Cập nhật mới

Dịch Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Sơn Quân 2


Vương Thăng nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ thì nói: “Lý gia gia, Chu thúc, Trịnh thúc, mọi người không cần phải như thế, các ngươi đều là nhìn thấy ta trưởng thành, cũng giúp đỡ ta rất nhiều, giống như Lý thúc bọn họ là được rồi!”Nghe nói như thế, Lý Bằng nhớ tới lúc Vương Thăng vẫn còn là một thằng nhóc đòi ăn ở trước mặt mình, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Ông hiểu rõ cho dù trở thành võ giả thì Vương Thăng cũng vẫn là Vương Thăng.

“Là ta trông mặt mà bắt hình dong rồi!”Lý Bằng cảm thấy bản thân sống hơn năm mươi năm rồi, vậy mà là lần đầu tiên không nghĩ thông suốt, trong nháy mắt cảm thấy có chút bùi ngùi.

Đương nhiên Chu Chu Chính Văn cũng nhìn thấy sự lo lắng trước đó của Lý Bằng, vốn định an ủi một chút.

Kết quả bản thân Vương Thăng đã giải thích rõ, thế này thì dễ xử lý rồi.

“Ha ha, lần này Vương Thăng vào núi chủ yếu là chị trách nhiệm bảo vệ các ngươi, các ngươi mới là chủ lực, thả lỏng tâm trạng của mình đi.


”Trưởng thôn vừa nói như vậy, quả nhiên ba người đã thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy có chút kích động.

Đây chính là võ giả đó!Bọn họ lại có vinh hạnh được một võ giả bảo vệ.

Mãi cho đến lúc xuất phát, bọn họ đi đường cũng còn có chút lâng lâng.

Có điều sau khi tiến vào trong núi, tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác.

Vương Thăng cũng biết tại sao, ở thế giới này, thú hoang trong núi có thể hung dữ hơn nhiều so với kiếp trước của hắn, nếu không cũng sẽ không sinh ra loại mãnh thú có thể sánh với võ giả như Sơn Quân.

Thợ săn dày dặn kinh nghiệm đều có thể tránh đi nguy hiểm thông qua mọi manh mối, nếu không gặp phải loại mãnh thú này thì hoặc là sẽ có số trời trong người, hoặc là cũng chỉ có thể chọn một kiểu chết đẹp đẽ một chút, xem xem có thể chém mãnh thú được hai đao hay không.

Hơn nữa, lần này, cho dù có sự hiện diện của võ giả như Vương Thăng đây, bọn họ cũng rất cẩn thận.

Thợ săn lang thang trong núi, chưa bao giờ giao tính mạng của bản thân vào trong tay người khác cả.

Đúng là bởi vì sự cẩn thận này, đoàn người đã đi đường rất thuận lợi, trên đường không hề gặp phải nguy hiểm gì.

Ba giờ sau, bọn họ đã hoàn toàn đi vào chỗ sâu trong núi lớn.


Lúc này, Vương Thăng chỉ có thể đi theo lão thợ săn tiến về phía trước, bởi vì hắn phát hiện hình như bản thân đã lạc đường rồi, nếu đám thợ săn bỏ hắn lại mà nói thì thậm chí quay lại đường cũ mà hắn cũng chẳng làm được.

Rõ ràng cảm thấy bản thân đã nhớ rõ đường rồi, nhưng vừa nhớ lại, hắn phát hiện không hề nhớ được gì hết.

Chẳng lẽ hắn là một tên mù đường sao? Sao trước đây không phát hiện, chắc chắn là nồi của nguyên chủ.

Cũng may hắn đã dùng ý chí mạnh mẽ đè ép suy nghĩ muốn vào núi tìm kiếm mãnh thú để thực chiến trước đó, nếu không mà nói, bây giờ hắn còn không biết ở nơi nào đâu!Hắn nhất định phải mau chóng theo sát đám người Lý Bằng.

Vương Thăng vừa âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Đoàn người tiếp tục tiến vào, giữa đường nghỉ ngơi ăn một chút lương khô xong, lại đi thêm hơn một giờ nữa, Lý Bằng mở miệng nói: “Rất nhanh sắp đến rồi!”Tinh thần của mọi người phấn chấn lên, cuối cùng cũng sắp tới rồi sao?Đi vào núi lâu như vậy rồi, ngoại trừ Vương Thăng ra, thân thể và tinh thần của đám người đã vô cùng mệt mỏi, cũng may không gặp phải nguy hiểm gì đó, nếu không bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.

Nếu bây giờ đã tới, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn nghỉ ngơi rồi.


Lúc mọi người ở đây định bụng tiếp tục tiến bước, hình như Lý Bằng đã phát hiện ra gì đó, nhanh chóng đi đến một bụi cỏ trước mặt.

Mọi người lập tức cảnh giác, Vương Thăng lại dứt khoát đến bên cạnh Lý Bằng.

“Lý gia gia, có phát hiện cái gì sao?”Hắn nhìn thấy Lý Bằng đang xem xét gì đó, hình như là phân của động vật nào đó, một đống rất lớn.

Sắc mặt của Lý Bằng nghiêm lại, chậm rãi thốt ra hai từ: “Sơn Quân!”Sơn Quân, quân vương trong núi, cũng chính là con hổ ít nhất có sức mạnh của võ giả cấp ba.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Ăn Ý


Vương Thăng rất tò mò Lý Bằng làm thế nào để đưa ra phán định, một đống phân của động vật có thể nói rõ cái gì sao?“Lý gia gia, ngươi làm thế nào để xác nhận đây là dấu vết mà Sơn Quân để lại thế?”Lý Bằng đứng lên, nhìn về phía mọi người rồi nói: “Phân này là phân của con hổ, Vận Thăng thì không nói, nhưng mấy vị các ngươi chắc chắn có thể khẳng định được chứ?”Mấy người thợ săn Lý Văn Quang gật đầu.

Bọn họ thường xuyên vào núi, sẽ quen thuộc phân của từng loại động vật, như vậy thì bất kể là đối với tìm kiếm con mồi hay là tránh né mãnh thú cũng có trợ giúp rất lớn.

Nhưng mà kinh nghiệm của bọn họ cũng chẳng đủ để phán đoán ra là phân của con hổ bình thường hay là phân của Sơn Quân.

Vì thế, bọn họ đều nhìn về phía Lý Bằng với ánh mắt tò mò.

Lý Bằng tiếp tục nói: “Sơn Quân và hổ bình thường có một chỗ khác nhau rất lớn, đó chính là khả năng tiêu hóa của Sơn Quân đã xảy ra biến dị, cho nên phân của chúng nó vô cùng “tinh khiết”, chủ yếu không có thứ gì còn sót lại, biểu hiện rõ ràng nhất chính là lông trong phân, mọi người xem ở trong này có râu lông gì hay không?”Mọi người vừa nhìn, quả đúng là như vậy.

“Con hổ sẽ ăn cỏ để thải lông và xương không thể tiêu hóa ra ngoài, nhưng Sơn Quân không cần vì chúng nó có thể trực tiếp tiêu hóa hết sạch, hoàn toàn không còn gì sót lại.


”Vương Thăng bừng tỉnh hiểu ra, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vài kiến thức ở kiếp trước.

Mèo, chó và các loại động vật tương tự đều sẽ liếm lông, cho nên sẽ ăn cỏ để hỗ trợ thải lông ra, hổ thuộc họ mèo cũng có thói quen này.

Nhưng đống phân bị Lý Bằng gạt ra trước mặt hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của sợi lông nào.

Hoặc là con hổ này không liếm lông, hoặc là khả năng tiêu hóa của con hổ này vô cùng ghê gớm, bất kể là loại nào cũng chứng minh con hổ này không tầm thường.

Lại kết hợp với phán đoán của thợ săn lão luyện là Lý Bằng, chuyện ở lân cận chỗ này có Sơn Quân sinh sống gần như có thể khẳng định được.

Lần này, mọi người lại bắt đầu rối rắm.

Là tiếp tục tiến bước hay là rút lui quay về đây?Lý Bằng nhìn về phía Vương Thăng, nói: “Vận Thăng, ngươi có thể đối phó với Sơn Quân không?”Vương Thăng lắc đầu, đáp: “Ta cũng chưa từng thật sự đối phó với Sơn Quân, không thể khẳng định có thể hay không.

”Bây giờ hắn hoàn toàn không biết hắn là võ giả cấp mấy, chỉ biết là sức mạnh của bản thân đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với ban đầu.

Nhưng có thể đối phó với Sơn Quân có thể sánh với võ giả cấp ba hay không thì bản thân hắn cũng không nắm chắc.

Sau khi Lý Bằng nhận được câu trả lời này, cân nhắc trong chốc lát, sau đó lên tiếng: “Rút lui, quay về thôn, không cần mạo hiểm như vậy.


”Nếu Vương Thăng nói bản thân chắc chắn có thể đối phó được, ông vẫn sẵn lòng tiến lên phía trước.

Nhưng Vương Thăng cũng không chắc chắn, vậy chỉ có rút lui thôi, dù sao mạng là của bản thân.

Nghe xong lời chỉ huy của Lý Bằng, mấy vị thợ săn đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật ra lúc nghe thấy ở lân cận nơi này có Sơn Quân, bọn họ cũng đã muốn rút lui rồi.

Vương Thăng cũng có tâm trạng gần giống như thế, hắn không thích làm chuyện chưa nắm chắc, có điều khác với thợ săn, trong lòng hắn còn có một chút thất vọng, cơ hội thực chiến vừa mất rồi.

Có điều an toàn mới là điều quan trọng nhất, vì thể hắn đi theo đám người Lý Bằng quay về đường cũ.

Dọc đường, mọi người đều đi rất nhanh, mãi cho đến khi đi được quãng đường mất một giờ mới hơi thả lỏng, bắt đầu nói chuyện.

Tất nhiên, chủ đề trao đổi là con Sơn Quân lúc nãy.


“Lão Lý vẫn thật là lợi hại, vậy mà có thể để phân biệt ra sơn quân hay là hổ thông qua phân, lão cha kia của ta chưa từng dạy ta chút nào.

”Người nói chuyện là Lý Văn Quang, cho đến thế hệ này của Lý Vĩnh Phong, chủ yếu nhiều đời làm thợ săn, rất nhiều kinh nghiệm săn thú đều là do người xưa truyền lại.

Nhưng ông ta cũng chưa từng học được thứ này.

Lý Bằng nhìn thoáng qua Lý Văn Quang, sau đó mở miệng nói: “Học cái này có ích gì? Ngươi cảm thấy bản thân nhìn thấy phân của hổ bình thường sẽ không cần tránh né sao?”“! ”Những lời này của ông đã trực tiếp khiến tất cả thợ săn ở đây đều rơi vào yên lặng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Vậy Chiến Thôi


Nguyên tắc thật sự là như vậy.

Cho dù thợ săn bình thường nhìn thấy phân của con hổ bình thường thì chủ yếu cũng để tránh né trước tiên, không ai lại đi đá chọi với đá.

Cho nên chỉ cần nhận biết đây là phân của hổ, có biết cụ thể là cái gì hay không cũng chẳng sao cả.

Chỉ có thể nói không hổ là lão thợ săn, vừa nhìn đã biết rõ ràng.

Mọi người tiếp tục tiến bước, nhưng chỉ mới đi được một quãng đường ngắn, một tiếng gầm gừ đột nhiên truyền đến.

“Gào!”Tiếng gầm gừ này thật lớn, lại tựa như cách rất gần, khiến mấy người thợ săn bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt, thậm chí gây ra mất thính giác tạm thời.

Ngay sau đó, một làn sóng không khí ập tới, khiến mấy người vốn đang có chút đứng không vững bởi vì choáng váng ngã thẳng xuống đất.


Người duy nhất vẫn có thể đứng vững chỉ còn Vương Thăng có sức mạnh võ giả.

Hắn nhìn về phía vị trí phát ra âm thanh với vẻ mặt nặng nề.

Rất nhanh, một bóng dáng thật lớn đi từ trong bụi cây ra.

Đây là một con hổ to lớn, thân hình dài hơn năm thước, khác với những con hổ bình thường khác, bọn họ có thể nhìn thấy được cơ bắp trên tứ chi của con hổ này, đủ để chứng minh đây là sự cường tráng của hổ.

Điều khiến người khác chú ý vẫn là màu sắc của con hổ này, đây là một con bạch hổ.

Bộ lông trắng muốt như tuyết xen lẫn vài đường vằn màu đen, khiến trong vẻ hung tợn này có thêm một chút tao nhã và xinh đẹp.

Có điều, tất cả mọi người ở đây đều không có lòng dạ thưởng thức một chút tao nhã này.

Vương Thăng và Lý Bằng nói ra hai chữ gần như cùng một lúc: “Sơn Quân!”Biểu hiện vừa rồi của con hổ cường tráng này không phải là chuyện mà một con hổ bình thường có thể làm được, gầm gừ mang theo sóng khí, chỉ có thể là Sơn Quân có sức mạnh võ giả làm được.

Mọi người lại nhìn đến thân hình.

Thân hình dài hơn năm thước, gần như là gấp đôi hình thể trung bình của hổ bình thường.

Vương Thăng ở trước mặt con Sơn Quân này trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé.


Mấy người thợ săn đã không nhịn được mà run rẩy, sao bọn họ lạ xui xẻo như vậy, vào núi một chuyến mà lại gặp phải Sơn Quân chưa hề xuất hiện trong mấy chục năm rồi.

Bọn họ còn có thể sống sót ra ngoài không?So với sự sợ hãi của bọn họ, Vương Thăng có sức mạnh trong người, lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Lý gia gia, Lý thúc, các ngươi đi trước đi, ta sẽ đi sau cùng!”Lúc này, mọi người mới nhớ ra, trong nhóm bọn họ còn có một võ giả, dường như đã có chút hy vọng.

Lý Vĩnh Phong lại có hơi lo lắng, hắn ta chỉ biết một ít chi tiết của Vương Thăng, Vương Thăng có năng lực đối phó với Sơn Quân có thể sánh với võ giả cấp ba hay không?Nhưng bây giờ không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, nhất định phải nhanh chóng chạy trốn, ở lại sẽ chỉ liên lụy đến Vương Thăng mà thôi.

“Vận Thăng, xin hãy cẩn thận một chút!”Tất cả mọi người ép buộc ngăn chặn hai chân đang run rẩy của mình, bắt đầu rút lui.

Bình thường, những loại mãnh thú như hổ sẽ bắt đầu tấn công lúc có người đưa lưng về phía chúng nó.

Vương Thăng cũng đã chuẩn bị xong để ra tay, nhưng Sơn Quân cứ thả đám người Lý Văn Quang đi như vậy.

Hành động này đã chứng tỏ một vài suy nghĩ của Vương Thăng.

“Quả nhiên, con Sơn Quân này nhằm vào ta mà tới!”Từ khi Sơn Quân bắt đầu xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi người hắn, hắn vốn tưởng là ảo giác, nhưng bây giờ xem ra là sự thật rồi.


Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Sơn Quân chính là hắn!“Gào!”Sơn Quân lại gầm lên một tiếng, lao về phía Vương Thăng y hệt một chiếc chiến xa.

Nhìn thấy Sơn Quân tràn ngập chiến ý, dường như Vương Thăng đã hiểu được gì đó.

Giấu tài năng trong người, sát tâm tự dấy lên!Bất kể là Vương Thăng hắn, hay là Sơn Quân, nắm giữ sức mạnh to lớn, thật ra ở sâu tận đáy lòng sớm đã không nén được sự rung động trong lòng!Một người một thú, bỗng nhiên có ăn ý.

Vậy, chiến thôi!Khí thế của Sơn Quân như cầu vồng, thân hình như đỉnh núi khuynh đảo vòm trời, nương theo khí thế to lớn đè xuống Vương Thăng.

Cơ thể khổng lồ năm thước khiến Vương Thăng giống như con kiến, tựa như hắn không hề có năng lực phản kháng gì.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Có Nhận Thua Không


Nhưng Vương Thăng chẳng những không sợ hãi chút nào, ngược lại còn bị khơi dậy tinh thần hiếu chiến.

“Ha!”Hắn hét lớn một tiếng, không sử dụng bất cứ chiêu thức gì, vận dụng kỹ xảo phát lực của Bát Cực Quyền, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, nắm đấm nghênh đón hổ trảo của Sơn Quân.

Hồng hộc!Giữa một người và một thú, sức mạnh đơn thuần lao vào nhau, tạo ra từng đợt sóng không khí, những bụi cây xung quanh đều bị bẻ gãy như thể đã chịu đựng công kích mạnh mẽ, gần như chỉ trong nháy mắt, từ màu xanh tươi dồi dào đã biến thành một mảnh trơ trụi.

Hai bên giằng co một lúc, Vương Thăng bị đánh lui, chân giẫm trên mặt đất bị trước ra xa mấy thước, hình như sức lực có chút thu kém hơn.

Nhưng thật sự chỉ như vậy sao?Nếu như nhìn đôi mắt của hai bên, sẽ phát hiện trong đó tràn ngập kích động.

Đây là đối thủ ngang vai ngang vế!“Gào ~”Lại thêm một tiếng gầm gừ, Sơn Quân lại lao đến!Nó bày ra tư thế mãnh hổ xuống núi, tập trung tất cả sức mạnh của bản thân, bùng nổ ngay trong một khắc xuống núi kia.

Trong lúc ngẩn ngơ, Vương Thăng nhìn thấy một hư ảnh bạch hổ khổng lồ đánh về phía bản thân, giống như muốn cắn nuốt mọi thứ của mình.


Nhưng đúng lúc này, Nội Đan thuật điều khiển khí huyết chi lực trong cơ thể khẽ chuyển động, đánh thức hắn.

Mà lúc này, cự trảo của Sơn Quân đã cách hắn chưa đầy một thước.

“Tốt lắm!”Vương Thăng không lùi mà tiến tới.

Bát Cực Quyền – Bát đại chiêu thức, Phục hổ!Chân phải của hắn duỗi ra ngoài, bất ngờ giẫm xuống đất, khiến mặt đất bị giẫm thành một lỗ thủng không nhỏ, sau đó chân trái duỗi ra, chủ động tiến một bước về phía Sơn Quân, tập trung toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Kế đó, cánh tay phải vung ra, khí huyết chi lực bắt đầu khởi động, chặn ngang hổ trảo mà Sơn Quân đang đánh xuống.

Lúc Sơn Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, khuỷu tay trái xoay sang phải, vắt ngang trước ngực mình.

Sơn Quân linh tính được sự bất thường, muốn rút lui lại.

Nhưng lúc này đã muộn rồi, Vương Thăng sải một bước sang trái, chân phải hạ thấp, đột nhiên đá ra, khuỷu tay trái tập trung kinh lực của toàn thân, khí huyết chi lực hoàn toàn bùng nổ, cánh tay vung ra tựa như cây roi, trong lúc vung ra đã quét sạch không khí ở gần đó.

Rắc!Dường như có thứ gì đó đánh nát hư không, sau khi một tiếng giòn giã vang lên, cánh tay của Vương Thăng đã đánh vào trên bụng của Sơn Quân.

Sau khi bị cánh tay vung trúng, da thịt trên phần bụng mềm mại của Sơn Quân xuất hiện từng vòng gợn sóng một, sức mạnh do kình lực và khí huyết kết hợp lan khắp toàn thân Sơn Quân, khiến cơ thể của nó run lên, đồng thời nghiêng đổ về phía sau.

Hành động của Vương Thăng không ngừng, cất bước tiến lên, thân thể như cây cung, thế quyền như mũi tên, lại đánh thêm một chưởng vào trên bụng Sơn Quân.


Băng kình phát động, sức mạnh khổng lồ đánh Sơn Quân bay thẳng ra ngoài, trượt trên mặt đất ra xa mấy thước, để lại một cái rãnh thật sâu mới có thể dừng lại.

“Gào ~”Sơn Quân chỉ cảm thấy mỗi một tấc cơ bắp trên khắp cơ thể đều đang đau đớn.

Đây là đương nhiên, kình lực của Vương Thăng cộng thêm sự gia trì của khí huyết chi lực, gần như đã ngấm sâu vào toàn thân nó, cho dù với thể chất mạnh mẽ của Sơn Quân, vẫn cần thời gian vài ngày mới đủ để có thể khôi phục hoàn toàn như cũ.

Bấy giờ, Sơn Quân không nói là không thể nhúc nhích, nhưng mà cũng chẳng khá hơn là bao.

Ngay cả gầm gừ cũng yếu đi mấy phần.

Vương Thăng không ra tay tiếp nữa, mà là đi đến trước mặt Sơn Quân, chìa nắm đấm của mình ra, tỏ vẻ uy hiếp.

“Có nhận thua hay không?”Trí tuệ của Sơn Quân cao hơn so với lão hổ bình thường, nó rất muốn gầm thét trả lời.

Ngươi nghĩ rằng ta là ai?Ta chính là vương của quần sơn này!Sao có thể nhận thua được!Nhưng tưởng tượng đến sức mạnh nắm đấm của Vương Thăng, lại nghĩ đến bản thân đã nằm gai nếm mặt nhiều năm như vậy vì sức mạnh này.

Vì thế! “G-rào…”Tiếng gầm gừ của Sơn Quân lại yếu đi mấy phần.


Rõ ràng đây là đã chịu thua rồi!“Sao nào, cảm thấy khuất nhục à?”Vương Thăng nhìn thấy một chút khuất nhục trong mắt của Sơn Quân.

Sơn Quân vô thức chỉ chỉ vào đầu hổ của mình.

“Còn rất thông minh.

” Vương Thăng cảm thấy rất thú vị, không hổ là Sơn Quân có thể so với võ giả cấp ba, trí tuệ lại cao như vậy: “Ngươi nên vui mừng vì đã gặp được ta, nếu là võ giả khác thì đoán chừng đã làm thịt ngươi rồi, cả cơ thể của ngươi đều là báu vật, nhìn xem da hổ này, nhìn xem xương hổ này! ”Mỗi lần hắn nói đến thứ gì đều sẽ sờ soạng một lát lên vị trí tương ứng của Sơn Quân.

Cơ thể của Sơn Quân cũng run lẩy bẩy theo, khuất nhục trong mắt cũng gần như biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại hoàn toàn bái phục.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Thật Sự Phục Rồi!


Sơn Quân nó chỉ muốn sống được càng lâu, không muốn chết.

Hơn nữa bị đánh bại trực diện thì sao có thể gọi là khuất nhục chứ?Cái này gọi là đánh cờ sai một nước sẽ thất bại đáng tiếc!“Lần này là thật sự chịu phục rồi chứ?”Lần này thật sự phục rồi!Vương Thăng có thể nhìn ra trong đôi mắt của Sơn Quân, hắn không biết có phải tất cả Sơn Quân đều như vậy hay không, nhưng mà con Sơn Quân này cực kỳ thông minh, hiểu được cách dùng ánh mắt để thể hiện một vài điều.

“Ta biết ban nãy ngươi không phải thật sự muốn tập kích chúng ta, chỉ là muốn đánh nhau một trận, có đúng không?”Sơn Quân nhanh chóng gật đầu.

Đây quả thực cũng là suy nghĩ của hắn, nếu nó thật sự muốn ăn thịt người thì đã sớm ra tay với mấy con người nhỏ yếu kia rồi.

Người trước mặt chưa hẳn có thể ngăn cản được nó.

“Vậy là được rồi!”Vương Thăng biết trực giác của bản thân vừa rồi không sai.


“Ta cũng không muốn làm khó ngươi, sau này ta có thể sẽ dẫn người vào đây, chỉ cần những người đó không chủ động tấn công, ngươi cũng không được phép ra tay, có thể hiểu không?”Sơn Quân tu luyện đến nước này cũng chẳng dễ dàng gì, từ lần đầu tiên gặp phải Sơn Quân, Vương Thăng đã cảm thấy nó rất giống bản thân mình.

Muốn sống được càng lâu, kìm nén lâu lại muốn đánh một trận.

Cho nên cuối cùng, Vương Thăng cũng không ra tay giết chết Sơn Quân.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này nó sẽ không ngăn cản bọn họ vào núi, cũng sẽ không tập kích bọn họ.

Hắn là người, không phải thú.

Tất cả suy nghĩ đều vì người là chính.

Mà đối với yêu cầu này, Sơn Quân nghĩ cũng chẳng hề nghĩ đã dứt khoát gật đầu chấp nhận.

Bây giờ, nó vẫn còn nhớ rõ bản thân từng gặp phải một nhà lão hổ, bởi vì cắn chết một con người, cuối cùng bị tàn sát cả nhà.

Người trước mặt cường đại như vậy, nó đánh không lại, nếu thật sự cắn chết người, người chết tiếp theo chính là bản thân nó.

Nó mới không chủ động cho người này cơ hội!“Vậy tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ.

”“G-rào!”Vương Thăng hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi.


Sơn Quân thấy hắn biến mất trong rừng cây, thì thả lỏng xuống.

Con người này đúng là mạnh đến có chút đáng sợ, bản thân có vóc dáng nặng nề như vậy, vậy mà có thể bị đánh bay, may mà hắn đi rồi.

Vẫn không thể nán lại chỗ này được!Tiếc là bây giờ, cơ thể của nó quá mức đau đớn, nếu không nó muốn đi ngay bây giờ.

Nhưng mà Sơn Quân còn chưa hoàn toàn thả lỏng xuống, đã thấy Vương Thăng đi từ trong rừng cây ra.

“Cái đó, Sơn Quân, ngươi có quen thuộc vùng này không, có một cái thôn tên là thôn Thanh Sơn, ngươi biết không?”Sơn Quân: “! ”Ngươi đúng là không đi ra ngoài được sao?Đáng tiếc, nó không nói được tiếng người, nếu không mà nói, chắc chắn nó sẽ chế giễu.

Có điều sao một dã thú như nó biết thôn của con người ở chỗ nào?Tất nhiên, Vương Thăng cũng biết điều này, đó là hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, mục đích thật sự của hắn không phải việc này: “Lúc trước ngươi có thể tìm được ta, vậy thì không phải tình cờ gặp đúng không? Có thể dùng cách này dẫn theo ta đi tìm những người vừa rồi hay không?”Sơn Quân không muốn đáp lại Vương Thăng, nhưng kiêng nể nắm đấm của Vương Thăng, nó vẫn giãy giụa thân thể một lúc, tỏ vẻ bản thân đứng cũng chẳng đứng vững, làm sao dẫn ngươi đi tìm người.

Chủ ý của nó là muốn từ chối.

Nhưng Vương Thăng đã lấy ra thứ mà nó hoàn toàn không thể khước từ.


“Ta biết ngươi không thể nhúc nhích, nhưng nếu ăn cái này vào thì sao?”Thứ mà Vương Thăng lấy ra đúng là Thập Toàn Đại Bổ hoàn!Thập Toàn Đại Bổ hoàn, hiệu quả chủ yếu là bồi bổ khí huyết, thật ra đối với thương thế bị đánh ra này của Sơn Quân, hiệu quả không hề tốt như vậy.

Nhưng khí huyết chi lực là nguồn cội của sức mạnh võ giả, Sơn Quân là loài có thể sánh với võ giả, mặc dù khí huyết trong cơ thể có một chút khác biệt đối với khí huyết mà con người có, nhưng thật ra về bản chất thì khí huyết chi lực đều giống nhau.

Cho nên Thập Toàn Đại Bổ hoàn là thứ cực kỳ mê hoặc đối với nó.

“G-rào…”Sơn Quân kiên cường chống đỡ, đứng từ dưới đất lên.

Ngươi báo thù hả, nói sớm đi!Vương Thăng nhìn thấy sắc mặt biến đối của Sơn Quân thì cảm thấy rất thú vị, có điều cũng nhìn ra nó đang cố ép chống đỡ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Có Thù Lao Sao Không Nói Sớm


Hắn đưa Thập Toàn Đại Bổ hoàn đến trước miệng của Sơn Quân, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc bột.

“Ăn cái này trước, không phục một chút thể lực, rồi sau đó ăn cái này.

”Sơn Quân nhìn thấy Thập Toàn Đại Bổ hoàn, sớm đã nôn nóng, dứt khoát lè lưỡi lớn ra liếm liếm vào miệng.

Dược hiệu của Thập Toàn Đại Bổ hoàn phát huy rất nhanh, Sơn Quân có thể cảm nhận được khí huyết cả mình đang tăng cường một cách rõ ràng, chỉ cần tiêu hóa qua loa một chút thì có thể trở nên mạnh hơn so với trước kia.

Không nhiều, nhưng mà thật sự có hiệu quả.

“G-rào…”Sau khi ăn Thập Toàn Đại Bổ hoàn, Sơn Quân nhìn về phía cái lọ nhỏ trong tay Vương Thăng.


Vừa rồi cái viên hình tròn trợn mịn, đen sì như mực kia tốt như vậy, cái này hẳn là cũng không kém chứ?Vương Thăng cười mà như không cười, cũng chẳng giải thích mà nói: “Há miệng!”Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Thập Toàn Đại Bổ hoàn, Sơn Quân há miệng, đừng nói, miệng của con Sơn Quân này còn rất sạch sẽ, vậy mà không có mùi hôi tanh gì, Vương Thăng đổ thẳng thuốc bột vào trong cái miệng lớn của nó.

Sau khi đổ vào rồi, dứt khoát dùng hay tay khép miệng Sơn Quân lại, khóa chặt không có nó mở ra lần nữa.

Mà bản thân Sơn Quân thì vị cay và đắng bùng lên trong miệng, khiến nó vô cùng khó chịu, muốn nhổ hết thứ trong miệng ra.

Nhưng mà hai tay của Vương Thăng đang khóa miệng của nó lại, khiến nó không há miệng ra được, chỉ có thể để thuốc bột theo nước miếng chạy vào trong cơ thể mình.

Sơn Quân rất uất ức, vòng một vòng lớn như vậy, vẫn muốn hại mình sao?Ngươi đây là vòng vo hơi bị nhiều rồi đó!Vương Thăng không biết suy nghĩ của Sơn Quân, nhưng biết nó có thể sẽ phản ứng, cho nên mới khóa chặt miệng nó lại.

“Đừng lộn xộn, ăn hết mấy thứ này đi, có thể có hiệu quả giảm bớt đau đớn của ngươi.

”Thuốc bột mà Vương Thăng lấy ra là Xuyên khung, là một trong những nguyên liệu của Thập Toàn Đại Bổ hoàn, có công hiệu lưu thông máu và giảm đau.

Dược liệu trải qua ba lần đột phá và tăng cường gieo trồng, bây giờ hiệu quả này càng mạnh mẽ hơn, có điều nếu ăn trực tiếp, hương vị khó mà chấp nhận được.

Đương nhiên, hiệu quả chắc chắn không có vấn đề gì.

Thực ra, Sơn Quân cũng đã cảm nhận được hiệu quả của Xuyên khung tăng cường rồi, chỗ bị Vương Thăng đánh đau trên cơ thể nó đã giảm bớt một cách hiệu quả, mặc dù chưa hoàn toàn chữa khỏi, nhưng hành động thoải mái đã không còn là vấn đề quá lớn nữa.

Cảm thấy Sơn Quân không lộn xộn nữa, Vương Thăng nới lỏng tay ra, nói: “Thế nào, bây giờ có thể dẫn theo ta đi tìm người chưa?”“G-rào ~”Sơn Quân vận động cơ thể của mình một lát, rồi gật gật đầu với Vương Thăng, sau đó định đi ở đằng trước dẫn đường.


Mà Vương Thăng lại nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi xuống trên lưng Sơn Quân.

“G-rào ~”Sơn Quân cảm nhận được người trên lưng, cực kỳ khó chịu.

Con người, có nói như thế nào thì ta cũng là quân chủ trong núi, ngươi như vậy có vẻ không tôn trọng ta lắm, nếu không xuống dưới, ta sẽ tức giận!Vương Thăng không nghe hiểu lời của Sơn Quân, nhưng mà có thể thấp thoáng đoán được ý muốn của nó thông qua tiếng gầm gừ, vì thế hắn mở miệng nói: “Dẫn theo ta tìm được người, sẽ đưa một ít loại dược hoàn vừa rồi cho ngươi.

”“G-rào ~”Sơn Quân giữ vững bước chân của mình, cố gắng hết sức để khiến Vương Thăng thoải mái.

Vẫn là câu nói kia, có thù lao thì nói sớm đi!Nói sớm thì sao nó có thể rống chứ?Vương Thăng và Sơn Quân, cứ như vậy một người một thú đuổi theo tuyến đường của đám người Lý Bằng!.

Bên cạnh đó, đám người Lý Bằng vì lo lắng cho Vương Thăng, thật ra cũng không đi được quá xa.

Ngay từ đầu, vị trí này của bọn họ vẫn đủ để có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của Sơn Quân trong lúc đang chiến đấu, nhưng tiếp sau đó, một chút âm thanh cũng chẳng còn nữa.

Bọn họ biết, tiếng gầm gừ biến mất thì cơ bản có thể xác định trận chiến đã kết thúc rồi, nhưng đương nhiên bọn họ không biết tình hình cụ thể.


“Kết quả như thế nào rồi?” Lý Vĩnh Phong rất lo lắng.

Sơn Quân ít nhất có thể so với võ giả cấp ba, Vương Thăng mới trở thành võ giả được mấy tháng có thể địch nổi sao?Trong lòng Lý Vĩnh Phong vẫn giữ thái độ phủ định.

Hắn ta đúng là biết rõ, cảnh giới của võ giả không tăng lên dễ dàng như vậy.

Nếu không lúc trước, mấy võ giả tiêu khách trong tiêu cục cũng sẽ không năm sáu mươi tuổi rồi mà vẫn là võ giả cấp một.

Chính là bởi vì chuyện này, hắn ta mới càng lo lắng hơn.

Sau đó, hắn ta nghiến chặt răng, bước về phía trước một bước: “Ta đi xem tình hình, cha, các ngươi ở chỗ này chờ ta!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Thêm Tiền


Hắn ta trẻ tuổi nhất, tài nghệ cũng tốt nhất, cho nên là thích hợp nhất.

“Không được, ta đi, tiểu tử ngươi chưa lên núi nhiều lắm, có thể quen thuộc như ta sao?”Lý Văn Quang không đồng ý, muốn tự mình đi thăm dò tình hình.

Nhưng còn không đợi bọn họ bắt đầu tranh luận, một tiếng “rắc” truyền đến, hình như là một vật nặng nào đó đã đạp gãy cành cây.

Mấy người lập tức căng thẳng.

Chẳng lẽ là Sơn Quân giải quyết Vương Thăng xong rồi đuổi theo bọn họ chứ?Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng đạp gãy nhánh cây, quả thật là con Sơn Quân màu trắng kia.

Còn không đợi bọn họ sợ hãi, đã trông thấy có một bóng người ngồi trên lưng của Sơn Quân.

“Vận Thăng?”Vương Thăng cũng chú ý đến bọn họ, có chút ngạc nhiên nói: “Lý thúc, sao các ngươi lại ở đây?”Vài phút sau, mấy người kể lại tình hình cho nhau, Vương Thẳng biết rằng mấy người đang lo lắng cho mình, cho nên không hề đi xa.


Nếu lúc đó hắn đánh không lại Sơn Quân, nếu Sơn Quân lại muốn ăn thịt người thì những người này chỉ có thể cầu nguyên Sơn Quân không có hứng thú với bọn họ, có điều hành động này vẫn rất khiến người ta cảm động.

Mà trong lòng đám người Lý Bằng lại là khiếp sợ.

Vương Thăng đánh thắng được Sơn Quân không nói, nhìn thế nào cũng giống như thu phục được vậy.

Ở trong mắt những thợ săn như bọn họ đây, chuyện này là rất không thể tưởng tượng nổi, mãnh thú trưởng thành còn có thể bị thu phục sao?Sự cao ngạo khi là quân vương trong núi thì sao?Sơn Quân rất thông minh, nó nhìn thấy suy nghĩ trong mắt của đám người Lý Bằng.

Cao ngạo ư? Nếu không các ngươi đến bị đánh một trận đi?Dưới thiết quyền, thứ như cao ngọa này hoàn toàn không đáng giá, không bằng một dược hoàn thần kỳ.

Vương Thăng cũng chỉ giải thích qua loa một chút, sau đó nói: “Lý gia gia, Lý thúc, chuyện của Sơn Quân đã giải quyết rồi, có muốn tiếp tục điều tra trại Thanh Sơn không?”Hắn vẫn chưa quên mục đích vào núi lần này đâu.

Lúc trước, bởi vì bị chuyện của Sơn Quân cắt ngang, nhưng không phải bây giờ vấn đề đã giải quyết rồi sao?Đám người Lý Bằng liếc nhìn lẫn nhau.

Dường như cũng có dự định này!Bọn họ nhìn sang Sơn Quân “biết vâng lời”, cuối cùng gật gật đầu.

“Được, vậy tiếp tục thôi!”Thế cục bên ngoài càng ngày càng loạn, tốt nhất nên mau chóng xử lý xong chuyện trại Thanh Sơn.

Vương Thăng gật đầu, sau đó nhìn về phía Sơn Quân nói: “Có thể chở chúng ta đi một đoạn được không?”Sơn Quân quay đầu đi, đùa sao, chở người là bởi vì không đánh lại ngươi, những người yếu ớt ở đó kia tính là gì, nó không cần thể diện sao?Vương Thăng sớm đã đoán trước.

“Dược hoàn tính theo số người, thêm một người, thêm một viên!”Thêm tiền đó…Người đâu, ngồi hết lên trên lưng bổn vương đi, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không cần khách sáo!Lý Bằng và năm người thợ săn leo lên lưng sơn quân.

Sơn quân đi được một đoạn rồi, trái tim bọn họ vẫn còn run rẩy.

Đây là sơn quân có thể sánh với võ giả cấp 3 đấy, là thứ mà bọn họ dám ngồi lên chắc?Thế nhưng khi nhìn lại Vương Thăng đang dựa nửa người vào đầu hổ, coi sơn quân như ghế nằm, bọn họ chợt bình tĩnh lại.


Sơn quân thì sao chứ? Cạnh họ có một võ giả, dù có ngồi trên người sơn quân thì vẫn cực kỳ an toàn.

Nghĩ vậy nhưng bọn họ cũng không dám làm gì quá mức, chỉ dè dặt ngồi đó và cất kỹ vũ khí của mình, sợ bất cẩn làm sơn quân bị thương thì nó sẽ tức giận.

Nhưng thật ra thì với thực lực hiện tại của sơn quân, dù nó có đứng im mặc mấy kẻ bình thường tấn công mình thì cũng chẳng bị thương.

Vương Thăng cũng không nhắc nhở, bởi cẩn thận chút cũng tốt.

Nhờ có sơn quân nên cả đoạn đường chẳng cần bước đi.

Tuy thoải mái nhưng mọi người ít nói đi hẳn, chỉ có tiếng nói của Lý Bằng thỉnh thoảng vang lên để chỉ và chọn đường.

Sơn quân dạo bước trong rừng trông có vẻ rất thong dong, nhưng thực ra tốc độ không chậm như họ tưởng.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, họ đã đến vị trí của thôn Thanh Sơn.

Vương Thăng nhìn từ xa thấy cổng lớn rách nát, trên cổng có một bảng tên đề mấy chữ “Thôn Thanh Sơn”.


Hắn vỗ tay lên người sơn quân.

“Tiếp tục đi vào trong đó!”Đi sâu vào trong sẽ thấy vài gian nhà lụp xụp và sơn động, có lẽ là nơi ở trước đây của bọn sơn tặc thổ phỉ.

Bởi vì địa hình rộng rãi nên có rất nhiều gian nhà.

Nhìn về phía Đông có thể thấy một con sông rộng khoảng vài thước, nước sông không chảy xiết nhưng đủ dùng.

Xa hơn chút nữa chính là thứ nuôi sống hơn nghìn người trong thôn Thanh Sơn.

Đó là vùng thung lũng mà lối ra là một mảnh đất phù sa bằng phẳng, rất thích hợp cho việc trồng trọt.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Giải Quyết Xong Về Thôn


Có mảnh đất phù sa bằng phẳng này và số lương thực cướp bóc được, thôn Thanh Sơn trong thời đỉnh cao từng nuôi sống được gần ba nghìn người, là một thế lực cực lớn, thậm chí còn đang cúng bái dâng lễ.Tiếc là sau này cướp phải người không nên cướp, có một tông sư ra tay diệt sạch cả thôn trại này.Nhưng dù thế nào thì nơi đây vẫn là một nơi tốt.Địa hình dễ thủ khó công, cách đó không xa còn có đất để trồng lương thực, nguồn cung cấp lương thực dồi dào như vậy rất thích hợp sinh sống ở đây.“Chú Lý, sao năm đó mọi người không vào đây?”Theo lý mà nói thì đây mới là chỗ tốt để tránh chiến tranh mới đúng.Lý Văn Quang không đáp, Lý Băng lên tiếng trả lời thay: “Năm đó khi tổ tiên đến thôn Thanh Sơn thì đã né tránh chiến tranh được rồi.

Đây là lý do đầu tiên cũng là lý do quan trọng nhất.Thứ hai, mấy người chúng ta khỏe mạnh nhưng cũng mất chừng một ngày một đêm mới đến được đây.


Ngươi nghĩ người khác phải mất bao lâu mới đến được? Nói chung là do không tiện đi lại.Lý do thứ ba là do nhiều người biết chỗ này tốt, rất dễ có thổ phỉ sơn tặc tụ tập.

Nếu sống ở đây thì chuốc họa vào thân lắm.

Theo lời tổ tiên truyền lại thì nghe nói thôn Thanh Sơn đã đổi mấy đời chủ rồi.Lý do cuối cùng đó là thôn Thanh Sơn ở sâu trong núi nên rất nguy hiểm, người dám vào đây ở mà sống được cũng chỉ có mấy võ giả.

Dân làng bình thường dù biết cũng chẳng dám dọn vào.”Lúc nói lý do cuối cùng, Lý Bằng còn thoáng nhìn sang sơn quân.Vương Thăng không ngờ lại có nhiều lý do đến vậy.Nhưng ngẫm lại cũng phải, nếu không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh thì thôn Thanh Sơn quả thật tốt hơn nhiều.“Trưởng thôn suy nghĩ rất lâu, xét thấy dù sâu trong núi nguy hiểm nhưng còn tốt hơn phải đối mặt với chiến tranh.

Tuy nhiên mặc dù thôn Thanh Sơn tốt hơn nhiều nơi khác, nhưng lại dễ bị chiến tranh ảnh hưởng.”Lý Bằng thở dài một hơi, lúc nào cũng có vấn đề xảy ra!Nhưng khi nhìn sang Vương Thăng, hắn ta lại thấy dễ chịu hơn.Có một võ giả ở đây, ít nhất sẽ không phải sợ mãnh thú nữa.Vương Thăng không bình luận gì, hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện mà thôi.Thôn Thanh Sơn rất thích hợp.Sau khi đi sâu vào trong thôn, mọi người nhảy xuống khỏi người sơn quân, định tự kiểm tra quanh thôn trại.Vương Thăng không biết nên kiểm tra gì nên đứng im tại chỗ.Lúc này, sơn quân đột nhiên xông tới, ánh mắt trào dâng khát vọng.Đương nhiên hắn hiểu ý của sơn quân.“Đợi lát nữa ngươi đưa bọn ta về rồi, ta sẽ đưa cho ngươi.”Sức lao động miễn phí tốt vậy mà hắn không tận dụng thì quá uổng!Thể chất của võ giả rất tốt, thế nhưng có “xe hổ” đưa đón không tốt hơn tự đi bộ à?Ánh mắt sơn quân lộ ra vẻ nghi hoặc.Ngươi nghĩ ta không biết ngươi định bóc lột ta không công vì ta đánh không thắng ngươi à?Vương Thăng cảm giác được ánh mắt nghi hoặc kia dần trở nên ai oán, chợt thấy bất đắc dĩ.


Xem ra phải cho nó một chút chỗ tốt trước rồi.“Bọn ta có tổng cộng sáu người.

Trước đó ta đã hứa sẽ cho người tám viên, bây giờ cho ngươi bốn viên trước, có được không?”“Gào~”Sơn quân có hơi bất mãn.“Nếu không muốn thì cứ đưa bọn ta về đã rồi ta mới đưa!”Hắn sợ nếu mình cho hết rồi thì sơn quân sẽ mặc kệ bọn hắn ở đây!Cuối cùng sơn quân cũng đồng ý lấy bốn viên trước, ít nhất vẫn đỡ hơn không có viên nào.

Nó vươn lưỡi ra, nuốt hết bốn viên thập toàn đại bổ vào bụng.Hiệu quả của bốn viên thập toàn đại bổ rất mạnh.


Dù là sơn quân thì nuốt hết một lúc như vậy cũng chịu khong nổi.

Nó vội vàng nằm xuống, nhắm mắt tiêu hóa.Vương Thăng dựa vào cái bụng mềm mại của nó, bắt đầu tu luyện thuật nội đan.Khoảng chừng nửa tiếng sau, khi sơn quân còn đang tiêu hóa, đám người Lý Bằng lần lượt quay lại.Trên mặt bọn họ ai cũng treo nụ cười vui vẻ.“Chú Lý, kết quả kiểm tra sao rồi?”“Tốt hơn ta tưởng tượng nhiều, đa số gian nhà đều chỉ cần sửa sang một chút là dọn vào ở được.”“Bên ta kiểm tra cũng vậy.”“...”Khá nhiều thứ ở thôn Thanh Sơn vẫn còn nguyên vẹn, vì vậy dọn vào ở cũng không quá phiền phức..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Giải Quyết Xong Về Thôn 2


Vương Thăng nghe vậy thì nói: “Vậy đã kiểm tra xong hết chưa?”Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó Lý Bằng lên tiếng: “Thật ra có một vấn đề, đó là gần đây có khá nhiều thú hoang dã.

Chúng ta phải điều tra rõ tình huống bên đó đã thì mới tránh nguy hiểm được.


Nhưng mà chuyện này đành nhờ Vương Thăng ngươi trợ giúp.”“Thú hoang dã mạnh lắm à?”Vương Thăng hiểu, dù sao trong thôn không phải ai cũng là võ giả, vậy nên phải đánh dấu những chỗ nguy hiểm lại để hạ thấp tỉ lệ nguy hiểm.Tuy nhiên đây cũng là việc phức tạp nhất, tốn rất nhiều thời gian.Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, vỗ vỗ sơn quân.Sơn quân mở mắt, thầm nghĩ mình đánh không thắng người trước mặt nên cố nén cơn giận.“Ta hỏi ngươi một chuyện, quanh đây trừ ngươi ra thì còn mãnh thú nào mạnh không?”Hỏi có vậy mà cũng làm phiền lúc nó đang tiêu hóa à?Nó lắc đầu, nơi có nó thì sẽ không có mãnh thú nào khác, trừ khi con thú đó còn mạnh hơn cả nó.

Nếu xuất hiện thì có khác gì đang đánh vào mặt sơn quân là nó đâu?Sau khi biết được đáp án, Vương Thăng gật đầu.“Cảm ơn, lát nữa sẽ cho ngươi thêm một viên thuốc.”Sơn quân đột nhiên cảm thấy có hỏi nhiều hơn cũng được.Nhưng Vương Thăng đã không để ý tới nó nữa rồi.

Hắn nhìn sang đám người Lý Bằng, nói: “Gần đây không có thú hoang dã nào mạnh đâu!”“...”Đám người Lý Bằng trợn mắt há mồm, đây là võ giả đấy hả?Cách xử lý phiền phức cũng đơn giản như vậy.Cuối cùng cứ vậy, chuyện thôn Thanh Sơn đã giải quyết xong.


Hình như có thể về thôn rồi?Tình hình bên thôn Thanh Sơn tốt hơn tưởng tượng nhiều.Nhóm người kiểm tra hoàn cảnh nơi đây xong thì ngồi lên sơn quân quay về khu rừng cách thôn Thanh Sơn không xa.Đám người Lý Bằng đi về trước, còn Vương Thăng ở lại trả tiền công.Hắn lấy năm viên thập toàn đại bổ ra, đặt trước mặt sơn quân rồi xoa đầu hổ của nó, nói: “Làm tốt nên cho ngươi thêm một viên, sau này có việc ta sẽ lại tìm ngươi.”Đi lại trong núi mà có “xe hổ” thì tiện hơn hẳn, không cần để ý mấy bụi cây vướng víu, cũng không phải sợ lạc đường.“Gào~”Sơn quân gào lên một tiếng, hiển nhiên là rất vui khi được cho thêm một viên thập toàn đại bổ.Tuy nhiên nó cũng để ý điểm quan trọng trong lời Vương Thăng, còn tìm nó nữa á?Đương nhiên là có thể, chỉ cần trả tiền công là mấy viên thuốc thần kỳ này tiếp thì dù là mười mấy người nó cũng có thể bảo vệ họ an toàn đến nơi đến chốn, chắc chắn không xảy ra sự cố gì.Còn thứ gọi là niềm kiêu hãnh của sơn quân ấy hả, đặt trước thực lực của Vương Thăng thì nó chẳng đáng một đồng nữa rồi.Có thực lực thì sợ gì mất mặt?Nó vốn định sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rời khỏi khu vực này, dù gì mình cũng không đánh thắng được người kia.

Hơn nữa nó còn phát hiện hình như người kia rất thích da hổ của nó, khả năng cao nó sẽ gặp nguy hiểm.Nhưng giờ xem ra người kia cũng không tệ lắm, ít nhất là biết giữ lời hứa, lại còn có thuốc, có thể ở lại được.Sơn quân vừa nghĩ vừa nuốt năm viên thập toàn đại bổ vào vụng, sau đó lại gào lên một tiếng ý bảo “Lần sau cứ tới tìm ta”.

Nó còn chẳng quan tâm Vương Thăng có nghe hiểu hay không thì đã rời đi luôn.Lần này thu hoạch được kha khá, nó phải tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa hết những thứ vừa hấp thụ, có lẽ thực lực sẽ tiến thêm một bước nữa.Vương Thăng nhìn theo sơn quân rời đi, sau đó quay về nhà mình.Tuy rằng thời gian vào núi ngắn ngủi nhưng hắn đã thu hoạch được khá nhiều.Đầu tiên đó là xác nhận được thực lực của mình.Sơn quân tương đương với một võ giả cấp 3, chuyện này đã được công nhận.Hắn có thể đánh bại sơn quân ngay cả khi không cần liều mạng, chứng tỏ thực lực của hắn còn mạnh hơn sơn quân, có lẽ là võ giả cấp 4 rồi.Tuy vậy phương pháp tấn công của sơn quân chỉ có một, ngoại trừ tấn công tinh thần thì đa số đều dùng chính thân thể mình.


Hơn nữa nó không khác hắn là bao, vẫn chưa trải qua thực chiến nhiều nên không đủ kinh nghiệm chiến đấu.Những điểm này khiến cấp bậc của sơn quân trong lòng hắn hạ thấp một bậc.Còn hắn lại mạnh hơn sơn quân một chút, nếu vậy thực lực sẽ trong khoảng...“Cao nhất là võ giả cấp 3, khả năng cao là võ giả cấp 2.”Vương Thăng đưa ra một phán đoán mơ hồ về thực lực của mình..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom