Cập nhật mới

Dịch Full Xuyên Thành Nữ Phụ H Văn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Nữ Phụ H Văn

Xuyên Thành Nữ Phụ H Văn
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Xuyên Thành Nữ Phụ H Văn.

Tác giả: 茶玖儿.

Thể loại: Xuyên sách, tình cảm, hài hước.

Văn án:

Tôi xuyên sách rồi, xuyên thành nữ phụ trắng đẹp giàu trong truyện H, vừa mở màn đã hạ dược nam chính, áo quần lộn xộn nằm trên giường với nam chính.

Nữ chính nhìn thấy thì buồn bã đau lòng, hai người bắt đầu tình tiết em chạy anh đuổi, em mọc cánh cũng khó bay. Nam chính lúc nào cũng cưỡ.ng é.p nữ chính, nếu không cưỡ.ng é.p nữ chính thì chính là đang trên đường đi cưỡ.ng é.p nữ chính.

Mà kẻ hạ dược là tôi, cuối cùng phải nhận kết cục hài cốt.

Thế nên khi nữ chính đi bắt gian thì tôi liền chạy, nhưng lại không cẩn thận bổ nhào vào người nam phụ điên cuồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Khi tỉnh táo lại, đầu tôi rất đau. Theo bản năng sờ sờ trán, tôi đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.

Trong nháy mắt, một khoảng ký ức không thuộc về tôi tràn vào tâm trí.

Tôi xuyên sách rồi, lại còn xuyên vào H Văn!

Tiếng động trên giường thu hút sự chú ý của tôi, tôi bò lên nhìn thì thấy áo sơ mi của người đàn ông phanh ra, để lộ một mảng ngực lớn.

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ ửng, tràn đầy sát khí.

Tiêu rồi, đã hạ dược rồi!

Chân mềm nhũn, tôi quỳ xuống dưới sàn: “Anh Tranh, em sai rồi.”

Theo như tình tiết trong sách, lúc này nguyên chủ phải nhào tới đề nam chính trên giường, kéo toang toàn bộ áo sơ mi của nam chính ra, sau đó bắt đầu từ c ởi quần áo của mình rồi hôn nam chính.

Nữ chính Hứa Dao vội vàng đuổi đến, nhìn thấy một màn này thì tức đến phát khóc, mắng nam chính là trai tồi, bởi vì hôm qua nam chính vừa tỏ tình thành công, quay đầu đã đi ngủ với nguyên chủ rồi.

Nam chính dựa vào ý chí mạnh mẽ mà đẩy nguyên chủ ra, đuổi theo nữ chính, sau đó vào một phòng khác tại khách sạn mà xxoo.

Nguyên chủ là thiên kim giả, mà thiên kim thật là Hứa Dao.

Cái tình tiết máo chóa này ai nhìn cũng phải thốt lên vi diệu.

Từ nhỏ nguyên chủ đã được chiều chuộng nên tùy hứng, nhìn thấy người khác thì liếc xéo. Cô ta và nam chính thân thiết từ khi còn nhỏ, thế là cứ coi nam chính như vật sở hữu, có cô gái nào mà tiếp cận anh ta thì sẽ bị cô ta nhắm tới.

Hứa Dao về nhà họ Thẩm vào ba năm trước, cô ấy lạc quan lương thiện, giống như một mặt trời nhỏ vậy.

Nam chính yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, cho nên liền bảo nhà họ Thẩm đổi thiên kim thật để kết hôn.

Nguyên chủ vô cùng tức giận, nhưng nữ phụ ác độc không thể đấu lại nữ chính được. Cô ta liên tục thất bại nên chọn cách hạ dược, hại nam nữ chính ngược nhau tới tấp. Sau đó lại năm lần bày lượt làm trò, làm hại nữ chính rất nhiều lần, khiến cho người nhà vốn đã ghét cô ta càng thêm quyết tâm từ bỏ cô ta hơn.

Cuối cùng cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, bị trai đều lừa cả thân thể lẫn trái tim, không thể quay đầu lại, sau đó lại bị ép bán t.hân, bị kẻ biế.n thái làm hại, cuối cùng nhảy xuống biển tự s.át, đến hài cốt cũng không còn.

Mà kẻ đứng sau tất cả những chuyện này chính là nam phụ điên cuồng.

Tôi thì bị tai nạn xe cộ nên xuyên tới đây - một cuốn H Văn 1vs1 song xử, nam phụ thuộc kiểu âm thầm bảo vệ em.

Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền tới tiếng nói của nữ chính: “A Tranh, có phải anh ở trong đó không?”

Tôi run sợ, nhìn sang ban công, không hề do dự mà xông ra đó, còn không quên làm rõ thái độ với nam chính: “Anh Tranh em sai rồi, tha thứ cho em lần này.”

Vào thời khắc tôi đóng cửa ban công lại, Hứa Dao xông vào trong phòng.

Tôi trốn sau bức tường, vỗ vỗ ngực, hai chân vẫn luôn run run, tai nghe thấy tiếng phẫn nộ của nữ chính: “Lục Tranh, có phải anh n.goại t.ình rồi không?”

“Anh không có, Dao Dao, giúp anh.” Trong tiếng nói của nam chính ngập tràn sự nhẫn nhịn.

Dường như Hứa Dao không tin, lại tranh cãi vài câu với nam chính: “Trên cổ áo anh có dấu son môi, anh lại còn lừa em.”

Dấu son môi?

Ký ức ập đến, tôi nhớ ra rồi.

Nguyên chủ muốn hôn Lục Tranh lại bị anh ta né, thế là môi chạm vào áo sơ mi, sau đó bị anh ta đẩy đi, đầu đập vào chiếc tủ đầu giường.

Chính vào lúc này tôi đã xuyên tới!

Tôi nghe thấy tiếng Hứa Dao đẩy cửa phòng vệ sinh, cũng nghe thấy tiếng cô ấy mở tủ ra.

“Có phải con tiểu tam kia đang ở ngoài ban công?”

Con tim bé nhỏ của tôi vọt cao lên.

Dường như Lục Tranh cũng sợ cô ấy hiểu lầm nên vội vàng phản bác: “Không có mà Dao Dao, em tin anh đi, Thẩm Thu Thu đã hạ dược anh.”

“Tin anh cũng được, nhưng em kiểm tra ban công trước đã.”

Tiêu rồi tiêu rồi, lỡ đâu bị Hứa Dao phát hiện, hai người lại tiếp tục ngược nhau, còn nam phụ thì xử chớt tui đó.

Nhìn sang ban công bên cạnh, tôi lập tức trèo qua đó, chứng sợ độ cao lại ập đến.

Tôi lẩy ba lẩy bẩy vịn vào tường, mồm miệng thì run cầm cập.

Độ cao mười bảy tầng, khoảng cách giữa hai ban công là khoảng một mét.

Chỉ cần không cẩn thận, tôi sẽ giống như trong nguyên tác, đến cả cái xác cũng không còn.

Mọe kíp, sắp chớt rồi sắp chớt rồi.

AAAAAAAA, sao tôi lại đen đủi như thế chứ!

Nghe thấy tiếng cửa ban công mở ra, tôi cắn chặt răng, tự cổ vũ mình rồi bước một phát qua đó.

Có lẽ là sợ chớt làm tác dụng tăng vọt, cho nên bước chân của tôi dài đến hai mét, thế là không rơi xuống rồi.

Vào đúng lúc này, một người đàn ông lại bước ra, xoay người.

Tôi trừng to hai mắt, còn chưa kịp kêu lên thì đã trực tiếp bổ nhào vào người anh ấy.

Chúng tôi một trên một dưới ngã xuống dưới đất.

“Sao lại có thể không có người? Đối diện có tiếng gì vậy?” Tiếng nói của Hứa Dao càng lúc càng gần.

Tôi ôm người đàn ông rồi lật người lại, biến thành anh ta ở trên tôi ở dưới.

“A!” Hứa Dao hét chói tai.

Người đàn ông muốn lên tiếng, tôi liền bịt chặt miệng anh ấy, để lộ ra đôi chân dài ra ngoài không khí, ngoắc vào eo anh ta, ép anh ta ngã lên người tôi.

Để chuẩn bị cho đêm xuân đáng giá ngàn vàng với Lục Tranh, nguyên chủ đã mặc một chiếc đầm hai dây bằng ren.

Hiện giờ tôi lăn qua lăn lại như vậy, dây áo đã bị tuột xuống, một mảng da thịt lộ ra, bất cứ là ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm.

Tôi nghiêng đầu, nói với Hứa Dao: “Còn nhìn? Chẳng lẽ muốn chơi cùng chúng tôi sao?”

Còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của tôi, Hứa Dao đã xấu hổ đỏ bừng mặt mà bỏ chạy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt trên đất.

Ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, tôi liền trừng to hai mắt.

2.

“Tần, Tần Thâm?”

Mọe nó, còn không phải là tên nam phụ điê.n c.uồng mặt người dạ thú đó sao?

Tiêu rồi.

Còn chưa đợi tôi hoàn hồn thì cổ đã bị bps chặt, hô hấp của tôi đình trệ.

Tần Thâm bóp chặt cổ tôi, nét mặt nham hiểm: “Cô lại làm hại Dao Dao?”

Anh ấy là nam phụ, có bố ng.oại tình. mẹ thì nhảy lầu tusat ngay trước mặt anh ấy. Từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng, tính tình anh ấy năng mưa thất thường.

Nguyên chủ nhắm vào nữ chính nhiều lần, cho nên đã sớm được cho vào danh sách đen của nam phụ.

Trong tiểu thuyết, tình cảm của nam phụ đối với nữ chính rất mơ hồ.

Một lượng độc giả nói nam phụ yêu nữ chính sâu đậm, một lượng độc giả khác lại nói anh ấy chỉ đơn thuần báo ơn thôi.

Tôi thì cho rằng nam phụ thích nữ chính.

Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, nhân vật tôi yêu thích nhất chính là Tần Thâm, tuyến tình cảm cứu rỗi thật sự siêu cuốn hút.

Thậm chí, tôi còn hy vọng anh ấy sẽ dành cho nữ chính loại tình yêu c.ưỡng c.hế, loại tình tiết này quá đỉnh rồi.

Nhưng mà hiện tại tình thần tôi như sụp xuống, anh ấy muốn bóp chớt tôi đó.

Tôi khó khăn mở miệng: “Tôi không hại.”

Anh ấy vẫn tiếp tục bóp cổ tôi. Trong lòng tôi chửi bới, tay quơ loạn lên rồi chạm vào một v@t cứng, thế là không chút do dự mà cầm lấy rồi đập vào sau đầu anh ấy.

Nhìn anh ấy ngã xuống, tôi ghét bỏ mà đẩy anh ấy ra: “Uổng công tôi từng đau lòng cho anh, đúng là lãng phí tấm lòng tốt của bà đây mà.”

Nhìn ánh mắt vừa lạnh lùng vừa kinh ngạc của anh ấy từ từ khép lại, tôi sợ đánh ch.ết người nên bèn duỗi ngón tay ra thăm dò. Sau đó, tôi liền gọi cấp cứu rồi chuồn khỏi hiện trường.

Trước khi đi còn không quên tiện tay mang theo áo khoác và dép lê của anh ấy.

Mượn ký ức của cơ thể này, tôi trở về nhà.

Cửa lớn vừa mở ra, một ấm trà đựng đầy nước nóng bay tới. Tôi hoang mang tránh né, ấm trà rơi xuống dưới đất, nước nóng bắn lên mu bàn chân khiến cho tôi nóng đến đau đớn kêu lên một tiếng.

Ngẩng đầu lên, tôi lại đối diện với ba ánh mắt chứa đầy căm ghét, ghê tởm.

Khi thân thế mới lộ ra, nhà họ Thẩm giữ nguyên chủ lại. Không ngờ rằng nguyên chủ lại nhiều lần nhắm vào con gái/em gái thân yêu của họ.

Một hồi lâu sau, mẹ Thẩm thở dài: “Thu Thu, mi đi đi, nhà họ Thẩm không chứa nổi mi nữa rồi.”

Trong nguyên tác, nhà họ Thẩm thật sự muốn đuổi cô ta đi. Nhưng cô ta không ngừng khóc lóc làm loạn, đảm bảo hết lần này đến lần khác rằng sẽ đối tốt với nữ chính, thế nên sau đó mới được ở lại.

Mà bệnh tim của mẹ ruột nguyên chủ lại tái phát, bởi vì sống một mình nên không ai phát hiện, vì thế nên đã qua đời.

Nguyên chủ lạnh nhạt thờ ơ, mà nữ chính lại áy náy mà khóc đến nghẹn người, đây là một phân cảnh cực ngược trong tiểu thuyết.

Tôi bình tĩnh, gật đầu nói: “Được.”

Ở thế giới kia từ nhỏ tôi đã không có bố, một mình mẹ đã nuôi nấng tôi. Bà ấy cũng mắc bệnh tim, ra đi vào năm tôi mười sáu tuổi.

Vào năm tốt nghiệp đại học, nhìn thấy một cậu bé ở giữa đường, tôi không hề do dự mà xông tới đẩy cậu bé ra.

Sau đó tôi có thể chạy lại,nhưng vào thời khắc đó tôi lại chần chừ.

Chỉ chần chừ trong vòng nửa giây, tôi đã bị xe đâm bay đi, tử v.ong ngay tại chỗ.

Tôi rất nhớ mẹ của tôi, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ.

Đại khái là không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, ba người trong nhà đều ngây người.

Tôi đứng thẳng, sau đó cúi chào ba người ấy: “Ba, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy rồi. Cảm ơn ơn dưỡng dục bao năm nay của hai người.”

Ba mẹ Thẩm từng yêu nguyên chủ, nhưng sau khi có Hứa Dao thì tình cảm đã nhạt dần rồi.

Tôi quay về phòng, qua loa lấy vài bộ quần áo, hoàn toàn rời khỏi nhà họ Thẩm.

Đã xem qua nguyên tác, tôi biết mẹ của nguyên chủ một một tiệm ăn, cho nên liền lái xe đến nơi đó.

Đang là giờ ăn cơm, nhưng cửa tiệm ăn đóng chặt.

Nghe được chủ tiệm bị ngất từ một người phụ nữ lớn tuổi, tôi hoang mang chạy đến bệnh viện.

Hỏi thăm một lát, cuối cùng tôi cũng biết được số phòng bệnh của mẹ.

Người đợi thang máy quá đông, tôi lựa chọn leo thang bộ.

Vài phút sau, cuối cùng tôi cũng lên đến tầng năm. Khi chạy xông ra ngoài, suýt chút nữa tôi đã va phải người khác.

“Xin lỗi.” Tôi lập tức xin lỗi và chuẩn bị rời đi.

Cổ tay đột nhiên lại bị nắm chặt, một lực mạnh kéo tôi ra phía sau.

Lưng đập vào tường, tôi đau mà kêu lên một tiếng,

Vừa ngẩng đầu lên, tôi lại đối diện với đôi mắt hung tàn của Tần Thâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Vừa ngẩng đầu lên, tôi lại đối diện với đôi mắt hung tàn của Tần Thâm.

Trên đầu người đàn ông quấn một vòng vải xô, hiển nhiên là do bị tôi đập.

Tôi nuốt nước bọt: “Tôi, tôi có thể trả tiền thuốc men.”

Nếu thời gian có thể quay lại, tôi lựa chọn đợi thang máy.

“Nhìn tôi trông rất giống thiếu tiền sao?” Mặt mũi anh ấy hiện rõ vẻ khó chịu, cảm thấy giống như kiểu giấy tiếp theo có thể bóp chếc tôi.

Trong nguyên tác Tần Thâm có thù tất báo, những người từng bắt nạt anh ấy, anh ấy chưa tha cho ai bao giờ.

Mà tôi đập vỡ đầu anh ta, cái thù này không hề nhỏ.

Tôi hít sâu một hơi, nhấc tay anh ấy rồi đặt lên đầu của tôi, đã vỡ rồi thì cho toang luôn: “Nào, anh đập tôi một lần, mối thù giữa hai chúng ta một phát chấm dứt.”

Vừa hay đang ở bệnh viện, tiết kiệm được tiền gọi xe cứu thương.

Tôi nhắm chặt hai mắt, nhưng Tần Thâm mãi mà vẫn chưa hành động gì.

Tôi lặng lẽ mở một bên mắt ra, lại thấy anh ấy đang nhìn tôi mà cười lạnh: “Chỗ này có camera, cô muốn tôi ngồi t.ù?”

Không khí kẹt lại trong cổ, tôi cạn lời hết nói nổi.

Trong tiểu thuyết, khi anh ấy h.ành h.ung thì ra tay rất tà.n n.hẫn, có bao giờ lo ngồi t.ù đâu.

Tôi hít một hơi: “Đợi xác định mẹ tôi không có chuyện gì, chúng ta tìm một nơi không có camera để anh đập lại tôi, được chưa?”

“Bác sĩ, tôi thật sự không sao, không cần nằm viện đâu.”

Giọng nói hơi khàn truyền đến, dường như bị ngăn cách bởi tầng lá chắn nào đó mà lọt vào tai tôi.

Thời khắc đó, thế giới như đứng yên.

Chậm chạp quay đầu lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quan thuộc là vì bà ấy đã ở bên cạnh tôi mười sáu năm, xa lạ là vì đã sáu năm tôi chưa gặp bà ấy rồi.

Tôi ngây người tại chỗ, nước mắt không nghe theo sự không chế mà rơi xuống.

Biểu cảm và động tác của người phụ nữ, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười đều quen thuộc như vậy.

Tôi đẩy Tần Thâm ra, cố làm như bình tĩnh mà đi vào trong, tay lại không thể ngừng run rẩy.

Cuối cùng cũng đi đến trước mặt người phụ nữ, để mặc nước mắt rơi xuống: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

Sáu năm rồi, mẹ chưa từng tiến vào giấc mộng của tôi.

Tôi chân thành ôm bà ấy, tất cả những việc này giống như một giấc mộng vậy.

Nếu thật sự là một giấc mộng, tôi thà rằng suốt đời không bao giờ tỉnh lại.

“Mẹ cũng nhớ con.”

Hứa Dao đã quay về bốn năm, nhưng nguyên chủ chưa từng nhìn mẹ ruột mình một cái. Hai người con gái đều ở nhà họ Thẩm, chỉ có bà ấy cô đơn một mình.

Câu nói cũng nhớ con đã ngay lập tức phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý của tôi.

Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, hương vị quen thuộc.

Nỗi sợ hãi khi xuyên sách đã biến mất triệt để vào thời khắc nhìn thấy mẹ của mình.

Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của tôi, mẹ đồng ý ở trong bệnh viện, chuẩn bị làm cuộc kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Chỉ là tôi không ngờ Tần Thâm sẽ ở đây.

Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, tôi nhớ ra tình tiết trong tiểu thuyết.

Tần Thâm thời niên thiếu bị mấy tên côn đồ bắt nạt, mẹ Hứa đi qua trông thấy đã cầm gậy xông đến cứu anh ấy và cảnh cáo mấy người kia: Không được bắt nạt con trai tôi.

Ông Tần rất nghiêm khắc với Tần Thâm, gần như chưa từng tươi cười với anh ấy bao giờ.

Từ khi bố mẹ ra đi, đây là lần đầu tiên Tần Thâm cảm nhận được sự ấm áp của tình thân từ trên người mẹ Hứa.

Bởi vì thường xuyên chạy đến tiệm cơm, nên Tần Thâm quen biết với Hứa Dao, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã.

“Thu Thu đến rồi.”

Tôi mỉm cười gật đầu, “Vâng, bác sĩ nói đợi lát nữa sẽ sắp xếp kiểm tra, mẹ nghỉ ngơi một lát đi ạ.”

Ánh mắt đánh giá của Tần Thâm thỉnh thoảng lại rơi trên người tôi.

Tôi đoán được anh â đang hoài nghi điều gì.

Đã từng ch.ết một lần, lại có được một người mẹ, tôi cũng lười diễn kịch, chỉ muốn mai sau sống thật tốt.

Tần Thâm nói với mẹ Hứa hai câu rồi đứng dậy rời đi, đưa mắt ra hiệu tôi theo sau anh ấy.

Tôi tìm một lý do để đi theo.

Đi đến một góc quẹo, tôi đưa đầu qua, nói: “Đập đi.”

Khuôn mặt anh ấy lộ ra ba phần không thể tin nổi, năm phần cạn lời và hai phần khó hiểu, cuối cùng là giọng nói chắc chắn: “Cô không phải Thẩm Thu Thu.”

4.

Còn chưa đợi tôi lên tiếng, anh ấy đã đột nhiên duỗi tay véo mặt tôi, sau đó là mũi và cằm.

Tôi kinh ngạc hất tay anh ấy ra, trừng mắt: “Anh làm gì vậy?”

“Mặt là thật, không phẫu thuật.” Anh ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi, “Thẩm Thu Thu không có chị em sinh đôi, rốt cuộc cô là ai?”

Tôi khoanh hai tay lại, hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phải Thẩm Thu Thu thì là ai? Là ông nội anh sao?”

“Anh không đạp thì tôi đi đây?” Tôi mất hết tính người mà bước qua anh ta rồi rời đi.

“Tôi có quen biết với bác sĩ tim mạch uy tín nhất trong nước.”

Tôi dừng bước, chạy lùi từng bước lại, hai mắt phát sáng: “Thật sao?”

Anh ấy dựa vào tường, tư thế lười biếng: “Ừm, tôi có thể giúp, cô cầu xin tôi đi.”

“Tôi cầu xin anh.” Không hề do dự mà thốt lên bốn chữ, tôi lại thấy ánh mắt anh ấy như khựng lại.

Tôi kiễng chân, chống hai tay lên tường: “Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh.”

“Đủ chưa vậy?”

Mắt thường có thể thấy vành tai anh ấy đỏ lên, tôi chớp chớp mắt.

Theo như nguyên tác thì hiện tại nam phụ đang thích Hứa Dao, cái vẻ mặt ngây thơ này làm sụp thiết lập nhân vật quá rồi đó.

Tần Thâm đẩy tôi ra, “Tôi dựa vào đâu mà phải giúp cô?”

“Trước kia anh bị bắt nạt mẹ của tôi còn từng giúp…”

Ý thức được gì đó, tôi ngậm miệng lại, quả tim nhỏ đập bịch bịch bịch bịch, sau đó vứt lại một câu: “Không giúp thì thôi.” rồi bỏ chạy.

Vừa mời xoay người, tôi lại lập tức bị Tần Thâm túm lấy, ấn lên tường một lần nữa.

Tôi méo miệng: “Cái ời như anh sao cứ thích kabedon người ta thế, muốn kabedon thì kabedon Hứa Dao đi!”

*kabedon: Hành động ấn người khác vào tường.

Ngón tay mang theo nhiệt độ của anh ấy véo cằm tôi, “Sao cô lại biết khi tôi bị bắt nạt, dì Hứa đã giúp tôi?”

“Tôi, mẹ tôi nói.”

Tôi chột dạ di dời ánh mắt, Tần Thâm lại véo chặt hai má tôi, chất vấn: “Đây là lần đầu tiên cô và dì Hứa gặp mặt, tôi thì vẫn luôn ở đây quan sát, dì ấy nói cho cô thế nào được?”

“Wechat.” Bị véo má, tôi khó khăn đọc từng chữ.

Không biết Tần Thâm đã tin hay chưa, nhưng anh ấy vẫn bỏ qua cho tôi.

“Mở wechat của cô ra, tôi xem lịch sử trò chuyện.”

“...”

Tôi rút điện thoại ra khỏi túi, nhân lúc anh ấy không để ý thì lách mình, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Nửa đường lảo đảo, tôi suýt nữa vấp ngã.

Đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói giai đoạn này sẽ không có gì xảy ra, không được làm việc quá mệt nhọc, cần có người bên cạnh, phòng khi phát bệnh lại không có người ở đó.

Tiệm cơm của mẹ không lớn, phần lớn đều là người quen đến ăn, cho nên không tuyển thêm người.

Nếu không làm việc gì chắc chắn là mẹ sẽ không đồng ý, hơn nữa sẽ còn tăng thêm gánh nặng tâm lý.

Học lực của nguyên chủ rất kém, nhiều nhất cũng chỉ tìm được công việc lương năm, sáu ngàn tệ.

So với tìm công việc, chi bằng cùng mẹ mở rộng quán ăn, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.

Nghĩ được ý kiến rồi, tôi bắt tay vào làm ngay, mua một chiếc xe máy nhỏ, mở kênh ship hàng. Mấy ngáy trước dường như không có đơn ship hàng nào.

5.

Tay nghề của mẹ rất tốt, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, tôi bận đến mệt chớt đi được.

Tóc búi thành búi củ tỏi, mặc một chiếc tạp dề, tôi gặp ai cũng khen, cười tươi như hoa, mọi người đều nói mẹ tôi có thêm một đứa con gái hiếu thuận.

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt mẹ, tôi rất vui vẻ.

Tối hôm nay trong tiệm có ba vị khách đến, tóc nhuộm như cầu vồng bảy màu, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào người tôi.

Lo rằng tôi bị bắt nạt, người mẹ ở thế giới kia bảo tôi phải kiên trì học tán thủ.

*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do, chú trọng vào các dạng đối kháng tự do thực tế.

Có được năng lực tự bảo vệ mình, còn có cả camera, tôi không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

Tôi để lộ một nụ cười thương hiệu, đi qua đó: “Trên bàn có menu, ba vị muốn ăn gì có thể nói với tôi.”

“Được, mang ba bát mì bò trước.”

Đã tám giờ rồi, gần như không còn khách hàng gì nữa.

Nấu mì xong, tôi bảo mẹ về nghỉ ngơi trước, còn lại thì giao cho tôi.

Mẹ không nói lại tôi nên chỉ có thể đồng ý,

Nhấc mâm thức ăn lên, tôi đặt mì xuống bàn. Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên túm lấy tay tôi: “Em gái, làm phục vụ không thú vị gì cả. Thêm wechat, yêu đương với anh, sau này anh nuôi.”

Tôi dùng sức rút tay ra, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh xuống: “Anh có cao 1 mét 87 không? Có cơ bụng tám múi không? Có tài sản hàng trăm triệu không?”

“Cái gì cũng không có mà đòi tán gái, đầu thai lại đi!”

Tôi cầm mâm rời đi, chuẩn bị xuống sau bếp rửa tay.

Vừa xoay người, suýt chút nữa đã va phải người khác.

Đứng vững rồi nhìn, là người quen.

“Một bát hoành thánh.” Tần Thâm lạnh nhạt mở miệng.

Tôi gật đầu: “Được ạ, đợi chút.”

Vừa đi vào đến cửa bếp, tôi nghe thấy tiếng của ba người kia.

“Có chút nhan sắc mà thôi, vậy mà còn vọng tưởng đào được mỏ.”

“Đúng đó, tìm một cơ hội quay cái video, đến lúc đó không phải chúng ta nắm được thóp rồi sao.”

“Hahaha.”

Rác rưởi.

Tôi thầm mắng một câu, rửa tay, lấy nồi nấu hoành thánh.

Mười phút sau, tôi đặt bát xuống chiếc bàn trước mặt Tần Thâm, tiếng đạp đũa lại truyền tới.

“Có chuyện gì vậy? Trong này có tóc?”

Tôi đi quá đó, nhìn sợi tóc đỏ trong bát thì cười lạnh: “Sợi tóc đỏ này rõ ràng là của anh. Vị soái ca này, chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, không dễ dàng gì, xin đừng kiếm chuyện.”

“Không dễ, tôi lại thấy mẹ cô dường như rất dễ dàng đấy. Bên ngoài mở tiệm, sau lưng không biết đã ở với bao nhiêu khách đâu.”

“Trong này không sạch sẽ, hoặc là đền tiền, hoặc là cô em ở với anh một đêm, hoặc là để mẹ của cô em…”

“Bốp—”

Không nhịn nổi nữa, tôi tung ra một phát tát, một chân đạp người đàn ông tóc đỏ vào tường, ấn chặt anh ta rồi đánh.

Một tiếng sau, chúng tôi đều ở trong đồn cảnh sát. Người đàn ông tóc đỏ bị tôi đánh cực thảm, hai tên còn lại là bị Tần Thâm tẩn.

Tôi không ngờ anh ấy sẽ giúp đỡ, càng không ngờ rằng chúng tôi sẽ gặp nam nữ chính ở trong đồn, lại còn có cả người anh trai Thẩm Ngôn.

Dường như Hứa Dao bị bắt nạt, mắt cô ấy đỏ hoe mà ngồi xuống, Lục Tranh và Thẩm Ngôn vẫn nộ chỉ trích ba nữ sinh khác.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Ngôn theo bản năng cho rằng tôi có liên quan, thế là lập tức chỉ vào mặt tôi mà mắng: “Th ẩmThu Thu, có phải cô chỉ thị bọn họ bắt nạt Dao Dao không?”

“Chính là cô ta.” Ba người đồng thời lên tiếng, hắt nước bẩn lên tôi.

Thẩm Ngôn tức đến nỗi mặt đỏ bừng, “Thẩm Thu Thu, sao cô không thay đổi được vậy.”

Tôi đang muốn nói chuyện, người đàn ông tóc đỏ kia lại quỳ xuống, ôm chân Thẩm Ngôn mà khóc lóc: “Đại ca cứu bọn em, cô ta đánh ba đứa bọn em thảm quá.”

Hai người còn lại thuận thế bán thảm, giống như tôi là một tên tội ác tày trời vậy.

Căn bản không đợi tôi giải thích, Thẩm Ngôn lại bắt đầu chỉ trích tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình nghẹn lại, sự ấm ức từ trong tim truyền ra, bao phủ lục phủ ngũ tạng.

Đây có lẽ là cảm xúc mà nguyên chủ lưu lại.

Bi kịch của nguyên chủ, nhà họ Thẩm chiếm phần lớn nguyên nhân.

Trước kia ba mẹ Thẩm đối với nguyên chủ rất tốt, nhưng con gái chưa từng mang lại vẻ vang mà chỉ đem đến rắc rối.

Mà Hứa Dao là trạng nguyên trung học.

Biết được mình ôm nhầm con gái, trên mặt ba người không giấu được sự vui mừng.

Trước giờ Thẩm Ngôn không hề thích nguyên chủ ngang ngược, biết được em gái ruột không phải cô ta, thái độ đã nháy mắt biến đổi, món đồ gì tốt cũng mua cho Hứa Dao, cố ý ngó lơ nguyên chủ.

Đối diện với Hứa Dao thì là một người anh dịu dàng, đối diện với nguyên chủ thì lại lạnh nhạt thờ ơ.

Thêm vào đó là nam chính thích Hứa Dao, muốn đổi người kết hôn, cái ác trong lòng nguyên chủ bị kích phát, cô ta càng lúc càng xấu xa.

Tôi không thích nguyên chủ, càng không thích Thẩm Ngôn.

..............

Lời của dịch giả:

Sau khi đọc đến phần này, mình cảm động vì lòng hiếu thảo của nữ chính. Ngoài ra, mình cũng đồng ý với lời của tác giả là Thẩm Ngôn và nhà họ Thẩm không đúng cho lắm.

Tuy nhiên, mình xin phép được nhấn mạnh là: Chuyện xấu mà nguyên chủ làm còn khủng khiếp hơn.

Cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu với nữ chính nguyên tác, còn không nhận mẹ ruột của mình. Mình đã từng đọc mấy nữ phụ thiên kim giả như vậy rồi, và thấy mấy ả đó h ãm cực kỳ.

Tác giả không bênh nguyên chủ, cũng không có ý tẩy trắng cho nguyên chủ. Tuy nhiên, mình đọc qua và cảm thấy cách viết của tác giả dễ khiến cho tội ác của nguyên chủ bị giảm nhẹ đi trong mắt người khác.

Vì vậy, mình xin nhấn mạnh quan điểm của bản thân là: Nguyên chủ cực ác, mặc dù cái kết cục của cô ta thảm, nhưng một người năm lần bảy lượt hại người khác và không thèm nhìn mẹ ruột của mình lấy một lần thì không ra gì cả.

May mà cho chị nữ chính xuyên sách, chứ để nguyên chủ trùng sinh, làm lại cuộc đời thì đúng là cực kỳ ba chấm luôn.

Cơ mà chắc hai phần sau ba người nhà họ Thẩm có thể làm gì quá đáng hơn với nữ chính Thẩm Thu Thu. Mình mới chỉ dịch đến phần này nên chưa biết lắm ạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Tôi không thích nguyên chủ, càng không thích Thẩm Ngôn.

Tôi lộ ra nụ cười trào phúng: “Vậy thì sao? Anh muốn thay bọn họ báo thù, đánh trả lại tôi?”

Thẩm Ngôn nhấc cánh tay lên: “Cô—-”

“Thẩm Ngôn, tôi nợ ơn dưỡng dục của ba mẹ Thẩm chứ chưa từng nợ anh, anh chưa hề bỏ ra cho tôi cái gì cả.”

Khuôn mặt Thẩm Ngôn lộ ra vẻ thù hằn, chán ghét mà thu tay lại: “Cô chẳng phải em gái tôi, dựa vào đâu mà tôi phải đối xử tốt với cô?”

“Trước khi Hứa Dao về nhà họ Thẩm, tôi vẫn còn là em gái anh, anh cũng chưa từng làm ra được chuyện tốt gì với tôi.” Tôi lạnh lùng nói, “Thế nên đừng có dùng thân phận trưởng bối mà áp tôi, anh không xứng.”

Thẩm Ngôn tức đến không nói nên lời,

Hai vị cảnh sát tiến đến đá ba tên kia một đá, “Đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi, bắt nạt cô gái nhà người ta, bị đánh thành như vậy là đáng đời.”

“Em gái, lần sau cố gắng đừng trông tiệm một mình, may mà có người anh em kia cứu em, sau này gặp tình huống như vậy phải báo cảnh sát trước.”

Tôi nở một nụ cười cảm kích: “Cảm ơn anh cảnh sát.”

Hứa Dao đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt tôi: “Cô giúp mẹ coi tiệm nên bị bắt nạt sao? Cô và mẹ đều không sao chứ?”

Thấy Hứa Dao quan tâm, tôi có hơi kinh ngạc: “Mẹ đi nghỉ ngơi rồi, không biết chuyện tối nay, là Tần Thâm đã cứu tôi.”

Tôi quăng ánh mắt cảm kích đi, Tần Thâm lại nở một nụ cười như có như không mà nhìn tôi một cái: “Không cần tôi giúp đỡ, cô cũng có thể giải quyết bọn họ.”

Hứa Dao nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Ngôn: “Anh, anh hiểu nhầm Thu Thu rồi, thời gian này cô ấy vẫn luôn ở tiệm cơm giúp mẹ làm việc, làm gì có thời gian đến bắt nạt em.”

Thẩm Ngôn cười nhạo một tiếng, “Cô ta mười ngón tay không dính nước, làm sao biết làm việc? Dao Dao, em đừng bị lừa nữa.”

“Em không liên lạc với cô ấy, nhưng điều này đều là mẹ nói cho em.”

Thẩm Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng quét mắt qua tôi một cái thì lại khựng lại, biểu cảm phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc tạp dề dính dầu mình đang đeo, thế là hiểu được lý do Thẩm Ngôn bày ra biểu cảm quái dị như vậy.

Tôi chẳng để tâm mà cười cười.

6.

Sự việc hai bên đều xử lý xong, Hứa Dao nói: “Anh, muộn rồi, Thu Thu đi một mình không an toàn, hay là anh đưa Thu thu về đi!”

Tôi theo bản năng kéo góc áo của Tần Thâm rồi nói với Hứa Dao: “Anh ấy đưa tôi về.” (*anh ấy là Tần Thâm)

Thẩm Ngôn tức giận: “Ai thèm đưa cô ta về chứ.”

Ánh mắt của Hứa Dao quét trên ời chúng tôi, sau đó nở một nụ cười trêu chọc: “Tôi hiểu rồi.”

Dường như nhớ ra gì đó, cô ấy liền trứng to mắt: “Hôm đó ở ban công là hai người.”

Mọe, cô ấy nhớ ra rồi.

Tôi lập tức xua tay: “Không phải không phải.”

Hứa Dao nở nụ cười xấu xa, kéo Lục Tranh đi, còn không quên để lại bốn chữ: “Tôi hiểu tôi hiểu.”

Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cũng đi.

Tôi bước hai bước, Tần Thẩm quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Ngày hôm đó cô hạ dược Tần Tranh rồi, sao cuối cùng lại chạy?”

Tôi giải thích: “Đột nhiên tôi nghĩ thông rồi, Lục Tranh và Hứa Dao đã ở bên nhau, tôi không cần thiết phải chen chân.”

Sắp đi đến chỗ đỗ xe, tôi nghe thấy tiếng của Hứa Dao: “Lục Tranh, anh cứ dính lấy em làm gì vậy?”

Lục Tranh túm lấy cô ấy: “Em là bạn gái của anh, sao anh lại không thể dính em chứ. Vừa nãy em nhìn Tần Thâm mấy lần liền, anh ghen rồi.”

“Chúng ta đã chia tay rồi, em nhìn ai có liên quan gì đến anh?”

“Dao Dao, em đã ngủ với anh rồi mà còn nói chia tay, sao em có thể như vậy chứ?”

Hai người cãi nhau, Hứa Dao muốn đi, Lục Tranh c.ưỡng c.hế bế cô ấy lên xe, xe không an phận mà rung lắc.

“Xe của Tần Thâm cũng dừng ở đây, anh đừng làm loạn.”

“Chính là anh muốn để anh ta biết được, em là của anh.”

Rất nhanh, trong xe đã truyền ra tiếng r.ên.

Không khó đoán ra hai người đang làm cái gì.

Mọe nó, sao nam chính này cứ làm chuyện ở bất cứ nơi đâu thế.

Hiện giờ nhất định Tần Thâm rất buồn bã nhỉ!

Ngẩng đầu nhìn, tôi liền thấy Tần Thâm đang dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào tôi: “Thích xem sao?”

“Hả?”

Tôi vô thức hỏi: “Cô gái anh thích có bạn trai, anh không buồn sao?”

Chính vào lúc tôi cho rằng Tần Thâm sẽ lộ ra ánh mắt buồn bã, anh ấy lại đột nhiên xoay người, từng bước từng bước tiến gần tôi.

Lưng chạm vào xe, tôi duỗi tay ngăn anh ấy tiếng đến: “Anh làm gì vậy?”

“Tôi rất hiếu kỳ…” Anh ấy bắt lấy tay của tôi, ấn lên thân xe.

Tôi gắng sức giãy giụa cũng không làm tay anh ấy lay động, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy cúi người sáp gần, “Tại sao cô lại cảm thấy tôi thích Hứa Dao? Lại vì sao cô biết rằng trước đây dì Hứa từng giúp tôi?”

Tôi căng thẳng mà nuốt nước bọt, không dám nói một lời nào.

Tiếng còi inh tai vang lên, tôi bị dọa run cầm cập, đôi một chạm vào thứ gì đó mềm mềm, nháy mắt thoáng qua.

Tôi trừng to hai mắt, đối diện với dáng vẻ ngây ngẩn của Tần Thâm, tôi chột dạ nói: “Không phải tôi cố ý đâu.”

Tôi giãy ra, lưng vừa tách khỏi thân xe, cằm lại bị giữ lại.

Vừa bừng tỉnh, một khuôn mặt khôi ngô đã phóng đại trước mắt.

Giây tiếp theo, đôi môi bị lấp kín.

Lúc này tôi thật sự đơ ra rồi.

Tần Thâm yêu Hứa Dao sâu đậm, tại sao lại hôn nữ phụ ác độc như tôi?

Tại sao?

Cứ như vậy mà dán lấy nhau khoảng hai giây, anh ấy từ từ lùi ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đôi môi tôi: “Bây giờ công bằng rồi.”

Trong sách, Tần Thâm đặc biệt chú trọng đến công bằng, anh cho anh ấy một đấm thì tuyệt đối anh ấy không trả lại hai đấm.

Có tình tiết tôi ấn tượng rất sâu, anh ấy phải đi bàn chuyện làm ăn, hai tay đều đeo đồng hồ và nhẫn. Đứng trước gương xoắn xuýt mấy phút, cuối cùng lại chẳng đeo thứ gì cả.

Xem tình tiết này, tôi đã cười rất lâu.

Nhưng tôi không ngờ rằng công bằng mà anh ấy nhận định còn áp dụng trên cả nụ hôn nữa.

Trong sự ngượng ngùng còn có vài phần không ý mập mờ, tôi chớp chớp mắt, dùng sức đẩy anh ấy ra, giậm chân: “Công bằng ở đâu chứ? Tôi chỉ hôn thoáng qua, còn anh hôn tôi hai giây liền.”

“Hình như là vậy.”Biểu cảm anh ấy xoắn xuýt, sau đó đưa môi lại gần, “Vậy cô hôn trả lại?”

Tôi đang chửi ầm lên thì lại nghe thấy giọng nói của anh ấy: “Sao vậy? Cô không dám sao?”

“Ai không dám chứ?”

Tôi ấn đầu anh ấy mà hôn, đầu lưỡi còn ác ý mà quét vào giữa hai môi anh ấy, sau còn ngay lập tức lùi ra, để lộ ánh mắt đắc ý.

Còn chưa đợi tôi lên tiếng, anh ấy lại cúi người mà lấp kín miệng tôi, học động tác tôi làm ban nãy, khuấy động lên từng đợt sóng lăn tăn.

Bình bịch binh bịch binh bịch.

Tôi nghe thấy tiếng tim đập không bình thường.

Tôi vốn thích Tần Thâm trong sách, anh ấy ở hiện thực chỗ nào cũng đúng gu thẩm mỹ của tôi.

Độc thân từ trong trứng hai mươi hai năm, tôi chưa từng thích ai, càng không nói đến chuyện hôn môi.

Bây giờ thật khó không động lòng.

Nhưng người mà anh ấy thích là Hứa Dao, hôn tôi chỉ vì hai chữ công bằng.

Tôi phải kiềm chế.

Nhưng mà không còn nụ hôn đầu nữa, lần thứ hai thứ ba thứ tư cũng bị Tần Thâm hôn rồi.

Tôi có hơi phiền muộn, lỗ nặng rồi.

7.

Tần Thâm cũng không vượt quá giới hạn nữa, chủ động đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi giận dữ lên xe, khi rời đi cũng không chào hỏi anh ấy.

Bước vào cửa, tôi vô thức dừng bước, xoay người nhìn qua thì liền đụng phải ánh mắt sâu thẳm đầy phức tạp của Tần Thâm.

Tôi quay ngoắt đầu lại, đóng chặt cửa, đè nén trái tim nhỏ bé đang loạn nhịp.

Liên tiếp một tuần, Tần Thâm đều đến tiệm ăn cơm tối.

Mẹ đặc biệt sắp xếp một chiếc bàn ở trong góc, còn đặt lên đó đồ trang trí nhỏ.

Tôi có thể cảm nhận được ánh amwst của Tần Thâm thường xuyên hướng về phía tôi.

Người này vẫn luôn rất thông minh, chắc đã phát hiện ra tôi không phải Thẩm Thu Thu rồi.

Phát hiện ra cũng tốt, mấy việc mà nguyên chủ làm không cần phải tính lên người tôi nữa.

Thứ hai này, cả ngày Tần Thâm đều không đến, vậy mà tôi lại cảm thấy có chút không quen.

Thoải mái tắm rửa xong, đang chuẩn bị lên giường, bất thình lình tôi lại nhớ ra một tình tiết.

Tần Thâm bị hạ dược ở khách sạn, đúng lúc kẻ thù lại tìm đến, còn suýt chút nữa bị kẻ thù đẩy từ tầng thượng xuống.

Mẹ nhảy lầu đã mang lại bóng ma tâm lý rất lớn cho tần Thâm, thêm với việc lần này, anh ấy trực tiếp hắc hóa thành một kẻ điên cuồng.

Tôi trầm mặc khoảng hai giây rồi thay quần áo, đeo giày và chạy một mạch ra ngoài.

Trong tiểu thuyết chỉ xuất hiện tên của một khách sạn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chính là khách sạn lúc tôi vừa xuyên tới.

Ở trên xe tôi đã báo cảnh sát, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho Tần Thâm, nhưng mãi mà không có ai nghe.

Mười mấy phút sau, xe dừng lại.

Lễ tân khách sạn nhận ra nguyên chủ nên không ngăn tôi lại, tôi rất thuận lợi mà đi thang máy.

Lên đến tầng cuối cùng, tôi nhanh chóng trèo thang bộ lên tầng thượng, sau đó liền nhìn thấy Tần Thâm người đầy thương tích, đang bị trói và lôi sang một bên.

“Dừng tay!” Tôi lớn tiếng ngăn cản nhưng không dám lại gần.

Những người này đều là thành phần nguy hiểm, tôi phải kéo dài thời gian để chờ cứu viện.

Nhìn thấy tôi, tên thủ lĩnh mặc đồ đen túm tóc Tần Thâm, ép anh ấy ngẩng đầu dậy, “Không ngờ rằng sẽ có người đến cứu mày, lại còn là một người con gái rất xinh đẹp.”

Tôi nỗ lực giữ vững sự bình tĩnh, giọng nói cất lên đã run rẩy, “Mấy người tha cho anh ấy, tôi có thể đưa tiền cho các người.”

Người đàn ông cười lớn, vẫy tay với tôi: “Lại đây.”

Tôi nuốt một ngụm khí, chậm chạp bước qua đó.

Ánh đèn rất tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của Tần Thâm, nhưng có thể đoán được anh ấy bị thương rất nặng.

Sao người của Tần Thâm vẫn chưa đến! Sao cảnh sát vẫn chưa đến!

Cổ áo bị túm chặt, tôi lả đảo quỳ xuống dưới đất, lớp da ở đầu gối thoáng chốc đã rách ra.

“Nhan sắc được đấy, Tần Thâm mày đúng là có diễm phúc nhỉ! Đám anh em bọn tao cũng có phúc rồi!”

Tay của người đàn ông vươn về phía tôi, còn không quên quan sát phản ứng của Tần Thâm.

Tôi không chút biểu cảm mà sờ vào trong túi, sau đó lập tức chuồn ra sau lưng người đàn ông, một tay cố định cánh tay của hắn ta, một tay cầm lấy dao găm, lưỡi dao sắc bén kề trên cổ của hắn ta, lạnh lùng nói: “Đừng cử động, nếu không tôi gixt ch.ết anh.”

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, người đàn ông ăn bản không để tôi vào mắt nên tôi mới thành công được.

Bàn tay vừa rồi còn run rẩy, hiện giờ lại ổn định có lực.

Người đàn ông vừa cử động, lưỡi dao nháy mắt liền có máu, “Rất tốt, chẳng trách dám một mình đến đây gặp Tần Thâm.”

“Để người của anh cách xa ra.”

Trong tiểu thuyết, lần này người này sẽ chạy trốn, sau này không ngừng xuất hiện kiếm chuyện, làm hại rất nhiều người.

Nếu có thể thành công kéo dài thời gian, đợi cảnh sát và người của Tần Thâm đuổi tới, vậy thì có thể cho tên này vào nhà t.ù rồi.

Cổ của người đàn ông bị cứa rách, hắn ta nắm chặt nắm đấm, để thủ hạ lui ra phía sau.

Cuối cùng, người của Tần Thâm và cảnh sát đồng thời đuổi tới. Tôi thở phào một hơi, người đàn ông nhanh chóng phản kích, muốn khống chế tôi thành con tin.

Tôi chắp tay ra sau lưng giãy thoát, mặc kệ cổ tay bong gân. Lúc này Tần Thâm đạp một đạp, trong nháy mắt, người đàn ông liền bị cảnh sát bắt.

Tôi tê liệt ngã xuống đất, nhìn Tần Thâm được cởi trói đang trầm mặc không nói mà nhìn về phương xa.

Tôi biết, anh ấy nhớ đến cảnh mẹ mình nhảy lầu rồi.

Đã cứu được, chắc anh ấy sẽ không hắc hóa chứ!

Nhìn bộ dạng đáng thương của anh ấy, tôi vẫn nên an ủi một chút nhỉ!

Nhịn sự đau đớn ở cổ tay mà di chuyển qua đó, tôi vươn tay ôm lấy anh ấy: “Tần Thâm, không sao rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


8.

Mơ hồ tỉnh lại, tay chạm vào một vật mềm mại, tôi trực tiếp duỗi tay cầm lấy, lật người áp mặt qua đó, “Mẹ ơi, con muốn uống nước.”

Tay của mẹ sao lại có hơi to nhỉ?

Tôi mở mắt ra, giọng nói mát lạnh của người đàn ông truyền tới: “Em buông ra, tôi mới có thể lấy nước cho em.”

“Oh voãi!” Tôi lật người lăn ra xa, đè lên tay trái, tôi kêu lên đau đớn, ký ức trở về tối hôm qua.

Tôi chủ động ôm Tần Thâm, ôm mấy giây liền, sau đó anh ấy ngất.

Anh ấy có hắc hóa không vậy?

Khuôn mặt đang vùi vào đệm giường của tôi di chuyển, đang chuẩn bị nhìn lén thì một cánh tay vươn tới, nâng gáy tôi lên, tôi cứ như vậy mà ngồi dậy.

“Tay của em bong gân rồi, đầu gối cũng bị thương, phải cẩn thận một chút.” Anh ấy đứng dậy rót một ly nước ấm.

Tôi nhận lấy, vừa uống vừa quan sát anh ấy.

Tối qua bị thương nghiêm trọng như vậy, thế mà không cần nằm đấy, cơ thể này đúng là tốt thật.

“Thẩm Thu Thu, có phải em thích tôi hay không?”

“Khụ khụ khụ.” Câu nói đột nhiên xuất hiện khiến tôi sặc nước, không nhịn được mà ho sù sụ, “Tôi bị đin sao? Sao có thể thích anh chứ?”

Tôi không thèm thích người đàn ông trong lòng còn nhớ nhung người khác đâu.

Biểu cảm của Tần Thâm thối như thường ngày, tôi không quá để ý mà nhanh chóng đăng ký xuất viện.

Mẹ không cho tôi làm việc, tôi hoàn toàn tập trung vào việc thi nghiên cứu sinh.

Đời trước tôi đã thi được, đời này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng thi đỗ.

Tần Thâm miệng cứng tim mềm, lén lút đưa mẹ tôi đến viện kiểm tra. Chuyên gia tim mạch nói chỉ cần điều dưỡng tốt, giữ cho tâm tình vui vẻ là được, không cần phải quá lo lắng.

Kê rất nhiều phương thuốc đắt tiền, đây không phải số tiền mà hiện tại chúng tôi có thể chỉ trả, mà toàn bộ đều là tiền của Tần Thâm.

Tôi lấy quyển sổ nhỏ ghi các khoản lại.

Có người bầu bạn, trong lòng mẹ vô cùng vui vẻ, tôi cũng vui vẻ theo.

Mẹ vẫn luôn làm mối chúng tôi với nhau, nhưng tôi thì cứ trốn tránh Tần Thăm, tôi sợ không khống chế nổi con tim mình.

Trong thời gian học nghiên cứu sinh, vận đào hoa của tôi nở rộ, thậm chí có một đàn anh còn tổ chức buổi tỏ tình long trọng.

Tôi từ chối, nói với đối phương rằng tôi có người mình thích rồi.

Lo đối phương mất mặt, tôi nhận lấy hoa.

Đêm tối, tôi làm thí nghiệm một mình, thẳng đến mười giờ tối mới rời khỏi phòng thí nghiệm.

Nhìn thấy bóng đen dưới ánh đèn đường, tôi bị dọa đến suýt nữa hét lên: “Tần Thâm?”

Tần Thâm từ từ đến gần, tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy, trông thối đến nỗi như người ta nợ anh ấy mấy tỷ vậy.

Anh ấy nhấc điện thoại lên, trên màn hình đang chiếu màn tỏ tình của đàn anh.

“Em đồng ý rồi sao?” Ngữ khí khi chất vấn của anh ấy rắn chắc, tôi ngửi thấy mùi giấm nhưng không dám chắc chắn.

“Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, không nên yêu đương hay sao?” Không ai biết rằng khi nói lời này, tôi rất căng thẳng.

Tần Thâm buông thõng tay xuống, tiến gần thêm một bước, nhìn tôi mà hỏi: “Thẩm Thu Thu, tại sao em cho rằng tôi thích Hứa Dao?”

Thì tác giả viết như thế mà.

Tôi không thể nói cho anh ấy biết, chúng ta đều là nhân vật trong sách được.

Nhưng trong sách hình như cũng không nói rõ ràng là Tần Thâm thích Hứa Dao, hơn nữa có một nửa độc giả cho rằng Tần Thâm coi Hứa Dao như em gái.

Tôi mím môi: “Vậy anh… thích cô ấy không?”

Tần Thâm không hề trả lời câu hỏi của tôi, anh ấy cúi người lại gần, đến khi hai chóp mũi chạm nhau mới dừng lại: “Em không nhận ra tôi thích ai sao?”

“Thẩm Thu Thu, tôi thích em, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích Hứa Dao, tôi bảo vệ cô ấy là vì dì Hứa từng giúp tôi, trước khi em xuất hiện, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để cô độc cả đời rồi.”

“Tôi biết có thể em không thuộc về thế giới này, tôi lo rằng em sẽ rời đi, đến lúc đó chỉ còn lại một mình tôi, cho nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn.”

“Nhưng nhìn thấy em nhận lấy hoa của người đàn ông khác, nghĩ đến việc em sẽ cùng người khác ôm ấp nắm tay, tôi đố kỵ đến phát đ.iên.”

“Thẩm Thu Thu, em quan tâm đ ến dì Hứa như thế, nên sẽ không rời đi có phải không? Nếu như không rời đi, vậy có thể ở bên cạnh tôi được không? Em muốn gì tôi cũng có thể cho em.”

Tôi có thể phát hiện ra rằng Tần Thâm đối xử khác biệt với tôi, nhưng tôi sợ đó là cách anh ấy trả ơn mẹ tôi.

Nguyên nhân anh ấy chần chừ vậy mà lại vì đã đoán ra thân phận của tôi.

Anh ấy không thích Hứa Dao.

Anh ấy thích tôi.

Trong lòng ngọt lịm, tôi từ từ kiễng chân lên, quàng tay lên cổ anh ấy: “Chỉ cần không ai đuổi em, vậy thì em sẽ không rời đi. Tần Thâm, chúng ta yêu nhau nhé!”

9.

Tôi và Hứa Dao đã sớm thêm wechat của nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện.

Cô ấy nhắn tin hỏi tôi đã thật sự hẹn hò với Tần Thâm chưa, tôi mới biết cô ấy thực tập ở công ty Tần Thâm.

Hứa Dao nói cho tôi biết, Tần Thâm phát hồng bao cho các phòng trong công ty, nói cho tất cả mọi người biết anh ấy là bạn trai của tôi.

Hễ có ai chúc mừng tôi và anh ấy, anh ấy đều tăng lương.

Đối với hành vi ấu trĩ của Tần Thâm, tôi cảm thấy bất lực và buồn cười, nhưng trong lòng lại rất là vui.

Buổi sáng thứ bảy, tôi xử lý hết việc trong tay, nghiêng đầu nói với mọi người: “Tôi đi trước đây.”

“Là chuyện gì khiến cho *Quyển Vương chủ động nghỉ phép vậy?”

*卷王 - Quyển Vương: Ví dụ có mười người tranh nhau một vị trí, ai cũng làm việc chăm chỉ, kết quả là ai cũng rất mệt mỏi nhưng chỉ có một người được nhận, người được thừa nhận này được gọi là "Quyển Vương", tức là người chiến thắng.

“Đàn chị, chị muốn đi hẹn hò sao?”

“Ừm.” Tôi mỉm cười gật đầu, “Đi chơi với bạn trai.”

Mọi người ồ ạt hóng hớt, nhưng tôi trực tiếp chạy đi.

Tôi và Tần Thâm cùng nhau đi ăn, sau đi đi xem phim.

Anh ấy cứ nhìn chằm chằm tôi, khiến cho cả cơ thể tôi đều không tự nhiên, chỉ có thể nhỏ giọng mà nhắc nhở anh ấy: “Anh có thể xem phim, đừng nhìn em được không?”

“Nhưng mà em đẹp hơn phim.”

Tôi sáp gần hôn lên mặt anh ấy, “Anh xem phim đi, nghe lời.”

“Ồ.” Tần Thâm vui vẻ mà nhìn màn hình, nụ cười trên khóe môi không sao dừng lại được.

Tôi cũng cười, đang chuẩn bị quay đầu anh ấy lại đột nhiên nghiêng đầu hôn tôi. nắm lấy tay tôi mà ngắm nghía.

Buổi tối, tôi chuẩn bị về trường, anh ấy lại lôi kéo tôi không cho đi, nói rằng mình đã mua nhà ở gần trường, có hai phòng, có thể đến ở.

Tôi không khỏi cảm khái, không ngờ rằng người được gọi là nam phụ điên c.uồng ở trong sách, khi yêu đương lại dính người đến như vậy.

Tôi biết anh ấy vẫn luôn cô đơn, cho nên do dự không lâu thì đã đồng ý rồi.

Đèn được mở lên, tôi nhìn thấy phòng khách màu phấn hồng.

Cánh hoa, bóng bay, ruy băng,... phòng khách được trang trí rất đẹp, trên đất còn có một hình trái tim rất lớn.

Tần Thâm nói, lúc trước anh ấy tỏ tình quá qua loa, hiện giờ mới là chính thức.

Tôi không nhịn được mà bật cười, ôm lấy anh ấy rồi hôn mấy cái liền: “Tần Thâm, em thích anh quá.”

Tối hôm đó, tôi và Tần Thâm chung chăn chung gối.

Chúng tôi nằm cạnh nhau, mười ngón tay dưới chăn nắm chặt, tôi và anh ấy nói với nhau rất nhiều điều, nói về cuộc sống trước kia của tôi, nói cho anh ấy biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.

Anh ấy nói thật may mắn khi ngày đó anh ấy ở cách vách, nếu không bộ dạng oó của tôi sẽ bị người khác nhìn thấy.

Đại khái là bầu không khí quá ám muội, hoặc là do tiết ra quá nhiều dopamine (*hormone hạnh phúc).

Tôi dịch qua đó, chủ động dán lên môi Tần Thâm, cọ xát kỹ càng.

Eo cứng ngắt trong nháy mắt, tôi đụng vào vật hư hỏng của anh ấy.

Tần Thâm đảo khách thành chủ, cạy răng của tôi ra, dịu dàng mà tiến vào, dần dần trầm luân.

Tôi muốn tiến thêm một bước, nhưng Tần Thâm dừng lại rồi. Anh ấy nói mình chưa chuẩn bị gì cả, không cẩn thận sẽ làm tôi bị thương, thế là bèn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

10.

Hứa Dao kết hôn có mời tôi làm phù dâu, tôi nghĩ nghĩ thì cuối cùng vẫn từ chối, dùng thân phận bình thường tham dự hôn lễ của cô ấy.

Mấy năm nay tôi đã trả lại không ít tiền cho nhà họ Thẩm, bọn họ lại chưa từng chủ động hỏi tình hình của tôi, tôi cũng không hề nhắc đến.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt Thẩm Ngôn có hơi khó coi: “Thẩm Thu Thu, Dao Dao sắp kết hôn rồi, cô đừng…”

Tần Thâm mặc bộ tây trang đi tới nắm tay tôi, Thẩm Ngôn khựng người lại, không nói nên lời nữa.

“Anh Thẩm, tôi là bạn trai của Thu Thu, có gì bất mãn có thể nói với tôi.”

Ba mẹ Thẩm nhìn nhau một cái, cả ba người đều không ngờ tôi và Tần Thâm sẽ ở bên nhau.

Ông Tần chống một cây gậy đi tới, Tần Thâm thấp giọng gọi ông nội, tôi mỉm cười rồi cũng gọi theo.

Ông Tần còn chưa nói gì, Thẩm Ngôn đã không nhịn nổi rồi, “Thẩm Thu Thu, cô tốt nghiệp hai chuyên ngành tầm thường, sao có thể xứng với giám đốc Tần.”

“Ông Tần, ngài đừng tranh luận với Thẩm Thu Thu, cô ta…”

Ông cụ ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời của Thẩm Ngôn: “Thu Thu là thạc sĩ Thanh Hoa, nghiên cứu viên cấp quốc gia, là Tần Thâm nhà tôi không xứng với Thu Thu.”

“Gì cơ?” Thẩm Ngôn không dám tin, “Thạc sĩ Thanh Hoa? Nghiên cứu viên? Sao có thể chứ?”

“Chú ý tin tức một chút, biết được những chuyện này không khó đâu.” Ông Tần lười phản ứng với anh ta mà kéo chúng tôi lại, hỏi bao giờ chúng tôi kết hôn.

Tần Thâm rất giống ông Tần, cả hai đều không giỏi nói lời quan tâm, không thể hiện tình cảm với đối phương ra ngoài. Qua bao nhiêu năm tôi nỗ lực, quan hệ giữa hai người đã được kéo lại gần rất nhiều.

Mẹ mặc lễ phục xuất hiện, tôi ôm cánh tay mẹ làm nũng.

Trong lúc oó, không ít người chủ động đến hỏi thăm tôi, tôi đều thân thiện đáp lại.

Ba người nhà họ Thẩm đứng cách đó không xa, tôi thấy được sự phức tạp trong mắt bọn họ nhưng không hề để tâm.

Bọn họ có cô con gái ngoan ngoãn Hứa Dao.

Mà mẹ thì có tôi.

tôi có Tần Thâm.

Cuộc sống tươi đẹp của chúng tôi vẫn còn ở phía sau.

………

Phiên ngoại - góc nhìn của Tần Thâm.

Biết được chuyện Thẩm Thu Thu hạ dược Lục Tranh, tôi đặt phòng cách vách chuẩn bị xem kịch.

Nghe thấy động tĩnh ở ban công, tôi hiếu kỳ ra ngoài xem thì bị Thẩm Thu Thu bổ nhào vào.

Cô ấy lại còn đánh ngất tôi, thật muốn xử ch.ết cô ấy.

Đụng phải ở bệnh viện, Thẩm Thu Thu bảo tôi đập vào đầu cô ấy.

Người phụ nữ kỳ quái này.

Thẩm Thu Thu ôm dì Hứa mà khóc, ánh mắt của cô ấy rất bi thương, giống như gặp lại người thân đã lâu ngày không gặp vậy.

Hoàn toàn không giống Thẩm Thu Thu kiêu căng ngang ngược trong ấn tượng, hiện tại cô ấy có chút dễ thương.

Cô ấy nói khi tôi bị bắt nạt là nhờ có dì Hứa giúp tôi, sao cô ấy biết được chứ?

Tôi cố ý nói cô ấy không phải Thẩm Thu Thu, cô ấy hoang mang.

Quả nhiên cô ấy không phải Thẩm Thu Thu, vậy cô ấy là ai?

Dì Hứa nói cô ấy đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh hóa học, đây là chuyên ngành lúc trước của cô ấy sao?

Cô ấy làm việc rất nghiêm túc, cười với những vị khách thật ngọt ngào.

Cô ấy đánh nhau với tên côn đồ, may mà tôi ở đó, đánh cho ba tên ngu ngốc một trận.

Vậy mà cô ấy lại nói cô gái mà tôi yêu là Hứa Dao, sao cô ấy lại cho là như vậy chứ?

Vốn đã ngốc, mắt lại còn mờ.

Cô ấy hôn tôi, đôi môi thật mềm, tôi liền hôn lại.

Chúng tôi hôn nhau bốn lần, nhưng mà cô ấy lại giận.

Ngày ngày tôi đều chạy tới quán ăn, nhưng cô ấy đều không để ý đến tôi, chỉ cười ngọt ngào với những vị khách khác.

Thật muốn nhốt cô ấy lại, chỉ cho cô ấy cười với một mình tôi.

Dường như tôi thích cô ấy rồi.

Tôi bị tính kế, kẻ thù muốn đẩy tôi từ trên tầng thượng xuống.

Tôi từng nghĩ trợ lý sẽ mang người đến, cảnh sát cũng sẽ đến, nhưng không ngờ rằng người đến lại là Thẩm Thu Thu.

Cô ấy liều m.ạng cứu tôi, chắc chắn là thích tôi,

Tôi qua mất dì Hứa mà đưa cô ấy về nhà, cô ấy tỉnh lại thì có thể nhìn thấy tôi đầu tiên.

Tôi hỏi cô ấy có phải thích tôi không, cô ấy nói: “Tôi bị đin sao? Sao có thể thích anh chứ?”

Được lắm.

Cô ấy thi nghiên cứu sinh, tôi không thể làm phiền.

Cô ấy thi đỗ rồi, có phải là sẽ không rời đi không.

Nhưng cô ấy không chủ động liên lạc với tôi, dường như là không thích tôi.

Cô ấy thật đào hoa, có nhiều người theo đuổi, thật muốn hủy d.iệt bọn họ.

Lướt đến một video, có một đàn anh tỏ tình, cô ấy nhận hoa rồi.

Tôi bóp vỡ cốc nước, lập tức mua vé máy bay rồi chạy đến trường của cô ấy.

Đứng dưới cây, tôi suy nghĩ rất lâu, quyết định hỏi rõ ràng, muốn có một cơ hội.

Cô ấy thích tôi, cũng đã hẹn hò với tôi rồi.

Tôi sẽ không phải một mình nữa.

Tôi phải đối xử với Thu Thu thật tốt thật tốt, để cô ấy không bao giờ rời xa tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom