Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 40


Đám người vốn đứng yên lặng bỗng nhiên di chuyển xếp thành một vòng tròn quanh đống lửa rồi quỳ xuống!

Tôi thấy mẹ chồng cầm trong tay một vật có hình dáng như cái trống con, tay gõ liên hồi còn miệng thì lẩm bẩm như đang ngâm xướng giống như đang tiến hành một nghi thức nào đó.

Còn mẹ tôi hiện tại đang nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh mẹ chồng.

Bà nặng hơn 140 cân, thân thể rất vụng về, hiển nhiên điệu múa này cũng chưa quen thuộc nhưng bà rất cố gắng, mỗi bước nhảy từng múi thịt núc ních cũng di chuyển theo, rất giống tên hề.

Liên quan tới mẹ tôi khiến tôi không nhịn được, tay còn lại nắm lấy đuôi rắn đang quấn trên cổ tay, tức giận nói: “Rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì? Anh đem mẹ em làm gì thế?”

“Anh?” Giao hỏi ngược lại, trong giọng lộ lên vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng ngữ điệu khôi phục lạnh lùng như cũ: “Tại sao anh phải nói cho em? Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, một là nhanh chóng đi khỏi thôn, sau này cũng không nên quay về, như vậy anh còn có thể để lại một cái mạng cho cha mẹ em. Lựa chọn khác chính là…”

Nói đến đây Giao ngừng một chút, trong giọng dễ nghe đã thêm phần lạnh lẽo: “Em xuống dưới hang động đó, rồi chết cùng mọi người.”

“Anh muốn giết chết tất cả mọi người?” Tôi lập tức chấn kinh, hoảng sợ nhìn Giao tiên.

Cặp mắt rất đẹp kia, giọng nói êm tai này, anh ấy còn không để ý tới sống chết để cứu tôi, vậy mà lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?

Là mẹ chồng tôi đối nghịch với anh ấy, tại sao anh ấy lại tiện thể giết chết tất cả những thôn dân khác?

Trong nháy mắt tôi giống như không hề biết chút gì về con người anh ấy.

Anh ấy quạnh quẽ nhìn tôi, chờ sự lựa chọn của tôi.

“Đã như vậy em chọn lựa chọn thứ 2.” Tôi cắn răng nói.

Chuyện này vì tôi và mẹ chồng mà xảy ra, làm sao tôi có thể đứng nhìn người khác chịu chết mà không quan tâm tới?!

Sau khi nói xong tôi liền giật tay khỏi đuôi của Giao rồi chạy về phía hang động.

Mặc kệ hoàn cảnh thế nào tôi cũng muốn ở bên cạnh cha mẹ mình.

Giao thở dài một cái, lần này anh ấy không ngăn cản tôi nữa.

Tôi nhanh chóng chạy xuống hang động, sau khi có ánh sáng chiếu tới hành động của tôi càng nhanh hơn nhiều.

Trong hang động vẫn diễn ra nghi thức kia, tôi không chờ được nữa, chạy được nửa đường liền bắt đầu hô lớn gọi mẹ tôi, bảo mẹ tôi dừng lại đừng nhảy nữa!

Giao muốn làm cho tất cả mọi người chết, chỉ cần nghi thức này dừng lại không chừng mọi người liền được cứu.

Mẹ tôi đang hứng phân snhayr, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của tôi liền dừng một lúc, quay đầu sang nhìn về phía tôi.

Ánh mắt bà trống rỗng giống như không hề thấy tôi.

Hoặc có lẽ bà nhìn thấy tôi, chỉ là không biết tôi là ai mà thôi.

Sau đó tôi cũng mới giật mình phát hiện, toàn bộ người dân trong thôn đều có ánh mắt trống rỗng kia.

Ánh mắt thất hồn lạc phách!

Giao có thể điều khiển thần chí bọn họ sao?

Tôi không kịp nghĩ nhiều, vừa liều mạng kêu gào nói bọn họ dừng lại vừa phi thân chạy nhanh đến.

Thật vất vả mới vào tới trong hàng, mồ hôi đầm đìa toàn thân, tôi thở không ra hơi.

“Mẹ, mẹ đừng nhảy, đi mau, nơi này nguy hiểm.” Tôi không thể nghỉ ngơi, lập tức nhào về phía mẹ tôi.

Mẹ tôi vẫn hờ hững nhìn tôi, thấy tôi ngăn cản bà nhảy liền nhướng mày, sau đó giơ chân lên hung hăng đạp tôi.

Tôi bị bà đạp mạnh, cả người ngã lăn ra đất, phía trước mắt có chút biến thành màu đen.

“Tiểu Di, con tới thật đúng lúc, cả thôn còn thiếu mình con. Nhanh, quỳ xuống đây, cùng mọi người cầu nguyện.” Mẹ chồng thấy tôi tới trong mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, không niệm chú nữa mà đi tới đỡ tôi.

Tôi theo bản năng né tránh bà ta, hỏi: “Mọi người là thế nào, sao lại thành dạng này? Bà đang làm cái gì?”
 
Chương 41


“Mẹ?” Mẹ chồng hỏi ngược lại tôi, vẻ mặt bất định, sắc mặt rất khó coi, sau khi sững sờ một lát bà ta liền nhấn tôi quỳ xuống, nói: “Đương nhiên là để cứu mọi người! Con không nhận ra sao, đêm nay không có trăng sáng, bầu trời bị mây đen che kín, là toàn âm dạ! Giao tiên muốn giết người!”

Nói xong mẹ tôi lại khiêu vũ điên cuồng.

Sự độc ác trong tôi xẹp xuống, thật sự là Giao, mẹ chồng tôi nói cũng giống như suy đoán của tôi.

Nhưng kể cả như vậy thì ngay lúc này tôi vẫn ôm một chút hy vọng, tôi không tin anh ấy sẽ trở nên khát máu như thế, không hề giống Giao dịu dàng mà tôi đã biết.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác không khí trong hang động này cực kì quỷ dị.

Cả hang động chỉ có tôi cùng mẹ chồng là tỉnh táo.

Tôi muốn hỏi người khác xem chuyện gì đã xảy ra đều không thể.

Sau tất cả, tôi chỉ có thể hỏi mẹ chồng.

Tôi hỏi cái gì là toàn âm dạ? Tại sao Giao lại muốn giết người đêm nay?

Mặc dù bà ta ác độc với tôi nhưng dù sao bà ta cũng là người, là một người trong thôn này. Mỗi người ở đây nhiều ít đều có chút quan hệ với bà ta, thậm chí còn có máu mủ thân thích. Trong lúc nguy cấp hẳn bà ta sẽ không gạt tôi.

“Toàn âm dạ…” Bà ta nghe thấy tôi hỏi, giọng già nua chói tai run lên, nói với âm ý nghĩa của toàn âm dạ.

Trong tự nhiên mặt trời là dương mặt trăng là âm, khi mặt trăng lên cao thì cả vùng sẽ bị âm khí bao trùm.

Có điều âm khí từ mặt trăng cũng là khác biết, mỗi tháng ngày mười lăm mười sáu là thời điểm mặt trăng tròn nhất, nhất là tháng tám hàng năm, hai ngày này mặt trăng tròn như mâm, nhìn rất đẹp.

Ánh trăng là ánh sáng từ mặt trời bị phản xạ mà đến, cho nên lúc ánh trăng mãnh liệt thì dương khí tới mặt đất cũng mãnh liệt hơn một chút, mặt trăng càng tròn thì dương khí trên mặt đất càng cao.

Tương phản chính là, mọi người chỉ chú ý tới thời điểm trăng tròn nhưng lại không để ý tới thời điểm trăng nhất. Cùng là khi mặt trăng xuất hiện nhưng trăng nhất sẽ khiến âm khí trên mặt đất cũng sẽ tăng gấp bội, mà buổi đêm đầu tiên của tháng tám là thời điểm âm khí nặng nhất cả năm, thậm chí còn nặng hơn cả thời điểm quỷ môn mở ngày mười bốn tháng bảy.

Gặp phải năm đặc thù, ngày này trăng hoàn toàn không có, cả vùng đều bị âm khí bao trùm hoàn toàn.

Một đêm này âm dương điên đảo, nhân gian cũng lại biến thành âm phủ. Tất cả yêu ma tùy thời mà động, tại đêm này nhao nhao giết người, chỉ cần trong toàn âm dạ có thể hút tinh phách người thì công lực liền có thể tăng lên gấp đôi.

Tôi lúc này mới hiểu được tại sao đêm nay lại đen kịt một màu.

Hôm nay chính là mồng một tháng tám âm lịch có bầu trời đen kịt một màu chính là toàn âm dạ theo lời mẹ chồng tôi nói.

Cho nên Giao rõ ràng bị thương nặng như vậy lại có thể biến thành con rắn to lớn, đem cha mẹ tôi cùng toàn thể thôn dân bắt đến bên trang hang núi này chính là để hút tinh phách người trong thời điểm toàn âm dạ để chữa trị vết thương.

Là mẹ chồng tôi khiến anh ấy bị thương, anh ấy hận mẹ chồng tôi, hận tất cả những người liên quan cho nên anh ấy muốn cho toàn bộ người dân trong thôn chôn cùng mẹ chồng tôi!

Anh ây không có chút tình cảm nào với con người, anh ấy cứu tôi là bởi vì anh ấy là bạn của mẹ tôi. Anh ấy từng nói với mẹ chồng tôi, người trong thôn cứ chọn thoải mái, duy chỉ có tôi là không được.

Tôi trong mắt anh ấy kỳ thật cũng chỉ là một người bình thường, nếu như không vì quan hệ với mẹ tôi thì anh ấy cũng không liếc tôi một cái.

Vô tình khuôn mặt đã sớm khô cạn nước mắt lại ướt nhẹp, tình cảm của Giao tiên với tôi, tôi đã rất rõ ràng, nhưng mỗi lần nghĩ tới điều này tôi vẫn đau lòng rơi lệ.

Thật là không có thuốc chữa.

Tôi thầm mắng chửi mình, đồng thời nhất định phải ép buộc mình tỉnh táo lại.

Tôi lau nước mắt trên mặt, hỏi mẹ chồng: “Vậy bây giờ xử lý thế nào? Nghi thức tế này là để ngăn Giao tiên lại sao? Còn có biện pháp nào khác có thể cứu mọi người?”

Trong lúc nguy cấp, mặc dù tôi ghét mẹ chồng nhưng lại chỉ có thể hỏi bà ta.
 
Chương 42


Trong mắt bà ta hiện lên vẻ vui mừng, hỏi tôi có tin tưởng bà ta không?

Vừa nói bà ta vừa kéo tay tôi, miệng lầm bầm nói: “Tiểu Di, hiện tại mẹ không kịp giải thích với con, con chỉ cần quỳ xuống cùng mọi người để hoàn thành nghi lễ liền có thể bảo vệ tính mạng toàn bộ người dân trong thôn. Mẹ thay mặt người dân trong thôn cảm ơn con!”

Vừa nói bà ta liền quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

Tôi theo bản năng muốn đỡ bà ta dậy nhưng bà ta rất nặng, căn bản tôi không đỡ được, bất đắc dĩ tôi cũng đành quỳ xuống theo bà ta. Sống nhiều năm mang theo tư tưởng nông thôn, tôi cuối cùng vẫn không có cách nào để trưởng bối quỳ trước mặt mình.

Sau khi tôi quỳ xuống, trên mặt mẹ chồng tôi xuất hiện vẻ mặt cổ quái, giống như là vui mừng nhưng lại có điều gì khác nữa.

Tôi thấy nhưng không hiểu, miệng mẹ chồng tôi rất nhanh lại niệm chú, âm thanh lúc cao lúc thấp giống như đang gọi âm hồn.

Đầu của tôi đột nhiên cực kỳ đau đớn, giống như sắp nổ tung!

Trong lòng tôi đầy kinh hãi, nhưng bên tai luôn có giọng nói bảo tôi quỳ xuống, tiếp tục quỳ, khi hoàn thành lễ tế thì có thể khiến Giao tiên chết không chỗ chôn!

Đây là lễ tế, là muốn giết Giao tiên sao?

Đầu tôi đau như muốn nứt ra, không cách nào tỉnh táo để suy nghĩ.

Tôi không muốn Giao tiên chết, thế nhưng nếu Giao tiên không chết thì toàn bộ người dân trong thôn sẽ chết, đến tột cùng ai mới đáng chết?

Tôi nghĩ mãi không rõ, chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng giống như bị thứ gì trói buộc lại, muốn phá khỏi sự trói buộc này chỉ có thể xông vào đống lửa trước mặt!

Đi vào đống lửa tôi liền sẽ tự do!

Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong lòng tôi, sau đó bụng lên như mãnh thú không thể chống nổi. Tôi muốn đi vào đống lửa!

Tôi muốn đi vào đống lửa!

Tôi bò về phía trước, hơi nóng từ đống lửa phả tới đốt toàn thân tôi đau đớn nhưng trong lòng tôi lại thoải mái, lập tức muốn được tự do.

Ngay khi tôi đang bò nhanh về phía trước thì bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói.

“Đường Di! Em thật sự muốn anh chết sao?!” Là giọng của Giao, giọng của anh ấy tràn ngập phẫn nộ đập vào trong đầu tôi.

A…!

Đầu của tôi giống như bị nổ tung, toàn bộ cảnh trước mắt liền biến thành màu đen.

Thân thể càng thêm bỏng rát, cảm giác làn da đã phồng rộp.

Tôi liền lui về phía sau, tiếng ong ong trong đầu tôi dần dần xẹp xuống, lúc này tôi mới giật mình phát hiện xung quanh tôi đầy tiếng kêu rên khắp nơi trên mặt đất!

Mẹ chồng tôi vẫn đang niệm chú trầm bổng chậm rãi, mẹ tôi nhảy càng ngày càng điên cuồng, ngoại trừ hai người bọn họ ra còn tất cả đều như điên, quỳ bò về phía đống lửa.

Mọi người đang tìm tới cái chết!

Trong lòng tôi run lên, đột nhiên bị đau đớn đáng sợ.

Tôi cùng vừa mới như những người dân này, suýt chút nữa xông vào trong lửa!

“A…” Ngay khi tôi đang khiếp sợ thì từ trong đống lửa đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên kịch liệt, tôi thấy trong đống lửa đang có bóng người bị thiêu đốt. Đã có người tiến vào!

“Mọi người tỉnh lại đi, nhanh cứu người!” Tôi đột nhiên đứng lên, lớn tiếng gọi những người khác.

Nhưng bọn họ chỉ lo bò về đống lửa, căn bản không nghe được tôi đang nói gì.

Đột nhiên tôi kịp nhận ra, là mẹ chồng!

Câu niệm chú kia là khiến đầu óc chúng tôi không còn tỉnh táo, sinh ra suy nghĩ muốn xông vào đống lửa. Vậy thì thực sự muốn chúng tôi chết không phải là Giao tiên, mà là mẹ chồng tôi!

“Đừng niệm, đừng niệm chú nữa!” Tôi quay sang mẹ chồng gào lên, đồng thời bổ nhào vào bà ta.

Tôi nhất định phải ngăn cản bà ta.

Thế nhưng tôi vừa nhào tới thì hai chân liền bị người khác bỗng nhiên ôm lấy, theo đà tôi nhanh chóng bị ngã lăn quay xuống đất.

Là Lưu Đại Tráng!

Lúc này hai mắt anh ta đờ đẫn nhìn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lễ tế… hoàn thành lễ tế… Giang Hải sống lại… Sinh con…”

“Các người tỉnh lại đi, đừng có đi về phía trước, sẽ chết!” Tôi không nhịn được òa khóc, cảm giác bất lực ập tới mãnh liệt.

Trong những người này có cha mẹ tôi, có họ hàng thân thích của tôi, có hàng xóm tôi thấy từ nhỏ đến lớn.

Tôi bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết, không thể làm được gì.

“Không phải bà nói lễ tế để cứu mọi người sao, hiện tại mọi người lại đang tìm chết?! Bà có thể nhẫn tâm như vậy sao? Những người này đều là hàng xóm thân thích của bà!” Tôi không ngăn cản được bọn họ, chỉ có thể chất vấn mẹ chồng, mong lương tri bà ta thức tỉnh.

Thế nhưng nghe tôi hỏi, mẹ chồng tôi lập tức cười âm hiểm, nói: “Ngươi cũng biết bọn họ là thân thích? Nếu không phải vì ngươi thì Giang Bác của ta sao có thể chết? Nếu không phải là bởi vì ngươi thì sao ta phải bỏ ba mươi năm tuổi thọ để đi mượn âm nợ? Ta làm hết thảy mọi thứ cũng chỉ để Giang Bác có con nối dõi, như vậy thật khó sao? Là ngươi ép ta, là các ngươi ép ta. Ngươi đã không cho ta có cháu trai thì mọi người cùng nhau đoạn tử tuyệt tôn! Là ngươi hại chết bọn họ, là do ngươi!”
 
Chương 43


Mẹ chồng tôi càng nói càng kích động, lúc này ván đã đóng thuyền, lễ tế đã tới thời khắc mấu chốt không còn cách nào vãn hồi, mẹ chồng cũng không còn giả mù sa mưa giỗ dành tôi, cười như điên nói.

“Không phải ngươi hận ta sao, ha ha, hận Giang Bác nhà ta, hận Giang Hải nhà ta, bây giờ ta sẽ khiến toàn bộ người dân trong thôn chôn cùng chúng nó, chỉ để lại mình ngươi để ngươi sau này sống cùng ân hận trong lòng. Đường Di, ngươi nhất định là mẹ của cháu ta, ha ha…”

Phần sau lời nói mẹ chồng tôi đã như điên cuồng, giọng bà ta khàn khàn giống như đá mài ép hạt cát khiến nghe thấy nổi cả da gà.

Tôi giật mình, tới lúc này bà ta vẫn không quên chuyện sinh con, chẳng lẽ bà ta…

“Bà muốn toàn bộ người dân trong thôn chết không chỉ vì để chôn cùng con bà đúng không? Có phải bà có phương pháp gì khiến con bà sống lại?”

Tôi lau sạch nước mắt, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Chỉ cần bà ta có nhu cầu thì tôi còn có điều kiện để đàm phán với bà ta!

Nghe tôi hỏi, mẹ chồng tôi sửng sốt một chút rồi đột nhiên liền cười, nhìn tôi nói: “Không ngờ ngươi cũng thật thông minh.”

Tôi đoán đúng!

Người tôi run lên, đột nhiên biết nên làm thế nào.

“Bà đã làm mọi chuyện cũng chỉ vì cháu trai, tôi đồng ý sinh cháu trai cho bà, cho dù sinh cùng Giang Hải cũng được.” Lúc nói lời này lòng tôi như bị kim đâm.

Tôi biết Giao ở ngay chỗ này, ở đâu đó xung quanh đây trốn tôi.

Có thể anh ấy sẽ nghe thấy lời tôi nói, nhưng…

Anh ấy quan tâm không?

Giữa tôi và anh ấy đã kết thúc.

Nước mắt lần nữa tràn khắp hốc mắt tôi, tôi cắn răng nói: “Tôi chỉ có một điều kiện, thả tất cả mọi người ra.”

“Ha ha ha, quá muộn, lễ tế đã bắt đầu, không còn cách nào dừng bất cứ ai lại, cho dù ta cũng không làm được.” Mẹ chồng tôi cười lạnh, ánh mắt bà ta nhìn tôi như đang nhìn con sâu cái kiến, bà ta đã sớm biết tôi sẽ đồng ý yêu cầu của bà ta, mà bà ta cũng không có chút ý tứ nào muốn đàm phán với tôi.

“Chỉ có bọn họ tất cả đều chết thì con trai ta mới có thể trở lại. Ngươi cho rằng lễ tế này để làm gì? Là ta cần mạng của bọn họ để đổi mạng cho con trai ta! Đã thỏa thuận như vậy với Âm Sai đại lão gia như vậy ai dám trước mặt Âm Sai đổi ý?” Mẹ chồng tôi ói.

Nói xong bà ta đưa ánh mắt đục ngầu nhìn lướt qua bốn phía xung quanh giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó.

Khắp hang động tràn ngập mùi khét của lửa cùng tiếng kêu rên của người trước khi chết, tử khí lan tràn.

Tôi biết bà ta đang tìm Giao, có điều bà ta đã quá lo lắng rồi, cho dù Giao ở chỗ này cũng sẽ không lại ra tay cứu tôi.

Thấy người dân trong thôn trước sau vẫn đi về đống lửa, ngay cả cha tôi cũng đã tới ngay trước đống lửa, tôi đột nhiên thấy mê mang. Tại sao trước đây tôi cứng đầu như vậy, nếu như sớm thỏa hiệp thì sẽ không có nhiều người chết như thế.

Ý nghĩa sự tồn tại của tôi là cái gì?

Hoặc là tôi căn bản không nên xuất hiện trong thế gian này?

Giao từng nói, cha đẻ tôi thật ra là quỷ, tôi nhiều nhất chính là thứ nửa người nửa quỷ, cho nên chỉ khi tôi chết đi mới có thể đổi được mệnh của mọi người, chỉ có tôi chết đi thì mẹ chồng tôi mới không còn hi vọng gì để ra tay.

Nghĩ đến điều này tôi liền phủi đất trên người mình, sửa lại tóc tai một chút.

Được chết trước mặt Giao cũng là một điều tốt đẹp.

Tôi gọi mẹ chồng tôi, hỏi lần cuối bà ta có thể dừng lễ tế lại được không.

Mẹ chồng tôi dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, căn bản không chú ý tới sự thay đổi thái độ của tôi, liền nói không thể.

Giọng rất kiên quyết.

Tôi thở dài thật sâu: “Được!”

Điều này đã sớm trong dự liệu của tôi, đè sập hi vọng cuối cùng của tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cắn răng đi vào trong đống lửa.

‘Tách tách’, bên tai truyền tới tiếng nổ như pháo của tro, nhiệt độ đột nhiên tăng lên!

Thật nóng!

Tôi đau tới mức toàn thân căng cứng, nhưng kỳ lạ là nhiệt độ này còn xa mới tới mức tôi tưởng tượng, làn da tôi khi tiếp xúc với lửa cũng không hề thấy bỏng rát.

Tai tôi truyền tới tiếng ồn ào giống như nghe thấy giọng hổn hển của mẹ chồng tôi, còn có tiếng đàn ông đàn bà la khóc gào thét chói tai.

Tôi muốn mở mắt để xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng mắt tôi lại cứ nhắm chặt như mí mắt bị treo một quả tả.

Tôi liền quờ quạng xung quanh nhưng đột nhiên một cảm giác mát lạnh bao lấy tôi.

Tôi giống như bị một thứ gì đó quấn lấy ngăn cách khỏi hơi lửa nóng bên ngoài.
 
Chương 44


Hơi nóng cùng lạnh cuồn cuộn lẫn nhau, hỗn loạn tràn vào cơ thể tôi.

Đau quá…

Mệt mỏi quá…

Thân thể tôi bỗng nhiên mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.

Nếu như ngủ thiếp đi hẳn là liền sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Ý thức của tôi càng ngày càng mờ nhạt, ngay khi tất cả mọi thứ dường như đã trở nên yên ắng thì tôi đột nhiên nghe được giọng nói dễ nghe: “Đường Di, đừng ngủ.”

Giọng nói này thật êm con mẹ nó tai, mang theo sự ấm áp ông lấy toàn thân tôi.

Tinh thân tôi không khỏi tỉnh táo một chút, theo bản năng muốn tìm chủ nhân của giọng nói này.

Giọng nói dễ nghe như thế chủ nhân hẳn cũng rất dịu dàng a?

Tôi nhìn xung quanh nhưng bên cạnh tôi chỉ còn lại một vùng tăm tối, chỉ có mình tôi.

Tôi không biết mình ở đâu, cũng không biết tôi là ai, tôi chỉ cảm thấy nơi này thật dễ chịu, giống như đang ở trong bụng mẹ vậy.

Thời gian bắt đầu trở nên mơ hồ, bởi vì người tôi bị bỏng lẽ ra thân thể tôi phải đau đớn mới phải, nhưng mỗi lần tôi cử động thì xung quanh chỉ ập đến sự lạnh lẽo, mỗi khi tôi cảm thấy lạnh lại sẽ có một tia ấm áp ở bên cạnh tôi.

Nơi này đơn giản chính là thiên đường.

Không biết tôi ở trong không gian đen nhánh này chờ đợi bao lâu, mỗi khi tôi muốn rời khỏi nơi này thì giọng nói dễ nghe kia lại gọi tên tôi, bảo tôi nhịn thêm một chút, mọi chuyện đều sẽ tốt, người ấy sẽ không khiến tôi xảy ra chuyện gì.

Giọng nói ấy có một ma lực không hiểu khiến người khác tin phục.

Dù là trong một không gian đen kịt, người ấy vẫn giống như mặt trời chiếu sáng cho tất cả hi vọng của tôi.

Người ấy nói không cho tôi xảy ra chuyện gì, vậy nhất định tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau đó tôi dựa theo người ấy nói, chậm rãi tu dưỡng.

Tôi biết, lúc trước tôi bị thương quá nặng, suýt chút nữa bị lửa thiêu chết, cũng may cha mẹ tôi đã cứu tôi, tôi mơ hồ biết mình hôn mê, cha mẹ tôi đang nóng lòng chờ tôi tỉnh lại.

Nhưng ngoại trừ điều này ra, hình như còn có cái gì đang chờ tôi nhưng tôi cũng không nhớ ra được.

Là đối tượng hẹn hò của tôi sao?

Tôi đã hai mươi, lại chưa kết hôn, sẽ bị người ta chê cười là bà cô già, phụ nữ trong thôn chúng tôi phần lớn mười tám mười chín đều kết hôn sinh con.

Thế nhưng tôi là bị lửa thiêu, hiện tại nhất định rất xấu xí, còn có người nguyện ý muốn tôi sao?

Nghĩ đến cái này khiến lòng tôi có chút lo lắng, càng nôn nóng nghĩ cách tỉnh lại!

“Tiểu Di, em tin tưởng anh, em sẽ tốt thôi, sẽ lại xinh đẹp như trước kia. Em sẽ có tình yêu của người thương em, đời này đều vô ưu vô lự, hãy tin anh…” Giọng nói kia có thể đoán được tôi đang suy nghĩ gì, lại nỉ non nói bên tai tôi.

Dịu dàng lưu luyến.

Được người ấy trấn an khiến tôi dần an tĩnh lại, gật gật đầu, lẳng lặng chờ tới lúc tỉnh.

Trong lúc đó tôi tự hỏi rất nhiều lần, anh ấy là ai?

Tôi như là bị giọng nói kia khống chế, nghe được giọng nói dễ nghe đó liền không cách nào tự kiềm chế, không nhịn được muốn biết anh ấy có giọng dễ nghe như vậy sẽ là người như thế nào?

Tên anh ấy là gì? Tại sao tôi hôn mê còn có thể nghe được anh ấy nói chuyện?

Mỗi lần hỏi vấn đề này giọng nói kia lại không thấy tăm hơi đâu.

Anh ấy giống như đang cố ý tránh né tôi.

Không biết qua bao lâu, tôi rốt cuộc nghe được ngoại trừ giọng đàn ông đó còn có âm thanh khác.

“Tiểu Di, Tiểu Di, con mau tỉnh lại, uống thuốc đi.” Giọng phụ nữ dịu dàng nói bên tai tôi.

Là giọng của mẹ tôi!

Tôi mừng rỡ trong lòng, bỗng nhiên mở mắt ra.

Ánh nắng cực kì chói mắt, xuyên thấu qua những tán cây chiếu sáng mặt tôi, giống như một giấc mơ.

Tôi nhìn người mẹ trước mặt có chút xa lạ, gọi một tiếng “Mẹ!”.

Hốc mắt mẹ tôi ươn ướt, tay cầm một viên thuốc trắng cùng chén nước đưa tới bên cạnh miệng tôi: “Tỉnh là tốt rồi, mau uống thuốc đi. Cha con đã phải chạy lên tận thị trấn mua cho con, may con bị thương không nặng, sẽ không để lại sẹo, không thì sau này lấy chồng thế nào a.”
 
Chương 45


“Lấy chồng cái gì? Con gái bảo bối của tôi, tôi không nỡ gả nó đâu.” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười vui vẻ, nghe có chút quen tai lại có chút lạ lẫm.

Trong trí nhớ của tôi, cha tôi thường nói lời khó nghe, cũng không nên cười như vậy.

Thế nhưng là cha tôi cười tươi tiến đến, thấy tôi tỉnh táo ông lại vui vẻ dị thường, ngồi bên giường của tôi nắm lấy tay tôi, cười nói với mẹ tôi: “Sau này không cho phép bà nhắc tới chuyện gả Tiểu Di, hôm qua lão Lưu đã cho người sang mai mối nhưng tôi đã gạt đi, con gái của tôi không gả cho ai hết! Nhà ai muốn cho con trai tới ở rể còn suy tính một chút, muốn con gái tôi gả vào nhà người khác thì không có cửa đâu!”

“Ông á, đã cưng chiều nó, thổi lửa nấu cơm còn không cho nó làm thì có ai chịu tới ở rể.” Mẹ tôi bị cha tôi chọc cho cười không ngừng, ngoài miệng mặc dù oán trách nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy yêu thương. Nói rồi đột nhiên bà nhớ tới điều gì, bỗng nhiên chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Hỏng, tôi còn đang nấu nồi móng heo, móng heo là tốt cho da nhất, thích hợp để ăn khi bị bỏng…”

Trong lòng tôi cực kỳ ấm áp.

Đây chính là không khí nhà tôi nên có.

Thế nhưng không biết tại sao trong lòng tôi như có gì vướng mắc không bỏ xuống được, còn giống như thuyết khuyết điều gì.

Thiếu cái gì nhỉ?

Tôi nhìn xung quanh, tôi đang nằm trên giường của tôi, căn nhà giống như đã sửa chữa, tường được sơn trắng, giường của tôi rất ấm áp. Cha tôi đang nắm tay tôi nói chuyện phiếm, hỏi tôi có nhớ tới Lưu Đại Tráng con trai của ông Lưu không, đứa bé đó đôn hậu trung thực lại cùng lớn lên với tôi, là người tôi hiểu rõ.

Nếu như tôi cũng thích anh ta thì đem anh ta tới ở rể.

Mặt tôi lập tức đỏ ửng.

Cái gì ma ở rể? Lưu Đại Tráng…

Tôi với anh ta cũng không có cảm giác gì.

Trong trí nhớ tôi mơ hồ xuất hiện một thân ảnh giống như tôi đã thấy ở đâu đó nhưng tôi không nhớ ra.

Mọi thứ trong nhà tôi cũng có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, mơ hồ nhớ được mẹ tôi đối với tôi không tốt như vậy, trước kia có thịt hầm đều để anh họ nhà bác tôi ăn. Hiện tại…

Có lẽ tôi nhớ lầm.

Đầu tôi hơi đau, đem những suy nghĩ linh tinh kia đẩy ra khỏi não, tôi cười nói với cha tôi, bảo chuyện kết hôn không cần vội vàng, tôi vẫn còn nhỏ, sau này lại nói.

Cha tôi nghe vậy lập tức trầm mặt xuống, mắt trợn trừng tức giận nhìn tôi, nói nhỏ cái gì mà nhỏ, ông đã nuôi tôi thành bà cô già, nếu không kết hôn sau này sẽ cô đơn cả đời.

Cả đời sẽ cô đơn.

Tôi âm thầm liếc mắt, mơ hồ cảm thấy tôi nên cô đơn cả đời.

Hoặc có thể là người có thể bên tôi cả đời còn chưa xuất hiện?

Tôi cười xoa dịu cha tôi, bảo bỏ qua đề tài này, sau đó liền lấy cớ để đưa cha tôi ra khỏi cửa.

Nằm nhiều ngày như vậy tôi cũng nên ra ngoài vận động.

Tôi mặc quần áo tử tế, đi đến tấm gương bên cạnh nhìn ngắm, trên mặt tôi vẫn hơi hồng, trên tay còn ửng đỏ vì bỏng, vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Có điều không có vấn đề gì, so với tôi tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.

Quả nhiên không để tôi xảy ra chuyện.

Trong lòng tôi tràn ngập ấm áp, vô tình nghĩ đến âm thanh thần bí kia.

Mùi móng heo hầm trong phòng bếp lan tới rất thơm, tôi thuận theo mùi đồ ăn đi tới phòng bếp. Còn chưa đi đến phòng bếp tôi đột nhiên cảm giác trong bụi cỏ trước cửa phòng ngủ có một bóng đen xuất hiện.

Có chuột!

Lòng tôi căng thẳng, đột nhiên dừng bước nhìn chằm chằm vào bụi cỏ kia.

Ở quê tôi e dè nhất là loại chuột, nếu nhìn thấy nhất định phải giết chết! Chuột không chỉ trộm đồ ăn mà sẽ truyền bệnh tật.

Con chuột kia cũng rất tinh ranh, phát hiện tôi nhìn chằm chằm nó liền bất động.

Tôi nhẹ nhàng thở, tiện tay nắm lấy cưới đánh cá rồi chậm rãi tiến về phía bụi cỏ.

Soạt!

Cảm thấy tôi tới gần, bóng đen kia bỗng nhiên vọt chạy đi.

Tôi tay mắt lanh lẹ tung lưới đánh cá kia, nhảy một cái thứ nhỏ nhỏ màu đen kia liền lọt vào trong lưới.
 
Chương 46


“Bắt được rồi!” Tôi vui vẻ kêu to.

Tôi kêu to khiến cha mẹ tôi đều đi ra, mẹ tôi hỏi tôi bắt được cái gì, còn không đợi tôi trả lời cha tôi đã bước nhanh tới cướp lấy lưới trong tay tôi: “Đứa nhỏ này lớn vậy mà cứ như trẻ con, rắn cũng có thể tùy tiện bắt sao, không sợ có độc à!”

Cha tôi mắng tôi, lúc này tôi mới phát hiện thứ bên trong túi căn bản không phải là chuột mà là một con rắn đen dài bằng chừng bàn tay, rất nhỏ, rất mê hoặc.

Tôi vậy mà thấy con rắn kia mê hoặc?

Trong lòng tôi chấn kinh, trước kia tôi rất ghét rắn, nhưng con rắn này toàn thân đen nhánh bóng loáng không dính nước, nhìn qua có vẻ rất dễ nuôi.

Ngay khi tôi nhìn chằm chằm vào con rắn thì cha tôi đã nhanh chóng bắt con rắn từ trong lưới ra nhét vào bên trong một cái lọ thủy tinh.

“Đã thấy chính là duyên phận, vừa vặn gần đây thân thể Tiểu Di không khỏe, con rắn này có thể ngâm thành rượu thuốc cho Tiểu Di bồi bổ. Bà nó này, bà tới nhà thím Vương mua hai cân rượu, tôi sẽ làm sạch con rắn này.” Cha tôi nói.

Nói xong ông cầm theo con rắn tiến vào phòng bếp, mẹ tôi cũng vui vẻ lấy tiền đi mua rượu. Tại thôn chúng tôi rượu thuốc chính là một món để bồi bổ.

Tôi cũng đi theo cha tôi tiến vào phòng bếp, không biết tại sao tôi luôn cảm thấy con rắn đen kia nhìn rất đẹp. Đôi mắt nhỏ đen nhánh cứ nhìn tôi trừng trừng giống như đang muốn nói chuyện với tôi.

Cha tôi bảo tôi canh chừng con rắn không cho nó chạy, ông đi mài dao, lấy dao mổ bụng rắn moi nội tạng ra, rửa sạch sẽ là có thể dùng để ngâm rượu.

Con rắn này như có linh tính, hai mắt nó nhìn tôi chằm chằm giống như cũng biết lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, cái đuôi nhỏ bé không ngừng lắc lư trước mặt tôi giống như đuôi chó vậy.

Tôi không khỏi hào hứng: “Cha, hay đừng làm thịt con rắn này? Trông nó …”

“Không làm thịt thì lấy gì bồi bổ cho con, đây là đồ tốt, con tuyệt đối đừng thả.” Cha tôi không đợi tôi nóng xong đã ngắt lời.

Ông nhanh chóng mài dao, mặc dù trong lòng tôi không muốn nhưng vẫn lên tiếng dạ thưa: “Vậy được ạ.”

“Đường Di, em cứ vậy đồng ý sao?” Thấy tôi đồng ý với cha tôi, ánh mắt con rắn đen đang nhìn tôi như lóe lên, cùng lúc đó bên tai tôi bỗng nhiên vang lên giọng nói dễ nghe kia.

Là người ấy!

Người tôi run lên, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

Không có ai cả.

Nhưng vừa rồi rõ ràng có người nói chuyện với tôi.

“Nhìn xuống! Là anh đang nói chuyện! Nhanh thả ra, em muốn mưu sát chồng mình đúng không?!” Ngay khi tôi đang cảm thấy mông lung thì tiếng nói kia lại vang lên.

Lúc này tôi mới phát hiện, nói chuyện… hình như là con rắn này?

“Ôi trời!” Tôi sợ hãi ném cái bình đi, quay người chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ gọi cha tôi, nói con rắn kia biết nói!

Cha tôi nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, tay còn đưa lên sờ trán tôi, cho rằng tôi bị sốt.

Sau khi xác nhận tôi bình thường, mặt cha tôi lộ vẻ không hiểu rồi đi tìm con rắn, nói sao con rắn có thể nói chuyện, nhất định tôi bị bệnh nên hồ đồ rồi.

Nói xong ông liền vùi đầu tìm xung quanh mấy mảnh thủy tinh vỡ.

Trong lòng tôi không biết từ lúc nào thắt lại, nhịp tim tăng rõ ràng.

Tôi rất lo lắng, sợ con rắn nhỏ kia bị cha tôi tìm thấy.

Âm thanh tôi vẫn luôn ghi nhớ kia lại là của một con rắn?

Trong lòng tôi chấn kinh, cũng may cha tôi tìm một hồi liền thở dài, nói đáng tiếc để con rắn chạy mất.

Nói xong lại quay qua tôi quở trách.

Tôi thầm thở ra, không tìm thấy thì tốt.

Tôi cười hì hì trấn an cha tôi, nói đây đều là số mệnh, mà tôi đã khỏe mạnh không cần bồi bổ thân thể.
 
Chương 47


Những ngày tiếp theo mọi chuyện đều khôi phục bình thường, nghe nói tôi đã tỉnh, Lưu Đại Tráng rảnh rỗi liền tới nhà tôi tản bộ, nói cái ghế nhà tôi hỏng, anh ta đến để sửa giúp.

Ngày hôm sau lại cuốc bị gãy cán, anh ta tới làm cán cuốc…

Cha mẹ tôi đối xử với anh ta giống như con trai của mình, tốt ghê gớm, mỗi lần đều giữ anh ta ở lại ăn cơm.

Anh ta da mặt cũng dày, không hề từ chối.

Cứ như vậy hơn hai tháng, tôi cùng Lưu Đại Tráng cũng thân thiết hơn.

Tối qua lúc ăn cơm, Lưu Đại Tráng đột nhiên móc ra một đóa hoa hồng đỏ, trên đó còn có một chiếc nhẫn vàng, quỳ xuống trước mặt tôi xấu hổ cười hỏi tôi có nguyện ý đi cùng anh ta không?

Cha mẹ anh ta nói đồng ý cho ở rể, chỉ cần hai chúng tôi hạnh phúc thì thế nào cũng được.

Nói xong anh ta ngước lên nhìn tôi, trên gương mặt đôn hậu đầy vẻ chờ mong, hi vọng tôi đồng ý với anh ta.

Tôi do dự một chút.

Trong thoáng chốc tôi cảm thấy đứng ở trước mặt mình là một người khác, người đó có làn da trắng nõn, cao lớn, toàn thân đều được che lại dưới một chiếc áo bào đen.

Nói: “Đường Di, anh đã từng nói sẽ có người thật sự yêu em.”

Người mà người kia nói, là Lưu Đại Tráng.

Mũi tôi cay cay, không biết tại sao thấy cảnh cảm động trước mặt nhưng trong lòng tôi lại có chút mất mát, muốn khóc.

“Ây dà, Tiểu Di Đồng ý, mau đưa nhẫn cho con bé đeo lên, sau này hai đứa chính là người một nhà.” Mẹ tôi thấy tôi khóc liền cũng cảm động, thúc giục nói.

Lưu Đại Tráng chất phác, lúc trước trông thấy tôi khóc liền hoảng hốt không hiểu gì, nghe mẹ tôi nói liền vui vẻ gật đầu, dạ một tiếng rồi cầm chiếc nhẫn hướng về bàn tay của tôi.

Tôi liền rút tay về, muốn từ chối, nhưng Lưu Đại Tráng vốn làm việc nặng quen, lực tay rất khỏe.

Tay của tôi rất nhanh bị anh ta giữ chặt lại, có chút đau nhức.

“Ái?” Khi tôi còn chưa biết phải từ chối thế nào thì Lưu Đại Tráng ở dưới phát ra câu không hiểu.

Rồi anh ta lúng túng nhìn tôi, sắc mặt có chút đỏ bừng: “Tiểu Di, có lỗi với em, anh không biết số đo tay em nên mua nhân bị nhỏ…”

“Đồ đần, có chút chuyện này cũng làm không xong!” Cha tôi tiếc rèn sắt không thành thép liền mắng Lưu Đại Tráng một câu, rồi bảo Lưu Đại Tráng đứng lên, lúng túng cười hòa giải.

Sự lo lắng trong lòng tôi nhẹ nhàng hạ xuống.

Còn may.

Nhân cơ hội này tôi nói với Lưu Đại Tráng rằng tôi không nôn nóng, hiện tại tôi còn chưa muốn lấy chồng, nếu như anh ta thật sự muốn đi cùng tôi thì tạm thời cũng không cần nói tới chuyện kết hôn.

Lưu Đại Tráng cho rằng tôi tức giận vì chuyện chiếc nhẫn, nhìn tôi thất kinh, muốn giải thích nhưng không thể mở miệng nói gì.

“Ài.” Đột nhiên một tiếng thở dài truyền tới tai tôi.

Giọng kia êm tai dị thường, chỉ là một từ nhưng khiến tôi cực kỳ kích động.

Là anh ấy, anh ấy tới!

Sau tiếng thở dài liền có một thứ như chiếc dây thừng màu đen lười nhác đi tới: “Người này em không hài lòng sao? Vậy ngày mai anh đổi cho em người khác.”

“Ngươi nên gọi là gì?” Tôi đưa mắt nhìn chăm chú con rắn đen.

Lúc này so với lần trước gặp thì nó đã lớn hơn rất nhiều.

Tôi không biết nó có quan hệ như nào với tôi nhưng tôi nhận ra âm thanh này, chính là người chăm sóc khi tôi hôn mê, khi tôi bất lực hoảng loạn cũng là người bao bọc tôi.

Có cảm giác như có người ấy thì tôi liền có được toàn thế giới.

Tôi không biết tại sao người ấy lại muốn đem đẩy tôi cho người khác, không phải lần trước người ấy nói tôi giết là là mưu sát chồng sao?

Tại sao còn tìm người khác làm chồng tôi.

Tôi không hiểu.

Con rắn đen nghe thấy tôi hỏi nhưng không nói gì, mắt rắn đen nhánh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu mới nói: “Đàn ông trong thôn này em thích ai thì nói cho anh, anh sẽ khiến hắn tới tìm em.”

“Em thích anh.” Không đợi người ấy nói xong tôi đột nhiên xen lời.

Nói xong ngay cả tôi cũng kinh hãi, hận không thể tát mình hai cái. Nó là con rắn, tôi nói bậy cái gì!

Thế nhưng sau khi nói xong tôi liền chấn kinh, hai mắt mở to nhìn sự biến hóa trước mặt.

Con rắn đen nhỏ sáng lấp lánh, ngay sau khi tôi nói câu kia bỗng nhiên liền thay đổi.

Thân thể nó không ngừng biến lớn, thành dài cỡ một người, sau đó đứng thẳng trước mặt tôi.

Rồi sau đó thân rắn biến thành một người đàn ông, làn da trắng nõn, gương mặt khí chất bá đạo, một chiếc áo bào đen mềm mại bao phủ toàn thân, giống như thần tiên hạ phàm vậy.

Đơn giản là hoàn mỹ.

Anh ấy…

Tôi sợ nói không ra lời, chỉ cảm thấy trên thế gian này tại sao lại có người đàn ông đẹp mắt như vậy. Người đàn ông này rất quen, giống như tôi đã gặp ở trong mơ.

Thịch thịch, thịch thịch.

Trái tim tôi đập rộn lên, mặt liền nóng bừng.

“Những người khác em đều không vừa lòng, vậy người đàn ông này em có hài lòng không?” Đôi mắt anh ấy đen nhánh nhìn tôi, miệng nhếch lên mỉm cười hỏi tôi.

Tôi đơn giản như đang nằm mơ, ngơ ngác nhìn anha áy, ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ sau một cái chớp mắt giấc mộng này liền tan vỡ.

Tôi gật gật đầu, lưu luyến tiến về phía anh ấy, hỏi lần nữa: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Anh là người đàn ông của em, Giao.” Anh ấy nói.

- Hết trọn bộ -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom