Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Không Biết Sao Yêu Em

Chương 100


Hiện trường nhất thời xôn xao.

La Tây nhìn thấy ông đến, trợn trắng mắt, xoay người đi vào bên trong, Liêu Trung Nguyên gấp gáp tiến lên, kéo tay vợ mình: “Máy bay hạ cánh muộn.”

La Tây giãy tránh khỏi ông: “Đừng nói dối, không muốn tới thì đừng tới, không ai cầu xin ông.”

Liêu Trung Nguyên túm chặt tay La Tây, người đàn ông hơn sắp sáu mươi tuổi, lần đầu tiên giống theo sát vợ mình như một cậu trai nhỏ, truyền thông tiến lên cười hỏi: “Liêu tiên sinh, chúng tôi còn nghĩ không sẽ không đến tham dự hôn lễ của con trai mình.”

Liêu Trung Nguyên nhìn hai người đứng trên sân khấu: “Sao thế được, tôi cũng chỉ có một cậu con trai duy nhất này.”

Trong cuộc đấu tranh nổi loạn mà ông khởi xưởng, ông đã thua rồi, thua không còn manh giáp.

Các phương tiện truyền thông vừa nghe thấy đều cười rộ lên, cho dù trong lòng bọn họ cũng biết Liêu Trung Nguyên vốn không muốn đến, nhưng thân phận người ta bọn họ không thể trêu vào, ông ấy nói đến thì coi như là đến vậy.

MC lập tức điều tiết hiện trường: “Aiz, ba đến muộn một chút, mọi người kính ba ba một ly nào!”

“Được! Được đó!” – Mọi người nhiệt tình hưởng ứng.

La Tây không để ý đến ông, chỉ khoanh tay ôm ngực.

Liêu Trung Nguyên hỏi bà: “Ba mẹ Đồng Kỳ có ở đây không?”

La Tây cười lạnh: “Để làm gì?”

Liêu Trung Nguyên: “Chào hỏi người ta một tiếng.”

“Không cần đâu, người ta cũng không muốn nhìn thấy ông đâu.”

Liêu Trung Nguyên: “…….”

MC tiếp tục.

Đồng Kỳ quay đầu nhìn Liêu Trung Nguyên, tầm mắt Liêu Trung Nguyên cũng đang nhìn cô, Đồng Kỳ cười với ông một cái, ông hơi sửng sờ nhưng không lên tiếng.

Theo con đường ánh sáng dài tăm tắp, Liêu Thành Xuyên bước về phía Đồng Kỳ.

Quỳ xuống nắm tay Đồng Kỳ, lúc cô được trao cho anh, anh dịu dàng nói: “Ba, cám ơn ba đã đem Đồng Kỳ giao cho con. Con sẽ bảo vệ nửa đời sau của cô ấy, cho cô áy một tương lai đẹp nhất, con sẽ vì cô ấy che nắng che mưa, khiến giấc mơ của cô ấy trở thành hiện thức, cho cô ấy một ngôi nhà.”

Ngôn từ đơn giản.

Nhưng từng câu từng chữ đều cảm động lòng người.

Đồng Khải Lập không kềm được xúc động, ông gật đầu, yên tĩnh mà buông tay, vỗ nhẹ lên cánh tay anh, tỏ vẻ tín nhiệm.

Trên sân khấu MC cười nói: “Luôn nói tình thương của cha như núi, tuy là ba cô dâu không nói lời nào nhưng có thể nhìn ra tình yêu của ông dành cho con gái mình, cũng nhìn thấy sự tín nhiệm đối với con rể. Mọi người cùng cho một tràng pháo tay vì tình yêu và sự tín nhiệm của ông nào.”

“Bốp bốp bốp—” – Trong phút chốc tiếng vỗ tay vang lên.

Liêu Thành Xuyên hôn lên mu bàn tay Đồng Kỳ, đứng dậy, dắt tay cô đi lên sân khấu.

Tiếp sau đó thì là La Tây đi lên.

Nhìn đến Liêu Trung Nguyên, nhân viên tổ chức hơi chần chừ nhưng cũng không mời ông, chỉ nói với La Tây: “Bà La, mời bà đi theo tôi.”

La Tây mỉm cười đi theo.

Liêu Trung Nguyên cũng vội vàng đuổi theo.

Nhân viên tổ chức nhìn Liêu Trung Nguyên một cái, La Tây nói: “Không sao, đây là bố của chú rể.”

Nhân viên tổ chức: “Ồ ồ, tôi cứ nghĩ chú rể là gia đình đơn thân.”

Liêu Trung Nguyên nhất thời đen mặt.

La Tây nghiêng đầu cười cười.

Trao nhẫn, hôn môi, khui champagne, cảnh tượng rất náo nhiệt. MC tươi cười bảo cô dâu ném hoa cưới, hoa cưới bay đi rơi thẳng vào lòng Lưu Tử Đồng.

Sau đó ba mẹ hai bên đi lên sân khấu nói lời chúc phúc với cô dâu chú rể.

Tiêu Ngọc Mai với Đồng Khải Lập thật sự không biết phải nói gì, hai người hai ba lời đã nói xong phần của mình, dưới sân khấu vang lên một mảnh tiếng vỗ tay.  Đồng Khải Lập ngượng ngùng đưa micro lại cho MC, MC nhận micro tiếp lời, đưa sang cho La Tây cười nói: “Mời mẹ của chú rể.”

La Tây nhận micro, một giây trước vẫn còn tốt đẹp, một giây sau nước mắt liền rơi xuống, rất bất ngờ không hề báo trước.

Tất cả mọi người ở đó đều sửng sờ.

La Tây tiến lên, ôm lấy Liêu Thành Xuyên, nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi con.”

Liêu Thành Xuyên vươn tay ôm bà: “Con không sao.”

La Tây lại càng khóc dữ dội hơn: “Sự phản bội lúc đầu của mẹ có phải đã làm con vô cùng khó chịu không? Thực ra ba con cũng là một người rất đáng thương, ông ấy đã sửa đổi tài sản, tự ông ấy muốn ra đi tay trắng đem hết toàn bộ tài sản đều chuyển sang cho con, cho mẹ. Một người ông ấy cũng không mang theo, ông ấy thậm chí còn mua một phần bảo hiểm giá trị khổng lồ, người thụ hưởng là con. Những năm nay, ông ấy từng bước từng bước nhìn thấy sản nghiệp của ông nội con càng ngày càng xuống dốc. Thời đại biến hóa quá nhanh, cho dù là với thân phận địa vị của ba con, ông ấy cũng sợ sau này ngộ nhỡ con bị thời đài này đào thải cho nên mới một mực yêu cầu con tìm một cô gái có gia sản tốt.”

Trước giờ Liêu Thành Xuyên dều không biết ba mình làm những việc như vậy, anh ngẩng đầu nhin về phía Liêu Trung Nguyên.

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên rất khó coi, ông chưa từng nghĩ tới vợ mình lại đem tất cả sự chật vật nỗi lo của mình ra, phơi bày trước mặt mọi người. Ông kéo vợ mình, cắn răng nói: “Bà đang nói gì vậy? Ai bảo bà nói cái này?”

La Tây vất tay ông ra, nói: “Ông làm được mà không tôi nói à?”

Cả đời Liêu Trung Nguyên đứng quá cao, chuyện gì cũng làm theo ý mình. Bên dưới mặt bàn kia là sự yếu đuối mà ông giấu bấy lâu, nêu không phải vì hôn lễ này của Liêu Thành Xuyên, ông vốn sẽ không bị phơi bày, ông cầm micro qua, đối diện với giới truyền thông: “Đến bây giờ tôi vẫn không đồng ý Liêu Thành Xuyên cưới một người vợ có gia cảnh bình thường. Tôi vẫn ủng hộ môn đăng hộ đối. Môn đăng hộ đối mới có thể giữ vững được cả hai gia đình, nhưng con trai tôi có quá nhiều suy nghĩ, nó muốn cưới Đồng Kỳ, tôi phản đối cũng vô dụng. Cái tôi muốn nói không phải Đồng Kỳ, mà là môn đăng hộ đối.”

Một câu nói thật sự làm người ta mở mang tầm mắt.

Giới truyền thông đưa tin trực tiếp, quần chúng ăn dưa ngồi trước màn hình dốc sức bình luận: Tam quan bất chính. Tam quan có vấn đề.

Nhưng mà ông là một người ba, bản thân muốn tay trắng rời đi lại làm cho người khác không khỏi thổn thức một trận.

Đây là một người đàn ông rất mâu thuẫn.

Vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng đối với Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ mà nói lại không để trong lòng, hai người đã kết hôn, Liêu Trung Nguyên không thể cản trở họ được nữa, không thể.

Chỉ có La Tây bên cạnh Liêu Trung Nguyên, thật lòng cảm thấy người chồng này của mình thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Dù có một bản nhạc đệm nho nhỏ xen vào giữa.

Nhưng hôn lễ vẫn kết thúc viên mãn.

Mà rất nhanh, Đồng Kỳ đã nhận được quà cưới của Liêu Trung Nguyên, cổ phần của một tập đoàn khách sạn trong top năm trăm. Cổ phần này Liêu Trung Nguyên đã nắm giữ trong tay rất nhiều năm.

Kể từ sau đám cưới ngày hôm đó, cô chưa gặp lại Liêu Trung Nguyên lần nào, La Tây vẫn ở căn nhà kế bên, chăm sóc Đồng Kỳ đang mang thai.

Đương nhiên Tiêu Ngọc Mai cũng ở lại nhưng ở quê có hai người già cần chăm sóc, bà chỉ có thể quay về.

Cuối tháng tư, khách sạn Cẩm Lý khai trương.

Mới sáng sớm, Đồng Kỳ đã bị chuông báo thức gọi tỉnh, gương mặt mơ màng, Liêu Thành Xuyên hầu hạ cô xuống giường, Đồng Kỳ dụi mắt, anh nắm tay cô kéo xuống: “Đừng dụi, anh lấy nước lau cho em.”

Đồng Kỳ nói: “Buồn ngủ quá.”

Liêu Thành Xuyên dắt cô: “Đi rửa mặt nào.”

“Ừm.”

La Tây ở bên ngoài gọi vào: “Thức dậy chưa? Hôm nay không phải khai trương khách sạn sao?”

Liêu Thành Xuyên trả lời: “Dậy rồi dậy rồi.”

Hai người rửa mặt xong, Đồng Kỳ vươn vai, Liêu Thành Xuyên ôm ôm cô ước lượng: “Em lại nặng hơn rồi.”

Đồng Kỳ chỉ bụng mình: “Có em bé mà, có thể không nặng hả. Hơn nữa, gần đây mẹ cho em ăn đồ bổ, đến mức em sắp không được rồi, sắp có hai cái cằm luôn này.”

Cô chỉ cằm của mình.

Liêu Thành Xuyên nâng cằm cô lên xem xét: “Có đâu, vẫn còn rất nhọn.”

“Anh mù hả.”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Mù mà còn nhìn thấy em sao?” – Anh cúi đầu hôn cô một cái, môi ướt át, Đồng Kỳ ngửa đầu, vươn đầu lưỡi ra chạm vào anh.

Chưa chạm được hai cái, Đồng Kỳ hơi nóng, cô cọ lên lồng ngực anh: “Chồng af~, chúng ta không thể sao?”

Anh sửng sốt: “Không thể cái gì?”

Cô vẽ vời lên chiếc cổ thọn dài của anh: “Anh nói xem?”

Liêu Thành Xuyên kéo cô ra: “Không được, sinh xong rồi nói.”

Đồng Kỳ rờ bụng: “Còn bao lâu nữa ~~ “

Không biết người khác có như thế không, nhưng cô mang thai ngược lại nhu cầu tình dục càng lớn. Cứ hễ Liêu Thành Xuyên vừa đến gần, cô liền nóng. Ở nhà thấy anh mặc sáo sơ mi trắng liền muốn, thỉnh thoát anh mặc áo thun rộng rãi, lúc cầm đồ thắt lưng gầy gò lộ ra, cô liền muốn sờ sờ một chút.

Cô đã trở thành sắc nữ quấy rối.

Liêu Thành Xuyên bị cô trêu chọc đến nỗi phải thường xuyên vào toalet tự giải quyết.

Dưới sự thúc giục ở bên ngoài của La Tây, hai người từ trong phòng đi ra ăn sáng. Hôm nay al Tây cũng mặc một bộ sườn xám, ĐỒng Kỳ uống xong sữa bò hỏi: “Mẹ, mẹ cũng muốn ra ngoài sao?”

La Tây trừng mắt với cô: “Khách sạn của con khai trương mẹ cũng phải tới cỗ vũ chứ.”

Đồng Kỳ: “Vâng vâng.”

Ăn xong bữa sáng, ba người đi ra cửa, đến công ty.

Bọn họ đã đến khá sớm nhưng nhân viên công ty còn sớm hơn, giới truyền thông cũng vậy, Triệu Hoa đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.

Lễ khai trương mà, hôm nay khách sạn đồng loạt giảm giá, chỉ cần bỏ ra mười tám tệ là có thể ăn một bữa buffet miễn phí.

Hoạt động này đã tuyên truyền từ cuối năm, Trương Hoài Viễn, Nhạc Lẫm, một số khách hàng của Đồng Kỳ, còn có bạn bè Lưu Tử Đồng giới thiệu đến, mấy người Đồng Mạn Vu Hân đều đến tham gia, Liêu Thành Xuyên bên này càng không cần nói, mấy vị đại nhân vật Tang Dương và Orsay cũng đến tham gia cắt băng khánh thành.

Từ sáng sớm con đường này đã bị người xe chen chúc, đất chật như nêm, may là có hai tầng hầm đỗ xe, có thể chứa rất nhiều xe, rộn ràng náo nhiệt.

Lễ cắt băng khánh thành vô cùng vui vẻ.

Không ít người nể mặt Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ còn dẫn theo bạn bè của mình đến, trực tiếp dập đặt phòng cho tối nay.

Không đến một giờ, tỷ lệ đặt phòng đã đạt 70%.

Mà người bị đả kích nhất đương nhiên là khách sạn trung tâm Danh Đô. Từ lúc sáng sớm cắt băng khánh thành bắt đầu, trước kia xe đều chạy về hướng khách sạn trung tâm Danh Đô thì lúc này, toàn bộ đều chạy đến con đường rộng lớn đằng sau, sau đó rẽ vào khách sạn Cẩm Lý.

Thực ra trong khoảng thời gian này, Hà Lương Nguyệt bên này cũng đang chuẩn bị hoạt động, nhưng sức kêu gọi của cô ta không đủ, có rất nhiều khách hàng chỉ trong nháy mắt đều chạy qua ủng hộ Đồng Kỳ.

Trợ lý đi theo Hà Lương Nguyệt vội vàng xuống lầu, đang đi về phía cửa liền nhìn thấy thương nhân hàng đầu trong ngành khách sạn đi vào khách sạn, Hà Lương Nguyệt thấy thế lập tức nở nụ cười tiến lên, nhưng mà đến gần lại nghe thấy đối phương nói: “Lão Liêu à! Khách sạn của con dâu ông ở đâu vậy? Tôi nói ông biết, mấy hôm nay tôi đến thành phố S một khoảng thời gian nên muốn đến ủng hộ con dâu ông một chút, hình như tôi đi nhầm khách sạn mất rồi.”

Nói xong, vị thương nhân đó nhìn quầy lễ tân một cái rồi trực tiếp xoay người đi thẳng ra ngoài.

Hà Lương Nguyệt làm sao nhịn được, cô biết người này, đã từng gặp qua vài lần nê vội vàng đi qua đó, chặn đối phương lại: “Lưu tiên sinh!”

Lưu Chúc dừng lại, nhìn cô ta một lượt: “Sao vậy? Hà tiểu thư sao?”

“Ây, là tôi, không ngờ ông vẫn còn nhớ tôi. Ông đến đây để mở hội nghị sao? Lên lầu đi, tôi sẽ chuẩn bị cho ông một căn phòng thoải mái.”

Lưu Chúc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có chỗ đi rồi.”

Nói xong chân dài của ông ấy bước lên, đi thẳng ra ngoài, Hà Lương Nguyệt đi theo giữ lại vài làn nhưng Lưu Chúc kiên trì muốn đến khách sạn của Đồng Kỳ.

Hà Lương Nguyệt ngăn không nổi, đứng ngoài cửa trơ mắt nhìn Lưu Chúc đi về phía con đường phía sau.

Trợ ý ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng gọi: “Giám đốc Hà?”

Sắc mặt hà Lương Nguyệt tái xanh, khé quát: “Cút đi!”

Trợ lý bị dọa giật mình.

Cô ấy lập tức rời khỏi, nhưng bị Hà Lương Nguyệt gọi giật ngược lại: “Khoan đã!”

Trợ lý bất đắc dĩ chỉ có thể ngừng lại, Hà Lương Nguyệt đen mặt hỏi: “Tỷ lệ đặt phòng hôm nay của chúng ta thế nào?”

“Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng buổi sáng chỉ có một khách đặt phòng.”

Lời còn chưa kịp nói xong, điện thoại của cô ta vang lên, trợ lý nhận điện, Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm cô ta, sau khi cúp máy run run rẩy rẩy nói: “Giám đốc Hà, vị khách đặt phòng duy nhất kia, muốn hủy phòng.”

- -----oOo------
 
Chương 101


Vào ngày khai trương, bên Đồng Kỳ đỏ rực khắp nơi, đặc biệt là bữa tiệc buffet làm cho những khách hàng lưu luyến không quên, rất nhiều người hỏi: “Đồng Tổng, đầu bếp cô mời đến là ai vậy? Nấu ăn thật sự quá ngon.”

Đồng Kỳ đáp: “Đương nhiên là mời đầu bếp nổi tiếng.”

“Vị nào?”

Đồng Kỳ đọc một cái tên.

Người nọ rất kinh ngạt: “Chắc là đắt lắm.”

Đồng Kỳ cười cười: “Đúng vậy, rất đắt.”

Lần đầu tư này là cô nhưng mà cũng bởi vì có quan hệ của Liêu Thành Xuyên, đối phương mới chịu đến khách sạn giúp đỡ, ký hợp đồng hai năm, hơn nữa đã bàn bạc xong, đợi khi ông ấy chỉ bảo đồ đệ, đến khi đồ đệ của mình có thể đến kế nhiệm hợp đồng này thay ông ấy. Việc này cũng chỉ có mối quan hệ mới làm được như vậy, Đồng Kỳ với vị bếp trưởng kia nhịp nhàng hợp tác.

Với lại phục vụ của khách sạn các thứ tất cả đều được làm đến chuyên nghiệp nghiệp nhất.

Hoạt động trong nửa tháng liên tiếp, tỷ lệ đặt phòng của khách sạn đạt được 90%, thỉnh thoảng có thể hết phòng.

Có thể thấy, tỷ lệ đặt phòng ở khách sạn của Đồng Kỳ cao như vậy, đối với  việc kinh doanh của những khách sạn khác, đặt biệt là khách sạn trung tâm đã sinh ra bao nhiêu đả kích.

Trong khoảng thời gian mười ngày hơn này, gần như là tụt đến số âm.

Nhưng khách sạn trung tâm là khách sạn lâu đời, vị trí thuận lợi. Trước mắt mà nói có thể lại cứu vãn lại được, nhưng mà khách sạn ven biển thì không thể.

Đồng Kỳ thương lượng với Liêu Thành Xuyên một chút lập tức chuẩn bị thu mua.

Sau khi thương lượng xong, Đồng Kỳ dẫn theo Triệu Hoa, Liêu Thành Xuyên nhất định phải đi theo, trước sau bảo vệ người vợ mang thai được mười tám tuần này của mình đến tổng bộ Danh Đô ở thành phố B bàn chuyên thu mua.

Vừa đi vào, liền nhìn tháy Hà Lương Nguyệt sắt mặt tái nhợt đi ra, bốn người đối mắt nhìn nhau,Hà Lương Nguyệt lần đầu tiên không còn vẻ xinh đẹp tao nhã khi đứng trước mặt Đồng Kỳ nữa.

Hai người nhìn nhau, aitoots ai kém nhìn một cái là có thể nhận ra.

Đồng Kỳ không chủ động trêu vào Hà Lương Nguyện, mà nắm tay Liêu Thành Xuyên nói: “Đi thôi.”

Liêu Thành Xuyên thản nhiên theo cô, người đàn ông cao lớn bảo vệ cho người phụ nữ, Triệu Hoa ôm văn kiện đi theo phía sau, cùng nhau đi vào phòng hội nghị.

Đi một úc mới nghe thấy một số tin đồn bát quái.

Rất nhỏ, nhưng nghe rất rõ.

“Hình như vừa rồi Hà Lương Nguyệt quyến rũ Khâu Tổng đúng không?”

“Ay đô, rất giống đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Khâu Tổng trầm xuống đẩy cô ta ra.”

“Mẹ kiếp, may là hôm nay Triệu Tổng đi công tác rồi.”

“Mẹ ơi, đúng là chết không đổi tính.”

Thảo nào khi nãy cô ta chật vậy như vậy.

Trước khi vào cửa, Triệu Hoa kéo Đồng Kỳ nói: “Lúc trước cô ta còn nói là cô hại.”

Đồng Kỳ giật mình: “Cô ta nói khi nào?”

Triệu Hoa cười cười, không trả lời, đẩy cô: “Vào thôi vào thôi.”

Đồng Kỳ chỉ đành đi vào.

Mà Triệu Hoa lại nhìn thoáng qua đằng sau, một người muốn chọn con đường thế nào, ngoại trừ tình thế bắt buộc, thì chỉ còn tâm tính của mình. Tâm tính của bạn là thứ khiến bạn chọn con đường đó, không có bất kì liên hệ gì đến người khác.

Khâu Tổng đang cầm cà phê đứng cạnh ghế, nhìn thấy Đồng Kỳ tiến vào, ánh mắt lóe lên một chút tiếc nuối, cũng có một chút hối hận.

Khâu Tổng cười đưa tay: “Ngồi đi.”

Ba người ngồi xuống ba cái ghế trước mặt.

Khâu Tổng bắt tay với Liêu Thành Xuyên: “Nghe danh đã lâu, Liêu Tổng.”

Sắc mặt Liêu Thành Xuyên lạnh nhạt gật đầu.

Triệu Hoa lấy văn kiện đặt trước mặt Khâu Tổng: “Ngày xem thử.”

Nhưng hình như Khâu Tổng không muốn lập tức bàn chuyện làm ăn, chỉ nhìn Đồng Kỳ nói: “Được mấy tháng rồi? Cái bụng ấy?”

Đồng Kỳ sững sốt một chốt, nghĩ muốn trả lời.

Liêu Thành Xuyên lại trầm giọng nói: “Hơn bốn tháng rồi.”

“Dáng người Đồng Kỳ tốt, hơn bốn tháng cũng không thấy rõ lắm.”

Khâu Tổng cười nói.

Khâu Tổng uống một ngụm cà phê, sau đó đặt ly cối xuống, nói: “Đồng Kỳ, cô có biết đời này chuyện ngu xuẩn nhất tôi từng làm gì không?”

Đồng Kỳ cười cười: “Tôi với Khâu Tổng cũng không thân cho lắm, đương nhiên sẽ không biết.”

Khâu Tổng dường như thở dài nói: “Chính là để cô đi, thật đó, phong thủy xoay chuyển, hôm nay tôi sẽ chắp tay đưa khách sạn này cho cô.”

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Ngài sẽ không hối hận đâu.”

Khâu Tổng xua tay, sau đó đối diện với Liêu Thành Xuyên, ông nói: “Liêu Tổng, chúng ta có rất nhiều hạng mục có thể hợp tá, hôm nay tôi bắt cây cầu này cho Đồng Kỳ, hy vọng sau này lúc chúng ta hợp tác, anh cũng đừng từ chối tôi.”

Trên thực tế mấy năm nay, Khâu Tổng đã đầu tư vào rất nhiều ngành nghề, cho nên không quá chú ý đến Danh Đô này.

Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt: “Chuyện sau này để sau này hẵng nói.”

Vì vậy, bốn nguwiof chính thức nói vào chuyện chính.

Một giờ trôi qua, ba người rời khỏi phòng hội nghị. Chuyện này cũng không thể bàn xong chỉ trong một lần, nhưng ý tứ của Khâu Tổng đương nhiên là sẽ tận lực đem khách sạn này cho Đồng Kỳ, còn cần tranh thủ sao.

Nhưng Liêu Thành Xuyên có lòng tin, cho nên cũng không hề lo lắng.

Đến thang máy, cửa mở ra, Triệu Tòng Lộ từ bên trong đi ra, vẻ mặt lo lắng. Sau khi đi ra nhìn thấy Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ, đặc biệt là Đồng Kỳ, trên mặt ông ta lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, tiến lên muốn cầm tay Đồng Kỳ bị Liêu Thành Xuyên chặn lại, gương mặt anh trầm xuống vài phần, ôm Đồng Kỳ trực tiếp lướt qua Triệu Tòng Lộ, một ánh mắt cũng không nhìn.

Bàn tay ngượng ngùng giơ ra giữa không trung của ông ta ngượng ngùng run rẩy, thu tay lại, quay lại gọi: “Liêu Tổng!”

Liêu Thành Xuyên bảo Triệu Hoa đóng cửa thang máy.

Cửa thang máy đóng lại trước mặt Triệu Tòng Lộ, vẻ mặt ông ta ngượng ngùng nhìn cửa thang.

Nếu như lúc đầu ông ta không bị ma xui quỷ ám nảy sinh lòng dạ xấu xa với Hà Lương Nguyệt, ông ta đã không quấy đục nước ở cái thành phố S này. Đàn bà các cô đấu thì cứ đấu đi, không có quan hệ gì với ông ta cả, ông ta cũng sẽ không ngượng ngùng như hiện tại.

Rời khỏi tổng bộ Danh Đô, Liêu Thành Xuyên bảo Triệu Hoa tự gọi xe về khách sạn, anh muốn đưa Đồng Kỳ ra ngoài một chút. Hai người vừa tiễn Triệu Hoa lên xe, một chiếc Lincoln màu đen liền dừng lại trước mặt hai người, tài xế xuống xe cung kính gọi một tiếng: “Thành Xuyên, tiên sinh mời hai người đến nhà ở.”

Lieu Thành Xuyên phản ứng lại đầu tiêni: “Không cần, chúng tôi có chỗ ở.”

Tài xế mở cửa xe ra: “Thành Xuyên, tiên sinh không ở nhà, ông ấy chỉ dặn dò bảo hai người về nhà ở cho thoải mái một chút.”

Liêu Thành Xuyên từ chối: “Bên ngoài cũng thoải mái, tôi có nhà ở thành phố B.”

Gương mặt tài xế khó xử.

Liêu Thành Xuyên ôm Đồng Kỳ, đi về phía xe của mình.

Đồng Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua tài xế bên cạnh xe, rất tủi thân.

Lòng cô mềm đi, cô túm tay áo Liêu Thành Xuyên lại.

Liêu Thành Xuyên dừng lại: “Vợ à~?”

Đồng Kỳ: “Hay chúng ta đi vậy? Ở một đêm thôi.”

Liêu Thành Xuyên im lặng.

Cô nắm tay áo anh lắc lắc: “Được không? Chồng ơi, chúng ta chỉ ở một đêm thôi, em cũng muốn xem nơi anh sống trước kia thế nào.”

“Anh cũng không ở đó, chỉ có mấy năm đại học thôi.” – Liêu Thành Xuyên bị cô làm nũng như vậy, trái tim đã hóa thành nước, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn.

Đồng Kỳ trợn mắt: “Vậy cũng từng ở mà, em muốn đi xem thử.”

“Đi hay không!” – Cô kéo anh, Liêu Thành Xuyên cười khẽ, đột nhiên nói: “Gọi một tiếng baba đi—”

“Anh cút đi!” – Đồng Kỳ nhéo tai anh, kéo anh xuống, Liêu Thành Xuyên ai ôi một tiếng, cúi người xuống, nở nụ cười: “Đối xử với chồng mình vậy đó hả?”

“Không thì sao? Em cũng làm nũng cũng tỏ vẻ dễ thương rồi đó thôi.”

“Được được, đi đi đi.” – Anh nghiêng đầu hôn lên khóe moi cô, ôm eo cô đi về phía chiếc Lincoln.

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, tận tâm đóng cửa lại cho họ, sau đó lên ghế lái xe, chạy về khu biệt thự.

Thành phố B tấc đất tấc vàng, trên bản đều đã mở rộng xong. Nếu năm xưa mua còn có thể mua một căn lớn chút, nhưng năm nay mua mà nói, đến cả một phòng một sảnh cũng không mua nổi.

Xe tiến vào khu biệt thự yên tĩnh, rất nhanh dừng lại trước cổng một căn biệt thự cổ kính.

Trên tường còn treo một cái đồng hồ.

Bởi vì sắc trời rất tối, Đồng Kỳ cũng không nhìn rõ lắm, Liêu Thành Xuyên nắm tay cô xuống xe, tài xế giúp hai người xách hành lý xuống.

Liêu Thành Xuyên nói: “Ba anh thích nhất là những nơi như vầy, nhìn vào rất trang nghiêm.”

Đồng Kỳ gật đầu, Liêu Thành Xuyên nắm tay, dắt cô vào, cửa đã mở sẵn, một người bảo mẫu cung kính gọi: “Thành Xuyên, Đồng Kỳ, mời vào.”

Trong nhà đều là gỗ thật, đúng là rất trang nghiêm, hơn nữa diện tích rất to, cũng có cảm giác rất trống trải.

Bảo mẫu thấy hai người đã đi vào, lập tức dặn dò chuẩn bị thức ăn.

Liêu Thành Xuyên dắt Đồng Kỳ lên lầu tham quan, trên lầu cũng toàn là gỗ thật, đẩy cửa vào căn phòng Liêu Thành Xuyên ở lúc học đại học.

Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là một cái cửa sổ sát đất rất lớn nhìn vào trông cũng không quá trang trọng như vậy nữa.

Đồng Kỳ nhìn mấy tấm ảnh trong phòng, đều là hình lúc anh học đại học. Anh không thích nhìn vào ống kính, mà lại thích nằm trên ghế, anh còn đội mũ, tay kẹp điếu thuốc, Đồng Kỳ chỉ vào tấm ảnh kia: “Lúc học đại học anh cũng hút thuốc—”

Liêu Thành Xuyên ôm cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Lúc đó mới vừa lấy được một hạng mục, cùng với một người hướng dẫn lấy được. Thầy ấy lấy một điêu thuốc cho anh nên anh liền hút một chút.”

Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Lợi hại, ngón tay đẹp thế này.”

Cô lập tức cầm tay anh lên xòa ra trước mặt nghịch chúng.

Ngón tay anh đều rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, không thô, nhưng cầm lên rất ấm áp.

Vẻ mặt Liêu Thành Xuyên dịu dàng, nhìn cô nghịch tay mình, lúc buông ra vừa vặn là gác lên bụng cô, bụng cô hơi nhô nhô lên, không tính là to nhưng cũng đã có hình vòng cung.

Anh nói: “Nếu là con gái thì gọi Liêu Nhã được không?”

Đồng Kỳ bất lực: “Sao anh biết là con gái?”

“Chính là anh muốn một bé gái.”

“Vậy nếu như là con trai thì sao?”

“Là con trai thì gọi Liêu Khanh.”

“Anh đặt hai cái tên này có ngụ ý gì không?”

“Nhã chính là tao nhã, anh muốn con gái chúng ta có cuộc sống ưu nhã xinh đẹp. Về phần Khanh chỉ là nghe thuận tai thôi.”

Đồng Kỳ: “……Anh cũng quá tùy tiện rồi.”

Anh cúi đầu nở nụ cười.

Đem cô xoay người lại, đè lên tủ hôn cô.

Đồng Kỳ bị anh hôn đến có cảm giác, tay sờ loạn trên người anh, anh cười cười kéo tay cô ra khỏi quần áo mình: “Em có thể nào rụt rè hơn chút được không?”

Môi Đồng Kỳ bị anh hôn đến đỏ bừng, cô nhướng mày: “Em cũng muốn mà có điều nhịn không nổi.”

Liêu Thành Xuyên lại hôn cô lần nữa, sau đó theo cần cổ cô hôn dần xuống, kéo quần áo cô và cắn cắn cô.

Mặt mày Đồng Kỳ mơ mơ màng màng, rên rỉ thành tiếng.

Cô rất muốn!

Cô thật sự là một phụ nữ mang thai rất sắc mà.

Ham muốn mỗi ngày cũng không đủ.

- -----oOo------
 
Chương 102


Lăn qua lăn lại trong phòng một lát, bảo mẫu lên gọi hai người ăn cơm vì thế hai người xuống lầu. Biệt thự to lớn thật sự rất lạnh lẽo, ngoài bảo mẫu chỉ có tài xế, mà người tài xế này cũng không thường xuyên ở đây, ông ấy có gia đình của mình. Vốn dĩ bảo mẫu cũng không ở lại đây nhưng bởi vì Liêu Trung Nguyên dặn dò nên bà mới đến ở vài ngày, chủ yếu là vì để chawmsosc Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên.

Ăn cơm xong, Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên lại lên lầu trở về phòng, bởi vì sự gián đoạn ban nãy nên vẫn còn vài tấm ảnh chưa xem.

Đồng Kỳ tiếp tục xem chúng.

Nhìn thấy một tấm Liêu Thành Xuyên ngồi trên ban công, tay cầm một quyển album ảnh, khoảnh khắc ánh sáng chiếu lên gương mặt anh đó giống với dáng vẻ mà lần đầu tiên Đồng Kỳ nhìn thấy anh trong phòng đa phương tiện, Đồng Kỳ đứng trước tấm ảnh, rất lâu không di chuyển.

Liêu Thành Xuyên ôm cô, hỏi: “Sao vậy?”

Đồng Kỳ đột nhiên lấy lại tinh thần, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó hồi tưởng lại dáng vẻ lúc đầu của anh, tay đặt phía trước, giả vờ như đó là một chiếc máy tính, rồi tự mình chép miệng tạo ra âm thanh tích tích tích tích—

Liêu Thành Xuyê thấy vợ mình bắt chước đáng yêu như vậy nhịn không được mà cười khẽ.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, cười nói: “Sau đó nữa thì sao?”

Đồng Kỳ buông tay: “Sau đó em lại gần anh, anh thì đột nhiên cầm điện thoại nghe máy, nên em bỏ chạy.”

Liêu Thành Xuyên cười kéo eo cô thẳng dậy: “Ngồi đàng hoàng, đừng cong cong vẹo vẹo.”

Bây giờ Đồng Kỳ đã mang thai, đương nhiên sẽ không thể cong bụng vì thể cô ngồi thẳng lại, duỗi chân ra, Liêu Thành Xuyên cúi đầu, hôn lên vành tai cô: “Chúng ta là duyên trời định.”

Đồng Kỳ cười: “Uầy, nếu em không sống ở cách vách nhà anh, anh còn để em vào mắt chắc?”

Liêu Thành Xuyên lắc đầu: “Em sai rồi, trong khoảnh khắc rời khỏi tiệm cà phê anh đã để mắt tới em.”

“Phải không?”

“Phải.”

Đồng Kỳ nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy một tấm ảnh khác. Cô lấy khung ảnh đó qua, chăm chú nhìn người đàn ông trong đó, anh vẫn làm ổ trên ghế, ngón tay đè bàn phím mà trên bả vai anh—Đồng Kỳ siết chặt ánh mắt một hồi, ngón tay chỉ vào nửa bàn tay trắng nón phía trên: “Đây là ai?”

Đõ rõ ràng là tay con gái.

Liêu Thành Xuyên nhìn một lát: “Không nhớ nữa.”

Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Mỹ nữ đứng sau lưng anh mà anh không nhớ?”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Thật sự không nhớ mà, con gái theo đuổi anh rất nhiều.”

“Ai cho anh niềm tin này vậy?”

“Em đó.” – Anh cào nhẹ lên chiếc mũi cô: “Không phải em yêu thầm anh từ mười một năm trước sao—”

“Chẹp, hói hận rồi.”

“Không được hối hận.”

Đêm nay, bởi vì ở một nơi xa lạ, Đồng Kỳ ngủ không ngon lắm làm Liêu Thành Xuyên đau lòng, cô nhúc nhích một chút anh liền tỉnh lại một lần, sợ cô nửa đêm tình giấc nên anh ngủ cũng không sâu.

Lần này đến thành phố B, chủ yếu là để bàn chuyện khách sạn ven biển, ở lại thêm một ngày cũng tốn bao nhiêu thời gian.

Ngày hôm sau thức dậy, Đồng Kỳ xoa bụng, Liêu Thành Xuyên ngồi dậy hỏi cô: “Sao vậy?

Đồng Kỳ nói: “Tối qua trằn trọc, có hói khó chịu.”

Anh lập tức chạm lên bụng cô, vuốt ve, cảm xúc của chiếc bụng tròn tròn rất kì diệu, Đồng Kỳ hít sâu mọt hơi, mới ngã lên vai anh: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Thật sự đỡ hơn nhiều sao?”

“Ừm.”

Đồng Kỳ muốn xuống giường.

Liêu Thành Xuyên lập tức đỡ cô xuống, cẩn thận bảo vệ cô.

Rửa mặt xong, hai người xuống lầu. Tối qua nhìn biệt thự toàn là gỗ nên có chút cảm giác nặng nề, hôm nay trời sáng, cảm giác đó cũng bớt đi nhiều.

Xuống dưới là, hai người hơi thoáng dừng lại.

Trên sofa, có một người đàn ông đang ngồi, dáng vẻ  tám phần giống với Liêu Thành Xuyên, rteen tay ông ấy kẹp một điếu xì gà.

Ông ấy hít một hơi xì gà, nhìn hai người họ: “Dậy rồi à?”

Sắc mặt Liêu Thành Xuyên càng nhạt hơn, anh ôm Đồng Kỳ, trả lời: “Ừm, dậy rồi.”

Liêu Trung Nguyên nói: “Ngủ ngon không?”

“Tạm ổn.” – Giọng nói Liêu Thành Xuyên thờ ơ.

Liêu Trung Nguyên lại nói: “Ba không hỏi con, ba hỏi Đồng Kỳ.”

Đồng Kỳ cười trả lời: “Con cũng ngủ ngon.”

Liêu Trung Nguyên dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy: “Đi ăn sáng.”

Sau đó tự mình đi về phòng ăn.

Tài xế đúng lúc đi ra, tầm mắt Liêu Thành Xuyên quét qua, tài xế thấp giọng nói: “Sáu giờ sáng nay tiên sinh mới xuống máy bay, tôi đón ông ấy, ông ấy….ông ấy biết hai người chịu ở lại, rất vui.”

Liêu Thành Xuyên không lên tiếng, kéo Đồng Kỳ đến phòng ăn.

Liêu Trung Nguyên nói với Đồng Kỳ: “Có muốn ăn món gì không, kêu bảo mẫu làm.”

Đồng Kỳ cười: “Đều được ạ.”

Bàn tay Liêu Trung Nguyên sờ cốc sữa bò, đẩy nó qua cho Đồng Kỳ: “Uống nhiều một chút, cái này tốt.”

Đồng Kỳ nhìn Liêu Thành Xuyên một cái, Liêu Thành Xuyên nhận lấy đưa cho cô.

Một buổi sáng không biết nói làm sao cứ bắt đầu như vậy.

Trong khi đó, Liêu Trung Nguyên hỏi Liêu Thành Xuyên: “Lúc nào quay lại thành phố S?”

Liêu Thành Xuyên không để ý bóc trứng gà, nói: “Trưa hôm nay bay.”

“Ừm, để lão Lệ đưa các con đến sân bay.”

Liêu Thành Xuyên: “Không cần đâu.”

Liêu Trung Nguyên cũng không ép buộc.

Ăn xong bữa sáng, Liêu Trung Nguyên bảo hai người ở trong nhà nghỉ ngơi, ăn cơm trưa xong hẵng ra sân bay, Liêu Thành Xuyên hỏi Đồng Kỳ: “Muốn ở lại không?”

Đồng Kỳ ngước mắt nhìn Liêu Trung Nguyên.

Tóc mai hai bên má ông bạc trắng, lại giông Liêu Thành Xuyên.

Mà lúc này ánh mắt của ông có chút sa sút.

Đồng Kỳ cười nói: “Ở lại đi, em cũng không muốn di chuyển, ở đây xem tivi.”

Liêu Trung Nguyên lập tức cầm điều khiển bên cạnh đưa cho Đồng Kỳ: “Muốn xem gì cũng có.”

Đồng Kỳ nhìn chằm chằm cái điều khiển: “…….”

Cô chỉ nói vậy thôi mà.

Bay lúc mười một giờ ba mươi, chín giờ hơn bảo mẫu đã làm xong vài món, sau khi ăn xong, Liêu Thành Xuyên nắm tay Đồng Kỳ đi ra cửa.

Liêu Trung Nguyên không đi theo ra ngoài, lại gọi: “Thành Xuyên.”

Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ theo bản năng đều ngừng bước, giọng nói Liêu Trung Nguyên từ phòng khách truyền đến: “Ở trên máy bay ba có mơ một giấc mơ —- Trong bụng Đồng Kỳ là con gái.”

Đồng Kỳ: “……….”

Liêu Thành Xuyên: “…….Nam hay nữ đều được.”

“Ừm…..” – Một tiếng ừm này giống như tiếng thở dài.

***

Cuối tháng mười, Đồng Kỳ nhập viện trước một tuần, dự sinh.

Sau tháng mười bụng cô đã rất tròn, tròn như quả bóng vậy, Liêu Thành Xuyên vứt công ty cho Triệu Hoa, mỗi ngày đều ở bên cạnh Đồng Kỳ.

Ba mẹ, ông bà nội của Đồng Kỳ cũng đến bệnh viện với cô.

La Tây mỗi ngày đều chạy qua lại giữa nhà với bệnh viện, hầm canh nấu cơm, trong thời gian nằm viện vẫn tiêp tục cho Đồng Kỳ ăn ngon uống kỹ.

Trước đây Đồng Kỳ không biết trong bệnh viện này có nhiều phụ nữ mang thai như vậy, mỗi ngày đều có thai phụ vào phòng sinh, mỗi ngày đều có thai phụ vào ở.

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch không có chút máu.

Duy chỉ có Đồng Kỳ ửng hồng, mặc quần áo gì cũng toát lên một hơi thở sang trọng, hơn nữa còn ở phòng bệnh đơn, người nhà đến đến đi đi.

Chồng thì đẹp trai, xắn tay áo vừa ôm vợ xuống đất, vừa đỡ cô đi ra cửa đi dạo, không ít thai phụ hâm mộ đến không chịu nỗi, khen không ngớt lời: “Sao chồng cô lại tốt như vậy chứ, anh ấy không cần đi làm sao? Mỗi ngày đều ở công ty với cô, người nhà của cô cũng rất nhiều nữa.”

Đồng Kỳ cười cười, dựa lên ghế bệnh viện, tử cung cô lại co thắt rồi.

Liêu Thành Xuyên cầm bình nước đi ra, anh mặc áo sơ mi trắng quần dài đen, đi về phía cô, Đồng Kỳ theo bản năng đưa tay vuốt tóc xuống, bây giờ cô không xinh đẹp.

Nhưng anh vẫn rất đẹp trai.

Những sản phụ khác càng si mê ngốc nghếch nhìn Liêu Thành Xuyên.

Liêu Thành Xuyên mở nắp, đưa cô, thấp giọng nói: “Cẩn thận nóng.”

Đồng Kỳ uống xong, mím môm, anh cúi đầu hôn cô, Đồng Kỳ đẩy anh: “Có phải em không xinh nữa không?”

“Đồ ngốc, sao lại không xinh, em rất đẹp.”

Liêu Thành Xuyên cũng không phải nói dối, da dẻ Đồng Kỳ vốn đã tốt, cái bụng nhô ra kia, tóc xõa xuống đẹp đến lòng người rung động, thai phụ trong bệnh viện nhìn Liêu Thành Xuyên.

Chồng của các thai phụ ở bệnh viện, bao gồm cả bác sĩ đều nhin Đồng Kỳ.

Tám giờ tối, ngày một háng mười một.

Đồng Kỳ vào phòng sinh, rất thuận lợi, một bé gái chào đời.

Trắng trắng mềm mềm.

Lưu Tử Đồng cùng mọi người vây xem em bé, thích thú nói: “Tốt quá, chúng ta có con gái nuôi rồi.”

Liêu Thành Xuyên chỉ liếc mắt nhìn đứa trẻ một cái liền đi vào phòng, gạt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của Đồng Kỳ, hôn lễn trán cô, lại nắm chặt tay cô: “Vợ à, em sinh ra một tiểu mỹ nhân.”

Đồng Kỳ mở to mắt, cười nói: “Ba anh linh thật.”

Liêu Thành Xuyên thấy môi cô khô, lập tức cầm ống hút cho cô uống nước.

La Tây với Tiêu Ngọc Mai cùng vài người nữa đi vào trong, nói: “Bình an là tốt, bình an là tốt, may mà khi nãy Thành Xuyên ở trong phòng sinh với con, con cứ nói sinh không được nó gấp đến độ thiếu chút quỳ xuống đất.”

Đồng Kỳ nhìn về phía Liêu Thành Xuyên, anh nở nụ cười, hôn lên đôi môi khô của cô: “Tốt rồi, tất cả đều qua rồi, sau này không sinh nữa, một đứa là đủ.”

Xuất viện, Đồng Kỳ còn phải ở cử một tháng.

La Tây chăm sóc cô, Liêu Trung Nguyên cũng đến thăm cô một lát, nhìn một cái sau đó vội vàng rời đi.

Gần đây ông ấy rất cô đơn, từ lúc La Tây chăm soc Đồng Kỳ, ông ấy một mình đi công tác một mình đi ra ngoài, chậm rãi đem những công việc quan trọng về thành phố S, người già rồi, cũng không muốn bôn ba nữa.

Công ty của Liêu Thành Xuyên cũng bắt đầu bận rộn, nhưng bận mấy anh cũng về nhà với vợ.

Đồng Kỳ bất đắc dĩ, cô đã muốn đến công ty vài lần nhưng đều bị La Tây ngăn cản, nói: “Con ngoan ngoãn ở cữ đi, muốn xem gì thì bảo trợ lý cầm đến cho con xem.”

Trước khi cô sinh em bé, hoạt động kinh doanh của khách sạn đã đi đúng hướng, khách sạn ven biển cũng đã tu sửa xong, trở thành chi nhánh của Cẩm Lý.

Khách sạnh chính Cẩm Lý khi thế rào rạt, cùng với khách sạn trung tâm Danh Đô kình daonh cùng lúc, hai khách sạn cạnh tranh như nước sôi lửa bỏng, không ai nhường ai. Nhưng bởi vì tháng trước khách sạn trung tâm Danh Đô xuất hiện sự cố có chuột, cho nên tháng trước Cẩm Lý hầu như đều đầy phòng, thành tích kinh doanh vượt qua khách sạn trung tâm.

Đồng Kỳ thật sự là đem Hà Lương Nguyệt giẫm đạp dưới chân.

Hà Lương Nguyệt hình như đang yêu đương, đối phương là người đứng đầu giới tài chính, rất lợi hại, cũng kéo cho Hà Lương Nguyệt không ít nguồn khách.

Nhưng ngay cả như vậy.

Vẫn không thể thoát khỏi vấn đề vệ sinh bị kiểm tra không biết bao lần.

- -----oOo------
 
Chương 103


Có em bé không dễ dàng, nhất là em bé mới sinh. Đồng Kỳ lần đầu tiên phát hiện làm mẹ vát vả biết bao, em bé nằm bên cạnh nửa đêm thức giấc đòi uống sữa, Đồng Kỳ phải dậy ôm con, vén áo lên cho em bé uống sữa. Liêu Thành Xuyên cũng tỉnh ngay sau cô, anh túm tóc đi rót nước cho Đồng Kỳ, quay lại ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Vợ à, uống nước.”

Anh còn tận tình cầm ống hút cho cô, Đồng Kỳ nghiêng đầu cắn ông hút, anh vuốt đầu con gái, cúi đầu hôn Đồng Kỳ, thấp giọng nói: “Anh vất vả rồi.”

Đồng Kỳ dựa vào lòng anh, chỉnh lại quần áo, ôm con gái dỗ em bé ngủ, cười nói: “Sau này nếu đàn ông có thể sinh con thì tốt.”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười.

Lúc này đã ba giờ sáng hơn, ngày mai hai người còn có một đống việc phải làm, dựa vào nhau một lúc, nhìn con gái đã ngủ say, Liêu Thành Xuyên nhẹ tay nhẹ chân đỡ Đồng Kỳ nằm xuống, đắp chăn cho cô: “Lời của mẹ anh em đừng quan tâm, anh cảm thấy một đứa là đủ rồi.”

Đồng Kỳ cười cười, nằm trên gối, nhắm mắt lại.

La Tây hy vọng Đồng Kỳ sinh thêm một bé trai.

Đồng Kỳ thật ra cũng muốn sinh, nhưng Liêu Thành Xuyên lại không muốn lắm. Anh từng ở phòng sinh, Đồng Kỳ nắm tay anh, nắm đến da thịt anh đều đau đớn, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, liên tục cắn răng, cuối cùng bảo bối mới nhú được một cái đầu thì chân tay cô đã run lẩy bẩy.

Lúc đó Liêu Thành Xuyên thiếu điều sắp quỳ xuống, bảo bác sĩ dừng lại.

May là mẹ con bình an, Liêu Thành Xuyên xoay người tắt đèn tường, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng tuyệt diễm của cô, mới vén chăn lên nằm xuống.

Không khí lạnh lại ùa về, một năm lại trôi qua.

Hơn sáu giờ sáng, em bé lại tỉnh, lần này là đói nên tỉnh, Đồng Kỳ theo phản xạ ngồi dậy, ôm em bé đút sữa cho con.

Liêu Thành Xuyên tự nhiên cũng tỉnh, hôm nay anh có ba cuộc họp, sau khi đứng dậy anh đi rửa mặt sau đó trét kem đánh răng cho Đồng Kỳ, mới đi ra ngoài, thấy Đồng Kỳ đặt con gái xuống, trên ngực vẫn còn dính chút sữa, long lanh trong suốt, ánh mắt Liêu Thành Xuyên tối lại, lúc Đồng Kỳ mang thai đến giờ đã sắp mười ba tháng hai người không lên giường.

Anh đi đến bên cạnh giường, nghiêng người qua cản tay đang Đồng Kỳ kéo áo xuống. Đồng Kỳ khẽ cười, né tránh: “Làm gì vậy?”

Amh hé miệng ngậm một bên vẫn còn nhỏ sữa.

Đồng Kỳ nhịn không được rên rỉ một tiếng, đẩy vai anh: “Con gái còn ở đây mà.”

Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn, con gái nghiêng đầu đưa gáy về phía bọn họ, rõ ràng là uống sữa xong đã ngủ thiếp đi rồi. Anh lập tức vươn đầu lưỡi liếm một chút, Đồng Kỳ lập tức có cảm giác, tay cô chống phía sau, mặc cho đầu lưỡi anh đảo quanh phía trên, Liêu Thành Xuyên cầm tay cô, vẫn liếm không ngừng.

Hai người rất muốn, nhưng không biện pháp, thân thể Đồng Kỳ lúc này vẫn không thể.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm, tự giải quyết.

Đồng Kỳ nhìn con gái đang ngủ say, cũng xuống giường đi vào, cười dựa lên người anh: “Em giúp anh?”

Anh híp mắt, ngửa đầu lộ ra chiếc cổ thon dài, anh nắm tay cô khàn giọng nói: “Không cần, anh tự làm.”

Nói xong đẩy Đồng Kỳ ra ngoài.

Đồng Kỳ nghe tiếng thở dốc trầm khàn bên trong nhịn không được quạt quạt mặt mình, quá nóng quá nóng.

Giày vò đến hơn bảy giờ, hai người mới ra khỏi phòng, La tây đi vào ôm em bé, dỗ dành, nhìn hai người ăn sáng.

Hôm nay công việc Đồng Kỳ không nhiều, gặp vài khách hàng.

Anh lái xe đưa cô đến công ty sau đó điều khiển xe quay đầu chạy về Tín Lập.

Cuối tháng mười hai, công ty của Đồng Kỳ sau khi đã kinh doanh được bảy tám tháng quy mô phát triển đã tăng gấp đôi, trong khi khách sạn ven biển vẫn đang được tu sửa.

Kế hoạch năm sau chính là chiếm được Danh Đô trên đường Thành Hoàng, sau đó là khách sạn trung tâm của Hà Lương Nguyệt.

Công việc của Đồng Kỳ không nhiều, đến chiều chào hỏi Triệu Hoa xong liền trở về nhà, La Tây ôm em bé, em bé mở to mắt, La Tây cười đôi lông mày nhỏ đang nhíu lại của em bé, hỏi Đồng Kỳ: “Con cảm thấy con bé giống con hay giống Thành Xuyên?”

Đồng Kỳ nắm ngón tay út của con gái, cười nói: “Không biết nữa, nhỏ như vậy có cảm giác nhìn không ra.”

La Tây vỗ vỗ mông em bé: “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, cái tên này đặt rất hay.”

Đồng Kỳ nở nụ cười, đi rót sữa bò, dựa lên ban công uống.

La Tây thương lượng với cô Tết năm nay chuẩn bị như thế nào.

Đồng Kỳ đáp: “Mùng hai về nhà mẹ đẻ, hai mươi chín là ngày giỗ ông nội Thành Xuyên đúng không ạ?”

La Tây đáp: “Đúng vậy, mẹ nghĩ, chúng ta sẽ ăn Tết thế này….”

Đồng Kỳ cười: “Mẹ sắp xếp là được ạ.”

La Tây đứng dậy, ôm em bé lắc lư, lại nhìn Đồng Kỳ nói: “Kỳ Kỳ, mẹ không thể không nói Thành Xuyên thật sự có mắt nhìn.”

Đồng Kỳ mang theo ý cười.

La Tây: “Cám ơn con.”

Đồng Kỳ: “Mẹ, mẹ nói gì thế này.”

La Tây cười cười, không lên tiếng, quay về ngồi lên sofa, tiếp tục đung đưa em bé.

Em bé được bà nội lắc lư dỗ dành, cười đến nước miếng rào rào, hai bàn tay nhỏ xíu mỗi bên đeo một cái vòng tay màu bạc, lắc lư một cái liền nhìn thấy vòng tay lóe lên ánh bạc.

Đáng yêu.

Em bé còn rất thích cười, Đồng Kỳ cảm thấy điểm này không giống ba nó chút nào, thậm chí Liêu Thành Xuyên lúc đối mặt với người bên ngoài cũng đều trưng ra gương mặt lạnh lùng, trước giờ chưa cười sáng lạn như thế bao giờ.

Hơn chín giờ tối Liêu Thành Xuyên mới về nhà, Đồng Kỳ đang ôm em bé đi qua đi lại trong phòng, em bé ngủ rồi, túm tóc mẹ, mắt đã không mở nổi, khóe môi cũng rũ xuống, Liêu Thành Xuyên treo áo khoác lên, kéo cổ áo, từ phía sau đi lên, dúng ngón tay trêu chọc em bé nhỏ.

Đồng Kỳ đẩy tay anh ra, thấp giọng nói: “Con bé mới ngủ thôi, anh đừng ghẹo nó tỉnh.”

Anh giơ tay ôm eo cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Biết rồi.”

Đồng Kỳ ngửi thấy mùi rượu trên người anh: “Anh uống rượu?”

“Uống một ít, rất nồng sao?” – Anh cọ cọ mặt vào cô.

“Cút, anh tránh ra.” – Đồng Kỳ đấm anh một cái.

Liêu Thành Xuyên bất đắc dĩ, đành lùi về sau hai bước, sau đó kéo áo ngủ, kéo áo sơ mi từ bên trong quần ra, đi vào phòng tắm.

Đồng Kỳ đặt em bé trong lòng lên giường, cô đã tắm rửa từ sớm, trên người mang theo mùi sữa.

CÔ ngồi một lát, cảm thấy nóng, loại nóng nực này là từ trong cơ thể phát sinh ra, trên thực tế cô ở cử một tháng, sau đó là hai tháng, bây giờ đã sắp ba tháng, chuyện phòng the này sớm đã có thể được rồi, nghĩ như vậy Đồng Kỳ đứng dậy, vặn cửa phòng tắm.

Liêu Thành Xuyên không khóa chặt.

Vừa vào trong, tiếng nước lộp bộp lộp bộp vang lên, người đàn ông đứng dưới vòi sen, từng giọt nước rơi xuống người anh, từ cổ trượt dần lăn xuống hạ thân, cái lưng rộng đầy, trong một mảnh sương mù, trong mông lung nhìn thấy đường cong, Đồng Kỳ nuốt nước miếng.

Cô đi qua đó, Liêu Thành Xuyên phát giác có động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn.

Ạnh vừa nghiêng đầu, mang theo giọt nước trên mặt rơi xuống, xẹt qua sống mũi cao cao, vừa nhìn liền trông thấy cô, ánh mắt Liêu Thành Xuyên híp lại: “Vợ à, em vào làm gì?”

Đồng Kỳ nhào về phía anh, ôm cổ anh: “Anh nói thử xem, anh nói làm gì?”

Áo ngủ mỏng manh trên người cô trong thoát chốc bị ướt đẫm, một tay Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, anh cúi đầu chống lên trán cô: “Thân thể em được sao?”

Đồng Kỳ: “Sắp ba tháng rồi đó!”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười, áo ngủ mỏng manh của cô từ sớm đã dán chặt lên người, ngực cô không mặt nội y cao vút lợi hại, vừa vặn chống đỡ trên ngực anh, khô nóng từ trong cơ thể cứ thế bốc lên, anh ôm cô hướng lên vách tường: “Em không sao, vậy chúng ta liền làm.”

Đồng Kỳ ôm cổ anh: “Đương nhiên là làm rồi, em hỏi anh, có phải anh ngủ với người phụ nữ khác không?”

Tuy là buổi sáng cô biết anh tự giải quyết.

Liêu Thành Xuyên cười khẽ, hôn cô từ đỉnh đầu xuống, hôn trán, hôn mũi, hôn cằm, sau cừng quay trở lại khóe môi cô, cắn lên đó. Đầu lưỡi anh tiến vào trong, phối hợp với nước nóng chảy xuống cùng với nước bọt, cùng cô răng môi giao triền, hôn đến cả người cô không chịu đựng được mà dán lên người anh.

Anh mới thay đổi hôn một nơi khác, lần này trực tiếp cắn lên ngực cô: “Đồ ngốc, anh chỉ có em, người khác không có sức quyến rũ đối với anh.”

Đồng Kỳ hừ hừ trong khoang mũi, lại thoải mái ngẩng cao đầu.

***

Đêm hai mươi chín tết, Đồng Kỳ cùng Liêu Thành Xuyên về thắp hương cho ông nội anh, La Tây ôm em bém đứng trước linh vị của ông nội, cười nói: “Ba, ba xem, năm nay đưa về cho ba một cháu gái dễ thương như thế này, lúc đầu vẫn là ba báo mộng cho Trung Nguyên nói là con gái, ba xem có phải rất đáng yêu không.”

Ông nội trong ảnh vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng không hiểu sao lại ôn hòa.

Liêu Trung Nguyên đứng một bên, tầm nhìn rơi trên gương mặt em bé, nhìn một hồi, lại quay đầu đi, cúi đầu hút xì gà.

Một lúc sau, ông nói: “Tối nay có muốn ở lại đây không?”

Ông hỏi câu này có chút cẩn thận, lại nhìn về phía Đồng Kỳ.

La Tây nói: “Đột ngột như vậy, trong nhà không có gì cả, em bé thường xuyên thức giấc vào ban đem, một đống chuyện như vậy, sao có thể ở lại đây được.”

Liêu Trung Nguyên gảy điếu xì gà nói: “Một đêm cũng không được?”

La Tây nói: “Ông ở đây một mình quá cô đơn đúng không, ông đi với chúng tôi về bên kia ở đi.”

Liêu Trung Nguyên nhìn vợ mình, không lên tiếng, qua một hồi, ông dụi tắt thuốc, đi lên lầu.

La Tây không quản ông, xách túi lên, nói: “Đi thôi, về nhà nào.”

Liêu Thành Xuyên đội mũ cho Đồng Kỳ, nắm tay cô, chuẩn bị ra cửa.

Lúc này trên cầu thang có người đang đi xuống, rõ ràng là Liêu Trung Nguyên, trên tay còn xách hai cái hành lý, La Tây cũng liếc nhìn ông một cái, nhịn không được hỏi: “Tôi tùy tiện nói thôi mà, ông muốn đi theo thật sao?”

Liêu Trung Nguyên không lên tiếng.

Xách hành lý, lại nhìn em bé La Tây đang ôm trong lòng.

Đồng Kỳ mỉm cười, nói: “Tối nay trong nhà có sủi cảo, đợi lát nữa có thể làm bữa khuya.”

Liêu Thành Xuyên nhìn cô, Đồng Kỳ cười nói: “Đi thôi, ba đến nhà chúng ta bên kia cũng rất bình thường mà, ngày mai ba mươi tết rồi, cả nhà tề tựu tốt biết bao.”

La Tây nhìn Liêu Trung Nguyên một cái, ôm em bé dẫn đầu đi về phía cửa.

Liêu Trung Nguyên xách hành lý im lặng đi theo phía sau La Tây, Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên nhìn nhau một cái, hai ngừi cùng cười lên, cũng đi xuống bậc thang.

Cánh cửa nặng nề phía sau lưng khép lại, biệt thự rộng rớn chìm vào yên tĩnh.

Chiếc Mercedes bật đèn xe, ngồi bên trong là bốn người lớn một em bé, tiến về tiểu khu Kim Hải, nhà Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên.

Nơi tình yêu của bọn họ bắt đầu.

- -----oOo------
 
Chương 104: Ngoại truyện o1


Lúc Đồng Kỳ mang thai em bé thứ hai, Liêu Nhã vừa mới vào lớp một, hơn nữa vừa khai giảng đã phải họp phụ huynh, Đồng Kỳ thì đang trong giai đoạn nhạy cảm, người làm cha như Liêu Thành Xuyên đương nhiên phải tham gia họp huynh cho con mình.

Bên này, phụ huynh của lớp Liêu Nhã đã đến gần như đông đủ, chỉ có cha mẹ của Liêu Nhã là chưa đến, giáo viên liền hỏi cô bé: “Ba mẹ con đâu rồi?”

Liêu Nhã buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên ghế, lắc lắc cái chân: “Mẹ con không đến được, trong bụng có em trai, chốc nữa ba con sẽ tới ạ.”

Vài bạn nhỏ bên cạnh híp mắt tủm tỉm cười: “Mẹ cậu sinh em trai sao?”

Liêu Nhã gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạn nhỏ cười haha: “Em trai có ** không?”

Liêu Nhã nhìn bạn học đang cười kia: “Cậu có ** không?”

Gương mặt bạn nhỏ đơ ra: “……” – Mẹ cậu bé ngồi bên cạnh phụt cười một tiếng, bà rờ đầu Liêu Nhã: “Ba con còn chưa đến sao?”

Liêu Nhã: “Vâng ạ, chắc sắp rồi.”

Nhưng cô bé cũng nôn nóng lắm đó, ba chưa từng đến trễ bao giờ, cô bé ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lác đác có vài phụ huynh đang ngồi trò chuyện, các bạn nhỏ thì đang tụ tập trò chuyện với nhau, chỉ có một mình cô bé đang đợi người, bàn tay nhỏ cũng đã biến thành nắm đấm, hôm nay ba mà không đến tối nay sẽ không cho ông ấy ngủ trên giường.

Hứ.

Ba mẹ bạn nhỏ bên cạnh đều đang khen ba người ta đẹp trai mẹ người ta xinh đẹp, còn có bạn nhỏ thì dễ thương vân vân mây mây.

Liêu Nhã nhảy từ trên ghế xuống, chuẩn bị đi ra cửa đợi. Cô bé nhảy xuống khá nhanh, mẹ của bạn nhỏ bên cạnh sợ Liêu Nhã ngã xuống, đưa tay ôm lấy cô bé, Liêu Nhã lăn qua lăn lại muốn từ trong vòng tay bà ấy xuống, khóe mắt lướt qua, gọi lớn: “Ba ơi!”

Tiếng gọi này của cô bé làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều lướt về phía cửa quan sát.

Lập tức nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, trong tay vắt áo khoác ngoài, trán đổ mồ hôi, cổ áo sơ mi mở rộng, vẻ mặt phong trần mệt mỏi tiến vào, gương mặt của người đàn ông như được điêu khắc mà ra, không thể nghi ngờ là người đàn ông đẹp trai nhất trong lớp học lúc này, không có ngoại lệ. Tay của mẹ bạn học đang ôm Lieu Nhã hơi buông lỏng một chút, Liêu Nhã mở tay bà ấy ra, tụt xuống dưới, xông đến chỗ Liêu Thành Xuyên.

Liêu Thành Xuyên khom lưng ôm cô bé lên, vừa cười vừa chọc lên mũi cô bé một cái: “Bảo bối, ba đến trễ rồi.”

“Con phải méc mẹ!” – Liêu Nhã hứ một tiếng.

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Đừng, đừng nói với mẹ chứ, ba bị kẹt xe —-”

Liêu Nhã vòng quanh cổ ba mình, lại hứ một tiếng.

Các bà mẹ xung quanh đều ngơ ngác, mấy ông bố lại càng thì thầm với nhau, trong đó có vài đứa trẻ nói lớn với Liêu Nhã: “Liêu Nhã, ba cậu đẹp trai quá!”

“Ba Liêu thật đẹp trai!” – một cô bé nhào tới bên đùi Liêu Thành Xuyên, trực tiếp ôm lấy đùi anh, ngửa đầu nói: “Chú đẹp trai quá.”

Liêu Thành Xuyên cúi đầu, xoa đầu cô bé: “Cám ơn.”

Cô bé cọ vào chân anh muốn bò lên trên, Liêu Nhã cũng giãy dụa trong ngực Liêu Thành Xuyên, nói: “Ba, bạn đó muốn ba ôm!”

Liêu Thành Xuyên có chút bất đắc dĩ, có một người phụ nữ đi ra từ trong đám người, vội vàng ôm con gái mình cứ luôn muốn bò lên ba nhà người ta về nói: “Xin lỗi.”

Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Không sao.”

Nsi xong lại Liêu Nhã về, còn điểm lên mũi cô bé: “Con cũng hào phóng quá nhỉ? Cái ôm của ba là ai cũng có thể tùy ý có được hay sao?”

Liêu Nhã cười hì hì ôm cổ anh ấy.

Phụ huynh đã đến đông đủ, cuộc họp phụ huynh bắt đầu, Liêu Thành Xuyên ngòi bên cạnh con gái, giáo viên và hiệu trưởng lên sân khấu.

Lsuc này, người ba bên cạnh lặng lẽ đưa một tấm danh thiếp cho Liêu Thành Xuyên, anh nhìn một chút rồi nghiêng đầu qua nhìn, người đàn ông nhìn anh cười: “Liêu Tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”

Liêu Thành Xuyên gật đầu, bắt tay với người đàn ông, cầm lấy danh thiếp của đối phương cũng đưa cho đối phương danh thiếp của mình.

Liêu Nhã nhìn ba mình, kéo cổ Liêu Thành Xuyên, anh khom lưng xuống, Liêu Nhã ghé lại bên tai anh hỏi: “Ba, ba rất nổi tiếng sao?”

Liêu Thành Xuyên thấp giọng cười: “Một chút xíu thôi.”

Liêu Nhã: “Ồ ồ, mẹ nói ba đến tham gia họp phụ huynh dặn con phải trông chừng ba.”

Mặt Liêu Thành Xuyên đông cứng: “Bảo bối à, cái gì ba cũng chưa làm, ba chỉ cầm một tấm danh thiếp của chú mà thôi.”

Liêu Nhã: “Ừm, mới nãy ba còn liếc mắt nhìn dì một cái.”

Liêu Thành Xuyên: “……”

Oan ức thật.

Họp phụ huynh kết thúc, một tay Liêu Thành Xuyên ôm con gái, một tay cầm cặp sách đi lên chào hỏi cô giáo. Cô giáo mặt ửng hồng, xua tay nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Liêu Nhã.”

“Cám ơn.” – Liêu Thành Xuyên lịch sự gật đầu.

Cô giáo lại nói: “Nghe nói mẹ Liêu Nhã đang mang thai đứa thứ hai?”

Liêu Thành Xuyên cười: “Đúng vậy, nhất định muốn sinh thêm một đứa, nói Liêu Nhã một mình sẽ cô đơn.”

Cô giáo nghe được giọng điệu cưng chiều của người đàn ông, suýt chút bưng mặt, vô cùng hâm mộ. Trước đây cô ấy đã nghe nói rồi, trong lớp có ba của một tiểu bảo bối lai lịch rất trâu bò, nhưng vẫn không thể ngờ là ba của Liêu Nhã, trò chuyện thêm một lúc, Liêu Thành Xuyên bế con gái rời khỏi.

Đi thẳng ra cổng trường, xe lão Trần đã đợi ở bên ngoài. Lên xe.

Liêu Nhã ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bác Trần!”

Lão Trần cười híp mắt trả lời: “Ôi, tiểu bảo bối!”

Liêu Nhã vừa cười vừa bò lên đùi Liêu Thành Xuyên.

Ngón tay thon dài của Liêu Thành Xuyên vuốt tóc con gái, tóc Liêu Nhã giống mẹ, nhuyễn mềm, rất thoải mái.

Lúc nhỏ Liêu Nhã còn có điểm giống với Liêu Thành Xuyên, hiện giờ cô bé lại giống như mô phỏng từ Đồng Kỳ mà tạc ra, nhưng mà con gái mười tám thay đổi lớn, sau này có giống Đồng Kỳ hay không cũng khó nói lắm.

Về đến nhà, Liêu Nhã được ba mình ôm trong lòng, lên lầu, vào phòng.

Đồng Kỳ ngồi ở ban công đọc sách, cô vừa mới mang thang được hai tháng, mặc một chiếc đầm cotton rộng rãi, tóc xõa tung trên vai, chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà, Liêu Nhã vứt cặp sách, gọi lớn: “Mẹ ơi!”

Một vật thể liền chạy tới bên đùi Đồng Kỳ, nhưng cô bé nhớ ra trong bụng mẹ còn có em bé, cho nên không có nhào lên phía trước, Đồng Kỳ để sách xuống, khom lưng hôn lên trán con gái: “Hôm nay họp phụ huynh ba con có ngoan không?”

Liêu Nhã quay đầu nhìn về phía lưng ghế sofa, ba đang mỉm cười nhìn hai mẹ con, cô bé cười tủm tỉm nắm tay mẹ: “Ba nhìn dì kia một cái —”

Liêu Thành Xuyên: “…….”

Đồng Kỳ nhướng mày: “Ồ.”

Liêu Thành Xuyên tiến lên, bế con gái đưa lên, giơ lên cao nói: “Ba không có nhìn! Một cái cũng không có nhìn!”

Liêu Nhã ở trên cao bật cười haha.

Đồng Kỳ khoanh tay trước ngực, chậc một tiếng: “Liêu Thành Xuyên.”

Liêu Thành Xuyên thả Liêu Nhã xuống, tiến lên, cúi đầu ôm eo vợ mình: “Anh thật sự không có nhìn, các cô ấy cũng không xinh đẹp.”

Đồng Kỳ tủm tỉm cười nắm cằm anh: “Để em xem xem, người ta nói dáng vẻ chồng em đẹp trai, sao em lại không thấy vậy nhỉ?”

Liêu Thành Xuyên để cô tùy ý đánh giá, mỉm cười nói: “Sao không có cảm giác? Trước đây em thường xuyên khen anh đẹp trai.”

Đồng Kỳ nghiêng đầu: “Có sao?”

“Đương nhiên có.” – Anh cúi đầu, chặn môi cô lại.

Liêu Nhã ở phía sau, che mắt lại: “Đau mắt mất thôi!”

Đúng lúc La Tay đi vào phòng, vừa nhìn thấy hai người xiêu vẹo sến sẩm, lập tức nói: “Được ròi, hai người các con, đừng có động một chút liền thân mật trước mặt trẻ con chứ.”

Liêu Nhã là một tay cao thủ: “Con không sao! Đây là tình cảm của ba mẹ con tốt!”

Liêu Thành Xuyên sơ đầu con gái: “Bảo bối thật hiểu chuyện.”

“Ừ hừ.”

Liêu Nhã nhảy nhót nói: “Con đi tìm Bạch Tổng chơi đây.”

Bạch Tổng đang ở phòng bên cạnh, ngày thường đều cùng La Tây ở một chỗ, Đồng Kỳ vừa mang thai nó lại bị vứt bỏ, nó đáng thương như vậy đó.

Liêu Nhã vừa đi, Liêu Thành Xuyên đỡ Đồng Kỳ ngồi xuống sofa, vừa ngồi xuống cô liền cảm thấy khó chịu, lập tức kéo thùng rác qua, Liêu Thành Xuyên vỗ vỗ lưng cho cô, đau lòng nói: “Vợ à.”

Đồng Kỳ nôn một hồi, mới chống người dậy nói: “Lần này mang thai phản ứng thật lớn.”

La Tây đang tách bông cải, nhàn nhạt nói: “Cho nên lần này chắc chắn là con trai.”

Liêu Thành Xuyên hôn lên thái dương cô: “Trai hay gái cũng không quan trọng.”

La Tây nói: “Tuy là mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà vầy, thêm một đứa bé trai thì tương đối viên mãn hơn, con nói đúng không? Đồng Kỳ.”

Đồng Kỳ cười nói:”Phải đó, nếu không ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế của anh đây?”

Cô nhéo cằm Liêu Thành Xuyên.

Liêu Thành Xuyên mỉm cười: “Liêu Nhã cũng được.”

Đồng Kỳ: “Liêu Nhã không được, để con bé vô lo vô nghĩ mới được chứ.”

Liêu Thành Xuyên ôm chặt cô: “Yên tâm, anh để mọi người vô lo vô nghĩ.”

La Tây bưng cái rổ lên: “Chua loét, nghe không vào nữa rồi.”

Bà liền đi về phía phòng bếp.

Đồng Kỳ bật cười.

Buổi tối, Đồng Kỳ bởi vì trong người không khỏe nên đã đi ngủ từ sớm.

Liêu Thành Xuyên cùng cô nằm trên giường, lại giúp cô kéo chăn ngay ngắn, hôn lên trán cô, nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ, trong lòng là một mảng ánh sáng ấm áp. Anh ngồi tựa một hồi mới đứng dậy, đi về phía phòng sách. Liêu Nhã còn đang làm bài tập, ở trong phòng sách cô bé cầm bút nằm bò ra bàn.

Liêu Thành Xuyên đi qua, ngồi bên cạnh con gái lại phát hiện con bé không cử động.

Liêu Thành Xuyên hoảng sợ, nâng mặt con gái lên lại nhìn thấy con gái đang đeo một cái bịt mắt, trên đó là cặp mắt đang mở to.

Anh buồn cười gỡ bịch mắt xuống.

Cô bé đã ngủ thiếp đi rồi mà bài tập vẫn chưa làm xong.

Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, cúi đầu hôn lên mặt cô bé, sau đó ôm con gái đứng dậy đi về căn phòng bên cạnh. La Tây đang đắp mặt nạ, mở cửa, bế Liêu Nhã trong tay Liêu Thành Xuyên, giọng nói rất nhỏ: “Đồng Kỳ ngủ chưa?”

Liêu Thành Xuyên nói: “Ngủ rồi.”

La Tây gật đầu: “Trong giai đoạn này con bé sẽ ngủ sớm, chắc là do thân thể. Con đó, bình thường về nhà với con bé nhiều hơn đi, nôn nghén nhiều dễ ảnh hưởng dến tâm trạng.”

Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Con đã đẩy việc đi rất nhiều rồi.”

La Tây: “Ừm.”

Sau đó bà ôm Liêu Nhã vào phòng.

Liêu Thành Xuyên xoay người về phòng, vào cửa, ngáp một cái, đi vào phòng sách xử lý văn kiện.

Cho đến rạng sáng Liêu Thành Xuyên mới kéo cổ áo, đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa mới tắm xong đi ra liền nghe thấy Đồng Kỳ nỉ non, Liêu Thành Xuyên qua loa lau tóc rồi lập tức lên giường. Thân thể mềm mại của người phụ nữ liền chui vào trong ngực anh, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, một luồng nhiệt từ trong người liền dâng lên.

Nhưng anh chịu đựng.

Đồng Kỳ cọ cọ trong ngực anh một chút, ngực cô không mặc nội y cọ vào lồng ngực anh, Liêu Thành Xuyên thở ra một hơi, ngửa đầu.

Đối diện với bức tranh trên tường, người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười với anh.

Anh hơi ngừng lại, ma sát bả vai trắng như tuyết của Đồng Kỳ.

Nóng quá.

- -----oOo------
 
Chương 105: Ngoại truyện o2


Từ buổi giao lưu trở về, sắc trời đã tối, gió lạnh từng cơn, Liêu Trung Nguyên ngồi trong xe chơi đùa với điếu xì gà trong tay. Xe ngừng lại trước cổng căn hộ, trợ lý xuống xe mở cửa cho ông, ông kéo cà vạt, xuống xe, lên lầu, trợ lý mở cửa, Liêu Trung Nguyên đi vào.

Trợ lý tiến lên cầm áo khoác của ông.

Liêu Trung Nguyên quay đầu liếc nhìn trợ lý một cái, tay hơi tránh đi.

Trợ lý: “………”

Liêu Trung Nguyên tự mình cầm áo khoác treo lên, treo ở vị trí mà lần trước La Tây đã treo. Ông đi đến ghế sofa ngồi xuống, nghiêng đầu cầm điếu xì gà, châm lửa, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi lật xem tài liệu trên bàn trà.

Lúc này, họ đang ở Los Angerles, Mỹ, mười giờ tối.

Trợ lý nhỏ giọng hỏi: “Liêu Tổng, tôi làm bữa khuya cho ông nhé?”

Trong buổi giao lưu Liêu Trung Nguyên không ăn gì nhiều, máy bay hạ cánh liền tức tốc đi đến hội trường, trên cơ bản cũng không có thời gian để ăn gì cả.

Liêu Trung Nguyên: “Cậu chuẩn bị cái gì?”

Giọng nói ông ấy trầm ổn, hỏi rất tùy ý.

Trợ lý ngập ngừng một chút: “Tôi xem phòng bếp còn chút mì, tôi nấu mì cho ông nhé?”

Liêu Trung Nguyên: “Tay nghề của cậu không tốt lắm, hay là thôi đi.”

Trợ lý: “…….”

Ăn qua mì của phu nhân, đương nhiên sẽ ghét bỏ cậu rồi.

Trợ lý lại nói: “Thực ra tôi đã bái phu nhân làm thầy, mùi vị cũng không kém bao nhiêu đâu, hôm nay Ngài con chưa ăn gì cả.”

Liêu Trung Nguyên chậm rãi nói: “Không cần, cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Trợ lý: “………..”

Cậu ta nhìn Liêu Trung Nguyên, nhớ lại phu nhân đã lâu rồi không ra nước ngoài cùng với ông ấy, sắp được hai năm rồi.

Từ sau khi bảo bối của Liêu Tổng nhỏ ra đời, Liêu Tổng ra nước ngoài bàn chuyện công việc hay làm gì đó, phu nhân cũng không đi theo ông nữa, trợ lý  vừa làm cha vừa làm mẹ nhưng vẫn bị ghét bỏ.

Cậu ta gật đầu: “Vậy thôi được, tôi đi nghỉ ngơi.”

Nói xong, cậu ta xoay người rời khỏi.

Liêu Trung Nguyên yên lặng ngồi trên sofa, trên tay là xì gà đang cháy, ông rít một hơi, chân dũi ra, tay giở tài liệu.

Gần một giờ sáng, Liêu Trung Nguyên đứng dậy, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

***

La Tây ôm Tiểu Nhã Nhã xuống xe, đi về phía trung tâm thương mại, Tiểu Nhã Nhã mở to đôi mắt, ôm cổ bà nội cười tít mắt.

Tiểu bảo bối nhỏ như vậy đã rất thích cười, đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Mọi người đi qua đều theo bản năng liếc nhìn bảo bối trong lòng bà một cái. La Tây mỉm cười, đi vào tiệm trẻ sơ sinh, mua xong đồ cần mua thì rời khởi. Bà đỡ cái mông của Tiểu Nhã Nhã, tay cô bé thì ôm chặt bà nội, trong miệng nha nha nha nói những lời mà không ai hiểu được.

Bây giờ cô bé vừa mới biết đi, La Tây đi chưa được hai bước thì Tiểu Nhã Nhã đã ngã sấp xuống, La Tây chỉ có thể nắm tay cô bé. Tiểu Nhã Nhã mang một đôi giày xăng đan nhỏ, bum bum bum đi bên cạnh bà nội, đi được hai bước, bước chân La Tây chợt dừng lại.

Bà nhìn người phụ nữ trước mặt – Diêu Bình.

Năm tháng trôi qua không chỉ mang theo tuổi tác, còn có tinh thàn của một người.

Khi còn trẻ Diêu Bình là một mỹ nhân, phải thêm hai từ siêu cấp nữa. La Tây cùng lắm cũng chỉ có thể tính là thanh tú, hai người vốn dĩ không có bất kì điểm gì để so sánh với nhau. Dieu Bình vẫn luôn là người được đông đảo đàn ông theo đuổi, xinh đẹp hào phóng, dáng người duyên dáng yểu điệu. ở trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, bà cũng là nữ thần.

Trong mắt Liêu Trung Nguyên, e là cũng như thế.

Ông ấy với Diêu Bình là bạn học, hai người cùng nhau trải qua tình yêu thuần khiết, đến khi lên đại học mỗi người mỗi ngã. Diêu Bình thích nghệ thuật, thích tất của những gì liên quan đến thỏa mãn sự phù phiếm của bản thân, vô cùng xem thường Liêu Trung Nguyên. Sau khi tốt nghiệp, hai người chia tay, Diêu Bình theo đuổi cuộc sống thõa mãn phù phiếm của cô ta với người yêu.

Liêu Trung vẫn như cũ trong mắt chỉ có tiền, hai người không có bất kỳ điểm chung gì.

Mãi cho đến một năm.

La Tây quay về từ hồi ức, tiểu Nhã Nhã túm tay bà gọi: “Bà nội ~~!”

Bà nội hơi cử động.

Rốt cục Diêu Bình cũng lên tiếng, cô ta nhìn tiểu bảo bối: “Đứa nhỏ này dễ thương quá, con của Thành Xuyên sao?”

La Tây trả lời: “Đúng vậy.”

Diêu Bình ở trước mắt thân hình vẫn cao như vậy, nhưng lại hơi gầy, gầy đến mức sắp chỉ còn lại bộ xương. Cái cằm nhọn đẹp đẽ kia bây giờ lại nhọn đến nỗi trông gương mặt có chút vặn vẹo. Chiếc váy trên người như là được tròng vào chứ không hẳn là mặc nữa, dưới chân mang một đôi xăng đan hàng hiệu, nhưng tinh thần của cô ta lại không có liên quan chút gì với bảo bối trong tay cô ta và đôi giày cả.

Nhưng mà một người phụ nữ như vậy lại ảnh hưởng đến gia đình họ nhiều năm như vậy.

La Tây cười hỏi: “Sao cô ở thành phố S vậy? Không phải ở thành phố B sao?”

Diêu Bình cười cười: “Qua đây có chút chuyện phải làm, chúng ta tìm một nói nào đó nói chuyện đi?”

Trước đây La Tây không dám đối diện, bây giờ đã ở độ tuổi này, lại còn có cháu gái di dời sự chú ý của bà trên người chồng đi nơi khác, để bà có chút không gian để thở.

La Tây không sợ nữa.

Hai người lớn một đứa trẻ đi về phía cửa hàng Startbucks bên cạnh, Tiểu Nhã Nhã nhảy nhót ngẩng đầu gọi bà nội, lại đá phải bắp chân của mình. Buổi sáng mẹ cô bé đeo một cái chuông vào chân, vừa đá chuông đã reo lên, thu hút rất nhiều người đi đường.

Diêu Bình nhìn La Tây một cái.

Diện mạo La Tây không có nhiều sự thay đỏi, trên người vẫn là đồ cao cấp, gương mặt đầy đặn, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết cuộc sống rất tốt.

Diêu Bình siết chặt túi xách, rũ mắt xuống, trong mắt ánh lên tia khổ sở.

Người vợ mà người đàn ông bà không để vào mắt chăm sóc bao nhiêu năm, ngược lại lại là người có cuộc sống tốt nhất. Có cháu gái, có con trai, có con dâu, đi đi về về đều có người đưa đón, sống trong một căn biệt thự rộng lớn. Mà người đàn ông bà ta không thích luôn xuất hiện trên màn hình, giá trị con người càng lúc càng cao, mỗi năm đều được xếp vào danh sách những người giàu có.

Diêu Bình khẽ thở dài, ngồi vào vị trí hơi lệch bên trong Starbucks, Tiểu Nhã Nhã trèo len ghế, xoay người mông rơi xuống ghế, cô bé đá chân, chớp chớp mắt, La Tây vén mấy sợi tóc con lòa xòa trên trán cô bé, hôn một cái nói:”Bà nội gọi cho con một ly nước có được không?”

“Vâng ạ.”

Âm thanh “vâng ạ” của cô nhóc lanh lảnh vui tai.

Diêu Bình nhìn La Tây, đang lúc muốn nói chuyện.

Điện thoại của La Tây vang lên, bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa nhìn người gọi đến bà hơi ngập ngừng, theo bản năng nhìn về phía Diêu Bình, Diêu Bình thông qua tiếp xúc tầm mắt cũng nhìn lên điện thoại La Tây, thấy rõ người gọi đến, Diêu Bình sững người, cười khổ một tiếng.

La Tây mới nhìn nhận cuộc gọi.

Bà cười lạnh một tiếng: “Ông biết cô ấy….. cái gì?”

Bà cứ nghĩ Liêu Trung Nguyên biết Diêu Bình đến tìm bà cho nên gọi điện đến.

“Mì?” – La Tây hỏi ngược lại.

Liêu Trung Nguyên ở đầu bên kia nói: “Phải, mì, trước đây bà nấu mì hay bỏ rau tía tô vào đúng không?”

La Tây nhìn Diêu Bình ở trước mặt, có chút ngoài ý muốn, bà nói: “Tiểu Chúc biết đó, ông hỏi cậu ta là được.”

Liêu Trung Nguyên: “Cậu ta ngủ rồi.”

La Tây: “……Cho nên ông tự xuống bếp?”

Liêu Trung Nguyên: “………….”

La Tây nhịn không được mỉa mai: “Ông biết sao? Ông có biết phân biệt đường muối thế nào không? Còn có sao sử dụng thế nào? Món mì kia ông có biết dùng loại mì nào nấu không? Phải dùng tay cán mì, ông biết dùng tay cán mì, ông biết làm sao cán mì không? Phải cán mì thành cục mì, kéo thành từng sợi, phải dùng tay kéo, bản thân ông không biết thì đừng có làm, gọi Tiểu Chúc làm đi! Cậu ta không ngủ sớm như vậy đâu!”

“Tút tút tút —- “ – Bên kia thẹn quá hóa giận, trực tiếp cúp máy.

La Tây còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng tút tút, sửng sờ một hồi sau nhịn không được trợn mắt: “Người đến cả một ly cà phê còn không biết pha mà còn muốn nấu mì — “

Sau đó bà cúi đầu nói với Tiểu Nhã Nhã: “Sau này ông nội con muốn uống cà phê, con đừng giúp ông ấy bưng, để tự ông ấy cầm!”

Tiểu Nhã Nhã chớp mắt: “………….” – Nhất hời không biết ông nội là ai.

Thật sự là số lần Liêu Trung Nguyên xuất hiện quá ít.

La Tây lại nhịn không được hôn lên trán Tiểu Nhã Nhã rồi mới quay đầu qua, nhìn Dieu Bình, Diêu Bình cầm ly nói: “Là Trung Nguyên?”

La Tây cười cười: “Đúng vậy.”

Diêu Bình gật đầu, bầu không khí đột nhiên có chút gượng gạo.

Năm tháng lấy đi rất nhiều thứ, đồng thời, nó cũng sẽ cho bạn lại một số thứ.

Ví dụ như cuộc sống tầm thường vụn vặt của La Tây và Liêu Trung Nguyên bây giờ cũng tuợng trưng cho sự ấm áp.

Diêu Bình cúi đầu, lấy một tờ chi phiếu trong túi xách ra đưa cho La Tây.

La Tây hỏi: “Đây là gì?”

Diêu Bình đẩy chi phiếu đén gần hơn: “Chi phí học tập của con gái tôi, ban đầu là tôi vay Trung Nguyên, ông ấy rất thoải mái lập tức cho chúng tôi vay. Nhưng đến khi tôi muốn trả lại thì không liên lạc được với ông ấy.”

La Tây giật mình: “Cô nói, khoản tiền này không phải ông ấy chủ động cho cô? Là cô vay ông ấy?”

Diêu Bình: “Không phải, là tôi vay ông ấy, khoảng thời gian trước, tài sản của tôi xảy ra chút vấn đề, cho nên…..”

Cho nên không có cách nào trả tiền học phí cho con gái mình.

La Tây biết bà ta ly hôn rồi, độc thân, trước đó còn bán những bức tranh trong tay, cuộc sống quả thật không được tốt lắm.

Nhưng đối với khoản học phí này.

Bà vẫn luôn cho rằng, là Liêu Trung Nguyên chủ động giúp bà ta, quan tâm để ý bà ta, biết bà ta ly hôn, liền gấp gáp muốn ra tay giúp đỡ.

Lại không ngờ được là ba ta mượn ông ấy.

La Tây nhận chi phiếu, bà không hào phóng như vậy, khoản tiền này coi như Liêu Trung Nguyên cho đi thì cũng là của con trai bà, láy vè cũng coi là nên làm. Bà cất tấm chi phiếu hỏi: “Vậy con gái cô bây giờ mọi thứ vẫn thuận lợi chứ.”

Diêu Bình cười cười: “Vẫn ổn, đang đi học.”

“Ừm.” – La Tây gật đầu.

Diêu Bình nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Sắp đến giờ rồi, tôi đi trước, không làm phiền bà nữa.”

La Tây gật đàu, đáp: “Được, chú ý an toàn.”

Diêu Bình cười với bà, quay người đi về phía cửa, thể thể gầy yếu lập tức chìm lắng trong biên người, La Tây nhìn bóng lưng Diêu Bình hồi lâu, lâu đến mức tốp người này đi tốp khác lại đến, người qua kẻ lại, bà mới thu hồi tầm mắt lại, ly sữa bò của Tiểu Nhã Nhã đã sắp uống hết.

Trên cái miệng nhỏ nhắn còn bị dính một vòng bọt sữa, La Tây ôm cô bé xuống ghế nói: “Đi, về nhà thôi.”

“Được ạ!”

Tiểu Nhã Nhã cầm sữa, được bà nội dắt tay.

***

Một tuần sau, La Tây ngủ gật trên ghế sofa còn Tiểu Nhã Nhã nằm sấp trên đùi bà cũng đang ngủ, Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên nhỏ nhẹ đi vào, vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ trên sofa, hai người nhìn nhau cười, Liêu Thành Xuyên nhẹ tay nhẹ chân tiến lên, đem Tiểu Nhã Nhã ôm lên, Tiểu Nhã Nhã chép chép miệng chui vào lòng ba mình, bàn tay nhỏ bé lâp tức túm lấy cổ áo anh.

Đồng Kỳ lấy chăn mùa hè giũ ra, đắp lên cho La Tây.

La Tây lại giật mình, trước tiên sờ vị trí bên cạnh, phát hiện trống không, bà theo bản năng tìm cháu gái, trông thấy Liêu Thành Xuyên đang ôm con gái, bà thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái: “Các con về rồi sao?”

Đồng Kỳ đáp: “Vâng ạ, mẹ, vào phòng ngủ trưa thì tốt hơn.”

La Tây xoa trán: “Ừm.”

Giọng bà nghèn nghẹn, Đồng Kỳ rót cho bà cốc nước: “Có phải mẹ bị cảm rồi không?”

La Tây gật đầu: “Có một chút, hai hôm nay mẹ không mang theo Tiểu Nhã Nhã bên cạnh nữa, sợ lây sang cho con bé.”

Đồng Kỳ đáp: “Được, để con dẫn con bé đến công ty.”

La Tây: “Ừm, nơi tu sửa đừng dẫn con bé đi đấy.”

“Con biết rồi.”

La Tây vẫn còn chút mệt mỏi, dựa lên sofa, đang chuẩn bị vào phòng ngủ một giấc, điện thoại trong tay chợt vang lên, bà nghiêng đầu nhìn một chút.

Là Tiểu Chúc gọi đến.

La Tây nhận điện: “Có chuyện gì?”

“Phu nhân, Liêu Tổng bệnh rồi, phát sốt…”

La Tây ngồi phắt dậy: “Cậu nói cái gì?”

Bên kia Tiểu Chúc lặp lại lần nữa, La Tây lập tức nói: “Nặng lắm không?”

“Rất nặng, ông ấy ở trong phòng ngủ hết một ngày, bác sĩ vừa mới đến…”  -Bên kia giọng Tiểu Chúc có hơi run rẩy, xem ra bị dọa đến ngơ luôn rồi.

La Tây nói: “Được, tôi biết rồi, ông ấy đang ở đâu? Los Angeles, Mỹ?”

Tiểu Chúc: “Vâng ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, La Tây liền bảo Liêu Thành Xuyên mua vé máy báy, trong hôm nay bay đi Mỹ. Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ tiễn bà đến sân bay.

Bảo bà đừng lo lắng, đến nơi thì gọi điện thoại.

Mười bảy tiếng sau, la tây đến căn hộ ở Los Angeles, vì Liêu Trung Nguyên thường xuyên đến đây nên đã đặc biệt mua một căn hộ ở đây, bà đi lên lầu, mở cửa.

Vừa vào cửa, Tiểu Chúc nhìn thấy bà, ánh mắt hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục: “Phu nhân, bà đến rồi sao?”

La Tây gật đầu, hỏi: “Người khác đâu?”

Tiểu Chúc chỉ vào phòng.

La Tây cũng không quan tâm đến lệch múi giờ của bản thân, đi thẳng vào phòng, vừa đẩy cửa vào.

Một phút sau, giọng La Tây nghiến răng nghiến lợi truyền đến: “Liêu Trung Nguyên!!”

Tieur Chúc lập tức lắn về phòng mình, gấp gáp khóa cửa lại.

“Đùng đoàng—” – Bên ngoài phòng vang lên, Liêu Trung Nguyên túm lấy La Tây: “Tôi chỉ muốn ăn bát mì….”

“Ăn mì? Ăn mì thì ông cứ ăn đi, ông lừa người khác làm gì? Ông bị sốt à? Ông bệnh sắp chết hả? Ông còn chưa chết đâu!”

La Tây nổi điên.

Bà bị lừa đến đây, cái người vốn dĩ có bệnh gì đâu.

Lieu Trung Nguyên: “Đừng đi, nếu muốn đi, nấu mì xong hẵng đi!”

La Tây: “…….” – Bà bay mười bảy tiếng, chỉ để nấu cho ông một bát mì?

ĐM.

Một giờ sau.

Liêu Trung Nguyên ngồi trên sofa, thõa lòng mãn nguyện ăn bát mì kéo từ đôi bàn tay điêu luyện.

Mùi vị rất ngon.

- -----oOo------
 
Chương 106: Ngoại truyện o3


Hôm nay, Danh Thần muốn khai trừ người sáng lập ra khỏi hội đồng quản trị, ký giả từ sớm đã chờ ngoài cửa lớn, bất kể là có được phép phỏng vấn tại chỗ hay phát trực tiếp, hoặc là đến góp vui đi nữa thì cổng tòa nhà cũng tấp nập, một con kiến cũng không lọt qua được.

Sau khi phỏng vấn liên tiếp vài thành viên hội đồng quản trị, Liêu Trung Nguyên – ngược được mong chờ nhất, lại đến muộn.

Chiếc Mercedes màu đen khiêm tốn và sang trọng, hoàn toàn không phải phong cách trước đây của ông, trợ lý xuống xe, mở cửa xe, truyền thông muốn tràn lên nhưng một giây sau đó, giới truyền thông mắt chữ A mồm chữ O trông thấy một đứa trẻ nhảy ra khỏi xe, buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy bồng bềnh, còn lắc lắc đuôi tóc, tủm tỉm cười đến cong mắt cong mày, phóng viên lập tức phản ứng lại, chụp ảnh liên tục.

Đèn flash lóe lên, bàn tay nhỏ xíu của Liêu Nhã che mắt, xoay người ôm chân ông nội, miệng lẩm bẩm: “Chói quá, mắt sắp mù rồi.”

Lúc Liêu Trung Nguyên bị ôm lấy chân, toàn thân cứng đờ một chút, ông giơ tay, vỗ nhẹ lên đầu Liêu Nhã, nhìn phóng viên.

Phóng viên kia bị ông liếc nhìn, sợ đến tay run rẩy, đèn flash chỉ còn hơn phân nửa, từ từ biến mất.

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên nhàn nhạt, đi về phía bậc thềm.

Liêu Nhã đi bên chân ông, ngả nghiêng lảo đảo, qua một lúc, cô bé nói: “Ông nội! Con đi không nổi! Ông bế con!”

Thân thể Liêu Trung Nguyên lại cứng đờ lần nữa.

Trợ lý ở bên cạnh lập tức giải vây, ngồi xổm xuống nói: “Bảo bối, chú bế con được không?”

Ông nội của con sao có thể bế người khác được — Con đừng làm khó ông ấy.

“Không cần, bà nội nói rồi, hôm nay ông nội phải bế con! Còn phải chăm sóc con nữa!” – Liêu Nhã hét về phía trước.

Một nhóm phóng viên lướt mắt đến Liêu Trung Nguyên, ngón tay Liêu Trung Nguyên thong thả ung dung vân vê điếu xì gà nhưng suýt chút đã vò nát nó, Liêu Nhã lại gọi: “Ông không bế con con đi méc với bà nội!”

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên trầm xuống vài giây, sau đó, xoay người, nhìn cháu gái nhỏ.

Cháu gái nhỏ tuy mồm miệng ồn ào, ánh mắt lại cười đến tít cả mắt chỉ còn lại một đường chỉ, dường như có lúc ở trong mắt Liêu Trung Nguyên còn hiện lên hai cái sừng tà ác trên đầu cô nhóc.

Ông nheo mắt lại.

Phóng viên xung quanh đều có chút sợ hãi, duy chỉ có Liêu Nhã vẫn là vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.

Trợ lý sợ Liêu Trung Nguyên tức giận, giơ tay muốn ôm Liêu Nhã, cũng thấp giọng cầu xin: “Tiểu bảo bối à, ông nội con phải đi làm chuyện quan trọng, không thể làm hỏng việc được đâu…”

Liêu Trung Nguyên xoay người, quay lại đi đến trước mặt Liêu Nhã, dưới ánh mắt ngạc nhiên của phóng viên và trợ lý, ông ngồi xổm xuống, một tay bế Liêu Nhã lên nhưng tư thế rất không chính xác, có thể nói là vác Liêu Nhã, cô bé nằm sấp trên vai ông, lầm bầm khe khẽ: “Ông nội, ông ôm con khó chịu quá, ông đổi tay đi.”

Liêu Trung Nguyên không lên tiếng, cũng không đổi tay, cứ ôm cô bé bằng một tay như vậy, đi vào thang máy.

Phóng viên bên ngoài trợn mắt há mồm, sau khi chụp hình lại, một chuỗi hahahahahahaha rồi hahahaha xuất hiện trên tin tức.

Đi vào thang máy, Liêu Nhã thở phì phò: “Ông nội, ngực con sắp bị ông kẹp tắt thở rồi.”

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên nhàn nhạt, thả cô bé xuống.

Liêu Nhã ôm chân ông, ở bên cạnh nói:”Ông không chăm sóc con tốt, bà nội sẽ không theo ông ra nước ngoài đâu.”

Liêu Trung Nguyên ngồi xổm xuống lần hay, lần này hai tay bế cô bé lên nhưng vẫn ôm nghiêng nghiêng vẹo vẹo như cũ, trợ lý bên cạnh nghẹn cười.

Thang máy mở ra, một hàng người đang đối mặt với thang máy, trong phút giây tất cả đều ngẩn người, chỉ thấy Liêu Trung Nguyên hai tay cứng ngắt ôm một cô nhóc đi ra. Cô nhóc đó dường như đang nằm sấp trên vai ông, hai chân hai cái đùi quẫy quẫy nhưng vẫn mang theo ý cười, cười tít mắt.

Thư ký tiến lên: “Liêu Đổng?”

Liêu Trung Nguyên thả Liêu Nhã xuống, nói: “Mua thức ăn cho con bé, mua nhiều chút.”

Thư ký: “Vâng ạ.”

Hội nghị sắp bắt đầu rồi, Liêu Trung Nguyên không thể ở cạnh Liêu Nhã được nữa, phải vứt cô bé lại dẫn theo trợ lý đi họp.

Liêu Nhã được thư ký chăm sóc, ngồi trên bàn, rất nhiều nhân viên cười tủm tỉm trêu ghẹo cô, cô bé đung đưa chân, thông minh trả lời câu hỏi của mọi người.

“Hôm nay con không đi học sao?”

Liêu Nhã: “Không đi ạ.”

“Vậy ba mẹ con đâu?”

Liêu Nhã: “Đi công tác rồi ạ.”

Lần họp hội đồng quản trị này rất không yên bình, tất cả mọi người đều mang theo thuốc súng. Trận hỏa chiến này thậm chí sẽ làm khá nhiều người bị bỏng. Liêu Trung Nguyên với tư cách là cổ đông nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần, trong hỏa chiến này đương nhiên phải dần dần ló đầu lên, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất. Mấy năm nay người sáng lập đối với sự phát triển của tập đoàn đều chỉ là ăn mày quá khứ, Hội đồng quản trị lại chiêu nạp được rất nhiều nhân tài, ngay cả chức vị CEO cũng là bỏ số tiền lớn ra mời về, thành ra người sáng lập trở thành ăn cơm nhàn rỗi nhưng lại chiếm được vị trí quan trọng.

Lần này, chính là muốn hắn ta giao lại chức vụ, thả hắn ta quay về núi rừng.

Nửa giờ sau, sắc mặt Liêu Trung Nguyên thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, tay vân vê điếu xì gà, vô thanh vô tức. còn những người khác sớm đã đấu nhau, thậm chí còn đập bàn, tức giận mắng chửi, mà người sáng lập kia lại biểu đạt càng đầy đủ hơn, tố cáo bất công, trong chớp mắt phòng họp biến thành cái chợ.

Liêu Trung Nguyên từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.

Đối diện ông là một vị giám đốc có cổ phần bằng ông, ông ta đã đập bàn mấy lần từ sớm.

Trợ lý thấp giọng hỏi Liêu Trung Nguyên: “Liêu Tổng, chúng ta?”

Liêu Trung Nguyên dựa lên lưng ghế, ngước mắt:”Chúng ta thế nào?”

Trợ lý không lên tiếng nữa.

Lại mười phút trôi qua.

“Kiều Khiêm!” – Liêu Trung Nguyên đột nhiên gọi một tiếng.

Tất cả những người đang cãi nhau quét tầm mắt sang Liêu Trung Nguyên, Kiều Khiêm là tên người sáng lập.

Nhưng sau khi mọi người nhìn Liêu Trung Nguyên, lại phát hiện Liêu Trung Nguyên không tiếp tục nữa, ông cúi đầu, điếu xì gà trong tay rơi xuống bàn.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn ngồi lên đùi Liêu Trung Nguyên, đầu nhỏ cười tủm tỉm dựa lên bàn.

Liêu Trung Nguyên: “…….”

Trợ lý: “………..”

Quần chúng hội đồng quản trị: “…………”

“Ông nội!” – Liêu Nhã ôm cổ Liêu Trung Nguyên.

Gương mặt Liêu Trung Nguyên cứng đờ: “Sao con vào đây được?”

“Con bò vào —- “

Liêu Trung Nguyên: “………”

“Ông nội, mấy người trong này ồn quá đi!” – Liêu Nhã chu miệng.

Liêu Trung Nguyên ngước mắt lên, quét qua bọn họ một cái, nói: “Tôi bỏ tiền gấp năm mua cổ phiếu trong tay các người, tan họp!”

Quần chúng hội đồng quản trị: “…………”

Qua hai phút, mấy vị cổ đông nói: “Liêu Đổng người nói sớm chút chứ!”

Người sáng lập Kiều Khiêm: “Tôi bán! Tôi bán! Chức vị này tôi không làm nữa!”

Liêu Trung Nguyên một tay bế Liêu Nhã, dẫn theo trợ lý nghênh ngang rời đi.

Rời khỏi tập đoàn Danh Thần đã sắp trưa rồi, trợ lý lái xe.

Liêu Trung Nguyên và Liêu Nhã ngồi ở ghế sau, Liêu Nhã bám lên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy một chữ “M” xuất hiện trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô bé chọc vào cửa sổ, nói: “Con muốn ăn cái này!”

Trợ lý lập tức dừng xe, cũng nhìn thoáng qua.

Mc Donalds.

Cậu ta nhìn sang Liêu Trung Nguyên.

Liêu Trung Nguyên nói: “Đi thôi.”

Trợ lý quay đầu xe.

Lieu Nhã thích thú ôm tay ông nội: “Ông nội, ông tốt thật. Tuy là ông không biết bế người lắm nhưng ông nhất định sẽ đưa con đi ăn Mc Donalds.”

Nói xong cười tít mặt, gương mặt làm cho người ta yêu thích.

Liêu Trung Nguyên cúi đầu nhìn cô bé, vỗ vỗ đầu Liêu Nhã.

Xe dừng lại trước cửa Mc Donald, hai người lớn một trẻ nhỏ xuống xe, theo yêu cầu của Liêu Nhã, muốn ăn tại chỗ.

Liêu Trung Nguyên đều đồng ý.

Liêu Nhã cái gì cũng muốn: kem, bánh trứng, khoai tây chiên, hamburger…. mỗi loại một phần.

Liêu Trung Nguyên không thích ăn cái này, một chút cũng không ăn cùng cô bé.

Tợ lý ngược lại ăn cùng Liêu Nhã rất vui vẻ, mỗi người gặp một cái hamburger.

Ăn xong, buổi chiều La Tây cũng đã trở về, trợ lý lái xe đến tiểu khu Kim Hải, Liểu Trung Nguyên dắt Liêu Nhã lên lầu, La Tây mặc quần áo ở nhà, mở cửa, ngáp một cái: “Về rồi à?”

Liêu Nhã vui vẻ đi vào, ôm lấy đùi La Tây.

“Bà nội!”

“Ngoan.”

Liêu Trung Nguyên cũng đi theo vào, La Tây nhìn Liêu Trung Nguyên một cái: “Ông về đi, vào đây làm gì?”

Liêu Trung Nguyên: “Tôi chưa ăn trưa.”

La tây suýt chút nhảy lên: “Ông chưa ăn? Vậy Liêu Nhã thì sao? Dẫn theo một đứa trẻ ông không biết cho nó ăn cơm?”

Liêu Trung Nguyên: “Con bé ăn rồi.”

“Ăn cái gì?”

“MC Donalds.”

La Tây lập tức nhảy dựng: “Ông đưa con bé đi ăn MC Donald????? Ông đưua con bé đi ăn MC Donalds????”

Liêu Trung Nguyên: “Không được sao?”

La Tây chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài, đương nhiên không được! Con bé mới bao nhiêu tuổi chứ, để con bé ăn loại đồ ăn làm sao được, ông đừng đưa nó về biệt thự nữa, để má Lưu làm!”

Liêu Trung Nguyên nhìn Liêu Nhã theo bản năng.

Liêu Nhã ôm đủi La Tây, nước mắt lưng tròng nhìn ông.

Ông vậy mà hiểu được suy nghĩ của con bé — Ông nội đừng nói với bà nội là con bảo ông đưa con đi ăn mà.

Liêu Trung Nguyên xụ mặt, xoay người rời đi.

La Tây lại càng tức giận hơn, đuổi theo ra cửa, nói: “Liêu Trung Nguyên, không phải tôi nói ông rồi sao, bảo ông đưa con bé đi ăn chút cháo trắng gì đó, ông không nghe thấy hả?”

Liêu Trung Nguyên: “Bận nên quên mất.”

La Tây trừng ông.

Ông lặng lẽ đứng trong thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, La Tây lấy tay chặn lại, không bằng lòng nói: “Trong nhà còn chút sủi cảo, tôi nấu cho ông.”

Liêu Trung Nguyên cũng ngăn cửa thang máy lại, đi ra ngoài.

Trợ lý đang đợi ông dưới lầu, gọi điện thoại lên: “Liêu Tổng? Chúng ta đi ăn cơm?”

Liêu Trung Nguyên: “Trẻ con không được ăn MC Donalds, sao cậu không nói?”

Trợ lý: “WHAT?”

Liêu Trung Nguyên: “Cậu không có tuổi thơ hả?”

Trợ lý: “………….”

Trong tuổi thơ của tôi MC Donald con mẹ nó là đồ xa xỉ đó.

La Tây liếc ông: “Đừng trách Tiểu Chúc người ta, ông làm ông nội không biết tự mình lo còn muốn để Tiểu Chúc lo giùm ông?”

Liêu Trung Nguyên không lên tiếng.

La Tây đi vào bếp, Liêu Trung Nguyên ngồi trên sofa, lật tạp chí, trông thích lịch trên bàn hỏi La Tây: “Đồng Kỳ sắp sinh rồi?”

La Tây bưng sủi cảo ra: “Còn hai tháng nữa, đang chuẩn bị thôi.”

Liêu Nhã nằm sấp trên đùi Liêu Trung Nguyên: “Ông nội, ông nói mẹ con có sinh thêm một đứa nhỏ đáng yêu như con không?”

Liêu Trung Nguyên: “…………”

Không.

“Ông nội ông nội —-” – Liêu Nhã giục ông.

Liêu Trung Nguyên cầm đũa, cúi người ăn sủi cảo.

La Tây: “Con bé hỏi ông kìa? Ông trả lời đi.”

Liêu Trung Nguyên bỏ sủi cảo vào miệng, qua quýt trả lời: “Được — “

Liêu Nhã nhảy cẫng lên: “Ye~~~”

La Tây mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Bảo bối à, trước đây con đâu nói muốn có em trai?”

Liêu Nhã: “Đúng vậy, cho nên con cảm thấy có em trai em gái chả có gì thú vụ, nhưng mà giống con thì tốt.”

La Tây ôm cô bé: “Chắc chắn giống con.”

Liêu Nhã: “Vâng, đáng yêu như con! Hiểu lòng người!”

Liêu Trung Nguyên: “…….”

Sủi cảo tương đối ngon hơn.

- -----oOo------
 
Chương 107: Ngoại truyện o4


Ngày thứ hai sau khi Đồng Kỳ sinh xong, Trương Hoài Viễn đã ôm một bó hoa đến bệnh viện, anh nhìn thấy Đồng Kỳ ở trong trung tâm ở cữ, Trương Hoài viễn có hơi đau lòng, nhưng lúc trông thấy nụ cười trên mặt cô, nỗi đau của Trương Hoài Viễn lại chìm vào trong nụ cười đó, Đồng Kỳ cười nói: “Ngồi đi, ngẩn người cái gì thế?”

Trương Hoài Viễn hoàn hồn, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Bảo bối à, chúc — mừng.”

Đồng Kỳ mỉm cười: “Gọi thân thiết như vậy không được đâu.”

Anh xua tay: “Quen rồi.”

Đồng Kỳ cười, may mà Liêu Thành Xuyên không ở đây.”

Trương Hoài Viễn đứng dậy rót cho cô cốc nước, đặt vào tay cô: “Uống chút nước đi, môi khô hết rồi.”

Đồng Kỳ cười cầm lấy, hỏi: “Gần đây cậu đang bận gì vậy?”

“Cũng không bận gì.” – Trương Hoài Viễn nói, câu lạc bộ đang chuẩn bị thi đấu, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào trong đó, rất lâu không chú ý đến những thứ khác.

Ngoại trừ hạng mục trong tay, trên thực tế anh không có công ty chính, chỉ là một cái studio giúp anh xử lý những chuyện liên quan đến phương diện tiền bạc.

Trò chuyện với Đồng Kỳ một hồi, anh đứng dậy tạm biệt, Đồng Kỳ xuống giường muốn tiễn anh, Trương Hoài Viễn đè lại bả vai cô, nở nụ cười: “Đừng, em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi được, em cũng đừng khách sáo với anh như vậy.”

Đồng Kỳ vẫn trong thời gian ở cữ, cô vẫn ăn ngon miệng, da dể hồng hào trơn mịn còn hơn trước đây, da thịt dưới lòng bàn tay nóng bỏng, ấm áp đến lòng bàn tay của anh cũng nóng lên, anh nhịn không được cúi đầu, hôn lên trán cô. Sau đó nhanh chóng lùi ra, vẻ mặt Đồng Kỳ hiện lên nét kinh ngạc.

Trương Hoài Viễn vội vàng nói: “Anh đi trước đây.”

Nói xong thì sải bước lớn đi ra ngoài, cũng không dám nhìn Đồng Kỳ, vội vàng đi ra cửa lớn, đúng lúc gặp phải Liêu Thành Xuyên đang tiến vào, hai người đứng đối diện nhau một hồi, Trương Hoài Viễn dùng nắm đấm đụng lên bả vai Liêu Thành Xuyên: “Nhớ kỹ, đối xử với cô ấy tốt một chút. Không tốt với cô ấy, ly hôn tôi cũng lấy lại.”

Liêu Thành Xuyên: “Cút.”

“Hừ.”

Khởi động xe chạy về hướng câu lạc bộ, đi vào trong, Trương Hoài Viễn lảo đảo ngồi lên sofa, vài tuyển thủ chuyên nghiệp lười biếng liếc nhìn anh một cái.

Trương Hoài Viễn cắn một miếng dưa hấu, nói: “Nhìn cái gì? Làm chuyện của các cậu đi.”

Đội trưởng chỉ vào màn hình: “Không chơi cùng tụi em một ván sao?”

Trương Hoài Viễn: “Không, ông đây không có tâm trạng.”

Đội trưởng: “………..”

Những người khác cười trộm: “Mẹ kiếp, chắc chắn thất tình.”

“Đúng vậy.”

“Chậc, cũng có phụ nữ mà ông chủ chúng ta có muốn cũng không được.”

Đội trưởng: “Đồng Kỳ là ai?”

Trương Hoài Viễn vứt một bình sữa bò vào đầu đội trưởng: “Cút!”

Một chữ cút này phát ra cả người Trương Hoài Viễn đã dễ chịu hơn nhiều, nhớ lại cái tên Liêu Thành Xuyên cũng nói với anh chữ “Cút”, *** mẹ, anh con mẹ nó mới cút đi đấy.

Trương Hoài viễn xoa xoa mặt, cầm điện thoại, mở trò chơi mình đang chơi gần đây.

Thông thường anh chỉ đánh đánh đánh, trước giờ không mở mic nói chuyện.

Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh phát ra: “Đmm! Anh chơi cái kiểu gì thế? Tặng đầu cho người ta hả, đm, đmmmmmmm“

“Mẹ kiếp, không biết di chuyển hả, đừng có manh động, *** mẹ —”

“Anh có biết đánh không vậy? Anh biết đánh không hả????????????????????”

Ngón tay Trương Hoài Viễn dừng lại trước màn hình điện thoại.

Cả câu lạc bộ yên tĩnh hai giây, sau đó một tràng cười xuất hiện:”Hahahahahahah, Trương Tổng, anh bị sao vậy?”

“Hahahahahahaa, mắng anh kìa, muốn mỗi ngày đ** anh kìa.”

“Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaahahahahahahahahaahhaah. Ai vậy? Tôi xem xem!”

Mấy tuyển thủ nhàn rỗi đến đau trưng tháo tai nghe ném bàn phím xông đến chỗ Trương Hoài Viễn, điện thoại Trương Hoài Viễn vẫn bật ra tiếng mắng chửi văng vẳng.

“Mẹ kiếp, biết chơi không hả, đi ra chỗ khác! Tôi lên! Cút!”

Trương Hoài Viễn: “…………..”

Trên màn hình, năm người chết hết, người của đội anh.

Em gái kia vẫn còn đang mắng, đ** trời đ** đất thuận tiện cũng đ** anh.

Mấy tuyern thủ nằm bò trên vai anh nhìn một cái: “Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh? Là em gái này sao?”

“Hahaha, cái tên ngược lại rất trong sáng nha, người thì không được trong sáng lắm nhỉ.”

“Đúng đúng, Trương Tổng, anh bị ghét bỏ rồi, mẹ kiếp, cô ấy còn vứt lại cho anh một cái biểu cảm ghét bỏ kìa—”

Trương Hoài Viễn nâng tay, nói với bọn họ: “Im miệng hết đi.”

Bọn họ cười hì hì.

Trương Hoài Viễn nâng điện thoại lên môi, ấn giọng nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Muốn đ** tôi? Muốn đ** tôi thế nào?”

Đối phương lập tức trả lời: “Chính là đ** thế này!”

Trương Hoài Viễn khẽ cười: “Đi, anh dẫn em ăn gà—”

Dối phương trả lời: “Anh con mẹ nó đừng có nói láo! Lại đưa đầu cho người ta tôi cho nổ anh đấy!”

Trương Hoài Viễn: “Lần này mà thua tôi cho cô tùy ý đ**.”

Đối phương nói: “Haha.”

Trương Hoài Viễn nhìn bọn họ: “Lấy điện thoại đi, dẫn em gái đi ăn gà.”

“Hahaha, đến dây đến đây.”

Lập tức có ba người, một người cầm điện thoại, đi tới bên cạnh nhân vật của Trương Hoài Viễn, bọn họ thường xuyên chơi cùng Trương Hoài Viễn, khiên giáp đều rất quen thuộc.

Trương Hoài Viễn nói với em gái kia: “Đi, anh dẫn em đi.”

Cô gái vẫn là vẻ mặt không cho là đúng nhưng vẫn vào đội.

Nửa giờ sau.

Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Ôm quyền! Anh, em phục anh rồi nha.”

Trương Hoài Viễn: “Không cần khách sáo, còn muốn tiếp tục không?”

Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Không đâu, tôi phải đi quay phim.”

Trương Hoài Viễn: “Diễn viên?”

Tuyển thủ câu lạc bộ: “Mẹ kiếp! không phải chứ?”

“Đ** đến diễn viên?”

“Hahaha, em gái tên gì thế? Tôi nói tên thật!”

Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Nói với các anh cũng được, tạm biệt.”

Nói xong, đối phương liền đăng xuất.

Một đám đàn ông trong câu lạc bộ mặt quay mặt nhìn nhau, sau đó cười haha.

Diễn viên cái gì chứ, ai tin.

Trương Hoài Viễn cũng không coi trọng, sau khi đăng xuất, buồn chán ngồi trên ghế sofa tiếp tục chơi game. Anh không có tâm trạng gì, nhưng sự ủ dột khi nãy bị em gái kia mắng một chút, tâm trạng đã khá hơn một chút.

Nhạc Lẫm gọi điện thoại đến: “Tối nay ra không? Ông chủ Trương?”

Trương Hoài Viễn: “Ra ngoài làm gì? Hai người đàn ông có chuyện gì hay mà hẹn.”

Nhạc Lẫm: “…………….”

Nói thì nói nặng lời nhưng đến tối anh vẫn cùng Nhạc Lẫm đi ra ngoài, không có nguyên nhân gì đặc biệt chỉ là bây giờ anh rất nhàm chán, Nhạc Lẫm bao một phòng riêng chơi mạt chược.

Người đến toàn là cẩu độc thân, cẩu độc thân có tiền có người có tướng mạo.

Trương Hoài Viễn tình trường thất ý cờ bạc đắc ý, thắng liên tiếp mấy trận, Nhạc Lẫm ở đối diện vứt ra con Bát Văn, cười nói: ‘Trương Tổng, anh thắng không ít rồi nhỉ? Tối nay anh thanh toán sao?”

Trương Hoài Viễn lừi biếng dựa lên ghế, vẫn vê con Nhất Văn: “Được thôi.”

Nhạc Lẫm cười xấu xa.

Tiếp tục chơi thêm mấy vòng, Trương Hoài Viễn thắng đến người khác đã sắp tụt quần, anh mới đứng dậy, nhón một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, phòng bao có người hút thuốc, mùi thuốc rất nồng, anh mở cửa phòng đi ra ngoài. Vừa mới đứng bên ngoài được một lúc, một thân thể nhỏ nhắn liền đụng vào tỏng ngực, siết chặt cổ áo anh, miếng dưa háu trong miệng Trương Hoài Viễn suýt chút rớt tọt ra ngoài, anh trụ về phía sau dựa lên phía cửa, suýt chút bị đối phương nắm cổ áo xoay người, Trương Hoài Viễn một mét tám trực tiếp xách cô một cái, thật sự xoay người.

Anh cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng.

Cô gái trong lòng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười: “Anh trai, giúp đỡ một chút.”

“Giúp cái gì.”

“Giả vờ làm bạn trai tôi—”

Trương Hoài Viễn ăn xong miếng dưa.

“Sau đó?”

“Không kịp rồi—”

Vừa dứt lời, cô gái chặn môi anh lại.

Trương Hoài Viễn: “…………”

Đầu nổ tung. Anh bị cưỡng hôn.

Cô gái đó ghì cổ anh, nhẹ nhàng dán lên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, bụp bụp bộp bộp, có người hỏi: “Người đâu rồi?”

“Không biết nữa, mẹ nó, để cô ta chạy mất rồi.”

“Tề Tổng làm sao đây?”

“Không biết nữa, chắc là — chậc, không thể nhân đạo nữa.”

Âm thanh của hai tên vệ sĩ càng ngày càng xa, cũng không ai chú ý đến hai người đang dán môi ở ngoài cửa phòng bao này, Trương Hoài Viễn nhìn chằm chằm cô gái kia.

Cô gái cũng chăm chú nhìn anh, tầm mắt hai người quấn lấy nhau.

Môi cũng dán vào nhau.

Ước chừng khoảng hai phút sau, cô gái buông anh ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mẹ kiếp! Suýt chút nghẹt thở.”

Trương Hoài Viễn nhướng mày, giọng nói này sao quen thế nhỉ?

Hình như đã nghe qua ở đâu.

Cô gái híp mắt cười vỗ vỗ mặt anh: “Cám ơn anh nhé, anh trai, tôi đi trước.”

Nói xong cô rời khỏi lồng ngực anh, chạy thẳng lên cầu thang.

Trương Hoài Viễn đuổi theo, kéo cô lại, trong tay cô gái cầm áo khoác, bên trong là một sợi thắt lưng, cô quay đầu cười hỏi: “Sao vậy?”

Trương Hoài Viễn nhíu mày: “Cướp nụ hôn đầu của tôi, cô cũng không muốn nói gì sao?”

Cô gái: “Nụ hôn đầu????????? Mẹ kiếp, đại lão gia anh nói với tôi, anh còn nụ hôn đầu à??? Trương Hoài Viễn, công tử đào hoa nổi danh khắp nơi, nói anh là xử nam ai mà tin—”

Trương Hoài Viễn: “Cô biết tôi?”

“Đương nhiên, tôi không thể ngây ra ở đây nữa, phải đi rồi, có duyên gặp lại, anh trai, à đúng rồi, dưa hấu của anh rất ngon.”

Cô đẩy cửa, hai ba bước chạy xuống cầu thang.

Trương Hoài Viễn: “………..” 

Không hiểu sao lại bị cưỡng hôn.

Trương Hoài Viễn liếm môi, giọng nói của cô gái này nghe quen thật, dáng người cô ấy cũng có chút quen thuộc.

Hơn mười giờ tối, anh thấy một quảng cáo sữa chua trên APP.

“Hương thơm nồng nàn khiến bạn không thể ngừng—” – Cô gái mặt chiếc váy màu hoonfg cầm một chai sữa chua chậm rãi đi xuống bậc thềm, giơ sữa chua lên, nở nụ cười nhìn vào ống kính.

Chính là cô ấy!

Hôm nay chính cô ấy cưỡng hôn anh!

Người mới cùng công ty với Lâm Đế, xuất đạo chưa đến ba năm.

Chỉ nhận một cái quảng cáo cũng coi như là có chút phù hoa, ngoài ra còn quay ba bộ phim, đều chỉ quay hai cảnh.

Chậc.

Trương Hoài Viễn chà xát khóe môi.

Anh cầm điện thoại lên, đăng nhập vào trò chơi.

Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh trang bị vẫn đang chạy bo, cạch cạch chạch giết được khá nhiều người, nổi danh.

Trương Hoài Viễn gõ đối phương: “Em gái, chơi một ván không?”

Đối phương không trả lời anh.

Nhưng trên màn hình chung xuất hiện một dòng chữ: “Tôi đmm anh đó——”

Trương Hoài Viễn bật cười, cô nhóc, anh trai biết tên giả của em rồi – Tô Xán.

– HOÀN TOÀN VĂN –
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom