Cập nhật mới

Cứ Yêu Cứ Chiều

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Đàn violin trị giá trăm nghìn tệ


Trình Tuyển khẽ nheo mắt.

Anh ngẩn ra một lúc.

Gần đây anh toàn liên hệ với những số điện thoại ẩn kiểu này.

Ngoài xe, Tần Nhiễm nhận ra mình quên mất điện thoại bèn quay trở lại. Cô khẽ cúi xuống, cong ngón tay, thong thả gõ nhẹ vào cửa kính xe.

Trình Tuyển nhướng mày, duỗi tay ra hạ cửa xe xuống.

Cô nhìn xuống, hơi cau mày, lạnh lùng cất tiếng: “Tôi để quên điện thoại.”

Trình Tuyển cụp mi, ngón tay thon dài cầm di động lên đưa cho Tần Nhiễm, cất giọng trầm trầm: “Điện thoại của cô đổ chuông.”

Tần Nhiễm cầm lấy điện thoại, cảm xúc trên khuôn mặt vẫn không thay đổi một chút nào. Cô tùy tiện ngắt điện thoại, đáp lại: “Là sale thôi.”

Từ lúc có phần mềm ẩn số điện thoại, hiện giờ quả thật có quá nhiều số điện thoại ẩn.

Tần Nhiễm cầm điện thoại bước vào khách sạn, cúi đầu gửi tin nhắn cho Ninh Tình.

Số điện thoại ẩn ban nãy lại gọi tới.

Cô bước về phía cuối hàng lang, gương mặt không hề có biểu cảm, rút tai nghe trong túi áo ra, mở app thay đổi giọng rồi nghe điện thoại.

“Đơn này lại sửa rồi, giá cả tăng gấp 50 lần.” Hiển nhiên giọng nói ở đầu dây bên kia cũng đã qua xử lý, giọng nói xen lẫn một chút âm điện từ: “Cô có nhận không?”

Tần Nhiễm: “...”

Cô khẽ dựa vào tường, đầu bên kia điện thoại cũng không dám nói lời nào, không khí vô cùng tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau.

Tần Nhiễm hơi li3m môi, cất tiếng: “Tên ngốc kia là ai?”

“Hả?” Rõ ràng là đầu dây bên kia vẫn chưa kịp định thần lại.

“Tôi hỏi là tên ngốc nào đặt đơn? Cho tôi thông tin.” Đầu ngón tay của cô vân vê dây tai nghe, cô cúi đầu nhả từng chữ, mỗi âm tiết phát ra đều vô cùng lạnh lùng.

Nghe ra thái độ của Tần Nhiễm có vẻ dịu đi, người ở đầu dây bên kia vui vẻ cúp điện thoại.

Một lúc sau, tài liệu chi tiết được gửi vào mail của Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cũng không rời đi ngay mà đổi một tư thế khác, dựa người vào tường, thong dong mở file ra.

Nhìn những thông tin này, gân xanh trên trán cô lại nổi lên.

Cuối cùng cô trả lời lại bằng bốn chữ ngắn gọn.

[Tôi nhận đơn này.]

Cực kỳ dứt khoát.



Nghe nói Lâm Cẩm Hiên sắp tới nơi, Ninh Tình đã chờ sẵn dưới sảnh khách sạn.

Buổi tối, lái xe của nhà họ Lâm tới đón bà ta nên không có thời gian đi đón Tần Ngữ. Vừa khéo Lâm Cẩm Hiên lại đi ngang qua trường Trung học số 1, tiện thể đón Tần Ngữ và Tần Nhiễm luôn.

Ninh Tình hơi thấp thỏm. Nhiều năm như vậy nhưng Lâm Cẩm Hiên vẫn luôn đối xử hờ hững, dửng dưng với bà ta, có điều một khi nhắc đến việc liên quan tới Tần Ngữ, anh ta vẫn rất dễ tính.

Con riêng đón con gái mình tới, đương nhiên bà ta sẽ không tỏ ra không biết điều mà ở lì trên tầng.

“Cẩm Hiên, phiền con quá.” Ninh Tình khẽ nở nụ cười, tay bà ta đeo một chiếc túi, trên khuôn mặt đẹp đẽ toát lên vẻ tao nhã.

Lâm Cẩm Hiên bước từ trên ghế lái xuống, dáng vẻ lạnh nhạt càng làm hiện lên khí chất ôn tồn lễ độ, tuấn tú nhã nhặn của anh ta. Anh ta cất tiếng đáp: “Không sao, là việc tôi nên làm.”

Gần đây Lâm Cẩm Hiên rất bận, lúc ở nhà điện thoại cũng vẫn reo lên không ngừng.

Dường như là gặp phải vấn đề gì đó, vẻ sầu lo hiện rõ trên mặt, Ninh Tình và Lâm Kỳ cũng không làm phiền anh ta.

Người đã được đưa tới nơi, Lâm Cẩm Hiên không nói gì thêm nữa. Anh ta cực kỳ lịch sự, xuống xe chào Ninh Tình xong mới trở lại xe.

Ninh Tình nhìn Tần Ngữ bước xuống từ ghế phụ.

Cửa sau xe vẫn luôn đóng.

Thấy Lâm Cẩm Hiên sắp sửa lái xe đi rồi, bà ta nhìn về phía hàng ghế sau mấy lượt, cất tiếng hỏi: “Cẩm Hiên, Tần Nhiễm đâu? Con bé không đến à?”

Lâm Cẩm Hiên đã đặt tay lên chìa khóa, nghe vậy thì không khỏi im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, sực tỉnh ra rồi lấy tay day huyệt thái dương, đáp: “Xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất cô ấy. Dì có biết số điện thoại của cô ấy không, tôi tới đón chuyến nữa.”

Thì ra là quên.

Ninh Tình gật đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng giọng nói lại rất hiền hòa: “Không sao, để dì bảo nó tự bắt xe tới. Gần đây con cũng bận, không cần đi đón nó nữa.”

Lâm Cẩm Hiên chưa từng làm chuyện mất lịch sự như thế, nhưng quả thật là anh ta rất bận, bèn nói: “Lát nữa dì cho tôi số điện thoại của cô ấy, tôi sẽ xin lỗi.”

Sau khi Lâm Cẩm Hiên rời đi, Ninh Tình khẽ day ấn đường, lấy di động ra gọi cho Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm không nhấc máy.

“Mẹ, con xin lỗi, con không nhớ ra…” Tần Ngữ bước vào khách sạn, đưa cây đàn violin ôm trong tay cho dì Trương, vẻ mặt vô cùng áy náy.

Ninh Tình ngắt điện thoại, vì Tần Nhiễm không bắt máy nên bà ta hơi bực bội: “Không sao, không liên quan đến con.”

Bà ta gọi hai cuộc liền mà Tần Nhiễm đều không nghe. Lúc đầu bà ta còn tức giận, nhưng nghĩ lại, trong lòng cũng có chút xót xa.

Lần này nếu đổi lại là Tần Ngữ, chắc chắn Lâm Cẩm Hiên sẽ không nhiều lời mà quay trở lại đón ngay.

Cho dù cậu ta không có thời gian, Ninh Tình cũng sẽ đích thân đi đón, sẽ không xử lý qua loa như vậy.

Xét cho cùng, vì đó là Tần Nhiễm, không phải là Tần Ngữ.

Bà ta và Tần Nhiễm không sống cùng nhau mười hai năm trời, đã trở nên xa cách từ lâu. Đã thế tính cách của Tần Nhiễm lại cứng nhắc, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, tính nết lại xấu, không biết nói lời ngon tiếng ngọt như Tần Ngữ.

Hiện giờ nhiều họ hàng tới thành phố Vân như vậy, chủ yếu là để nhìn xem Ninh Tình sống thế nào. Đến thăm Trần Thục Lan là giả, muốn lôi kéo quan hệ với bà ta mới là thật.

Ninh Tình biết đám họ hàng kia muốn gì, trong lòng cũng rất coi thường nhưng bề ngoài sẽ không để mình bị mất mặt.

Lúc này Tần Nhiễm có thể không có mặt, nhưng Tần Ngữ thì không thể. Tần Ngữ là niềm tự hào của bà ta suốt mười mấy năm nay.

Còn về Tần Nhiễm…

Trong đám họ hàng này, không có cái gì gọi là bí mật cả, tới khi đó, nếu hỏi tại sao tới giờ mà Tần Nhiễm vẫn còn học cấp ba thì…

Ninh Tình thở dài, bà ta nhét điện thoại lại vào túi, dẫn theo Tần Ngữ đi lên tầng.

Không bao lâu sau, đám họ hàng đã tới gần như đông đủ.

Trần Thục Lan cúi đầu, nhìn Ninh Tình được mọi người vây quanh, nhỏ giọng cất tiếng hỏi: “Nhiễm Nhiễm đâu? Sao con bé không đến?”

Ninh Tình chợt khựng lại, ánh mắt đúng lúc va vào một bóng dáng cao gầy bước vào từ ngoài cửa.

Trên người cô khoác áo đồng phục của trường Trung học số 1, bên trong mặc áo thun màu trắng, ánh sáng trong phòng hơi tối, đám người ồn ào náo nhiệt toát lên vẻ hào nhoáng xa hoa, chỉ có một mình cô đang cụp mắt.

“Chẳng phải nó đang ở đây rồi sao.” Ninh Tình nói.

Trần Thục Lan cũng nhìn thấy cô.

Cho dù là ở đâu, Tần Nhiễm cũng đều thu hút được sự chú ý. Lông mày nhướng lên lộ ra vẻ sắc bén. Cô vừa bước vào phòng, tất cả mọi người đều chú ý tới sự xuất hiện của cô.

“Bà ngoại, dì đâu ạ?” Tần Nhiễm đặt tay lên tay trái của Trần Thục Lan, nhìn khắp xung quanh phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Ninh Vy đang bối rối đứng ở một góc.

“Đã lâu rồi không gặp, cháu gái lớn đúng là càng ngày càng trẻ ra rồi.” Một bác gái trung niên tỏ ra thân thiết nắm lấy tay Ninh Tình, nói: “Ôi chao, đây là Tần Ngữ phải không? Xinh quá, nghe nói cháu còn lên ti vi chơi cái đàn gì ấy đúng không? Thật là khiến người lớn các bác được nở mày nở mặt…”

Tần Nhiễm nghe thấy giọng nói vừa khiêm tốn lại ngập tràn vui sướng của Ninh Tình cất lên: “Nào, Ngữ Nhi, đây là bà cậu của con. Con bé này ấy à, từ nhỏ đã không khiến cháu phải lo lắng, hiện giờ còn đang ở lớp chọn của trường Trung học số 1 nữa…”

Tần Nhiễm gần như chưa từng gặp, cũng không hề quen những người họ hàng này.

Cô biết bọn họ tới đây vì Tần Ngữ và Ninh Tình nên cũng lười xã giao cho có lệ.

Cô nói với Trần Thục Lan một câu rồi dứt khoát đi tới chỗ Ninh Vy.

Ninh Vy đứng ở trong một góc, tay túm lấy vạt áo, có vẻ vô cùng bối rối. Bà ấy mặc một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn vẫn hiện rõ vẻ cũ kỹ.

“Nhiễm Nhiễm.” Thấy Tần Nhiễm, ánh mắt bà ấy rực sáng, cất cao giọng gọi.

Tần Nhiễm chợt ngừng bước, cô cầm di động, đầu hơi nghiêng về phía sau, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Dì, sao dì không ngồi xuống đi ạ.”

“Không có ghế, dì đứng cũng được rồi.” Ninh Vy cười, sau đó đánh mắt sang phía cô gái cũng đang lúng túng ở bên cạnh, nói: “Mộc Doanh, đây là chị họ Nhiễm Nhiễm của con.”

Mộc Doanh còn chưa nói lời nào đã thấy Tần Nhiễm có cử động khác lạ.

Tần Nhiễm không nói lời nào, ánh mắt của cô đảo khắp xung quanh.

Ánh nhìn vô cùng lạnh lùng, lại mất kiên nhẫn.

Cách đó không xa có một cái ghế, trên ghế đặt một chiếc đàn violin.

Cô thở dài, trên khuôn mặt lộ ra vẻ phiền phức xen lẫn tức giận. Cô miết đầu ngón tay, sau đó tiến lại gần.

Ngón tay thon dài còn chưa chạm tới cây đàn, một giọng nói xéo sắc đã vang lên bên cạnh: “Cây đàn violin này giá năm trăm tám mươi nghìn tệ đó, cô Tần, cô đừng có sờ lung tung!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Tôi không phải kẻ b3nh hoạn


Người lên tiếng là dì Trương.

Bà ta vẫn luôn đi theo sau Tần Ngữ, lúc này đang nhíu mày nhìn Tần Nhiễm. Chỉ vài bước là bà ta đã đi vào, giọng nói the thé, mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía này.

Ninh Vy biết Tần Nhiễm định lấy ghế cho mình.

Nhưng ánh mắt của dì Trương rất lạ, sắc lẹm như một con dao, khiến người ta bứt rứt tay chân, Ninh Vy vẫn luôn mím môi, cố gắng không để ý tới.

Xung quanh vang lên tiếng hít hà ngạc nhiên và hâm mộ của những họ hàng khác.

Không ai cảm thấy như vậy là vô lý, dường như tất cả đều cho rằng đó là điều đương nhiên.

“Ôi, năm trăm tám mươi ngàn tệ á? Đủ để thanh toán khoản cần trả trước khi mua một căn nhà ở thành phố Vân rồi!”

“Ở trấn tôi mua được hai căn luôn ấy chứ nhỉ?”

“...”

Ninh Vy nắm chặt tay, cô ấy rảo bước lại gần, sốt sắng nói nhỏ: “Nhiễm Nhiễm, dì không sao...”

Tần Nhiễm ngẩng đầu cười, nụ cười vừa xấu xa lại vừa lạnh lùng: “Năm trăm tám mươi ngàn? Nhiều tiền quá cơ!”

Cô đánh mắt nhìn về phía đám dì Trương, Ninh Tình và Tần Ngữ.

Đèn trong phòng hơi tối, tia sáng chiếu vào mặt cô, đôi mắt khẽ híp kia trông có vẻ càng đỏ hơn, nét sắc bén và ngạo nghễ như muốn trào ra ồ ạt.

Biểu cảm kiêu ngạo, ý cười trào phúng, ánh mắt cợt nhả.

“Tần Nhiễm, con...” Ninh Tình hé miệng.

Mới đầu còn gọi là Nhiễm Nhiễm, bây giờ lại biến thành Tần Nhiễm.

“Con làm sao?” Tay Tần Nhiễm khựng lại, sau đó, cô chậm rãi vươn tay ra, cầm cây đàn violin trị giá năm trăm tám mươi ngàn tệ kia lên áng chừng cân nặng, rồi lại tiện tay ném xuống mặt bàn.

Cô hơi khom người, bực bội đá cái ghế tới chỗ Ninh Vy.

“Dì ngồi đi.” Cô mở miệng.

Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

Ninh Vy cứng đờ người, cảm thấy bất an: “Cây đàn ấy...”

Lúc này dì Trương mới có phản ứng: “Đàn của cô chủ!”

“Đàn gì mà đàn? Tới ăn cơm mà mang đàn làm gì?” Tần Nhiễm li3m môi, quay đầu sang cười, hình như mặt của cô càng lúc càng đỏ, dưới ánh đèn không quá sáng, vẻ mặt cô toát lên vẻ bất cần đời: “Lải nhải nhiều quá đấy, bà có thấy phiền không vậy? Hỏng thì tôi đền bà một trăm cái!”

Tần Nhiễm cảm thấy bây giờ mình đã kiềm chế lắm rồi, vậy mà Ninh Tình và bà giúp việc nhà họ Lâm này chẳng biết điều gì cả. Ngày nào cũng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp để mà nhìn người khác, không thấy mệt sao?

Người trong phòng vẫn không nói chuyện, đám họ hàng im như thóc.

Tần Nhiễm hất cằm lên, đôi mắt khẽ híp, trông thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua ngoài cửa, cô nhích lại gần mặt bàn, hất cằm rồi dứt khoát búng tay: “Lại đây, gọi món!”

Cơm nước xong xuôi, Tần Nhiễm đưa Ninh Vy và Trần Thục Lan đi trước, Ninh Tình vẫn còn phải tiếp đãi họ hàng.

Vốn đám họ hàng ấy tới cũng là vì Ninh Tình, không phải tới để thăm Trần Thục Lan, với họ thế này lại càng hay.

Sau khi Tần Nhiễm đi, bầu không khí trong phòng sôi nổi hơn hẳn.

Tần Ngữ cười, bưng chén một cách ưu nhã: “Cháu xin được nhận lỗi thay cho chị cháu ạ.”

Đám họ hàng này cũng ranh ma lắm, bọn họ thừa biết năm đó Ninh Tình nhất quyết không chịu nuôi Tần Nhiễm.

“Tính chị cháu thế đấy.” Mợ họ lập tức xua tay, khinh khỉnh bĩu môi: “Mười sáu tuổi đã dám đánh vỡ đầu người ta, nghe nói còn phải đưa tới phòng cấp cứu, khi đó cảnh sát tới nhanh lắm.”

Tần Nhiễm rất lêu lổng, đánh nhau như cơm bữa, trước kia bọn họ thường xuyên thấy Tần Nhiễm bị thương khắp người.

Bây giờ thì không thấy, nhưng đánh người vẫn rất tàn nhẫn, đó cũng là lý do đám họ hàng này sợ cô.

Nhắc tới chuyện này, mặt Ninh Tình sa sầm lại, thực sự không ai nói với bà ta vụ việc có liên quan tới cảnh sát này.

“Cháu gái, dì Trương đây...” Mấy người họ hàng thấy vậy lập tức thay đổi chủ đề, tươi cười nịnh nọt.

“Đây là dì Trương, phụ trách vấn đề sinh hoạt thường ngày của nhà họ Lâm.” Ninh Tình cầm giấy ăn lau miệng.

Đám họ hàng nhìn Ninh Tình và Tần Ngữ, ánh mắt thay đổi hẳn: “Gia đình có điều kiện thích thật đấy, có người giúp việc nữa chứ...”

Tần Ngữ đi toilet, dì Trương lập tức đi theo, nói bằng giọng mỉa mai: “Cô chủ, về sau cô đừng để cô Tần nhìn thấy cây đàn violin của cô nữa, đến lúc đó cô ta làm hỏng, chỉ có cô là thấy xót thôi. Lại còn đền gấp trăm lần nữa chứ, cô ta có đền nổi không đây?”

Tần Ngữ cúi đầu rửa tay, nghe vậy thì cười.

“Mẹ, dì Cả và Tần Ngữ vẫn còn ở đây...” Mộc Doanh quay đầu nhìn phòng ăn, do dự không muốn đi.

Ninh Vy lắc đầu, hiển nhiên Tần Ngữ và Ninh Tình không muốn dính líu quan hệ với mẹ con họ, con bà không nhận ra thôi: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà đi.”

Bà ấy bước đi chậm rãi, hình như chân cẳng không được nhanh nhẹn cho lắm.

Tần Nhiễm khoanh tay trước ngực, đi theo sau hai người.

Bọn họ đưa Trần Thục Lan tới bệnh viện trước, còn hàn huyên với Trần Thục Lan rất lâu.

Mộc Doanh thì vẫn luôn xem các thiết bị trong phòng bệnh.

Đợi đến khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Nhiễm mới ngửa đầu ra sau.

“Nhiễm Nhiễm, tối nay...” Ninh Vy hé miệng.

“Tối nay cháu làm sao? Ninh Tình là đồ ngốc à?” Dưới ngọn đèn, ánh mắt cô không hề dịu đi, vừa lạnh lùng vừa bực bội. Cô cười lạnh: “Năm đó dì bỏ học cấp ba để đi làm kiếm tiền cho bà ấy nộp học phí đại học, dẫn đến bị thương ở chân, bà ấy không biết sao?!”

Ninh Vy không nói gì.

Tần Nhiễm day trán, cô hạ giọng: “Dì Út, cháu xin lỗi, không phải cháu nổi cáu với dì đâu ạ.”

“Dì không giận, cháu cũng chỉ vì nghĩ cho dì thôi mà. Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không sai, dượng của cháu được nằm viện là nhờ có bà ấy thu xếp. Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không nợ dì điều gì.” Ninh Vy cười, vươn tay xoa đầu Tần Nhiễm, ánh mắt hiền hòa: “Còn nữa, dì không muốn mối quan hệ giữa cháu và mẹ cháu quá gay gắt, dù sao cũng là mẹ con mà.”

Dưới ánh đèn, mặt Tần Nhiễm lạnh tanh.

Bây giờ mẹ cô chỉ mong đoạn tuyệt quan hệ với mấy người thân này, thậm chí còn không muốn nhận đứa con gái là cô, thế nhưng lại sợ đám họ hàng kia tới nhà họ Lâm gây chuyện nên chỉ biết bấm bụng chịu đựng.

Cô không muốn nói những chuyện này với dì Út.

“Mộc Doanh và Mộc Nam định tới học ở trường Trung học số 1 đúng không ạ?” Tần Nhiễm lấy hai ngàn tệ từ trong túi ra đưa cho Ninh Vy.

“Dì cầm lấy đi, Mộc Doanh và Mộc Nam lên cấp ba, không thể lơ là chuyện học hành được, đừng để Mộc Nam đi làm thêm nữa. Đây là tiền cháu kiếm được, không phải tiền mẹ cháu cho.”

“Dì không lấy số tiền này đâu, cháu tự giữ lấy đi, không thì dì mua vài bộ quần áo cho cháu.” Tầm mắt của Ninh Vy dừng lại trên chiếc áo của Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm mài hai hàm răng vào nhau, dì Út hoàn toàn có thể làm được chuyện này, ngoan cố chết đi được.

Năm đó cô chuyển một trăm ngàn vào tài khoản của dì, đến giờ tài khoản ấy của dì sắp được một trăm mười ngàn rồi, nhưng dì không tiêu một đồng nào, trăm phần trăm là giữ lại làm của hồi môn cho cô rồi.

Tần Nhiễm không nói gì, lại nhét tiền vào túi. Đợi vài ngày nữa được nghỉ, cô sẽ tới căn phòng mà dì thuê xem thế nào, dùng số tiền này mua cho gia đình dì một cái điều hòa, cô dám cá là Ninh Vy tiếc tiền nên không lắp.

“Phải rồi dì, hết thuốc rồi đúng không ạ?” Tần Nhiễm lại nhớ tới một chuyện.

Cô cho tay vào túi quần, lấy ra lọ thuốc màu trắng mà Cố Tây Trì cho mình, đưa cho Ninh Vy.

Lúc này Ninh Tình mới hớt hải đi tới, chắc tài xế nhà họ Lâm đưa Tần Ngữ về trước rồi, người đi cùng Ninh Tình tới đây là Lâm Cẩm Hiên.

“Mẹ ngủ chưa? Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Ninh Tình hít một hơi, hỏi.

Mộc Doanh nhanh nhảu đáp: “Bà ngoại ngủ rồi bác ạ, chị Nhiễm Nhiễm đang lấy thuốc cho mẹ cháu.”

Ninh Tình nhíu chặt lông mày, chuyện xảy ra tối nay khiến bà ta mất mặt, vì có con chồng ở đây nên mới cố nín nhịn.

Nhưng Tần Nhiễm thì lại nhướng lông mày, đầu hơi nghiêng, trên môi là một nụ cười khinh khỉnh, trào phúng, ngông nghênh như đang thách thức người ta.

Ninh Tình như tìm được kíp nổ, chẳng khác nào một quả bóng bay bị chọc thủng, tức khắc nổ cái “bùm”.

Bà ta cất cao giọng: “Tần Nhiễm, có phải mày cũng giống ông ngoại mày, suốt ngày mày mò những thứ kia không? Ông ngoại mày tự hại chết bản thân rồi đấy, hai ông cháu mày không chỉ biến mình thành kẻ b3nh hoạn, còn định làm hại cả dì Út nữa à?!”

Mộc Doanh và Lâm Cẩm Hiên đều chưa từng nghe nói tới những chuyện đó nên rất ngạc nhiên.

“Đó là thuốc mà nhà nước đưa vào thử nghiệm.” Tần Nhiễm ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Tôi không phải kẻ b3nh hoạn!”

Lần này, đến cả Ninh Tình cũng ngẩng đầu, sững sờ nhìn Tần Nhiễm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Cậu Tuyển: Bà nói ai là kẻ b3nh hoạn?


“Chị Cả, chị nói gì vậy!” Ninh Vy kéo ống tay áo của Ninh Tình, nóng nảy nói.

“Nhiễm Nhiễm...” Ninh Tình buột miệng nói xong thì cũng hối hận.

“Đừng có gọi tôi như thế.” Tần Nhiễm dong dỏng cao, cao hơn Ninh Tình một ít, cô hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thân với bà lắm à?”

Lúc này Ninh Tình mới cất lời được, bà ta nắm tay lại, khớp xương lộ ra rõ: “Mẹ cũng có lỗi trong chuyện này, nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Đừng bước theo vết xe đổ của ông ngoại con, con vẫn đang học ở trường Trung học số 1, mẹ bỏ mặc con thì ai lo cho con nữa?”

“Tôi không cần bà lo.” Tần Nhiễm nghiêng người, híp cặp mắt vẫn còn tơ máu của mình, đuôi lông mày nhướng lên, vừa ngông nghênh, vừa ngang tàng. Cô vươn tay ra vỗ vai Ninh Tình, cười nói: “Ngoại trừ bà ngoại tôi, không ai có thể quản thúc tôi được. Tôi học ở trường nào, có thi đại học hay không, tất cả đều không liên quan tới bà, bà đã nhớ chưa?”

Cô chậm rãi nói từng chữ một.

Nói xong, cô ghé người, nhướng mày với Ninh Vy và Mộc Doanh, hai người lập tức đi theo cô.

Ninh Vy cũng rất tức giận, không thèm chào Ninh Tình một câu.

Ngoài cổng bệnh viện, gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Ninh Tình lúc xanh lúc trắng, đầu ngón tay run run.

Lâm Cẩm Hiên đứng bên cạnh, nhìn theo hướng Tần Nhiễm đi.

Tần Nhiễm vẫn chẳng khác gì ngày đầu mới gặp, đôi mắt kia đen láy rồi lại lạnh lùng, khí thế hung hăng.

Tối nay bận xong, anh ấy mới chuẩn bị đi đón Ninh Tình, tiện thể muốn gặp mặt xin lỗi Tần Nhiễm, nhưng Tần Ngữ thúc giục anh ấy đi nhanh lên, anh ấy thì lại bận, quên luôn Tần Nhiễm.

“Dì Ninh, dì còn phải thăm bà Trần, con còn có việc nên không lên đó nữa.” Lâm Cẩm Hiên mỉm cười hiền hòa, anh ấy hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: “Theo lý thì con không nên nhúng tay vào chuyện gia đình dì, nhưng suy cho cùng nói con gái mình như thế cũng không hay, dì thấy có đúng không?”

Dứt lời, không đợi Ninh Tình đáp lời, anh ấy khẽ gật đầu với bà ta rồi cầm điện thoại xoay người đi.

Lâm Cẩm Hiên mở cửa lên xe. Lúc đặt tay lên vô lăng, anh ấy hơi ngẩn người, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào vô lăng, đôi mắt híp lại.

Anh ấy chưa quên lời nói của Tần Nhiễm lúc nãy, “thuốc mà nhà nước đưa vào thử nghiệm”, có nghĩa là sao?

Theo nghĩa đen thì đó là thuốc chưa đưa ra thị trường, số lượng có hạn, số người lấy được không nhiều.

Từ mười hai năm trước, khi Ninh Tình lấy Lâm Kỳ, anh ấy đã điều tra rõ gốc gác của bà ta rồi, không có gì đáng để chú ý, vậy nên anh ấy cũng để mặc bà ta lấy bố mình.

Đang nghĩ thì Lâm Cẩm Hiên nhìn thấy Tần Nhiễm đang ngồi chờ xe với Ninh Vy ở trạm xe bus.

Anh ấy dừng xe, hạ kính xe xuống, tuy đường nét khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng và cao ngạo bẩm sinh, nhưng giọng nói lại ôn hòa: “Tần Nhiễm, hai dì cháu em đi đâu để anh đưa đi, coi như nhận lỗi với em.”

Xe của anh ấy là Maybach đen, tay trái đặt trên vô lăng, một đoạn cổ tay lộ ra, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Bvlgari, mặt mày cao quý.

Mộc Doanh không nhận ra đây là nhãn hiệu gì, nhưng có thể nhìn ra được nó rất đắt, cô bé chưa ngồi xe như thế này bao giờ.

Theo bản năng, Mộc Doanh nhìn Tần Nhiễm.

“Không cần.” Tần Nhiễm cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô ngồi trên ghế ở trạm xe bus, hai chân bắt tréo, chậm chạp ấn vào màn hình, không thèm ngẩng đầu lên.

Lâm Cẩm Hiên từng được chứng kiến cái sự lạnh lùng và ương bướng của Tần Nhiễm rồi.

“Được, vậy ba dì cháu cẩn thận nhé, tới trường thì gửi tin nhắn cho anh.” Anh ấy lịch sự lên tiếng.

Tần Nhiễm không nói gì.

Tần Nhiễm chẳng đoái hoài gì tới anh ấy.

Tần Nhiễm vẫn đang nghịch điện thoại.

Tần Nhiễm rất lạnh lùng.

“Nhớ chú ý an toàn.” Lâm Cẩm Hiên nhìn dáng ngồi vắt chân như sếp lớn của cô, lẳng lặng nở nụ cười, nghĩ ngợi một lát rồi lái xe đi.

Đợi Lâm Cẩm Hiên đi rồi, Mộc Doanh xoắn xuýt hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Chị họ, anh vừa rồi là bạn chị à?”

“Là người nhà họ Lâm.” Tần Nhiễm vẫn nghịch điện thoại, thong thả đáp lại.

Người nhà họ Lâm?

Nhà chồng giàu có của Ninh Tình ấy hả?

Mộc Doanh nghĩ, đó là cậu chủ nhà họ Lâm à?

Đến đường 12, Mộc Doanh nói: “Chị họ, xe tới trường Trung học số 1 tới rồi, em và mẹ đưa chị về trường trước, chị là con gái...”

“Đợi xe tới đường 623 đi, chị đưa mẹ con em về trước.” Tần Nhiễm hờ hững đáp.

***

Ninh Tình đứng ở cửa bệnh viện, vì là buổi tối nên không có nhiều người qua lại, nhưng bà ta vẫn thấy xấu hổ.

Đầu tiên là bị Tần Nhiễm chặn họng, sau đó lại bị con chồng thuyết giáo, hình như xung quanh có người nhìn bà ta, bà ta cắn môi, cúi đầu rảo bước đi vào bệnh viện.

Vì đi nhanh nên Ninh Tình không phát hiện ra từ lúc bà ta vào thang máy cho đến lúc đi lên, không có bất cứ một người nào cả.

Bây giờ mới chín giờ, vào ban đêm ở bệnh viện tuy ít người, nhưng tầng này toàn là bệnh nhân, chắc chắn phải có bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân đi qua đi lại.

Ra khỏi thang máy, Ninh Tình mới phát hiện ra điều bất thường.

Không thể yên tĩnh như thế này được, gần như không có một tiếng vang nào cả.

Dường như có một ánh mắt ở phía trước, Ninh Tình ngẩng phắt đầu lên.

Đập vào mắt bà ta là một người đàn ông đang cầm điện thoại, mỉm cười nhìn bà ta, khuyên tai của đối phương vô cùng bắt mắt.

Một cái nhìn sắc bén khác như chọc thẳng vào mắt bà ta.

Ninh Tình nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Người đó mặc bộ đồ đen, dựa nửa người vào tường, một tay đút túi, tay còn lại cầm con dao phẫu thuật mỏng. Dưới ánh đèn, ngón tay anh trắng ngần, khớp xương lộ rõ, tinh tế liền mạch, con dao phẫu thuật xoay đi xoay lại trên tay anh.

Tuy đôi mắt cụp xuống, nhưng vẫn đủ để người ta nhìn ra hình dạng đẹp đẽ, hờ hững thản nhiên.

Dù rằng hiện tại không phải lúc, Ninh Tình vẫn sửng sốt một hồi.

Đến thời điểm này, có ngốc đến mấy cũng biết chuyện không bình thường.

Ninh Tình lui về sau một bước, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Định làm gì ở đây?”

Điện thoại còn chưa cầm nóng tay thì đã bị Lục Chiếu Ảnh rút đi mất.

Lục Chiếu Ảnh sờ khuyên tai, xoay điện thoại một vòng rồi hơi khom lưng xuống, vỗ điện thoại vào mặt Ninh Tình.

Anh ta quay đầu, nở nụ cười vừa lạnh lùng vừa hung dữ: “Cậu Tuyển, bà ta hỏi chúng ta định làm gì kìa.”

Cách đó mấy bước, con dao phẫu thuật đang được xoay trên tay chợt khựng lại.

Lưỡi dao rất mỏng, có vẻ là hàng đặt.

Ninh Tình không dám động đậy gì cả, trái tim như bị bóp nghẹt lại, tay siết chặt đến nỗi nổi cả gân xanh.

Nơi này là bệnh viện tốt nhất ở thành phố Vân, vào khoảng thời gian này không thể im ắng như vậy được.

Huống chi đây là phòng bệnh, có bảo vệ trông coi 24/24, ấy thế mà lúc này lại có thể điều hết người đi, bệnh viện còn phối hợp, Ninh Tình không biết mình chọc phải người tai to mặt lớn như thế từ khi nào.

Từ khi tới nhà họ Lâm, bà ta vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ mắc sai lầm.

Trong lúc Ninh Tình hoảng hốt bất an, cậu Tuyển đang dựa vào tường ấy ngẩng đầu lên. Gương mặt ấy vẫn rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm, không có vẻ lười nhác thường ngày nữa.

Anh dựa sát vào tường, lạnh lùng nhìn Ninh Tình, cặp mắt đào hoa kia khiến người ta phát run.

Hình như bà ta chưa từng gặp người này ở thành phố Vân.

Ngón tay Ninh Tình run rẩy dữ dội, đối phương không cần làm gì, chỉ một ánh nhìn thôi đã đủ để làm người khác khó thở rồi: “Cậu... Cậu...” Bà ta học cách xưng hô của Lục Chiếu Ảnh: “Cậu Tuyển, không biết tôi... tôi đã đắc tội với cậu ở đâu?”

Bà ta vừa dứt lời, Lục Chiếu Ảnh cười khẩy một tiếng.

Trình Tuyển cụp mắt, một lúc sau, anh ném con dao phẫu thuật cho Lục Chiếu Ảnh, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.

Dưới ánh đèn hành lang, dáng anh cao lớn, mặt mày tinh xảo.

Anh vẫn nhìn Ninh Tình, nở một nụ cười, giọng nói hờ hững, thậm chí nghe còn hơi nặng tiếng, vừa nhẹ vừa chậm: “Vừa rồi, bà nói ai là kẻ b3nh hoạn hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: “Tay to” nhận đơn rồi


Lục Chiếu Ảnh cầm dao phẫu thuật, vừa cười vừa áng chừng sức nặng của nó.

Ninh Tình bình tĩnh lại, đây là bạn của Tần Nhiễm à? Bà ta không biết bạn của Tần Nhiễm, đa phần toàn là những đứa bặm trợn không đàng hoàng.

“Tôi...” Có vẻ bà ta không còn sợ như lúc đầu nữa, bắt đầu lên tiếng.

Chỉ có điều con dao phẫu thuật vẫn đang lắc lư bên cạnh, bà ta vẫn chưa thả lỏng được.

“Nhớ xin lỗi với cô ấy đấy.”

Đúng lúc này, từ phía thang máy vang lên một tiếng “tinh”.

Hai mắt Ninh Tình sáng rực lên, bà ta quay phắt đầu lại, thấy cửa thang máy mở ra, người đứng trong đó là Chủ nhiệm và Giám đốc bệnh viện.

“Giám đốc Giang tới đúng lúc quá!” Như thể tìm được chỗ dựa, bà ta vội vàng xoay người lại.

Nào ngờ Giám đốc bệnh viện chẳng thèm nhìn bà ta cái nào, chỉ khiêm nhường nhìn về phía Trình Tuyển: “Cậu Tuyển, cậu hết bận chưa? Mọi người đều đang chờ cậu...”

Máu trên người Ninh Tình như đông lại.

Trình Tuyển lắc đầu, điện thoại vang lên âm báo, anh không nhìn điện thoại, con ngươi trở nên sẫm màu hơn.

Anh nhìn Ninh Tình, lặp lại: “Nhớ xin lỗi đấy.”

Giọng anh lạnh như băng.

Lúc này, Ninh Tình không dám nói gì nữa, vội vã gật đầu.

“Đi.” Trình Tuyển thu tầm mắt về, nụ cười trên môi tắt dần.

Anh nghĩ tới bộ quần áo hàng đặt cao cấp của Ninh Tình, cái túi xách bà ta cầm tuy không phải phiên bản giới hạn, nhưng một cái túi cũng phải mấy chục ngàn tệ, chiếc vòng tay nạm kim cương trên cổ tay lại càng không cần phải nói, tổng giá trị tài sản trên người bà ta cũng phải ngót nghét một triệu.

Lại nghĩ tới bộ quần áo trên người Tần Nhiễm, rất sạch sẽ, nhưng không khó để nhìn ra nó đã cũ rồi, là một bộ quần áo vô cùng bình thường.

Trình Tuyển thực sự không mấy tin rằng người phụ nữ trước mặt này là mẹ Tần Nhiễm.

“Về sau để tôi nghe thấy bà nói ba từ đó với cô ấy, bà biết hậu quả chứ?” Trình Tuyển châm thuốc lá, không còn cười nữa.

Thường ngày anh luôn hờ hững, bây giờ sầm mặt lại, đôi mắt đào hoa toát ra vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao.

Cả quá trình phải hứng chịu “áp suất thấp” của Trình công tử, đến cả Giám đốc bệnh viện cũng không dám thở mạnh.

Ninh Tình không biết Trình Tuyển là ai, nhưng bà ta khẳng định anh không phải kẻ dễ chọc vào. Lúc này, bà ta không nói nổi một lời nào nữa, chỉ có thể gật đầu.

Lục Chiếu Ảnh cất dao đi, dịch người nhường đường, hất cằm với Ninh Tình: “Cút đi!”

Ninh Tình không dám quay đầu lại, vừa thở hổn hển vừa chạy về phía phòng bệnh của Trần Thục Lan, bước chân lảo đảo.

Lục Chiếu Ảnh chép miệng: “Cậu xem cậu dọa bà ta ra nông nỗi kia kìa.”

Trình Tuyển liếc nhìn anh ấy, đuôi lông mày nhướng lên, bình thản hỏi: “Tôi có dọa bà ta à?”

Lục Chiếu Ảnh: “...”

“Cậu Tuyển, phòng họp này...” Giám đốc bệnh viện nhìn về phía Trình Tuyển, ông ấy không hỏi chuyện vừa rồi là sao, chỉ vuốt ngón tay hỏi Trình Tuyển, ánh mắt chờ mong.

Trình công tử lại chẳng thấy hứng thú, hờ hững lên tiếng: “Để Lục Chiếu Ảnh nói chi tiết với các ông, tôi về trước đây.”

Hôm nay là ngày phẫu thuật một tháng một lần của Trình Tuyển, người bệnh là người có tiền, biết Trình Tuyển không ở thủ đô, người ta cũng không thấy phiền, vội vàng sắp xếp làm phẫu thuật ở bệnh viện thành phố Vân.

Trình Tuyển tới là để bàn về phương án và kế hoạch phẫu thuật, ai ngờ lại tình cờ gặp Tần Nhiễm.

Lục Chiếu Ảnh đang nghĩ chuyện về Ninh Tình, nghe vậy thì chỉ vào mũi mình, nói với vẻ không dám tin: “Cậu bảo tôi nói chuyện với họ á?”

Trình Tuyển ngậm thuốc lá, nghiêng người sang bên cạnh, khói thuốc làm nhòa đi gương mặt của anh. Anh cười: “Không thì còn gì nữa?”

“... Tôi biết rồi.” Lục Chiếu Ảnh uể oải.

Trình Tuyển không nói tiếp nữa, vươn tay ấn nút thang máy, xuống luôn hầm để xe.

Hôm nay anh vẫn lái chiếc Volkswagen đen kia.

Đi ngang qua trạm xe bus, cô gái ngồi trên ghế chờ đang vắt chân ngồi chơi game, trông rất giống du côn, chắc là đang chờ xe.

Anh dừng xe, hỏi: “Đi đâu?”

Giọng anh hơi trầm, mang theo chút hờ hững.

Nghe thấy tiếng nói, người đầu tiên ngẩng đầu là Mộc Doanh.

Kính xe hạ xuống, một gương mặt điển trai xuất hiện, Mộc Doanh thộn mặt đứng tại chỗ, không nói được thành lời.

Tần Nhiễm cũng nghe thấy lời anh nói.

Cô cắm đầu chơi game nãy giờ, cuối cùng cũng ngẩng lên. Xe bus vẫn chưa tới, cô ngẫm nghĩ, quay sang hỏi địa chỉ của Ninh Vy, sau đó lặp lại với Trình Tuyển.

“Lên xe đi.” Đầu ngón tay của anh đặt trên vô lăng.

“Đây là...” Ninh Vy sửng sốt, không biết phải nói gì.

“Lên xe trước đã.” Tần Nhiễm không biết phải đợi bao lâu nữa xe bus mới tới, cô kéo cửa sau ra, để mẹ con Ninh Vy lên xe.

Mộc Doanh thấy Tần Nhiễm lên ghế phụ, còn tự tìm hai cái kẹo bạc hà đưa cho mẹ con mình, vậy là đủ biết đây là bạn Tần Nhiễm.

Cô bé ngẩn ngơ ngồi dựa vào cửa sổ.

Mộc Doanh biết chiếc xe này, là Volkswagen.

Ninh Vy ở trong một con hẻm, không có đèn, tối om, xe cũng không vào được.

Tần Nhiễm xuống xe, đi vào với bọn họ.

Xe của Trình Tuyển đỗ ở đầu hẻm.

“Chị họ, người vừa rồi là bạn chị à?” Mộc Doanh không nhịn được hỏi.

“Cũng coi là bạn, chị đang làm thuê cho anh ấy.” Tần Nhiễm đút ngón tay trong túi, không nói thêm gì nữa.

Mộc Doanh hé miệng, cuối cùng chuyển chủ đề: “Chị họ, mấy ngày nữa em và Mộc Nam sẽ tới trường Trung học số 1.”

Tần Nhiễm gật đầu, Mộc Doanh nhỏ hơn cô ba tuổi, cô bé và Mộc Nam là anh em sinh đôi khác trứng, thành tích học tập của cả hai đều khá tốt, năm nay cùng lên lớp mười.

Chất lượng dạy học ở thôn Ninh Hải thực sự không được tốt cho lắm, nếu không Ninh Vy cũng không đưa hai anh em họ tới thành phố Vân.

Tòa nhà giảng dạy khối lớp mười của trường Trung học số 1 mới xây dựng xong, thế nên năm nay các học sinh mới nhập học sẽ khai giảng muộn hơn mọi năm, mười lăm tháng chín mới khai giảng, vẫn còn vài ngày nữa.

“Trường Trung học số 1 thế nào hả chị?” Mộc Doanh nhìn Tần Nhiễm, hỏi với vẻ mong chờ: “Chị Hai cũng học ở trường Trung học số 1 đúng không? Nghe mẹ em nói chị ấy thuộc top năm của khối, định thi vào Đại học Thủ đô.”

Mộc Doanh biết ở thôn Ninh Hải, thành tích học tập của mình thuộc loại xuất sắc, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện thi vào Đại học Thủ đô, Mộc Nam thì có khả năng hơn.

“Trường nào cũng thế thôi.” Tần Nhiễm xua tay, không trả lời rõ ràng: “Đến lúc đó em tới là sẽ biết. Dì Út, cháu về đây.”

“Chú ý an toàn đấy nhé.” Ninh Vy không bảo Tần Nhiễm vào nhà, hôm nay gia đình họ mới chuyển đến, còn chưa sửa soạn đồ đạc, nếu để Tần Nhiễm vào, kiểu gì Tần Nhiễm cũng sẽ bắt tay thu dọn.

Đợi Tần Nhiễm đi rồi, Mộc Doanh quay đầu nhìn theo hướng chiếc xe lái đi, không kìm được nói: “Mẹ nói xem, sao chị họ quen nhiều bạn vậy ạ? Hình như ai cũng giàu lắm.”

Ở chỗ cô bé, có xe được coi là giàu rồi.

Bố là người thực vật, tiền chăm sóc hằng ngày không phải một con số nhỏ, cả gia đình chỉ có mẹ đi làm, thu không đủ chi.

Đừng nói là xe, nhà bọn họ mua một bộ quần áo cũng khó.

Đã hơn một năm rồi Mộc Doanh và Tần Nhiễm không gặp nhau, nhưng cô bé nhớ rất rõ, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Tần Nhiễm và bà ngoại mua kẹo cho cô bé và em trai, cũng không coi thường gia đình họ như những họ hàng khác.

“Bạn của chị họ con cũng đẹp trai nữa.” Ninh Vy nghĩ rồi nói.

Mộc Doanh không nói tiếp, nghĩ tới chuyện mình đã tới thành phố Vân, còn sắp tới trường Trung học số 1, cô bé thầm lấy làm hưng phấn: “Mẹ, quần áo của con và Mộc Nam đều chật rồi, có thể mua mới được không ạ?”

Ninh Vy khựng lại giây lát, sau đó cười: “Được, mai mẹ dẫn hai đứa đi.”

Mộc Nam nghe thấy tiếng trò chuyện, bèn mở cửa cho Ninh Vy và Mộc Doanh vào.

Người nhà họ Ninh không có ai là xấu xí, con của Ninh Vy cũng không ngoại lệ, Mộc Nam rất tuấn tú, thậm chí còn sáng sủa hơn Mộc Doanh, chỉ có điều rất lạnh lùng.

Nghe vậy, cậu lạnh lùng nói: “Không cần, mẹ mua cho Mộc Doanh là được, quần áo của con vẫn chưa chật.”

Ninh Vy nhìn phần mắt cá chân lộ ra của cậu, nhíu mày nói: “Mộc Nam...”

“Cứ quyết định thế đi ạ, con học đây.” Mộc Nam xoay người về phòng mình rồi đóng cửa lại.

Ninh Vy nhìn quanh, Mộc Nam đã thu dọn đồ đạc trong nhà hết rồi.

“Mẹ, sao hôm nay mẹ không lấy tiền của bác Cả?” Mộc Doanh đi xem phòng mình và Ninh Vy.

Ninh Vy lắc đầu: “Bác Cả con có tiền, các cụ có câu ‘cứu gấp chứ không cứu nghèo’, bác ấy không có nghĩa vụ lo cho cuộc sống của chúng ta. Huống chi năm đó bố con bị tai nạn giao thông, không có bác Cả của con thì bố con cũng chẳng sống nổi, sao mẹ lại lấy tiền của bác ấy được. Doanh Doanh, con phải nhớ, bác Cả có tiền cũng là tiền của nhà họ Lâm, làm mẹ kế chẳng dễ dàng gì, về sau bác ấy cho cái gì thì con cũng đừng lấy, biết chưa?”

Mộc Doanh mím môi: “Con biết rồi.”

Ninh Vy thở phào một hơi, đi sửa soạn những thứ đồ lặt vặt khác.

Mộc Doanh giúp bà thu dọn, chỉ muốn khai giảng ngay lập tức: “Nghe nói hoa khôi của trường Trung học số 1 là chị họ Hai, chị ấy chơi violin hay lắm, người ngoài trường còn biết. Hình như ở đó còn có một anh hot boy họ Từ, quen biết với chị Hai...”

Anh trai một người bạn cùng lớp của cô bé học ở trường Trung học số 1, lúc nghỉ hè từng nghe người bạn đó kể về chuyện ở trường Trung học số 1, còn từng tìm ảnh của trường Trung học số 1, biết ngôi trường đó rất lớn, rất đẹp.

Bên này, Tần Nhiễm đi bộ về, phát hiện ra Trình Tuyển vẫn luôn đi theo sau mình, giữ một khoảng cách nhất định.

Đợi cô đi tới, anh mới dập tắt điếu thuốc và xoay người đi.

Tần Nhiễm mở cửa sau cửa xe ra, Trình Tuyển đánh mắt nhìn cô một cái rồi thu tầm mắt về, vặn chìa khóa xe.

Anh không lái về trường ngay, mà là tiện đường tới bệnh viện một chuyến, đón Lục Chiếu Ảnh về.

Lục Chiếu Ảnh nhoài người trên thành ghế lái phụ, nhìn Tần Nhiễm chơi game, sau đó gãi đầu: “Chị... Tần Nhiễm, sao em lại thiếu tiền vậy?”

Tần Nhiễm không muốn trả lời, thế là ngẩng đầu nhìn anh ta, đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt.

Lục Chiếu Ảnh rén ngay: “Em không cần trả lời tôi đâu, thật đấy!”

Anh ta vừa quay đầu đi, vừa lấy điện thoại ra định chơi game mà Tần Nhiễm chơi, mở điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn xuất hiện trên cùng màn hình.

Anh ta mở to mắt, giọng nói run run: “Á đù! Cậu Tuyển... Người đó... ‘Tay to’ nhận đơn của chúng ta rồi!”

“Xoẹt...”

Tiếng cọ sát chói tai vang lên, xe bất chợt dừng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Cậu Từ hoài nghi, tiếng đàn violin quen thuộc


Tần Nhiễm đang chơi game, quán tính đột ngột khiến tay cô lướt một cái, suýt thì nhân vật trong game ngỏm củ tỏi.

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm.

Lục Chiếu Ảnh không cảm thấy phản ứng này của Trình Tuyển có gì là sai.

“Đại ca, cậu nói xem vì sao người ta lại đột nhiên nhận đơn vậy? Tôi không quen cho lắm, chẳng phải bọn họ...” Lục Chiếu Ảnh đang định nói gì đó, tầm mắt thoáng nhìn, chợt nhớ ra Tần Nhiễm đang ở đây, thế là anh ta dừng lại ngay, thay đổi chủ đề một trăm tám mươi độ: “Cậu xem, trăng tối nay đẹp quá, ha ha ha...”

Tần Nhiễm cúi đầu nghịch điện thoại tiếp, dáng vẻ thảnh thơi, động tác vẫn thong thả như cũ.

Cô không lên tiếng, sắc mặt không có gì thay đổi, như thể không nghe thấy gì cả. Lục Chiếu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Trình Tuyển.

Trình Tuyển hơi nghiêng đầu, ánh đèn đường bên ngoài làm nhòe đi hình dáng của anh, không thấy rõ ánh mắt thế nào, nhưng bàn tay đang đặt trên vô lăng thì không hề bình tĩnh như bề ngoài.

Khoảng vài phút sau, Trình Tuyển mới khởi động lại xe.

Trên đường trở về trường, Lục Chiếu Ảnh không nói gì nữa, nhưng ngồi trên ghế phụ cũng không chịu ngồi yên, nhìn ngó dáo dác, lúc thì sờ điện thoại, lúc thì kéo dây an toàn, có thể nhìn ra được rằng anh ta đang rất nóng vội.

Về tới trường, Lục Chiếu Ảnh không nhận việc đưa Tần Nhiễm về ký túc xá nữa.

Tần Nhiễm về tới nơi thì đã gần mười giờ, một lát nữa là hết giờ tự học buổi tối rồi.

Cửa phòng ngủ không khóa, Tần Nhiễm về trước nên đi tắm.

Đợi đến khi cô lau tóc đi ra, Lâm Tư Nhiên cũng ôm vài quyển sách về.

Đằng sau cô ấy còn có một nữ sinh. Nữ sinh ấy tóc ngắn, đeo cặp kính đen trên sống mũi, da rất trắng, đôi mắt đằng sau cặp kính to và đen láy. Cô ấy hơi cúi đầu, điềm tĩnh, ngoan ngoãn, xinh đẹp, nhìn là biết kiểu học sinh ngoan.

Tần Nhiễm nhìn thoáng qua rồi cúi đầu lau tóc tiếp.

Cô mặc chiếc áo ngủ ngắn tay rộng rãi, sợi dây đỏ trên cổ tay càng nổi bật hơn, làm tôn lên làn da trắng mịn của cô.

“Tần Nhiễm, cậu về rồi à!” Lâm Tư Nhiên lấy hai tờ đề trên bàn, đưa cho nữ sinh kia: “Phan Minh Nguyệt.”

Hình như Phan Minh Nguyệt đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe thấy tiếng gọi, cô ấy hoàn hồn lại, nhận lấy tờ đề: “Cảm ơn cậu.”

Lâm Tư Nhiên cười nói không có gì rồi cầm chai nước lên, cùng Phan Minh Nguyệt tới phòng giặt đồ lấy nước.

“Người vừa rồi là bạn cùng bàn của tớ, có phải cậu ấy đẹp lắm không?”

Phan Minh Nguyệt vẫn luôn lẳng lặng nghe, lúc sắp tới phòng ngủ, bước chân cô ấy khựng lại, lấy một chiếc kẹo m út từ trong túi ra: “Lâm Tư Nhiên, cậu đưa cái này cho bạn cùng bàn của cậu được không?”

Lâm Tư Nhiên chuyển chai nước sang tay kia, nhận lấy kẹo m út, nghiêng đầu hỏi: “Bạn cùng bàn của tớ lạnh lùng thế mà lại ăn cái này á?”

Phan Minh Nguyệt mím môi, hình như đang cười, cô ấy nói: “Cậu ấy sẽ ăn mà.”

Ban đêm, Lâm Tư Nhiên mơ màng tỉnh lại đi vệ sinh, phát hiện ra có mấy tia sáng hắt ra qua khe hở màn giường Tần Nhiễm.

Trên giường, Tần Nhiễm đặt quyển sách xuống tủ đầu giường, lấy ba lô từ trên móc treo xuống, đổ một thứ trong đó ra.

Cô cầm chiếc điện thoại màu đen đó, bật nó lên.

Giao diện vẫn hiển thị chấm đỏ là phòng y tế của trường.

“Đừng nghĩ nữa, tôi từng đi tìm rồi, không phát hiện ra dấu vết nào rõ ràng.” Cô hờ hững nói, tiện tay ném điện thoại sang một bên, lười biếng khoanh chân, lấy laptop lại mở ra.

Ngón tay cô đặt trên bàn phím, gõ một loạt mã code.

Chiếc điện thoại ở bên cạnh vẫn lóe chấm đỏ, mấy phút sau mới biến mất, giao diện trở thành màn hình điện thoại bình thường.

***

Hôm sau.

Buổi sáng có môn Anh, Văn, Toán, Vật lý, sau bốn tiết học, ai nấy đều buồn ngủ, nhức đầu.

Tiết bốn tan học, Từ Diêu Quang mang bài thi môn Vật lý từ trong văn phòng ra, trùng hợp thấy Ngô Nghiên đang cầm bài thi Tiếng Anh của tối hai hôm trước.

Ngô Nghiên là cán bộ môn Tiếng Anh, cùng phòng ngủ với Tần Nhiễm.

“Thầy Cao, tôi đã nói rồi, học sinh ấy rõ là con sâu làm rầu nồi canh mà! Thầy xem bài thi của nó đi, tìm trong cả trường cũng không có ai không điểm, thầy có biết điểm trung bình môn Tiếng Anh của lớp thầy thấp hơn ba điểm so với điểm trung bình của khối không?” Lý Ái Dung cười khẩy, không khó để nhận ra sự khinh miệt trong nụ cười ấy. Cô ta đã nói rồi mà, trông chờ vào việc cảm hóa Tần Nhiễm còn khó hơn lên trời.

Điểm trung bình môn Tiếng Anh của lớp 12-9 thấp hơn ba điểm so với điểm trung bình cả khối, còn thấp hơn hai điểm so với lớp kém nhất.

Cô ta cảm ơn bản thân vì sự kiên quyết trước mặt Hiệu trưởng Từ lúc trước.

Cao Dương đẩy gọng kính, vẫn mỉm cười như thường, không tỏ ra vui hay buồn gì cả: “Học sinh ở tuổi này ương bướng thật, vậy nên chúng ta phải dạy dỗ giá trị quan chính xác cho chúng nó.”

“Thầy cứ giả vờ giả vịt đi!” Lý Ái Dung đưa bài thi cho Ngô Nghiên.

Từ Diêu Quang gõ cửa: “Em tới lấy bài thi môn Vật lý ạ.”

Trông thấy cậu ta, vẻ hà khắc trên mặt Lý Ái Dung biến mất: “Em Từ à? Lần này điểm Tiếng Anh của em vẫn cao nhất trường, 136 điểm.”

Đề thi là đề do mười trường học cùng ra, cực kỳ khó, mục đích là để các học sinh vừa bước lên lớp 12 không lơi lỏng, điểm trung bình của trường Trung học số 1 là 69 điểm.

Người đứng đầu 136 điểm, người thứ hai 129 điểm, người thứ ba chỉ đạt 117 điểm, chỉ có người đứng đầu và người thứ hai là chênh nhiều điểm, đằng sau điểm san sát nhau.

Chào hỏi xong, Từ Diêu Quang mang bài thi môn Vật lý đi ra ngoài.

Ngô Nghiên cố tình đi chậm lại.

Lúc đi ngang qua cô ấy, Từ Diêu Quang hơi khựng lại.

Lý Ái Dung rút riêng bài thi của Tần Nhiễm ra, đặt ở trên cùng. Số “0” ấy được cô ta tô đậm, rất bắt mắt, chỉ liếc qua là thấy ngay.

Phần trắc nghiệm của môn Tiếng Anh chiếm 115 điểm, là một số điểm rất cao, được làm trên phiếu trả lời trắc nghiệm.

Cho dù lấy chân giẫm, mấy chục câu hỏi, kiểu gì cũng phải có một câu đúng chứ?

Chính Từ Diêu Quang cũng có những vài câu không chắc chắn.

“Cậu có thể cho tôi xem phiếu trả lời của cậu ấy cho tôi xem được không?” Từ Diêu Quang lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt hờ hững. Cậu ta khựng lại giây lát: “Phiếu của Tần Nhiễm đó.”

Ngô Nghiên không ngờ Từ Diêu Quang lại nói chuyện với mình, cô ta đỏ mặt, ấp úng nói: “Được... Được.”

Sau đó, cô ta lập tức đưa phiếu trả lời của Tần Nhiễm cho Từ Diêu Quang.

Từ Diêu Quang đặt bài thi Vật lý lên bàn mình, cầm lấy bài thi Tiếng Anh của chính cô ta, so sánh với phiếu trả lời của Tần Nhiễm.

Kiều Thanh đang chờ Từ Diêu Quang đi ăn cơm cùng, cậu ta ngồi ở bàn mình, một chân duỗi ra lối đi, tay nghịch quả bóng rổ.

Cậu ta thò đầu lại, đột nhiên cười: “Không phải đấy chứ, cô nàng đó lại ăn trứng ngỗng à? Cậu Từ, mau đưa bài thi của cậu ta cho tôi, trưa nay tôi phải đi cười nhạo cậu ta!”

Bình thường Tần Nhiễm vừa nóng tính vừa lạnh lùng, lại vừa được chọn làm hoa khôi học đường, tiếng tăm lan vun vùn, tiết nào cũng có rất nhiều nam sinh lượn lờ trước cửa sổ lớp 12-9.

Nhưng cô là một bông hoa lạnh lùng, chẳng ngó ngàng gì tới ai, cả lớp chỉ có Lâm Tư Nhiên và Kiều Thanh là nói được mấy câu với cô.

Một vài người khác lớp cũng muốn trêu chọc Tần Nhiễm, nhưng nghĩ đến Kiều Thanh thì lại thôi.

Ở trường Trung học số 1 ai chẳng biết, Kiều Thanh là con nhà giàu, tòa nhà giảng dạy mới xây cho lớp mười được xây bằng tiền mà nhà cô ta quyên tặng.

Từ Diêu Quang đưa bài thi cho cô ta, lông mày nhíu chặt.

Trả lời hết mà lại không điểm, Từ Diêu Quang ngẩn ngơ suy tư, cảm thấy là lạ.

“Đi nhanh nào, Tần Ngữ đang chờ chúng ta đấy.” Kiều Thanh lấy sách đè lên bài thi, vỗ vào quả bóng rổ rồi thúc giục Từ Diêu Quang.

Bọn họ đã nói trước với nhau là trưa nay sẽ đi nghe Tần Ngữ luyện đàn violin, nghe nói là một bản nhạc mới.

Nhắc tới Tần Ngữ, Từ Diêu Quang khựng lại. Cậu ta không nghĩ nhiều về Tần Nhiễm nữa, cất bước đi thật nhanh.

***

Lúc Tần Nhiễm tới phòng y tế, Lục Chiếu Ảnh vừa khám xong bệnh nhân cuối cùng.

Anh ta nghiêng đầu, gẩy tóc: “Cậu Tuyển, cậu nói xem, vì sao người đó lại nhận đơn?”

Hiếm khi thấy Trình Tuyển không ngủ như hôm nay. Anh dựa vào thành sô pha, laptop đặt trên đùi, khuôn mặt lười biếng hơi chếch sang một bên, hàng mi dài cụp xuống, trông như một cái bàn chải. Màn hình laptop trước mặt anh hiển thị một đống số liệu phức tạp, có vẻ như đang suy tư.

“Không đúng, tôi nghe nói hơn một năm rồi người đó không nhận đơn...” Lục Chiếu Ảnh bỗng đứng lên, định nói gì đó: “Đơn... Đến trưa chúng ta ăn gì?”

Anh ta chuyển chủ đề một cách gượng gạo, không ăn khớp chút nào.

Trình Tuyển thản nhiên gập laptop lại.

Tần Nhiễm đánh mắt sang, đôi mắt híp lại. Thấy Lục Chiếu Ảnh mở to mắt, cô cười khẽ, hờ hững đáp: “Ăn cá.”

Lục Chiếu Ảnh lập tức cầm chìa khóa xe lên: “Vừa rồi lão Vương gọi tôi đi lấy nguyên liệu nấu ăn tối nay.”

Ăn trưa xong thì giờ tự học buổi trưa đã qua hơn một nửa.

Tần Nhiễm rửa tay, cầm áo khoác đồng phục đi ra ngoài.

Trời nắng chang chang, lúc đi ngang qua tòa nhà nghệ thuật, cô buộc phải đội mũ lưỡi trai lên.

Cửa sổ tầng hai đang mở, tiếng đàn violin truyền ra, nghe quen quen. Tần Nhiễm khựng lại, đuôi mắt lạnh lùng. Cô giơ tay kéo mũ lưỡi trai xuống, nhìn lên trên tầng hai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Cậu Tuyển: Gần nhau quá


Phòng nghệ thuật trên tầng hai.

Tần Ngữ cầm đàn violin, cái đầu hơi nghiêng, lông mày khẽ nhíu.

Tiếng đàn violin hơi trầm đục, hoàn toàn khác với tiếng đàn của Tần Ngữ trước giờ.

Từ Diêu Quang cụp mắt, có thể nhìn ra ánh mắt của cậu ta không giống thường ngày cho lắm. Cậu ta dựa vào chiếc đàn piano ở bên cạnh, ngón tay vô thức gõ vào thân đàn.

Xung quanh cậu ta còn có người của Hội học sinh, bọn họ tới để nghe Tần Ngữ luyện đàn.

Tần Ngữ nói hôm nay muốn luyện bản nhạc mới, ai nấy đều muốn chiêm ngưỡng, còn có người chuẩn bị sẵn điện thoại để quay.

Tiếng đàn vang lên chưa tới một phút thì bỗng im bặt.

Ánh mắt Từ Diêu Quang hơi thẩn thơ, không biết đang nghĩ điều gì.

Không nghe thấy tiếng đàn nữa, cậu ta quay đầu sang, tầm mắt dừng lại trên cây đàn violin của Tần Ngữ. Trong lúc nói chuyện với Tần Ngữ, giọng cậu ta dịu đi: “Sao không đàn tiếp?”

Tần Ngữ siết chặt đàn violin, tươi cười rạng rỡ: “Bài này tớ tập chơi chưa đến nơi đến chốn, bình thường toàn lén luyện riêng, không được hoàn mỹ cho lắm, đợi tớ luyện thêm vài lần nữa rồi sẽ biểu diễn cho các cậu.”

Người của Hội học sinh đều nói không sao, bảo cô ta tiếp tục, cô ta chơi đàn rất hay.

Từ Diêu Quang lẳng lặng đứng tại chỗ. Đường nét khuôn mặt cậu ta khá ấm áp, chỉ có điều tính cách hơi lạnh lùng, ngoài Kiều Thanh và một vài người khác, không ai dám tới gần cậu ta.

Cậu ta nghiên cứu sâu về violin, thế nên đã phát hiện ra tiếng đàn của Tần Ngữ vừa rồi cực kỳ tối nghĩa.

“Không sao, cậu cứ từ từ luyện.” Cậu ta đứng thẳng người lên, tuy không cười, nhưng giọng nói cũng coi như ôn hòa: “Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa.”

Tần Ngữ nhìn theo bóng Từ Diêu Quang, kéo ghế lại rồi ngồi xuống.

Hầu hết người của Hội học sinh đều đi cùng Từ Diêu Quang, chỉ có mấy nữ sinh bình thường vẫn luôn xun xoe cô ta.

“Sao cậu không đàn tiếp?” Nữ sinh với khuôn mặt non choẹt không nghe ra được âm sắc tối nghĩa của tiếng đàn, cảm thấy bản nhạc lần này khá hay: “Tớ thấy hay mà.”

“Đúng vậy.” Khó khăn lắm mới được hòa nhập vào hội nhóm của Tần Ngữ, Ngô Nghiên cũng vội vàng nói.

Tần Ngữ dựa vào ghế, nghe vậy, cô ta lắc đầu, mặt mày cụp xuống. Bản nhạc ấy không dài, viết không theo thứ tự, cô ta chỉnh sửa suốt một buổi tối mới nhớ được, nhưng lại chỉ có thể chơi một cách gượng ép, không thể hòa cảm xúc vào được.

Những người khác không nhận ra, nhưng chắc chắn Từ Diêu Quang sẽ biết bản nhạc này quá u ám, thế nên cô ta dứt khoát dừng lại luôn.

Giai điệu chung của bản nhạc này rất hào hùng, rồi lại mang đậm sắc thái cá nhân, Tần Ngữ không biết phải là người như thế nào thì mới viết ra được bản nhạc này.

Cô ta thẫn thờ ngẫm nghĩ.

Ngô Nghiên đi tới cạnh cửa sổ, định kéo rèm cửa ra, chợt nhìn thấy Tần Nhiễm ở dưới tòa nhà.

“Sao lại là cậu ta?” Ngô Nghiên nói bằng giọng khinh khỉnh, không hề thân thiện chút nào.

Cô hoa khôi học đường mới đăng quang này rất nổi tiếng với đám nam sinh, nhưng nữ sinh thì chỉ toàn đoán già đoán non, nhất là vụ cô nghỉ học một năm vì lý do đánh nhau, trường Trung học số 1 ai cũng biết cả rồi.

Cô nàng với khuôn mặt non choẹt kia liếc nhìn, thấy Kiều Thanh đuổi theo nói chuyện với Tần Nhiễm, ngón tay vô thức siết chặt lại: “Sao Kiều Thanh lại chơi với cậu ta?”

“Phụt, Kiều Thanh đang cười nhạo cậu ta chứ còn gì nữa.” Ngô Nghiên cười trên nỗi đau của người khác: “Các cậu không biết đúng không? Hôm nay phát bài thi tiếng Anh, cậu ta ăn ‘trứng ngỗng’ đấy! Còn hoa khôi học đường nữa chứ! Tần Ngữ, cậu được 117 điểm, hơn đứt cậu ta!”

Vốn Tần Ngữ còn đang hậm hực vì bản nhạc kia, nghe thấy lời nói của Ngô Nghiên, tâm trạng của cô ta mới tốt lên. Cô ta cong môi: “Được rồi, các cậu so bì cái đó làm gì, có gì để mà phải so đâu.”

***

Dưới tòa nhà.

Tần Nhiễm muốn nghe thêm nữa, nhưng âm thanh bỗng tắt ngấm, làm cô không dám chắc.

Đúng lúc này, Kiều Thanh và Từ Diêu Quang đi xuống, cô ngẫm nghĩ giây lát, tiếp tục tới phòng học.

Kiều Thanh đuổi theo trào phúng cô.

Tần Nhiễm kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp, lấy tai nghe từ trong túi ra đeo vào, động tác trông khá ngầu.

Kiều Thanh nhích lại gần, cất giọng cao hơn, tiếp tục trào phúng.

Tần Nhiễm giơ tay ấn tai nghe, cô quay đầu sang, vươn một ngón tay thon thả trắng ngần ra, làm động tác câm miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Thanh.

Kiều Thanh: “...”

Cậu ta lẳng lặng lùi về sau một bước.

Tần Nhiễm hờ hững đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Đến lớp học, Kiều Thanh lục tìm bài thi của Tần Nhiễm trong đống sách, đưa nó cho cô, còn tựa vào cái bàn của người ngồi trước cô, trò chuyện vài câu với Lâm Tư Nhiên, bình thường Tần Nhiễm cũng chẳng để ý tới cậu ta.

Cô ngồi bên trong, nửa người dựa vào tường, một tay cầm một quyển sách ngoài chương trình học, tay kia lấy ra một chiếc kẹo m út.

Cô ném quyển sách lên mặt bàn, chậm chạp bóc vỏ kẹo ra rồi cho kẹo vào miệng, vẫn cứ dựa vào tường, hờ hững lật trang sách, góc nghiêng trông rất buông thả.

“Cậu có thấy mình ấu trĩ không hả? Còn ăn kẹo nữa chứ!” Kiều Thanh không nhịn được, nói.

Tần Nhiễm lại thong thả lật trang sách, có lẽ là vì tâm trạng tốt, cô không khó gần như thường ngày, kéo dài giọng nói: “Liên quan gì tới cậu? Cút đi!”

Kiều Thanh sờ mũi, về chỗ ngồi của mình, nằm sấp xuống mặt bàn. Từ Diêu Quang đang làm bài tập, Kiều Thanh ngẫm nghĩ, chọc vào người Từ Diêu Quang: “Cậu Từ, tan học đi căn-tin không?”

Từ Diêu Quang rất lạnh lùng, nhưng với bạn bè thì cậu ta khá tốt, chỉ tưởng Kiều Thanh đói: “Ừm.”

***

Xế chiều tan học, Tần Nhiễm tiếp tục tới phòng y tế.

Cuối cùng thì lần này Lục Chiếu Ảnh cũng bình thường hơn chút.

Anh ta còn một bệnh nhân nữa, Tần Nhiễm không để ý tới anh ta, tới phòng bếp nấu bữa tối hôm nay.

Lúc đi ra, Lục Chiếu Ảnh đang gọi điện thoại ở bên ngoài.

Tần Nhiễm rút một tờ giấy ra lau tay, tầm mắt dừng lại trên chiếc tủ thuốc chứa đầy đồ. So với lần đầu tiên cô nhìn thấy, cái tủ này có thêm rất nhiều thứ, không giống quy cách của một phòng y tế.

Cô không quan tâm có thêm bao nhiêu loại thuốc, chỉ chú ý tới thuốc ngủ.

Trình Tuyển đang xem máy tính, thấy vậy, anh không nghĩ nhiều, mang chìa khóa tủ thuốc tới, vươn tay mở cánh tủ ra.

Anh đứng chếch người, ngón tay đặt trên lọ thuốc ngủ, đầu ngón tay thon dài, hờ hững nói: “Uống hết thuốc ngủ rồi à?”

Anh nói rất chậm, hơi rời rạc, không hề gay gắt, rất dễ khiến người ta thả lỏng.

“Ừm.” Tần Nhiễm cũng không khách sáo.

Trình Tuyển lại cúi đầu, nghiêm túc đếm mười viên thuốc, sau đó đi lấy túi giấy.

Tủ thuốc được đặt sau bàn làm việc của Lục Chiếu Ảnh, để tiện cho anh ta bước một bước là có thể lấy được thuốc, cách bàn làm việc không xa.

Trình Tuyển vươn tay lấy túi giấy, lướt qua người Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm chỉ ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, trong cái lạnh lại có cái ấm, rất dịu, khiến người ta muốn tới gần.

Hơi thở ấm nóng phả vào má cô, như muốn bùng cháy.

Tần Nhiễm lặng lẽ dịch ra sau một bước.

Vốn Trình Tuyển đang nghĩ về đống số liệu kia, lúc này mới phát hiện ra điều bất thường.

Gần nhau quá.

Anh lấy túi giấy, nghiêng người sang bên cạnh, cho thuốc vào túi, tuy không dám nhìn thêm nữa, nhưng hình ảnh nóng rực ấy cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu.

Cô không mặc đồng phục, chỉ mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi lệch sang một bên, loáng thoáng trông thấy xương quai xanh, một góc của hình xăm đỏ trên vai cũng lộ ra.

Màu đỏ ấy làm tôn lên làn da trắng của cô, đẹp đến ngỡ ngàng, không biết là ai xăm cho cô.

“Được rồi.” Trình Tuyển nhìn thẳng về phía trước, đưa túi thuốc cho Tần Nhiễm. Thấy cô có vẻ vui, anh không nhịn được, nói: “Uống ít thôi.”

“Cảm ơn.” Tần Nhiễm mang về.

Lục Chiếu Ảnh nghe điện thoại xong thì quay lại, hớt hải nói: “Cậu Tuyển, laptop của cậu ổn chưa?”

“Sắp rồi.” Trình Tuyển ném laptop cho Lục Chiếu Ảnh, anh đã mất kiên nhẫn rồi: “Tự cậu xem đi.”

“Đậu xanh, họ thúc giục rồi.” Lục Chiếu Ảnh nhìn giao diện máy tính, vẫn là một loạt con số quái lạ: “Thôi được rồi, tôi đi tìm ông Từ hỏi xem bên đó còn nhân viên kỹ thuật nào không.”

Anh ta định mang laptop đi.

Tần Nhiễm lấy áo khoác, đang định đi thì thấy dáng vẻ gấp gáp của Lục Chiếu Ảnh. Cô dừng lại, quay đầu nói: “Thực ra...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chị muốn thi trường nào?


Trong lúc Lục Chiếu Ảnh gõ phím cành cạch, Tần Nhiễm quan sát một loạt con số đang choán hết màn hình máy tính, không phải máy tính bị hỏng mà có kẻ đang hack.

Cách xâm nhập của kẻ này hết sức cao siêu, nếu không phải người trong nghề thì sẽ không thấy được điều đó.

Có kẻ đang xâm nhập máy tính của họ để cướp dữ liệu. Hiển nhiên tường lửa trong máy tính của Trình Tuyển được chuyên gia tạo ra, đối phương phải mất một thời gian nữa mới phá giải được.

Đi tìm Hiệu trưởng Từ thì quá tốn thời gian, mà cũng chưa chắc đã tìm được người có khả năng ngăn chặn tên hacker này.

Lục Chiếu Ảnh hớt ha hớt hải ôm máy tính chạy xộc ra ngoài, chưa kịp ăn đồ ăn đã bày sẵn ra bàn.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tần Nhiễm quyết định nuốt những lời định nói xuống bụng.

Chỉ có Trình Tuyển là vẫn từ tốn xắn tay áo, ngồi xuống ăn cơm, vẻ mặt anh trông ung dung vô cùng, anh còn lịch sự hỏi Tần Nhiễm: “Ăn không?”

Tần Nhiễm lắc đầu, cô đang bận lòng một chuyện khác. Tần Nhiễm vừa khoác áo vào vừa ra ngoài, đầu óc mơ màng như trên chín tầng mây, bỏ lại Trình Tuyển ở đằng sau. Anh nhìn cô, khẽ nhíu mày, tay vẫn thong thả lấy xương cá ra.

Tần Nhiễm vừa bước chân ra khỏi phòng y tế thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Người gọi đến là dì Út, giọng điệu dì ấy ngập tràn ý cười, rõ ràng tâm trạng dì ấy đang rất vui: “Nhiễm Nhiễm, tối nay mẹ và em gái cháu đến nhà dì ăn, cháu cũng đến luôn nhé.”

“Vâng, buổi tối cháu ghé qua nhưng có thể sẽ hơi muộn, mọi người cứ ăn trước đi, đừng chờ cháu.” Tần Nhiễm trả lời, vừa cầm điện thoại vừa đi tới phòng ký túc xá của mình.

Có lẽ Lục Chiếu Ảnh phải mất một thời gian để có thể gặp được Hiệu trưởng Từ. Anh ta đang quýnh lên, chỉ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, trong khi người ban đầu Hiệu trưởng Từ mời đến có thể đơn thuần chỉ là có nghiên cứu về máy tính mà thôi. Đến khi họ nhận thức được máy tính bị hack thì tài liệu trong đó đã bị đánh cắp từ lâu rồi.

Tần Nhiễm không phải kiểu người thích xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ đến đơn hàng của Trình Tuyển...

Cô về phòng ký túc xá, trong phòng vắng hoe không một bóng người, cô lấy máy tính ra, ngồi vào bàn rồi đặt tay lên bàn phím, bật máy.

Giao diện màn hình máy tính của cô vẫn sạch sẽ, gọn gàng trước sau như một, có điều hình nền hôm nay là đại dương mênh mông chứ không phải sa mạc trải dài tít tắp nữa, và vẫn sạch bóng, không có bất kỳ biểu tượng nào.

Máy tính của Trình Tuyển đang kết nối với wifi ở phòng y tế, cô dễ dàng tìm ra IP của nó, vô số ký tự với những con số “0” và “1” đang nhấp nháy trên một nửa màn hình máy tính.

Tốc độ nhấp nháy của chúng rất nhanh, thường thì tốc độ xử lý nhanh thế này sẽ gây ra tình trạng chạy chậm, đơ ngay cả khi đó là máy tính đời mới với những tính năng vượt trội. Song, máy tính của cô không mảy may gặp chút trục trặc nào, trái lại vẫn chạy rất nhanh.

Âm thanh đóng, mở cửa và tiếng nói chuyện rôm rả liên tục vọng lại từ tầng một ký túc xá, cực kỳ ồn ào.

“Minh Nguyệt, chờ tớ với, tớ về lấy hộp sữa tươi đã.” Ở ngoài ký túc xá, để Phan Minh Nguyệt không phải chờ lâu, Lâm Tư Nhiên chạy từ từ lên phòng mình.

Bởi vì có người trong phòng nên vừa đẩy cửa là vào được ngay, cô ấy lấy làm ngạc nhiên: “Tần Nhiễm, sao cậu lại ở trong phòng?”

Phan Minh Nguyệt đang đứng ngay sau lưng Lâm Tư Nhiên, nghe cô ấy nói vậy cũng nhìn về phía Tần Nhiễm.

Thật ra Tần Nhiễm đã xử lý xong đâu vào đấy. Lúc có người vào phòng, cô bình tĩnh chuyển sang giao diện trò chơi.

Lâm Tư Nhiên cầm ba hộp sữa tươi trên bàn lên, đưa cho Tần Nhiễm và Phan Minh Nguyệt mỗi người một hộp, sau đó thò đầu tới nhìn: “Ơ, Nhiễm Nhiễm, cậu cũng chơi trò này hả? Nhiều đứa lớp chúng ta chơi lắm, năm ngoái Kiều Thanh còn cúp học ra quán net xem đấu loại vòng tròn gì đó, bị ông Cao phạt dọn nhà vệ sinh suốt một tuần liền nữa đấy.”

“Ông Cao” được nhắc đến ở đây chính là chủ nhiệm lớp họ - Cao Dương.

Tần Nhiễm chỉ đáp “ừ” cho có, nhìn màn hình không chớp mắt, tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím, nhấn phím nào ăn điểm con đó.

Thật ra Lâm Tư Nhiên không biết nhiều về trò chơi này, nhưng nhìn thao tác của Tần Nhiễm thì nghĩ trò này quá đơn giản, đâu khó khăn như những người trong lớp miêu tả.

Phan Minh Nguyệt đang đứng kế bên đâm ống hút vào hộp sữa, uống từng ngụm nhỏ: “Không phải cậu cần đến văn phòng thầy Cao lấy bài thi sao?” Cô ấy hỏi nhỏ.

Bấy giờ Lâm Tư Nhiên mới sực nhớ ra chuyện này, cô ấy giật thót: “Suýt thì quên khuấy, thế chúng tớ đi trước nhé Tần Nhiễm!”

Dứt lời, cô ấy kéo Phan Minh Nguyệt phi thẳng một mạch ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.

Tần Nhiễm xử đẹp ván chơi này xong thì đổi sang giao diện khác, kết thúc công việc, cất máy tính đi rồi chuẩn bị đến nhà Ninh Vy.

**

Cùng lúc đó, tại một góc xó xỉnh nào đó trong nước.

Căn phòng kéo rèm cửa sổ kín mít, tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng xanh từ máy tính hắt lên mặt trông cực kỳ rùng rợn.

Người đàn ông ngồi trước máy tính để râu quai nón, khá béo, đeo kính, đường nét khuôn mặt góc cạnh, có vẻ là con lai, tốc độ gõ phím của hắn ta nhanh như gió vậy.

Cạch!

Đột nhiên, máy tính tắt ngúm để lại màn hình đen kịt, căn phòng bỗng chốc rơi vào bóng tối.

“Gì đây?” Người đàn ông đứng sau Râu Quai Nón có vết sẹo trên mặt, lúc nhếch mép, vết sẹo ấy y hệt con rết đang bò trườn khiến cho gã đàn ông đáng sợ hơn hẳn. Gã có vóc người to con, vạm vỡ, mặt mũi thì bặm trợn, bóng tối nơi đây không tài nào che giấu sự nham hiểm trong con mắt gã.

“Có kẻ chặn lại rồi!” Râu Quai Nón vuốt râu, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Mặt Sẹo nhíu mày, không ngờ lại có kẻ hóa giải được virus do Râu Quai Nón đưa vào: “Lãnh đạo Hoa Minh nhúng tay à?”

“Hoa Minh có ký hiệu riêng của họ, chuyện này không phải do Hoa Minh làm đâu.” Râu Quai Nón lắc đầu.

Mặt Sẹo tỏ ra mất kiên nhẫn: “Không phải mấy tay đó thì là ai?”

Râu Quai Nón lại lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.

**

Lúc Tần Nhiễm đến nhà Ninh Vy, Ninh Tình và Tần Ngữ đã có mặt tại đây, thức ăn cũng đã được dọn ra bàn cơm, bữa ăn đang diễn ra dang dở.

Thấy cô đã tới, Mộc Nam đặt bát đũa xuống, lặng lẽ đi lấy thêm một cái ghế nữa.

Ninh Tình đã mất hết kiên nhẫn vì phải chờ lâu, liếc xéo cô: “Rõ ràng tan học cùng lúc với em gái con mà sao đến muộn thế hả?”

Tần Nhiễm treo balo trên lưng ghế, chào hỏi với Ninh Vy rồi ngồi vào bàn, hờ hững trả lời thật ngắn gọn, súc tích: “Con có việc.”

“Con...” Ninh Tình siết chặt đôi đũa.

Tần Ngữ vội vàng gắp thức ăn cho Ninh Tình: “Mẹ, mẹ thích ăn món này nhất mà đúng không, chị ấy không cố ý đâu, phải không chị?”

Cô ta quay sang nhìn Tần Nhiễm, nở nụ cười ngọt ngào.

“Mẹ tự ăn được mà.” Ninh Tình mỉm cười, cầm bát của Tần Ngữ lên, múc canh cho cô ta: “Canh dì Út con nấu ngon lắm, con ăn thử xem.”

Từ trước đến giờ, Ninh Tình luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ với Tần Ngữ, chưa bao giờ dám nặng lời với cô ta lấy một lần.

Tần Ngữ là một cô con gái xuất chúng, từ Lâm Cẩm Hiên, Lâm Uyển cho đến Lâm Kỳ đều đánh giá cao Tần Ngữ, nhờ có Tần Ngữ mà địa vị của Ninh Tình tại nhà họ Lâm mới được vững chắc.

Ninh Tình quá khôn ngoan, bà ta biết mình muốn gì và cái gì mới đem lại lợi ích cho mình.

Thậm chí không cần đến nhà họ Lâm, với tiềm năng của Tần Ngữ hiện tại thì cuộc sống của cô ta trong tương lai cũng không kém đi đâu được.

“Ngon lắm ạ.” Tần Ngữ mỉm cười.

Ninh Tình múc thêm cho cô ta một muôi canh nữa: “Thấy chưa! Dì con nấu ăn ngon lắm, con muốn ăn nữa không, mẹ bảo dì làm thêm cho.”

Bà ta chỉ ân cần hỏi han một mình Tần Ngữ, không hề e ngại bất cứ ai sẽ dị nghị trước cảnh tượng đó, cũng chẳng buồn đoái hoài gì tới Tần Nhiễm.

Tần Ngữ thản nhiên cười, nhướng mày, lặng lẽ liếc sang Tần Nhiễm.

Nét mặt Tần Nhiễm vẫn bình thản như cũ, cô không nói gì, chỉ ung dung ăn phần sườn của mình. Từ hồi tấm bé, hàng xóm đã hay mua sách cho cô đọc, nhưng hễ Tần Ngữ lấy sách cô mà cô không cho là y như rằng cô ta lại òa khóc. Và khi người lớn hớt hải chạy đến, tình cảnh sẽ trở thành cô giành sách với Tần Ngữ, họ sẽ khuyên cô nhường nhịn em mình với lý do nó vẫn còn nhỏ. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Ninh Tình và Tần Hán Thu bắt đầu thấy cô phiền phức.

Hàng xóm luôn khen cô thông minh hơn Tần Ngữ, là thiên tài hiếm có, nhưng Tần Ngữ có ngốc không? Không.

Mãi đến sau này lớn lên, cô mới nghiệm ra một điều rằng trẻ con biết khóc mới được cho kẹo.

Ninh Vy gắp một khúc sườn cho Tần Nhiễm, cuối cùng Mộc Doanh ngồi kế bên Ninh Vy cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Chị họ ơi, em cũng sắp vào trường Trung học số 1 rồi, mẹ em nói chị học lớp chọn, thế thì điểm số của chị chắc chắn phải cao lắm đúng không ạ? Chị định thi trường nào thế?”

“Con bé ấy à, nó sẽ thi vào trường Đại học Bắc Kinh.” Tần Ngữ chưa kịp trả lời thì Ninh Tình đã giành lên tiếng, từ tốn bảo: “Con bé sẽ thi cùng trường đại học với anh nó.”

Đại học Bắc Kinh là trường đại học tốt nhất cả nước, là ngôi trường mà hầu như tất cả học sinh lớp 12 đều hướng đến, tuy nhiên mỗi năm chỉ có một số học sinh ở thành phố Vân thi đỗ vào ngôi trường này.

Vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt Mộc Doanh: “Chị họ giỏi quá!”

Tần Ngữ chẳng có hứng ăn, nhà Ninh Vy vừa ọp ẹp vừa lộn xộn, đồ đạc thì bẩn thỉu. Cô ta chỉ uống mấy ngụm canh, còn đâu không thèm động đũa vào món nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom