Cập nhật mới

Dịch Full Nuôi Dưỡng Bạo Vương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,245
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Nhìn những người kia đang từ từ tiến tới gần, Trứ Nhi lập tức đứng trước Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ, khi đám nha hoàn hướng bên này đánh tới, Trứ Nhi liền ra tay, tốc độ rất nhanh, nhìn là biết là người có võ công, hơn nữa võ công không thấp. Du Tử Khâm biết, hắn sẽ không để một người vô dụng bên cạnh mình, nếu nàng đoán không lầm, Trứ Nhi là người của Trích Tinh Lâu.

Trứ Nhi ra tay không hề lưu tình, mặc cho đó chỉ là đám nữ nhân yếu đuối, những tiếng kêu rên lần lượt vang lên, hết người này đến người khác bị Trứ Nhi đánh văng ra ngoài, có người gãy tay, có người ôm bụng, thậm chí bọn họ còn không thể đứng lên.

Trịnh Tâm Ngữ đứng bên cạnh hưng phấn không thôi, luôn miệng hô lên :” Đánh hay lắm, đánh chết bọn chúng đi, đánh đi.”

Đám người Triệu Như Bích không nghĩ rằng mọi chuyện đều trở nên như vậy, tất cả đều há hốc mồm không nói được gì. Triệu Như Bích nhìn Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ, ánh mắt đầy phẫn hận, gằn từng tiếng nói:

-“Các ngươi hay lắm, dám đánh người của Triệu Như Bích ta, như vậy thì đừng trách ta đây độc ác, các người cứ chờ coi.”

Du Tử Khâm không phản ứng gì, Trịnh Tâm Ngữ thì hướng bọn họ xem thường:” Hừ! Các ngươi có thể làm gì được chúng ta.”

Triệu Như Bích nghe vậy thì cười:” Làm gì ư? Hôm nay nếu như các ngươi ngoan ngoãn để bị đánh, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng nếu như các ngươi lại dám chống lại ta, hừ, ta là đích nữ hầu phủ, là nữ nhi được hầu gia sủng ái nhất, các ngươi nghĩ các ngươi là ai, các ngươi có thể đấu lại ta sao?”

-“Cả hai người bọn họ…đều là muội muội của bản cung.”

Giọng nói bất ngờ vang lên, khiến mọi người chú ý, tất cả mọi người đều hướng bên phát ra tiếng nói nhìn lại.

Đó là một nữ tử rất xinh đẹp, khác với vẻ xinh đẹp nhẹ nhàng của Du Tử Khâm, sự ngây thơ khả ái của Trịnh Tâm Ngữ, nữ nhân này, ngũ quan đều rất tinh xảo, cả người toát ra một cỗ mị khí, mỗi động tác gơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta say mê, một yêu tinh trời sinh.

Nữ tử mặc một bộ xiêm y vô cùng tinh xảo, chủ đạo là màu cam nhạt, có thêu hình chim phượng,trên đầu không có quá nhiều trang sức, nhưng nổi bật lên giữa mái tóc đen tuyền được búi một cách bài bản là hi phía sau là kim thoa hình phượng, ngoài ra còn có rất nhiều cung nữ theo sau,.

Không khó để nhận ra, người này là ai. Mọi người liền đồng loạt quỳ xuống, kể cả đám người Triệu Như Bích, tất cả đồng loạt hô to:

-“Hoàng hậu nương nương cát tường.”

-“Bình thân!”

-“Tạ hoàng hậu nương nương.”

Trịnh Phi nhìn một loạt mọi người xung quanh, cả ngự hoa viên ồn ào lúc nãy bây giờ lại im phăng phắc, sau đó, ánh mắt của Trịnh Phi lại dừng lại ở chỗ bọn nha hoàn vừa bị Trứ Nhi đánh một chút, rồi lại chuyển đi, cuối cùng là dừng lại ở đám người Triệu Như Bích, sau đó không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Một cung nữ phân phó hai thái giám đem một cái ghế dựa đến, Trịnh Phi liền ngồi vào, cả người như vô lực dựa vào ghế, sau đó mới lười biếng hỏi:

-“Triệu tiểu thư, đích nữ được sủng ái nhất của Vĩnh Nhạc hầu, bây giờ ta mới biết, muội muội của ta, thân phận còn thấp hơn cả ngươi nữa đấy.”

Triệu Như Bích nghe vậy thì run run, gương mặt tái mét, nói:” Nương nương tha tội!”

Trịnh Phi lại làm như không để ý, hỏi tiếp:” Triệu tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, lúc nãy tiểu thư nói sẽ không để yên cho hai vị muội muội của bản cung, vậy, tiểu thư là định làm gì?”

Không đợi cho Triệu Như Bích đáp lại, Trịnh Phi lại nói:” Nha! Triệu tiểu thư chẳng lẽ định dùng thế lực của Vĩnh Nhạc hầu đối phó với bọn họ sao?”

Triệu Như Bích nghe vậy thì càng run sợ, Lưu Ái Tình và Tĩnh Hoan và Tĩnh Nhã cũng quỳ yên lặng ở một bên.

Trịnh Phi lại nói tiếp:”Sao không nói gì? Im lặng nghĩa là thừa nhận phải không? Chà, thì ra Vĩnh Nhạc Hầu có thế lực đến như vậy cơ đấy, có thể không kiêng nể gì mà chống đối với bản cung, chống đối với hoàng tộc. À ở trong đó cũng không thể thiếu Binh Bộ Thị Lang với Tĩnh Quốc công rồi, phải không.”

Lưu Ái Tình thấy Trịnh Phi chưa gì hết đã định cho nhà bọn họ cái tội chống đối hoàng tộc, liền quýnh lên:”Nương Nương, không phải như vậy!”

-“Im miệng, bản cung đang hỏi ngươi sao, đúng là không có chút quy củ nào, Lý mama, vả miệng!”

Lý mama nghe vậy, lập tức tiến lên, giáng những cái tát xuống mặt Lưu Ái Tình, nương nương chỉ bảo vả miệng, nhưng không nói là vả bao nhiêu cái, thế nên Lưu Ái Tình cứ thế bị đánh thành đầu heo.

Trịnh Phi nhìn qua Tĩnh Hoan, Tĩnh Nhã ở bên cạnh, thấy cả hai đang trừng mắt nhìn mình, liền quát lớn:” Trừng cái gì trừng, cũng muốn bị đánh có phải hay không, vả miệng cho ta, vả đến khi gương mặt sưng đến mức không nhìn thấy đôi mắt mới thôi!”

Triệu Như Bích thấy cả ba người đều bị đánh, không biết dũng khí ở đâu, đứng lên, chỉ thẳng vào Trịnh phi:” Hoàng hậu nương nương, bọn họ là con gái của Binh Bộ Thị Lang và Tĩnh quốc công, ngay cả hoàng thượng đều phải nể ba phần.”

Trịnh Phi khi nghe xong câu này thì rất sửng sốt, sau đó nhìn Triệu Như Bích nở nụ cười. Cùng lúc đó, một giọng nói hùng hậu vang lên:”Vậy sao?"

Nếu như lúc đầu nghe thấy giọng nói của Trịnh Phi, vậy thì bây giờ, khi nghe thấy giọng nói cảu người này, mọi người là kinh sợ tột độ, bởi vì giọng nói này, không phải của ai khác, mà là của đương kim hoàng thượng, Sở Phong.

Sở Phong đi trước, theo sau là hai vị vương gia và các vị công tử hay quan viên trẻ tuổi.

Mọi người lập tức hướng bọn họ hành lễ, các quan viên cũng hành lễ với Trịnh Phi.

Sau khi xong xuôi, Sở Phong nhìn Triệu Như Bích, cười như không cười hỏi:" Từ khi nào, trẫm phải nể nang Vĩnh Nhạc hầu, Binh Bộ Thị Lang, Tĩnh quốc cong ba phần vậy?"

Chưa đợi cho Triệu Như Bích trả lời, từ phía sai Sở Phong, ba người nam nhân, thân mặc triều phục, cùng với ba vị phu nhân, lập tức quỳ xuống:" Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, ấu nữ còn nhỏ, vẫn chưa rành thế sự, cho nên có chúy phát ngôn bậy bạ, đắc tội hoàng thượng hoàng hậu, xin hoàng thượng hoàng hậu tha mạng."

Bên kia, Trịnh Phi nghe thấy vậy, khẽ hừ một tiếng:" Còn nhỏ tuổi, cũng đã 18 rồi, quá lứa lỡ thì rồi, còn không hiểu chuyện, các ngươi đây là không biết nuôi con sao?"

Mọi người lập tức bị câu nói của Trịnh Phi làm cho nghẹn khuất.

Từ Khi bước vào Sở Hiên liền lập tức đến bên Du Tử Khâm, kiểm tra nàng một chút, thấy không có việc gì, mới thoáng thả tâm. Đưa tay lên má nàng, nhẹ nhàng hỏi:"Có ai khi dễ nàng hay không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,245
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Câu nói của Sở Hiên vừa dứt, hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người, ngay cả Sở Phong đang đứng bên cạnh Trịnh Phi “dập lửa” hay Trịnh Tâm Ngữ đang khóc thút thít hướng Sở Dực cáo trạng cũng vậy.

Sở Hiên như là không nhận thấy tình huống, vẫn đang ôn nhu vuốt má Du Tử Khâm, trấn an nàng.

Xích Lung vương điện hạ cũng có lúc như vậy sao. Xem động tác ôn nhu đó kìa, đôi mắt đầy tình ý, khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên, mấy động tác này có độ khó rất là cao nha.

Mấy thiếu nữ có mặt trong Ngự Hoa Viên lúc này vừa ngạc nhiên, vừa say đắm nhìn bộ dạng thâm tình của Sở Hiên.

Là ai nói Xích Lung vương thị huyết như mà, là ai nói hắn không thích nữ nhân, là ai nói hắn tàn bạo thành tánh, là ai nói nếu như nữ nhân nào có ý đồ với hắn đều bị hắn giết thẳng tay, tất cả đều là hư cấu, xem người ta dịu dàng chưa kìa.

Cũng bởi vậy mà từ lúc đó, có rất nhiều nữ nhân bắt đầu chuyển mục tiêu về Xích Lung vương, một người bừa có tài vừa có mạo, lại quyền thế ngập trời, trước kia là vì lời đốn hắn là một kẻ tàn bạo nên cho dù có muốn cũng không ai dám đánh chủ ý với hắn, nhưng hành động ngày hôm nay của hắn lại khiến những nữ nhân đó bắt đầu rục rịch tâm tư.

Chỉ là, nó cũng không tồn tại được lâu.

Nghe Sở Hiên hỏi, Du Tử Khâm không trả lời, chỉ vùi mình vào trong lòng Sở Hiên, cánh tay vòng qua hông hắn, ôm chặt, trông có vẻ như vừa bị thiên đại ủy khuất.

Quả nhiên, Sở Hiên vừa nhìn thấy động tác của Du Tử Khâm, lệ khí liền bắt đầu nổi lên, đưa tay ôm nàng thật chặt, cả đôi mắt mới vừa rồi còn rất dịu dàng nay lại nhuốm đầy sát khí.

Bảo bối của hắn bị người ta khi dễ, bảo bối mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, bảo bối mà hắn suýt nữa là mất đi mãi maĩ, vậy mà giờ đây, lại bị người ta khi dễ.

Sở Hiên quét mắt qua một vòng, không bỏ sót một ai, không khí của ngự hoa viên xuống thấp đến cực điểm, bất cứ ai bị hắn nhìn vào đều có cảm giác khó thở, run rẩy, một áp lực vô hình đè nặng lên mọi người.

Sở Hiên nhìn xong, mới vỗ vỗ Du Tử Khâm đang trốn trong lòng hắn, nói:” Không sao, đừng lo, những ai khi dễ Tử Nhi, ta giết kẻ đó, được không?”-Ngữ khí nhẹ nhàng như thể chuyện hắn nói là quá đỗi bình thường.

Du Tử Khâm vẫn trốn trong lòng hắn bây giờ mới rời khỏi, ngước mặt lên nhìn hắn cười, Sở Hiên thấy vậy cũng thu bớt sát khí xuống, tránh làm nàng sợ.

Xong xuôi, hắn hướng Sở Phong nói:” Hoàng huynh, những người này có thể giao cho đệ chứ!” – Vừa nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Phong như muốn nói “nếu như ngươi nói không, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Sở Phong khóe miệng giật giật một chút, nhưng cũng gật đầu.

Trịnh Phi và Trịnh Tâm Ngữ đều nhìn Du Tử Khâm bằng ánh mắt sùng bái, đây là cái gọi là đỉnh cao của cáo trạng sao, không cần tỏ vẻ giận dỗi (Trịnh Phi), không cần khóc lóc làm nũng(Trịnh Tâm Ngữ), không cần nói gì nhiều, thậm chí là không cần nói gì, đều có thể chình người ta đến chết

.Những người này, giao vào trong tay Sở Hiên, thì không cần phải nghĩ nữa, có ai rơi vào tay Xích Lung vương mà có thể còn sống trở ra, nếu như người đó thật sự còn sống, thì đó mới thật sự là bi kịch của hắn.

Mấy người Vĩnh Nhạc hầu thấy nữ nhi của mình sắp không xong, liền hô to :” Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân, xin người hãy tha cho nữ nhi của chúng thần!”

Không đợi cho Sở Phong lên tiếng, Trịnh Phi liền mở miệng:”Các vị đại nhân làm vậy là sao, cứ như nữ nhi của các ngươi rơi vào tay Xích Lung vương thì chết chắc vậy, đừng lo, Xích Lung vương tuy có chút hiểu lầm với mọi người, nhưng hắn làm việc rất chi là công tư phân minh, sẽ không xử loạn.”

Ba người Vĩnh Nhạc hầu thầm nghĩ, hoàng hậu đúng là dám nói, cái gì gọi là chút hiểu lầm, đó là sự thật có được hay không, cái gì gọi là công tư phân minh, hắn là kẻ nổi tiếng chyên bao che khuyết điểm có được hay không, nếu nữ nhi rơi vào tay hắn, vậy thì đừng hòng sống trở ra.

Bọn họ vẫn không từ bỏ ý định của mình, tiếp tục cầu xin hoàng thượng, nhưng mà tất cả đều quên, trước mặt hoàng hậu, hoàng thượng không có quyền phát ngôn.

Quả nhiên, Trịnh Phi liền cười rực rỡ hơn nói:” Nếu các vị đại nhân muốn vậy, vậy thì giao cho ta đi, ta cũng đang nhàn, uhm, để xem , hình như lúc nãy bọn họ còn nhục mạ̀ hai vị muội muội, sau đó chỉ vào mặt ta hét to, cái naỳ gọi là gì nhỉ....a đúng rồi, là miệt thị hoàng tộc.. ưm.. rồi gì nữa nhỉ…”

-“Hoàng hậu nương nương, mấy chuyện này sao có thể làm người nhọc công, cứ giao cho Xích Lung vương là được,”_ Tĩnh quốc công không đợi cho Trịnh Phi nói hết, liền chen vào.

Nói giỡn sao, nếu giao cho hoàng hậu, nói không chừng bà ta còn có thể nghĩ ra cả đống tội trạng, sau đó tru di cửu tộc như chơi, bọn họ tuy yêu thương nữ nhi, nhưng chưa đến mức hy sinh mạng sống của bản thân và cả gia tộc.

Tĩnh Nhã, Tĩnh Hoan cùng Triệu Như Bích và Lưu Ái Tình không tin được vào tai mình:” Cha, sao người có thể..”

Binh Bộ Thị Lang liền ngắt lời:”Câm miệng!" - dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn bọn họ, khiến cho tất cả đều không dám nói gì nữa.

Trịnh Phi nhìn bọn họ, làm bộ nói:” Thật sao, các vị đã suy nghĩ kĩ rồi chứ!”

-“Suy nghĩ kĩ rồi.”

-“Nha, vậy, chuyện này đành phiền Xích Lung vương vậy.”

Sở Phong bất đắc dĩ nhìn thê tử mình, ánh mắt đầy sủng nịch, sau đó nhìn mọi người xung quanh, phân phó:”Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, thôi, tất cả đều về sớm đi!” – Dù sao mục đích của yến hội cũng đã đạt được, hơn nữa là đạt được thật thành công, hắn tin, sau yến hội hôm nay, không ai không biết tân Xích Lung vương phi, cũng không ai dám đắc tội nàng, nếu như lúc này hắn còn để đám nữ nhân này ở lại, khiến Phi Nhi mất hứng, nói không chừng, sẽ có thêm nhiều người xui xẻo.

Nghe lệnh Sở Phong, cả đám đều không tình nguyện rời đi. Trịnh Tâm Ngữ và Trịnh Phi liền đến gần Du Tử Khâm, Sở Hiên thấy vậy cũng tránh ra, bọn họ tương lai sẽ là chị em dâu, quan hệ cũng không thể quá nhạt, thân thiết một chút cũng tốt, sau này Tử Nhi nếu nhàm chán, cũng có thể tìm bọn họ giải buồn.(ca, đó là hoàng hậu, không phải hề.)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,245
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


-“Đại tỷ, tỷ thật là giỏi!”

-“Hoàng hậu, ta thật khâm phục!”

-“Ầy! Hoàng hậu gì, chẳng phải chúng ta là tỷ muội kết nghĩa sao? Nói lại, ta còn phải gọi người là trưởng bối nữa kìa!”

-“A! mấy người đang chê ta già sao?”

Nhìn ba nữ nhân đang nói chuyện với nhau có vẻ rất hợp ý, Sở Phong cười cười, sau đó quay sang nói với Sở Hiên:

-“Tứ đệ, đó là Du tiền bôí sao, nhìn hình dạng này, làm sao ta có thể gọi nàng một tiếng Cô Cô được chứ.”

Sở Dực đang ngồi trên xe lăn lập tức quay mặt đi chỗ khác, một bộ, “ta không quen với kẻ ngốc này”, Sở Hiên nghe thấy lời của Sở Phong thì trầm mặc một chút, sau đó mới lên tiếng:

-“Nàng là thê tử của ta, đệ muội của ngươi.”

Dường như giọng điệu của Sở Hiên quá âm trầm, nên người nào đó lập tức nhận ra.

-“Ách! Biết rồi biết rồi.” – Không có cô cô nào hết, nhân gia chỉ là nữ nhân của hắn, thê tử của hắn, được chưa.

Sở Hiên thấy Sở Phong tương đối thức thời, cũng không tiếp tục truy cứu, hắn rất ghét cái thân phận hậu bối này, vì đã từng là hậu bối của nàng, vì bản thân đã từng được nàng nuôi dưỡng, nên nàng cũng từng lấy lí do này từ chối hắn, bởi vậy hắn rất ghét ai nhắc tới chuyện, hắn từng là hậu bối của nàng.

Sở Phong thấy Sở Hiên không để ý đến mình, liền bắt chuyện với Sở Dực:”Tiểu Cửu, đệ suy nghĩ thông suốt rồi sao, quyết định ôm mỹ nhân vào ngực?”

Sở Dực ngẩng đầu lên, nhìn qua Trịnh Tâm Ngữ đang cười rất tươi ở bên kia, nói:”Đệ thật sự rất yêu nàng, nhưng, thân thể của đệ thế này, không xứng với nàng.”

Sở Phong không đồng ý nói:”Cái gì xứng với không xứng, chỉ cần là cả hai lưỡng tình tương duyệt là được rồi.’

Sở Hiên bên cạnh chen vào:”Là nam nhân Sở gia, chỉ cần thích, thì ra sức chiếm lấy.”

Sở Phong bên cạnh lại tiếp:”Đệ nghĩ rằng, để nàng ấy bên cạnh một người khác, đệ sẽ chịu được sao.”

Sở Dực ngẩng nhìn hai người, sau đó nói:”Không chịu được, đệ nhất định, sẽ giết người đó!” – giọng nói đã hơi hơi ẩn sát khí. Sau đó, ánh mắt lại nhu hòa, nhìn Trịnh Tâm Ngữ ở bên kia:” Bởi vậy, đệ đã quyết định không buông tay nữa. Từ khi nàng ấy nói, nàng ấy thích đệ, thì đệ đã không thể buông tay được nữa rồi.”

Chính lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Sở Hiên lại vang lên:”Nếu như sau này, nàng ấy tỉnh ngộ, vì cái chân tàn phế đó mà rời đi đệ thì sao?.”

Sở Phong nghe vậy, liền kêu lên:” Sao lúc này lại nhắc tới chuyện ấy.”-Tên này khó khăn lắm mới quyết tâm được.

Sở Hiên không nhìn ánh mắt chỉ trích của Sở Phong, chỉ nhìn chằm chằm Sở Dực, đợi câu trả lời.

Sở Dực khi nghe thấy Sở Hiên nhắc tới chân của mình, thì hai mắt co rụt lại, sau đó, chuyển ánh mắt về Sở Hiên, nghiêm túc nói:” Nếu nàng ấy đã lựa chọn đệ, thì sau này, nàng ấy sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa. Đệ sẽ hết sức cưng chiều nàng, bảo hộ nàng, cho nàng vinh hoa phú quý để bù đắp, nhưng tuyệt, không cho phép nàng rời khỏi đệ.”

Nghe xong, Sở Phong vỗ vai Sở Dực một cái, nói:” Được lắm, vậy mới là nam nhân Sở Gia, vậy mới là Linh Lung vương chứ.”

Sở Hiên thì cười nhẹ nhàng, lúc này mới làm như không để ý, hỏi:” Tứ tẩu của đệ, làm thế nào để trở về, chắc đệ biết chứ?”

-“Đệ biết.” – Sở Dực thắc mắc nhìn Sở Hiên, chuyện này, khi tứ tẩu vừa trở về, thì huynh ấy đã nói cho bọn họ nghe l, nhưng điều này, thì sao.

Mấy ngày nay, Sở Dực chỉ lo chuyện của Trịnh Tâm Ngữ, nên không để ý mọi chuyện, Sở Phong thì lo chuyện yến hội, nên cụng không quan tâm lắm, nhưng bậy giờ, chuyện này lại được Sở Hiên nhắc lại, hơn nữa, lại trong hoàn cảnh này, nên Sở Phong chẳng mấy chốc liền nghĩ ra, có lẽ là người trong cuộc, không sáng suốt bằng người ngoài cuộc.

Chỉ thấy ánh mắt của Sở Phong sáng lên, đầy hưng phấn, hỏi một cách thấp thỏm, như sợ suy nghĩ của mình không đúng:” Tứ đệ, ý đệ là…Hồ Nhật Nguyệt.”

Sở Hiên gật đầu.

Sở Dực vẫn không hiểu ra sao cả, mày nhíu lại, đang đợi hai người giải thích.

Sở Phong sau khi thấy Sở Hiên gật đầu, liền biết mình đã đoán đúng rồi, quay sang Sở Dực, kích động nói:” Là Hồ nhật nguyệt, nước hồ có thể cải tử hoàn sinh, huống hồ chỉ là trị cái chân.”

Sở Dực a một tiếng,nói vậy là, chân cuả hắn, cái chân đã bị tàn phế nhiều năm trời, nay, lạ có người nói cho hắn, cái chân của hắn, có thể chữa được. Hắn thật kích động, như không dám tin.

Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của hắn, Sở Hiên lại lên tiếng:”Tứ tẩu của đệ, chính là bằng chứng tốt nhất.”

Sở Dực sửng sốt, đúng rồi, tứ tẩu, mười năm trước, tứ tẩu bị hạ độc, bị hủy dung, bị cắt đứt gân mạch, hơn nữa, còn rơi xuống vách Đoạn Trường, không gãy tay thì cũng gãy chân, nhưng nay, tứ tẩu lại như chưa có chuyện gì, cơ thể lại khỏe mạnh hơn trước.

Điều này, so với cái chân của hắn thì có là gì. Hắn không ngại mình bị tàn phế, nhưng hắn lo sợ, hắn sợ, Tâm Nhi sẽ không cần hắn, nàng, sẽ ngại cái chân của hắn, sẽ cảm thấy xấu hổ, sẽ chán ghét hắn, sẽ rời đi hắn.

Sở Phong càng kích động hơn, nói:”Vậy thì còn chờ gì nữa, ngày mai, ta sẽ cho người đi đến Hồ để lấy nước.” – Huynh đệ của hắn sắp đạt được ước muốn, hắn rất vui.

Mười năm qua, bọn họ không chỉ là huynh đệ ruột thịt, mà còn là huynh đệ cùng vào sinh ra tử, trong lòng hắn, ngoại trừ Phi Nhi, hai người huynh đệ này, chính là người quan trọng nhất đối với hắn, hắn luôn mong, bọn họ được hạnh phúc, tất cả bọn họ.

Sở Hiên lên tiếng ngăn lại:” Không cần, khi Tử Nhi về đây, có mang một ít về.”

Sở Phong thấy thế, quay sang Sở Dực,quàng tay qua vai hắn, dùng giọng trêu đùa, đáng khinh nói:” Vây là cửu đệ không còn lo lắng gì nữa, ta sẽ viết thánh chỉ tứ hôn, hay là cả hai thành thân cùng một lúc luôn đi, đỡ phải mất công, hơn nữa ta nghĩ, cửu đệ chắc chắn không đợi được."

Sở Hiên cười cười:”Chủ ý không tồi.”

Sở Dực:”Đúng vậy! Chỉ tiếc, cái chân của đệ không thể nhanh khỏi, nếu không, vào ngày thành thân, đệ sẽ cho Tâm Nhi một tân lang mạnh khỏe, hoàn hảo.”

Sở Phong nghe vậy, không nói gì, cái này, hắn không giúp gì được. Du Tử Khâm mất 8 năm để khỏi, cũng không thể để 8 năm sau mới tứ hôn đi, cho dù Trịnh Tâm Ngữ đồng ý, cửu đệ cũng không đồng ý, hơn nữa, thái phó, Phi Nhi, chắc chắn không đồng ý.

Lúc này, Sở Hiên lại nói:” Trường hợp của Tử Nhi, là do nàng ấy bị thương quá nặng, lại trúng độc, hơn nữa, lúc nàng ấy rơi xuống vách Đoạn Trường, có lẽ...nàng ấy đã chết rồi, cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy. Còn cửu đệ, hắn chỉ bị cái chân, hơn nữa Tử Nhi nói, nàng ấy sẽ kết hợp với cả y thuật của mình để chữa trị, có lẽ sẽ kịp lúc thành thân.”

Sở Dực cảm thấy, hôm nay là ngày may mắn nhất đời hắn, chẳng những hắn biết cái chân của hắn sẽ khỏi, hơn nữa, còn có thể khỏi trước khi thành thân, điều này, trước đây, thậm chí là mấy canh giờ trước, hắn cũng không dám nghĩ.

Sở Dực nhìn hai người Sở Hiên, hắn không nói gì, nhưng trong lòng hắn, sẽ ghi nhớ phần thân tình này, hắn sẽ không nói cảm ơn, vì bọn họ là huynh đệ, điều hắn có thể làm, chính là sau này, cùng bọn họ cùng sống cùng chết, gian nan không từ.

Sở Dực lại nhìn sang Trịnh Tâm Ngữ, đúng lúc nàng cũng đang nhìn qua, vì thế nàng vẫy tay với hắn, cười thật tươi. Nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng, đôi mắt hắn cũng nhu hòa theo, lại quay sang hai người Sở Hiên nói:

-“Chuyện này, đệ muốn giữ bí mật với nàng ấy, đệ muốn, tặng nàng ấy một kinh hỷ.”

Sở Hiên và Sở Phong nhìn nhau, sau đó gật đầu.

Bên kia, giọng nói của Trịnh Phi truyền sang:”Nè,hàn huyên đủ chưa, ta đói lắm rồi!”

Sở Phong bên này vẫy tay, la to:’Vâng vâng, nương tử, vi phu tới liền.”- Nhìn bộ dạng, rõ ràng là sợ vợ, không có chút phong phạm đế vương gì cả.

Sở Hiên và Sở Dực lắc đầu, sau đó cũng hướng bên kia đi tới.

Hoa Sơn Trà: chương sau là chương cuối rồi. Hôm nay tâm trạng của Trà đặc biệt xấu, không biết viết chap này có bị ảnh hưởng gì không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,245
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Một tháng sau.

Ngày hôm nay, kinh thành rất náo nhiệt, cả một đoạn đường dài đều được giăng đèn kết hoa, mọi người đều cùng nhau ùa ra đường phố, tiếng kèn, tiếng trống, tiếng nhạc náo nhiệt vang lên.

Hôm nay là ngày thành hôn của song vương, hai hôn lễ được cử hành cùng một lúc, khỏi phải nói cũng biết có bao náo nhiệt.

Tuy hôm nay là ngày thành hôn của hai vị vương gia, nhưng dân chúng khắp nơi đều dừng hết công việc, tụ tập trên đường phố góp vui, náo nhiệt, ai mà không thích.

Vì hai vị vương phi tương lai, một người là nghĩa muội của hoàng hậu, một người là Trịnh gia tiểu thư, nên địa điểm đón dâu đều là ở Trịnh gia.

Ngồi tại hai phòng khác nhau, cả hai tân nương đều đang rất hồi hộp, cho dù là Trịnh Tâm Ngữ hay Du Tử Khâm, đây đều là hôn lễ đầu tiên, cũng là duy nhất của họ.

Ngoài cửa, càng ngày càng ồn ào, một lát sau, bà mai chạy vào, gương mặt vui mừng không ngớt, la to:”Tân lang tới rồi, tân lang tới rồi!”

Sau đó, dưới sự thúc giục của mọi người, cả hai tân nương đều được dìu ra cửa phủ.

Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ lần lượt được nhị thiếu gia Trịnh Đông Lỗi, cùng với tam thiếu gia Trịnh Phàm cõng ra ngoài, đưa lên kiệu hoa.

Ở bên ngoài, cả Sở Hiên lẫn Sở Dực đều đang ngồi trên ngựa, gương mặt tuy không thay đổi gì mấy, nhưng nếu như nhìn sâu trong ánh mắt sẽ rất dễ dáng phát hiện, hai người này nhất định rất hưng phấn. Nhất là lúc tân nương tử vừa được cõng ra, cả hai người đều không thể dời được ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm vào tân nương.

Riêng Sở Hiên, sau khi Du Tử Khâm lên kiệu hoa xong, hắn liếc nhìn Trịnh Đông Lỗi một cái, sau đó mới chịu xoay người đi.

Trịnh Phàm nhìn nhìn Trịnh Đông Lỗi:”May mà đệ chọn tiểu muội.”

-“Câm miệng!” – Trịnh Đông Lỗi cười hổ, đâu phải hắn muốn chứ, dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn để làm gì, đây là yêu cầu của hôn lễ có được hay không.

Đám rước dâu đi đến một ngã ba, đều chia ra hai hướng, một hướng là về Xích Lung vương phủ, một hướng là về Linh Lung vương phủ.

Tới nơi, kiệu hoa đều dừng lại, Sở Hiên lúc này xuống ngựa, sau đó tiến đến kiệu hoa, nha hoàn liền vén màn kiệu lên, Sở Hiên thuận thế ôm Du Tử Khâm vào lòng, bước vào Xích Lung vương phủ.

Đây là một loại tập tục của Diễm quốc, tân nương từ khi rời khỏi nhà, sẽ được huynh trưởng cõng đến kiệu hoa, ngụ ý, trao người đó cho nhà chồng tương lai, sau khi đến nhà chồng, thì phu quân phải chính tay ôm tân nương tử vào, như vậy mới đại biểu cô nương đó đã vào nhà chồng, trên đường đi, không một lần được chạm chân xuống đất, đây là một lời chúc phúc, chúc tân nương tử một đời sẽ được phu quân nâng niu, bảo hộ.

Cũng nhờ tập tục này mà hầu hết nam tử Diễm quốc không ít người không nạp thiếp. Bởi vì, hành động này đại biểu như một lời thề của họ, thề sẽ yêu thương nương tử, nếu nạp thiếp, đại biểu, họ đã vứt bỏ lời thề.

Tuy nhiên, nam nhân cũng có nhiều người không cưỡng lại được, đi nạp thiếp, nhưng, địa vị của thiếp không được cao, bởi vì sự hiện diện của họ, chính là bằng chứng nam nhân đó từng không tuân thủ lời thề, là một sự nhục nhã.

Bên kia, khi kiệu hoa vừa mới tới, không ít dân chúng tỏ vẻ tiếc nuối, Linh Lung vương vốn tàn phế, cho nên không thể bế nương tử vào được, cũng không thể để nam nhân khác bế nương tử vào, vì vậy, Linh Lung vương phi chỉ có thể đi bộ vào phủ.

Các nữ nhân rất nhiều người đồng tình với Linh Lung vương phi, tuy Linh Lung vương quyền cao chức trọng, nhưng, đời nữ nhi, hôn lễ cả đời chỉ có một lần, vậy mà phần quan trọng nhất, lại không thể tiến hành.

Không để ý đến mọi người, Sở Dực liền phi thân một cái, xuống ngựa, hai chân hắn đạp trên đất, cả người thẳng tắp, từ từ đi lại chỗ kiệu hoa.

Tiếng nghị luận bỗng im bặt.

Trịnh Tâm Ngữ đang trong kiệu hoa suy nghĩ miên man, nói thật, không được Sở Dực ôm vào vương phủ, nàng cũng rất tiếc nuối, nhưng nàng yêu hắn, vì vậy, nàng chấp nhận.

Đang tính kêu nha hoàn vén màn kiệu lên, chính nàng sẽ bước xuống, nào ngờ, tiếng ôn ào bỗng im bặt, khiến cho nàng rất ngạc nhiên, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại im lặng như vậy.

Không để nàng đợi lâu, bất chợt, một cánh tay cứng rắn, ôm nàng vào lòng, sau đó, dùng sức nâng lên, nàng, được người ta bế, nhưng người đó là ai.

Trịnh Tâm Ngữ định giãy giụa, chẳng lẽ, hắn nhờ ai đó bế nàng vào, không được, nàng không cho phép bất cứ ai, ngoài hắn chạm vào mình.

Tuy nhiên, khi ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể kia, Trịnh Tâm Ngữ lại ngừng giãy giụa, cái mùi này, rất quen thuộc, là mùi hương nàng hay ngửi được trên người Sở Dực, nhưng, có thể là hắn sao, cơ thể lay động cho nàng biết, người này đang bế nàng, đi từng bước chậm chạp, trầm ổn hướng cửa phủ đi tới.

Trịnh Tâm Ngữ cố nén cho giọng mình không quá xúc động, dè dặt hỏi:”Dực…caca?”

Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống:”Tâm Nhi.”

A, thật sự là hắn, hắn làm sao có thể đứng lên, làm sao có thể, chẳng phải hắn ….

-“Là tứ tẩu.” – giọng nói của hắn lại vang lên:”Ta, muốn cho Tâm Nhi, một tân lang hoàn mĩ.”

Trịnh Tâm Ngữ giờ phút này rất muốn khóc, thì ra là tứ tẩu sao, nàng rất hạnh phúc, hắn, có thể đi được rồi, người nàng yêu, có thể đi được rồi, chắc chắn hắn, sẽ rất vui, hôm nay, là ngày hạnh phúc nhất đời nàng, cố nén nước mắt, hôm nay là ngày vui, không thể khóc.

Trịnh Tâm Ngữ giang hai tay, vòng qua cổ hắn, gương mặt dựa vào ngực hắn, ngoan ngoãn cho hắn ôm mình vào vương phủ.

Bấy giờ, mọi người mới hồi phục từ sau cơn chấn động, họ bắt đầu hô lên:

-‘Linh Lung vương đi được, Linh Lung vương không còn tàn phế nữa!”

-“A! chúc mừng, chúc mừng!”

-“Chúc mừng Linh Lung vương song hỷ lâm môn!”

-“Chúc mừng Linh Lung vương phi!’

-“Chúc mừng!”

Sau tiếng hô vang, nghi lễ bắt đầu. Cả Xích Lung vương phủ và Linh Lung vương phủ đều tiến hành làm lễ cùng một lúc, Sở Phong không thể đi bên này, bỏ bên kia nên không ra mặt, chỉ chờ ba ngày sau yết kiến.

Tuy nhiên, hôn lễ của đệ đệ, hắn không muốn vắng mặt, vì vậy, hắn cùng với Trịnh Phi cải trang, hết chạy bên này, lại chạy bên kia.

Trong đại sảnh, tiếng của người chủ trì hô lên:

-“Nhất bái thiên địa!”

-‘Nhị bái hoàng thượng” – Bởi cả hai chẳng còn trưởng bối nào, nên đành phải hướng về phía hoàng cung mà bái.

-“Phu thê giao bái!”

-“Đưa vào động phòng!”

Sở Hiên ôm eo Du Tử Khâm, Sở Dực nắm tay Trịnh Tâm Ngữ, hướng tân phòng đi đến.

Sở Phong nắm tay Trịnh Phi, ghé vào tai nàng thì thầm:”Nương tử, chúng ta cũng động phòng…một lần nữa đi!”- Làm Trịnh Phi đỏ mặt không thôi, nhưng cũng gật gật đầu, điều này khiến Sở Phong cười hớn hở.

Bọn họ, nhất định sẽ hạnh phúc, mãi mãi.

HOÀN CHÍNH VĂN.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,245
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Ngoại truyện :Sở Phong là caca tốt


Linh Tê cung là một nơi hoang vắng trong hoàng cung Diễm quốc, ít ai biết tới nơi này, tuy nơi này không phải lãnh cung nhưng cũng không khác mấy. Nơi đây phòng ốc cũ kĩ, đầy tro bụi do không được quét tước thường xuyên, trong sân là cỏ mọc xum xuê, che khuất cả tầm nhìn, tấm bảng hiệu nay đã lệch qua một bên và chữ đã mòn đến không nhận ra được bộ dáng ban đầu của nó.

Sở Phong ngồi dưới tán cây trong Linh Tê cung, trong tay là hai cái bánh bao, đặt bên cạnh là một đĩa thịt mỡ nhỏ cùng với một ít rau. Đây là bữa trưa của hắn, cũng là tiền công của hắn.

Hắn vốn là đứa con thứ hai của Cảnh Thiên đế, nhưng lại không ai biết đến sự hiện diện của hắn, nói đúng hơn là biết đến, nhưng chỉ là họ quên thôi.

Nương hắn tên Lãnh Như Nguyệt, vốn là con gái của tri phủ Thanh Châu, một nơi cách xa hoàng cung, đến đợt tuyển tú, nương hắn không được chọn, nhưng vì ngoại công của hắn vẫn không tha cho tham muốn của mình, nên nương hắn phải vào cung làm cung nữ.

Tuy được làm cung nữ, nhưng lại không có hậu thuẫn, nữ nhi của một huyện lệnh thất phẩm ở cái nơi khỉ ho cò gáy thì có thể làm được gì, cho nên bà chỉ có thể trở thành cung nữ bưng nước rửa chân cho Đức Phi nương nương.

Có lúc hắn nghĩ lại, tuy nói chỉ là cung nữ bưng nước rửa chân, nhưng dưới bàn tay của cái người không tha nam, nữ, già, trẻ đều ăn thì cũng không thoát. Quả nhiên, vào một buổi chiều, khi Thánh Cảnh đế uống say, liền lâm hạnh bà.

Sau đó, chẳng bao lâu, bà mang thai, cũng nhờ vậy mà bà có thể được phong làm thường tại. Vốn làm thường tại thì không thể nào có một cung, nhưng Đức Phi lại cầu xin Cảnh Thiên đế cho bà Linh Tê cung, coi như là phần thưởng cho việc mang thai long chủng.

Có lẽ hắn nên cảm tạ Đức phi, cho dù lúc đó là do bà ta cũng mang thai và bà ta còn phải đấu với những phi tần khác nên mới đưa một kẻ bà không để vào mắt là nương hắn đi cho khuất mắt, nếu không, hắn cũng không bình an mà không sống đến bây giờ, vì dù sao, kết quả của cuộc đấu là chỉ có một mình hắn được sinh ra vào lúc ấy, đứa con của Đức phi và một vài phi tần khác, đều mất.

Khi sinh hắn, nương hắn cũng đã rất yếu rồi, trong Linh Tê cung điều kiện không tốt, lại không có người hầu hạ, nương hắn vì nuôi nấng hắn, đã phải đi Tân Giả Khố làm việc. Thật ra, bà vốn không muốn vào cung, cũng không thèm khát sự sủng ái của hoàng đế, nhưng bà vẫn phải vào cung, không chỉ bởi vì bị ngoại công của hắn ép, mà còn bởi vì, bà đã yêu một người không nên yêu, người đó là caca ruột của bà, cũng là cửu cửu của hắn, Lãnh Trường Không.

Bà vào cung để cắt đứt thứ tình cảm cấm kị này. Bà là một nữ nhân thông minh, biết trong cung mình không có hậu đài, cho nên khi cả hai người bị mọi người quên lãng thì cũng không chủ động xuất hiện trước mặt người khác, tránh cho gặp họa.

Khi hắn lên 4 tuổi, bà ấy cũng chịu không được mà đi, hắn còn nhớ, trước khi chết, bà đã cầm tay hắn mà nói:” Cả cuộc đời ta, có nhiểu điều hối hận, ta hối hận lúc đó tại sao lại vào cung, nếu như có thể quay lại, ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn, cho dù có chết, cũng muốn cùng hắn bên nhau, mặc cho thế tục.”

Bà đã nhìn hắn, nói một cách kiên định:”Phong Nhi, từ khi con ra đời, ta đều coi con như cốt nhục của ta và hắn mà nuôi dưỡng, con giống ta, cho nên con cũng giống hắn, tên của hắn là Không của Thiên Không (bầu trời), tên của con là Phong (gió), bầu trời sẽ luôn che chở cho gió. Phong Nhi, con nhớ cho kĩ, cha của con, không phải là tên cẩu hoàng đế, mà là Lãnh Trường Không, là Lãnh Trường Không.”

Dưới cái nhìn chăm chú của bà, hắn đã gật đầu, tối hôm đó, bà đã cịu không được mà qua đời. Linh Tê cung chỉ còn một mình hắn.

Không có ai chăm sóc, hắn học theo nương hắn đi làm công ở Tân Giả Khố, trước đó hắn cũng từng đi giúp nương, nên mọi người cũng có biết hắn, chỉ là bọn họ tưởng hắn cùng nương là đi vào đây làm tạp dịch, chứ không biết thân phận của hắn. Cũng phải, ai đời một phi tử lại đi làm tạp dịch ở Tân Giả Khố chứ.

Một vài người tốt bụng đã từng quen biết nương hắn cũng giúp đỡ hắn không ít, ví dụ như kiếm việc cho hắn làm, cho dù là gánh nước hay giặt đồ, làm được hắn đều làm, chỉ cần sau đó trả công cho hắn là được.

Vừa ăn bánh bao hắn vừa nhìn vào thiên không.

Chợt, một tiếng động khiến hắn hoàn hồn, đó là tiếng mở cửa, cửa ở Linh Tê cung hầu như đã mục nát, chỉ cần đẩy nhẹ cũng có thể phát ra tiếng vang không nhỏ. Sở Phong cảnh giác ngồi dậy, ai có thể bước vào đây, Sở Phong núp vào một lùm cây gần đó, lắng nghe tiếng bước chân ngày một gần.

Sở Phong rất sợ sẽ có người bước vào đây, sau đó phát hiện sự hiện diện của hắn, dù sao, lúc đi “làm”, hắn đã từng nghe rất nhiều về những minh tranh ám đấu trong cung. Một hoàng tử, vốn là cái gai trong mắt nhiều người, nếu như hắn bị phát hiện, nhất định sẽ chết không bàn cãi.

Tiếng bước chân bỗng nhiên ngưng hẳn, sau đó, tiếng thút thít bắt đầu vang lên. Khóc, người này, khóc, hơn nữa nghe tiếng, thì tựa hồ vẫn chỉ còn là một đứa trẻ.

Sở Phong vạch ra mấy nhánh cỏ trước mặt, nhìn người vẫn còn đang thút thít.

Đó là một đứa trẻ, thật nhỏ, trên người mặc xiêm y được làm từ vải dệt tốt hơn của hắn nhiều, nhưng đối với các quý nhân trong cung, đây vẫn chẳng là gì. Đứa bé có gương mặt trắng bệch, cả người xanh xao ốm yếu, gương mặt trẻ con đang đong đầy nước mắt, dù cho là ở một cái nơi hoang vắng như thế này, cũng chỉ dám phát ra tiếng thút thít, thật tội.

Thấy đứa trẻ có vẻ không thể gây hại cho mình, Sở Phong bước ra khỏi lùm cây, tiếng động làm cho đứa bé giật mình, quay lại nhìn hắn đầy cảnh giác nhưng không lên tiếng.

Sở Phong bước tới gần từ trên cao nhìn xuống, hỏi:”Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao lại ở đây?”

Thấy hắn không trả lời mà chỉ nhìn hắn, Sở Phong mỉm cười:”Caca là Sở Phong, năm nay 7 tuổi, ngươi đâu?”

Có lẽ do thấy Sở Phong đã mở miệng giới thiệu mình, đứa trẻ lên tiếng:”Ta tên Sở Hiên, năm nay 3 tuổi.”

-“A! cùng họ à, chẳng lẽ ngươi là dệ đệ của ta, tiểu tử, ngươi đứng thứ mấy.?”

Có vẻ bất ngờ khi nghe Sở Phong hỏi như vậy, Sở Hiên ngơ ngác:”Đệ Đệ?”

-“Ừm, là đệ đệ, nhìn ngươi như vầy, chắc không phải là tứ đệ đi, “tứ hoàng tử, ma bệnh.”” – Hắn đã từng nghe kể nhiều về người này.

Có lẽ là nhắc tới nỗi đau của hắn, Sở Hiên vừa nghe tới từ ma bệnh, liền khóc lên.

Sở Phong bắt đầu bối rối, tay chân quơ loạn, không biết phải đặt ở đâu:”Này, này, làm sao lại khóc nữa rồi…uy..đừng khóc chứ!”

-“Mẫu Phi, mẫu phi nói Hiên Nhi là ma bệnh, nói Hiên Nhi thật vô dụng, nói là rất chán ghét Hiên Nhi..huhuhu…mẫu phi, quăng Hiên Nhi vào nước, Hiên Nhi lạnh…lạnh lắm…sau đó, Phụ hoàng đến….sau đó…cả hai người..liền đi…Hiên Nhi khóc…thì..thì bị đánh….oaoaoa, bọn họ đều ghét Hiên Nhi……”

Vốn muốn hoảng loạn khi Sở Hiên bất ngờ khóc, nhưng khi nghe hắn vừa khóc vừa nói như vậy, Sở Phong liền trầm xuống, thì ra, cũng không phải là hắn tệ nhất. Đưa tay lên đầu Sở Hiên, vỗ nhẹ, nhưng lại không nói gì.

Thần kì là, như vậy Sở Hiên lại nín khóc, chưa từng có ai, vỗ đầu hắn như vậy, trước đây, khi hắn khóc, mọi người liền phiền chán, sau đó sẽ đánh hắn, hăm dọa hắn, nếu khóc, sẽ không cho ăn cơm, cũng vì vậy, nên hắn mới tìm chỗ để khóc.

Sở Phong vuốt đầu hắn, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:”Hiên Nhi, đệ không nên khóc vì những người xa lạ.”

Sở Hiên không đồng ý nói:”Đó là phụ hoàng và mẫu phi mà.”

Ánh mắt Sở Phong bất ngờ thay đổi, trở nên sâu thẳm, nói từng lời mang đầy sự kiên định, chắc chắn:” Phụ hoàng, mẫu phi, cũng chỉ là để gọi thôi, những kẻ không quan tâm tới mình, thì chẳng là gì cả.” – hắn đã được nương dạy dỗ như thế, cho dù là hoàng đế và hắn có quan hệ huyết thống, nhưng cha của hắn chỉ có thể là Lãnh Trường Không.

Thấy Sở Hiên vẫn còn ra vẻ mê mang, Sở Phong giải thích:” Hiên Nhi nên nhớ, không cần quan tâm đến những kẻ bỏ rơi mình, vì họ không xứng, họ có là cái gì cũng không phải, dù cho là có quan hệ huyết thống, họ cũng chỉ là kẻ xa lạ, chúng ta chỉ tiếp nhận những người mà chúng ta nhận định, chỉ đối xử tốt với những người đó, chỉ thương tâm rơi lệ vì những người đó, tình cảm của chúng ta rất quý, nên không nên lãng phí.”

Sở Hiên cái hiểu cái không gật đầu. Từ đó, cứ vài ngày, Sở Hiên lại tìm đến Sở Phong, cũng dần dần chịu gọi Sở Phong là caca, Sở Phong nói, không nên gọi hắn là Nhị ca, vì như vậy, hắn sẽ cảm thấy như mình có quan hệ với những kẻ trong hoàng cung, là một trong số các hoàng tử, là con của Cảnh Thiên đế, chừng nào bọn này chết hết rồi, hãy gọi hắn là Nhị ca.

Sự dạy bảo của Sở Phong là tốt, muốn nói Sở Hiên không cần quá quan trọng huyết thống, người nào đối xử tốt với chúng ta, mới là thân nhân, nhưng khi vô đầu Sở Hiên, nó lại biến dạng.

Sở Hiên bây giờ lại coi Lan quý phi và hoàng đế là công cụ giúp mình sinh tồn, là một “cái gì đó” khác với hắn, mà không phải con người, chỉ là sau này, Sở Phong mới biết được điều đó, lúc đó, hắn còn ảo não không thôi.

Tình hình như vậy cứ tiếp diễn khoảng 5 tháng.

Bởi vì sau đó, cữu cữu của Sở Phong, cũng chính là Lãnh Trường Không, lúc đó đã trở thành Bình Tây đại tướng quân, sau khi chiến thắng giặc, đã xin hoàng đế cho đưa Nhị Hoàng tử về thăm ngoại tổ phụ một thời gian, do ông đang bệnh nặng.

Điều này vốn là không được, nhưng tên hoàng đế vô năng ấy lại một ngụm đáp ứng, hắn cũng rất bất ngờ khi bỗng nhiên có một đứa con. Lúc này cả hoàng cung mới sôi trào lên vì vị Nhị hoàng tử đột nhiên xuất hiện này.

Có lẽ là do áy náy, có lẽ là do không muốn chọc giận Lãnh Trường Không vừa thắng trận, hoàng đế đã ân chuẩn cho Sở Phong có thể ở lại lâu một chút.

Ngày Sở Phong đi, Sở Hiên đang phát bệnh, cho nên cả hai không thể từ biệt. hắn đi theo Lãnh Trường Không đi đến phía Bắc. Do ấn tượng về hắn cũng quá phai mờ, chỉ xuất hiện trong chốc lát, hoặc giả do Cảnh Thiên đế có quá nhiều người phải để ý, nên chẳng mấy chốc, đã quên hắn, khiến hắn ngây người ở phương bắc mười mấy năm, khi trở về, thì đã không còn nhìn thấy tiểu đệ năm nào nữa.

Nhiều lúc nhìn lên bầu trời, Sở Phong thường nghĩ, không biết tiểu tử đó sao rồi, không có mình, không biết có ai quan tâm hắn hay không, không biết, tâm lí của hắn có trở nên càng vặn vẹo hay không.

Cho đến khi gặp lại, người kia cũng đã tim được một phần ấm áp thuộc về mình, chỉ là đứa bé năm xưa, bây giờ cả người đầy lệ khí, trong mắt ngoài người đó, không còn chứa được ai cả. Và khi người kia biến mất, thì hắn cũng trở nên hoàn toàn điên cuồng.

*-*

Trong Dưỡng Tâm Điện, Sở Phong ngồi nhấp một ly trà cho thông cổ họng, sau đó lại cảm thán nói:”Bởi vậy, ai đó lúc còn nhỏ, dễ thương như thế, còn đi theo mình gọi caca, caca..”

Phập! Một con dao gọt trái cây đang cắm sau vào cái bàn, cách tay của Sở Phong rất gần. Sở Phong quay lại,ai oán nhìn nhìn gương mặt sát khí của ai đó, đúng là càng lớn càng không dễ thương.

Du Tử Khâm đang dựa vào Sở Hiên cũng nói:”Phải đó, ta nhớ lúc trước, khi ta bị thương, tiểu Hiên đãn khóc rất thương tâm đâu.”

Sở Dực nghe hai người nói xong thì bàn tay đang cầm trà hơi giật giật, sau đó, đưa tay đè nặng người nào đó trong lòng mình đang có xu thế ngẩng đầu lên. Chọc giận tứ ca, rất thảm, hắn phải hảo hảo bảo vệ Tâm Nhi của hắn.

Quả nhiên, chỉ thấy Sở Hiên nhìn Du Tử Khâm đầy nguy hiểm:”Khóc nhè? tiểu Hiên? Thê tử của ta, có lẽ dạo này ta cưng chìu nàng quá!” – Sau đó kề sát nàng nói khẽ:”Tối nay, ta sẽ cho nàng biết, ai mới là kẻ khóc nhè, cho nàng biết, đến cùng, ta có “tiểu” hay không.”

Du Tử Khâm thầm rơi lệ, ta nói sự thật mà, hơn nữa Sở Phong cũng nói, tại sao chỉ có ta bị phạt.

Chỉ là , Sở Hiên lại nhìn Sở Phong nói:”Hoàng huynh, từ khi ta và cửu đệ thành thân xong, chúng ta vẫn chưa được hưởng ngày nghỉ thành hôn nào, nhân dịp này, ta muốn xin cho ta và đệ ấy được nghỉ ngơi, bồi dưỡng tình cảm với tân nương tử. Cửu đệ, đệ thấy thế nào?” – Sở Phong, sợ nhất là phải làm việc.

Sở Dực nhàn nhạt gật đầu:” Đương nhiên là đồng ý.” – Dù sao, hắn cũng có lợi.

Trịnh Phi nhìn người nào đó đang mếu maó, đưa tay bóc lấy quả nho, ừm, im lặng là vàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,245
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Ngoại truyện : Mười năm


Năm thứ nhất.

Xích Lung vương phủ, tòa phủ đệ vừa được xây dựng gần đây, nơi này là nơi ở của Xích Lung vương, đệ đệ của đương kim hoàng đế. Màn chém giết những người phạm tội tại pháp trường của hắn cách đây một năm đã khiến hắn trở thành bạo vương trong mắt mọi người.

Trong một tòa viện hoang vắng, Xích Lung vương phủ nổi tiếng bởi khắp phủ, nơi nơi đều là hoa anh đào, nhưng nơi này lại không có loài cây này dù chỉ một gốc.

Ngoài viện được canh giữ nghiêm ngặt, thị vệ đều là những người tinh nhuệ để chắc chắn rằng không ai có thể bước vào đây.

Nơi này, chính là khố phòng của vương phủ, nơi dùng để giam giữ những người phạm tội bậc nhất cảu vương phủ, nơi này cũng giống như tử lao, một khi đã vào, thì sẽ không có ngày ra, trừ phi chết.

“Chát, chát. Chát” từng tiếng vang lên, cùng với tiếng la hét, kêu khóc mơ hồ có thể nhận ra là của nữ nhân.

Sở Hiên mặc sức dùng roi tẩm muối quất thật mạnh từng nhát vào người bên dưới.

Người này tóc tai bù xù, có chỗ đã không có tóc, cả người đều là vết thương, vết sẹo, gương mặt chằng chịt những dấu vết của roi đến nỗi không thể nhận ra ngũ quan.

Gương mặt đầy vẻ đau đớn và sợ hãi, Lạc Thủy Linh nhìn người nam nhân thị huyết trước mắt, hắn không phải người, hắn là ma quỷ, hắn đã hành hạ ả liên tục một năm nay, moi64v lần đều khiến ả sống dở chết dở, sau đó lại cho đại phu chữa trị tận tình, không để cho ả chết.

Ả đã từng hối hận không biết bao nhiêu lần, vì sao năm xưa lại cho rằng người này rất dịu dàng cơ chứ, phải , hắn dịu dàng, nhưng là chỉ với người kia. Năm xưa, nếu không phải nàng ngu ngốc, cố chấp, thì nàng và người nhà sẽ không như thế này.

Từng cây roi cứ quất liên tục vào cơ thể ả, muối xát lên vết thương khiến nó đau nhức không thôi, tầm mắt ả bắt đầu trở nên mơ hồ, trời cao ơi, con đã hối hận lắm rồi, bây giờ, con chỉ mong được chết một cách thanh thản mà thôi, sau đó, ả ngất đi.

Sở Hiên nhìn Lạc Thủy Linh ngất đi, buông cây roi trong tay, Hà Mộc liền đưa một cái khăn sạch cho hắn lau tay, chà lau xong, hắn không nói một tiếng, bước ra ngoài.

Không đợi hắn phân phó, đại phu trong phủ lập tức tiến vào, chữa trị cho người kia.

*-*

Năm thứ ba.

Tử Nhi, người hại nàng đã chết rồi, là bị ta hành hạ đến chết, nàng có thấy hả giận không.

Nếu hết giận rồi, nàng quay về bên ta được không.

Hôm nay, ta vừa yêu cầu tú nương dạy ta may quần áo, ta định sẽ may cho nàng một bộ y phục thật đẹp, nhưng tay nghề ta còn chưa thuần thục, may rất xấu, nàng sẽ không ghét bỏ chứ.

Ta nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, nàng đừng vì thế mà không quay về nha.

Tết năm nay, kinh thành có pháo hoa đẹp lắm, đẹp hơn ở Thanh Hà trấn năm đó nhiều, nhưng ta vẫn muốn đón tết ở Đào Hoa Sơn hơn.

Tử Nhi, nàng từng hứa, năm nào cũng đón tết với ta mà, nhưng vì sao, nàng lại thất hứa….một lần nữa.

*-*

Năm thứ 4.

Tử Nhi à, nàng biết không, hôm nay có người tặng nữ nhân vào trong phủ đấy, nhưng ta không cho phép, ta cho người ngoạn nàng ta, sau đó để nguyên hiện trạng đá ra khỏi phủ.

Ta rất ngoan, phải không.

Ta chỉ có một mình nàng thôi, vì sao nàng không chịu quay về.

Hôm qua ta mới làm ra món mới, nàng nhất định sẽ rất thích, nếu nàng không quay về, ta sẽ ăn hết cho xem.

Ta cũng làm rất nhiều y phục đẹp nữa, cho nên nàng mau quay về nha.

Tử Nhi, năm nay vào ngày sinh thần của nàng, ta đã làm rất nhiều món ngon, sau đó, ta lại một mình ăn hết nó, ăn cả phần của nàng, đến nỗi ngày hôm sau, ta không dậy được.

Vì sao lúc này nàng không xuất hiện, sau đó mắng ta, bảo ta không được ăn uống linh tinh.

Tử Nhi, ta rất nhớ nàng, nhưng ta không hề khóc, ta là nam nhân, nên ta sẽ không khóc, đúng không.

*-*

Năm thứ 5.

Năm nay, hoàng huynh thành thân, tân nương là một người rất hung dữ.

Ta nhìn bộ giá y của nàng ta, chợt phát hiện ra, ta còn chưa may giá y cho nàng, vì thế, ta quay về may.

Tử nhi nếu mặc giá y, chắc chắn sẽ rất đẹp, ta rất muốn nhìn thấy.

Ta nhìn giá y rồi tưởng tượng cảnh nàng mặc nó, đứng bên cạnh ta, mỉm cười.

Ta không được rồi, ta đã khóc, Tử Nhi, vì sao, nàng không ở bên cạnh ta.

Bên ngoài trăng rất đẹp, ai cũng vui mừng cho ngày vui của hoàng đế, ta rất cô đơn, Tử Nhi.

*-*

Năm thứ 6.

Tử Nhi , ta trưởng thành rồi, bây giờ, nàng không được xem ta là hậu bối nữa rồi.

Có rất nhiều người thích ta đó, nếu nàng không quay về, ta sẽ bị người ta cướp mất.

Vừa rồi, bọn thị vệ cứu được mọt người, nhưng cô nương đó lại cứ muốn lấy thân báo đáp cho ta. Thật lạ.

Ta đồng ý rồi, ta bán nàng ta vào kĩ viện lấy tiền, nàng thấy ta thông minh không.

Nhưng nàng ta lại cứ la hét đòi làm nha hoàn cho ta, Tử Nhi à, nếu như ta để nàng ta làm nha hoàn, vậy chẳng phải ta lại phải tốn ngân lượng nuôi thêm nàng ta sao, vì vậy, bán nàng ta vào kĩ viện là cách lấy thân báo đáp thuận tiện nhất còn gì.

Tử Nhi, ta rất hay mơ về nàng, nhưng ta chưa thấy đủ, bao giờ, nàng mới quay lại bên cạnh ta.

*-*

Năm thứ 8.

Tử Nhi, ta sắp hết kiên nhẫn rồi, ta rất muốn gặp nàng, làm sao đây.

Ta đã không còn thể hiện cảm xúc trên mặt nữa, vì cho dù ta có làm thế, thì nàng cũng không quay về bên cạnh ta, an ủi ta, làm cho ta vui.

Tử Nhi, niềm tin của ta sắp vụn vỡ rồi, nàng thật sự sẽ quay về chứ, hay là ta đang tốn thời gian.

Nếu ta nhảy xuống, liệu ta có được gặp nàng không.

Tử nhi, ta sẽ chỉ chờ thêm một chút nữa thôi.

Nếu vẫn không gặp lại nàng, ta sẽ xuống gặp nàng.

Vì vậy, Tử Nhi, mau mau về với ta đi, ta sắp không chịu nỗi rồi.

*-*

Sâu dưới vách Đoạn TRường, xuyên qua từng kẽ đá, nằm sâu trong hanh động tăm tối là một khung cảnh đẹp như mơ.

Từng loài sinh vật vẫn đang sống yên bình, sinh hoạt như bình thường.

Ở giữa hồ, thiếu nữ ngủ say bao nhiêu năm nay.

Cuối cùng cũng tỉnh giấc.

TOÀN VĂN HOÀN.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom