Cập nhật mới

Dịch Coi Mắt Đi Nhầm Bàn, Ta Bị Đối Tượng Hẹn Hò Bắt Cóc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


[Vụ án được tạo thành công]

[Bắt đầu ký kết xử lý vụ án]

[Ký chủ có quyết định nhận vụ án?]

Tiêu Ngự hoàn hồn, biểu cảm kỳ quái.

Hệ thống, ngươi bị bức sao?

Hay ngươi đang bị xuống cấp?

Hồ sơ anh mở thực sự chỉ là một vụ án nhỏ.

Dù là kiếp trước hay kiếp này anh chưa từng đặt trong mắt.

Sở dĩ anh mở nó ra vì đã 4 năm rồi nó chưa được phá án.

Hiện tại không phải quá khứ, các đường phố đều có camera, các phương pháp điều tra tội phạm khác nhau và các thiết bị công nghệ cao.

Hơn 4 năm chưa được phá, chuyện này có hơi không hợp lý.

Trong các phương pháp điều tra hiện đại, có rất ít trường hợp trong nửa năm chưa phá được.

Hiếm có vụ án nào trong một năm không phá được.

Có thể để 4 năm không phá được lại cực hiếm.

Hơn nữa vụ án không lớn, về cơ bản các cơ quan cảnh sát địa phương đều có thể xử lý được.

Nhưng không những vụ án bị kéo dài 4 năm, lại còn được gửi đến đội hình sự xử lý, có kỳ lạ không?

Hệ thống ba ba lại tặng khuyến mãi.

Chắc chắc không phải rồi.

Vụ án có thể làm các điều tra viên khác vấp trong 4 năm, chắc chắn không đơn giản.

Đừng nghĩ chỉ có một mình ngươi thông minh, toàn thế giới lại không ngốc.

Nếu mà nghĩ như vậy, người ngốc chỉ có mình anh.

“Nhận vụ án”

Tiêu Ngự biểu cảm nghiêm trọng, lòng thầm nghĩ

[Ding, chúc mừng ký chủ đã ký nhận án thành công]

[ Phần thưởng hệ thống, năng lực: chuyên gia lái xe]

[Nhiệm vụ hệ thống đặt ra: phá án và bắt giam tội phạm vụ án ]

[Thời gian phá án:7 ngày]

[Nếu ký chủ trong thời gian quy định phá được án, phần thưởng kỹ năng: Tai của bướm đêm]

[Nếu ký chủ trong thời gian quy định không phá được án, thu hồi lại mọi năng lực kỹ năng]

[Thời gian phá án bắt đầu]

Khi nghe đến năng lực “Chuyên gia lái xe”, Lập tức các kiến thức về ô tô, xe tăng, máy bay, tàu hỏa… đều dung nhập vào cơ thể của Tiêu Ngự, làm anh sợ ngây người.

Lần đầu tiên phát hiện, hiểu biết của anh với hai chữ lái xe này, quá hạn hẹp.

Tai của bướm đêm là cái gì?

Hết mũi của bướm chúa lại đến tai của bướm đêm,

Tiêu Ngự lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.

Bướm đêm có thể nghe được âm thanh lên đến 300khz

Cho đến nay chưa có loại động vật nào trên thế giới có thính giác cao như vậy.

Đầu tiên là mắt của chim ưng, sau đó là mũi của bướm chúa, giờ là tai của bướm đêm?

Hệ thống rất thích chơi đùa…Tiêu Ngự lắc đầu cười, nhìn hồ sơ vụ án trên màn hình máy tính.

Cướp xác?

Vụ án này không phải là vụ trộm cướp xác thông thường.

Nhưng sau khi hỏa thiêu, gia đình phát hiện có điều gì đó không đúng.

Nguyên nhân là do một người cha chết do tai nạn giao thông, cấp cứu không kịp.

Sau đó có giấy báo tử, chuyển đến lò hỏa thiêu.

Ban đầu không có vấn đề gì.

Trùng hợp, con trai của nạn nhân cũng học ngành y.

Một lần, khi thay cái bình đựng tro cốt cha mình, anh ta phát hiện ra màu tro cốt không đúng.

Ai cũng biết Tro cốt không được thiêu sạch sẽ như vậy, phải còn sót lại chút cặn xương. Người ta cho rằng bất cứ loại xương nào khi thiêu hủy cũng bị biến thành chất vô cơ, chỉ còn lại một số muối vô cơ.

Tuy nhiên, xương người và xương động vật sau khi hỏa thiêu vẫn còn sót lại cặn xương, và có thể kiểm tra bằng pháp y.

Kết qua sau kiểm tra con trai của người quá cố phát hiện tro cốt của cha mình đã biến thành tro lợn.

Ngươi dám tin không?

Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát bắt đầu điều tra

Có khả năng xảy ra vụ trộm xác, vụ án nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Trong hệ thống phân loại tội phạm, mức án là 3 năm hoặc thấp hơn.

Vấn đề đến rồi.

6 tháng sau khi hỏa tháng gia đình nạn nhân mới phát hiện ra rằng thi thể của người quá cố có thể đã bị đổi trong quá trình hỏa táng.

Nhà hỏa táng không thừa nhận thi thể đã bị đổi, ngược lại kiện gia đình nạn nhân tội tống tiền.

Đây là chuyện buồn cười.

Người nhà nạn nhân không moi tiền, họ chỉ muốn tìm sự thật, tìm ra tro cốt người thân.

Làm thế nào để điều tra?

Lò hỏa táng có camera, nhưng quá trinh hỏa táng không được giám sát.

Như vậy xem ra, vụ án tuy nhỏ nhưng chưa bao giờ được giải quyết, và trở thành một vụ án dang dở.

Ta có cảm giác như chơi với người sói, thú vị…Tiêu Ngự dựa vào ghế, nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.

Vì lợi ích sao?

Không thể, người nhà không cần tiền, chỉ muốn tìm sự thật, không có khả năng đổi tro cốt.

Hơn nữa người nhà nạn nhân đều ở thành phố, không ở nông thôn.

Muốn đốt bộ xương heo đều không có biện pháp, làm thể nào đổi tro.

Bài trừ người nhà nạn nhân, vậy thì chỉ có khả năng nhà hỏa táng có vấn đề.

Vấn đề lại đến rồi,

Mặc dù trong lò hỏa táng không có camera nhưng trong nhà hỏa táng có.

Xe ra vào đều có ghi chép, trộm tử thi trong nội bộ khả năng cực thấp.

Ở trong nước, ngươi trộm thi thể có thể dùng làm gì?

Không, có thể dùng.

Một số tổ chức y tế và các tổ chức có thu mua xác chết.

Tuy giá cao nhưng đều là các kênh hợp pháp.

kênh gì?

Chứng minh thư của người chết chính là gia đình, sau khi chết không ai nhận xác.

Nếu gia đình người chết không đồng ý hiến tặng, nhà nước sẽ bồi thường.

Đương nhiên vẫn còn một con đường, là người chết trước khi chết đã tự nguyện hiến xác.

Ngoại trừ những con đường trên những giao dịch mua bán khác, giao dịch lợi ích khác đều là hành vi phạm pháp.

Tiêu Ngự đứng lên, chuẩn bị đi đến nhà nạn nhân và nhà hỏa táng.

Chỉ nghĩ không có tác dụng, phải đến hiện trường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


“Cậu nghĩ sao?”

Bên trong xe cảnh sát, Quách Cường nhìn Tiêu Ngự ngồi ghế phụ biểu cảm kỳ lạ “Không có cảm giác là dùng súng đi đánh muỗi sao?”

Có lúc vị trí của một người trong lòng người khác được chia thành ba sáu chín vân vân.

Ví dụ như

Ngươi đột nhiên phát hiện ra một vị vua đi ăn trộm một chiếc đạp điện.

Có phải rất khó chấp nhận,

Tâm trạng của Quách Cường bây giờ là như vậy.

Cho rằng Tiêu Ngự đi điều tra vụ trộm xác, đơn giản là dùng người tài đi làm chuyện cỏn con.

Những người đang chơi đùa các vụ án lớn, đột nhiên lại đi điều tra các vụ án nhỏ.

Chuyện này thật là… có chút bị đả kích.

“Tôi tình cờ nhìn thấy vụ án này”

Tiêu Ngự cười giải thích, “Tôi thấy đây là vụ án thú vị, muốn điều tra chút”

trong lòng lại đang trêu đùa “không nghĩ ràng hắn một người địa cầu, lại khủng bố như vậy”

Tất cả các ngươi đều cho rằng hắn giỏi như vậy, mà chính hắn lại không biết.

“Vụ án này có chút khó điều tra”

Quách Cường nhắc nhở “Khi vụ án được giao cho đội chúng ta, các đồng nghiệp đều đã kiểm tra, không ít cản trở”

Cản trở gì?

Tiêu Ngự híp mắt, não chuyển động quay về điểm mấu chốt.

lò thiêu!

Thuộc sở hữu nhà nước, ngươi có thể coi đó là một doanh nghiệp nhà nước nhỏ.

chuỗi toàn quốc.

Ai cũng biết, doanh nghiệp nhà nước là khó điều tra nhất.

Các nhân viên phá án đều không thích các doanh nghiệp nhà nước.

Đặc biệt, doanh thu của nhà hỏa táng, cực lớn.

Bình thường hỏa táng có giá vài nhìn nhân dân tệ.

Các vụ hỏa táng xa xỉ, có giá đến vạn nhân dân tệ.

Toàn quốc, những người chết tự nhiên hàng năm khoảng 8 triệu người, những người chết do sự cố, tai nạn hay bệnh tật nên đến 3-4 triệu người.

Hầu hết những người chết đều được hỏa táng, đây là nguồn thu nhập khổng lồ như thế nào?

“Ừm”

Tiêu Ngự gật đầu, không để trong lòng.

Quách Cường cũng không nói gì, lái xe đến ngôi nhà năm đó báo án.

Đến một khu nhà không tệ, khu nhà ở giá tầm 2 vạn tệ trên mét vuông.

khu 3, tòa nhà 21 tầng, phòng 101.

Tiêu Ngự nhấn chuông cửa.

Sau một lúc, giọng người phụ nữ trung niên truyền ra “các ngươi tìm ai?”

“Chào dì, tôi là cảnh sát” Tiêu Ngự lấy thẻ cảnh sát ra.

“Có chuyện gì sao?” đối phương biểu tình kinh ngạc.

“Là liên quan đến vụ án dì báo năm đó, mất trộm hài cốt” Tiêu Ngự giải thích.

Khu nhà tự động mở.

Căn 101 nằm ở tầng 1, đi vào trong khu nhà, đi qua hành lang có thể thấy một cánh cửa đang mở, một phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, biểu cảm khó nhìn.

Vụ án đã được hơn 4 năm, mãi không có kết quả, chắc chắn người nhà nạn nhân sẽ khó chịu trong lòng.

‘Mẹ, ai vậy?”

Đợi Quách Cường, tiêu Ngự đi đến trước cửa, một thanh niên trẻ xuất hiện trong tầm mắt hai người.

“Cảnh sát” phu nhân đáp

“Cái gì?”

Người thanh niên trẻ trầm mặt xuống, giọng lạnh lùng “Các ngươi còn đến đây làm gì?”

“Liên quan đến vụ án thi thể cha ngươi”

Đối mặt với người báo án năm đó, Tiêu Ngự rất khách khí, hiểu cho cảm giác của họ,

Cảm thấy đối với hai mẹ con này, không còn đánh giá cao cảnh sát.

“Đi vào đi” người thanh niên lạnh lùng đáp.

Phu nhân lấy cho hai người dép đi trong nhà.

Đi vào trong phòng khách, quét mắt một lượt, Tiêu Ngự cảm thấy đây được coi như nhà giàu có.

hơn 100 mét vuông, không tính thiết bị là hơn 200 mét vuông.

Mọi người ngồi xuống, người thanh niên trẻ không khách khí mở miệng “Năm đó cái gì cần nói ta đều nói rồi, cái gì cần hỏi các ngươi cũng hỏi rồi, bao nhiêu năm cuối cùng cũng không có một câu trả lời,hiện tại các người còn đến đây làm gì?”

“Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, chắc chắn biết tức giận không giải quyết được vấn đề”

Tiêu Ngự vẫn như cũ Bĩnh thản nói

Thanh niên trẻ không nói nữa, phu nhân mở miệng “bao nhiêu năm như vậy, còn có hy vọng gì không?”

‘Trên thế giới không có vụ án nào không phá được, chỉ là chưa tìm được manh mối”.

Tiêu ngự biểu cảm nghiêm trọng “nếu vụ án này tôi đã tiếp nhận, tôi sẽ dốc toàn lực phá án. đầu tiên chúng tôi cần tin tưởng, phồi hợp lẫn nhau, nếu không vụ án thực sự không có biện pháp phá”.

“Tốt, vậy chúng ta cần phối hợp như thế nào?”Thanh niên trẻ nhìn Tiêu Ngự.

“Đầu tiên, ngươi cần trả lời mấy câu hỏi của ta”

Tiêu Ngự ngưng mắt nhìn thanh niên trẻ “Vấn đề đầu tiên, tại sao ngươi đổi lọ đựng tro cốt của cha ngươi?”

“Ban đầu lọ đựng tro cốt của cha ta chất lượng có vấn đề, vỏ sứ bị nứt, ta muốn đối sang lọ mới” Nam Thanh niên trả lời không do dự.

“Vấn đề thứ hai”

Tiêu Ngự tiếp tục “Người bình thường sẽ không đem cho cốt người thân đi xét nghiệm, khi đó ngươi nghĩ thế nào vậy?”

“Ta học y, cũng trùng hợp, năm đó giáo sư vừa dạy xong mật độ xương cốt người và động vật, cùng với trạng thái sau khi hỏa thiêu xong”

Thanh niên trẻ trả lời thành thật “Năm đó khi đổi tro cốt cho cha ta, lúc bắt đầu không chú ý, sau đó phát hiện màu sắc của tro cốt quá đậm, mảnh vụn của xương sau khi thiêu không giống như bài giảng của giáo sư về xương người, ta cảm giác tro cốt của cha ta có vấn đề. sau khi được mẹ ta đồng ý, mang tro cốt đến trường học mời một vị giáo sư cùng xét nghiệm, kết quả là tro cốt của lợn.

Nhìn biểu cảm trên mặt thanh niên và ánh mắt, Tiêu Ngự xác định anh ta nói thật.

Vậy là không tồn tại chuyển đổi tro cốt.

Vậy là, phương hướng điều tra vụ án đã rất rõ ràng.

Nhà hỏa táng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Trong xe cảnh sát,

Tiêu Ngự trầm tư.

Thông qua lời khai của người thân, năm đó thi thể nạn nhân từ lúc vào nhà hỏa táng, đến lò hỏa táng, ra khỏi nhà hỏa táng, tất cả đều là do nhà hỏa táng hỗ trợ.

Sau khi hỏa táng, công nhân đem tro cốt ra, người nhà đem tro cốt vào lọ đựng và mang về.

Không tồn tại trong quá trình hỏa táng bị đổi xác.

Địa điểm duy nhất có khả năng xảy ra, là trong lò hỏa táng.

Khi hỏa táng không có ai quan sát.

Trong quá trình này hoàn toàn có khả năng bị đổi xác.

Thông qua những hiển thị trên hồ sơ vụ án, năm đó nhân viên điều tra vụ án đã điều tra tất cả các camera giám sát.

Hoàn toàn không có khả năng camera không ghi lại được người và xe đi vào.

Video camera năm đó giờ vẫn đang lưu trong hồ sơ vụ án.

Có Qủy sao?

Tro cốt người sau khi hỏa táng, bị đổi thành tro cốt lợn?

Ma thuật dám đùa như thế?

Điện ảnh dám dựng phim như thế?

Hoặc là xuất hiện tình huống linh dị.

Trong lúc Tiêu Ngự đang tự hỏi tình huống vụ án.

Đột nhiên

Rítttt

xe cảnh sát phanh gấp.

Tiêu Ngự kinh ngạc, nhìn về Quách Cường.

“Có việc rồi” quách cường sắc mặt nghiêm trọng.

Xác định là đã có việc.

Thông qua cửa kính, Tiêu Ngự nhìn thấy 7-8 hán tử to lớn đang chặn đánh 1 người.

Đây là một con đường sầm uất, bốn phía có rất nhiều cửa hàng.

Vụ việc diễn ra trước cửa một phòng tập thể hình.

Những người đang đánh người kia cơ thể cường tráng của người tập thể hình, người bị đánh đang nằm co cắp dưới đất.

Không do dự, Tiêu Ngự bước xuống xe, tiến tới, Quách Cường cũng đi theo…

Hai người đi tra án, đều mặc thường phục.

Hình sự không phải công an, rất hiếm khi mặc đồng phục, thuận tiện phá án.

“Đều dừng tay, cảnh sát đây”

Khi đến gần, Tiêu Ngự lạnh giọng

Tám hán tử thân hình cường tráng dừng tay, nhìn Tiêu Ngự, biểu tình dữ tợn, cũng rất nghi hoặc, cảnh sát?

Cũng không chắc họ không tin.

Nhan sắc Tiêu Ngự giống minh tinh, càng không giống cảnh sát.

Rõ ràng 22 tuổi, lại cho người khác cảm giác như là học sinh đại học.

Với chuyện này Tiêu Ngự cũng rất vô lực.

Không thể chắc cha mẹ sinh hắn ra đẹp trai như vậy đi?

Đưa ra thẻ cảnh sát, biểu cảm của ba người đã đổi.

“Chuyện gì vậy?”

Quách Cường khí thế đủ mạnh, trầm mạnh, lạnh lùng nhìn đám người “Tại sao lại đánh người khác”

Không ai hé răng, xung quanh người càng lúc càng đông.

Con người đều có sở thích:hóng chuyện

Tiêu Ngự ngồi xổm nhìn người bị đánh trên đất,

Không nói đến máu me đầy mặt, người còn ngất đi, bị thương không nhẹ.

Cầm ra điện thoại, Tiêu Ngự bấm 112 gọi xe cấp cưu đến, Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn ba người nam nhân.

“Nhìn cái gì, cảnh sát không được sao?”

Một gã cao to liếc nhìn tiêu Ngự.

“Uk?”

Tiêu Ngự sững người, cũng vui lên.

Ta còn chưa nói gì, ngươi làm sao vậy?

Tiểu đệ, đã gặp nhiều người trong giang hồ rồi, còn dám dỗi cảnh sát

“Tất cả ngồi xuống đưa hai tay lên “

Tiêu Ngự không nói nhảm, hay mắng nhiếc đám người tập thể hình và cường tráng trước mặt.

Quách Cường gọi điện thoại tới tổng đài gọi thêm chi viện tới.

“Này thằng nhóc ngồi xổm kia”

Lại một hán tử mở miệng

“Mày có súng không?”

Tiêu Ngự không trả lời, cảm thấy kỳ lạ

Đều là thế kỉ nào rồi, người bình thường tư duy, có mấy ai dám đi gây sự với cảnh sát?

Trí thông minh có vấn đề?

Hay là dựa vào cái gì?

Sự tình càng kỳ lạ tới rồi.

Đột nhiên

“Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người”

Một người hô to, 7 người còn lại vây quanh Tiêu Ngự và quách Cường

Một người còn lại lặng lẽ rút lui

Tiêu Ngự nheo mắt, lạnh lùng nhìn đám người.

Hóa ra là thế, không phải là bọn họ ngốc, mà là trên người đã gây ra chuyện gì đó.

Bỗng nhiên,

Cái tên rõ ràng đang lén lút lui về sau co chân chạy nhanh

“Đứng lại”

Tiêu Ngự quát lạnh, cất bước đuổi tới.

“Đi mẹ mày đi”

Một gã hán tử giơ tay đánh một quyền vào mặt Tiêu Ngự

Đối mặt với một quyền này, não của Tiêu Ngự tư duy chuyển động càng nhanh hơn.

Như vậy hình phạt rất rõ ràng, đánh lén cảnh sát.

Đánh lén cảnh sát tội rất nặng.

Những người này vẫn dám ra tay?

Như vậy người chạy trốn kia phạm vào tội không hề nhỏ.

So với tội đánh lén cảnh sát còn nặng, là tội gì?

Quay đầu đi, nắm đẫm xoẹt qua gò mà Tiêu Ngự,

Từ khi Tiêu Ngự lấy được năng lực kỹ năng chiến đấu từ hệ thống, anh rất muốn được một lần đánh đấm đầm đìa một chết.

Đáng tiếc chưa có cơ hội.

Trong nháy mắt, những kỹ xảo, cách chiến đấu đã in vào não vào cơ thể Tiêu Ngự được khởi động.

Tránh được một quyền, thân thể anh tựa như sói, thoắt ẩn thoắt hiện/

Cặp đùi Tiêu Ngự như roi vọt xuống ngay lập tức, giống như chiếc rìu lớn chèm ngang.

Bang!

Đế giày da đập vào mặt gã đại hán.

Một người đàn ông cao ít nhất 1m85 nặng 90kg, ngã xuống đất như cọc gỗ, nằm bất động.

Khung cảnh như bị đóng băng lại, tất cả mọi người đều chết lặng trước cảnh tượng.

Ngay lúc Tiêu Ngự định đuổi theo bắt gã hán tử đã chạy xa được 4-5met.

Những tên khác liền lao về phía Tiêu Ngự, đấm đá liên tục.

== Tiêu Ngự suýt chửi thề, quay đầu nói với Quách Cường “Đi bắt hắn đi, ở đây giao cho tôi”.

Quách Cường sửng sốt một lúc, không nói lời nào chạy đuổi theo gã hán tử đang chạy trốn.

Ngay khi một gã hán tử định ngăn quách cưởng lại, Tiêu Ngự di chuyển nhanh hơn, giống như con báo hung hãn tấn công trước tới hắn.

giơ cánh tay lên, như một con dao hung cứa vào cổ đối phương không thương tiếc.

Bang!

Đối phương ôm cổ cuối xuống.

Bang… Đầu gối của Tiêu Ngự đập mạnh vào một chân của gã đó.

chỉ còn sức lực ở một chân, gã hán tử ngã mạnh xuống đất và bất tình.

“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng cho bọn mày”

Đôi mắt Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn năm gã hán tử cường tráng còn lại “Ôm đầu ngồi xổm xuống”

Năm tên hán tử nhìn nhau vài lần, vẻ mặt trở lên dữ tợn, lao về phía Tiêu Ngự.

Thật không đúng…?Tiêu Ngự lạnh lùng.

Bọn chúng bị điên rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Sâu trong lòng, có một cảm xúc kỳ lạ đang trực trào.

Đó là tính tò mò nguyên sơ nhất của con người.

Đối mặt với năm gã hán tử to cao đang xông vào, Tiêu ngự thực sự không lí giải được.

Khi quyền cước đánh ra.

Tiêu Ngự biết anh không thể thu tay lại.

Tiếp tục hành vi thương xót khi đối mặt với những gã đàn ông hung ác đang tấn công ngươi, đó là hành vi của kẻ ngốc.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối Tiêu Ngự không có ra đòn chí mạng.

Nếu không hai gã kia đã không hôn mê bất tỉnh.

Mục lúc ban đầu của chiến đấu là gì?

Anh nhớ kiếp trước đã xem một bộ phim, và một trong những nhân vật phản diện đã nói về điều này.

Kungfu là kỹ thuật gϊếŧ người.

Tiêu Ngự thay đổi biểu cảm, lãnh khốc.

Ánh mắt của anh cũng thay đổi, như băng

Bắt đầu,

Tiêu Ngự lui xuống, tránh được 2 quyền

Bàn chân đang lui lại đột nhiên dừng, ra lực, đánh về phía trước.

Khi nắm đấm và bàn chân của một người đánh vào không khí, lực phía trước nghỉ, và lực phía sau bị mất.

Khoảng trống này thích hợp nhất để phản công.

Tiêu Ngự nhanh không thể tin được.

Bang!

Khửu tay nâng lên về phía trước theo cơ thể đập vào cổ một gã hán tử cường tráng.

Khủng khϊếp, chính xác và tàn nhẫn!

Rắc!

Cổ họng gã hán tử phát ra âm thanh giòn giã, khó thở mà ngã xuống.

Gã sẽ không chết, miễn là cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, vẫn đủ thời gian để cứu gã đó.

Một giây!

Tư duy chuyển động nhanh chóng, thân ảnh Tiêu Ngự lao lên không trung liên tục.

Giật mình!

Hai gã cường giả vội vàng né tránh, lấy hai tay ôm đầu.

bang!

Đầu gối Tiêu Ngự giống như vây đánh mọi góc, lập tức đập vào sống mũi đối phương, đánh nát xương mặt của gã.

Các võ sĩ chuyên nghiệp, các tay đấm bốc đều được đào tạo bài bản dùng tay và chân.

Lực đánh của đùi sẽ mạnh hơn nắm đấm.

Tay là hai cánh cửa đánh lạc hướng, tất cả đều dựa vào lực chân để đánh người!

Trong nháy mắt ngã xuống đất, gã hán tử bay lộn ngược.

Hai giây!

Nắm đấm được mở ra bằng cả hai cánh tay.

Tiêu Ngự giơ chân lên và đá vào giữa hai chân của đối phương.

Cú đá này Tiêu Ngự không dùng hết lực, nếu không rất có thể sẽ làm cho đối phương chết ngay tại chỗ.

Ngay cả như vậy…

Bang!

Gã hán tử che miệng há hốc, trợn mắt ngã xuống.

Có lẽ chính màn biểu diễn mạnh mẽ tàn nhẫn của Tiêu Ngự đã làm kinh sợ hai gã hán tử còn lại.

Khuôn mặt của chúng lộ ra vẻ kinh hoàng, chúng không dám manh động.

Nhưng Tiêu Ngự không dừng tay, anh không muốn lãng phí thời gian.

Vì không biết Quách Cường có khuất phục được gã hán tử đang chạy trốn hay không.

Một người 1m7 và một người 1m8, nếu chiến đấu thực sự Quách Cường không có cơ hội chiến thắng.

Nếu đối phương ra tay tàn nhần và độc ác, Quách Cường rất có khả năng gặp nguy hiểm.

Đó là cảnh tượng Tiêu Ngự không muốn nhìn thấy.

Vì vậy..

Bang!

Tiêu Ngự đánh vào chân và đầu của gã hán tử thứ 4.

Bốn giây!

Bước tới, phóng về phía trước.

Gã hán tử thứ 5 định quay đầu bỏ trốn.

Giật lại!

Tay Tiêu Ngự siết chặt cổ gã, kéo cổ ra phía sau và ngửa đầu.

Bang!

Khửu tay từ không trung đập xuống.

Đánh mạnh vào mặt gã hãn tử.

Năm giây!

Năm gã đàn ông cường tráng cũng giống như hai gã đầu tiên đều nằm gục xuống đất.

Ngoại trừ gã đàn ông đang nằm gục trên đất ôm chân giữa khóc lóc, các gã khác đều bất tỉnh.

Năng lực chuyên gia chiến đấu thật đáng sợ, liếc nhìn gã đàn ông đang co quắc trên mặt đất, Khóe miệng Tiêu ngự giật giật.

Có một hiểu biết mới về các năng lực hệ thống cung cấp.

Đây là loại năng lực chiến đấu đáng sợ, huống chi không chỉ là chiến đấu với 7 người đàn ông bình thường.

Ngay cả đối mặt với 7 võ sĩ chuyên nghiệp Tiêu Ngự cũng tự tin chiến đấu.

Mở ra kỹ năng Tai của bướm đêm,

Ban đầu.

Tiêu Ngự chăm chú lắng nghe, cánh mũi nhúc nhích.

Đầu tiên dùng khứu giác của anh để ghi nhớ mùi của 7 gã hán tử đang ở đây, rồi không ngừng nghỉ, đuổi về phía xa..

………..

Bang!

Quách Cường bị đánh gục bằng một cú đấm, chảy máu mũi và miệng.

39 tuổi dù sao cũng không còn trẻ nữa.

Chạy hàng km, thể lực của anh đã bị giảm.

Thể lực của người bình thường vẫn kém hơn thể lực của kẻ tâp thể dục cả ngày.

Quách Cường choáng váng trước cú đánh này, ngã xuống.

Gã đánh bại anh quay đầu tiếp tục chạy.

Nhưng mà…

Hai đùi gã lại bị ôm chặt.

Quách Cường dù bị ngã vấn cố gắng hết sức ngăn đối thủ bỏ chạy.

Tại sao không dùng súng?

Vì không có!

Khi nhóm hán tử hét lên đầu tiên.

Vì không phải nhiệm vụ nguy hiểm và đặc biệt, ngày thường cảnh sát không được phép mang súng.

Điều này cũng là do an ninh trong nước ngày càng tốt, và vũ khí nói chung bị cấm sử dụng.

Nếu có vấn đề với súng, đó không chỉ là vấn đề cá nhân!

Toàn bộ đơn vị sẽ gặp hạn theo.

“Mẹ mày, đi chết đi!”

Gã hán tử cường tráng tức giận, đưa chân còn lại nên đá Quách Cường.

Quách Cường chịu đựng cơn đau, nghiến răng, giữ chặt đùi đối phương không buông.

Bang!

Một cú đá thẳng vào thái dương Quách Cường.

Cơn đau dữ dội làm Quách Cường không thể cầm cự được, anh thất thần nằm trên mặt đất, nhìn trời.

Vẫn là đã già rồi, anh cố gắng minh mẫn và cười gượng gạo.

Đột nhiên bầu trời tối sầm lại.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện

“Anh không sao chứ?”

Tiêu Ngự hỏi quách Cường nằm trên mặt đất

“Vẫn chưa chết được”

Vẻ mặt xin lỗi, quách Cường yếu ớt nói” gã đó đã bỏ chạy”

“Đừng lo, gã không chạy thoát được”

Tiêu Ngự bình tĩnh nói, “Anh nằm yên đừng động đậy, đợi hồi sức”

Nói xong

Tiêu Ngự chạy như con thú hoang dã,

Vẻ mặt anh trở lên lạnh lùng và dữ tợn.

Một số ký ức tồi tệ từ quá khứ tràn về trong đầu anh.

Đó là một sĩ quan cảnh sát đã chết….

Tay anh vẫn quá mềm, Tiêu Ngự đang chạy, nheo mắt lại.

Kiếp trước sư phụ từng mắng anh, làm cảnh sát không thể mềm lòng.

Người tử tế không chỉ huy quân đội, tử tê không theo nghề cảnh sát, người tốt không thể làm cảnh sát.

Lòng tốt trong mắt bọn tội phạm, là sự hèn nhát vô lý.

Cảnh sát chắc đang vắt óc làm sao bắt được bọn xấu này, trước sự tàn ác máu lạnh của chúng ngươi phải tàn ác máu lạnh hơn. Chỉ thế ngươi mới có thể đánh bại và bắt được chúng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Vương Đức Long bỏ chạy trong tuyệt vọng.

Vừa chạy gã vừa chửi thầm trong lòng: cái quái gì vậy,sao lại xui xẻo gặp cảnh sát? Tất cả đều là do tên khốn kia, lẽ ra nên đánh chết nó.

Chạy và chạy, Vương Đức Long chạy vào một bãi đỗ xe ngầm trong trung tâm mua sắm.

Gã không ngốc, đường phố đầy người theo dõi.

Nếu cảnh sát muốn bắt gã, trừ khi gã trốn được điểm mù của camera giám sát, mới trốn được.

Khi gã vào bãi đỗ xe, định ăn trộm một chiếc xe, lái xe bỏ chạy.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới.

Vương Đức long da đầu run lên, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Làm thế nào mà anh ta tìm được gã?

Khi gã chạy thoát.

Gã thỉnh thoảng vẫn chú ý sau lưng gã.

Tuyệt đối không có ai theo sau.

Sự phi lý này này làm gã choáng váng.

Đóng lại mũi của bướm chúa…

Tiêu ngự lạnh lùng từng bước đi về phía gã.

Sau khi chửi, Vương Đức long không những không chạy mà còn nở nụ cười nhìn về phía Tiêu Ngự.

Gã đã luyện tập chiến đấu tự do trong vòng vài năm và là một kẻ yêu thể hình, gã mới không sợ một gã cảnh sát trẻ.

Chỉ đánh nhau, hai ba người là không đánh lại gã.

Tên cảnh sát ban dầu truy đuôi gã là ví dụ điển hình.

Thay vì chạy trốn.

Đánh gục tên cảnh sát trước, rồi trốn thoát phải dễ hơn không?

Hai người dần dần tiến lại.

Đột nhiên.

Vương Đức Long vươn đùi lên đá vào bụng dưới của Tiêu Ngự.

Trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, Tiêu Ngự giơ tay sang ngang.

Bị giật!

Một đôi lòng bàn tay nắm lấy cổ chân Vương Đức Long, cánh tay anh dùng lực.

Nhấc bổng Vương Đức Long cao lớn lên ngay lập tức.

Bùm!

Cơ thể của gã bị ném vào một chiếc ô tô trong bãi đậu xe.

Tại sao?

Nằm ngửa trên nắp chiếc xe ô tô, Vương Đức Long hoang mang.

Đối phương ngoại trừ thân cao,rõ ràng không được khỏe mạnh, gương mặt trắng nõn, làm sao có thể ngăn được đòn của gã, lại còn…

………

Không đợi gã hồi phục.

Một thân ảnh đã xuất hiện trước tầm nhìn của gã.

Hình ảnh thay đổi uốn lượn trong không khi, cặp đùi uốn cong, đầu gối đập xuống người Vương Đức Long.

Ngay lập tức hoàn hồn, Vương Đức Long kinh hoàng.

Thành thạo boxing, gã biết rõ rằng đầu gối con người là một vũ khí gϊếŧ người.

Đặc biệt trong võ Muay Thái, những cú đánh đầu gối, đá đầu gối của võ sĩ chuyên nghiệp khi dùng hết sức mạnh của mình, có thể gϊếŧ người.

Anh ta định gϊếŧ gã sao?

Khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu, mặt Vương Đức Long tái mét.

Đáng tiếc Tiêu Ngự không cho gã bất cứ cơ hội nào để trốn thoát.

Khi hai đầu gối đó sắp đổ xuống ngực và bụng của gã.

Tiêu Ngự giật mình, hai đầu gối đột nhiên tách ra. Không phải, bởi vì Quách Cường bị thương làm anh có hơi chút mất bình tĩnh…giờ thì.

Bang!

Một đôi đầu gối đập vào vai Vương Đức Long.

Ka!

Tiếng hét vang lên từ miệng Vương Đức Long.

Hai cánh tay gã rũ xuống hai bên như sợi mì.

Gã không rõ nó bị gãy hay trật khớp.

Bang!

Tiêu Ngự đấm vào hàm gã.

Tiếng hét ngừng lại, gã ngất đi.

“Reng reng”

Có cuộc gọi tới.

Đứng lên, Tiêu Ngự thở dài.

Anh thực sự hiểu nỗi kinh hoàng khi trở thành một kẻ mạnh.

Không, không phải bản thân anh mạnh, mà là hệ thống.

Kinh khủng quá.

Mười phút sau khi Tiêu Ngự kết thúc cuộc gọi, đội hình sự đến

Khi mọi người đến bệnh viện thì đã xế trưa.

Trong bệnh viện.

Quách Cường bị thương nhưng may không nghiêm trọng.

Nạn nhân bị đánh hôn mê đã tỉnh lại.

Tám gã hán tử, trong đó ba gã bị thương nặng.

Một gã bị gãy xương cổ, một gã gãy tay, một gã bị chấn thương nặng.

Năm gã còn lại cũng bị chấn động nhẹ, và đều khỏe mạnh.

Họ không sao cả, còn những người thuộc đội hình sự đều không bình tĩnh.

Hai mắt nhìn Tiêu Ngự như nhìn thấy một quái vật.

Một người có thể hạ gục tám người?

Cậu có chắc không đùa rằng mình cậu đã hạ gục tám người đàn ông cơ bắp không?

Điều tệ nhất là cậu đã đánh bại hết bọn chúng và cậu không bị thương gì cả?

Khoa học?

Nói cho tôi biết cậu là quái vật phương nào?

Đánh nhau quá giỏi rồi!

Tất cả mọi người đều chết nặng, như thể họ đang bị sốc.

Ngay sau đó, hô hấp của họ trở lên gấp gáp.

Bằng cách thẩm vấn những gã hán tủ, đội hình sự đã nhận được các tin tức thú vị.

Đúng như Tiêu Ngự đoán.

Vương Đức Long có tiền án trên người.

Nếu không những gã hán tử kia đã không liều mạng đánh cảnh sát để cho gã ta chạy thoát.

Vương Đức Long, 31 tuổi, người thành phố L, tội phạm truy nã trên mạng, biệt danh Vương Tiểu Quân, ẩn náu trong thành phố này.

Phạm vào tội gì?

Buôn bán ma túy!

Nếu không phải nạn nhân hôm nay (người đã mua ma túy), dùng ma túy bị phản phệ, lên cơn thèm, tìm đến câu lạc bộ gym và bị gã đánh, cảnh sát còn chưa biết Vương Đức Long trốn ở đâu.

Tại sao Vương Đức Long lại đánh khách hàng?

Nói ra cũng kỳ lạ.

Nạn nhân không có tiền, lên cơn nghiện và tìm đến phòng tập gym.

Đây là một địa điểm giao dịch ma túy, bình thường rất nhiều con nghiện đến đây mua thuốc.

Không có tiền còn muốn hàng?

Đây không phải là muốn ăn cứt?

Bằng không sao lại nói nạn nhân này thật kỳ quái, anh ta thực sự đắc tội, nói “ Mày không cho tao thuốc, tao sẽ báo cảnh sát!

Chuyện này có thể tha thứ được sao?

Nạn nhân bị rượt đuổi và đánh đập bên ngoài phòng tập.

Thật trùng hợp, Quách Cường người đang lái xe đã phát hiện ra.

Sở dĩ đội hình sự vui mừng vì một khí liên quan đến ma túy, đều không phải là án bé.

Hơn nữa còn bắt được tội phạm truy nã mạng, đây là lập công lớn.

Cái quái gì thế này, Tiêu Ngự sững người ở hành lang bệnh viện.

Anh ra ngoài điều tra vụ án nhỏ và có thể lượm được một tên tội phạm đang lẩn trốn.

Là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là?

Những món quà không rõ xuất xứ, luôn làm người không yên lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Tiêu Ngự không tham công.

Làm cảnh sát cũng không phải để thăng quan phát tài.

Vương Đức Long là anh bắt được, cũng là Quách Cường phát hiện ra.

Nếu không phải khi Quách Cường lái xe phát hiện ra vụ ẩu đã, nói không chừng đã bỏ qua.

Công đầu tiên chắc chắn là Quách Cường, Tiêu Ngự đi theo ăn chút thịt, đội hình sự cũng đi theo uống chút canh.

Hoàn mỹ!

“Huynh đệ, cảm ơn!”

Quách Cường đầu vẫn đang băng bó, mắt nhìn Tiêu Ngự biểu cảm kích động.

Hôm nay có chuyện gì diễn ra, anh ta không có chút chột dạ sao?

Tiêu Ngự đánh tám người, còn anh ta không đánh được ai, còn bị hạ gục.

Có thể nói Tiêu Ngự là nhường cho anh ta!

“Đều là người cùng đội, lại nói anh còn là sư phụ của em” Tiêu Ngự cười trêu.

Thánh nữ, đánh rơi thành quả của mình?

Đều không phải.

Dạo gần đây anh quá nổi bật, điều đó không tốt.

Chuyện này là để cho đồng nghiệp biết anh không ăn một mình.

Tất cả chúng ta đều có phần.

Anh tốt, tôi tốt, mọi người tốt, thế mới là tốt nhất.

Khi họ quay về đội, ánh nhìn của mọi người cho Tiêu Ngự đã khác.

Người đồng nghiệp như thế, ai mà không thích?

Ngay cả một số đội trưởng và thầy hướng dẫn cũng nhìn chằm chằm Tiêu Ngự.

Nhưng cũng có chút lo lắng.

Con rồng này có thể ở trong bãi cạn của đội hình sự bao lâu?

“Vào đảng đi”

Trong phòng làm việc của mình, Triệu Trường Sơn ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Ngự.

“Vâng”

Tiêu Ngự nhức đầu, nhoẻn miêng cười “Trong trường cảnh sát, vì thành tích của tôi tốt, một số giáo sư đã giới thiệu, năm 19 tuổi tôi đã vào đảng, hiện tại tuổi đảng 3 năm”.

Triệu Trường Sơn “….”

Tại sao cần vào đảng?

Vì chức vụ liên quan đến nhau.

Ví dụ như sau khi Tiêu Ngự vào chính thức, vị trí của anh là nhân viên bình thường nhất.

Thực tế đây không phải là chức vụ, chức vụ chính là văn thư (bậc 2).

Thư ký bộ phận cũng là vị trí thấp nhất trong phòng hành chính.

Cao hơn nữa là phó chánh văn phòng, chánh văn phòng, phó phòng, trưởng phòng…

Vài ngày nữa, Tiêu Ngự sẽ đến tỉnh để nhận bằng khen hạng hai.

Không có gì bí mật.

Theo công lao, cảnh hàm của Tiêu Ngự lại được tăng.

Đủ quy cách để leo lên chức vụ giám thị.

Với thành tích xuất sắc của Tiêu Ngự,chỉ cần báo cáo lên nhất định sẽ được thông qua.

Nhưng nếu anh không phải là đảng viên.

Hơ hơ, chuyện gì cũng không cần nghĩ đến.

Thậm chí là đảng viên, nhưng nhiều cán bộ công an vẫn có thể bị kẹt ở vị trí văn thư trong thời gian dài.

Trừ khi được thăng cấp làm giám thị, công lao đủ mới được tăng lên chức nhân viên quản lý.

Không có công lao, không có bằng khen, ngươi không cần phải suy nghĩ về chuyện đó.

Đây là lý do một số cảnh sát có quân hàm cao nhưng chức vụ lại thấp.

Triệu Trường Sơn đã là cảnh sát cả đời và là đội trường đội hình sự.

Chức vụ chỉ là giám đốc sở.

Trước kia có người đã nói qua, nếu muốn lăn lộn trong quan trường thì đừng làm cảnh sát.

Vì cảnh sát là đối tượng khó thăng tiến nhất.

Tất nhiên nếu ngươi có thể liên tục giải quyết các vụ án lớn và quan trọng, lập công nhiều đồng nghĩa thăng chức nhanh.

Vấn đề đến rồi, làm sao có nhiều vụ án lớn như thế cho ngươi phá?

Giả sử có thành phố nào liên tục xuất hiện án lớn, không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Ngươi không dám nghĩ đến!

“Được không, đợi cậu đi tỉnh về, tôi sẽ xin cho cậu chức quản lý”

Triệu Trường Sơn cười nói “Đến lúc đó tạm thời đeo băng nhóm trưởng”.

nhóm trưởng là chức vụ nội bộ của đơn vị phá án, lãnh đạo hai đến ba thành viên.

Trong một số trường hợp các thành viên trong nhóm hợp tác và phối hợp với nhau giải quyết vụ việc.

“Đội trưởng, cảm ơn” Tiêu Ngự nói câu cảm ơn.

Trên thực tế anh không chút nào quan tâm đến chức vụ của mình.

Thật ngu ngốc khi trở thành cảnh sát vì mục đích quan trường?

“Thực ra, khi cậu được phân vào đội của chúng ta, tôi đã rất tò mò”.

Triệu Trường Sơn bày tỏ sự nghi hoặc của mình.

“Tại sao cậu không ở lại văn phòng tỉnh?”

Anh đã kiểm tra thông tin Tiêu Ngự

Biết rằng tên nhóc này khi đang học ở học viện cảnh sát, văn phòng tỉnh đã nhắm tới.

Kết quả là Tiêu Ngự tự mình quyết định không đi.

“Nếu như tôi nói đội hình sự gần nhà tôi, anh tin không?”

Tiêu Ngự nửa đùa nửa thật.

“……….”

Triệu Trường Sơn trầm mặc “Đừng nói đùa”

“Thực ra…”

Tiêu Ngự cũng biết người ta không tin “ước mơ của tôi là bắt sạch tội phạm trên đời, làm thế giới này sạch đẹp hơn”.

Lời này là nói thật.

Triệu Trường Sơn khóe miệng co quắc, đồng thời nói “giấc mộng này hồi trẻ tôi cũng có”

“Hắc hắc” Tiêu Ngự cười.

Đại đội trưởng làm anh cảm thấy đang nói truyện thế giới dưới gầm cầu.

“Quên đi, dù sao lữ đoàn cũng không giữ cậu được lâu”

Triệu Trường Sơn thở dài “Trước khi đi hãy cố gắng để các anh em trong lữ đoàn có cuộc sống thoải mái hơn”

Tiêu Ngự biết rằng Triệu Trường Sơn đúng.

Không phải ngươi muốn là có thể ở lại.

Nhưng trong vòng 1-2 năm anh chưa có kế hoạch dời lữ đoàn.

Chỉ cần anh không tình nguyện, ai cũng không thể sai khiến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Vụ án tội phạm truy nã mạng Tiêu Ngự không nhúng tay.

Vụ đổi xác… Tiêu Ngự nhìn sắc trời, trong lòng có chút MMP.

Được rồi, ngày mai đi điều tra vụ án vậy, buổi tối đi nhà hỏa táng là tự làm khó mình.

Mọi người đều biết, nghĩa địa và nhà hỏa táng hai địa phương này buổi tối vẫn là nên ít đi.

Đối với thể xác và tinh thần đều không tốt.

Từ lúc đến đội hình sự, đây là lần đầu tiên Tiêu Ngự tan làm đúng giờ.

Các đồng nghiệp đều ở lại tăng ca, ngươi đi về trước, có hay không bất mãn?

Đừng làm loạn.

Đừng nhìn người ta tuổi nhỏ nhất, nhưng năng lực phá án và tư duy là mạnh nhất.

Mọi người đều muốn đi cùng hưởng ké canh thịt.

Chỉ nói đến buổi chiều trong đội có truyền ra tin truyền ra, Tiêu Ngự sắp thăng chức tiểu đội trưởng.

Có ba đội viên dưới quyền.

Kết quả, Quách Cường đã nhanh chân xí một chỗ bên cạnh Tiêu Ngự, anh ta ỷ vào có quan hệ trước là sư phụ.

Hai chỗ còn lại đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Có thể làm cảnh sát, ban đầu tất cả đều ôm một bầu nhiệt huyết.

Nhưng nếu có thể vừa phá án vừa tiến bộ.

Ngoài trừ Tiêu Ngự người kỳ tài này, có ai không thích?

Tiêu Ngự lợi hại như thế nào mọi người đều không mù.

Ai cũng muốn được cùng hưởng lợi?

Một đám lão hình sự dưới trướng một vãn bối trẻ tuổi, có mất mặt không?

Có thể tăng chức tăng lương ai quan tâm chuyện này không?

Đây là baba.

…………

Đường về nhà có chút ngoằn nghèo, Tiêu Ngự đi xe bus về.

Một cảnh sát mới tốt nghiệp,không xứng có xe.

Lão ba muốn mua xe cho anh nhưng anh không đồng ý.

Tiền của ba mẹ kiếm được vẫn là nên để dưỡng già, anh sẽ tự cố gắng.

Lại nói, anh hiện tại đang ở chỗ Mộc Thanh Vũ, ăn uống là không lo.

Ngoại trừ ra ngoài phải đi bộ, không có chỗ cần tiêu tiền.

Về đến nhà…biệt thự của Mộc Thanh Vũ.

Không có ai ở nhà.

Nói thực lòng, Tiêu Ngự không hiểu rõ chị gái này.

Thời gian quen biết ngắn, thời gian tiếp xúc lại càng ngắn, làm thế nào để hiểu?

Cầm điện thoại ra gọi cho nàng.

“Chuyện gì vậy?”

Giọng Mộc Thanh Vũ trong lạnh truyền tới.

“Hôm nay tan làm sớm, tôi chuẩn bị nấu cơm tối”

Tiêu Ngự hỏi một câu “Muốn ăn gì?”

Đã nói là theo đuổi nàng rồi.

Nam tử hán đại trượng phu, Nói được làm được.

""Xem làm muốn gì ngon là được”

Giọng Mộc Thanh Vũ càng dịu dàng “Đúng rồi, mua cho cậu một chiếc xe ô tô, ngày mai xe đến”.

Tiêu Ngự:”…”

Anh cảm thấy mình bây giờ giống một kẻ được bao nuôi rồi.

Bạn học Tiêu Ngự suy nghĩ thấu tình, nhạy bén bắt được vấn đề nghiêm trọng.

“Biết cậu không thể lái xe sang đi làm”.

Mộc Thanh Vũ cho rằng em trai đang trầm mặc vì vấn đề này, giải thích “dòng xe SUV, cảm giác rất hợp với cậu, giá chỉ có ba bốn trăm ngàn tệ, coi như chị tặng cậu muốn quà nhỏ”.

Ba… bốn trăm ngàn?

Tiêu Ngự khóe miệng giật giật.

Cảm giác ở trước mặt bà chị giàu có này, anh vẫn là không cần làm màu.

Đường đường là một người xuyên không, anh sống có vẻ thảm.

“Mấy giờ về ăn cơm?” Tiêu Ngự hỏi

“Một lúc nữa, sắp hết bận rồi”

Mộc Thanh Vũ cười nhẹ, nói”Những năm gần đây, chưa có lúc nào tan làm sớm vậy”.

Kết thúc điện thoại, Tiêu Ngự hát ngâm nga đi mua thức ăn.

Hai người dùng cơm, không cần bày biện, hai mặn một canh là được.

Đợi làm xong cơm, Mộc Thanh Vũ cũng đã về đến nhà.

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau dùng cơm.

Hơn nữa ăn xong còn cùng ngồi ở phòng khách, đều không biết nói chuyện gì.

Quan hệ của hai người quá xấu hổ.

Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, lại như người xa lạ.

Rõ ràng đến người yêu cũng không phải, lại cùng ngủ với nhau.

Nhìn thấy Mộc Thanh Vũ sắc mặt mệt mỏi, Tiêu Ngự suy nghĩ một lúc, vươn tay ra.

Không biết là phản ứng tự nhiên hay thế nào, Mộc Thanh Vũ dựa sát vào anh.

“Chị, tôi không phải muốn ôm chị, tôi là muốn mát xa cho chị” Tiêu Ngự cười nhạo.

“A..” Khuôn mặt thanh tú của Mộc Thanh Vũ hồng lên.

Nằm ở đùi em trai, hưởng thụ đôi bàn tay mát xa trán và đầu cho nàng.

Rất thoải mái!

Nhìn vào người đẹp bên người, Tiêu Ngự vừa mát xa vừa cảm thán.

Trong rất nhiều thủ đoạn, mỹ nhân vẫn là thủ đoạn đối phó nam nhân hiệu quả nhất.

Lớn lên xinh đẹp không phạm tội, nhưng vì vẻ đẹp của ngươi làm người khác muốn phạm tội, đó là không đạo đức rồi!

Mộc Thanh Vũ chính là loại người đó.

“Chị, đang là làm gì a?” Tiêu Ngự hỏi

“Tư bản tài chính”

Mộc Thanh Vũ nhắm mắt lại, nàng cũng không dấu diếm.

“Lợi hại” Tiêu Ngự rất ngạc nhiên.

Có thể được gọi là “Tư bản”, tài sản ít hơn đơn vị tiền trăm triệu tệ thì sẽ không dùng hai từ này. (1 tệ bằng 3600 vnd, 100 triệu tệ bằng 3600 tỷ vnd).

Chị gái tự nhiên lại là nhà siêu giàu.

“Rất nhiều tiền đi?” Tiêu Ngự thuận miệng hỏi

Mộc Thanh Vũ thuận miệng trả lời “hơn trăm tỉ nhân dân tệ “

Tiêu Ngự “…..”

Có thể chơi đùa vui vẻ chút được không?

Đợi phát hiện ra gương mặt của nàng biểu cảm không giống đùa.

Cái quái gì vậy…. Tiêu Ngự muốn chửi bậy trong lòng.

Sấm chớp ầm ầm, da đầu tê liệt, anh như đang sống trong mơ.

Anh loại người này làm cảnh sát thật lãng phí thời gian, không bằng suy nghĩ đi công trưởng vận chuyển gạch.

“Thực tế…”

Mộc Thanh Vũ mở mắt, nhìn Tiêu Ngự đang sững sờ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười kỳ lạ “em trai bây giờ mà li hôn với chị, tài sản của chị sẽ chia cho cậu một nửa, có suy nghĩ không…?”

Anh sẽ làm, nàng giữ lời.

Mẹ anh sẽ gϊếŧ chết anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


“Ngốc, tôi đùa cậu thôi”

Mộc Thanh Vũ thấy Tiêu Ngự mặt khủng hoảng, cười nói.

Nhìn nàng thành khẩn nhận sai như vậy, vậy không li hôn đi, Tiêu Ngự trợn mắt “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”

Mộc Thanh Vũ cười cười không nói.

Biệt thự nhiều phòng như thế vẫn cần hỏi?

Cậu là muốn ngủ cùng tôi!

Tại sao không lên tiếng?

Bởi vì nàng không muốn từ chối!

Nhìn thấy em trai khuôn mặt vui mừng, Mộc Thanh Vũ cảnh cáo “đừng có nổi sắc tâm, tôi sẽ báo cảnh sát”.

“Haha”

Tiêu Ngự cười to, nói “Chị, tôi chính là cảnh sát đây”

Mộc Thanh Vũ sững người lát, sau đó cũng cười.

Không có bất cứ ngại ngùng hay khoảng cách, Tiêu Ngự lập tức đi về hướng phòng Mộc Thanh Vũ.

Tắm rửa xong, Tiêu Ngự nằm trên giường Mộc Thanh Vũ, lòng thấp thỏm nghĩ, rất kích động sẽ xảy ra chuyện gì.

Sẽ phát sinh chuyện gì?

Đợi nàng tắm xong đi ra, Tiêu Ngự nhìn vào đôi mắt động lòng người của nàng, lòng anh bình tĩnh lại.

Mộc Thanh Vũ mặc quần áo ngủ khí chất vẫn như cũ lạnh lùng, nàng nhìn Tiêu Ngự rồi bước đến giường.

Tiêu Ngự vươn tay ra ôm nàng vào lòng.

“Đã hứa rồi” Mộc Thanh Vũ biểu cảm nghiêm trọng.

“Lời nam nhân có thể tin, là lợn cũng trèo cây rồi”

Tiêu Ngự cười xấu, cảm thấy thân thể Mộc Thanh Vũ cứng đờ, anh cũng không cưỡng cầu.

Anh đem nàng ôm vào lòng, hỏi “Chị, chị có biết ngày trước phụ nữ gọi bạn đời của mình là gì không?”

“Uk?”

Mộc Thanh Vũ dựa vào hõm vai anh, thân thể thả lỏng, chớp chớp đôi mắt như có nước.

“Sớm nhất gọi là Lang nhân”

“Thời Thanh gọi là Tương quân, thời Đường gọi là Lang quân, thời Tống gọi là Quan nhân, gần hiện đại gọi là Tiên Sinh, Quan chức gọi là Ông, người bình thường gọi chồng, lưu hành gọi Người Yêu…Chị, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng hợp pháp, chọn một cái trước?”

“Haha”

Mộc Thanh Vũ cười to, không nói.

“Tôi có một bí mật”.

Tiêu Ngự chuyển mắt”Muốn nghe không?”

“Không nghe”

Mộc Thanh Vũ chu mỏ “Cậu hiện tại giống như côn đồ.

Tiêu Ngự “….”

Trí thông minh quá cao, lạnh lùng trong sáng.

Ngươi đùa giỡn nàng cuối cùng chỉ mình ngươi xấu hổ.

Tiếp tục thế này, khó đảm bảo hôm nay không đối với nàng làm chuyện gì.

Ví dụ để nàng hiểu thế nào là quả dưa chuột chín.

“Đừng có được voi đòi tiên”

Nhìn rõ tâm tư Tiêu Ngự, Mộc Thanh Vũ cúi thấp đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó hôn lên một bên má Tiêu Ngự “Cho tôi chút thời gian”.

“Chị lẽ nào là chưa…?” Tiêu Ngự kinh ngạc.

Đều 28 tuổi rồi, làm sao có thể.

Mộc Thanh Vũ không nói gì, đem mặt rúc vào hõm vai Tiêu Ngự.

Hắn đi..mặt Tiêu Ngự vô cùng vui mừng.

Lão ba lão mẹ nói không sai, anh chính xác là mệnh cứt chó.

Chị 28 tuổi vẫn là trinh nữ?

Con gái cần được tôn trọng, rất quan tâm hình thức, những bước cần đi đều không thể thiếu.

Vậy, trước mắt yêu đương đã!

…………

Ngày thứ hai.

Tiêu Ngự ngủ dậy phát hiện Mộc Thanh Vũ vẫn ngủ say.

Lần này không phải giả vờ ngủ.

Nói lên nàng đã không còn tâm lý phòng ngự hắn.

Tiêu Ngự ngậm miệng, cười không ra tiếng.

Nhớ đến có một vị học bối đã nói, khi con gái có thể yên tâm ngủ trong lòng ngươi ngủ say.

Chứng minh ngươi là đủ tư cách là người che chở cho nàng, trong lòng nàng có ngươi.

Vui mừng!

Anh cúi thấp đầu, hôn nhẹ xuống khuôn mặt lạnh lùng tuyệt sắc của nàng.

Nhẹ nhàng dời giường, Tiêu Ngự rửa mặt trước, rồi ngâm nga hát đi làm bữa sáng.

Đợi bữa sáng làm sắp xong, Mộc Thanh Vũ xuống lầu.

Hai người nhìn nhau, cười.

“Chị, ngươi tới đây” Tiêu Ngự gọi một câu.

Mộc Thanh Vũ đến cạnh Tiêu Ngự,bị anh ôm vào lòng, hôn lên môi.

Rất lâu sau.

Mộc Thanh Vũ quay mặt vào lòng Tiêu Ngự.

Mặt Tiêu Ngự dụi vào tóc nàng.

“Chị, làm bạn gái tôi đi”

“…Uk”

“Hắc hắc”

“Gã ngốc”

Bắt đầu từ lúc đó, hai người chính xác là quan hệ tình nhân.

Đăng ký kết hôn trước, sau đó mới yêu đương, hành động nông nổi này ngoại trừ hai người họ.

Không ai làm thế nữa!

Như hôm trước,

Mộc Thanh Vũ lái xe đưa Tiêu Ngự đi làm.

Sau khi xuống xe, Tiêu Ngự ôm lấy nàng, gian xảo hôn một cái.

Đi vào cục hình sự, trong đầu anh đều là hình ảnh Mộc Thanh Vũ.

Nhưng mà, nên phá án rồi.

Cụ thể vụ án đổi xác như thế nào, phải điều tra cụ thể.

Lần này đi ra ngoài, Tiêu Ngự ngồi xe cảnh sát do Quách Cường lái, có chút khóc cười không được.

Quách Cường lái xe, đằng sau còn có hai lão hình sự.

Đây là nhóm điều tra của hắn hôm nay, một nhóm nhỏ.

Anh vẫn chưa đi tỉnh.

Chưa nhận huân chương hạng hai, chưa phải là giám thị, không nói đến là người quản lý.

Tiêu Ngự trong lòng nghĩ “Các ngươi đang gấp gì thề”.

Được rồi, đại đội trưởng và thầy chỉ đạo đều mắt nhắm mắt mở.

Bọn họ tình nguyện đi theo liền đi theo đi.

Xe đi ra khỏi thành phố, đi đến nhà hỏa táng.

Nhà hỏa táng loại địa điểm này, bình thường đều không ở trong thành phố, đều ở ngoại ô.

Tất nhiên, không phải là tuyệt đối.

Người hiểu biết đều biết chuyện gì đang diễn ra.

Bốn người đi vào nhà hỏa táng.

Công khai thân phận, đi vào văn phòng giám đốc.

Nhà hỏa táng không có chức vụ Tổng giám đốc xí nghiệp, cao nhất là giám đốc.

Gặp 4 vị cảnh sát,giám đốc biểu cảm rất bình tĩnh, cũng rất nghi hoặc.

“Xin chào, đội cảnh sát hình sự”

Tiêu Ngự nhìn thằng vào giám đốc”Lần này tới là để điều tra vụ án 4 năm trước”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


“Vụ án 4 năm trước?”

Con ngươi của giám đốc co rút lại, nhưng biểu cảm không thay đổi “Cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì”.

Người bình thường đều không chú ý đến con ngươi biến hóa, Tiêu Ngự mở “Đôi mắt chim ưng “ lại nhìn thấy rõ điều đó.

Quả nhiên là lão quan chức vàng bạc, Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào mắt đối phương “Ngươi chắc chắn là không nhớ chư?”

“Tôi thực sự không biết cậu đang nói gì” giám đốc bình thản mở miệng.

Tiêu Ngự không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu suy nghĩ.

Đối phương rõ ràng nhớ, tại sao lại nói dối?

Con ngươi biến đổi, nói lên anh ta nhớ rất rõ chuyện này, trong lòng khẩn trương.

Ngươi đang giấu diếm chuyện gì?

Tiêu Ngự nhìn về phía Quách Cường.

“13/09/2017 cảnh sát tiếp nhận báo án, người báo án tuyên bố…”

Quách Cường đem vụ án năm đó và điều tra của cảnh sát đọc một lượt.

Quá trình này, Tiêu Ngự từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm biểu cảm của giám đốc.

Đối phương biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

Cũng bởi vì quá bình tĩnh, làm Tiêu Ngự nổi lên nghi ngờ.

Đây là biểu hiện chột dạ, mặc dù giả vờ rất trấn định.

Nhưng thái độ nhìn thẳng không chớp mắt càng thể hiện lương tâm cắn rứt.

Có gì đó không đúng!

Phá án là như vậy, khi người tìm ra 1 vấn đề.

Giống như tìm ra một con gián, nghĩa là có rất nhiều con gián trong nhà bạn.

“OH, các cậu hỏi cái này à?”

Giám đốc điềm đĩnh gật đầu, nói giọng sửng sốt “Tôi nhớ ra rồi, chính xác có chuyện này. Tuy nhiên, nhà hỏa táng chúng tôi cũng đã đệ đơn kiện ngược những người báo án này, họ làm như vậy để tống tiền”.

“Tống tiền?”

Tiêu Ngự cười hỏi “Tống tiền cái gì vậy? ai muốn tống bao nhiêu tiền?”

“Đây…”

Giám đốc biểu cảm thay đổi, lắc lắc đầu “Tôi không thể nhớ rõ chuyện 4 năm trước…’

Là nhớ không rõ, hay là ngươi cố tình chuyển hướng chú ý của cảnh sát?

“Vậy được, chúng tôi có thể vào xem bên trong một lúc không?”

Tiêu Ngự bình tĩnh nói “Ví dụ như lò hỏa táng”.

“Đương nhiên không thể”

Giám đốc nhíu mày” Lò hỏa táng chúng tôi có quy định, người ngoài…”

Lệnh khám xét, được một vị lão hình sự đưa ra khỏi cặp.

Nhìn thấy lệnh khám xét, giám đốc im lặng, biểu cảm của anh ta thay đổi liên tục.

“Chúng tôi không phải đến để dạy luật, dạy đạo lý cho các ngươi”.

Tiêu Ngự thờ ơ” Chúng tôi là cảnh sát, hãy hợp tác điều tra”

Bình thường,lệnh khám xét chỉ được cấp sau khi các tình tiết của vụ án đã được xác nhận, và viện kiểm soát sẽ ban hành các lệnh đó.

Trường hợp đặc biệt,đội hình sự cũng có thể ban hành.

Mặt giám đốc khó coi, nhìn chằm chằm Tiêu Ngự “Đồng chí nhỏ, thực tế cảnh sát các ngươi, có nói đạo lý sao?”

“Đạo lý gì?”

Tiêu Ngự bình tĩnh đáp “Là đạo lý của ngươi lớn, hay là pháp luật của đất nước lớn?”

Giám đốc mặt biến sắc, không nói chuyện nữa.

“Đi”

Tiêu Ngự không quan tâm anh ta nữa, ra khỏi văn phòng, dẫn các cảnh sát viên khác đi kiểm tra lò hỏa táng.

Nếu khi bắt đấu anh chỉ cảm thấy đối phương có vấn đề.’

Bây giờ chắc chắn cả nhà hỏa táng có vấn đề.

Vấn đề không nhỏ!

……….

Đi vào bên trong, đầu tiên là nhà tang lễ, một nhà tang lễ nhỏ, nơi người nhà cử hành tang lễ.

Tiêu Ngự và mọi người tình cờ nhìn thấy một thi thể bị đẩy vào lò thiêu.

Các nhân viên rất ngạc nhiên khi thấy cảnh sát ở đó.

“Đừng căng thẳng, chúng ta chỉ quan sát một lúc”.

Ra hiệu cho hai hình sự ở bên ngoài, Tiêu Ngự,Quách Cường và các nhân viên bước vào trong lò thiêu.

Có tổng hai nhân viên trong đó, họ bị sốc khi nhìn thấy cảnh sát.

Phản ứng của những người này không bình thường.

Nhìn thoáng qua thấy hợp lý, nhưng nếu nhìn kỹ,sẽ phát hiện ra manh mối.

Các nhân viên không bình tĩnh như giám đốc của họ, khi Tiêu Ngự nhìn họ, họ có chút không dám nhìn lại Tiêu Ngự.

Các anh sợ cái gì?

Vẻ mặt của Tiêu Ngự rất bình tĩnh, anh nháy mắt với Quách Cường.

Trong vài giây bên kia đã hiểu và ra ngoài điều tra.

Tiêu Ngự ở trong lò thiêu và theo dõi quá trình hỏa táng.

Nhìn làm da dầu hắn đếu nổi lên!

Lò hỏa táng là điểm dừng chân cuối cùng phải đến trong đời mỗi người.

Lò hỏa táng là địa điểm ai cũng sợ hãi, quy trình hỏa táng cũng rất…

Đầu tiên cho thi thể vào túi bóng dùng 1 lần. các lò hỏa táng cũng được chia thành lò thường và lò xanh, tùy theo số tiền và công nghệ.

Sau khi cho thi thể vào, tiếp theo là quá trình hỏa táng.

Lúc này cơ thể sẽ bị phôi thép hoặc lưỡi dao bẻ gẫy, nội tạng chảy ra ngoài.

“Nếu không bẻ gẫy,xác sẽ bị phát nổ do nhiệt lượng tỏa ra khí đốt”

Sau đó dầu diesel hoặc xăng sẽ được phun lên xác chết và thực sự được đưa vào cửa lò.

Bằng cách này xác chết sẽ được phân hủy hết sau khi đốt tầm nửa giờ.

Tầm một giờ sau, cánh cửa lò hỏa táng gần như cháy đỏ bốc ra nhiều khói trắng, có mùi thịt và xương cháy.

Sẽ có một tấm đẩy đặc biệt để đẩy tro cốt ra ngoài và đưa vào các rãnh kim loại.

Hài cốt biến thành bột xương và vụn xương.

Nếu gia đình yêu cầu, nhân viên sẽ xay hài cốt thành bột, tất nhiên có một khoản phí.

Nếu không, người nhà có thể trực tiếp lấy tro cốt về,

Đây là toàn bộ quá trình hỏa táng.

Bước ra khỏi lò hỏa táng, Tiêu Ngự gần như mất khả năng quản lý cảm xúc.

Hít sâu, trợn mắt.

Không sợ hãi, không sợ hãi.

Chỉ khi dám điên đảo càn khôn, mới dám dũng cảm tiến lên.

Lá gan không đủ lớn, còn đòi làm cảnh sát!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Ngoài lò hỏa táng, ba lão hình sự đang đứng đợi chỉ thị của Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự mặt lạnh, giơ tay nghe điện thoại.

Ai gọi điện tới?

Trong hệ thống cảnh sát có một vị phó văn thư.

Người này anh không quen,lại biết sđt của anh, gọi điện tới.

Trong thời gian điều tra vụ án, có mục đích gì không cần nói cũng biết.

“Xin lỗi, anh trực tiếp gọi điện cho đội trưởng của tôi đi”

Tiêu Ngự lạnh lùng mở miệng “Đại đội trưởng mở miệng, chúng ta lập tức thu đội về”.

Nói xong cúp điện thoại.

Là giám đốc nhà hỏa táng tìm người đi?

Mong muốn cầu cứu mạnh mẽ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng của con người?

Ngươi càng như thế ta càng thích thú.

Nhưng mà…

Một số người như mã QR, không quét thì không biết là vật gì.

Càng không nói ngươi chỉ là văn thư, ngươi là sếp của ta thì sao nào?

Ngày hôm qua Quách Cường nói với hắn vụ án này “Kháng cự lớn”.

Tiêu Ngự đã nghĩ đến nhân quả và chuẩn bị.

Đại đội trưởng sẽ gọi cho hắn sao?

Đừng làm loạn.

Tuy chưa tiếp xúc lâu nhưng Tiêu Ngự biết đại đội trưởng là người thẳng thắn, chính trực, vẫn là người cực kỳ ngay thẳng.

Làm thế nào để miêu tả nó?

Làm người không đủ khéo léo, tính cách có chút mãng phu.

Triệu Trường Sơn tức giận cũng chỉ nói: là anh em đi chém người với ta.

Anh ta giỏi giải quyết các vụ án, nhưng tính kế người lại không thông, lĩnh vực chuyên môn khác nhau.

Nằm ngoài dự đoán của Tiêu Ngự.

Triệu Trường Sơn thực sự gọi cho anh.

“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?” Tiêu Ngự cảm xúc phức tạp.

Tôi đã nhìn lầm anh?

“Yên tâm phá án, có chuyện gì tôi làm đội trưởng sẽ gánh cho cậu, tôi chưa có chết, ai cũng không được đến. cúp máy”.

Triệu Trường Sơn lập tức tắt máy.

Mắt Tiêu Ngự lập tức sáng lên, mắt trong người anh sục sôi.

Anh thích kiểu sếp như thế này, quá bao che cho cấp dưới!

“Anh Lý, đi kiểm tra gã giám đốc này”

Tiêu Ngự quay đầu phân phó một lão hình sự “Biết kiểm tra gì không?”

“Biết” hình sự mở miệng cười, quay đầu đi.

Còn có thể kiểm tra gì?

Nguồn thu nhập, điều kiện sống, số lượng tài sản không rõ nguồn gốc.

Quách Cường và một hình sự khác nhìn nhau mỉm cười.

Gã giám đốc này thực sự sắp chết, cũng cảm nhận được Tiêu Ngự đang rất tức giận.

Bình thường loại điều tra vặt vãnh này hình sẽ không nhúng tay, vì đây là công việc của cảnh sát kinh tế.

Chỉ cần nhúng tay vào, là muốn đè chết ngươi.

Muốn tìm người gây áp lực phải không? Muốn chơi trò cản trở?

Tao sẽ gϊếŧ mày trước, mày còn chơi thế nào nữa?

……………

“Anh Lưu, đem camera kiểm tra hết”

Tiêu Ngự nhìn hình sự khác.

“Ok” hình sự dời đi.

Hai thành viên còn lại của tổ, một là Lý Hâm, 37 tuổi thanh tra cảnh sát cấp 3.

Một người là Lưu Hồng Kiều, 35 tuổi giám thị cấp 1.

Giống như Quách Cường họ đều là lão làng trong đội hình sự với năng lực điều tra vụ án mạnh.

Năng lực của Tiêu Ngự mọi người đều nắm rõ.

Ghép hắn và 3 thành viên có kinh nghiệm thành một nhóm.

Có thể tưởng tượng ra, nhóm này mạnh như thế nào.

Đội cảnh sát hình sự cũng muốn thành lập trong nội bộ một “Nhóm trọng án”, sau này sẽ chuyên phá các vụ án đột xuất và nghiêm trọng trong tương lai.

Cho dù sau này Tiêu Ngự lên tỉnh lĩnh thưởng về không được thăng làm giám thị, không được thành quản lý.

Anh vẫn là nhóm trưởng nhóm này.

Năng lực quá mạnh.

Phân phối xong, Tiêu Ngự và Quách Cường đi một vòng nhà hỏa táng kiểm tra, không phát hiện điểm hoài nghi.

Chuyện này rất không đúng.

Gã giám đốc kia chắc chắn có vấn đề.

Nhân viên ở đây cũng có vấn đề.

Không cần nhắc đến nhà hỏa táng này, vấn đề chắc chắn không thiếu.

Người như thế nào mà khi nhìn thấy cảnh sát sẽ lo sợ?

Không phạm pháp sẽ sợ hãi sao?

Khi không có manh mối nào, Tiêu Ngự sẽ không đưa người đi thẩm vấn.

Không biết đối phương phạm tội gì, hỏi cái gì?

Bước vào khu tang lễ nhỏ của nhà hỏa táng, Tiêu Ngự nhìn thấy nhân viên đang giải thích gì đó với người nhà.

“Rất là xin lỗi, nhà hỏa táng thường đang được sửa chữa, lãnh đạo quyết định thời gian này sẽ sử dụng nhà hỏa táng xanh” nhân viên cười nói.

“Liệu có đắt hơn nhiều không?” một thành viên trong gia đình hỏi.

“Đừng lo lắng, anh không cần phải trả thêm bất cứ chi phí nào,nó được tính như lò hỏa táng thông thường” nhân viên giải thích.

Gia đình đồng ý.

Cuộc trò truyện này rất bình thường, có vấn đề gì vậy?

Tại sao Tiêu Ngự lại để ý nó?

Anh vừa ở trong lò hỏa táng và xem một vụ hỏa táng.

Lò hỏa táng đã hỏng, sao không nhanh chóng sửa chữa?

Sao anh không nhìn thấy nhân viên sửa chữa nào?

Giảm chi phí và cho người nhà sử dụng lò hỏa táng xanh đắt hơn?

Lò hỏa táng có phải là nơi làm việc thiện không?

Những câu hỏi và trả lời dường như hợp lý của nhân viên nhà hỏa táng, lại nhìn đâu cũng bất hợp lý.

Vấn đề ở đâu?

Tiêu Ngự quay lại lò hỏa táng và hỏi một nhân viên

“Lò hỏa táng thông thường đã hỏng bao lâu rồi?”

“Gì?”

Người nhân viên sửng sốt trước câu hỏi này, lo lắng nói:”buổi sáng nay hỏng”

Hỏng buổi sáng nay?

Trùng hợp vậy?

Hỏng thì hỏng rồi, ngươi lo lắng cái gì?

Tiêu Ngự đang định mở miệng hỏi.

Lưu Hồng Kiều người đi lấy camera giám sát lò thiêu quay lại “Thủ trưởng,có vấn đề”

Ừm?

Tiêu Ngự hai mắt sáng, trực tiếp lấy máy tính bảng do anh Lưu đưa.

Mở camera giám sát và xem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Camera giám sát lò hỏa táng thực sự có vấn đề.

Nhà hỏa táng là có xe chuyên dụng để chở thi thể.

Người nhà phải chi tiền khi dùng loại xe này.

Đương nhiên, người nhà cũng có thể tự dùng xe chở tới, đây là tình huống đặc biệt.

Người bình thường vẫn chọn xe của nhà hỏa táng.

Vấn đề xuất hiện,liên tiếp xe vận chuyển hài cốt xuất hiện.

Bình thường loại xe này, khi có thi thể mới đi ra ngoài.

Một lượt ra một lượt vào. Rất hợp lý.

Vấn đền không hợp lý xuất hiện đây rồi.

Nhà hỏa táng quy định mỗi ngày mỗi ngày hỏa táng tối đa 24 thi thể, tình huống mà cả hai lò đều được mở tối đa.

Chuyện này không khác được, hỏa thiêu mỗi thi thể cần 1 tiếng.

Nhân viên cũng cần nghỉ ngời, cơ bản buổi tối không làm.

Người nhà cần liên hệ đặt trước thời gian, sắp xếp hỏa táng.

Đúng thế, ngươi không nghe nhầm, cần đặt lịch hẹn.

Nhà hỏa táng có 3 chiếc xe chuyên dụng chở hài cốt.

Tình huống bình thường mỗi ngày ra ngoài nhiều nhất 24 lượt, không sai đi?

Vấn đề xuất hiện ở số lượt xe ra ngoài ở trên camera.

Lưu Hồng Kiều đã kiểm tra camera giám sát 30 ngày.’

Bộ phận giám sát bình thường, lưu trữ dữ liệu từ 20 ngày đến 3 tháng, sau đó sẽ được làm sạch dữ liệu và thay thế dữ liệu mới.

Ví dụ như trong các khu dân cư, hầu hết camera giám sát được giới hạn lưu trữ trong vòng 2 tháng.

Nhà hỏa táng ít nhất là một doanh nghiệp nhà nước, camera giám sát chỉ được lưu trữ trong vòng 1 tháng, bản thân nó đã không hợp lý.

Tuy nó không hợp lý nhưng ngươi cũng không tìm ra vấn đề.

Nhưng mà số lượt xe ra vào lại không đúng.

Người 1 ngày đi xe ra 24 lần, kể cả có nhiều hơn vài lượt cũng không sao.

Thông qua camera giám sát, xe của nhà hỏa táng số lượt đi ra ngoại lại cao hơn bình thường đến 40 lần?

Bình quân ngày, mỗi ngày 30 lượt.

Tại sao? Ngoài vận chuyển hài cốt,ngươi còn vận chuyển gì nữa?

Thân là lão hình sự, Lưu Hồng Kiều nhìn ra vấn đề sau liền lập tức báo cho Tiêu Ngự.

Hiện tại Tiêu Ngự đang nhìn camera giám sát, nhìn chiếc xe ra ra vào vào nhà hỏa táng.

Loại xe này đều gắn thêm hai chữ “xe tang lễ’

Thuận tiện cho việc vận chuyển hài cốt.

Tối đa mỗi ngày có 24 thi thể được hỏa táng. Những lần xe nhiều hơn kia họ chở gì?

Kỳ lạ hơn chỉ vào không ra.

Chả nhẽ là làm việc cá nhân?

Không!

Việc đưa hài cốt vào lò hỏa táng được thực hiện theo quy trình, có công an lập biên bản.

Sau khi một người qua đời, gia đình hoặc đơn vị thân thích phải làm giấy chứng tử.

Trường hợp bệnh nhân tử vong ở bệnh viện được bệnh viện cấp giấy chứng tử.

Sau đó nộp giấy chứng tử để được nhận giấy chứng nhận hỏa táng.

Cuối cùng là hỏa táng!

Thiếu bất cứ quy trình nào đều không được, không có khả năng tồn tại “việc cá nhân”.

Đây là phạm pháp.

Lãnh đạo bảo làm như thế,

Nhân viên có dám làm không?

Cho dù nhân viên dám, tất cả các nhân viên đều dám?

Nếu không, không thể đi đường mà không có tiếng gió.

Trừ khi…

Tiêu Ngự hít một hơi thật sâu, da dầu tê dại.

Ổ án kiện!

Thế nào là ổ án?

Tất cả đều phạm tội!

Tiêu Ngự có thể nghĩ ra chuyện này, ba lão hình sự làm sao lại không nghĩ ra?

Khuôn mặt của mọi người trở nên khó coi.

“Tôi vốn tưởng đó chỉ là một vụ án nhỏ, nhưng hóa ra…

Một khả năng xấu là có sẽ nhổ bỏ cả một doanh nghiệp nhà nước.

Đây là nhịp điệu sẽ phá vỡ trời đất.

“Vậy bọn họ cuối cùng đã làm gì?”

Tiêu Ngự hít sâu, nhìn ba vị lão hình sự.

Mọi người mặt đối mặt, tim nhảy thịch thịch.

Nhà hỏa táng có thể tiếp xúc với loại phạm pháp nào?

Chỉ có một.

Đổi xác!

Nghĩ đến đây, sắc mặt bốn người lập tức lạnh như băng.

Sao ngươi dám mạo phạm thân thể người chết?

Mặc dù vẫn chưa rõ vụ án cụ thể như thế nào.

Nhưng vụ án này có khả năng vượt quá khả năng khống chế.

Lại có khả năng xảy ra chuyện lớn.

Tiêu Ngự trầm mặt cầm điện thoại gọi cho Triệu Trường Sơn.

Loại vụ án này không phải một cảnh sát nhỏ có thể điều tra.

Cần báo cấp trên.

“Cái gì?”

Triệu Trường Sơn nghe điện thoại, nghe kết quả lập luận của Tiêu Ngự xong, sợ trắng mặt “Ổ án? Doanh nghiệp quốc gia? Nhà hỏa táng?”

“Đúng vậy”.

Tiêu Ngự trầm giọng “Mặc dù chưa có điều tra ra bọn họ cụ thể đã làm gì, nhưng có thể chắc chắn nói, chỉ cần điều tra ra, bọn họ một người cũng không chạy thoát được. Đội trưởng… vẫn tiếp tục điều tra sao? Tôi sợ nêu điều tra ra kết quả, cái mũ của anh không giữ được nữa.”

Giống như Tiêu Ngự đã nghĩ qua.

Phát hiện 1 con gián, nhà của ngươi có thể có rất nhiều gián.

Ví dụ nhà hỏa táng này có vấn đề, lại còn là vấn đề lớn.

Vậy thì nhà hỏa táng toàn quốc đều gặp hạn theo.

Sau đó, một nhóm lãnh đạo lớn sẽ gặp hạn theo.

Lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước không phải là lãnh đạo?

Có biết phải đắc tội với bao nhiêu người không?

Đội điều tra hình sự chỉ là một đơn vị nhỏ xử lý vụ án.

Chỉ với bờ vai của Triệu Trường Sơn, anh có thể chống lại sao?

Là người được boss bảo vệ, anh không được hố boss, để boss gặp nạn.

Quan hệ lợi hại phải nói rõ ràng.

Nếu kiểm tra, kiểm tra thế nào, kiểm tra đến mức độ nào?

Nếu Triệu Trường Sơn sợ, anh cũng không dám tiếp tục.

Tiêu Ngự nhất định sẽ không oán trách, bản chất của con người.

Nhưng anh sẽ viết đơn xin dời cục hình sự.

Bây giờ, là lúc để kiểm tra lòng người.

“Tra, điều tra lớn “

Trầm mặc nửa ngày, Triệu Trường Sơn nghiến răng nghiến lợi nói “Toàn đội sẽ hỗ trợ ngươi, áp lực ta gánh”.

Tắt điện thoại, Tiêu Ngự cười.

Đi theo người sếp như vậy.

Vẫn còn có gì dể do dự nữa.

Một chữ, Làm!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom