Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sớm Sớm Chiều Chiều

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
653,003
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sớm Sớm Chiều Chiều

Sớm Sớm Chiều Chiều
Tác giả: Miêu Tam Tuế
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] Sớm Sớm Chiều Chiều - Miêu Tam Tuế

Thể loại: Đoản văn, Hiện đại, Tình một đêm, Tình đơn phương, Có baby, HE.

Số chương: 5

Editor: Vựa Khoai Họ Đường

Giới thiệu:

Thầy dạy quân sự của con trai tôi gọi đến bảo muốn dẫn con tôi đi xét nghiệm ADN huyết thống!
– Tôi là Từ Cảnh Sơ, giáo viên của con trai em, vì thằng bé giống tôi như đúc nên phiền em đến căn cứ quân sự dẫn tôi với con em đi xét nghiệm ADN!
Từ Cảnh Sơ?
Cái tên này quen thế nhỉ?
Ngay sau ấy, tay tôi đang cầm điện thoại bỗng run lẩy bẩy, đây là người mà hồi đấy tôi ăn cắp gen còn gì?
 
Chương 1


1.

Tôi là Lục Điềm Điềm, một họa sĩ truyện tranh và cũng là một bà mẹ đơn thân.

Trước ngày hôm nay, tôi và con trai đã trải qua một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Vậy mà! Vừa nãy tôi nhận được cuộc gọi của người đàn ông đó, và rồi cuộc sống yên bình của hai mẹ con tôi đã bị phá hoại.

Tôi nghĩ đến việc ôm con bỏ trốn.

Thế nhưng! Lúc này đây con tôi đang được anh ta huấn luyện quân sự, bị anh ta nắm thóp trong tay.

Năm nay con trai tôi bốn tuổi, vừa mới được đi mẫu giáo.

Đầu năm, trường mẫu giáo của con tôi có tổ chức đi quân sự, thật ra đấy chỉ là tiết mục để bố mẹ phải chi tiền cho trường thôi, nhưng bọn trẻ được chơi rất vui nên tôi cũng sẵn lòng bỏ ra số tiền đấy.

Tôi chỉ không ngờ được rằng, bố ruột của thằng bé lại ở căn cứ quân sự!

Nhớ về bóng hình anh trong hồi ức, hai bố con nó giống nhau quá, nói đúng ra thì giống y như đúc.

– Tôi đợi em ở căn cứ, một tiếng sau tôi muốn gặp em, không thì…

Giọng nói trầm trầm của Từ Cảnh Sơ đã cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi, kéo tôi về với hiện thực tàn khốc.

Cái từ “không thì” của anh khác nào đang đe dọa trắng trợn đâu mà!

Con trai đang nằm trong tay anh thì tôi đành chịu thôi, nhắm mắt cũng phải đi, không thể bỏ rơi con mình dứt ruột đẻ ra được.

Chắc chắn là không thể rồi! Con là người thân duy nhất của tôi, quan trọng hơn cả số mệnh của tôi nữa.

Sau khi cúp máy, tôi đành cam chịu lái xe đến căn cứ quân sự.

Tôi nhìn cổng căn cứ, kìm lòng chẳng đặng mà phải thở dài: Mình đã dẫn con trai trốn xa vậy rồi mà sao còn bị bố ruột nó bắt gặp cơ chứ.

Ông trời muốn hành xác tôi đây mà!

Sau khi đỗ xe, tôi lân la hỏi văn phòng của Từ Cảnh Sơ rồi đi đến phòng anh.

Khi gõ cửa, tôi cảm giác tay mình run bần bật, tâm trí đang viện ra cả đống lí do để lấp liếm được anh.

– Cốc cốc…

– Mời vào!

Vừa mới gõ được hai phát thì Từ Cảnh Sơ đã cất giọng, cảm giác bị áp bức hơn cả lúc nghe qua điện thoại.

Tôi hít sâu một hơi rồi bước vào.

– Chào thầy Từ, tôi là mẹ của Lục Thư Ngôn.

– Xin hỏi anh gặp tôi có chuyện gì không?

Trên đường đến đây tôi đã nghĩ cách rồi, ấy là phải giả vờ không quen anh, dù gì Từ Cảnh Sơ cũng không nhớ tôi là ai mà

Từ Cảnh Sơ nghe thấy giọng tôi thì dời mắt khỏi máy tính rồi quay sang nhìn tôi.

Vào cái khắc chạm mắt với anh, con tim tôi đã loạn nhịp. Năm năm không gặp thôi mà sao anh lại quyến rũ hơn thế này.

Tôi cứ phải nhắc chính mình rằng mày phải bình tĩnh, đừng để bị bắt thóp, phải diễn vai người lạ đến cuối buổi.

Từ Cảnh Sơ nhìn lướt qua tôi rồi chỉ vào chỗ đối diện anh.

– Em ngồi xuống trước đi.

– Vâng, cảm ơn anh.

Tôi mỉm cười, thong dong ngồi xuống nhưng thực ra thâm tâm tôi đang hoảng như chó rồi đây.

Tôi quyết định phải chơi đòn phủ đầu ngay khi ngồi xuống.

– Thầy Từ, vừa rồi thầy gọi cho tôi nhưng tôi vẫn không hiểu lắm, xin hỏi thầy muốn nói gì thế?

Trong sách bảo mình càng thể hiện ra rằng mình bình tĩnh mình thản nhiên thì sẽ không bị nghi ngờ. Cả trong phim người ta cũng diễn như thế nên chắc không sai đâu nhỉ…

Từ Cảnh Sơ nhấp chuột mấy cái rồi quay màn hình máy tính ra cho tôi xem.

– Em không định giải thích chuyện gì xảy ra à?

2.

Tôi nhìn vào màn hình, con trai tôi đẹp trai tuyệt vời, có mỗi khuyết điểm là quá giống Từ Cảnh Sơ.

Ngay sau ấy, tôi cẩn thận soi lại màn hình rồi quay ra nhìn Từ Cảnh Sơ, cố ra vẻ ngạc nhiên nhất có thể.

– Thầy Từ, con trai tôi giống thầy quá…

– Trời ơi! Có duyên quá, thế giới này vẫn còn những người không có máu mủ gì mà lại giống nhau đến vậy, trùng hợp thật đấy.

Sự bàng hoàng và phấn khích trước “duyên phận” đã được tôi diễn vô cùng sinh động.

Diễn đỉnh quá, tôi muốn tặng luôn cho mình tượng vàng Oscar dành cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

– Thế à? Trùng hợp vậy sao?

Từ Cảnh Sơ hỏi ngược lại một cách nhẹ bẫng nhưng tôi lại thấy áp lực ngồn ngộn chất chồng.

Nhưng nói dối đến đây rồi mà không nói tiếp thì toang mất.

– Đúng thế, trùng hợp thật sự, khó tin quá!

Tôi còn khẳng định để thể hiện sự chân thành của mình, chắc anh sẽ tin mà.

Song, ngay sau ấy, Từ Cảnh Sơ đã cười khẩy với tôi.

– Lục Điềm Điềm!

– Em định nói dối đến bao giờ nữa? Em tưởng giả vờ không biết gì là sẽ qua cửa hả?

Tôi sững người khi nghe thấy anh gọi tên tôi.

Từ Cảnh Sơ biết tôi? Không đâu, năm ấy tôi chỉ là đứa mờ nhạt thôi mà…

Tôi vẫn định giả đò nhưng anh đã chặn đường tôi khiến tôi chẳng còn lối ra.

– Lục Điềm Điềm, lớp Tài chính 1 của Đại học Giang Thành khóa 2014, có cần tôi nói tiếp không?

Anh chau mày hỏi tôi.

Tôi vô thức lắc đầu, tin chuẩn xác thế này rồi thì còn chối vào đâu được nữa?

Tất nhiên là không chối được rồi, chối nữa thì chẳng khác nào đang nói toẹt cho anh biết tôi có vấn đề.

Tôi giả vờ nhìn anh kĩ hơn, sau ấy mới ra vẻ ngạc nhiên hét lên: “Ôi giồi ôi, anh là Từ Cảnh Sơ hả! Em không nhận ra anh luôn đấy, anh thay đổi nhiều quá.”

Anh thay đổi nhiều thật, già dặn hơn, nam tính hơn lúc ấy, nhưng bảo không nhận ra anh là giả.

Gương mặt của Từ Cảnh Sơ rất dễ làm người ta phải nhớ cả đời.

Tuy vậy, anh chẳng đoái hoài đến vẻ bất ngờ của tôi, hình như anh còn đang cáu thì phải.

– Thế nên giờ chúng ta có thể nói về vấn đề tại sao con trai em lại giống tôi như đúc được chưa?

Ánh mắt sâu xa của anh nhìn thẳng vào tôi, rặt một vẻ đang tra hỏi người khác.

Tại sao không thoát ra được cái vấn đề này nhỉ, bạn bè với nhau thì đơn giản xíu đi, quan tâm nhiều thế làm gì…

– Trùng hợp thôi, thật đấy!

– Hồi đại học bọn mình cũng có nói chuyện đâu, còn chẳng hẹn hò với nhau, chắc chắn con em không liên quan đến anh được đâu, anh yên tâm!

Tôi nhìn thẳng vào anh, làm mặt chân thành để thuyết phục anh tin vào cái lí do mình bịa ra.

Từ Cảnh Sơ nhìn tôi chằm chằm, gương mặt anh không còn kìm được cơn tức của mình.

Thoáng chốc, anh đứng lên, cúi người nhìn tôi, khuôn mặt điển trai ấy cứ thế được zoom rộng trước mắt tôi, rồi anh nở nụ cười lạnh lùng.

– Lục Điềm Điềm, em đã nói là trùng hợp rồi, thế anh dẫn con em đi xét nghiệm ADN thì em cũng không ngại đâu đúng không!

3.

– Không được!

Anh nói như vậy khiến tôi vô thức cãi lại lời anh, cái vẻ kích động như này thì chỉ thấy được tôi đang chột dạ mà thôi.

Nhưng tôi còn cách nào khác đâu, không thể đưa con đi xét nghiệm ADN được.

Có kết quả thì Từ Cảnh Sơ sẽ giết tôi mất.

– Sao lại không được, em chột dạ à?

Từ Cảnh Sơ nhíu mày, nụ cười khẩy lại hiện hữu, anh nói cực kì chắc chắn, đôi mắt đen láy sâu xa ấy khiến lòng tôi hoảng loạn.

Thế nhưng, dù anh có dò xét thế nào thì tôi cũng không thể đầu hàng được.

– Tôi chột dạ sao được, con tôi có liên quan gì đến anh đâu, có gì mà phải chột dạ.

– Chắc chồng cũ của tôi giống anh đấy… Ừm, nhìn kĩ thì thấy giống thật, con tôi giống chồng cũ mà, nên trông nó giống anh thì cũng bình thường thôi.

Họa sĩ truyện tranh có trí tưởng tượng phong phú, hôm nay trí tưởng tượng của tôi đã được phát huy hết sức.

Từ Cảnh Sơ nghe vậy thì đanh mặt, nom còn lạnh lùng hơn cả khi nãy, anh nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.

Tôi có nói gì mích lòng anh đâu phải mà anh dữ thế.

– Chồng cũ của em đâu?

– Chết rồi.

Tôi thản nhiên nói hươu nói vượn, để tránh cho anh đi “đối đầu” với chồng cũ không tồn tại của tôi thì thà bảo chết cho nhanh.

Lúc này đây, tôi cực kì khâm phục IQ của mình.

– Chết thế nào?

Từ Cảnh Sơ lại cau mày hỏi, mấy bà hàng xóm còn không hóng hớt nhiều như anh.

– Thì… mất lúc leo núi, không tìm thấy hài cốt.

Tôi vừa nói xong thì Từ Cảnh Sơ đã nhìn tôi với gương mặt đượm nét cười, nhưng tôi cứ thấy nụ cười của anh rợn rợn thế nào ý?

Chẳng lẽ cái chuyện tôi mất chồng khi còn trẻ nó buồn cười lắm hả?

– Lục Điềm Điềm, em nghĩ tôi bị ngu hả?

Từ Cảnh Sơ tự dưng đổi chủ đề nhưng nom anh vẫn rất nghiêm túc.

Tôi bực mình, làm gì có ai lại đi hỏi xem mình có bị ngu không, chả lẽ bị sốt đến lú cả người rồi không?

Nhưng tôi vẫn trả lời anh đàng hoàng.

– Trông anh không ngu đâu nhưng câu hỏi thì ngu thật.

Loáng chốc, Từ Cảnh Sơ nhìn tôi với gương mặt tồi sầm như thể tôi làm anh bực quá vậy, nhưng tôi chỉ đang nói thật thôi mà.

Anh hít sâu một hơi rồi lại trầm mặt.

– Lục Điềm Điềm, dù em không thừa nhận Lục Thư Ngôn là con tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ ra cách để chứng minh điều đó.

– Giờ thằng bé đang được tôi dạy quân sự, em không cản được đâu.

Anh nói như thế để đe dọa tôi, bắt tôi phải thừa nhận thì mới được khoan hồng.

Nhưng anh làm tôi sợ thật, lưng tôi lạnh toát, tâm trí còn nghĩ đến khả năng dẫn con tới thành phố khác sinh sống.

Song, dường như Từ Cảnh Sơ đọc được suy nghĩ của tôi nên anh chặn đường tôi luôn.

– Lục Điềm Điềm, đừng hòng trốn nữa, năm năm trước em còn trốn được chứ năm năm sau thì không thể đâu!

4.

Lời anh nói đã đưa tôi về kí ức trốn chạy của năm năm trước.

Thực ra tôi không muốn nhớ lại năm năm trước lắm.

Năm ấy, tôi đã mất bố mẹ của mình, trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Quốc khánh năm năm trước, gia đình tôi lái xe đi du lịch với nhau và đã gặp phải trận sạt lở đất.

Vào thời điểm xảy ra tai nạn, bố tôi đã quay đầu gấp nhưng tảng đá khổng lồ đã đập vào người bố, còn mẹ thì ôm tôi thật chặt vào lòng.

Trước khi ngất đi, tất cả những gì tôi thấy chỉ là máu của mẹ.

Đến khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, ông bà nội lo tôi bị kích động nên lúc nói đến bố mẹ thì chỉ nói lập lờ cho qua chuyện.

Nhưng giấy không gói được lửa, tôi vẫn tìm ra sự thật.

Khi đến nhà xác nhìn bố mẹ, cơ thể bố mẹ chồng chất những vết thương, dường như chẳng chỗ nào lành lặn.

Tôi biết bố mẹ mất vì để bảo vệ tôi, tôi là đứa đã khiến bố mẹ phải chết.

Nếu không cứu tôi thì có lẽ bố mẹ vẫn còn sống.

Khi ấy, ngày nào tôi cũng sống trong tội lỗi, ngày nào tôi cũng nhớ bố mẹ da diết.

Dường như tôi chẳng còn ăn uống được gì, người gầy rộc đi, họ hàng thay nhau đến trông tôi vì sợ tôi sẽ làm chuyện điên rồ gì đó.

Thật ra tôi đã tự tử hai lần, lần nào cũng bị mọi người ngăn cản.

Cuối cùng, nhờ cái tát của anh họ mà tôi đã thức tỉnh.

Tự sát không thành nên tôi muốn tuyệt thực, anh họ chạy đến nhà bà nội tát tôi một cái.

– Lục Điềm Điềm, em nhìn em xem có ra thể thống gì không, bố mẹ liều mình bảo vệ em để cho em tự sát hả? Em muốn chết thế thì đáng ra bố mẹ không nên liều mạng để cứu em làm gì!

– Em nhìn đi, ông bà nội, ông bà ngoại ngày nào cũng khóc vì em, em muốn cả ông cả bà chết hết theo mình à?!

Anh họ kéo tôi ra phòng khách, nhìn ông bà đau khổ cầu xin tôi phải sống.

– Điềm Điềm, ông bà đã mất con rồi, không thể mất thêm em được nữa đâu.

– Anh xin em hãy sống đi, vì ông bà, vì bố mẹ đã mất của em.

Kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn muốn chết nữa.

Mặc dù cõi lòng tôi vẫn đau đớn khôn nguôi nhưng tôi vẫn gặng cười trước mặt mọi người, không dám làm tổn thương gia đình thêm nữa.

5.

Nghỉ ngơi hai tháng, tôi quay lại trường học.

Gần tốt nghiệp rồi nhưng tâm lý tôi vẫn chẳng hề khá lên nên chỉ học qua quýt, đứng trên bờ vực của việc không ra được trường.

Hồi ấy tôi rất hay trốn ở thư viện nhưng không phải để đọc sách, mà do tôi thấy thư viện rất yên tĩnh, ngồi một mình khá ổn.

Lần nào tới thư viện tôi cũng ngồi ở góc trong cùng, đến nhiều nên dường như đấy đã là chỗ của riêng tôi.

Khoảng nửa tháng sau, đều đặn từng ngày từng ngày, hôm nào tôi cũng thấy một mảnh giấy viết những câu chuyện cười xuất hiện trên bàn mình.

Những mẩu chuyện cười ấy đã bầu bạn với tôi đến khi tôi tốt nghiệp, là sự ngọt ngào nhỏ nhoi tô điểm cho cuộc sống thảm hại của tôi.

Hôm tốt nghiệp là lần cuối cùng tôi đến thư viện.

Trên bàn vẫn được gắn một mảnh giấy nhưng lời nhắn không phải là câu chuyện cười nào nữa.

“Hãy cứ ngẩng đầu lên, phong cảnh ngoài cửa sổ thật tươi đẹp biết bao.”

Một câu nói thật giản đơn nhưng tôi nhớ mãi đến tận bây giờ.

Bước ra khỏi thư viện, bạn cùng phòng bảo mọi người tụ tập với nhau ăn mừng tốt nghiệp đấy, có lẽ là nhờ sức mạnh của lời nhắn ấy nên tôi đã tham gia buổi tiệc.

Cả 5 lớp chuyên ngành bọn tôi tụ tập với nhau, lúc ấy Từ Cảnh Sơ ngồi bàn ngay cạnh chúng tôi.

Tôi nghe loáng thoáng thấy mọi người bảo anh tốt nghiệp xong sẽ đi lính, rồi còn nói gì đó về việc anh sẽ tỏ tình với người anh thích, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không nghe rõ lắm.

Thật ra năm ấy tôi cũng phải lòng anh, dù sao thì anh vừa đẹp vừa giỏi mà, hỏi thử xem có cô nào không rung rinh với anh cơ chứ.

Chỉ là, kể từ ngày gia đình gặp chuyện, tôi đã chẳng còn những tâm tư ấy nữa.

Lúc dần tan tiệc thì tôi có đi vệ sinh, nhưng vừa ra đến ngã rẽ thì bị Từ Cảnh Sơ đang chuếnh choáng men say ôm chặt vào lòng, không sao vùng ra được.

Ngay khắc ấy, trong tôi nổi lên một suy nghĩ.

Ba mẹ qua đời khiến tôi khát khao có một người thân máu mủ với mình.

Từ Cảnh Sơ sắp đi lính, bọn tôi cũng tốt nghiệp rồi nên sau này không thể gặp lại nhau được nữa, thế thì thích hợp quá rồi.

Thành thử, tôi dẫn anh vào khách sạn, những chuyện sau ấy đã nảy sinh hết đỗi tự nhiên.

Tôi bỏ chạy nhân lúc anh đang ngủ, với lại tôi cũng lo anh sẽ tìm được mình nên ngay trong đêm đấy tôi đã mua vé máy bay rời khỏi Giang Thành.

Có lẽ ông trời rủ lòng xót thương cho đứa trẻ mồ côi này nên tôi đã trúng thưởng ngay lần đầu tiên, trời đã đưa con trai đến bên tôi.

Những ngày tháng mang thai vô cùng hạnh phúc, tôi biết chắc chắn bố mẹ cũng sẽ rất vui khi thấy tôi có em bé, vậy nên cuộc sống của tôi ngày một đẹp hơn.

Năm năm nay, tôi sinh con, nuôi con khôn lớn, dù vất vả thế nào thì tôi vẫn căng tràn hạnh phúc.

Không ai thấu hơn tôi rằng có một người cùng huyết thống với mình là một điều tuyệt vời đến nhường nào.

Cứ ngỡ rằng cuộc sống của hai mẹ con tôi sẽ trôi qua bình yên như vậy, không ngờ lại xui rủi gặp được bố ruột của con thế này.

– Lục Điềm Điềm, tại sao năm đấy em lại rời đi không nói một lời?

Chất giọng trầm của Từ Cảnh Sơ đã kéo tôi ra khỏi vùng kí ức, tôi ngẩng lên chạm vào ánh mắt sâu xa của anh.

Thoáng sau, bờ môi ấy đã cất lên một câu khiến tôi kinh hoàng:

– Đêm tốt nghiệp ấy, tôi biết người đó là em.

Hết chương 1.
 
Chương 2


6.

Người tôi đơ ra như thể bị điểm huyệt.

Sao Từ Cảnh Sơ lại biết chuyện đêm đó, anh say bét nhè rồi cơ mà?

Nhưng nhìn anh thế này thì chắc không lừa tôi đâu.

Từ Cảnh Sơ đi vòng qua bàn để đến chỗ tôi, ngay khắc anh bước tới gần thì tôi đã hoàn hồn.

– Anh nói linh tinh gì đấy, em có biết chuyện đêm tốt nghiệp gì đâu.

Tôi dằn lại con tim đương loạn nhịp của mình rồi vội vàng phủ nhận.

Chỉ cần tôi không thừa nhận thì Từ Cảnh Sơ cũng phải bó tay với tôi thôi!

Anh cau mày khiến lòng tôi hoảng loạn, không thể ở đây được nữa.

Thành ra tôi bịa một lí do để chuẩn bị rời đi.

– Thầy Từ, nhà em có việc gấp nên em về trước đây, chào anh.

Vừa nói xong thì tôi đã chạy nhanh như một làn khói, mỗi ma biết lúc tôi trốn chạy nó khốn khổ đến dường nào.

Khi rời khỏi căn cứ, tôi nhìn những em bé đang học quân sự, bé nào cũng được chơi rất vui.

Chỉ là nhìn kĩ thì lại không thấy con tôi đâu hết.

Không thấy cũng được, để tôi bớt hổ thẹn với lòng.

Con ơi, mẹ phải để con sống trong tay của ma quỷ vì cuộc sống hạnh phúc của hai mẹ con mình thôi.

Trên đường về nhà, tôi nhớ kĩ lại cái đêm tốt nghiệp năm năm trước, cố gắng nhớ hết tất cả mọi chi tiết.

Hôm đó tôi gặp anh ở nhà vệ sinh, lúc đấy anh đang nôn, nôn xong thì tựa vào tường, suýt thì ngã khuỵu xuống.

Tôi gọi anh mấy lần nhưng anh vẫn mơ mơ màng màng không phản ứng gì, say nát be nát bét rồi.

Sau đấy tôi dẫn anh vào khách sạn ở ngay cạnh đó, trên đường đi anh cũng không phản ứng gì hết.

Phải rồi!

Trên giường, anh có lẩm bẩm mấy câu, hình như gọi “Điềm… Điềm” thì phải.

Không gọi Điềm Điềm đâu nhỉ!

Má ơi! Không như tôi nghĩ đâu đúng không?!

Khi ấy tôi vừa sợ vừa đê mê, chẳng để ý xem anh đang nói gì, tôi còn tưởng anh sướng quá nên mới rên…

Vậy ra! Hôm đó anh không say, anh nhớ hết mọi chuyện!

Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?!

Tôi để con trai ở lại căn cứ được không…

7.

Mặc dù sợ gặp Từ Cảnh Sơ nhưng đến khi tan học thì tôi vẫn phải cam chịu đi đón con.

Phải bỏ mặc con thì thà giết tôi đi còn hơn.

Đến cổng căn cứ rồi tôi cũng muốn buột miệng cảm thán, giỏi giang kiểu gì mà một ngày đến đây tận ba lần.

Đành phải nguyện cầu đừng có gặp lại Từ Cảnh Sơ nữa.

Chẳng mấy chốc, giáo viên mầm non đã dẫn các bé ra ngoài. Con tôi cao nên đứng ở hàng cuối, nhìn thoáng qua tôi đã thấy con rồi.

Con đi ra ngoài cổng, sung sướng chạy ào đến bên tôi.

– Mẹ!

– Hôm nay tập quân sự vui lắm ạ, các trò chơi cũng thú vị nữa!

Bé con líu ra líu ríu, thấy con vui thế này thì chắc chắn tập quân sự hợp gu thằng bé rồi.

Tôi dắt con ra bãi đỗ xe.

– Kể mẹ nghe xem con được chơi trò gì vui nào?

– Con đứng tập các bài điều lệnh của quân đội, hát những bài hát trong quân đội và leo cầu thang nữa, nhiều ơi là nhiều…

Tập quân sự vui thế này thì mẹ già của nó tiêu tiền đúng quá mà, tuổi thơ thì phải ngập tràn niềm vui.

Tôi chỉ mong rằng máu mủ duy nhất của tôi sẽ mãi được sống trong hạnh phúc.

Con tung tăng bước đi, chuyện trò phấn khởi:

– Mẹ, con kể cho mẹ nghe, lớp bọn con có thầy đẹp trai cực kì luôn ý! Rất rất rất đẹp luôn!

– Đẹp trai thế nào? Có đẹp hơn con không?

Con trai tôi là đứa rất tự luyến với vẻ đẹp của mình mà nay nó còn khen người ta đẹp trai? Thế thì chắc thầy đấy phải đẹp lắm.

– Đẹp trai cực!

Con trai tôi nói chắc nịch, lúc nhìn ra bãi đỗ xe thì tự dưng sáng rực cả mắt, thằng bé hét ầm lên:

– Mẹ, mẹ nhìn kìa, kia là thầy đẹp trai của lớp con đó!

Tôi ngẩng lên nhìn, vào cái khắc nhìn thấy Từ Cảnh Sơ, tôi đã hối xanh ruột vì mình không đeo khẩu trang.

Con của mẹ, con hại mẹ đỉnh quá con ơi!

– Mẹ, mẹ thấy có đẹp trai không?!

– Lục Thư Ngôn, đừng nói nữa!

Thấy con vẫn định nói chuyện tiếp nên tôi phải quát để ngắt lời nó. Nó mà nói nữa thì mẹ nó sẽ nhục chết mất.

Tôi không ngờ thầy đẹp trai theo lời con nói lại là Từ Cảnh Sơ, chẳng lẽ đây là sự tâm đầu ý hợp của những người chung máu mủ với nhau à?

Có lẽ vừa nãy tôi nói to quá khiến thằng bé sợ, nhìn tôi đầy tội nghiệp.

Nhưng giờ tôi đành phải bơ cái sự tội nghiệp của con thôi, tôi kéo con đi trốn, giờ phải trốn được Từ Cảnh Sơ đã rồi nói gì thì nói.

Thế mà, ngay khi mẹ con tôi vừa mở cửa xe thì có một bàn tay bỗng đặt lên cửa xe.

– Lục Điềm Điềm, em trốn cái gì?

8.

Tôi trốn không nhanh được bằng tốc độ của Từ Cảnh Sơ, chả lẽ là do chân anh dài hả?

– Thầy Từ, trùng hợp quá.

Tôi phải kìm lại cảm xúc của mình thì mới dám ngẩng lên nhìn anh, diễn hihi haha bằng thực lực nhưng trong lòng thì đang đcmm.

– Em có trốn đâu, đang vội về nhà thôi mà, con em bảo sắp đến giờ chiếu phim hoạt hình rồi nên thằng bé không muốn bị lỡ giờ.

Tôi còn đang nghĩ cái cớ mình bịa ra thật hoàn hảo làm sao, ai ngờ đứa con thật thà của tôi lại chuẩn bị phá đám.

Mặt con mông lung:

– Mẹ, mẹ không cho con xem phim hoạt hình mà? Với cả TV nhà mình cũng chiếu lại nữa…

Con trai đã vạch trần lời nói dối của tôi, đẹp mặt quá mà!

Tôi dạy con thành công quá, dạy con phải thật thà nên giờ nó thật thà quá trời quá đất luôn mà!

Từ Cảnh Sơ nhìn tôi mà cười như không, ánh mắt anh còn đang nói rằng tôi đang chống mắt lên nhìn em bịa đặt đấy.

– Á á á…. Trẻ còn toàn thích nói linh tinh…

Tôi cười gượng.

Con tôi vẫn còn muốn nói chuyện nhưng đã tôi bịt miệng rồi nhét vào xe.

Ngốc quá đi mất thôi!

Không thì về nhà dọn hành lí rồi chạy thôi…

– Lục Điềm Điềm…

– Thầy Từ, anh mua nhiều đồ thế, nặng lắm ý nhỉ, thế anh mang vào đi.

Từ Cảnh Sơ vừa cất tiếng thì đã bị tôi ngắt lời.

Anh cầm rất nhiều thứ, có vẻ anh đi mua đồ cho căn cứ, ôm một đống đồ rồi đứng đây cạnh khóe với tôi, không quản nặng nhọc luôn đó.

– Không nặng, anh không vội.

Từ Cảnh Sơ bình tĩnh đáp lời tôi.

Ờ anh không vội nhưng tôi vội mà!

– Từ Cảnh Sơ, em phải về nhà có việc rồi, bọn mình nói chuyện sau nhé!

Tôi cầm tay anh định đẩy anh ra nhưng anh vẫn đặt tay trên cửa xe, tôi dùng hết sức bình sinh rồi mà anh vẫn chả đả động gì.

Đúng là từng đi lính có khác!

– Từ Cảnh Sơ!

Tôi vừa bực vừa nôn nóng, cáu điên lên trợn mắt với anh, khác hẳn cái vẻ xa lạ lúc đầu.

Anh bỗng mỉm cười.

Tâm trạng đang tốt nên anh cũng rụt tay về.

Thực ra tôi chả hiểu tôi có gì khiến anh cười cả, nhưng giờ không phải lúc để “nghiên cứu” về vấn đề đó, phải lên xe ngay lập tức mới là điều quan trọng.

Tôi vội mở cửa rồi chui tọt vào xe, đang định đóng cửa lại thì nghe thấy lời dặn dò dịu dàng của anh:

– Lái xe cẩn thận đấy.

Câu nói hiền dịu quá khiến tôi phải miên man suy nghĩ suốt chặng đường, về đến nhà rồi mà vẫn cứ bồn chồn.

Sau khi về nhà, tôi cứ đi đi lại lại trong phòng khách, ngẫm về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Từ Cảnh Sơ nghi ngờ Lục Thư Ngôn là con trai anh, và chắc chắn anh đã xác thực được điều đó, nếu anh mất nết thì có khi bứt tóc của con tôi bất cứ lúc nào để đi xét nghiệm ADN quá.

Thế nên anh chắc chắn sẽ không buông tha cho mẹ con tôi.

Anh có tranh con với tôi không?

Vừa nghĩ đến cảnh Từ Cảnh Sơ cướp mất con trai mình là tôi lại hoảng đến mức phải dậm chân, như thể chim sợ cành cong vậy.

– Không được rồi, mẹ con mình phải đi ngay thôi.

– Con đi lấy vali ra dọn quần áo của con vào đi.

Phải đi thôi, mẹ con mình đổi chỗ ở, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu chứ không thể để Từ Cảnh Sơ cướp con trai tôi đi được.

Con nhìn tôi với gương mặt mịt mờ.

– Mẹ, bọn mình đi đâu thế?

– Đến nhà bác, con nhớ chị mà, mẹ dẫn con qua nhà bác chơi.

Tôi định bụng sẽ dẫn con trốn sang nhà anh họ rồi tìm chỗ nào tốt tốt để ở.

Sau khi thu xếp hành lí, tôi chở con đến sân bay nhưng vừa ra ngoài cổng thì đã bị người ta cản lại.

– Lục Điềm Điềm! Em lại định trốn tiếp à?!

9.

Từ Cảnh Sơ?

Anh bỗng dưng xuất hiện ở đây làm tôi điếng người, tại sao anh lại ở chỗ này?

Lúc này đây, Từ Cảnh Sơ điên tiết trợn trừng mắt với tôi, anh giành vali trong tay tôi rồi siết chặt tay lại, cánh tay anh đã nổi đầy gân xanh.

Anh giận dữ hỏi tôi.

– Lục Điềm Điềm, giờ em lại định trốn đi đâu?

– Em muốn trốn mấy năm nữa đây?! Năm năm à?

Trông anh giận thế này làm tôi hơi chột dạ.

– Có… Có trốn đâu mà…

Tôi nói ấp úng, nhưng đến tôi còn chả tin cái lời phủ định của mình chứ nói chi đến một người có IQ đỉnh cao như Từ Cảnh Sơ.

– Em không trốn thế em vác vali đi đâu đây?

Từ Cảnh Sơ nắm cổ tay tôi, anh điên lên hỏi tôi.

Ngay cái lúc tôi không biết phải trả lời ra sao thì một tiếng nói non nớt vang lên:

– Đến nhà bác ạ, mẹ con bảo dẫn con sang nhà bác chơi với chị.

Không ngờ vào thời khắc quyết định thì con trai lại tiếp sức cho tôi, đúng là ruột thịt mà! Tôi quyết định trong một tháng tới, thằng bé thích đồ chơi gì thì tôi cũng mua cho bằng sạch!

– Đúng rồi, em dẫn con về quê chơi thôi mà.

Tôi nói theo lời con, muốn cứu cổ tay ra khỏi xiềng xích của Từ Cảnh Sơ nhưng không sao thoát được.

Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sâu xa ấy sắc sảo quá đỗi.

– Lục Điềm Điềm, em có tin cái lời em nói không?

Không tin…

– Sáng vừa gặp tôi mà chiều đã đi ngay rồi, không trốn thì là gì đây?

Từng lời anh nói tạo nên sự áp bức tột cùng, anh nói liến thoắng, không cho tôi có cơ hội bào chữa.

Tôi cúi đầu lặng thinh, không biết phải trả lời anh thế nào.

Mãi sau, Từ Cảnh Sơ buông tiếng thở dài.

– Điềm Điềm, bọn mình ngồi xuống nói chuyện được không em?

Anh nói trong sự bất lực nhưng tôi lại nghe thấy một nỗi hèn mọn cùng sự khẩn cầu trong lời nói của anh.

Sao lại thế được?

Từ Cảnh Sơ là nam thần ở tít trên cao, sao lại biết hèn mọn được cơ chứ, chắc chắn tôi bị ảo giác rồi.

Cuối cùng, tôi vẫn đưa Từ Cảnh Sơ lên tầng, mời anh vào nhà.

– Anh ngồi trước đi, em dẫn con đi xếp lại đồ đã.

Tôi chỉ vào sofa, nhưng anh vẫn còn đang xách vali của tôi, sợ tôi trốn hay gì?

Anh ở trong nhà em rồi thì em trốn vào đâu được nữa…

Tôi trợn mắt không nói lên lời, rồi dẫn con về phòng nó.

– Mẹ ơi, mình không đến nhà bác nữa ạ?

Con trai tôi vẫn đương nghĩ về nhà bác nó chứ chẳng hề hay biết mẹ con nó đang rơi vào khủng hoảng gì.

– Mình không đi nữa, hôm khác mẹ chở con sang.

– Ngôn Ngôn, con ở trong phòng chơi lego nhé, mẹ ra ngoài nói chuyện một lát.

Tôi để con trai tự chơi rồi mới ra ngoài phòng khách.

Từ Cảnh Sơ ngồi trên sofa, vẫn đang nắm chặt cái cần vali…

Có cần thiết phải vậy không…

Tôi vừa ra ngoài thì anh đã nhìn tôi chằm chằm như kiểu đang phòng cướp vậy!

– Từ Cảnh Sơ, hay anh bỏ vali em ra rồi mình nói chuyện?

Tôi thăm dò anh.

Nhưng anh chẳng hề nghe theo lời đề nghị của tôi.

– Nếu em lại trốn tiếp thì tôi phải làm thế nào bây giờ?

Hết chương 2.
 
Chương 3


10.

Đôi mắt sâu thẳm của anh đang chèn ép tôi, đây là một sự tra tấn linh hồn, tôi đành phải câm nín, chuyển chủ đề thôi.

Tôi ngồi xuống sofa, cách anh xa thật xa chứ ngồi gần anh quá thì tim tôi cứ đập thình thịch.

– Anh muốn nói gì thì nói đi.

Đến bước này rồi mà không nói gì với anh thì khó mà kết thúc được.

Bờ môi anh mấp máy, chất giọng trầm ấy cất lên một câu hỏi vô cùng nghiêm túc.

– Lục Thư Ngôn có phải con trai của anh không?

Đây là một câu hỏi mang tính khẳng định.

Tôi chọc tay vào sofa, hít một hơi thật sâu, giờ chối bay chối biến thì cũng chẳng còn nghĩa lí gì nữa.

– Ừ…

Tôi cúi đầu, không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Chẳng lẽ lại nói cho anh biết, tôi ăn cắp gen của anh vì sự ích kỉ của bản thân, vì khát khao muốn có người thân chung dòng máu với mình?

Tôi không nói ra được, dù gì việc tôi làm là hành vi trái với đạo đức.

Nhưng tôi không hối hận.

– Điềm Điềm, anh muốn…

Từ Cảnh Sơ lại cất lời, anh đang nghĩ gì nhỉ? Anh muốn cướp con trai tôi ư?

Tôi căng thẳng, nhìn anh đầy cảnh giác.

– Từ Cảnh Sơ, anh đừng có nghĩ đến chuyện cuỗm con tôi đi, thằng bé chỉ mang gen của anh thôi còn nó là con trai của một mình tôi!

– Anh không được phép cướp con tôi!

Tôi điên tiết hét lên, trợn mắt với anh, tôi không cho phép bất cứ ai cướp con tôi đi, kể cả bố ruột của nó.

Nếu Từ Cảnh Sơ vẫn kiên quyết giành con thì tôi sẽ sống mái với anh!

– Điềm Điềm, em đừng nóng, anh không cướp con em, anh thề.

– Em từ từ nghe anh nói hết được không?

Từ Cảnh Sơ thấy tôi nóng quá nên nói dịu dàng hẳn đi, cứ vỗ về tôi mãi.

Thấy anh bảo anh sẽ không giành con với tôi thì tôi mới được nhẹ nhõm, cơn kích động ban nãy cũng bay màu nhưng tôi vẫn đề phòng anh.

Anh ra ngồi gần tôi, lúc tôi định dịch ra xa thì anh đã nắm tay tôi, kiên quyết không cho tôi trốn.

Anh nhìn tôi đăm đăm, hiền hòa và chân thành quá đỗi.

– Điềm Điềm, đêm tốt nghiệp anh không say đâu.

– Anh biết đấy là em nên mới phát sinh chuyện sau đấy.

– Lúc dậy anh đã đến nhà em để gặp em nhưng em lại đi mất rồi, anh đợi dưới nhà em một tuần cũng không thấy em đâu.

– Anh đi gặp họ hàng em thì mọi người chỉ bảo em đi xa thôi chứ không biết em đi đâu hết.

– Anh đi hỏi rất nhiều bạn, nhờ rất nhiều người dò la tin tức của em nhưng cũng chẳng có gì cả.

– Sau đó, anh đi bộ đội nhưng anh chưa bao giờ ngừng tìm em.

– Điềm Điềm, anh đi tìm em năm năm rồi…

Từng lời anh nói khiến tôi hoảng hốt, thậm chí còn nghi rằng mình nghe nhầm.

Sao anh biết…

– Điềm Điềm, mãi anh mới tìm được em nên em đừng trốn nữa được không?

11.

Từ Cảnh Sơ đang cầu xin tôi một cách hèn mọn…

Từng câu từng câu anh nói đều toát lên rằng anh thích tôi, anh nặng tình với tôi.

Nhưng, tại sao lại thế?

Mãi mà tôi vẫn không tiêu hóa được những tin tức này, đầu óc tôi quay cuồng chẳng rõ sao chăng gì.

Từ Cảnh Sơ thấy tôi như thế thì xót thương ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ bờ lưng tôi, an ủi tôi trong thinh lặng.

Một lúc sau, tôi cựa mình thoát khỏi vòng ôm của anh.

– Từ Cảnh Sơ…

Tôi khàn giọng gọi tên anh nhưng không biết phải nói tiếp thế nào.

Chuyện Từ Cảnh Sơ thích tôi, đi tìm tôi suốt mấy năm qua khiến tôi phải ngạc nhiên, nhưng hơn cả, ấy là một cảm xúc không nói thành lời.

Thì ra vẫn còn một người quan tâm tôi như vậy…

– Điềm Điềm, anh thích em, vẫn luôn thích em.

– Anh rất vui khi tìm được em, anh cũng không muốn giành con với em, anh chỉ muốn được chăm sóc em tử tế.

– Năm năm nay, em sinh con một mình, nuôi con một mình, anh biết đấy không phải việc dễ dàng, anh rất thương em, rất hối hận vì không tìm được em sớm hơn.

– Điềm Điềm, hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc em được không?

Từ Cảnh Sơ nghiêm túc tỏ tình với tôi, từng câu từng chữ cất lên thấm đượm một chữ tình, hơn nữa anh cũng hứa với tôi rằng anh sẽ không giành con của tôi.

Chỉ là, giờ tôi đang rối tung lên.

Tôi không biết phải trả lời anh ra sao.

Những gì xảy ra trong ngày hôm nay đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại Từ Cảnh Sơ chứ đừng nói đến chuyện anh tỏ tình với tôi.

Tôi cứ im lặng mãi rồi mới ngẩng lên nhìn anh, ngập ngừng nói:

– Từ Cảnh Sơ, anh để em suy nghĩ đã…

– Ừ.

Anh đồng ý ngay tức khắc, ánh mắt anh nhìn tôi đong đầy những thương yêu.

– Điềm Điềm, anh cho em thời gian suy nghĩ nhưng em đừng trốn nữa được không? Đừng từ chối việc anh chăm sóc mẹ con em nhé?

– Anh muốn bù đắp những thiếu thốn suốt năm năm qua…

Sự chân thành của anh khiến tôi không thể từ chối anh được.

– Vâng.

Có lẽ tôi sẽ thử đón nhận một cuộc sống có anh trong đời.

Những ngày sau ấy, Từ Cảnh Sơ thành khách quen của nhà tôi.

Buổi sáng anh mang bữa sáng cho mẹ con tôi rồi chở con đến căn cứ quân sự. Đến chiều thì đón con về, tiện thể ở lại nấu bữa tối cho hai mẹ con.

Anh rất nồng nhiệt với tôi, cứ hai ba ngày lại tặng hoa tặng quà.

Nhưng tôi vẫn chưa nói cho con biết thân phận của anh, đợi sau này rồi nói.

12.

Một tuần sau, vào buổi chiều, tôi đang vẽ ở nhà thì nhận được cuộc gọi của giáo viên mầm non.

– Mẹ Thư Ngôn ơi, Thư Ngôn vừa đánh bạn cùng lớp nên phiền chị đến căn cứ quân sự với ạ.

Lúc nghe điện thoại, phản ứng đầu tiên của tôi lại là: Từ Cảnh Sơ ở căn cứ mà? Con trai đánh nhau với bạn mà sao anh không đến xử lí?

– Vâng, tôi đến ngay đây.

Vừa tắt máy, tôi đã phi ào đến căn cứ.

Đến khi tôi vào văn phòng thì mẹ của bé kia cũng đã đến, cô ta đang gào ầm lên với giáo viên, nhìn đã thấy khó dây vào rồi.

– Bố mẹ nó đâu, sao bố mẹ nó còn chưa tới, đánh con trai tôi mà còn không đến đây xin lỗi à?

– Mẹ Đồng Đồng hãy chờ một lát, mẹ Thư Ngôn sắp tới rồi.

Giáo viên xoa dịu cô ta, và còn bảo vệ con trai tôi nữa, cô ấy sợ mẹ Đồng Đồng nóng lên thì đánh con tôi.

– Xin lỗi cô Lý, tôi đến muộn.

Tôi gõ cửa bước vào phòng rồi đi đến bên con, ôm con vào lòng.

Thấy con tủi thân không nói câu gì làm tôi đau lòng kinh khủng.

– Mẹ Thư Ngôn…

Cô Lý vừa nói thì đã bị mẹ Đồng Đồng ngắt lời.

– Cô đến đúng lúc quá, cô nhìn Lục Thư Ngôn nhà cô đánh con trai tôi thành cái thể thống gì đây, sao con cô lại ác như thế!

– Cô cho tôi biết tôi phải bồi thường như thế nào được không?

Lúc vào phòng tôi có nhìn con cô ấy thì thấy trên má thằng bé có mấy vệt đỏ thôi chứ không trầy da hay chảy máu chỗ nào.

Mặc dù tôi thấy có lỗi vì con trai tôi đánh bạn nhưng mẹ Đồng Đồng đầu gấu quá khiến tôi không ưa cho nổi.

– Cô Lý, xin hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra thế?

Tôi bơ luôn cô ta, rồi đi tìm căn nguyên của sự việc.

Cô Lý cũng không giấu giếm đi, nói hết mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, không thiên vị bé nào hơn bé nào.

– Hai con chơi chung với nhau trong giờ nghỉ, mới đầu cũng chơi vui vẻ nhưng sau lại cãi nhau nên Thư Ngôn bắt đầu đánh Đồng Đồng.

Cô giáo còn chưa nói hết mà mẹ Đồng Đồng lại hét toáng lên:

– Nghe thấy chưa, con cô là đứa đánh bạn trước, con cô là cái thằng bạo lực, bé tí đã biết đánh bạn thì không biết lớn lên còn thế nào nữa.

– Chuyện hôm nay cô phải bồi thường đi, không thể bỏ qua vậy được, con tôi làm bạn với con cô là con tôi xui.

Nghe vậy, mặt tôi đanh lại, gắng kìm nén cơn tức đang trào dâng để không tát cô ta một cái, làm mẹ rồi mà sao ăn nói mất dạy như thế.

Chắc chắn con tôi sẽ không bao giờ đánh bừa một ai hết, tôi là người dạy con nên tôi rất hiểu.

Nhưng vì con tôi đánh bạn trước thật nên giờ mẹ con tôi đuối lí.

– Mẹ Đồng Đồng, Thư Ngôn đánh Đồng Đồng là lỗi của con, cô cho mẹ con tôi xin lỗi. Phải bồi thường thế nào tôi cũng sẽ làm hết, nhưng xin cô đừng ăn nói khó nghe như vậy.

– Trẻ con cãi nhau là chuyện rất bình thường, chúng ta đừng to tiếng như thế…

Tôi cố gắng mềm mỏng với cô ta để xử lí cho xong sự việc.

Song, người ta không hề cho tôi cơ hội hòa giải, còn ra cái vẻ sắp ăn sống nuốt tươi hai mẹ con tôi.

– Bình thường cái gì, con cô đánh con nhà người ta mà là bình thường. Cô là mẹ có biết dạy con không đấy, con cô gớm thế này là do cô dạy mà ra hết!

– Cái loại bố láo mất dạy, nói cái gì mà nói!

Cô ta là kiểu phụ nữ đanh đá chửi bới ở đầu đường xó chợ, mặt tôi cũng tối sầm đi.

Đúng lúc ấy, con trai khóc òa trong lòng tôi.

– Mẹ, Đồng Đồng mắng con là đứa không có bố, bạn ấy mắng con là loại không có bố.

– Bạn ấy mắng con trước mà… Huhu…

Con khóc trong nỗi tủi hổ, khuôn mặt bé bỏng đỏ bừng lên, tôi vội vàng ôm con, xót xa đến tột cùng.

– Ngôn Ngôn đừng khóc, mẹ ở đây rồi.

Tôi ôm con dỗ dành, cứ vỗ về con mãi.

Bấy giờ, mẹ Đồng Đồng lại bắt đầu móc mỉa:

– Thảo nào lại đánh bạn, ra là loại không có bố. Đã không có bố thì cô sinh nó ra làm gì?

Câu nói của cô ta khiến tôi điên tiết. Sao mẹ con nhà này lại ăn nói độc địa với trẻ con như thế, đúng là mẹ nào con nấy!

Tôi đứng lên toan chửi cô ta là loại thất đức nhưng còn chưa nói ra thành lời thì một giọng nói lạnh tanh đã vang lên ngoài cửa:

– Ai nói thằng bé không có bố?

– Tôi là bố nó đây!

Hết chương 3.
 
Chương 4


13.

Từ Cảnh Sơ bỗng xuất hiện ở ngoài cửa, anh cất bước đến bên mẹ con tôi, đứng với tư thế bảo vệ hai mẹ con.

Tôi không biết tại sao khi anh bước đến, tôi lại tự tin hơn rất nhiều.

- Xin lỗi, anh vừa ra ngoài nói chuyện, Thư Ngôn có sao không?

Anh bước tới nhìn con, thấy con không sao thì thở phào.

Giáo viên mầm non thấy Từ Cảnh Sơn nói anh là bố của con thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng dường như cô ấy cũng thấy đây là chuyện đương nhiên.

Tôi đoán là bởi gương mặt của hai bố con nó.

- Thầy Từ, anh là bố nó thật à? Không phải là con hồ ly tinh mồi chài anh để anh đến hót đâu nhỉ…

Mẹ Đồng Đồng lại bắt đầu phun tứ lung tung, gì cũng nói cho bằng hết.

Tôi điên đến mức giơ tay lên tát cho ả một phát.

- Cô ăn cứt à? Sao mà mồm thối thế!

Cô ta bị tôi tát đến nỗi điếng người, ngay sau ấy đã sấn sổ vào đánh tôi.

- Con đĩ này, mày lại dám đánh tao à!

Nhưng chưa kịp xông vào thì Từ Cảnh Sơ đã cản cô ta lại.

- Anh định làm gì?

- Cô chửi vợ con tôi thì nên ăn đòn.

- Tôi cảnh cáo cô, tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi không đánh, cô cứ thử chửi nữa xem!

Từ Cảnh Sơ đe dọa thì mẹ Đồng Đồng mới câm cái miệng lại, nhìn anh với ánh mắt sợ sệt.

Cô Lý đứng bên cạnh cũng giật mình, bấy giờ mới bắt đầu giảng hòa.

- Được rồi được rồi, mọi người bình tĩnh đã, chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa trẻ con với nhau thôi, đừng cãi nhau làm gì.

- Mẹ Đồng Đồng, trong chuyện này thì bé nhà chị có lỗi thật, sao lại dạy trẻ con nói xằng như thế. Bố Lục Thư Ngôn là thầy dạy quân sự của trường, chị không thể dạy con trai chị lung tung vậy được.

Có lẽ cô giáo cũng rầu hết cả người vì có phụ huynh như mẹ Đồng Đồng.

- Cô là giáo viên mà lại đi thiên vị, tại sao cô không nói Lục Thư Ngôn đánh con trai tôi…

Mẹ Đồng Đồng vẫn định bêu riếu tiếp nhưng ánh mắt Từ Cảnh Sơ khiến cô ta im thin thít.

- Con cô bị thương nên chắc chắn nhà tôi sẽ bồi thường nhưng bắt nhà tôi phải xin lỗi thì không, người phải xin lỗi là nhà cô mới đúng.

- Cô dẫn con đi viện khám đi, hết bao nhiêu tiền thì cứ gặp tôi.

Từ Cảnh Sơ lạnh lùng nói xong thì bế con lên, rồi nắm tay tôi rời đi.

Trước khi đi, anh chào tạm biệt cô Lý:

- Cô Lý, sau này cô ta còn khó chịu cái gì thì cứ bảo đến gặp tôi.

Đến khi tôi sực tỉnh thì Từ Cảnh Sơ đã dắt mẹ con tôi về văn phòng của anh.

Tôi không ngờ sự việc lại được xử lí như thế này, nhưng cũng phải nói rằng bây giờ tôi đang rất thoải mái, bắt con trai tôi phải xin lỗi thì tôi cũng bực mình.

- Anh đi lấy đồ ăn cho hai mẹ con, bọn em cứ ngồi đây đã.

Từ Cảnh Sơ bế con lên sofa, anh nhéo tay tôi rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

Anh biết tôi muốn nói chuyện với con nên để lại không gian cho hai mẹ con.

Tôi mỉm cười, anh quan tâm tôi quá mà.

- Ngôn Ngôn, mẹ nói chuyện với con được không?

Tôi ngồi xuống bên con, ôm con vào lòng.

- Mẹ…

Con trai nhìn tôi đầy tội nghiệp, vừa mới khóc xong nên giờ mắt con đỏ bừng. Mặc dù rất xót con nhưng dạy thì vẫn phải dạy.

- Ngôn Ngôn, dù mẹ không bảo con phải đi xin lỗi bạn nhưng mẹ cũng phải nói cho con biết, con đánh bạn là lỗi của con rồi.

- Con không thể đánh bạn để giải quyết vấn đề. Nếu bạn con nói chướng tai quá thì con có thể mách mẹ hoặc là mách cô giáo.

Tôi cũng âm thầm nói: Hành vi vừa rồi của mẹ cũng không đúng, lấy sai lầm ra làm mẫu, sau này mẹ chắc chắn sẽ sửa sai.

- Ngôn Ngôn hiểu rồi ạ, con sai rồi, lần sau con sẽ không đánh bạn nữa.

Con trai ngoan ngoãn nói xin lỗi, trông thế này thì chắc thằng bé nhận ra lỗi của mình rồi. Con vẫn luôn ngoan như thế, tôi không kìm được phải ôm con thật chặt vào lòng.

Cũng do người mẹ này không bảo vệ con chu toàn.

Lát sau, nhóc con trong lòng cất lời hỏi:

- Mẹ, sau này có chuyện gì thì con đi gặp bố được ạ?

- Thầy Từ là bố của con thật ạ?

14.

Tôi nhìn ánh mắt mong ngóng của con và biết rằng mình không thể giấu con được nữa.

Hơn nữa, lời Đồng Đồng nói với con hôm nay cũng đã cho tôi biết rằng, con rất để tâm đến chuyện mình không có bố.

Tôi cứ tưởng rằng tôi sinh con một mình thì sẽ nuôi dạy con thật tốt, nhưng tôi lại quên mất rằng thời thơ ấu của con trẻ cũng cần tình thương của người cha.

Tôi đã quá ích kỉ rồi.

Hi vọng rằng, giờ bố con xuất hiện rồi, anh sẽ bù đắp cho tuổi thơ của con.

- Ừ, thầy là bố của con.

- Ngôn Ngôn là em bé có bố mà, con đừng bận tâm đến lời bạn kia nói nhé.

Tôi nói xong thì thấy gương mặt non choẹt của con ánh lên niềm hạnh phúc. Tôi mỉm cười xoa đầu con.

Xem ra thằng bé mê Từ Cảnh Sơ lắm.

Người thầy mà nó mới gặp lần đầu tiên nó đã khen đẹp trai là bố nó thì sao nó lại không vui cho được.

Đúng lúc ấy, Từ Cảnh Sơ ôm rất nhiều đồ ăn vào phòng.

Vừa vào cửa, con trai đã chạy ào ra ôm đùi anh, sau đấy nói to thật là to:

- Bố ơi!

Từ Cảnh Sơ sững người, anh vội vàng muốn ôm con nhưng tay vẫn đang xách đồ, sau đó mới luống cuống đặt đồ xuống rồi ôm con vào lòng.

- Điềm Điềm…

Anh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào hẳn đi.

Nhìn anh thế này làm mũi tôi cũng cay cay.

- Anh là bố thằng bé mà, nó là con trai anh, gọi anh là bố cũng phải thôi.

Tôi chỉ nghĩ rằng Ngôn Ngôn được bố bảo vệ thì thằng bé sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Tôi cũng nhớ bố vô cùng…

Từ Cảnh Sơ bước đến bên tôi, một tay bế con, một tay ôm tôi vào lòng.

Từ khi tôi nói cho con biết Từ Cảnh Sơ là bố nó xong thì anh toàn được nước lấn tới, dẫn con đi khắp căn cứ cả buổi chiều.

Cứ gặp ai là anh sẽ nói Lục Thư Ngôn là con anh, ước phải nói cho cả thế giới được biết.

Tôi cảm giác căn cứ nhỏ quá nên không cho anh phát huy hết được…

Anh trông con còn tôi thì ngồi nghỉ trong phòng anh, đợi tin từ cô giáo của con.

Mẹ Đồng Đồng dẫn con đi khám, gần đến giờ tan học thì cô Lý đến gặp tôi.

- Mẹ Thư Ngôn, chị xem cái này đi.

Hình như cô Lý ngại không dám nói nên đưa điện thoại cho tôi nhìn, mẹ Đồng Đồng nhắn tin rồi gửi hóa đơn thanh toán tiền viện phí.

Tóm tắt nội dung tin nhắn là: Đi khám rồi, con trai cô ta bị thương nên giờ đang phải mua thuốc, bắt nhà tôi phải đền tiền.

Tôi nhìn đơn thuốc thì thấy toàn thuốc bôi ngoài da nên cũng không có vấn đề gì to tát.

- Cô Lý, tôi sẽ chuyển tiền cho cô ngay, phiền cô quá rồi.

Tôi chuyển tiền đâu ra đấy, thôi cũng coi như xong chuyện.

Lúc sắp đi, cô Lý còn tò mò hỏi: “Thầy Từ là bố Thư Ngôn thật hả chị?”

Tôi biết cô ấy hỏi cũng chẳng có mục đích gì, chỉ là con gái thích hóng chuyện thôi.

- Ừ, đợt trước bố nó đi lính nên không hay về nhà.

Cô Lý sực vỡ lẽ, đã vậy còn cười nói:

- Hai bố con giống nhau quá, ngày đầu tập quân sự em đã đoán rồi, không ngờ lại đoán trúng phóc.

Cô ấy nói xong rồi đi luôn, bỏ lại một mình tôi ngồi trong ngượng ngùng.

Đến cả giáo viên còn thấy hai bố con nó giống nhau!

Thảo nào ngay ngày đầu Từ Cảnh Sơ gặp Lục Thư Ngôn thì anh đã gọi cho tôi luôn, real quá mà!

15.

Sau khi Từ Cảnh Sơ được lên chức, anh đã ôm hết mọi việc trong nhà, từ đưa đón con đi học rồi đến đi chợ nấu ăn, còn tôi thì rảnh không thể tả.

Quan hệ hai cha con ngày một tốt lên, dường như con tôi đã vui hơn xưa rất nhiều.

Còn mối quan hệ giữa tôi và Từ Cảnh Sơ, anh rất cố gắng để không nhắc đến chuyện đó, tôi cũng chẳng đả động gì, ngày nào hay ngày nấy.

Nhưng giờ đây, anh đã vô tình hòa vào cuộc sống của tôi, khắp căn nhà đều tràn ngập hơi thở của anh.

Mới đầu anh chỉ đến giặt quần áo rồi nấu cơm, đi đón con đi học, sau rồi chơi với con đến lúc muộn quá thì tiện thể ở lại ngủ luôn.

Đến khi con hoàn thành hai tuần tập quân sự thì nhà tôi đã chất đống những đồ anh mua và cả đồ dùng của anh nữa.

Lúc tôi định nhắc anh thì anh đã chủ động nói chuyện với tôi.

- Điềm Điềm, anh muốn chuyển đến sống với em, tiện cho việc chăm mẹ con em nữa.

Lời anh nói khiến tôi ngỡ ngàng, tôi đã quen với cuộc sống chỉ có hai mẹ con với nhau nên tôi lại bắt đầu cảnh giác anh.

Đương định từ chối thì con trai đã bênh bố nó rồi.

- Mẹ, mẹ đồng ý cho bố sống chung với mẹ con mình đi, các bạn khác toàn ở chung với bố mẹ mà.

Ánh mắt mong đợi của con làm tôi không thể cất lên lời từ chối.

- Điềm Điềm, anh không muốn ép em, anh chỉ muốn ở gần hai mẹ con thôi.

Đôi mắt Từ Cảnh Sơ nặng tình đến vô cùng.

Thật ra thì tôi cũng khát khao anh sẽ mang đến một mái ấm thân thương…

Cứ như thế, Từ Cảnh Sơ chuyển tới nhà tôi, ở chung phòng với con trai.

Hồi đầu anh mang mỗi nhu yếu phẩm thiết yếu, ai ngờ hai tháng sau trong nhà đã ngập đồ của anh như thể anh vác cả nhà anh sang đây vậy.

Nhưng tôi cũng lười đôi co với anh.

Tối hôm ấy, tôi đang làm việc trong phòng thì biên tập viên của tôi nhắn tin.

Lục Điềm Điềm! Truyện mới của chị nổi rồi! Nổi đùng đoàng!

Tôi vui đến mức nhảy cẫng lên khi đọc được tin nhắn.

Ai ngờ vui quá hóa buồn, tôi đập cái “rầm” vào bàn, đau đến mức phải nghiến răng.

Từ Cảnh Sơ nghe thấy tiếng mà giật bắn mình, cầm thìa chạy vào phòng, sốt ruột hỏi tôi:

- Điềm Điềm, em sao đấy, đập vào đâu rồi?

Thấy anh vào phòng, tôi lại phấn khích hẳn lên, chạy ào vào lòng anh, sung sướng chia sẻ cho anh nghe tin vui của mình.

- Từ Cảnh Sơ, em nổi rồi, truyện tranh của em nổi rồi!

Anh đớ người ra một lúc rồi ôm chặt tôi vào lòng trong khi vẫn còn đang cầm thìa trong tay.

- Chúc mừng em.

- Điềm Điềm, anh vui quá!

Tôi nổi tiếng thì anh vui cái gì chứ, nhưng chắc là anh đang vui thay tôi~

Dù sao thì vào khắc này đây, hạnh phúc là quan trọng nhất.

Mãi sau tôi mới nhận ra anh đang ôm tôi vào lòng, tay anh còn đang cầm thìa, nom đến là nực cười.

Tôi ngượng ngùng trốn khỏi vòng tay anh.

- Em xin lỗi, tại em vui quá.

Khi nãy tôi thực sự muốn chia sẻ niềm vui của mình với anh, có lẽ vì sống với nhau lâu rồi nên tôi đã quen với sự tồn tại của anh.

Anh nhìn tôi âu yếm rồi hôn lên trán tôi.

- Điềm Điềm, anh cũng rất vui. Cảm ơn em đã sẵn lòng chia sẻ với anh, cảm ơn em đã sẵn lòng đón nhận anh.

Từ Cảnh Sơ vẫn còn muốn nói nồng nàn thêm mấy câu nữa, ai ngờ đồ ăn trong nồi cháy hết cả rồi.

Anh vội vàng chạy ra ngoài cứu vãn món ăn của anh.

Một mình tôi ngồi cười ngây ngô trong phòng, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ngửi mùi khói lan tỏa từ căn bếp mà hạnh phúc vô vàn.

Sau năm năm kể từ ngày bố mẹ rời đi, tôi mới có cảm giác rằng mình đang được sống trong tổ ấm của mình.

Tôi đóng laptop rồi đi ra phòng bếp, nói với chàng trai đang nghiêm túc xào rau rằng:

- Từ Cảnh Sơ, cuối tuần mình về Giang Thành đi, em dẫn anh đi gặp bố mẹ em.

Hết chương 4.
 
Chương 5


16.

Ngày về Giang Thành, Từ Cảnh Sơ còn mặc một bộ comple vô cùng trang trọng.

Tôi hiểu suy nghĩ của anh và cũng thấy rất tuyệt vời khi anh chú trọng đến như thế này.

Về đến Giang Thành, tôi dẫn anh ra mộ của bố mẹ, hai tấm ảnh hiện hữu trên bia mộ khiến tôi bật khóc.

– Bố mẹ, con dẫn Ngôn Ngôn đến thăm bố mẹ đây.

– Anh ấy là Từ Cảnh Sơ, bố của Ngôn Ngôn…

Con trai lanh lợi gọi ông bà ngoại, bàn tay nhỏ bé nắm tay tôi, ngoan ngoãn kề cạnh bên tôi.

– Cô chú, cháu là Từ Cảnh Sơ, cháu xin lỗi vì đến tận bây giờ mới đến gặp cô chú.

– Cô chú yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, sẽ làm cho hai mẹ con được hạnh phúc mỗi ngày. Cô chú cứ yên tâm gửi gắm cho cháu…

Từ Cảnh Sơ nói rất nhiều, tất cả đều là những lời anh hứa với bố mẹ tôi. Tôi ngồi cạnh nghe anh nói mà đôi mắt đỏ hoe, xúc động đến vô cùng.

Khi sắp về, anh nghiêm túc hỏi tôi:

– Điềm Điềm, anh gọi bố mẹ được không em?

Anh nhìn tôi đầy trông mong, tôi nhìn ảnh bố mẹ, nghĩ rằng chắc bố mẹ cũng muốn con rể lắm rồi nhỉ.

– Được.

Tôi đồng ý, bố mẹ thấy tôi lập gia đình thì chắc sẽ vui lắm đây.

Và tôi cũng rất vui khi có Từ Cảnh Sơ trong đời.

Từ Cảnh Sơ như thể ăn phải chất kích thích, anh gọi bố mẹ, giọng cũng lạc hẳn đi.

– Bố mẹ, bọn con đi đây, lần sau nhà con sẽ về thăm bố mẹ.

– Con chào ông bà ạ…

Sau khi rời nghĩa trang, cả ba về thẳng nhà cũ của tôi. Bước vào nhà, nhìn thấy mọi thứ vẫn thân thuộc như vậy khiến mũi tôi lại cay cay.

Rất lâu rồi tôi không về nhà, từ khi bố mẹ qua đời, tôi không dám ở một mình trong căn nhà này.

Nơi nơi đều in dấu hình bóng của bố mẹ, nhìn đâu tôi cũng nhớ về họ, quãng thời gian hạnh phúc ấy khiến tôi đớn đau khôn cùng.

Lâu rồi không về mà nhà cửa vẫn sạch sẽ, chắc ông bà nội hay qua dọn nhà cho tôi.

Bọn tôi vừa đặt vali xuống đất thì có người nhấn chuông.

– Anh họ.

Tôi ra mở cửa, anh họ tôi đang đứng ở ngoài, nhìn tôi với gương mặt xúc động.

– Điềm Điềm, em về thật rồi, nãy anh thấy rèm cửa nhà em bị kéo ra nên anh phải vội qua xem thế nào.

Nhà anh họ ở đối diện nhà tôi.

Anh vừa mới qua thôi mà đã báo hết cho các bác các cô biết, thành ra cả họ đã ngồi chật kín nhà tôi chỉ trong gần một tiếng đồng hồ.

Ngoài con trai được cả nhà tranh nhau ôm ra thì mọi người cũng xúm quanh chàng rể Từ Cảnh Sơ lần đầu về ra mắt, sắp moi hết cả tám đời tổ tiên nhà anh rồi.

Tôi nhìn căn nhà lâu rồi không được đầy ắp tiếng nói cười ồn ã như thế này, kìm lòng chẳng đặng mà bật khóc.

– Bố mẹ, bố mẹ thấy không, con sống rất tốt, con cũng có gia đình của mình, có con của mình rồi.

17.

Đêm đến, sau khi con ngủ, tôi với Từ Cảnh Sơ ngồi trên sofa xem tivi.

Anh ôm tôi vào lòng mãi chẳng buông ra.

Từ ngày “xác thực” thân phận cho anh, cứ động tí là anh sẽ ôm hôn tôi, chẳng biết ngượng là gì.

Theo lời anh nói thì đây gọi là “Phải bù đắp hết những gì bỏ lỡ suốt năm năm qua”.

Cơ mà dựa vào lòng anh thoải mái thật.

– Từ Cảnh Sơ, chọn ngày rồi mình đi đăng kí kết hôn đi, hộ khẩu của Ngôn Ngôn vẫn ở nhà anh họ em, mình đăng kí rồi về chuyển hộ khẩu cho con thôi.

Tôi ra vẻ bình tĩnh để nói với anh chứ thật ra lòng tôi cũng thấp thỏm lắm.

Nhưng thái độ của anh đã khiến tôi an lòng.

Anh sung sướng ôm tôi quay vòng vòng.

– Điềm Điềm, anh yêu em!

– Cuối cùng thì anh cũng được ở bên em rồi, may mà không bỏ lỡ em!

Niềm vui sướng của anh đã lây sang tôi, làm tôi cũng hạnh phúc theo.

– Từ Cảnh Sơ, em yêu anh, cảm ơn anh đã trao cho em một mái ấm.

Vừa nói xong thì anh đã hôn tôi.

Thật may vì mình không bỏ lỡ nhau, có hai bố con bên cạnh, cuộc đời tôi đã quá đỗi đủ đầy.

18. Ngoại truyện: Góc nhìn của nam chính.

Tôi là Từ Cảnh Sơ, bạn đại học của Lục Điềm Điềm.

Khi học cùng lớp với em, giáo viên gọi em đứng lên trả lời câu hỏi, em trả lời sai nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào nói xin lỗi thầy.

Lúc ấy tôi chỉ hỏi tại sao trên đời lại có một cô gái đáng yêu đến như vậy, đúng là người cũng như tên.

Sau ấy, tôi hay đi học hơn, lần nào gặp em, em cũng cười tươi rói khiến người ta quý em vô cùng.

Và rồi, tôi vô tình bị hút vào em, lúc nào cũng tìm em nơi sân trường.

Đến khi nhận ra thì tôi đã rất thích rất thích em rồi.

Tôi định sẽ tỏ tình với em trước khi tốt nghiệp nhưng em bỗng xin nghỉ học hai tháng, tôi hỏi bạn em thì mới biết nhà em có chuyện.

Bố mẹ em gặp tai nạn, tôi rất thương em, rất muốn ôm em vào lòng nhưng tôi lấy tư cách gì để ôm em đây.

Tuy nhiên, nếu tôi biết chuyện xảy ra sau này thì tôi sẽ gan hơn nhiều.

Em quay lại trường nhưng em trầm tính đi nhiều, cũng chẳng còn cười nữa.

Một cô gái thích nói thích cười như em bỗng trở nên thinh lặng như vậy làm tôi đau lòng khôn xiết, muốn làm chút gì đó cho em.

Tôi nhận ra kể từ quay về trường, em thích đi thư viện một mình và ngồi ở đấy rất lâu.

Tôi muốn em được vui hơn nên mỗi ngày sẽ đến thư viện sớm hơn em, viết một câu chuyện cười lên tờ giấy nhớ, chỉ cần em cười là tốt rồi.

Suốt hai tháng, ngày nào tôi cũng viết, ngày nào tôi cũng ngồi sau em.

Thật ra khi ấy, em chỉ cần quay lại thì sẽ nhìn thấy tôi.

Ngày tốt nghiệp, tôi viết cho em mẩu chuyện cười cuối cùng, và em cũng đã mỉm cười.

*

Em có đến buổi liên hoan tốt nghiệp, tôi vui quá nên uống mấy chén liền.

Tôi định đợi đến khi em ra ngoài thì sẽ tỏ tình với em, muốn được bầu bạn cùng em ở chặng đường mai sau.

Nhưng tôi chẳng ngờ em lại làm tôi bất ngờ đến thế.

Tôi thấy em đi vệ sinh thì cũng đi theo, còn cố tình giả say để nói chuyện với em.

Ai dè em lại dẫn tôi đến khách sạn.

Lúc ấy tôi muốn ngăn em lại nhưng em cứ quyến rũ tôi, may mà tôi vẫn kìm nén được.

Song, em bật khóc vì bị tôi từ chối nhiều quá, thế mà tay vẫn còn táy máy đâu đấy. Tôi đành phải đầu hàng khi thấy người con gái mình yêu như thế này.

Trước khi ngủ, tôi ôm em vào lòng, sung sướng nghĩ rằng mình đã có được cả thế giới.

Vậy nhưng tôi không ngờ, khi tôi tỉnh giấc thì em đã trốn đi mất.

Tôi vội vàng đến nhà em thì thấy vườn không nhà trống cả rồi.

Tôi đi hỏi tất cả những bạn quen em, hỏi cả người nhà em nhưng không ai biết em đang ở đâu.

Tôi đứng dưới nhà em cả một tuần nhưng ngôi nhà vẫn chẳng hề sáng đèn.

Năm năm sau, tôi vẫn luôn sống trong hối hận, tại sao đêm đó tôi lại ngủ. Nếu tôi không ngủ thì có lẽ em sẽ không trốn khỏi tôi.

Tôi đi lính năm năm, trong lúc đó cũng nhờ người quen hỏi thăm tin tức của em nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Sau đó tôi xuất ngũ, hợp tác với bạn mở một trung tâm huấn luyện quân sự dành cho thiếu nhi.

Khi ở căn cứ, nhìn thấy Lục Thư Ngôn giống hệt mình khiến người tôi cứng đờ đi, vội vàng đi tìm thông tin của thằng bé.

Vào cái khắc tôi thấy trong hồ sơ ghi mẹ của thằng bé tên là Lục Điềm Điềm, tôi xúc động đến nỗi suýt thì trào nước mắt.

Năm năm trời, cuối cùng tôi cũng tìm được em.

Tôi không đợi được phải gọi ngay cho em. Sau khi ngắt máy, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ muốn được thấy em xuất hiện.

Em bước vào, trông em vẫn như năm năm trước, không hề đổi thay.

Lúc ấy tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, nói cho em biết tôi có rất nhiều điều muốn tâm sự với em nhưng tôi không dám, tôi sợ mình sẽ khiến em hoảng loạn.

Không những vậy, tôi dò xét em vài ba câu thì đã biết ngay Lục Thư Ngôn là con trai tôi khiến tôi càng phấn khích hơn.

Nhưng em không thừa nhận, đã thế còn giả vờ không biết tôi là ai.

Tôi nghĩ cứ từ từ thôi, tôi đã chờ suốt năm năm rồi, không cần phải nôn nóng làm gì.

*

Giờ tan học, tôi gặp lại hai mẹ con, con trai còn khen tôi đẹp trai.

Lời khen đấy đã làm tôi phổng mũi.

Cơ mà khi em lái xe rời đi, tôi bỗng thấy bất an vô cùng.

Tôi lần theo địa chỉ mà em ghi trên hồ sơ, vừa mới đến nhà em thì đã thấy em kéo vali đi rồi.

Em vẫn muốn trốn tránh tôi.

Lúc ấy tôi tức kinh khủng nhưng tôi lại sợ nhiều hơn, sợ mình không tìm được em nữa.

Tôi ép em về nhà, muốn nói chuyện tử tế với em.

Tôi bộc lộ cho em nghe hết thảy con tim mình, nói cho em biết rằng tôi thích em, tôi tìm em năm năm rồi, tôi muốn níu em lại bằng sự chân thành của mình.

Được quá, em thấy tôi không đến để giành con trai với em thì cũng không trốn nữa.

Từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu bước vào cuộc sống của mẹ con em, bắt đầu chăm sóc hai mẹ con hết lòng hết dạ.

Cứ chầm chậm thôi, chỉ cần em ở đây thì một ngày nào đó, tôi sẽ giúp em buông xuống những gai nhọn của mình.

Sau rồi, vào lần đầu tiên em ôm tôi, tôi sướng đến nỗi nấu món gì cũng cháy hết.

Và sau ấy, em dẫn tôi về thăm bố mẹ em, tôi căng thẳng tới mức suýt thì không thắt được cà vạt.

Tôi đã hứa trước bia mộ của bố mẹ em rằng: Cháu sẽ chăm sóc mẹ con em chu toàn, sẽ bảo vệ hai mẹ con cả đời, trao cho hai mẹ con một mái ấm hạnh phúc.

*

Cuối cùng, chúng tôi đã đi đăng kí kết hôn, tôi đã cưới được người con gái tôi yêu suốt những năm tháng đại học, và có cả con trai của mình nữa.

Em mang thai bé thứ hai, lúc về quê tìm thấy một chiếc hộp các tông, em còn niềm nở chạy ra khoe với tôi.

– Từ Cảnh Sơ, anh nhìn hộp giấy note em nhận được hồi năm tư đại học này.

– Ngày nào bạn ấy cũng viết truyện hài cho em rồi dán lên chỗ em ngồi, em nghĩ bạn này thích em đấy.

Tôi nhìn chiếc hộp đựng những mảnh giấy note của em rồi ngẩng lên nhìn em trìu mến.

– Ừ, anh vẫn luôn thích em nhưng em nhận ra muộn quá.

Có lẽ phụ nữ mang thai nên bị ngốc ba năm, lần ấy em vẫn chưa hiểu được rằng tôi đang thừa nhận tôi là người viết những mẩu giấy ấy.

Thành thử tôi có hơi đau lòng.

Nhưng tôi chẳng ngờ, lúc vào phòng sinh thì em mới sực vỡ lẽ, ngạc nhiên thốt lên:

– Từ Cảnh Sơ, thì ra năm đấy anh là người viết truyện cười cho em.

Sau ấy, em sinh được một nàng công chúa, và gia đình tôi đã đủ cả nếp cả tẻ.

Cuối cùng thì tôi cũng đã trao được cho em một mái nhà hạnh phúc.

Hết truyện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom