươi, ngươi sẽ dần dần biến thành thứ gì ghê gớm hơn và chết”

Jonathan được trở về lại với thế giới của hắn, sống như một con người vào buổi sáng, ác quỷ vào ban đêm. Nhưng dần dần, hắn đã thấy quá chán nản với sự bắt cóc rồi giết người, hắn đã lập nên viện nghiên cứu nay là bảo tàng chiến tranh để giết người không ai dị nghị. Vả lại, hắn cũng là một nhà khoa học xuất sắc khi giành được nhiều giải thưởng vì đã đẩy lùi các bệnh nguy hiểm nhờ việc giết người ấy đấy. Nhưng hắn đã bị nhiều người dòm ngó nên sau khi bị bắt và bị tuyên bố án tử hình và sống lại, hắn đã thay đổi tên, sống dưới lớp một chủ khách sạn và thành lập một chuỗi khách sạn February nổi tiếng nhất này
-Khách sạn nổi tiếng! Khụ khụ!_ Giáo sư dường như cố nín cười
-Tra lên Google đi, tên sếp thích ở đây vì khu này giống thập kỷ 60 sếp ở._ Layla mở bật lửa và hút thuốc
Giáo sư Murphey lấy đt ra và tra, vẻ mặt trắng bệt
-Khách sạn February, dòng khách sạn thành công và phát triển nhất thế giới.
Layla nhún vai tỏ ý không biết gì
-Tiếc rằng, sếp của chúng tôi đã yêu rồi. Học trò của các người đấy.
-Không! Điều đó không được!_ Lucy đứng lên như người mẹ bảo vệ đàn con – Đó là trái với đạo đức
-Ngồi xuống đi cô Murphey, nghe tôi kể tiếp.
Lucy ngồi xuống, ôm chặt tay chồng mà thấy buồn buồn cho cô học trò của mình

- Jonathan sau khi bị ám ảnh vì giết người nhiều đã sinh ra 3 nhân cách.
1.Mars: Tính cách quý ông, tốt bụng
2.Henrold: Tính cách tàn nhẫn, ác độc đó là tính cách thật của Jonathan
3.Cậu bé tóc trắng: Bản sao hồi nhỏ của hắn để cho hắn thấy hối lỗi vì việc mình đã làm
-Vậy, người bắt cóc Carolyn là Jonathan Mars sao?
-Không, người bắt cóc Carolyn là Jonathan Henrold, bản sao ma vương, và lạ thay, tất cả các tính cách đã yêu phải Carolyn mất rồi_ Layla nhả khói lên không trung
Harry đứng tựa vào tường với ánh mắt sắc bén, trên tay cậu đốt lên hằn lên dấu ( ở phía dưới). Bởi vì cậu là…
Chúng ta sẽ trải qua con đường nhiều chông gai hơn nữa, chúng ta sẽ trải qua nhiều con đường chông gai hơn nữa. Carolyn Nguyễn ơi, liệu cô còn sức?
“You were the shadow to my light

Did you feel us?
Another star
You fade away
Afraid our aim is out of sight
Wanna see us
Alive”
Lời tác giả: Còn nhiều uẩn khúc, chap này là chap khó nhất luôn, nhai mãi mấy word mới xong. Tác giả còn ngu ngơ hơn cả mọi người ở đây nữa. Chưa hiểu rõ cả con ruột mình kìa ><


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Chap 33:
-Vậy là…_ Phu nhân Lucy ngập ngùng
Layla im lặng, tay cho điếu thuốc vào miệng, thở ra làn khói trằn.
-Cậu nhóc phép thuật đó thật ngu ngốc tự đi tìm một mình. Khách sạn này là một mê cung, nếu không có người dẫn đường, cậu ta chết chắc.
~O~
Tôi mơ màng nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng của hắn, máu cứ rơi lả tả xuống vai tôi. Jonathan ép tôi vào tường, mặt tôi đối diện mặt hắn.
-Henrold, tôi có thể giúp anh thoát ra khỏi nỗi ám ảnh này, anh có tin tôi như Mars từng tin?
Hắn đấm mạnh bức từng bên cạnh tôi
-Người như em thậm chí không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của mình thì sao có thể giúp đỡ tôi.
Tôi hốt hoảng, nhưng bây giờ tôi đã hết sức, tôi đã quá mệt mỏi, ngất vào vòng tay lạnh giá của hắn.

.
.
.
Làn da tôi tự nhiên trở nên lạnh đi, tôi trở mình ngồi dậy thì thấy đây là căn phòng của hắn ở khách sạn. Tôi an tâm giở chăn ra chạm chân xuống đất nhưng lưng của tôi vẫn nhói đau.
-A…_ Tôi khẽ rên đụng vào lưng mình
Jonathan mở cửa ra nhìn tôi, trên tay hắn cầm hộp sơ cứu, đi tới đặt trên bàn đầu giường. Hắn giữ hai tay tôi lại.
-Đừng có loay hoay, để tôi thay băng cho em.
-Hả?_ Tôi ngơ ra
Hắn chẳng chờ đợi câu đồng ý của tôi đã tự tiện mở cúc áo đầm , cắt bỏ dải băng sau lưng tôi, khuôn mặt xanh lét trở nên rất khó coi.
-Xin…lỗi…_ Hắn mãi mới có thể thốt ra hai chữ này.
-Không có gì đâu_ Tôi mỉm cười đáp lại, tôi biết sức tôi trâu quá mà và tôi còn trải qua nhiều chuyện đau thương hơn, cái này chẳng là gì.
-Hình như em còn một vết thương nữa_ Hắn phát hiện ra vết bị con báo đen Rumple tấn công – Ai đã khiến em như vậy?
-Không có gì, tôi đã bảo không sao mà!!!
Tôi giãy dụa, hắn càng giữ lưng tôi chặt lại, nhìn vết cào của Rumple
-Đúng là, nếu thế giới này mà diệt vong, chắc em với gián mới có thể sống sót. Vết cào này có từ đâu ra?
-Đâu…ra nhỉ?_ Tôi cố làm thinh, đầu chảy mồ hôi lạnh
-Không ngờ em vẫn sống dai nhỉ trong khi quá nhiều vết thương…_ Hắn tựa khuôn mặt hắn kề vào lưng tôi, l.iếm vào mấy vết thương của tôi – Tôi không bao giờ cho ai chạm vào em.
Tôi đỏ mặt

-Jonathan, tôi đau quá…
Hắn hôn lưng từng miếng da sau lưng tôi.
Cánh cửa phòng được đạp ra, xuất hiện là vẻ mặt đầy mồ hôi và tức giận của Rumple.
-Tìm…thấy…rồi
-Rum…rumple
Tôi nhận ra đó là Rumple, đẩy tên Jonathan ra và cài nút lại sau lưng. Cậu tiến gần lại với vẻ mặt đầy tức giận.
-Cái gì chứ? Tôi cứ tưởng chị mất tích cơ đấy, ai ngờ đâu hai người tìm chỗ để trò chuyện tâm tình nhỉ? Vui sướng chưa?
-Rumple, cậu tìm tôi sao?_ Tôi hơi bị bất ngờ rồi
-Chị! Đi với tôi!
Rumple nắm lấy tay tôi kéo tôi ra, nhưng Jonathan đã kịp nắm bàn tay kia lại, bước đi khí thế và lạnh lùng.
-Cậu có biết phép lịch sự là gì không, Rumple?_ Hắn nhướn mày
-Một người đa nhân cách b.iến thái bắt cóc chị tôi đem về công cụ ấm giường thì bỏ tay ra_ Cậu không hề run sợ đối đáp lại
-Mấy người buông tôi ra đã, tôi không phải là bao tải hay cọng dây thừng đâu đồ trẻ con!_ Tôi tức giận giựt hai tôi lại – Tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây và tôi mất tích gần mấy ngày rồi?
Cả hai hơi bất ngờ với tính thế nổi nóng của tôi Này từ khi ở khách sạn này tôi thấy mình càng ngày càng nhiều vết nhăn.
-1 tuần!_ Jonathan nói
-Oh, 1 tuần, 1 tuần? Tôi chưa hoàn thành bài báo cáo của mình. Trời ạ!
Tôi ôm đầu tự kỷ. Tôi không biết là mình đã biến mất gần 1 tuần. Đầu tôi chóng mặt và thiếu máu cộng thêm sức mạnh hồi nãy giờ thì hơi suy sụp. Jonathan và Rumple nhanh chóng đỡ tôi lại.
-Vận động mạnh rồi, nằm yên đi!

-Chị bị sao vậy?_ Rumple hỏi
-Không sao!_ Tôi yếu ớt nói
-Jonathan, tôi sẽ đưa chị Carol về phòng, cảm ơn anh đã gây ra mấy vết thương tích này.
Rumple lạnh mặtđỡ tôi dậy, tránh khỏi bàn tay dơ dáy khỏi Jonathan.
-Cảm ơn em, Rumple_ Tôi nằm trong lòng cậu mà vẫn buồn buồn nhìn Jonathan.
Cánh cửa được liền lại ngay tức khắc ngăn cậu không được đưa Carolyn ra khỏi đây.
-Vô ích thôi Tyson, bỏ cuộc đi, hiện cô ấy có mang dấu ấn của ta. Cô ta không thoát ra khỏi đây được.
Tyson?Tyson ?
Rumple vạch áo bên vai tôi ra nhìn thấy đừng dấu răng mà người thật sự muốn điên lên.
-Carolyn là của ta, đừng để tình yêu mờ quáng che mắt máu mủ của cậu.
Nghe đến từ “máu mủ” thì Rumple run lên.
-Máu mủ?_ Tôi thở hồng hộc nói – Là sao?
Jonathan đi tới ôm tôi vào lòng hắn, vuốt mái tóc tôi.
-Không có chuyện gì đâu, bởi vì chúng ta gặp nhau không phải sự trùng hợp mà là tôi đã yêu em.
Rumple nặm chặt tay lại, muốn đánh hắn nhưng biết sức cậu vẫn không đủ để chống chọi với Jonathan. Cậu ghét bản thân mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Chap 34:
Cậu không thể làm hại cô ấy. Rumple nhìn Carolyn nằm cuộn trong lòng Jonathan.
-Tyson?_ Tôi hỏi, vẫn ôm chặt eo hắn. Tên đó nghe thật quen thuộc
-Đừng để bị thôi miên Carolyn!_ Cậu hét lên
-Tôi không sao mà!_ Tôi trả lời lại vẻ bình thản, cứ mặc cho Jonathan ôm ấp, tôi ghét phải thừa nhận rằng nằm trong lòng tên b.iến thái này thật ấm áp.
Tôi thả tay ra khỏi vòng eo rắn chắc của hắn.
-Chị Carolyn, tôi có chuyện cần nói với chị
-Chuyện gì?
Jonathan nhướn mày lên vẫn không động đậy nói tiếng nào.
-Carolyn…_ Rumple đỡ tôi

-Tôi hơi mệt, tôi nghĩ nên trở Về Lại Phòng tôi
Tôi nhấn mạnh 3 từ đó, để cho tôi thoải mái hơn ở căn phòng này ấm mà.
-Về được không?_ Jonathan lo lắng
-Tôi khỏe như vâm ấy mà!_ Trán đầy mồ hôi trả lời lại cho hắn bớt lo lắng
Tôi mở cửa bước ra khỏi phòng lảo đảo chống tường mới đi được, Rumple lo lắng sợ tôi đập đầu vào đâu đó, cậu đỡ tôi, sau đó quay về đằng sau nhếch mép với Jonathan.
-Cảm ơn cậu! Đau quá!
Tôi đã thoát khỏi chốn từ ngục rồi, lòng nhẹ nhõm hẳn, đi về phòng với sự giúp đỡ của Rumple.
Cậu đặt tôi lại trên giường đã được thay trắng mỗi ngày của tôi.
-Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi!_ Tôi thắc mắc nghiêng đầu mỉm cười
Rumple lạnh lùng nhìn tôi, cậu lại đỏ mặt quay về chỗ khác.
-Không, không có gì nhưng vợ chồng giáo sư Murphey đang cần lời giải thích đấy.
-Giáo sư? Trời ạ!_ Tôi hốt hoảng đứng dậy nhưng cậu lại nắm giữ vai tôi ấn tôi xuống nệm
-Họ về rồi, và chị cần nghỉ ngơi.
-Ừ!
Tôi chùn mắt xuống, cậu bước ra cầm nắm cửa
-Cậu tên thật là Tyson đúng không?
Rumple điếng người, lạnh băng đáp lại
-Sao chị nghĩ vậy?
-Vì lúc nãy Jonathan gọi, vì tại sao cậu không cho tôi biết tên thật? Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không nên bất lịch sự như vậy
Tôi vừa mới nhận ra mình đã làm gì, nên đã vội vàng xin lỗi cậu.

-Chị không cần xin lỗi đâu, tại vì tôi không thích tên Tyson đó thôi
-Vậy sao?
-Bởi vì tôi đã yêu một người không nên yêu, tôi chỉ muốn vứt bỏ cái tên đó để đứng trước mặt người đó mà nói được 3 chữ kia dễ dàng vậy?
Tôi mỉm cười
-Tôi mong là cô ấy hiểu.
Rumple mở to mắt, mỉm cười hiền hòa
-Tôi cũng mong thế!
-Ưm!_ Tôi gật đầu như một đứa trẻ
Rumple bỏ tay ra khỏi nắm cửa đi nhanh về phía tôi, cậu giữ mặt tôi lại, môi cậu gần như sắp chạm vào môi tôi nhưng cậu đã ngưng lại.
-Rumple…_ Tôi đỏ mặt lắp ba lắp bắp không nên lời
-Carolyn, xin lỗi, xin lỗi chị!
Rumple chạy ra cửa nhưng tôi đã nắm tay cậu lại, trao cho cậu nụ hôn ở môi nhẹ nhàng lướt qua như cơn gió thổi. Tôi tươi cười nghịch ngợm.
-Cảm ơn cậu
Đỏ mặt, đỏ mặt, đỏ mặt.
Cậu gật đầu đóng sầm cửa lại, dựa vào cửa thở hồng hồng hộc. Tim cậu như đập loạn xạ suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đã yêu chị mình, một tình yêu loạn luân xấu xa. Cậu luôn trách ông trời tại sao cậu lại là em của cô.
-Em yêu chị, Carolyn
.
.
.

Tôi nhẹ nhàng nầm sấp xuống tránh khỏi vết thương trên lưng thì nghe tiếng điện thoại. Tôi rủa thầm mệt mỏi đứng dậy tìm tiếng chuông phát ra và bắt máy.
-Alo?
-Carolyn, lạy chúa, bà làm cái gì vậy mà mất tích cả tuần, cái con khốn này. Tui đã gọi hơn 100 cuộc rồi._ Mathew cáu kỉnh hét vào điện thoại âm ỉ, hạnh phúc khi nghe giọng cô bạn
-Mathew, bình tĩnh, tui không sao. Ông đến khách sạn đem cho tui hộp y tế được không?
-Carolyn, bà bị thương hả?_ Mathew mất bình tĩnh chửi rủa đầu dây bên kia
Tôi lại nghe tiếng loáng thoáng đầu dây bên kia đang ầm ĩ, nhôn nhao mếu máo
-Sếp! Sếp hãy thả cổ tên cướp ra, hắn ta ngất xỉu rồi! Sếp, bỏ súng xuống. Mấy cậu thực tập kia, đem giấu hết vũ khí có trong cơ quan đi. Sếp điên rồi!
-Ông có sao không Mathew?
-Sao trăng gì, quan trọng là bà. Bị thương ở đâu? Nặng lắm không? Thằng nào dám bắt cóc bà, tui giết hết.
Đầu tôi đầy vạch đen. Jonathan ơi, tôi xin lỗi.
Và tôi còn nghe bên kia suýt nữa cười lớn.
-Gọi cấp cứu đi, 20 tên lừa đảo này bị sếp đánh chết rồi.
-Tui sẽ qua, đợi tui nha.
-Ok
Cả hai cùng cúp máy, tôi thấy nhật ký điện thoại hiện lên 100 cuộc gọi của Mathew, 170 cuộc gọi của phu nhân Lucy Murphey, 10 cuộc của trưởng khoa và 3 cuộc của Chris trước khi chết.
Tôi nhắn tin với phu nhân Lucy là tôi không sao cho bà bớt lo lắng nhưng không biết đó có phải việc đúng không nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Chap 35:
-Carolyn, cái con này, nhất định tui phải đưa bà vào bệnh viện!!!
Mathew kéo tay tôi ép buộc
-Không! Không! Không bao giờ đâu, tui không thích ai chứng kiến vẻ thê thảm của tôi._ Tôi ngồi bệt xuống đất giữ tay mình lại không cho Mathew lôi
Mathew mệt mỏi bỏ tay ra, hét lên vào mặt tôi
-Bà có biết là bà đang bị bắt cóc không? Đó là một tội bắt cóc đấy.
-Cho tôi xin đi, ông biết IQ của tui thấp đến nỗi còn không nhớ nổi tên tội phạm mà…
Anh chống nạnh lườm tôi
-Thế à? Vậy tên nào mà tôi chỉ làm rớt 3 bản danh sách tội phạm xuống đất trong 1s là thuộc ngay thế?
-Chắc là con Carolyn xinh đẹp dễ thương nào khác rồi._ Tôi nhìn về phía khác vờ tỏ vô tội

-Bà mà không khai ra thì tui sẽ quy ra tội bao che tội phạm đấy!
-Mathew… Đừng bắt tui khai! @.@
Đôi mắt lấp lánh chĩa về phía anh, Mathew tát vào mặt tôi.
-Này, bà có biết bà xấu cỡ nào không? Bà không thuộc tuýp của tui và tui đã biết hết chiêu rồi. Đừng hòng, ta không dễ bị lừa đâu.
-Tui méc Adrian là ông bắt nạt tui nè!!!
Đột nhiên, Mathew ngồi xuống đối diện tôi, chống cằm nhìn tôi chăm chú
-Không lẽ là chứng Stockholm* trong truyền thuyết?
*Stockholm: Hội chứng yêu người bắt cóc mình
- Mathew, nên nhớ trước mặt cậu là ai đấy, tưởng tui không biết hả?
- Được rồi, tui chỉ cho bà 1 tuần để nhớ và tự khai ra, nếu không tui sẽ không vì tình bạn bè bỏ bà vào tù đấy. Tin tôi đi, thú vị lắm!
- Được rồi!_ Tôi bí xị chu môi lên
.
.
.
-Trưởng khoa, tôi xin nghỉ!
Tôi đặt chiếc bìa thư màu trắng với 4 chữ đen ngòm cả đôi mắt “ Đơn xin nghỉ việc”
Trưởng khoa run run tay, mở bìa thư ra, sửng sốt.
-Tại sao cô lại xin nghỉ? Môi trường làm việc tệ đến sao?

Tôi lắc đầu
-Xin lỗi vì tôi đã bỏ bê công việc của mình nhưng tôi cần thời gian nghỉ ngơi, dạo này tôi mệt mỏi quá!
Mắt trưởng khoa ánh lên những tia đỏ, đập bàn quát vào mặt tôi.
-Cái gì? Cặp tình nhân các người đang trốn chạy sao? Tên Chris kia cũng biến mất mấy ngày nay, làm công việc dồn lên đầu tôi hết. Giờ tới lượt cô! Mẹ kiếp!
Tôi nhún nhún ngó bàn chân, mặc kệ tiếng mắng hay gào thét của trưởng khoa.
-Không được nghỉ, cô cần phải giải quyết hết đống rắc rối này đi!
-Tôi đi đây Mong là đơn xin nghỉ việc của tôi được duyệt
Tôi cúi chào trưởng khoa, mặc kệ những hỗn loạn trong phòng, bỏ đi dửng dưng. Tôi buồn buồn bỏ hết đồ đạc vào chiếc thùng nhỏ, tôi lại thấy mấy tấm hình. Tôi gập tấm hình chụp noel bỏ vào giỏ xách, cứ thế, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ. Tôi cởi bỏ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ cùng với bảng tên đáng tự hào, quay lưng tiến về nơi tôi cần đến
Chiếc đu màu bạc trong công viên được đẩy qua đẩy lại kêu lên với những âm thanh buồn buồn của hoàng hôn “két…két…”. Tôi gục đầu xuống va thở dài. Vừa mới kiểm tra tài khoản, chỉ còn khoảng 300 trăm triệu dollar, đang tự nhủ rằng nó có đủ cho giờ ăn chơi của mình không?
Bóng người màu đen tiến đến âm thầm, ngồi xuống xích đu bên cạnh tôi
-Harry?_ Tôi nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên
Harry không nói gì cả nhưng ánh mắt cứ đặt về phía tôi
-Tôi thất nghiệp rồi_ Tôi ảo não than vãn
Harry vẫn im lặng, không khí ngày càng u ám hơn. Tôi không chịu nổi nữa, đứng dậy kéo tay Harry.
-Cậu và tôi, đi ăn! Giải quyết nỗi buồn! Hôm nay, tôi bao!_ Tôi hùng hồn tuyên bố, vang lên tiếng cười không ngớt của tôi
Harry ngẩn ra, gật đầu mặc kệ để tôi dắt đi
Tôi dẫn Harry đến phố ăn vặt yêu thích của tôi, cùng nhau tự sướng trong cửa hàng thú bông. Tôi đeo cho Harry tai mèo đáng yêu mà tôi suýt nữa hét lên vui sướng. Tôi lại dụ dỗ Harry đến chiếc xe đẩy sushi Nhật Bản của người Nhật bán ăn sushi, tôi lại thích sushi mà Harry không thích nên không ăn miếng nào. Tôi lại nốc rượu như uống nước lã, lau miệng than vãn
-Harry, tôi mệt…quá…rồi…hức…sao lại có 3 Harry thế này
Và mọi thứ trở nên tối sầm, đồng nghĩa là tôi đã gục.

Sáng hôm sau,
-Carol! Carol! Dậy đi!
Giọng đàn bà ấm áp lay tôi dạy, tôi lười biếng mở mắt.Phu…phu nhân Lucy
Tôi ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
-Tỉnh chưa?_ Phu nhân Lucy lo lắng
Tôi đứng dậy gãi tóc mà hốt hoảng, mẹ ơi! Con say rồi sao?
-Thiệt tình, con nhỏ này làm ta đau tim quá. 1 tuần mất tích, tối qua lại say khướt hại Harry tội nghiệp cõng con về đấy. Có chuyện buốn sao?
-Chán quá! Con chán quá, con đã xin nghỉ việc. Chắc giáo sư đã nói với người..
-Vì sao?
-Con không tìm thấy cái gì hào hứng trong cuộc sống, con xin nghỉ.
Bà Lucy cười hiền hòa chỉnh lại cổ áo cho tôi, khuyên nhủ
-Giới trẻ ngày nay chẳng có chí hướng hay mục đích gì cả. Hở tí là bỏ. Có điều, ta không ngăn con. Con chưa tìm ra điều đặt biệt cho mình thì cps lẽ điều đó ngăn con hài lòng với thực tại
-Dạ!
-Được rồi, bữa sáng đã xong, con nên… con nên tắm đi, người con bốc mùi nồng nặc đấy.
Phu nhân đứng dậy bỏ tôi lại trong căn phòng trống rỗng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Nhiệm Vụ Sau Khi Thất Nghiệp


Chap 36:
Tôi mới ngồi vào bàn ăn mà vị giáo sư kính mến nào đó đã quăng cho tôi tập tài liệu lên bàn. Tôi giơ hai tay từ chối.
-Giáo sư, nếu là săn ma thì cho em xin, em vẫn còn nhớ vụ Francis giáo sư bắt em đóng giả làm một ông cụ gù mà em phải đi tìm đến vật lý trị liệu đấy. Và con ma đó suýt nữa bóp ch.ết ông già này rồi.
Tôi dùng muỗng đưa súp lên miệng. Phát hiện hôm nay thiếu gì đấy.
-Bà Lauren đâu rồi?
-Bà đi sang Dubai với ông hàng xóm kia._ Lucy cười hiền hiền nói
Ố ồ
-Harry, cậu…có sao không?_ Tôi hỏi Harry

Harry nhún vai không trả lời, chắc cũng thấy mừng cho bà Lauren.
-Này con nhỏ kia, em không nghe tôi nói à_ Giáo sư nãy giờ huyên thuyên đủ điều mới phát hiện tôi chẳng quan tâm.
-Dạ?
-Được rồi, tôi không bắt em đi săn ma nữa nhưng em muốn trở về tuổi thanh xuân không?
-Tuổi thanh xuân?
Trong cả cuộc đời tôi không hề có 3 chữ “ Tuổi thanh xuân” , tôi chỉ biết học giỏi và cố thoát khỏi chốn tù ngục đó. Nghe đến từ đó tôi giật mình
-Tôi biết em đã khổ cực bỏ đi những thú vui của tuổi trẻ, nên tôi sẽ cho em.
-Em nghi ngờ điều đó.
-Đây, em xem đi
Tôi thắc mắc không nén nỗi tò mò mở ra. Đập vào mắt tôi là thông tin trường học.
Giáo sư đan hai lòng bàn tay vào nhau, ra vẻ trí thức.
-Một trong những ngôi trường liên thông hàng đầu của nước Anh – Humbert. Ngôi trường có đến thâm niên là 4 thế kỷ rồi. Ngôi trường kỳ bí và đang trong mùa thi cử.
-Lại thế nữa rồi._ Tôi ném hồ sơ chán nản
-Tại sao lại kỳ bí? Vì nó có số lượng học sinh mất tích, tự tử và tà giáo nhiều nhất thế giới.

“ Thì chắc tìm điều gì đó thú vị trong học tập thôi” Tôi nghĩ tầm trong bụng
-Tôi đang đi guốc trong bụng em đấy nhé, nói tóm lại, tôi muốn em trở thành học sinh trường đó.
-Học…học sinh?_ Tôi trợn tròng nhìn giáo sư – Em không muốn, còn chức nào như là, à, bác sĩ y tế thì sao?
-Nga, không còn vui nữa, chẳng phải em chưa từng biết sao? Vả lại học sinh bây giờ già hơn cả em nữa, nhìn mặt em thì cứ tưởng em 16, 17 là cùng, chẳng ai biết em 24 đâu_ Giáo sư vô tội sợ hãi chạy núp sau lưng vợ khi nhìn ánh mắt đầy sát khí của tôi
-Nhà trường sẽ trả em 30000 đôla nếu em cố gắng.
-Cố gắng gì?_ hai mắt tôi hiện lên $$
-Em chỉ cần ngăn một người trong số những học sinh ở trường đó phát tán tà giáo, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
-Ghê thật, bùa mê…Nhưng em lười!
-Chỉ 3 tháng thôi._ Giáo sư năn nỉ, vừa tự kỷ làm Lucy đau đầu dỗ dành
-Không!_ Tôi vẫn từ chối
-Harry sẽ đi cùng với em_ Giáo sư khuyến mãi mua 1 tặng 1
Harry dừng ly cà phê đưa trước mặt một giây, tiếp tục đưa lên miệng thưởng thức.
-Giáo sư phiền quá.
-Đi mà! Đi mà! Vì ông già này đi!

-Ok, được rồi, chỉ vì 30000$ thôi.
Tôi cuối cùng cũng “ Game over” . Giáo sư mỉm cười như thiên thần giáng thế
-Cố lên nhé!
.
.
.
-Jonathan! Jonathan!
Tôi gõ cửa phòng hắn, hét to vào lỗ chìa khóa.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh Jonathan với bộ ng.ực hở, mái tóc vẫn chải chuốt gọn gàng uể oải dựa vào thành cửa, lạnh lùng cất tiếng mỉa mai
-Ngọn gió nào đưa em đến đây thế?
-Ở trong đó có xác chết không, chúng ta cần nói chuyện.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Chap 37:
-Tuần sau, tôi qua London rồi…
Jonathan khoanh tay tựa vào thành cửa, nghiêng đầu
- Lo sợ tôi quên em hả?
-Mơ tưởng hả? Tôi chỉ cho anh bớt thất vọng đấy, đừng làm phiền tôi nữa thôi
-Yên tâm đi, tôi đã nói rồi, em sẽ không thoát khỏi tôi đâu
Trán tôi lấm tấm mồ hôi
-Dù sao vào vấn đề chính, tôi có ý định đi du lịch, nhờ anh giữ lại phòng 402 nhé, tôi cũng cần chỗ để về. Tiền bạc không thành vấn đề._ Tôi đấm vào ngực hắn mỉm cười tinh nghịch
Hắn bỏ tay xuống, trầm mặc một lúc
-Chừng nào đi?
-Hai ngày nữa
-Đi vui vẻ, nhớ cầm theo dù và áo lạnh đấy.
“ Dễ thế cơ à?” Tôi vui sướng trong bụng

Ánh mắt hắn hằn lên tia thích thú, có vẻ như chuyến đi ở Anh sẽ rất vui đây.
-Khoan đã, lại đây!_ Jonathan vẫy tay gọi tôi
-Gì vậy…
Tôi chỉ mới bước một bước đã bị hắn đè vào tường cưỡng hôn một cách nồng nhiệt. Hắn ghé sát vào tai tôi nói nhỏ
-Ừ, tôi sợ em quên
.
.
.
Tôi lảo đảo trở về phòng với khuôn mặt đỏ bừng, tôi nhìn vào gương sờ đôi má, tay sờ lên môi.
-Chắc không có gì đâu!
Tôi lại sực nhớ đến Mathew, gọi điện cho anh, bảo tôi sẽ đi công tác ở Anh. Anh lập tức gào ầm từ đầu dây bên kia. Nghe một hồi cũng đủ ngán
-Xong chưa?
-Ya, thử cúp điện thoại xem
“ Cụp”
-Cúp rồi đấy, aihihi
.
.
.
Bầu trời London hôm nay ảm đạm, cả thành phố dường như chìm trong sương mù. Tôi run người cố gắng nhấn bàn phím mở mail giáo sư gửi.
“ Khoảng 13 học sinh mất tích mỗi năm, nghi là có dính đến tà giáo. Em hãy điều tra đi. Còn hồ sơ lí lịch kèm cmnd của em và Harry để trong balo của Harry đấy”
-Ắt xì
Harry ngồi bên cạnh vỗ lưng, nhưng vết thương cũ làm tôi khó chịu thêm.
-Được rồi Harry, cho tôi mượn balo cậu đi!
Harry mở balo ra lấy hồ sơ và cmnd của tôi làm tôi mở to mắt
-Carolyn Parker? Tên gì bánh bèo vậy? Còn cậu? Ồ, là Harry Murphey! Cái tên giáo sư này!!!
Vi tính tôi dường như biết tôi đang nhắc đến giáo sư thì lại gửi mail của giáo sư đến.

“ À, em nhớ mua sách giáo khoa nữa nhé, và nhớ, đừng vi phạm nội quy nhà trường.”
Tôi tặc lưỡi đầy ức chế
-Vi phạm nội quy nhà trường.Xí!
Tôi lôi ra túi xách ra cái gương, soi tường nét mặt trông mình đủ làm học sinh cấp 3 chưa. Tôi hình như dùng kem dưỡng da quá lố rồi.
-Không biết lừa trong phim không… Harry, còn anh thì…
Harry thì “ No comment”. Dù bị nhốt trong chính ngôi nhà mình nhiều năm vậy mà khuôn mặt vẫn đẹp trai rạng ngời như vậy và sau nhiều lần dưới bàn tay thần thánh của giáo sư đã nâng khuôn mặt lên ngang hàng với diễn viên điện ảnh. Nhìn chẳng khác nào học sinh cấp 3, có khi trẻ hơn. Không ai có thể nhận ra anh đã 30 rồi đâu. Lại còn khoác chiếc áo khoác dài màu đen trong thật là “ Hot”.
-Nhìn gì mà nhìn!_ Tôi cảnh cáo mọi người trong quán café đang nhìn Harry.
“ Tôi ghét anh, sao anh lại trẻ hơn tôi được chứ” Tôi khóc thầm
Harry dành lấy Laptop của tôi, bấm chữ Humbert làm tôi ngạc nhiên. Giáo sư, ngài đã dạy cho Harry những gì vậy? Hèn gì ngài tự tin thế. Tôi ngóc đầu qua xem, trường này, tin tức ghê thật.
“ Một ngôi trường tư thục từ lớp 1 đến lớp 12, một học viện danh tiếng sinh ra nhiều tiến sĩ, cử nhân. Và đa số học sinh đều là con nhà khá giả có điều kiện. Và đồng phục đẹp quá ~
-Harry, anh học được không?_ Tôi sợ rằng Harry sẽ không thể thích nghi với môi trường đấu đá điểm có tên là : Trường học
Harry hiểu ý tôi, trả lời một hàng dài.
-Giáo sư dạy tôi rất nhiều, không sao đâu!
Woa, bất ngờ thật, rốt cuộc tên giáo sư hay nhầm lẫn đã dạy cái gì vậy?
Tên giáo sư nào đó đang giơ ngón tay cái tự chúc mừng mình =,=”
-Hả? Chúng ta sẽ sống trong ký túc xá?_ Tôi giật vào Laptop hét lớn- Được rồi, nếu ở với bọn tóc cầu vòng hay bọn quái dị thì thôi đi, không đâu. Tôi bị dị ứng với nước hoa và thuốc nhuộm.
Tôi giơ tay tạo thành hình chữ X phản đối.
Harry im lặng ngơ ngác, tôi thấy mình giống như đang làm trò cười vậy. Tôi lấy lại vẻ thục nữ
-Chúng ta đi mua SGK đi.
Chúng tôi đến nhà sách gần mua cả đống SGK giáo sư dặn dò. Mấy quyển này có vẻ cũng dễ, nhưng lâu quá, không biết mình có nhớ nỗi không.
-A…
Cổ tôi tự nhiên đau rát, tôi khuỵu xuống sờ sờ cổ.
-Quý khách có sao không ạ?_ Một vị tiếp viên tốt bụng hỏi
-Tôi không sao, bao nhiều tiền vậy ạ?
Sau khi tính tiền, Harry cầm 2 bịch SGK to hơn cả bao tải mà không chút nặng nhọc, mặt thì lo lắng cho tôi.

-Harry,cậu để đồ xuống, qua đây ngồi với tôi._ Tôi đập tay vào chỗ bên cạnh tôi.
Harry ngồi xuống, mặt tôi ngước lên trời
-Tôi chưa muốn về trường, có lẽ chúng ta nên tìm chỗ nào tá túc đi.
Anh không có ý kiến nghe theo lời tôi. Tôi cầm điện thoại tìm số Alex- Bạn tôi (T/g: :”>)
-Carolyn, lâu quá không gặp.
Giọng Alex bên đt vui sướng, tôi còn nghe tiếng xô đẩy đánh nhau ở đầu dây bên kia.
-Đang làm gì đó?
-Không gì cả, Mathew đâu? Cậu ấy có đó không?
Lại nữa rồi. Alex rất thích Mathew đến mức điên cuồng. Cô nàng vẫn chưa bỏ cuộc khi biết Mathew là gay.
-Không, tớ đến với anh chàng đẹp trai khác.
-Ok, chuyện gì mà đến Anh?
-Tớ cần chỗ qua đêm, nay mai sẽ đi.
-Không có gì đâu mà, cái con này, đã từng là người yêu nên ngại ngùng thế à?
Ha ha, lộ bí mật rồi! Tôi từng là bạn gái của Alex, khoảng 2 tháng rồi chia tay chỉ vì tính tôi quá mê trai. Alex tức giận bảo tôi không biết chăm sóc người yêu nên cô nàng tức giận.
-Đang ở đâu đó?
-Trên đường XXX
-Đợi tý nhé, tui cần làm báo cáo rồi qua liền.
Chúng tôi cúp máy. Tôi sờ cổ, cảm giác thật mệt mỏi, chắc là do chuyến bay vừa rồi làm tôi kiệt sức.
“ Đã bảo rồi, em không thoát được tôi đâu”
Bóng người trên chiếc xe màu đen sang trọng nhếch mép.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Chap 38:
-Chết tiệt!
“ Bíp…bíp…”
Chiếc còi xe Bettle kêu lên inh ỏi, thì ra là Alex đang bấm còi.
-Chào Carolyn
Alex mở cửa xe bước xuống, tiến đến ôm tôi vào lòng. Alex là một người cực kỳ xinh đẹp nhưng cô không biết, cô nàng rất thích phong các tomboy. Luôn dám nghĩ dám làm, là một người có thể tin tưởng được. Khuyết điểm duy nhất là cô lại hay diện style bụi bặm từ xưa nào rồi nên cứ tưởng là ba mươi mấy trong khi cô nàng chỉ bằng tuổi tôi.
-Rất vui được gặp cậu!
-Ờ, phải chạy đua với 3 tên cảnh sát giao thông, chắc ngày mai sẽ có tiền phạt đầy nhà đây. Nói nhiều chất đồ lên đi!
Chúng tôi cất đồ vào cốp xe của Alex, cô nàng lỡ đụng phải Harry, định quay sang chửi bậy nhưng khi nhìn khuôn mặt sáng láng của Harry thì khuôn mặt trở nên ngượng ngùng.
-Anh chàng nóng bỏng này là ai đây?

-Là Harry_ Tôi chán nản với vẻ mặt của cô bạn giới thiệu
-Bạn trai mới hả?
-Không, chúng tớ chỉ là bạn bình thường.
Alex giận dỗi tỏ vẻ hiểu, nhưng cái ánh mắt đó thì không đáng tin chút nào. Ngồi lêm xe, chúng tôi vui vẻ trò chuyện.
-Harry, anh là bạn trai của Carol hả?
Harry lắc đầu
-Anh có vẻ ít nói nhỉ, đúng kiểu con trai tôi thích. Carolyn, giữ kỹ nhé, tớ sẽ chiếm lấy anh chàng này đấy.
-Cứ tự nhiên._ Tôi thanh thản trả lời
-Vậy là được rồi, dạo này coi mắt toàn bọn gì đâu. Lúc hẹn hò tớ lỡ chửi bậy thì họ đòi chia tay, tớ lỡ tới muộn 1 phút là còn giảng giải rồi đòi chia tay, thêm thằng còn biết mình là Les. Đời có bất công với tớ không chứ.
-Ha ha, xin lỗi vì đã yêu cậu!_ Mắt trái tôi giật giật khó chịu
-Ít nhất còn biết ai thật lòng với mình. Cảm ơn nhé, Carolyn.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà bình thường mau xanh dương nhạt nhưng có vẻ không hợp với thời tiết ẩm ướt này. Bên trong thì trái lại, được trang trí tuyệt đẹp và sạch sẽ không tồi tý nào.
-Xin lỗi nhé, dạo này có vụ án lớn nên không thường xuyên về nhà nên nhà hơi bẩn._ Alex mở đèn lên, trong căn nhà càng lấp lánh hơn
-Woa ~_ Tôi huýt sáo tán thưởng
-Nhà này đủ 3 phòng, các cậu cứ tự nhiên nhé.
-Tuyệt vời, cảm ơn vì cho bọn tớ ngủ nhờ.
-Cảm ơn gì, giúp đỡ mọi người là chuyện của tớ mà.
Harry đi vòng quanh khắp nhà, sờ vào từng chiếc huy chương, ngắm những bức ảnh chiến thắng đầy vinh quang của Alex trên nóc lò sưởi.
-Mọi người muốn uống gì không?_ Tiếng Alex từ bếp vọng ra
-Cho tụi tớ trà là được

-Alex tuyệt vời nhỉ?
Tôi và Harry cùng ngồi xuống ghế, tôi nháy mắt tỏ dấu hiệu với Harry nhưng dường như anh không hiểu.
-Trong nhà chỉ còn trà bạc hà, không đãi đồ uống ngon cho các cậu được rồi.
-Có gì đâu mà.
“ Reng … reng…”
-Thôi chết, là số điện thoại từ nhà trường
Số điện thoại của học viện Humbert xuất hiện rõ ràng ngay trên điện thoại tôi. Tôi bắt máy
-Alo?
-Em Carolyn Parker, em nghỉ học không phép và tôi không chấp nhận một học sinh mới trong ngày đầu tiên đi học lại nghỉ.
-Dạ?_ Tôi ngớ người
-Nhà trường chúng tôi không chấp nhận những học sinh mới khi đến đây đã vi phạm điều lệ nhà trường.
Tôi chửi bậy trong lòng, hèn gì nhiều học sinh tự tử như vậy.
-Em biết rồi, em xin lỗi cô.
-Harry có đó không? Nếu có thì hai em liệu mà có mặt trong vòng 3 tiếng. Nếu không cả hai em sẽ bị đuổi học!!!
“ Tút…tút…”
-Ai vậy?
-Bà hiệu trưởng học viện Humbert
-Chậc chậc, bà ta nói gì?
-Bà ta bắt bọn tớ phải có mặt trong vòng 3 tiếng.
-Bà ta thật giống Rose.

Rose là viện trưởng viện mồ côi tôi từng ở, bà ta nổi tiếng về độ hành hạ học sinh và ăn công của các giáo viên. Chả có tích sự gì ngoài việc mắng các giáo viên và người như tôi. Nhưng Alex lại dám đứng lên xử bả. Chuyện dài lắm, bà ta bị liệt rồi.
-Phải, có lẽ tớ sẽ không ở lâu, tớ cần cậu giúp Alex_ Tôi nhấp trà lên miệng, nghiêm mặt với Alex
-Chuyện gì?
-Bọn tớ được nhận điều tra học viện Humbert, được báo cáo là khoảng 13 hs mất tích mỗi năm bị nghi là dính đến các hoạt động tà giáo
Tôi bấm đt mở mail của giáo sư ra choAlex coi. Alex sờ cằm suy tư
-Chắc không mỗi hoạt động này.
-Bọn tớ biết, nên mới nhờ cậu. Có thể trong đó tớ không thể liên lạc để nói hết tình hình cho cậu.
-Có chuyện để làm, tớ cũng đang điều tra vụ này nhưng chưa được cấp phép, mà yên tâm đi. Ở Mỹ có nhà tâm lý học Carolyn, còn Anh thì có chuyên gia tâm lý tội phạm Alexandra này đây. Nhưng hứa với tớ, đừng chết.
Cô nàng cầm tay tôi với đôi mắt tràn đầy hy vọng. Tôi vỗ ngực tự đắc
-Tớ không dễ chết vậy đâu.
-Khụ…khụ…Trễ giờ rồi!_ Harry ho khan chỉ vào đồng hồ
CHúng tôi vội vã đứng dậy, nhưng tôi sực nhớ ra.
-Từ đây tới đó mất 2 tiếng lận.
Alex đáng sợ đặt ngón tay lên môi tôi.
-Chỉ mất 1 tiếng thôi.
Cả người tôi lạnh gáy

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom