Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nghe Nói Anh Là Nam Chính

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
668,214
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Anh Là Nam Chính

Nghe Nói Anh Là Nam Chính
Tác giả: 月亮与六遍是
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 月亮与六遍是

Dịch: Thích Ăn Dưa 502

Chương: 7

Văn án:

Bạn trai lúc nào cũng từ chối tôi, thế là trong cơn tức giận, tôi đòi chia tay.

Anh ấy im lặng một hồi, lấy điện thoại ra, mở một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Tôi vẫn bất động.

Mãi đến khi anh ấy đọc tên nhân vật nam chính có tên giống anh ấy, tôi che mặt, thất tha thất thểu bước tới “Im miệng!”.
 
Chương 1


“Nghe nói, anh là nam chính trong chuyện của em hả?”

Tôi liếc nhìn nam thần đang bắt chéo chân dài trên sô pha, sau lại quay đầu nhìn về hướng ban công, trong đầu thầm nghĩ, chết từ tầng sáu với ngã ngựa* cái nào đau hơn.

*Trong tình huống này nữ chính bị lộ danh tính viết truyện.

Còn chưa kịp nghĩ xong thì tiếng thì thầm quỷ dị của nam thần lại vang lên, “Những giọt nước trên xương quai hàm hoàn hảo của anh ấy từ từ nhỏ xuống, trượt qua xương quai xanh gợi cảm, khuôn ngực cường tráng, cơ bụng rắn chắc …”

Nam thần tạm dừng.

Tôi lặng lẽ đội cái mũ áo hoodies lên đầu.

“Em nhìn lén anh tắm?” Nam thần chất vấn tôi.

“Em không có!” Tôi cãi lại “Lần trước anh đi bơi với anh em, em quang minh chính đại nhìn thấy!

Nam thần giễu cợt “Vịt đất* mà còn đến bể bơi, té ra là tới đó đợi thời cơ.”

*Ý chỉ người không biết bơi.

Ngón tay anh chạm vào màn hình vài cái, nhanh chóng chuyển sang bài tiếp theo.

Đúng vậy, tôi không chỉ lấy nam thần làm nguyên mẫu để viết một truyện ngắn, mà là viết hẳn luôn một bộ.

Từ thể loại cún con*, sói con**, dễ chũi đến trà xanh cao lãnh bệnh kiều***, nam chính nào cũng tên Giang Hú, nữ chính nào cũng tên Giản Ninh.

*Ở Trung Quốc từ “ cún con” chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần ( kiểu ngây thơ vô số tội ý), và còn hay ghen ( ghen nhưng mà cũng vẫn rất đáng yêu). Đối với những chàng cún con thì người yêu là trung tâm vũ trụ ( gọi dạ bảo vâng lễ phép ngoan nhất nhà hahah).

**小狼狗 /Xiǎo láng gǒu/ Sói con. Những chàng sói con cũng giữ nguyên bản chất thích “bám người” tuy nhiêu có thêm phần bá đạo, tính chiếm hữu mạnh hơn ( đúng kiểu bảo vệ lãnh thổ bảo vệ chủ quyền đất nước), có trách nhiệm hơn.  Bên cạnh đó cụm từ “sói con” còn chỉ những người đàn ông trung niên, thiếu hấp dẫn (haha bị chị em ghét bỏ). Cre: Tiếng Trung Cô Dưa Hấu

***mấy cái này không biết nói sao TT

Giang Hú là nam thần*, còn Giản Ninh là tôi.

* thường dùng để chỉ người con trai ưu tú; nhiều người hâm mộ)

Tôi lặng lẽ ngước mắt lên, thấy Giang Hú nhăn mặt, hướng màn hình điện thoại di động về phía tôi, trầm giọng nói: “Chiều cao thì không tính đi, nhưng số đo ba vòng của anh sao em biết được?”

Tôi kéo dây rút mũ áo hoodies xuống, che đi cái mặt dày như bức tường của mình, chỉ để lộ hai con mắt như kẻ trộm.

“Em đoán.”

Mặt Giang Từ dễ gần hơn một chút, tiếp tục nhìn xuống: “Nội dung mô tả không xác thực lắm, nhưng dù sao cũng có chừng mực.”

Không nói còn tốt, vừa nhắc tới liền làm tôi tức điên.

“Có chừng mực? Chừng mực cái quái gì?” Lòng tôi đầy căm phẫn. “Không phải chính vì em không có kinh nghiệm thực chiến hay sao! Giờ mà viết cảnh hôn, độc giả sẽ cười nhạo em cho coi, nói em là một người mẹ đơn thân – nhưng mà, một tháng trước em đã thoát khỏi kiếp FA rồi! ”

Dưới sự mặt dày của tôi, một tháng trước, Giang Hú đã trở thành bạn trai của tôi.

Và hôm nay, một tháng sau đó, không biết bằng cách nào Giang Hú lại phát hiện ra nick phụ Zhihu của tôi, tiếp đó lại lần ra các sáng tác đầy đam mê của tôi.

Cuộc sống nở hoa, cuộc đời bế tắc.

Giờ tôi chỉ biết che mắt mình.

Muốn chơi một bản nhạc đêm Chopin cho riêng mình để bày tỏ long thành kính với tình yêu đang chết dần chết mòn của mình.

“Chia tay đi, đời người quá tẻ nhạt.”

“Chia tay?” Giang Hú vươn tay, kéo tôi đến bên cạnh, kéo mũ của tôi xuống, trong giọng nói mang theo nụ cười lười biếng, “Chỉ vì hẹn hò đã một tháng mà anh không cho em sơ múi miếng nào sao?”

“Em chơi anh như này, anh trai em có biết không?”

Một phát đâm trúng tử huyệt của tôi.

Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Cái từ chơi này, dùng không chính xác lắm đâu.”

“Ồ, thế phải gọi là gì nhỉ? Bạc tình bội nghĩa?”

Tôi không phục.

Giang Hú cốc đầu tôi “Bạn nhỏ này, trong đầu em không thể nghĩ cái gì tích cực hơn được sao?”

Tôi tức quá, nhảy khỏi sô pha chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Bật máy tính lên, tôi lạch cạch một tràng chữ, nam nữ chính trong bộ truyện mới nhất nhanh chóng đến hồi kết.

Kết cục:

Bad Ending.

Nhìn nữ chính rời đi không ngoảnh lại, nam chính khóc lóc ân hận, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.



Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ, Giang Hú sẽ thành đôi với tôi, không cần biết anh ấy thích tôi tới mức nào, chỉ cần anh ấy không ghét tôi, thêm mặt mũi của anh tôi nữa, tôi phải thử một lần.

Anh ấy là cựu sinh viên và là đối tác của anh trai tôi, nhỏ hơn anh tôi ba tuổi.

Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã…yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi muốn làm quen, nhưng anh trai tôi không đồng ý, nói tôi chỉ nhiệt tình được 3 phút, không cho tôi làm hại người an hem của ảnh.

Tôi cực lực lên án hành vi giúp người ngoài này, anh tôi chế nhạo, đọc một loạt mấy cái tên.

Đó đều là những chàng trai mà tôi đã phải lòng từ khi còn rất nhỏ.

Bố mẹ tôi chăm con theo kiểu thả rông, anh tôi luôn là người chăm sóc tôi nên đôi khi tôi còn sợ anh mình hơn cả bố mẹ.

Tôi nhún vai, nói với anh trai mình “Lần này khác”.

“Khác chỗ nào?”

“Giang Hú đẹp trai hơn bọn họ!”

“…”
 
Chương 2


Anh tôi chuyển tôi 5.000 tệ, bảo tôi thích đi chơi đâu thì đi.

Tôi cua khét lẹt, mua một chiếc đồng hồ mới tặng Giang Hú, anh tôi tức phồng mũi.

Vì anh ấy từ chối giúp tôi nên tôi phải tự làm.

Khó khăn bám víu lắm mới tóm được, thế mà nhiều nhất chỉ nắm được tay.

Chị em tốt Dao Đào gửi cho tôi một tin nhắn: Sao cậu lại viết kết cục là

BE

rồi? Xảy ra mâu thuẫn với Giang Hú sao?

Tôi: Tớ muốn chia tay với anh ấy.

Tôi nhốt mình trong phòng hồi nãy giờ thế mà anh ấy không nói lời nào dỗ dành tôi.

Mọi người cũng biết, bạn thân sẽ luôn thuyết phục chúng ta không nên chia tay đúng không.

Một cuộc điện thoại gọi đến, giọng điệu an ủi cực kì chất phác của Dao Đào vang lên: “Cậu giác ngộ tốt rồi đó. Tối nay có tiệc hội hữu nghị, đi không?”

Tôi chần chừ một chút, giận dữ nói: “Đi.”

Tôi lấy ra một chiếc váy bó sát người từ đáy hộp trong tủ quần áo, trang điểm thật tinh tế, lúc mở cửa còn cố ý tạo ra tiếng động lớn.

Không có phản hồi.

Tôi tìm khắp nhà cũng không thấy Giang Hú đâu, thế mà anh ấy đã bỏ đi.

Mũi tôi ê ẩm, tôi bắt taxi đến nơi hẹn.

Dao Đào ngồi giữa một đám người vẫy vẫy tay với tôi, tôi gục đầu đến bên cạnh cậu ấy, không nói một lời rót hẳn ba ly bia.

Dao Đào có chút kinh ngạc, “Sao lại bộ dạng tức giận thế này? Không phải cậu nói, mỗi lần nhìn thấy sắc mặt anh ấy, bao nhiêu lửa giận cũng đều biến mất sao?”

Tôi bi thương nhìn cậu ấy một cái, nghĩ về trải nghiệm bi thảm của chính mình, tỏ ý không muốn nói nữa.

Dao Đào khẽ thở dài, vòng tay qua vai tôi “Đã bảo cậu rồi, ông anh đó không đáng tin đâu, cậu cứ không nghe.”

Vừa nói cậu ta vừa chỉ vào một nhóm trai trẻ đang chơi trò chơi cách đó không xa.

“Thấy không, đều là chị em chọn cả cho cậu đó – toàn mấy em sinh viên năm nhất Viện thể thao không thôi. Sao, có cảm nhận được hơi thở của hormone tuổi dậy thì phả vào mặt mình không?”

Như thể cảm nhận được, một trong những chàng trai mặc áo t -shirt trắng quay đầu lại, mỉm cười với Dao Đào và tôi, hàm răng trắng nhỏ với hai lúm đồng tiền nông lộ ra.

“Chậc chậc, em trai thơm quá đi.”

“… Thôi bỏ đi.” Tôi tuyệt vọng cúi đầu, không thấy hứng thú.

Dao Đào nhìn tôi thật sâu.

Hai mắt cực kì phức tạp, ba phần thương hại, ba phần đồng cảm, còn bốn phần rõ ràng cực kì khinh thường.

Clm.

Gái trinh thà bị giết, chứ nhất quyết không bị làm nhục.

Tôi nắm tay thành quả đấm, hung tợn nói: “Đợi tớ ăn sạch sẽ tên già đó…”

Lời lẽ hùng hồn còn chưa nói xong, cuộc gọi video từ tên già đó đã đến.

Tôi chột dạ chặn camera lại rồi mới nhấn nút trả lời.

“Đi đâu vậy, sao ồn ào thế?”

Còn không biết xấu hổi mà hỏi tôi?

Dưới nụ cười nửa miệng nhưng không cười của Dao Đào, tôi hất cao cổ “Liên quan gì đến anh.”

“Còn tức giận?”

Giang Hú lật camera, nhắm vào các nguyên liệu nấu lẩu trên bàn, ở giữa là ớt cay đang sôi sục trong chảo dầu, ngay góc còn có một chiếc bánh thiên nga đen.

Quán bánh kem cách xa nhà tôi, tới đó ít nhất cũng phải mất một giờ lái xe.

“Không phải nói không có gì mà lẩu không dỗ được sao? Đề cho chắc ăn, anh còn mua bánh kem em thích ăn nhất rồi nè.”

Để tôi một hôn cái không phải còn được hơn sao?

Lúc tôi định nói thêm vài câu, một người bất ngờ bị đẩy vào vòng tay tôi, bàn tay chặn camera cũng bị xê dịch do va chạm.

Cậu em t-boy trắng đẹp trai ban nãy bị Dao Đào xô ngã, vô tình dán mặt vào tôi.

Dao Đào nhướng mày nhếch mép, trông như đang xem trò vui, nhưng lúc nhìn rõ màn hình lại đơ mặt ra.

“Giản Ninh, cậu, sao anh cậu cũng ở đây?”

Tôi tái mét: “Anh tớ?”

Hai mắt Giản Sâm lạnh lùng, xuyên thấu qua cả màn hình tôi “Giản Ninh, gan em rồi có đúng không?”

Thôi xong.

“Anh, anh đi công tác về …”

Còn chưa kịp tìm cách giải thích thì Giang Hú đã cười làm tròn sự việc, “Là em khiến Giản Ninh không vui, em ấy tới đó chỉ vì giận em thôi, anh đừng trách em ấy.”

“…”

Không biết vì sao, nhưng tôi dường như ngửi thấy một mùi trà thoang thoảng đang xuyên qua màn hình.

Tranh thủ lúc Giang Hú với Giản Sâm đang đến, tôi đã say đến 6 7 phần, nhằm giả ngu giả ngốc.

Đúng như dự đoán, lúc Giản Sâm xuất hiện trước mặt tôi, khuôn mặt của anh già đã banh ra, đen như đít nồi.

Dao Đào, kẻ cầm đầu phạm tội không biết đã biến mất từ lúc nào, vậy nên tôi đành nhao nhao nhào vào vòng tay Giang Hú, nhìn anh một cách đáng thương.

Giang Hú cong khóe môi.

Ngay lúc tôi vui mừng khi nghĩ rằng anh ấy sẽ bảo vệ tôi sau lưng anh ấy thì biểu cảm của Giang Hú đã thay đổi——

Ba phần đau lòng, ba phần ghen tuông, 4 phần tạm nhân nhượng vì toàn cục.

Anh nhìn Giản Sâm nói “Tất cả là lỗi của em, em không nên chọc giận em ấy. Chắc em ấy uống nhiều quá rồi nên mới lôi lôi kéo kéo người khác … Anh đừng mắng em ấy nữa.”

Mùi trà* tràn lan, không phải tôi ảo tưởng đâu.

*Ý bảo anh này thảo mai ấy (trà xanh tâm cơ)

Tôi mở to mắt, không tin nổi.

Giản Sâm nhân cơ hội nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay giả tạo của Giang Hú, bắt đầu xổ đạo lí với tôi.

Huhu, tôi muốn khóc thật to mới đã.

Bạn trai tôi không những không yêu tôi mà còn lừa dối tôi.

Tôi say đến mức không chịu lên xe, bọc mình trong áo khoác của Giang Hú rồi trèo lên người anh, muốn anh cõng tôi về.

“Biết sai rồi?” Giang Hú hỏi tôi.

Thủ đoạn hay để giết người bằng dao đây.

Tôi đáp lại bằng cách cắn một phát vào cổ anh.

“Này …” Giang Hú nghiêng đầu tránh đi “Sao, em không thích Giang Hú phiên bản trà xanh sao?”

Tôi sững sờ, lúc này mới nhận ra anh đang bắt chước nhân vật chính trong truyện của tôi, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận “Thủ đoạn trà xanh là để anh dùng để chống lại tình địch của mình, không phải dểdchống lại em!”

“Tình địch nào? Người trong video á hả?”

Tôi bực mình, “Thậm chí tên cậu ta em còn không biết nữa là.”

“Em còn rả vẻ đáng tiếc.” Giọng Giang Hú không nghe ra chút tức giận “Bằng không anh cõng em quay lại, tiện thể thêm tin liên lạc của cậu ta ha?

Tôi lặng thinh.

Giang Hú luôn đối xử với tôi rất nhẹ nhàng, giống như một người anh trai của tôi hơn là một người bạn trai.

Tựa như Giản Sâm vậy.

Tôi không thích điều đó.

Tôi vùi đầu vào cổ Giang Hú một hồi, cậy chuyện uống bia mà khóc lóc ôm sòm “Em không muốn trà xanh, em muốn một em chó đất, kể cho em nghe chuyện tình yêu trần gian cơ.”

Giang Hú vừa tức vừa cười “Anh không biết.”
 
Chương 3


Tôi lấy điện thoại ra “Em dạy anh.”

Hắng giọng xong, tôi nói: “Em bị mù à? Đâm vào tim anh mất rồi.”

Giang Hú chẳng nói chẳng rằng, tôi lén lút nghiên đầu quan sát anh, không thấy anh thay đổi chút biểu cảm nào, nhưng lại phát hiện mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng.

Gần đây tôi ăn ngon uống khỏe, cân nặng cũng tăng lên trông thấy.

Tôi xấu hổ, giúp anh lau mồ hôi.

Tâm tình Giang Hú tốt hơn: “Tiếp tục.”

“Kiếp trước em hẳn là đồ uống có ga nhỉ, vì hễ thấy em là anh vui đến mức muốn sôi trào.”

Khóe mắt nhìn thấy lông mày Giang Hú hơi cong, lòng tôi như được khích lệ, giọng nói cũng tăng lên mấy dB.

“Giang Hú, em nghi ngờ bản thể của anh là một quyển sách, bằng không tại sao cứ hễ càng nhìn an hem lại càng muốn ngủ.”

Giang Hú dừng bước “Lại bắt đầu rồi đúng không?”

Anh nhăn mặt, xem thì có vẻ không vui, nhưng hia cái tai đỏ lựng của anh đã phản bội anh rồi.

Tôi cười điên cuồng nói nhỏ vào tai anh: “Giang Hú, em sẽ không bao giờ viết canh suông* nữa, haha!”

*ý là không viết trong sáng nữa ấy, phải có thịt thịt chớ đúng hong.

Hậu quả của việc Thái Lãng* là tôi bị Giang Hú thả xuống đất, tôi chóng mặt đứng không vững thế là bị hụt chân.

*Theo mình tra baidu là kiểu cà lơ phất phơ, ba lăng nhăng, linh tinh lang tang á. Kiểu theo mô tả nữ chính là vừa có chút dung t*c vừa có chút ngây thơ á.

Giang Hú bắt taxi đưa tôi về nhà ảnh.

Cởi giày xong, tôi đi thẳng đến phòng ngủ chính rộng rãi của Giang Hú, nhưng anh lại nắm lấy cánh tay tôi, ném về phòng tôi.

Yêu nhau được một tháng, mặc dù không xơ được miếng đậu hũ nào của Giang Hú, nhưng tôi đã chiếm được một phòng trong nhà Giang Hú, để được một số quần áo với đồ dùng hàng ngày của mình, đồng thời cũng thay rất nhiều đồ trong nhà Giang Hú theo phong cách couple.

Giang Hú rút bông tẩy trang đưa cho tôi: “Tự mình tẩy trang đi, anh đi lấy ít cồn cho em, vết xước ở chân em phải được khử trùng.”

Hóa ra đưa tôi về nhà anh ấy là chỉ vì nhà anh ấy gần hơn.

Tôi khó chịu không vui nói: “Giang Hú, tụi mình cãi lộn đi.”

Giang Hú cúi đầu, cục bông nhẹ nhàng lướt qua chỗ bị thương trên bắp chân của tôi, “Vì sao?”

“Em muốn biết lúc anh cãi lộn với em sẽ … a! Đau!”

Hai mắt Giang Hú đen kịt nhìn chằm chằm tôi, cái tay đột nhiên thêm lực, tôi đành biết điều ngậm miệng lại.

“Này cũng là chuyện tình yêu trần gian sao? Học đâu ra?”

Dưới đôi mắt sắc bén của Giang Hú, tôi đã biến thành một con chim cút.

Trước khi đi ngủ, để xác nhận Giang Hú có thực sự tức giận hay không, tôi kéo anh ấy bắt anh ấy kể chuyện.

Giang Hú không nói nên lời, bất lực hỏi: “Chuyện gì?”

Tôi chui vào chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt, “Chuyện của anh ấy.”

Giang Hú bật cười “Vậy em muốn nghe chuyện Giang Hú phiên bản ghen ăn tức ở, Giang Hú phiện bản bản tổng tìa bá đạo, Giang Hú, hya là Giang hú bệnh kiều?”

“…” Tôi nghiến răng nghiến lợi “Chỉ có trẻ con mới chọn, em nghe hết.”

Giang Hú cúi người, cúi đầu chậm rãi đến gần tôi, giọng nói nhẹ nhàng như nước, “Nghe cho rõ.””

Tôi phân tâm, bị anh mê hoặc, gật đầu như giã tỏi.

Môi mỏng Giang Hú khẽ mở “Dám sau lưng anh tìm người đàn ông khác, anh chặt đứt chân em.”

“…”

Sáng sớm, Dao Đào đã gửi lời hỏi thăm thân mật: Còn sống không?

Tôi gửi lại cậu ta cái mặt cười.

Dao Đào lại gửi một phong bì đỏ: Hai tram đủ chưa?

Tôi nhận tiền, kể cho cậu ấy nghe những chuyện xảy ra sau khi cậu ây rời đi.

Dao Đào nghe xong liền thích thú, “Cậu đúng là cái đồ không biết cầu tiến, mới đó mà đã bỏ cuộc rồi? Nhưng mà, đã tán tỉnh đến mức đó rồi àm Giang Hú vẫn dửng dung sao? Không lẽ anh ấy nghĩ cậu vẫn còn nhỏ đó, không thể ra tay hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha.”.. ”

Tôi ngắt lời cậu ấy “Nhỏ chỗ nào?”

Tôi chỉ kém Giang Hú năm tuổi.

Dao Đào ẩn ý “Chỗ nào cũng nhỏ.”

“…” Tôi chửi rủa, cúp điện thoại.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi đến phòng trà để pha một tách trà thơm, một vài đồng nghiệp đang tán gẫu với nhau về những vấn đề tình cảm, tôi vểnh tai lên lắng nghe.

Họ đang nói về Lâm Giai, một thực tập sinh cùng thời với tôi.

Đến trưa Lâm Giai mới tới, lúc tới hai mắt đã đổ hoe, còn có chút sưng lên, hóa ra là thất tình.

Tôi hơi khó hiểu “Bạn trai của Lâm Giai luôn tốt với cô ấy, dịu dàng ân cần, sao giờ lại chia tay?”

Hổ Như, một đàn chị cùng nhóm, thở dài: “Tốt thì tốt, nhưng em không thấy hai người họ luôn có cái gì đó xa cách sao? Thực ra bạn trai của em ấy chưa bao giờ buông tha bỏ được người yêu cũ. Bây giờ người yêu cũ quay lại tìm cậu ta, cậu ta liền chia tay với Lâm Giai. ”

Một đồng nghiệp khác phẫn nộ nói: “Loại đàn ông đó thì có gì tốt? Chẳng lẽ cứ đẹp trai là được sao? Đẹp trai có ăn được không? Tôi từng bảo rồi,bạn trai Lâm Giai không quan tâm đến em ấy, êm ấy thật ngốc. ”

“Cậu ta lớn hơn Lâm Giai vài tuổi, lại còn hay chăm sóc mọi người. Lâm Giai còn trẻ thiếu sự đời nên chắc chắn dễ bị mê hoặc rồi.”

“Theo tôi thấy ấy à, tốt hơn là nên tìm một người bằng tuổi ấy. Tôi thấy em trai Hà Vũ Hiên, lập trình viên nhỏ tuổi tầng dưới cũng không tệ đâu. Cứ như mặt trời chói lóa ấy, hay là chúng ta làm mối cho Lâm Giai đi?”

“Thôi di chị Từ, chị đừng tưởng tụi này không biết, Hà Vũ Hiên là con trai em họ chị.”

“Em họ tôi thì làm sao? Biết nguồn biết gốc, tôi còn làm tổn thương tiểu Lâm nữa sao, đúng không? Thẳng bé thực sự rất được đấy…”



Nghe đồng nghiệp nói nhau mà lòng tôi như bị nhét một cục bông, bấn loạn.

Nghe sao nổi nữa, mọi chuyện cứ như bản sao câu chuyện giữa tôi với Giang Hú vậy.

Hổ Như nhận thấy tôi không ổn, khẽ hỏi tôi: “Em với vị trong nhà ấy, còn tốt không?”

Tôi buồn bã nói: “Không sao cả.”

Hồ Như vỗ vỗ mu bàn tay tôi, “Mọi người cũng không thể quơ đũa cả nắm được, chúng ta chỉ là tán gẫu xíu thôi, đừng bận lòng.”

Huhuhu, tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nhất định phải khắc cốt ghi tâm.

Đến giờ tan làm, Giang Hú đến đón tôi, vừa vào ghế phụ, anh ấy đã đưa cho tôi một túi giấy.

“Gì đây?”

“Hồ lô ngào đường” Giang Hú ra hiệu cho tôi thắt dây an toàn “Không phải lúc sáng em nói muốn ăn sao?”

Chu đáo quá.

Tôi mở túi, cắn một miếng, nghẹn ngào hỏi: “Giang Hú, anh đã từng có người yêu cũ chưa?”

Giang Hú hiển nhiên là sửng sốt một chút, “Có.”

Kẹo hồ lô trong miệng phút chốc không còn ngọt nữa, tôi lạnh lùng mắng: “Hứ, tra nam!”

Giang Hú: “…”

Chuyện này không thể nhin được.

Cho dù không chiếm được trái tim Giang Hú, ít nhất tôi cũng phải xơ múi được anh ấy chứ đúng không?

Nhan sắc trước mặt, ngày nào cũng chỉ được ngắm chứ không được sờ, đây mà là cuộc sống của một con người nên có sao?
 
Chương 4


Tôi tìm kiếm một vài bộ phim kinh dị kinh điển rồi so sánh chúng để tìm ra những bộ phim kinh dị nhất.

Tắm táp xong xuôi, tôi bắt Giang Hú mặc bộ đồ ngủ con thỏ kiểu couple, tắt đèn trong phòng khách, ngồi lên sô pha, quấn cái chăn nhỏ xem phim cùng anh.

Không hổ là tác phẩm kinh điển. Bầu không khí với hiệu ứng âm thanh đều là độc nhất vô nhị. Tôi thấy tim mình như đập loạn nhịp, hai mắt sáng rực.

Kích thích đấy.

Xem đến nửa tập phim, tôi nhớ ra mục đích của chuyện này.

Tôi chậm rãi sờ sờ vị trí bên cạnh, run giọng nói: “Giang Hú, em sợ quá…”

Kết quả tính một đằng ra một nẻo, sờ quài cũng chẳng thấy ai.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Giang Hú đã ngồi vào một góc sô pha, cả người bọc trong cái chăn nhỏ, nghe tôi nói vậy liền đáp: “Anh cũng sợ.”

“…”

Không thể không thể thế được!

Tôi tiến đến bên cạnh Giang Hú, dùng sức kéo cái gối trong tay anh ấy, luồn tay với chân vào vòng tay anh ấy.

Hơi thở sảng khoái thuộc về anh lập tức vây lấy tôi, trong lòng tôi đầy mãn nguyện nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ sợ sệt: “Biết vậy không xem cái này rồi, tối em gặp ác mộng mất.”

Giang Hú biết nghe lời: “Không xem nữa, đi ngủ sớm thôi.”

Như này là đang gợi ý cái đó đó đúng không?

Tôi cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng “Ngủ cùng sao?”

“Dĩ nhiên…là không rồi.”

Ha, đàn ông.

Tôi tự giễu trong lòng, may mà còn có

Kế hoạch

B.

Giản Sâm luôn nói với tôi rằng tửu lượng của Giang Hú rất kém, lần nào cũng phải dựa vào anh ấy.

Giang Hú lúc tỉnh táo không chịu cho tôi một cơ hội, nhưng Giang Hú say rượu còn có năng lực phản kháng sao?

Tôi lấy rượu đã chuẩn bị ra, mượn cớ uống cho dễ ngủ, bảo Giang Hú uống cùng.

Giang Hú nhướng mày, hai mắt đen sâu thẳm nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt nơi khoé miệng như bảo tôi biết điều mà rút lui.

Nghĩ đi nghĩ lại, sợ cái gì? Dao Đào đã nói, đàn ông như cái lò xo, nếu bạn yếu đuối, anh ấy sẽ mạnh mẽ … Nếu bạn mạnh mẽ, anh ấy sẽ tự nhiên nhượng bộ.

Vậy nên, dưới ánh mắt dò xét và giễu cợt của Giang Hú, tôi đã kiên trì đến cùng, cười hê hê cụng ly anh ấy.

Dần dần, làn da trắng nõn của Giang Hú bắt đầu ửng hồng, ánh mắt anh cũng dịu lại, tựa như một cái móc nhỏ, khiến người ta ngứa ngáy.

Giản Sâm đúng là không lừa em gái.

Tôi ngập ngừng gọi một tiếng “Giang Hú?”

“Ừm?” Giọng anh trầm xuống, khàn khàn, kéo dài câu cuối “sao thế?

Tôi nấc một cái, lời định nói ra như lệch hướng, tôi quyết chí cứu nước.

“Anh biết mà, độc giả của em đã đọc mấy cảnh hôn của em rồi, đêm qua còn nhắn tin riêng cho em, gửi em mấy mẩu truyện nhỏ, cho em biết hôn với cách là như thế nào …”

Ánh mắt tôi dừng trên đôi môi ẩm ướt của Giang Hú, nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Cô ấy nói môi con trai mềm lắm, cứ như thạch ấy, có thật vậy không?”

Giang Hú cười cười bước tới “Em muốn ăn thạch à?”

Mặc dù là tôi khơi mào trước, nhưng lúc này đây tôi lại không khỏi đỏ mặt. Nghe những gì anh ấy nói, càng khiến người ta mơ tưởng hão huyền.

Tôi mở miệng, nhưng không nói gì, chỉ nén từ “ừm” ra khỏi cổ họng.

Giang Hú chủ động nghiêng người tới.

Tôi bị sốc.

Một Giang Hú dịu dàng, hay nói lời hay ý đẹp, lúc say rượt lại như này sao? Vẻ ngoài biết vâng lời gần như hòa hợp với hình ảnh con thỏ tai cụp trên bộ đồ ngủ của anh ấy.

Không quan tâm nữa, phải thực hành mới hiểu được.

Ngay lập tức tôi nhào vào lòng Giang Hú.

Khoảnh khắc đặt lên môi Giang Hú, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.

Đọc giả nhiệt tình dạy thế nào ấy nhỉ, tôi quên hết mẹ rồi!

Có lẽ vì hụt hơi, tôi không cử động nổi nữa, anh khàn giọng nói: “Được rồi.”

Tôi ngần người anh “Sao?”

Giang Hú không trả lời, đứng dậy đi về phía thư phòng, bước chân còn có chút không vững.

Tôi nhìn theo anh, cảm thấy có chút không thuyết phục “Em biết mình hôn không giỏi, nhưng cái gì cũng phải có lần đầu mới…”

Đáp lại tôi là tiếng “ầm” của cạnh cửa đóng lại, và …

Tiếng khóa chống trộm từ bên trong.

“…”

Tôi thực sự bực mình, có dỗ cũng không thôi đâu.

Lúc Giang Hú ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, tôi xách túi chạy ra ngoài.

Tôi tức giận đến mức không muốn gặp anh ấy.

Tôi bắt taxi đến công ty, vì chưa đến giờ làm việc nên tôi ngồi vào bàn làm việc, kiểm tra điện thoại.

Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Giang Hú: Anh đang ở dưới lầu công ty em.

Tôi không rep.

Anh lại gửi thêm một tin nhắn: Anh mang đồ ăn sáng cho em, xuống lấy đi.

Tôi vẫn phớt lờ.

Đàn ông ấy à, đôi lúc phải đợi như vậy đấy.

Giang Hú: Anh nhìn thấy đồng nghiệp Lâm Giai của em rồi, bằng không anh nhờ em ấy mang lên cho em nhé?

Tôi vội vàng: không được!

Tôi vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy Giang Hú đang đứng ở sảnh tầng một, toàn thân là bộ vest thẳng tắp, trên tay cầm một một giỏi đựng cơm màu kẹo, trông khá bắt mắt.

Tôi bước đến gần anh, lạnh lùng không nói lời nào.

Giang Hú vẫn cứ bày vẻ bình thường: “Không chịu ăn sáng, không sợ đau dạ dày sao?”

Tôi trừng mắt nhìn anh, dùng vẻ mặt của mình biểu thị lời nói – “Chẳng cần anh lo.”

Giang Hú cười cười “Đem qua tranh thủ lúc anh uống rượu liền làm chuyện đó, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt à?”

Đã gần tám giờ, người ra vào trong sảnh càng nhiều, tôi sợ đến mức bước tới bịt miệng anh lại “Anh nói cái gì vậy hả!”

Với mấy cái mỏ bà tám như đồng nghiệp công ty tôi, lỡ ai di ngang qua mà vô tình nghe được mấy lời này thì không biết họ nói thế nào nữa.

Quay đầu lại, tay chị Hổ Như thì cầm thẻ ra vào nhưng hai mắt lại sáng rực, nhìn chằm chằm vào tôi với Giang Hú.

“…” Khóe miệng tôi giật giật “Chị Như, chào buổi sáng.”

Hổ Như gật đầu, đi về phía tôi “Chào buổi sáng, bạn trai em có lòng mang đồ ăn sáng đến cho em sao?”

Giang Hú cười nhét giỏ cơm vào tay tôi, xoa đầu tôi rồi nói với chị Như: “Dạ, không biết bị làm sao mà từ tối qua đến giờ không chịu ăn nữa.”

Nói xong còn thở dài bất lực “Tiểu cô nương ấy à, dễ mắc cỡ…”

Anh ấy là đang cố tình.

Tôi nắm tay thành quả đấm.

Ánh mắt chị Như càng ngày càng sáng “Đừng lo, chị giúp em trông em ấy cho. Sắp đến giờ làm rồi, chúng ta lên trước đi.”

Chị ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi tầm mắt Giang Hú, còn nóng lòng hỏi tôi: “Em làm gì người ta rồi? Cũng được đó Tiểu Giản, nhìn không ra em lại như thế!”

“… Em không phải, em không có.”

“Đừng khiêm tốn”
 
Chương 5


Hổ Như giữ tôi lại “Nào, ăn cháo đi, tiện thể giải thích chi tiết cho chị nghe.”

“…”

Không biết chị ấy bịa đâu ra cảnh tượng chỉ bằng cách dựa vào những lời nói của Giang Hú, suốt một ngày trời, chị ấy cứ nhìn tôi với vẻ ám muội xen lẫn… tán thành.

Tôi càng tức giận hơn, mặc kệ Giang Hú đúng giờ đến đón tôi, tối cứ sải bước theo hướng ngược lại, nhưng rồi lại bị chị Hồ Như tóm lấy, đẩy vào vòng tay Giang Hú.

“Chạy cái gì? Chúng ta là những người phụ nữ độc lập trong thời đại mới, dám làm dám chịu” Chị ấy nói vậy đó.

Tôi không biết nói sao, giãy dụa cũng vô ích, lại bị Giang Hú cười cười, ôm lấy vai đẩy vào trong xe.

“Đi ăn đồ Nhật được không?”

“Không ăn” tôi quay đầu, “Chê em như thế, còn muốn đi ăn với em làm gì?”

Đến ngã tư, đèn đỏ, Giang Hú đẩy nhẹ đầu tôi, buộc tôi phải trực tiếp nhìn anh.

“Anh chê em lúc nào?”

Đẹp trai thực sự là một lợi thế trời ban đó, cộng thêm cái giọng điệu nhẹ nhàng đầy tình cảm này, suýt nữa thì tôi đã tha thứ cho anh.

Tôi bướng bỉnh nâng cằm lên “Mới tối hôm qua, anh nhốt em ngoài cửa. Ý là sao đây? Chẳng lẽ em còn có thể ăn được anh sao?”

Giang Hú cười hỏi ngược lại “Em không thể sao?*”

*Giang Hú lại nhái vai “Anh không thể sao?” – không thể gì thì tự hiểu nha.

Chết tiệt.

Tôi hít sâu một hơi “Anh…”

Một nụ hôn nhẹ chặn lại những gì tôi định nói, tôi mở to mắt nhìn Giang Hú, nhưng anh vẫn bình tĩnh quay đầu đi, tự nhiên đạp ga.

Đến lúc bước vào nhà hàng tôi vẫn còn cực kì hoang mang.

Đừng nói đến giờ Giang Hú còn chưa tỉnh rượu nha? Bằng không, sao anh ấy có thể chủ động hôn tôi được?

Như này có tính là say rượu còn lái xe không?

Kết quả, do không chú ý, ngay góc cua tôi đã đụng phải một người.

“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Tôi nhanh chóng xin lỗi.

Người đàn ông bị trúng đạn liếc nhìn tôi, sau đó ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Hú.

“Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”

Giang Hú mím môi, nắm lấy tay tôi, kéo đến bên người “Thật trùng hợp.”

Người đàn ông mỉm cười “Bạn gái nhỏ? Bây giờ cậu … thích kiểu này?”

Quả là câu cửa miệng quen thuộc của đám bà tám.

Giang Hú cau mày, tựa như không muốn nói nhiều, tôi không kìm được tò mò liền tìm cớ lôi anh ấy đi.

“Anh ta là ai thế?” Tôi hỏi Giang Hú.

“Bạn học đại học.”

“Ồ, anh ta đẹp trai quá.”

Giang Hú nhìn tôi, chậm rãi nhếch lên môi “Bây giờ cậu ta là bạn trai của bạn gái cũ của anh.”

“… Nhưng còn thua xa anh nhiều.”

Giang Hú đứng dậy, chuyển từ ngồi đối diện sang bên cạnh tôi.

“Hóa ra hôn một cái liền mất bình tĩnh.”

Anh cúi đầu đến gần tôi, mỉm cười nhẹ nhàng đầy mê hoặc, mí mắt tôi nhảy dựng, ngay khi tôi định lùi ra xa, anh lại ôm lấy sau đầu tôi, hôn tôi lần nữa.

Nụ hôn tinh tế thân mật rơi trên đôi môi mềm mại ẩm ướt.

Không khỏi ngạc nhiên, má tôi bỏng rát.

Mặc dù trong phòng riêng này chỉ có hai chúng tôi, nhưng người phục vụ có thể đến bất cứ lúc nào.

Kìm nén lại ham muốn trong lòng, tôi đẩy Giang Hú ra “Có người…”

Giang Hú nắm lấy cổ tay tôi, trước khi buống ra còn cắn nhẹ môi tôi một cái.

Tôi nhanh chóng chộp lấy menu trên bàn, vùi cả mặt vào đó.

Tôi nghĩ mình nên cứng rắn hơn một chút, nhưng mặt tôi nóng đến mức không cần nhìn cũng đã đỏ ửng lên rồi.

Bị cười nhạo cho coi.

“Để sát vậy đọc được không?” Giang Hú đem menu cất đi “Để anhh xem cho.”

“Em xem trước.” Tôi không chịu buông tay, cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi “Anh kể cho em nghe chuyện về bạn gái cũ của anh đi. Cái người vừa này vừa hỏi, bây giờ anh thích em, là có ý gì?”

“Không có ý gì hết.”

“Không có ý gì hết là có ý gì?”

Giang Hú suy tư “Chắc là ý nói anh trâu già mà gặm cỏ non ý, nên xem thường anh.”

“…”

Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho Dao Đào “Tớ cảm thấy Giang Hú đang giấu tớ điều gì đó. Cậu nói xem sao anh ấy không muốn nhắc đến bạn gái cũ, có phải vì đến giờ anh ấy vẫn còn nhớ mãi không quên cô ta không?”

Dao Đào ngáp dài “Mấy giờ rồi, cậu còn chưa chịu ngủ nữa? Ngày mai không đi làm à?”

“Không được, tớ không ngủ được.” Tôi nghĩ đến Lâm Giai “Nếu Giang Hú bỏ rơi tớ rồi đi tìm người yêu cũ của ảnh thì sao? Chắc tớ chết vì buồn, tớ còn chưa…”

“Dudu——” Dao Đào cúp điện thoại.

Sao thế này.

Tôi không can tâm, gọi lại.

Sau hồi chuông dài, giọng nói cáu kỉnh của Dao Đào phát ra từ đầu dây bên kia “Lỡ Giang Hú bị bạn gái cũ cho đội nón xanh thì sao? Cậu còn muốn vạch vết sẹo của anh ấy à?”

Tôi sốc, tay run lên, điện thoại rơi xuống gầm giường.

Giang Hú … nón xanh?

Giang Hú mà bị đội nón xanh sao?

Tôi run rẩy nhấc điện thoại, gọi cho Giản Sâm.

“Anh, cho em hỏi một chuyện.”

Giản Sâm dường như vẫn đang làm việc, tôi nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

Anh khẽ khịt mũi “Muốn em nghĩ đến người anh này cũng khó quá ha. Ở nhà Giang Hú đã lâu rồi, khi nào mới chịu về?”

“Nói sau nói sau. Anh, anh biết bạn gái cũ của Giang Hú không?”

Giản Sâm im lặng một lúc, sau đó nghiến răng nói “Không biết”, sau đó cúp ngang.

Ngày hôm sau, tôi đi làm với hai con mắt gấu trúc, Chị Như còn đặc biệt pha cho tôi một ly cà phê, vỗ vai tôi, nói ẩn ý: “Người trẻ tuổi, biết điều độ chút.”

Tôi nhìn chị ấy, không nói nên lời.

Cảm giác tò mò không được thỏa mãn, quá đau đớn.

Tôi không thể điều độ được.

Cũng may là cơn đau này không kéo dài, tôi đã sớm nhìn thấy anh đẹp trai đội nón xanh cho Giang Hú.

Tình địch cũ của Giang Hú, Tống Thư Dương, đột nhiên nhảy dù thành Ông lớn bên A công ty tôi.

Ồ, hóa ra đau đớn không biến mất, nó chỉ chuyển chỗ mà thôi.

Nói một cách logic, một thực tập sinh mới gia nhập công ty như tôi không có nhiều tương tác với Ông lớn Bên A.

Nhưng điều tồi tệ là khi lãnh đạo đưa Tống Thư Dương đi thăm công ty, anh ta đã tới chỗ tôi, cười nói: “Thật là trùng hợp, không ngờ em lại làm việc ở đây”.

Vì sự hiện diện của trưởng nhóm, tôi nhếch mép cười cho đến khi các cơ trên mặt tôi nhói lên.

Sau khi Tống Thư Dương rời đi, lãnh đạo đã gọi tôi đến văn phòng, cường điệu giải thích tầm quan trọng của dự án này.

Sau đó ông ấy xua tay, sắp xếp cho tôi chịu trách nhiệm hạng mục kết nối dự án này.

Làm tốt, được chuyển sang chính thức.
 
Chương 6


Nếu tôi làm không tốt, lãnh đạo không nói rõ mà chỉ ám chỉ với tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ở chỗ làm này tôi chỉ là một lính mới, có thể gánh vác bao nhiêu trách nhiệm? Nói ngon thì là phụ trách mảng kết nối, ai biết chừng là phụ trách mảng dỗ người.

Tôi thậm chí không dám nói với Giang Hú.

Nhóm bà tám vây quanh tôi, hỏi về mối quan hệ của tôi với Tống Thư Dương, tôi nói anh ta là bạn cùng lớp đại học của Giang Hú, cũng không thân lắm

Họ vui vẻ chia sẻ với tôi những câu chuyện phiếm mà họ không biết hỏi ở đâu — Tống Thư Dương là phú nhị đại, xuất thân từ một gia đình khá giả, còn độc thân.

Một vài đồng nghiệp nữ nghe thế đã bắt đầu xoa tay, hai mắt tỏa sáng.

Độc thân?

Tôi sờ cằm suy nghĩ.

Lúc tôi đưa tài liệu cho Tống Thư Dương, anh ta cười như hồ ly “Em biết anh là ai không?”

Tôi do dự “Bạn trai của bạn gái cũ của Giang Hú?”

Tống Thư Dương dừng lại, “Nói như vậy, em cũng biết Lương Tiểu Lâu?”

“Cũng không rõ lắm.”

Tống Thư Dương móc ngón tay về phía tôi “Anh nói em nghe cái này?”

Tôi có chút đấu tranh, rõ ràng ý xấu của Tống Thư Dương viết khắp mặt, nhưng tôi cũng muốn biết về điều đó.

Loay hoay hồi lâu, tôi vẫn nghiêng người nói: “Mời nói.”

Tống Thư Dương nhìn tôi cười một cái, nhàn nhạt nói: “Giang Hú với Lương Tiểu Lâu ở bên nhau là vì một buổi sáng họ bị phát hiện ngủ trong cùng một phòng.”

Tim tôi chợt chùng xuống.

Tôi chưa từng ngủ với Giang Hú bao giờ, Lương Tiểu Lâu không chỉ thắng ở vạch xuất phát, mà còn trực tiếp xô ngã tôi.

Tống Thư Dương cho biết lúc đó họ tổ chức tiệc câu lạc bộ, là tổ chức tại gia, vì không khí quá tốt nên hầu như ai cũng uống say.

Sáng hôm sau ai dậy sớm thì đánh thức người khác từ phòng này sang phòng khác, kết quả, Giang Hú với Lương Tiểu Lâu lại cùng một phòng bước ra.

Hai người họ luôn ăn nhịp, trong mắt mọi người, cả hai đều vừa tài năng vừa đẹp đôi, cứ thế cả hai tự nhiên đến với nhau.

Lòng tôi sôi trào vì chua xót, nhưng tôi không thể không hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tống Thư Dương cười cười không trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Lúc đó anh cũng thích Lương Tiểu Lâu.”

“Cho nên …” Tôi nhìn anh ta “Anh đào góc tường nhà Giang Hú?”

Về tới nhà, sự im lặng của tôi thu hút sự chú ý của Giang Hú, anh ấy đặt trái cây đã cắt trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái nĩa nhựa nhỏ.

“Sao thế, chỗ làm xảy ra chuyện gì à?”

Tôi lắc đầu.

Giang Hú lại hỏi: “Thế sao lại không vui?”

Tôi do dự vài vòng, cuối cùng ôm lấy eo Giang Hú “Em ngủ với anh được không?”

Hiển nhiên người Giang Hú đông cứng lại.

Anh nhìn xuống tôi “Nếu anh em biết được …”

“Anh còn sợ anh em sao?”

Giang Hú nhướng mày, “Em không sợ?”

Tôi nhớ đến cái mặt đen của Giản Sâm, có chút e ngại.

Thế là tôi giơ tay lên “Em thề, sẽ không làm gì cả, chỉ trò chuyện với anh dưới chăn thôi – anh em sẽ không biết.”

Không ngờ, Giang Hú lại đồng ý.

Tôi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, vén chăn bông của Giang Hú lên, chui vào vòng tay anh, bám chặt lấy anh như con bạch tuộc.

Giang Hú đặt quyển sách trong tay xuống, giọng điệu tràn đầy bình tĩnh “như mong đợi” “Không làm gì đúng không?”

Tôi gật đầu “Không làm gì cả.”

Giang Hú giơ tay tắt đèn, “Vậy đi ngủ.”

Sau khi mắt quen với bóng tối, tôi nhìn bóng dáng mờ ảo đẹp trai của Giang Hú, bất giác xuyên qua bộ độ ngủ chạm vào cơ bụng của anh.

Sờ phê quá đi.

“Giang Hú, nếu người yêu cũ của anh yêu cầu anh quay lại, anh có đồng ý không?”

Giang Hú giữu cái chân tôi, thở nhẹ một tiếng, “Không.”

Tôi duỗi ra một móng vuốt khác “Thật không?”

“thật.”

Tôi chìm vào giấc ngủ với đầy suy nghĩ, rồi trong mơ lại thấy Lương Tiểu Lâu.

Cô ta quyến rũ như những bức ảnh mà Tống Thư Dương cho tôi xem, vừa đẹp vừa ngầu.

Lúc này, cô ta mặc một chiếc váy trắng, hai mắt thấm đãm nước mắt nhìn Giang Hú, nói cho anh biết nguyên nhân thực sự khiến cô ta đòi chia tay.

Cha của Lương Tiểu Lâu qua đời khi cô ta còn rất nhỏ, một mình mẹ cô ta chèo chống nấng cô ta với đứa em lớn lên.

Biết chuyện nhà cô ta, một người bạn cùng lớp còn cố ý nhập viện.

Gia đình đó đòi bồi thường 300.000 nhân dân tệ, nếu không trả thì từ chối hòa giải.

Mẹ của Lương Tiểu Lâu vì vừa tức giận vừa sốt ruột nên đã đổ bệnh.

Đối với Lương Tiểu Lâu, người chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không thể trang trải chi phí, đúng lúc này Tống Thư Dương lại đề nghị giúp đỡ.

Cô ta nói với Giang Hú, mấy năm qua cô ta đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng đã trả được tiền bạc với công ơn cho Tống Thư Dương. Bây giờ cô ta muốn quay lại tìm Giang Hú.

Cô ta hỏi Giang Hú còn muốn ở bên cô ta không.

Giang Hú nhẹ nhàng kéo cô ta vào lòng.

Nhiều cảnh trong mơ cứ mờ mờ ảo ảo, nhưng tôi nhớ rõ ánh mắt đầy tội lỗi mà Giang Hú nhìn tôi.

Trong mơ tỉnh lại, tôi thấy khóe mắt mình đau nhức, đưa tay chạm vào thì chảy ra vài giọt nước mắt ướt đẫm.

Mấy ngày nay tôi cứ uể oải, Dao Đào nghe lý do thì kinh ngạc, một mặt đoán được một nửa sự thật, mặt khác …

Cậu ta nghiêm mặt an ủi tôi “Tó còn tưởng cậu chỉ tham lam cơ thẻ của Giang Hú, không ngờ nha, Giản Ninh, lần này cậu chết chắc rồi.”

Tôi cắn ống hút trà sữa, lẩm bẩm “Mơ với thực trái ngược nhau”.

“Nhưng ai biết trước được, Lương Tiểu Lâu có định quay lại định cư không? Chẳng lẽ cậu còn được báo mộng.”

Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ấy, tức giận đến mức quét sạch trai cây tô trước mặt.

Trong những cuốn tiểu thuyết tôi viết, những nhân vật như Lương Tiểu Lâu rất thích hợp làm nữ chính, còn vai trò của tôi chỉ là một công cụ chịu trách nhiệm thúc đẩy cốt truyện, thúc đẩy mối quan hệ giữa nam nữ chính thôi.

Làm công cụ cũng phải có tôn nghiêm.

Tống Thư Dương cũng thấy tâm trạng tôi không tốt, liền cười trêu chọc tôi “Sao thế, thiếu tự tin đến vậy sao?”

Từ tận đáy lòng tôi muốn chào hỏi anh ta hơn mười lần, chế nhạo “Tự tin có đầy.”

Miệng mạnh bao nhiêu thì lòng trống rỗng bấy nhiêu.

Lương tâm cắn rứt này lên đến đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy Lương Tiểu Lâu trong bộ váy trắng với Giang Hú, xuất hiện cùng nhau.

Tại lối vào của khách sạn, tôi với Tống Thư Dương, Giang Hú với Lương Tiểu Lâu, tạo thành một bức tường ngăn cách, cực kì quái lạ.

Lương Tiểu Lâu ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.

Đứng cùng Giang Hú, quả nhiên là trai tài gái sắc.
 
Chương 7


Đôi mắt tội lỗi của Giang Hú lại hiện lên trong đầu tôi, tôi cúi đầu không dám nhìn họ lần nữa.

Sau một hồi trầm mặc, Tống Thư Dương đột nhiên quàng qua vai tôi, cong khóe miệng nói câu thoại kinh điển của mình “Thật trùng hợp.”

Trùng hợp trùng hợp cái quỷ gì, tăng ca đến giờ này, Tống Thư Dương còn chở tôi đến một nơi xa như vậy để ăn khuya, rõ ràng là có ý xấu.

Giang Hú cũng cười, khác hẳn nụ cười trước đây của anh, chuyện này càng khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen đầy tức giận, bình tĩnh bước về phía tôi.

“Tăng ca? Với cậu ta?”

Tôi đẩy Tống Thư Dương ra, giải thích “Em thật sự tăng ca mà, anh ta là Bên A của em …”

Giang Hú nắm lấy cổ tay của tôi “Sao em không nói với anh cậu ta là đối tác?”

“Em quên mất……”

Giang Hú tức giận cười cười.

Trước lúc đi làm, Giang Hú đã gửi cho tôi một tin nhắn nói với tôi rằng tôi nay anh ấy đi họp lớp đại học, có thể đưa người nhà đến, hỏi tôi có muốn đến cùng anh không.

Tôi đang định nói đi thì lại nhận được lời nhắc phải tăng ca từ Tống Thư Dương.

Giờ nghĩ lại, tất cả đều do anh ta lên kế hoạch.

Đúng là tên chó chết.

Tôi quay lại nhìn anh ta, chỉ thấy Lương Tiểu Lâu ở bên cạnh anh ta với thái độ dò hỏi như cũ, còn Tống Thư Dương thì đút hai tay vào túi, trông chả khác gì tên căn bã.

Trước khi tôi có thể hiểu hết tình hình trước mắt, Giang Hú đã đẩy tôi lên xe, đưa tôi về nhà.

Thay giày xong, Giang Hú bế tôi đến sô pha, ngồi xuống, cao cao tại thượng nhìn tôi.

Lúc này, tôi đã bình tĩnh lại,quyết định ra đòn trước.

“Giang Hú, chúng ta chia tay.”

Vẻ mặt Giang Hú sửng sốt một chút, sau đó cả khuôn mặt lạnh lùng “Tại sao?”

Anh nghiêng người, đôi môi khéo lại, lúc nói hơi thở phả lên mặt tôi: “là chơi anh chán rồi, hay là thích Tống Thư Dương rồi?

Vừa ẩm ướt vừa thờ ơ.

Mũi tôi đau đớn, gần như bật khóc “Đều không phải.”

Có lẽ vì mắt tôi quá đỏ, Giang Hú sững sờ, anh thở dài, lấy đầu ngón tay lướt qua khóe mắt tôi.

“Nói rõ, sao lại khóc?”

Nghẹ thấy giọng điệu của anh ấy dịu đi, tôi không thể chịu đựng được nữa, những bất bình đang âm ỉ trong lòng tôi đều bị cuốn đi.

“Anh còn thích Lương Tiểu Lâu không? Anh đã qua đêm với cô ấy … Bây giờ anh biết rằng cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chia tay với anh. Anh có muốn quay lại với cô ấy không … Cô ấy thật đẹp như thế lại còn giỏi giang nữa… ”

Tôi khóc nức nở, nhưng Giang Hú không biết nên cười hay nên khóc, cứ đưa khăn giấy cho tôi.

“Tửu lượng của anh như thế nào? Không phải em cũng biết rồi sao. Hôm đó anh về phòng ngủ thiếp đi, còn Lương Tiểu Lâu say đến mức đi nhầm phòng, cả đêm ngủ trên thảm. Tụi anh không xảy ra chuyện gì cả. ”

“Vậy thì sao sau này hai người lại ở bên nhau.”

“Cậu ấy đã thích anh, nên sau hôm đó anh đã thử quen nhau. Về sau, trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy không nói với anh, là Tống Thư Dương đã giúp cậu ấy.”

Giang Hú vuốt tóc tôi, vỗ lưng tôi.

“Bọn họ cứ chung đụng hồi lâu, Lương Tiểu Lâu cũng dần yêu Tống Thư Dương. Cậu ấy đã cố gắng trả hết số tiền mà mình nợ Tống Thư Dương, muốn sống với Tống Thư Dương một cách bình đẳng, nhưng Tống Thư Dương hiểu lầm rằng cậu ấy sẽ quay lại với anh nhên mới chiến tranh lạnh với cậu ấy. Chia tay đi. Đó là toàn bộ những gì Lương Tiểu Lâu nói với anh.”

Chẳng trách, Giang Hú cười như vậy lúc đứng cạnh Lương Tiểu Lâu, Tống Thư Dương đúng là ngu ngốc, làm lộn xộn hết cả lên.

Còn lấy tôi làm bia đỡ đạn nữa chớ.

Tôi nhìn khăn giấy bị tôi ném khắp sàn nhà, không dám hó hé gì thêm.

Giang Hú nhéo thịt trên má tôi, cười nói: “Chỉ có một giấc mơ thôi đã buồn như vây? Thích anh nhiều thế sao?”

Đúng là xấu hổ, tôi đứng lên “suỵt” một tiếng “Em vẫn muốn chia tay với anh”.

Giang Hú bình tĩnh lại, nói: “Nói xem, nguyên nhân là gì.”

“Anh hoàn toàn không thích em, không cho em sơ múi, lần nào cũng miễn cưỡng làm trò cười…”

Tôi dừng lại. Bởi vì Giang Hú đã vươn tay chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.

“Anh chỉ nể mặt anh em là giả bộ thích em thôi…”

Anh lại cởi thêm hai cái nữa.

“Dao Đào nói đúng, mấy anh già quá không đáng tin, em đi tìm chó con…”

Cơ bụng của anh ấy đã lộ ra.

Cuối cùng không chống đỡ được nữa, tôi bịt mũi, lảo đảo một bước “Dừng tay!”

Giang Hú kéo tôi vào lòng “Anh em nói, Em chỉ được có ba phút nhiệt tình với đám con trai. Nếu để em dễ dàng tóm được, không phải đến lúc thấy sự tươi mới khác liền bỏ anh sao? ”

“Không đâu ” ta xoa xoa mặt anh “Giang Hú, em yêu anh, muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long cơ.”

Hơi thở Giang Hú đình trệ, đột nhiên anh ôm ngang lấy tôi.

Tôi sửng sốt, không khỏi co rụt cổ lại “Lỡ anh em biết…”

Giang Hú cười nhẹ “Cùng lắm là bị ảnh đánh một trận thôi. Ngoan, bổ sung thêm chút tình tiết ít nói cho độc giả của em nào.”

“… sẽ bị cấm đó.”

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom