Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Định Lý Nhịp Tim Abo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
663,583
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Định Lý Nhịp Tim Abo

Định Lý Nhịp Tim Abo
Tác giả: Sương Mù Có Độc
Tình trạng: Đã hoàn thành




Khúc Yến X Thịnh Trạch Thâm
Khúc Yến là một Alpha, trước mặt người khác hắn là một vị chủ tịch lạnh lùng và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhà họ Khúc. Nhưng khi ở bên vợ lại là một tên thê nô đúng nghĩa!
Hai người họ là chồng chồng thật sự, không có cái gọi là hợp đồng hôn nhân gì gì đó đâu. Sau khi tốt nghiệp bọn họ lập tức đưa nhau đi đăng ký kết hôn, năm nay là năm thứ ba rồi.
Nhưng một tháng trước, hai người xảy ra chiến tranh lạnh, Alpha còn tưởng rằng Omega ghét mình, không phải người ta thường hay nói “Thất niên chi dương*” hay sao?! Nhưng bây giờ chỉ mới là năm thứ ba! Alpha cay đắng nhưng Alpha không nói.
*Thất niên chi dương – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp
Nhưng điều mà hắn không ngờ nhất chính là trong bụng em bé của hắn có một em bé nữa.

Yêu thương, chiều chuộng vợ – Khúc Yến x Mỹ nhân lạnh lùng – Thịnh Trạch Thâm
Khúc Yến không biết tình yêu là gì, nhưng hắn muốn dành cho Thịnh Trạch Thâm những điều tốt đẹp nhất.
Không có một định lý chính xác nào về nhịp tim cả và nhịp tim sẽ cho chúng ta những phản ứng chân thật nhất, những cảm xúc mà đầu óc chẳng thể nào lí giải nỗi.

————
 
Chương 1


Gần đây Khúc Yến rất đau khổ, nói chính xác thì một tháng trước, Omega của Đánh bắt đầu chiến tranh lạnh với Hỏa.

Cậu không cho quái vật vào mình, nói rằng pheromone mùi hôi của hôi, mặc dù đó chỉ là nói mới thôi, nhưng điều này đã tạo ra Khúc Yến buồn bã.

Vợ Kiểm nói pheromone của quý có mùi hôi, quýt còn có thể làm được gì ở đây!

Khúc Yến đờ đẫn ngồi trong văn phòng, nhìn Wechat của vợ mình thở dài, buổi sáng nay Thịnh Trạch Thâm không gửi tin nhắn cho ngọc.

Khúc Yến không rời suy nghĩ, tại sao vợ mình lại bận rộn hơn cả chủ tịch là mình nữa vậy?

Áp suất không khí của công ty gần đây rất thấp, tất cả đều là do Khúc Yến, đánh cứ giống như quả bom nổ chậm vậy, mỗi khi nhân viên viết sai tài liệu hay văn kiện gì đó, nhẹ thì bắt người ta làm lại, nặng nề thì sẽ luôn có người ta.

1

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Mọi người thả nước bọt, cùng nhau nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành là nhân viên cũ, xưa anh là trợ lý của ba Khúc Yến, còn bây giờ thì anh là trợ lý của Khúc Yến.

Anh thường được gọi là "mẹ già".

Diệp Thành chỉ có thể đứng dậy, cầm lấy văn kiện cần ký, hít sâu vài hơi rồi mới gõ cửa.

"Khúc tổng hợp, tôi có thể vào không?"

"Vào đi."

Văn phòng có hơi thở, giấy vương khắp nơi, áo sân được ném trên ghế sofa, còn người ngồi trên ghế rất lạnh lùng.

Trợ lý Diệp sắp xếp lại tài liệu vương vãi trên mặt đất rồi mới nhìn Khúc Yến đang ngồi trên ghế.

Khúc Yến màng mắt lại, cả người ánh ra vẻ lạnh lùng khó gần, mặt Diệp Thành đang đứng bên rìa mình một cái.

"Quan hệ của anh với bạn đời* thế nào rồi?" Khúc Yến hỏi.

*Ở đây tác giả dùng từ 伴侣: bầu bạn; lệnh cấm; đồng nghiệp; cộng sự; đối tác; bạn đồng hành; bạn đời (đôi khi dùng chỉ vợ chồng); trùng lặp; trùng lặp bạn... 

Mặc dù Thành Diệp không hiểu tại sao Khúc Yến lại hỏi như vậy, nhưng Diệp Thành là một người rất thích khỏe người thương, bé O nhà anh vừa phải yêu lại vừa ấm áp, sao mà anh không khỏe được chứ.

"Khúc tổng hợp, tôi là Beta, còn em ấy là Omega, chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng bây giờ em ấy là vợ hợp pháp của tôi, chúng tôi đã kết hôn được sáu năm rồi." Nói đến đây, Diệp Thành nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

Nghe vậy, Khúc Yến có hơi thở ghen tị, năm chiến binh và bé ngọc nhà mới đi đến được thứ ba thôi! Chỉ bằng nửa số năm của bọn họ! Dù sao hai người này cũng sắp tiến tới "thất niên chi dương" rồi, chắc chắn sẽ xảy ra độc lập!!!

4

Nhưng chiến và omega của chiến vẫn chưa đến năm thứ bảy mà bây giờ phải là thời kỳ yêu nồng nhiệt mới phải! Tại sao lại xảy ra chiến tranh lạnh rồi?

"Hai người thường nói chuyện với nhau thế nào?" Khúc Yến hỏi lại.

Diệp Thành chậm tiến, " Chúng ta tôi không cãi nhau nhiều, Beta và Omega ở bên nhau không dễ dàng gì, tôi không nỡ cãi nhau với em ấy, dù có cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh thì tôi vẫn không thể nào Cơn giận em ấy đã lâu rồi, em ấy chỉ cần cửa hàng tiếng gọi "anh ơi" thôi là tôi đã mềm rồi." Diệp Thành vừa nói vừa cười.

"Còn những lúc em ấy giận thì tôi hay mua bánh mà em ấy thích, rồi mấy món ăn vặt mà bình thường tôi không cho em ấy ăn, tôi phải mua hết cái này cái kia mới được em nó đó."

Khúc Yến nghiêm xem những cách này, đối với Thịnh Trạch Thâm mà nói thì những thứ này là vô dụng! Cậu không phải kiểu người như thế này, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, Khúc Yến không quản được.

"Còn cách nào khác không?" Khúc Yến cầu suy nghĩ.

Lúc này Thành Diệp cuối cùng cũng hiểu ra tại sao đánh lại hỏi nhiều như vậy rồi, ra là cãi nhau với vợ.

Diệp Thành nghiêm túc khuyên ông chủ của mình, Thịnh Trạch Thâm là loại người hoàn toàn khác với lũ họ, nên chắc chắn sẽ rất khó dụ.

Vừa chi cả tháng nay, Lãnh chúa của anh mặt lúc nào cũng tiếc tiền lì xì, tính tình cũng tiền tệ hơn chắc chắn.

Có lần, Diệp Thành đến nhà chim, anh có đọc bạn đời của Khúc Yến, nhưng lại không tìm thấy người đâu.

Đến bây giờ anh vẫn chưa biết vợ của Khúc Yến trông như thế nào.

Cuộc sống nhân vật của Khúc Yến chưa được công bố ra bên ngoài, nhưng đó cũng không phải là bí mật trong giới của bọn họ, hơn nữa Khúc Yến lạ khi đưa bạn đời của mình đến bất kỳ sự kiện hay bữa tiệc nào cả, mọi người đều rất tò mò về người được Khúc Yến bao sâu càng như vậy.

Suy cho cùng thì việc Khúc Yến lấy vợ đã làm tan nát giấc mơ của nhiều cô gái.

"Tặng hoa, Omega thích những thứ thứ đẹp đẽ, như hoa hồng,..." Diệp Thành chưa kịp nói xong là Khúc Yến đã ngắt lời anh.

“Em ấy đã được pha sơn phấn hoa, nếu được tặng hoa chắc chắn sẽ giết em ấy mất.”

Diệp Thành bại hại gãi đầu, ngăn chặn trong đầu anh yên ra một ý tưởng, "Tặng túi, hoặc tặng một cái thẻ, cái gì mà giá tiền." Dù sao Lãnh chúa của anh cũng không phải là người thiếu tiền, chút quà tặng thì có sao.

"Em ấy sẽ xử lý vài thứ đó cho tôi, em ấy không thích." Khúc Yến Bờm.

Diệp Thành khóc trong lòng, người này thực sự lạnh lùng, không giống Omega bình thường chút nào.

" Bỏ bỏ, anh ra ngoài đi."

"Đúng." Diệp Thành nhẹ nhàng khép cửa lại, "Tạm biệt, Boss này, anh nhớ ký mấy văn kiện kia, phải nghỉ ngơi một chút, qua vài ngày nữa là sẽ dừng thôi."

Ngay khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn này.

Khúc Yến Touch vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út bàn tay trái, ánh mắt của chim vô cùng dịu dàng.

Kể từ khi kết hôn với Thịnh Trạch Thâm, Ngọc này chưa bao giờ rời khỏi tay ngọc.

Khúc Yến quạu quọ gãi đầu, sao Thịnh Trạch Thâm lại có thể sôi sục hơn cả lũ vậy, cho dù có bận đến mấy thì cậu cũng không thể gửi tin nhắn cho ngọc được.

Sau khi kết hôn, Khúc Yến trở thành người đàn ông mẫu mực của gia đình, đánh lửa về nhà đúng giờ, dù chí còn cai thuốc, nhưng cố gắng uống ít rượu nhất có thể, khi kể những câu chuyện này với mấy người bạn cũ thì nhóm họ còn cười.

3

Nói tít khác một cái tên giảm cả, vợ đánh còn hơn cả ông trời, bảo gì nghe mọi người.

Khúc Yến chỉ cười cười chứ không phản đối lại. Mức độ giảm nô thì sao, bọn họ có vợ không?

Nhưng bây giờ, tình cảm đó đã dần phai nhạt...

Alpha rất giận dữ, sơn sẽ uống rượu! Thứ Thịnh Trừng thâm nhất đó chính là mấy con ma men uống tới nói mèm, vì thế mạnh phải đi uống rượu!

Lúc trước Thịnh Trạch Thâm đã nghiêm trọng nói chuyện này với Khúc Yến rằng: “Nếu sau này anh nói rượu thì cứ ngủ ngoài đường, đừng về nhà, sau khi tỉnh rượu thì tính tiếp!”

Sau khi nghe Thịnh Trạch Thâm nói như vậy, từ đó về sau Khúc Yến không uống say nói nữa.

Đã hơn một tháng rồi mà bạn vẫn chưa được ngủ với vợ, thậm chí bạn đánh còn không cảm nhận được pheromone ngọt ngào của Omega nhà mình nữa!

Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa, Alpha muốn nổi loạn! sẽ chiến đấu! Nhẹ nhàng muốn làm lành với vợ, không ai có thể ngăn chặn được!

1

Tất nhiên, phải đi uống rượu trước cái đã.
 
Chương 2


Hắn sẽ đợi đến khi Thịnh Trạch Thâm chuẩn bị tan làm, sau đó giả vờ say rồi về nhà đổ nhào lên người vợ, sau đó sẽ trực tiếp ôm vợ vào phòng ngủ làm những việc mà vợ chồng thường hay làm.

Trong lòng Khúc Yến vẽ ra một kế hoạch vô cùng hoàn hảo.

Trời dần tối, Khúc Yến mỉm cười hài lòng, hy vọng mọi thứ đều sẽ diễn ra như thế.

Hắn đã gửi tin nhắn cho Thịnh Trạch Thâm, nói hôm nay mình bận, không thể đến đón cậu được, vì vậy hắn đã nhờ tài xế Lưu đến đón.

Thịnh Trạch Thâm chỉ trả lời bằng một từ đơn giản, "Ừm". Cậu thậm chí còn không hỏi nguyên nhân là gì nữa, đúng là tình yêu này đã phai nhạt rồi.

Không thể như vậy được! Khúc Yến phải làm sống dậy tình yêu này mới được.

Hôm nay, Khúc Yến yêu cầu cả công ty tan làm sớm rồi hắn tự lái xe đi đâu đó.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Yese Bar là một quán bar do bạn của Khúc Yến mở, hắn cũng bỏ tiền đầu tư vào quán bar này, được xem là một cổ đông ở đây.

Tuy đây là một quán bar chính thống nhưng lại là một quán bar vô cùng cởi mở, nói đơn giản là nếu đến đây bạn sẽ được "ngủ" với Omega, Beta hay thậm chí là một Alpha.

Không cần phải tuân theo định kiến ngoài kia, chỉ cần bạn thích là được.

Khúc Yến rất ít khi đến mấy nơi như này, hắn đến quầy bar gọi một ly rượu, âm thanh nói chuyện cười đùa xung quanh khiến Khúc Yến cau mày, hắn cảm thấy khó chịu.

Khúc Yến không dám uống quá say, để phòng khi Thịnh Trạch Thâm thật sự tức giận, hắn phải tỉnh táo mới có thể quỳ xuống xin lỗi được.

7

Hắn nhấp một ngụm rượu, trong lòng đang tính toán xem bao lâu nữa thì Thịnh Trạch Thâm sẽ về nhà.

Sự xuất hiện của Khúc Yến đã thu hút sự chú ý của rất nhiều Omega, Beta và thậm chí là cả Alpha.

Ai mà không chú ý đến một Alpha cao lớn và đẹp trai như vậy chứ, Khúc Yến đang ngồi trước quầy bar, hắn không quan tâm đến những người xung quanh mình. Hắn chỉ muốn vợ hắn mà thôi.

Tuy nhiên, pheromone của Alpha này quá mức đàn áp, không ai dám hấp tấp tới gần cả, hắn mang đến cho người ta cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ, pheromone có sự đàn áp khiến người ta khó mà lại gần.

"Yo, Khúc Yến, đã lâu không gặp." Tống Trần bất mãn vỗ vỗ bả vai Khúc Yến. "Lúc trước tôi rủ cậu ra ngoài chơi mấy lần mà cậu chẳng chịu đi, sao hôm nay lại có thời gian mà đến đây vậy?"

Cứ mười lần rủ thì sẽ có một lần đồng ý, tảng băng trôi xinh đẹp nhà hắn cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi nên đôi lúc sẽ ra ngoài chơi cùng hắn.

Nhưng đương nhiên là vợ hắn không thích chơi với đám bạn của hắn rồi, mỗi lần tới đây cậu đều gọi một ly nước trái cây, sau đó im lặng mà nghịch điện thoại.

Thỉnh thoảng Khúc Yến vẫn sẽ nói chuyện với Thịnh Trạch Thâm, sợ cậu không thoải mái, sợ cậu sẽ chán.

Thịnh Trạch Thâm không thích đến đây nên Khúc Yến cũng hiếm khi đến.

Dù sao thì đã hai ba tháng rồi cả hai mới gặp lại.

Tống Trần một tay cầm ly rượu, tay kia ôm lấy một Omega mảnh mai, nâng ly với Khúc Yến.

Hai người khẽ cụng ly, Khúc Yến hớp một ngụm rượu.

"Tại sao vợ cậu không đến?" Tống Trần vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh.

Khúc Yến không lên tiếng, chỉ cúi đầu uống rượu.

"Ôi~~~, mượn rượu giải sầu à, đừng nói là cậu cãi nhau với người ta nhá?" Tống Trần vừa ôm Omega vừa trò chuyện.

Tống Trần không ngờ Khúc Yến sẽ trả lời, nhưng hắn lại nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, âm thanh phát ra nghe có hơi tủi thân.

Tống Trần buông Omega ra, "Không phải chứ, cậu cãi nhau với người ta thật à?"

Tống Trần đã tận mắt chứng kiến cuộc sống sau hôn nhân của hắn. Anh ta không ngờ rằng Khúc Yến lại cãi nhau với ông trời của mình.

Khúc Yến không trả lời, mặc dù hắn uống không nhiều, nhưng vì đã lâu không uống, nên bây giờ hắn cảm thấy có hơi chóng mặt.

Khúc Yến chỉ có thể vịn vào quầy bar, tự đứng dậy, lắc lắc đầu, cố gắng tập trung nhìn vào mặt Tống Trần.

Hắn đoán chừng giờ này có thể Thịnh Trạch Thâm sắp về nhà, cho nên hắn cũng phải về nhà.

Khúc Yến đẩy Tống Trần ra, "Tôi uống rượu rồi không lái xe được, cậu đưa tôi về nhà đi."

Tống Trần vốn nghĩ rằng chuyện tình cảm của hắn luôn suôn sẻ, chỉ cần hắn còn ở trên hành tinh này thì gia đình của hắn sẽ luôn luôn hòa thuận.

"Đi thôi, Khúc thiếu gia à, để tôi đưa cậu về." Tống Trần định đi tới đỡ lấy Khúc Yến, nhưng hắn lại bước đi còn nhanh hơn của Tống Trần, điều này làm cho anh ta tưởng rằng mình mới là người say rượu ấy chứ.

Khung cảnh Khúc Yến đi trước, còn Tống Trần thì đuổi theo sau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

"Không ngờ là anh Tống đây lại chơi tất."

"Người ta giàu mà, muốn chơi gì thì chơi."

Tống Trần: "......."

2

Vốn dĩ Tống Trần còn tưởng rằng người này không say lắm, nhưng giây tiếp theo, Tống Trần và mọi người đều cười như điên.

Khúc Yến vô tình va vào cánh cửa, hắn còn tưởng rằng đó là vợ mình mà đứng yên ở đó xoa xoa đầu hối lỗi một lúc lâu.

3

Sự việc này có thế khiến Tống Trần cười vào mặt Khúc Yến cả đêm mất, à không, cả năm mới phải.

Dù sao Khúc Yến cũng là đàn ông to cao, Tống Trần khó mà lôi kéo hắn đi được.

Thấy Khúc Yến vẫn còn ở bên "vợ", la hét không ngừng, Tống Trần bất lực nói: "Tôi đưa cậu về nhà với vợ."

Không ngờ, sau khi nghe Tống Trần nói như vậy Khúc Yến lập tức ngậm miệng lại, không ồn ào nữa.

Cuối cùng, Tống Trần cũng có thể đưa người đàn ông to xác này về nhà.

Anh ta chở Khúc Yến về tận nhà rồi kêu hắn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cả hai đều là Alpha, vóc dáng của họ cũng tương đối giống nhau, vậy nên hai người cứ ôm ôm ấp ấp như vậy trong khá kì cục.

Không ngờ, anh ta nhìn thấy Thịnh Trạch Thâm, cuối cùng Tống Trần cũng nhìn thấy vị cứu tinh của mình rồi.

Ngay khi Thịnh Trạch Thâm về, cậu đã nhìn thấy Tống Trần đang đỡ lấy Khúc Yến say khướt.

Tống Trần vội vàng đẩy người trong tay vào trong vòng tay của Thịnh Trạch Thâm.

"Anh ấy uống bao nhiêu vậy?" Thịnh Trạch Thâm cố gắng ôm lấy người đàn ông cao hơn 1m8 trong tay.

Tống Trần mỉm cười đáp: "Chưa đến một chai mà đã say như vậy rồi. Trước đây Khúc Yến từng uống tận vài chai mà không hề hấn gì."

Dường như Alpha ngửi thấy mùi pheromone của Omega mình nên cố gắng hít thở thật mạnh.

Tống Trần nói xong thì rời đi, không thèm quan tâm Thịnh Trạch Thâm đang chật vật với Alpha to xác trong tay.

Thịnh Trạch Thâm không còn cách nào khác đành phải xoa xoa Alpha đang cọ vào người mình, cậu nhẹ giọng nói: "Khúc Yến, nếu anh tái phạm nữa, em sẽ ném anh ra ngoài."

Alpha bây giờ có hơi ngốc, hắn phải dựa vào bản năng để làm mọi thứ. Nghe Thịnh Trạch Thâm nói thì nghe lời ngay, lập tức đứng thẳng người dậy, không dồn toàn bộ trọng lượng vào người vợ mình nữa.

2

Hắn vừa tủi thân vừa gọi "Vợ ơi" liên tục.

Thịnh Trạch Thâm biết Khúc Yến chưa say đến nỗi không biết trời trăng mây đất gì, hắn vẫn có thể nghe hiểu lời cậu nói, cậu lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa vào nhà.

Lúc này Khúc Yến đang ngoan ngoãn đứng sang một bên, không đè lên Thịnh Trạch Thâm để cậu có thể dễ dàng mở cửa.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Khúc Yến quay sang nhìn vào phần gáy hấp dẫn của Omega nhà mình.

Tất cả sự tự chủ mà mà hắn có được trong hơn 20 năm qua đều được sử dụng ở đây, hắn cố gắng kiềm chế hết mức có thể.

Ngay khi cửa vừa mở ra, Thịnh Trạch Thâm lập tức bị đè xuống ghế sofa, "Khúc Yến, anh..."

"Nhẹ chút..."

"Ừm...."

+

........................
 
Chương 3


Đã gần một tháng rồi Alpha chưa thân mật với Omega nhà mình, cuối cùng hắn đã được như ước nguyện, ngay cả động tác cũng có hơi mất kiên nhẫn, kèm theo sự lo lắng thấy rõ.

Khúc Yến hôn hôn sờ sờ làm cho cả hai đều nổi phản ứng.

"Vào phòng ngủ." Lúc này, Thịnh Trạch Thâm bị Khúc Yến tách hai chân ra, cậu bị hắn đè lên, hai chân đung đưa trên không trung, chỉ có thể ôm lấy cổ người phía trên mình.

Lúc này, hai mắt Khúc Yến đỏ hoe, d.ục vọng ẩn chứa trong mắt hắn ngày càng rõ ràng, như thể hắn sắp ăn thịt Thịnh Trạch Thâm tới nơi vậy.

Hắn ôm Thịnh Trạch Thâm như ôm em bé, hai tay ôm lấy mông cậu, Thịnh Trạch Thâm quấn chân quanh vòng eo cường tráng của hắn.

3

Toàn bộ phòng khách tràn ngập mùi pheromone nồng đậm.

Ngoài ra còn có tiếng "chụt chụt, lép nhép" từ nụ hôn mạnh mẽ của Alpha và tiếng thở hổn hển của Omega đang bị cắn môi.

Khúc Yến có hơi mất khống chế, khóe miệng Thịnh Trạch Thâm bị hắn cắn đến suýt tứa máu.

Khi đang ôm Omega về phòng, hắn thầm suy nghĩ, không ngờ khoảng cách từ phòng khách vào phòng ngủ lại xa như vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục hôn môi và phóng thích pheromone.

Cửa phòng ngủ bị đá ra, hắn cẩn thận đặt Omega lên giường, hai tay ôm lấy Thịnh Trạch Thâm, coi thân thể cậu như địa bàn của mình.

"Bé ơi, Thâm Thâm, có được không?" Khúc Yến đã nhịn đến cực hạn rồi.

4

Thịnh Trạch Thâm cũng biết tháng này cậu thật sự đã hắt hủi Khúc Yến, nhưng cậu không cố ý, chỉ là gần đây cậu có hơi khó chịu trong người, lúc đầu cậu còn tưởng rằng đó là di chứng của căn bệnh lúc trước, nhưng gần đây nó lại càng nghiêm trọng hơn.

Chỉ cần hai người họ nằm chung giường, Khúc Yến chắc chắn sẽ động tay động chân, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, sau đó sẽ làm này này kia kia nên hiểu rất rõ trạng thái cơ thể của Thịnh Trạch Thâm.

Suy cho cùng thì cả hai vẫn còn trẻ, nên có thể sẽ mắc một vài căn bệnh mà người trẻ hay mắc phải.

Khi đó, Khúc Yến đã phát hiện ra vấn đề của cậu, hắn bắt cậu đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, khi nhìn thấy giấy khám, Khúc Yến liền trở nên u ám.

Thịnh Trạch Thâm biết mình chỉ bị chút bệnh vặt vãnh mà thôi, nhưng gần đây cậu có hơi biếng ăn, buồn nôn, thích ăn đồ chua.

Nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone của Alpha là vấn đề của cậu sẽ càng nghiêm trọng hơn, vì vậy cậu đã lợi dụng cuộc cãi vã nhỏ lần trước mà bắt đầu chiến tranh lạnh với Khúc Yến hơn cả tháng nay.

1

Nói là chiến tranh lạnh vậy thôi chứ chỉ là ngủ khác giường mà thôi.

Thịnh Trạch Thâm ngẩng đầu lên nhìn Khúc Yến.

Mặc dù cậu thật sự không muốn quan hệ với một con ma men, nhưng đây là Khúc Yến, đúng là cậu rất nhớ Khúc Yến.

Thịnh Trạch Thâm hôn nhẹ lên khóe miệng Khúc Yến.

Alpha nhận được một nụ hôn đồng ý từ Omega thì cuối cùng cũng hành động.

Alpha cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, chỉ để Omega biết rằng hắn yêu cậu đến nhường nào chứ không phải là vì thể xác.

2

Làm xong một lần, Thịnh Trạch Thâm bắt hắn dừng lại, mặc dù cậu đã yêu cầu Khúc Yến đừng phóng pheromone của mình ra ngoài, nhưng khi xúc động hắn nhất định sẽ phóng thích pheromone của mình ra.

1

Alpha bị bắt dừng lại không hề khó chịu, hắn còn ôm Omega mềm mại vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lấy lưng cậu.

Thịnh Trạch Thâm mệt đến mức ngủ thiếp đi trên người hắn.

Khúc Yến nhẹ nhàng cắn lấy cái tai ửng hồng của Thịnh Trạch Thâm, thỉnh thoảng lại hôn lên đấy một cái.

Làn da trắng phát sáng của Thịnh Trạch Thâm lúc này đã ửng hồng, Khúc Yến cảm thấy mình nhìn nó bao lâu cũng không chán.

Thịnh Trạch Thâm thật sự rất mệt, cậu đẩy Khúc Yến ra, "Dừng lại đi Khúc Yến."

"Ừm, không làm nữa." Khúc Yến bế Thịnh Trạch Thâm vào phòng tắm rồi tắm rửa cho cậu.

Nhìn thấy dấu hôn chi chít trên người Thịnh Trạch Thâm, Khúc Yến không khỏi tự đắc.

Người này, từ trong ra ngoài đều thuộc về hắn.

(truyện chỉ được đăng tại w@tt[@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Sau khi tắm cho Omega sạch sẽ thơm tho xong, hắn quấn người vào khăn tắm, rồi ôm người lên giường ngủ.

Khúc Yến hôn lên khóe mắt hơi ửng đỏ của Thịnh Trạch Thâm.

Alpha thực sự rất cảm thấy rất bất an, độ phù hợp pheromone của hắn và Thịnh Trạch Thâm nhiều nhất là 50%. Ngay cả khi đã đánh dấu vĩnh viễn thì Omega cũng chỉ có thoang thoảng mùi pheromone của hắn mà thôi.

Đây là điều mà Khúc Yến không thể thay đổi được, hắn chỉ có thể cố gắng để lại mùi của mình trên người Omega hết lần này đến lần khác, nói với mọi người rằng cậu là của mình.

Đây là Omega của hắn, Thịnh Trạch Thâm của hắn.

Là của hắn, của Khúc Yến.

"Anh yêu em."

+

Anh yêu em............
 
Chương 4


Ngày hôm sau, Khúc Yến là người thức dậy trước, hắn thấy có hơi khó chịu, cơn đau đầu dữ dội ập đến, ký ức đêm qua lập tức ùa về.

Hôm qua không biết hắn có làm cậu bị thương không nữa, Khúc Yến cảm thấy hối hận, hắn không nên uống nhiều như vậy, nhưng cũng đáng mừng khi Thịnh Trạch Thâm không đuổi hắn ra ngoài, ra là cậu vẫn yêu hắn sâu đậm như vậy.

Khúc Yến trao cho Omega của mình một nụ hôn chào buổi sáng, hắn chạm môi mình lên môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng tựa như lông vũ vậy.

Hắn nắm lấy cái tay đang để ngoài chăn của Thịnh Trạch Thâm, trên ngón tay của cả hai đều có bằng chứng về tình yêu mà họ dành cho nhau.

Khúc Yến nhẹ nhàng đứng dậy, giúp Thịnh Trạch Thâm đắp lại chăn.

Thật xấu hổ khi nói rằng dù đã kết hôn khá lâu nhưng Khúc Yến vẫn không học nấu ăn, vì thế hắn chỉ có thể giúp Thịnh Trạch Thâm hâm nóng sữa, làm một cái bánh sandwich đơn giản, chiên hai quả trứng và nấu một bát mì.

Nấu ăn cần phải có tài năng, nhưng Khúc Yến lại không có tài năng trong khoản này, cả hai thường rất bận rộn, bình thường là gọi đồ ăn về nhà hoặc cả hai sẽ đi ăn ngoài.

Sau khi hắn làm xong thì Thịnh Trạch Thâm cũng vừa mới thức dậy.

"Khúc Yến, vào đây."

Khúc Yến lập tức đáp: "Bé ơi, anh tới đây." Sau đó, hắn chạy vọt vào phòng ngủ.

3

"Sao em không ngủ tiếp, vẫn còn sớm mà." Khúc Yến ngồi xổm ở bên giường, nhìn Thịnh Trạch Thâm.

3

Thịnh Trạch Thâm trong mắt Khúc Yến lúc này vô cùng đáng yêu.

Cậu vừa mới thức, ánh mắt còn mơ mơ hồ hồ, tóc tai hơi lộn xộn, có vài sợi tóc bị vểnh lên, trông cậu rất ngoan, điều này làm cho Khúc Yến rất muốn hôn cậu.

Nhưng hắn không dám, bây giờ cả hai đều đã đã tỉnh, Thịnh Trạch Thâm thường sẽ không để hắn hôn môi mình khi vẫn chưa đánh răng.

Và tối hôm qua hắn đã uống rượu...

Khúc Yến giả vờ bình tĩnh giúp Thịnh Trạch Thâm chải đầu, nhưng hắn lại không nhịn được mà chồm lên thơm má cậu một cái.

Thịnh Trạch Thâm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cậu lạnh lùng nhìn Khúc Yến.

Khúc Yến đột nhiên hoảng hốt, Omega của hắn định làm gì đây? Hắn nên làm gì bây giờ, có nên quỳ xuống mà xin lỗi luôn không?

Thịnh Trạch Thâm đích thị là một bé O vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.

Khúc Yến đứng dậy ngồi xuống mép giường, Thịnh Trạch Thâm giơ chân lên đá hắn.

Cậu vừa vung chân lên chuẩn bị đá hắn là bàn chân đã bị hắn túm lấy.

"Sao chân em lại lạnh như vậy?" Khúc Yến khẽ cau mày.

Bây giờ đã là cuối hè, thời tiết đang dần mát mẻ hơn, nhưng Thịnh Trạch Thâm rất sợ nóng, cho nên điều hòa trong nhà thường được bật ở mức thấp.

Ban đầu, Khúc Yến cũng nhiều lần thuyết phục cậu, bảo cậu đừng bật điều hòa ở nhiệt độ thấp như vậy, lỡ đâu cậu sẽ bị cảm lạnh thì sao, nhưng việc thuyết phục này lại không đi đến đâu.

Cho đến một tháng trước, đó là nguồn gốc của "chiến tranh lạnh".

Thịnh Trạch Thâm khi ngủ sẽ bật điều hòa rất thấp, thường là Khúc Yến sẽ ôm cậu thật chặt nên hắn cũng sẽ không sợ cậu bị cảm lạnh.

Nhưng đêm đó, Thịnh Trạch Thâm đuổi Khúc Yến đi, đồng thời cũng vứt luôn chăn.

Hậu quả của việc này là ngày hôm sau cậu bị hắt hơi vài lần, Khúc Yến thấy vậy thì dỗ cậu tắt điều hòa, sau đó hắn cất luôn remote máy lạnh rồi đưa cậu đến bệnh viện.

Thế là mỗi lần Khúc Yến muốn ôm cậu ngủ là cậu lại đuổi hắn ra ngoài, bắt hắn ngủ ngoài sofa!

Khúc Yến cũng vì quan tâm đến sức khỏe của Thịnh Trạch Thâm, cho nên chủ tịch Khúc cố gắng nằm ngủ một mình trên sofa lạnh lẽo, hắn cảm thấy rất đau khổ.

Nhưng dường như Thịnh Trạch Thâm không nhìn thấy sự bất bình của hắn.

Mặc dù cậu không từ chối nụ hôn của hắn, nhưng cứ tới đêm là lại đuổi hắn ra bên ngoài.

Thế là Khúc Yến ngủ ngoài sofa tận một tháng.

Thậm chí tối qua, khi hai người đang vận động, cả hai đổ mồ hôi đầy mình, Thịnh Trạch Thâm ngồi lên eo Khúc Yến, cậu đe dọa nói: "Bật điều hòa đi, anh bật lên rồi chúng ta tiếp tục làm, nếu không bật thì dừng lại ngay bây giờ."

Khi đó, Alpha bị con c* làm mờ con mắt, hắn lấy remote ra bật điều hòa cho Thịnh Trạch Thâm, và.......

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Thịnh Trạch Thâm không rút chân lại, cứ để hắn nắm lấy chân mình.

"Quần áo của em đâu?" Thịnh Trạch Thâm nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Hôm nay em còn có tiết."

Khó mà tìm lại bộ quần áo ngày hôm qua được, chưa kể ở trên đó còn có dấu vết này này nọ nọ, còn bị mất đi hai cúc áo nữa chứ.

Thịnh Trạch Thâm nhìn dấu vết chi chít trên cơ thể mình, hung thủ thì vẫn đang nghiêm túc ôm lấy chân cậu.

Bàn tay của Khúc Yến rất ấm, hắn đứng dậy mở tủ quần áo, muốn chọn giúp cậu một bộ quần áo phù hợp, nhưng vẫn có hơi bối rối một chút, dù sao Thịnh Trạch Thâm rất giống cái móc treo quần áo, cậu mặc gì cũng đẹp: "Em mặc bộ nào?"

"Áo sơ mi trắng dài." Cậu phải che đi tất cả mấy dấu đỏ này, nếu học sinh của cậu nhìn thấy, cậu nhất định sẽ đánh Khúc Yến và đuổi hắn ra khỏi nhà!

Cuối cùng Khúc Yến cũng chọn được một cái áo sơ mi cao cấp, thiết kế rất tinh tế, có thể nhìn thấy thợ may có tay nghề rất cao.

Khi Thịnh Trạch Thâm mặc nó, cậu trông rất đẹp, đây là món quà mà lúc trước Khúc Yến tặng cho Thịnh Trạch Thâm, nhưng Thịnh Trạch Thâm hiếm khi mặc cái áo này.

Tuy nhiên, sự chiếm hữu của Alpha có hơi cao, hắn chỉ muốn cậu mặc đồ mà hắn tặng.

Thịnh Trạch Thâm không biết suy nghĩ đầy tính chiếm hữu của hắn, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều mà mặc nó ngay, nhưng lưng eo vẫn hơi đau nhức khó chịu.

Khúc Yến cầm lấy quần áo giúp cậu mặc vào, phục vụ cậu như vua chúa vậy, sau khi mặc xong còn giúp cậu xoa eo.

Hai người họ vẫn chưa ăn sáng, định lát nữa rồi ăn nhưng dạ dày Thịnh Trạch Thâm lại khá yếu, vừa được một lúc thì bụng đã réo cả lên.

Mặt Omega đỏ lên, cậu cố gắng chui vào chăn trốn, nhưng bị Alpha bắt lại rồi bồng đi như một đứa trẻ.

Khúc Yến đột nhiên nhớ tới người mẹ thân yêu của mình, bà gọi điện thoại cho hắn, nói rằng bà đã trở về Trung Quốc và bảo hắn đưa Thịnh Trạch Thâm về nhà ăn tối.

Khi ấy, hắn đồng ý mà không nghĩ ngợi gì.

"Hôm qua mẹ về nước, có mời chúng ta về nhà ăn tối."

Thịnh Trạch Thâm đang uống ly sữa ấm thì đột nhiên phun ra, cậu không ngừng ho khụ khụ, cậu ho nhiều đến mức chảy nước mắt sinh lý.

"Từ từ thôi, từ từ thôi." Khúc Yến vỗ vỗ lưng cậu: "Không phải chỉ là việc mẹ về nước thôi sao?"

"Mẹ về rồi sao không nói cho em biết." Thịnh Trạch Thâm cuối cùng cũng ngừng ho.

Khúc Yến lau nước mắt cho cậu.

"Không phải hôm qua anh quên rồi sao?" Khúc Yến lấy nước ấm đưa cho Thịnh Trạch Thâm uống.

......

Vừa nói xong, điện thoại của Thịnh Trạch Thâm liền vang lên.

Thịnh Trạch Thâm bắt máy, người phụ nữ trong điện thoại vui vẻ nói: "Thâm Thâm, mẹ về rồi đây, con có nhớ mẹ không nào?"

+

"Dù sao thì mẹ cũng nhớ con lắm."
 
Chương 5


Giọng nói này, giọng điệu này, ngoài mẹ Khúc Yến ra còn có ai nữa?

Thịnh Trạch Thâm ngoan ngoãn đáp: "Dạ, mẹ."

Tống Tuyết Vân nghe xong thì cười không ngớt.

"Thằng nhóc thối đó không bắt nạt con chứ?" Tống Tuyết Vân lại hỏi.

Khúc Yến nghĩ thầm, đây rõ ràng là mẹ của hắn mà, sao lại có thể như vậy được chứ.

Khúc Yến: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sao con có thể bắt nạt em ấy được, con thương em ấy còn không hết nữa, mẹ đừng lo lắng, con dâu của mẹ vẫn ổn!"

Câu nói này làm cho Thịnh Trạch Thâm đỏ cả mặt, trước mặt người lớn mà hắn dám nói như vậy.

Nhưng bản thân Khúc Yến không cảm thấy gì, tình cảm của hắn đối với Thịnh Trạch Thâm không phải chỉ thể hiện qua hành động mà còn phải qua lời nói.

Tống Tuyết Vân cảm thấy sau khi con trai mình kết hôn thì rất biết quan tâm người khác, khi nghe hai người cười nói vui vẻ như vậy, bà cũng yên tâm.

"Buổi trưa hôm nay đến gặp mẹ, mẹ sẽ làm cho con chút gì đó ăn." Tống Tuyết Vân nói.

Đương nhiên là Thịnh Trạch Thâm đồng ý rồi, Tống Tuyết Vân thật sự rất tốt với cậu, đã lâu rồi cậu vẫn chưa gặp bà nên muốn đến thăm bà một chút.

"Dạ được, hôm nay con xin nghỉ buổi sáng, con sẽ đi với Khúc Yến ạ."

Tống Tuyết Vân kéo Thịnh Trạch Thâm trò chuyện thêm vài câu, chủ yếu là nói về Thịnh Trạch Thâm, hỏi cậu có bị bệnh hay gì không, hỏi cậu làm việc như thế nào.

Thịnh Trạch Thâm kiên nhẫn trả lời, thỉnh thoảng cậu sẽ kể vài câu chuyện cười để Tống Tuyết Vân vui vẻ.

Khúc Yến lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn cậu, hắn không thể nói được gì, thỉnh thoảng sẽ đút cho Thịnh Trạch Thâm vài miếng bánh mì.

Lúc đầu, Thịnh Trạch Thâm cũng từ chối, bảo hắn đừng làm phiền cậu nói chuyện.

Nhưng Khúc Yến nhất quyết muốn đút cậu ăn, Thịnh Trạch Thâm không còn cách nào khác đành phải chiều theo hắn, cậu bị đút đến hai má phồng lên, hắn sợ cậu bị nghẹn nên đưa cho cậu ly sữa.

Hai má cậu hơi phồng lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ giấu thức ăn vậy.

Thịnh Trạch Thâm biết cuộc gọi này khó mà kết thúc được, vì vậy cậu đành phải nói lời tạm biệt với mẹ của Khúc Yến.

Tống Tuyết Vân biết là do thằng con trai mình đang gây rắc rối rồi. Bà nói đôi ba câu, vừa nói vừa mắng con trai mình là thằng nhóc thối.

Dù là vì bản năng hay do bản chất không thể không thuần phục trước Alpha, có một số Omega sinh ra đã không thể sống thiếu Alpha.

Nhưng Khúc Yến thì lại khác, hắn mới là người không thể rời khỏi Thịnh Trạch Thâm dù chỉ một giây.

Bà nói với Thịnh Trạch Thâm: "Thâm Thâm, buổi trưa nhớ đến sớm, mẹ đợi con." Nói xong bà cúp điện thoại.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Trạch Thâm giơ chân lên đá Khúc Yến.

Khúc Yến không tức giận, với sức của Omega nhà mình, hắn cho rằng cậu chỉ đang làm nũng mà thôi.

Khúc Yến vẫn muốn tiếp tục đút cho cậu ăn, nhưng Thịnh Trạch Thâm quay đầu né tránh, nói không ăn.

"Bé à, anh nghĩ em đã bị sụt cân rồi, dạo này em hơi biếng ăn đó, anh thấy chúng ta nên đến bệnh viện khám một chút." Khúc Yến đau lòng nhìn Thịnh Trạch Thâm.

Trong mắt Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm là một báu vật mong manh, cho dù có bảo vệ cỡ nào cũng không thấy đủ.

"Em không sao." Thịnh Trạch Thâm cảm thấy Khúc Yến đang làm quá lên, chỉ vài chuyện lặt vặt thôi mà hắn cũng muốn đưa cậu đến bệnh viện.

Mặc dù biết Khúc Yến là vì quan tâm mình, nhưng cậu không thích đến bệnh viện, Khúc Yến biết cậu không muốn đến bệnh viện chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt nên khá khó chịu.

Khúc Yến không thích thái độ không quan tâm đến sức khỏe của Thịnh Trạch Thâm, cho nên giọng điệu càng ngày càng nặng nề.

"Cục cưng, em phải đến bệnh viện, anh biết là em không thích, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao, ngoan nhé." Khúc Yến nghiêm túc nói.

"Tại sao anh lại lớn tiếng với em?" Thịnh Trạch Thâm có hơi không hài lòng.

3

"Anh sai rồi, anh không nên to tiếng với em." Khúc Yến chỉ có thể dỗ dành cậu.

"Nhưng em đã biếng ăn gần cả tháng nay rồi, dù trước đây em cũng ăn không nhiều cho lắm, nhưng bây giờ em đang bị sụt cân." Khúc Yến lo lắng nói.

Thịnh Trạch Thâm nhìn vẻ mặt lo lắng của Alpha, cậu không nói gì, ra hiệu cho Khúc Yến cầm ly sữa lại.

Khúc Yến đưa ly sữa lên miệng Thịnh Trạch Thâm, Thịnh Trạch Thâm nắm lấy tay Khúc Yến uống ly sữa.

Cậu còn hôn lên miệng Khúc Yến một cái, một nụ hôn thơm mùi sữa.

Khúc Yến lập tức túm lấy Thịnh Trạch Thâm, ôm cậu thật chặt vào lòng.

Lúc này hắn mới miễn cưỡng tin câu nói "Không sao" của Thịnh Trạch Thâm.

Nhưng không bao lâu nữa thôi, Khúc Yến sẽ biết câu nói "Không sao" này mang lại cho hắn biết bao bất ngờ.
 
Chương 6


Khúc Yến ôm Thịnh Trạch Thâm, đặt cậu lên ghế sô pha rồi hôn cậu.

Cứ như thể hắn đang khoe khoang rằng dù là ngày hay đêm thì hắn vẫn có thể làm chuyện đó được vậy.

Nhưng hôm nay là ngày làm việc, mặc dù Khúc Yến không đến công ty, nhưng hắn vẫn phải hoàn thành một số công việc.

Khúc Yến mỉm cười, lau nước bọt chảy ra từ khóe miệng, sau đó hôn cậu thêm hai cái nữa mới thôi.

Thịnh Trạch Thâm không chịu nổi nữa, cậu đẩy Khúc Yến ra, không cho hắn lại gần mình.

Khúc Yến không ép cậu nữa, hắn đứng dậy lấy chăn và máy tính bảng cho Thịnh Trạch Thâm, sau đó loay hoay trong bếp vắt nước cam cho cậu.

Thịnh Trạch Thâm nhận lấy máy tính bảng, dù sao hôm nay cậu không thể lên lớp nên quyết định xem phim để giết thời gian.

Khúc Yến thấy vậy thì lại gần đắp chăn cho cậu.

Khúc Yến lắc đầu cười nói: "Cục cưng à, anh làm việc một chút, có gì thì kêu anh nhé."

Thịnh Trạch Thâm nhẹ nhàng trả lời lại sau đó đắm chìm vào thế giới riêng của mình.

Khúc Yến ngồi trên bàn cách ghế sofa không xa, bắt đầu xử lý một số tài liệu.

Thỉnh thoảng hắn sẽ quay sang nhìn Thịnh Trạch Thâm, để không cản trở Alpha của mình kiếm tiền, cậu quyết định đổi chỗ.

Cậu vừa cầm máy tính bảng đi vào phòng ngủ là liền có người đi theo sau cậu.

Cậu quay lại ghế sofa, Khúc Yến lại đi theo cậu.

"Anh đang làm gì vậy, không phải anh đang làm việc sao?" Thịnh Trạch Thâm cảm thấy hơi bất lực, cậu thấy Khúc Yến đôi khi rất trẻ con.

"Anh không làm gì cả, anh chỉ đang nhìn em thôi." Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của Thịnh Trạch Thâm: "Nhìn em, hiệu quả công việc của anh tăng gấp đôi."

Thịnh Trạch Thâm không quan tâm đến hắn nữa, thích nhìn thì cứ nhìn đi!

Thịnh Trạch nằm trên ghế sofa, cậu tìm một tư thế thoải mái để xem phim.

Khúc Yến đang ngồi ở phía bên kia ghế sofa, vừa gõ bàn phím vừa nhìn Thịnh Trạch Thâm.

Thịnh Trạch Thâm hạ giọng, mở đại một bộ phim.

Sau đó Khúc Yến bắt đầu nghiêm túc làm việc, không nhìn cậu nữa.

Chỉ sau khi làm việc xong thì hắn mới có thế giới riêng với Omega nhà mình được.

Ban đầu Thịnh Trạch Thâm vẫn chăm chú xem phim, nhưng sau đó có lẽ là do nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu nên cảm thấy hơi buồn ngủ.

Thịnh Trạch Thâm cũng cảm thấy gần đây mình rất hay buồn ngủ, trước đây cậu chưa từng có thói quen ngủ trưa, nhưng dạo gần đây lại ngủ trưa khá nhiều.

Lúc trước bởi vì ban đêm đã ngủ đủ giấc rồi nên không cần ngủ trưa làm gì, nhưng dạo này cậu chỉ nhắm mắt lại một chút là chìm vào giấc ngủ ngay.

Vì thế mà cậu suýt chút nữa là trễ giờ lên lớp, cậu là giáo viên dạy chính thức ở trường, cậu đang công tác tại một ngôi trường có rất nhiều Omega xuất thân từ các hộ gia đình nghèo.

Địa vị của Omega trong xã hội không cao, mặc dù bây giờ đã được cải thiện về nhiều mặt rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều Omega không đủ điều kiện đi học.

Cho nên, từ khi tốt nghiệp đại học, Thịnh Trạch Thâm đã làm việc tại đây, bởi vì hiệu trưởng của trường này là giáo viên cấp 3 của cậu, khi được mời về giảng dạy, cậu không do dự gì mà đồng ý ngay.

Công việc ban đầu của cậu không phải là giáo viên, nhưng vì trường này đang rất thiếu giáo viên nên cậu vào dạy luôn.

Lý do mà trường thiếu giáo viên rất đơn giản: lương không cao, môi trường không tốt như các trường khác.

Thịnh Trạch Thâm không quan tâm đến tiền lương cho lắm, từ nhỏ cậu đã là con nhà giàu, tiền lương bao nhiêu với cậu không quan trọng cho lắm.

Vả lại, Alpha của cậu rất giàu có, chỉ cần Thịnh Trạch Thâm vui vẻ, Alpha sẽ không ngại gì mà chuyển cho cậu một số tiền lớn.

Ban đầu, Khúc Yến không hài lòng lắm với công việc của Thịnh Trạch Thâm, sợ cậu sẽ cực khổ.

Tuy nhiên, hắn không thể thay đổi quyết định của Thịnh Trạch Thâm được, cuối cùng, hắn chỉ có thể đầu tư vào ngôi trường này, cải thiện nhiều cơ sở vật chất nên trường mới được ổn định như bây giờ.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!!)

Sau nhiều lần mắt nhắm mắt mở, cuối cùng cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Alpha nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thịnh Trạch Thâm, lấy đi máy tính bảng cậu đang cầm, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu để cậu không bị lạnh.

Omega đang ngủ trông rất ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn được chăn che lại.

Hàng mi dài, khuôn mặt hồng hào.

Nhìn từ góc độ nào thì cũng trông rất hoàn hảo.

Vẻ mặt lạnh tanh thường ngày của Thịnh Trạch Thâm khiến cậu trông rất khó gần, ngay cả Khúc Yến cũng thấy như vậy.

Nhưng chỉ có Khúc Yến mới biết Thịnh Trạch Thâm dễ thương như thế nào.

Sợ Omega ngủ không ngon, hắn cẩn thận bế Omega vào phòng ngủ rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cậu.

Trong lúc đó, Omega chỉ hơi cau mày chứ không bị đánh thức, cậu vẫn ngủ say sưa.

Khúc Yến đắp chăn cho cậu xong cũng leo lên giường, Thịnh Trạch Thâm theo thói quen nép vào vòng tay ấm áp của Khúc Yến.

Khúc Yến bị hành động của cậu làm cho mềm nhũn, sự ỷ lại của Thịnh Trạch Thâm là điều khiến Khúc Yến bị thu hút.

Alpha liên tục xoa đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, tỏa ra một ít pheromone để cậu ngủ ngon hơn.

Cả hai ngủ một mạch đến 10 giờ rưỡi.

Thịnh Trạch Thâm bị nụ hôn của Khúc Yến đánh thức, cậu cảm thấy như có ai đang hôn lên mặt mình, sau đó người đó còn c.ắn vào cổ cậu một cái.

Thịnh Trạch Thâm không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai, cậu chỉ có thể đẩy người trước mặt ra: "Em lại ngủ quên rồi, sao anh không gọi em dậy?"

Làm sao mà Khúc Yến lại nỡ đánh thức cậu được cơ chứ.

"Mấy giờ rồi?" Thịnh Trạch Thâm hỏi, rồi lại chui vào vòng tay của Khúc Yến.

"Mười giờ rưỡi rồi, đến lúc dậy rồi." Khúc Yến hôn cậu.

"Ừm... Được...." Thịnh Trạch Thâm vừa ngáp vừa trả lời.

Khúc Yến mỉm cười, hắn đứng dậy rồi bế cậu lên: "Đến giờ đi rồi, mẹ đang chờ chúng ta."

"Ừm" Thịnh Trạch Thâm để mặc cho hắn bế.

Nói thật thì Thịnh Trạch Thâm gọi mẹ hắn là mẹ rất tự nhiên, nhưng cậu lại không chịu gọi hắn là chồng, làm hắn có hơi ghen tị với mẹ mình.

Alpha có rất nhiều ý tưởng, hắn muốn Omega nhà mình mỗi ngày đều gọi mình là chồng.

Tuy nhiên, hắn không thể hiện điều đó ra ngoài, hắn ôm chặt lấy cậu, còn táy máy tay chân với cậu nữa.

Hắn ôm Thịnh Trạch Thâm rồi lại trao cho cậu nụ hôn mãnh liệt.

Lúc này dù đã tỉnh táo lại nhưng Thịnh Trạch Thâm cũng không nói nên lời.
 
Chương 7


Môi Thịnh Trạch Thâm ướt đẫm, mặt cũng đỏ bừng, cậu được ôm chặt trong vòng tay của Alpha.

Pheromone của Alpha vây quanh Omega, cứ như là đang đánh dấu chủ quyền vậy.

Thịnh Trạch Thâm chật vật thoát khỏi cái ôm của Khúc Yến, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Mùi pheromone này đọng lại rất lâu, khiến Thịnh Trạch Thâm cảm thấy chóng mặt, khuôn mặt trở nên ửng đỏ, như thể đang ở trong trạng thái ph.át tình giả vậy.

"Nhanh lên, mau thu lại pheromone của anh cho em!" Thịnh Trạch Thâm yếu ớt nói.

Khúc Yến lập tức thu lại pheromone, kiểm tra tình hình của người trong lòng.

Thấy mặt Thịnh Trạch Thâm đỏ bừng, hắn nghĩ cậu xấu hổ nên ôm cậu mà dỗ dành, Thịnh Trạch Thâm thở hổn hển, cậu yếu ớt nhắm mắt trong vòng tay của Alpha.

Khi pheromone trong không khí sắp biến mất, Thịnh Trạch Thâm cuối cùng cũng ổn hơn một chút, Khúc Yến lấy miếng dán ức chế pheromone ra dán lên cổ mình.

Thịnh Trạch Thâm chật vật thoát khỏi vòng tay của Khúc Yến, vừa chạm chân xuống đất là cậu lại ngã nhào ra sau, nhưng may mắn là Khúc Yến đã kịp thời ôm lấy cậu.

Khúc Yến cảm thấy có gì đó không đúng, độ phù hợp pheromone giữa hai người không cao, nhưng cũng không khiến đối phương khó chịu đến vậy.

Trước đây Thịnh Trạch Thâm chưa từng có phản ứng giống như thế này, Khúc Yến cho rằng đây là di chứng của căn bệnh lúc trước, hắn quyết tâm đưa Thịnh Trạch Thâm đến bệnh viện.

Khúc Yến không nhịn được mà ôm lấy Thịnh Trạch Thâm, bước nhanh đến gara, đặt Thịnh Trạch Thâm vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cậu rồi ngồi vào ghế lái.

Thịnh Trạch Thâm mở mắt, cậu thấy hình như mình bị bệnh thật rồi, cậu nhìn vẻ mặt lo lắng của Khúc Yến mà nói không nên lời.

"Chúng ta đến bệnh viện à?" Thịnh Trạch Thâm khàn giọng hỏi.

Khúc Yến tập trung lái xe, khi nghe thấy Thịnh Trạch Thâm hỏi như vậy, hắn đau lòng không thôi.

Thịnh Trạch Thâm cúi đầu xuống, "Mẹ thì sao?"

Khúc Yến cố gắng bình tĩnh lại, dịu dàng nói: "Em đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ gọi cho mẹ sau."

Thịnh Trạch Thâm gật đầu, sau đó nắm lấy góc áo của Khúc Yến.

"Khúc Yến, đừng lo lắng, em không sao." Thịnh Trạch Thâm ngẩng đầu nhìn Khúc Yến.

Khúc Yến sững sờ, Khúc Yến rất quan tâm đến cơ thể của Thịnh Trạch Thâm, hắn là một Alpha, hắn phải trở thành hiệp sĩ để bảo vệ cho Omega của mình.

Khúc Yến một tay cầm vô lăng, tay kia xoa đầu Thịnh Trạch Thâm.

"Ngủ một lát đi bé cưng, chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi, không sao đâu."

Ừm, không sao, sẽ ổn cả thôi.

Thịnh Trạch Thâm điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Alpha của cậu rất đáng tin, đây là người mà cậu tin tưởng vô điều kiện.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Một lúc sau, cả hai cuối cùng đã đến bệnh viện, đây là bệnh viện thuộc sở hữu của gia đình nhà họ Khúc, là một bệnh viện lớn với vô số trang thiết bị hiện đại nhất.

Khúc Yến đỗ xe, đi vòng qua ghế phụ muốn ôm Thịnh Trạch xuống xe.

Thịnh Trạch Thâm ngủ không sâu, chỉ mới chạm vào cậu một cái là cậu mở mắt ra ngay.

Khúc Yến trìu mến nhìn cậu: "Em muốn anh ôm không?"

Thịnh Trạch Thâm lắc đầu, cậu cảm thấy khá ổn, không bị chóng mặt nữa nên vẫn đi bình thường được.

Vả lại, trong bệnh viện có nhiều người như vậy, một Omega to cao như cậu lại bị một Alpha bế sao?!

Không! Tuyệt đối không!!

Khúc Yến không ép buộc cậu, hắn đỡ lấy eo cậu để cậu không bị ngã.

Thịnh Trạch Thâm đi từng bước một, đã lâu rồi cậu không đặt chân vào bệnh viện này.

Nói thế nào nhỉ, cậu vẫn còn cảm giác đặc biệt với bệnh viện này.

Cuối cùng cũng vào được sảnh bệnh viện, Khúc Yến dễ dàng đưa Thịnh Trạch Thâm đến phòng VIP quen thuộc.

Lúc trước, Thịnh Trạch Thâm là "khách quen" ở đây.

Một lúc sau, Khúc Yến liên lạc với giám đốc bệnh viện này, anh ta họ Lưu, được gọi là giám đốc Lưu.

Một lúc sau, giám đốc Lưu đích thân đưa bác sĩ tới gõ cửa phòng họ.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Khúc Yến cẩn thận đặt Thịnh Trạch Thâm lên giường bệnh, kê một cái gối dưới lưng cậu để cậu ngồi cho thoải mái.

"Vẫn còn khó chịu sao?" Khúc Yến xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của Thịnh Trạch Thâm.

Thịnh Trạch Thâm lắc đầu, cầm ly nước ấm trong tay, uống từng ngụm nhỏ.

Ngoại trừ việc cậu không thích đến bệnh viện ra thì mọi thứ còn lại vẫn ổn.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Khúc Yến đứng dậy đi mở cửa.

Một lúc sau, có rất nhiều người bước vào phòng bệnh VIP này, bọn họ đứng thành hàng, chuẩn bị để khám tổng quát.

Thịnh Trạch Thâm giật giật tay áo, nhìn nhóm người đang đứng thành hàng trong phòng bệnh.

Khúc Yến nhìn thấy sự khó chịu của Thịnh Trạch Thâm, nên hắn chỉ giữ lại vị bác sĩ lúc trước đã điều trị cho Thịnh Trạch Thâm.

Vị bác sĩ này cũng là một người quen cũ, là một chuyên gia Beta đã ngoài năm mươi, từng tham gia vào nhiều lĩnh vực.

Ông bước lại gần rồi hỏi tình trạng sức khỏe của cậu. Có nôn mửa, chóng mặt hay gì không.

Thịnh Trạch Thâm thành thật trả lời: "Cháu cảm thấy chóng mặt và khó chịu khi ngửi thấy mùi pheromone Alpha của mình, không biết có bị gì không ạ? Bởi vì trước đây cháu chưa bao giờ bị như thế cả. "

Bác sĩ lại hỏi: "Bị từ khi nào?"

"Khoảng một tháng trước."

Khúc Yến nghe như vậy thì lo lắng, đã một tháng trước rồi mà sao hắn lại không nhận ra? Hắn thật sự không phải là một người chồng tốt.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lấy máu để xét nghiệm pheromone." Nói xong, ông hơi khựng lại rồi nói tiếp: "Sau đó sẽ đi siêu âm B*. "

*Siêu âm B thường được sử dụng để đánh giá thai nhi đang phát triển và các cơ quan bao gồm gan, lách, thận, tuyến giáp, tinh hoàn, vú, tử cung, buồng trứng và tuyến tiền liệt. Siêu âm chế độ B đủ nhanh để hiển thị chuyển động theo thời gian thực, như chuyển động của tim hoặc các mạch máu.

Khúc Yến nắm tay Thịnh Trạch Thâm sau đó bảo bác sĩ đến lấy máu cho cậu, thấy máu được rút ra từ tay Thịnh Trạch Thâm, Khúc Yến cảm thấy đau lòng không thôi.

Sau đó, hắn bế Thịnh Trạch Thâm đến phòng siêu âm để siêu âm, siêu âm xong thì hắn lại bế cậu vào lại phòng bệnh, từ đầu đến cuối, Khúc Yến không hề để chân cậu chạm đất.

Thịnh Trạch Thâm ngồi trong phòng bật điều hòa mát lạnh, vừa thư giãn vừa ăn trái cây, trông rất thoải mái.

Trong khi chờ kết quả, Khúc Yến gọi cho mẹ mình nói cả hai đang ở bệnh viện.

Tống Tuyết Vân nói muốn đến xem sao, nhưng Khúc Yến không muốn bà lo lắng, nên hắn nói không có gì nghiêm trọng, chỉ đến kiểm tra một chút thôi.

Sau khi trấn an bà Tống xong, hắn cúp điện thoại rồi quay lại phòng bệnh với Omega của mình.

Một lúc sau, bác sĩ cầm tờ giấy báo cáo kết quả bước vào.

Khúc Yến lo lắng đứng dậy hỏi: "Em ấy bị sao vậy?"

Bác sĩ hắng giọng một cái: "Không cần lo lắng, là tin tốt."

Khúc Yến lại hỏi: "Tại sao chuyện em ấy không thể chịu được pheromone của cháu lại là chuyện tốt được?"

"Omega của cháu cảm thấy khó chịu khi ngửi thấy pheromone của cháu là do pheromone của thằng bé không ổn định, hormone Omega làm cho sự tương thích giữa hai cháu tăng vọt, hơn nữa pheromone của cháu sẽ khiến thằng bé bước vào kỳ phát tình giả."

"Omega bị chóng mặt và khó chịu là điều hợp lý."

"Sao pheromone của em ấy lại không ổn định vậy ạ? Lẽ nào là do dư chấn của căn bệnh lần trước?"

"Không phải, Omega được chăm sóc tốt thì tuyết thể sẽ phát triển rất tốt, đừng lo lắng."

"Vậy tin tốt là tin gì?!" Khúc Yến thở không ra hơi.

"Omega của cháu đang mang thai, được một tháng rồi."

Ồ, ra là có thai, cái gì! CÓ THAI!!!!!!

1

Câu nói này của vị bác sĩ làm cho cả hai hoảng hốt.
 
Chương 8


Vì Thịnh Trạch Thâm mang thai nên Khúc Yến lại càng lo lắng cho cậu hơn, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Hắn thậm chí còn không cho cậu đi dạy, vì sợ sẽ có chuyện xảy ra, bản thân Thịnh Trạch Thâm cũng rất bất lực, cậu chưa từng mang thai, không dám bất cẩn nên cũng đồng ý.

Đây là ngày thứ hai mươi cậu bị Khúc Yến nhốt ở nhà, cậu thật sự sắp phát điên rồi.

Ngày nào cậu cũng ngồi không ở nhà, sau đó cậu cũng hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói: "Omega mang thai không phải chuyện gì to tát, cứ thoải mái đi."

"Cơ thể cháu đang hồi phục tốt, em bé cũng rất khỏe mạnh, cháu nên ra ngoài và vận động nhiều hơn."

Khi Thịnh Trạch Thâm nghe vậy thì cậu không thể ngồi yên được, trường học vốn đã thiếu giáo viên, nếu cậu vắng mặt thì ai dạy bây giờ.

Nhưng Khúc Yến thì lại coi cậu như một báu vật mong manh dễ vỡ, dường như mỗi đêm hắn đều ngủ không ngon giấc, mỗi lần giật mình dậy là lại quay sang kiểm tra xem Thịnh Trạch Thâm có sao không.

Gần đây thì lại càng quá hơn nữa, ban đầu vì sợ Thịnh Trạch Thâm ở nhà một mình sẽ buồn nên mỗi ngày Khúc Yến đều cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể để về nhà với vợ, nhưng bây giờ hắn trực tiếp đổi từ làm việc tại công ty sang làm việc tại nhà.

Thịnh Trạch Thâm đứng dậy, cậu đi đến khu vực làm việc của Khúc Yến, đó là phòng ngủ dành cho khách, bây giờ đã được đổi thành phòng làm việc của Khúc Yến.

Xuyên qua khe hở, cậu có thể nhìn thấy Khúc Yến đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe Bluetooth, nghe cấp dưới trình bày quan điểm của mình với vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng thì đưa ra nhận xét.

Cậu không ngờ là Khúc Yến lại quyến rũ như vậy, vì sợ làm phiền Thịnh Trạch Thâm nghỉ ngơi nên hắn luôn đeo tai nghe Bluetooth. Bởi vì mang thai nên Thịnh Trạch Thâm rất hay buồn ngủ.

Bụng của Thịnh Trạch Thâm không thay đổi gì nhiều, nhưng em bé của bọn họ đã ở trong đó được một tháng rồi.

Ban đầu, khi thấy Khúc Yến làm việc thì cậu định rời đi, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn hắn thêm vài lần nữa, thế mà cậu không ngờ Khúc Yến lại ngẩng đầu lên nhìn mình.

Cả hai liếc mắt nhìn nhau, Khúc Yến khẽ cười với Thịnh Trạch Thâm, cấp dưới thấy hắn nở nụ cười thì giật mình không thôi, hóa ra ông chủ ác ma của bọn họ cũng biết cười đó chứ.

Khúc Yến nói vài câu rồi dừng cuộc họp lại. Hắn đứng dậy, tháo tai nghe xuống, đi thẳng về phía Thịnh Trạch Thâm.

Khúc Yến ôm ngang Thịnh Trạch Thâm lên, Thịnh Trạch Thâm chỉ có thể ngoan ngoãn ôm lấy cổ Khúc Yến.

Thịnh Trạch Trần đã quen với việc bị Khúc Yến bế ở mọi lúc mọi nơi rồi.

Omega trông khá nhỏ bé khi ở trong vòng tay của Alpha, và lòng ngực ấm áp của Alpha cũng tạo cảm giác an toàn cho Omega.

Thịnh Trạch Thâm sẽ không thừa nhận rằng cậu cũng thích được Khúc Yến ôm như thế này đâu.

Khúc Yến ôm Thịnh Trạch Thâm ngồi lên ghế sofa, còn xoa xoa eo giúp cậu để cậu thoải mái hơn.

"Bé ơi, em tìm anh hả? Hôm nay có khó chịu không? Muốn anh hôn hôn em không?" Khúc Yến vừa nói vừa vuốt tóc Thịnh Trạch Thâm.

7

Thịnh Trạch Thâm lật người ngồi lên người Khúc Yến, "Ai mà thèm tìm anh, em không khó chịu chút nào, ai muốn nụ hôn của anh chứ!"

Khúc Yến đỡ Thịnh Trạch Thâm để cậu không bị ngã ra sau.

Khúc Yến mỉm cười nhìn Thịnh Trạch Thâm: "Anh muốn hôn em, em cho phép chứ?"

Sau đó, bất chấp câu trả lời của Thịnh Trạch Thâm là gì, hắn lập tức nhào tới ngậm lấy môi cậu, vừa hôn vừa nhẹ nhàng phóng thích pheromone.

Nụ hôn này trông như Khúc Yến cưỡng ép cậu vậy, nhưng thật ra là cậu cũng đang phối hợp với hắn.

Nhà của bọn họ không có người ngoài, nên cả căn nhà được bao phủ bởi pheromone của Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm cũng như được bao bọc trong đó, cả người cảm thấy rất thoải mái.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Ban đầu, vì sự xuất hiện của đứa bé này nên sự dung hợp pheromone của hai người khiến Thịnh Trạch Thâm rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng vì đứa bé này mà độ phù hợp pheromone của cả hai được tăng lên.

Bây giờ Thịnh Trạch Thâm rất thích pheromone của Khúc Yến.

Hôn xong, Thịnh Trạch Thâm dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Khúc Yến.

Thịnh Trạch Thâm vẫn chưa quên mục đích của mình: "Em không muốn ở nhà nữa."

Khúc Yến cau mày, vẻ mặt trông khá khó coi: "Ở nhà an toàn, em còn đang mang thai nữa."

Thịnh Trạch Thâm vuốt ve lông mày của Khúc Yến sau đó túm lấy tóc của hắn.

"Vậy là vì đứa bé này mà anh định giam cầm em à? Anh không nghe lời em nữa?" Thịnh Trạch Thâm bất mãn nắm lấy tóc của Khúc Yến.

Khúc Yến không những không tức giận mà còn hôn lên mặt Thịnh Trạch Thâm, mỉm cười dỗ dành cậu: "Đừng tức giận, đừng giận mà ông trời của anh, anh không có nói như vậy, nhưng ở nhà an toàn hơn, đúng không, trong trường có nhiều người như vậy, lỡ như bị đụng trúng thì sao, khi đấy thì anh phải làm sao bây giờ?"

Thịnh Trạch Thâm ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Khúc Yến: "Khúc Yến, em không sao, em bé cũng không sao, bọn em không sao, anh quá lo lắng rồi."

Trận chiến này vẫn kết thúc với sự thỏa hiệp của Khúc Yến.

Hôm đó, Thịnh Trạch Thâm chủ động uống bát canh mà cậu không thích uống nhất, còn được Khúc Yến ngoan ngoãn ôm trong tư thế yêu thích, thỉnh thoảng cậu còn ngẩng đầu lên hôn Khúc Yến, như thể sợ hắn sẽ đổi ý vậy.

Đương nhiên, Khúc Yến rất vui vẻ mà tiếp nhận những chuyện này, nhưng không phải là vì để đồng ý cho cậu đi dạy, mà sâu trong lòng hắn muốn chăm sóc cậu một cách tốt nhất, không muốn cậu phải mệt mỏi hay buồn bã gì.

Hắn không muốn Thịnh Trạch Thâm buồn, chỉ cần cậu vui vẻ, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.

Tất nhiên, khi vợ không có ở nhà, chủ tịch Khúc phải đến công ty kiếm tiền để nuôi vợ con rồi.

Ngày hôm đó cả hai ôm nhau thật chặt, Thịnh Trạch Thâm cũng thuận theo để mặc cho hắn ôm.

Dù sao Alpha của cậu rất thương cậu, nên chiều chuộng hắn một chút cũng không sao.
 
Chương 9


Ngày hôm sau, Thịnh Trạch Thâm đi dạy, cậu được Khúc Yến đích thân đưa tới tận trường, buổi sáng lúc thức dậy, cậu đã bị Khúc Yến ôm ôm ấp ấp rất lâu, cuối cùng hắn mới miễn cưỡng ôm cậu đứng dậy.

Mặc dù hắn đã đồng ý cho cậu đi dạy, nhưng hắn vẫn quyết định việc cậu chỉ có thể dạy trong bao lâu, vì để được đi dạy nên Thịnh Trạch Thâm cũng miễn cưỡng đồng ý.

Hôm nay Thịnh Trạch Thâm mặc một cái áo rộng, bởi vì bình thường trên người cậu cũng không có nhiều thịt cho lắm, nên mặc dù bụng không to nhưng vẫn có thể thấy sự thay đổi.

Có thể là do Khúc Yến nuôi dưỡng quá tốt nên sắc mặt cậu tốt lên hẳn, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, khí chất lạnh lùng đã mất đi rất nhiều, thay vào đó là sự mềm mại khó tả.

Trước khi Thịnh Trạch Thâm xuống xe, Khúc Yến giữ cậu lại trao cho cậu một nụ hôn sâu.

Thịnh Trạch Thâm để lại dấu hôn trên xương quai xanh của hắn, sau đó cả hai đắm chìm vào nụ hôn ấy, cuối cùng cậu không chịu được nữa mà nhéo lấy eo của Khúc Yến.

Khúc Yến cuối cùng cũng buông Thịnh Trạch Thâm ra, cậu nhìn hắn với ánh mắt oán hận.

"Tan làm anh sẽ tới đón em nhé, cục cưng." Khúc Yến nói.

Thịnh Trạch Thâm gật đầu: "Em đi đây."

Khúc Yến còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Omega của hắn đã xoay người rời đi.

Khúc Yến thấy Thịnh Trạch Thâm chỉ để lại một tấm lưng lạnh lẽo cho mình.

Hắn nặng nề thở dài, lái xe đến công ty.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Khi Thịnh Trạch Thâm đến trường, tình cờ đó cũng đang là giờ ra chơi, có rất nhiều học sinh khi thấy cậu chủ động gọi thầy Thịnh.

Có mấy đứa nhóc Omega nghịch ngợm sẽ chủ động chạy đến ôm cậu, nói đã lâu không gặp, nhớ cậu.

Thịnh Trạch Thâm trả lời từng đứa một.

Cậu cũng mua một số món quà nhỏ cho mỗi học sinh trong lớp mình, chờ khi vào lớp sẽ tặng cho bọn trẻ.

Tiết dạy đầu tiên của Thịnh Trạch Thâm là tiết thứ tư trong buổi, vì vậy cậu vẫn còn một chút thời gian để chuẩn bị cho bài giảng của mình.

Khoảng một lúc sau, Thịnh Trạch Thâm nhận được tin nhắn từ Khúc Yến, phần lớn là bảo cậu phải bảo vệ bản thân và còn nhiều điều nữa, trông hắn chẳng khác gì người cha già cả.

Thịnh Trạch Thâm chỉ trả lời "được", sau đó tắt điện thoại.

Khúc Yến đang ngồi trong công ty làm việc mà cảm thấy hơi bồn chồn, hắn luôn tự nhủ mình phải yên tâm, nhưng hắn không làm được!

Omega của hắn là báu vật mỏng manh nhất của hắn, hắn không thể không lo lắng cho cậu được.

Nhưng hắn cũng biết Thịnh Trạch Thâm chưa bao giờ mỏng manh yếu đuối cả, cậu là người rất mạnh mẽ.

Thịnh Trạch lên lớp, học sinh cũng nhiệt tình chào hỏi cậu, tất cả đều hỏi: "Thầy Thịnh ơi, có phải thầy bị ốm nên mới không lên lớp không ạ?"

Thịnh Trạch Thâm trả lời từng đứa một và tặng chúng những món quà mà mình chuẩn bị.

Đối với Thịnh Trạch Thâm, cậu cảm thấy được đứng lớp là chuyện rất tốt, có thể dạy những gì mà cậu đã học được cho nhiều người sẽ khiến cậu có cảm giác như đây là thành tựu rất lớn.

Cảm giác này khác với cảm giác đi nghiên cứu khoa học trước đây, bởi vì nó có thể khiến cậu cảm nhận được tầm quan trọng của mình.

Kiến thức môn học cậu đang giảng dạy cũng không quá nặng nề, buổi sáng có một tiết, buổi chiều có hai tiết, thời gian còn lại cậu đều ở phòng giáo viên xem tin nhắn Khúc Yến gửi cho cậu.

Hầu hết những tin nhắn mà Khúc Yến gửi cho cậu đều là những câu lặp đi lặp lại, hỏi cậu có khó chịu không, cậu đã ăn gì chưa, có muốn hắn tới đón không, mặc dù tin nhắn không có gì mới nhưng vẫn làm cậu thấy hạnh phúc.

Mặc dù Thịnh Trạch Thâm bề ngoài nói hắn phiền phức, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất cảm động trước sự quan tâm này.

Có một Alpha luôn đội cậu lên đầu là một chuyện vô cùng may mắn.

Hơn nữa, bây giờ cậu còn mang trong mình kết tinh tình yêu của cả hai, tất cả đều là biểu tượng cho sự hạnh phúc.

Không cần phải chứng minh cho người khác thấy Khúc Yến là Alpha biết yêu thương nhất, chỉ cần biết Thịnh Trạch Thâm là một Omega nhỏ nhắn được Khúc Yến yêu thương và chiều chuộng nhất.
 
Chương 10


Mỗi ngày, Thịnh Trạch Thâm đều khăng khăng đòi đi dạy, giáo trình không nặng bởi vì Khúc Yến sắp xếp cả rồi, hắn không muốn omega của mình mệt mỏi.

Khúc Yến sợ Thịnh Trạch Thâm lại từ chối yêu cầu nhỏ của mình, cho nên mới tuyển rất nhiều giáo viên trẻ mới cho ngôi trường này, còn tặng không ít cơ sở vật chất cho trường.

Điều này khiến Thịnh Trạch Thâm nói không nên lời, nhưng vì hắn không ép cậu ở nhà nữa nên cậu cũng đành thôi.

Tuy nhiên, khi đứa bé lớn hơn một chút, cơ thể cậu bắt đầu trở nên cồng kềnh nên cuối cùng cậu vẫn ở nhà theo yêu cầu của Khúc Yến.

Thịnh Trạch Thâm lười biếng làm tổ trong chiếu tatami*, cạnh bên còn có một ly sữa ấm, chỉ cần với tay là có thể lấy được.

*Chiếu tatami là một loại chiếu truyền thống có mặt trong những căn nhà của người Nhật. Chiếu Tatami tạo cảm giác êm ái, mát mẻ vào mùa hè

Cậu vừa đọc sách vừa thư giãn.

Cậu thực sự được Alpha nuôi thành cá muối* luôn rồi.

*条咸鱼: kiểu như là cuộc sống lười biếng, không làm việc hay cố gắng phấn đấu gì.

Nhưng cuộc sống này cũng không tệ, Thịnh Trạch Thâm thầm nghĩ.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Một lúc sau, Khúc Yến ra khỏi phòng làm việc, sau đó hắn đi vào phòng bếp rửa cho Thịnh Trạch Thâm một ít dâu tây.

"Bé ơi, em có đói bụng không?" Khúc Yến ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi.

1

Thịnh Trạch Thâm lắc đầu, "Em không đói, nhưng lại buồn ngủ rồi."

Khúc Yến bế cậu lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu.

Hai người cùng nhau lên giường, phòng ngủ rất ấm áp, Omega trong tay nép mình vào vòng tay của Alpha.

Ngón tay Thịnh Trạch Thâm vô tình lướt trên người Alpha, người đã không làm tình nhiều tháng, làm cho cả người hắn nổi lửa.

Mặc dù bác sĩ đã nói là nếu quan hệ đúng cách thì vẫn được, nhưng Alpha vẫn nhẫn nhịn mà lặng lẽ đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có tiếng nước, Omega không được ở trong vòng tay của Alpha nhanh chóng thức giấc, giương đôi mắt còn mớ ngủ tìm người.

Nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng tắm, Thịnh Trạch Thâm từ từ bước đến phòng tắm.

Thông qua cánh cửa mỏng, Thịnh Trạch Thâm có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Alpha, cậu không khỏi đỏ mặt, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy những h.am muốn đó là thứ đáng xấu hổ cả.

Khúc Yến sợ làm cậu bị thương nên hắn luôn tự giải quyết nhu cầu của bản thân.

Bác sĩ cũng đã bảo là không sao rồi mà.

Cứ như vậy, khi Khúc Yến tắm nước lạnh xong, hắn mặc áo choàng tắm chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa ra là hắn đã nhìn thấy Omega vươn tay ôm lấy mình.

Khúc Yến không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng bế cậu lên.

Nhưng sau khi lên giường, Omega không ngoan ngoãn gì cả, cậu thò tay vào áo choàng tắm của Alpha.

Khúc Yến ngăn cái tay không ngoan ngoãn của Thịnh Trạch Thâm lại, "Bé à, em muốn làm gì?"

Thịnh Trạch Thâm ngước mắt lên nhìn hắn, ngây thơ nói: "Muốn anh chơi em."

6

Khúc Yến cảm thấy dù mình có tắm nước lạnh nữa cũng vô ích, hắn muốn từ chối, nhưng hắn lại không thể cưỡng lại sự chủ động của Thịnh Trạch Thâm.

"Không được, còn có em bé." Khúc Yến nghiêm túc nói.

Thịnh Trạch Thâm nghiêng người hôn Khúc Yến: "Anh nhẹ nhàng thôi là được."

"Cục vàng à."

"Ừm... Hôn em. "

Omega mang thai có một sức hấp dẫn chết người đối với Alpha, Khúc Yến cảm thấy rằng mình thực sự có thể chết trên người Thịnh Trạch Thâm.

Mặc dù cơ thể vẫn chưa thỏa mãn, nhưng có thể nhìn thấy Omega nhấp nhô trên người mình, thậm chí còn nói vài câu tình thú, hắn thật sự cảm thấy mình là Alpha hạnh phúc nhất trên đời.

Cuối cùng, Omega ngủ thiếp đi trong vòng tay của Alpha.

"Anh yêu em." Khúc Yến hôn lên đỉnh đầu của Thịnh Trạch Thâm.

Không có câu trả lời lại, nhưng trong lòng Alpha đã có đáp án.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Vào ngày Thịnh Trạch Thâm sinh em bé, Khúc Yến trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn không để ai vào mắt, trong mắt hắn chỉ có một mình Thịnh Trạch Thâm.

Khi được đẩy vào phòng sinh, Thịnh Trạch Thâm thấy Khúc Yến khóc, hóa ra Alpha luôn mạnh mẽ như vậy cũng sẽ khóc.

Ca phẫu thuật kết thúc, khi được thông báo rằng cả người lớn và em bé đều an toàn, Khúc Yến mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân suýt nữa khụy xuống.

Hắn không nhìn con mình trước mà vội vàng đi tìm Thịnh Trạch Thâm, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thịnh Trạch Thâm, hắn không khỏi đau lòng.

Đôi mắt của Khúc Yến có hơi ươn ướt, nhưng lại không rơi nước mắt.

Lúc này Thịnh Trạch Thâm vừa mới tỉnh lại, cậu kéo nhẹ tay hắn, nói: "Chồng à, đừng khóc."

Khúc Yến không trả lời cậu, hắn nói: "Em đã vất vả rồi, anh yêu em."

Thịnh Trạch Thâm không hề xấu hổ mà đáp lại, "Em cũng yêu anh."

Sau đó, Thịnh Trạch Thâm trêu chọc Khúc Yến, hỏi tại sao hắn lại khóc.

Khúc Yến nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy có lỗi với em."

Dù đã có con nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn không mất đi sự lãng mạn như thuở ban đầu.

Thịnh Trạch Thâm hỏi, chúng ta liệu sẽ có "thất niên chi dương" như người khác không? Liệu sẽ cãi vã, sẽ chán ghét đối phương không?

Khúc Yến chắc nịch nói: "Không."

Thịnh Trạch Thâm hỏi tại sao.

Khúc Yến nói rằng vì định lý nhịp tim, Khúc Yến sẽ luôn yêu Thịnh Trạch Thâm, sẽ không bao giờ cãi nhau với cậu, suốt quãng đời còn lại sẽ không bao giờ chán ghét cậu.

Khúc Yến đã trao tặng cả con tim và sự chân thành cho Thịnh Trạch Thâm và họ sẽ hạnh phúc mãi mãi. Đây là định lý nhịp tim.

+

Hoàn chính văn
 
Chương 11


Năm nay, bé con của Thịnh Trạch Thâm và Khúc Yến đã ba tuổi, bé là một cậu nhóc Omega dễ thương, năm nay vừa vào lớp mầm.

Cuối thu năm nay khá lạnh, buổi sáng nay trông Thịnh Trạch Thâm không được khỏe cho lắm, Khúc Yến ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, lại đòi đưa cậu đi bệnh viện.

Thịnh Trạch Thâm lắc đầu, bảo hắn đưa Khúc Hy Ngôn đi nhà trẻ đi.

Hôm nay, bé không khóc lóc hay quậy phá gì, bé rất ngoan ngoãn, không ngừng dụi dụi vào lòng Thịnh Trạch Thâm.

"Ba ơi, ba bị làm sao vậy?" Bé thút thít hỏi.

Thịnh Trạch Thâm dỗ dành Khúc Hy Ngôn: "Ba không sao, bé con, con đi học với ba lớn đi."

Bé con lau nước mắt trên mặt, áp mặt mình vào mặt Thịnh Trạch Thâm: "Ba ơi, ba mau khỏe nha."

Thịnh Trạch Thâm mỉm cười, cậu xoa xoa đầu bé con.

Khúc Yến đứng bên cạnh nhìn cậu dỗ dành con mình, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lông mày nhíu lại trông rất dữ tợn.

"Khúc Yến, mau đưa con đi học, sắp muộn rồi." Sắc mặt Thịnh Trạch Thâm tái nhợt, cậu đáng thương nhìn hắn.

Khúc Yến không nhiều lời nữa, cho dù có nói gì nữa thì hắn cũng không khuyên được Thịnh Trạch Thâm, cậu có quyết định của riêng mình.

Khúc Yến bế bé con lên: "Anh đưa con đến trường xong sẽ quay về."

Trước khi Thịnh Trạch Thâm kịp từ chối, Khúc Yến đã đi ra ngoài.

Thịnh Trạch Thâm lẩm bẩm trong lòng, cậu không phải trẻ con, cậu có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Khúc Yến lại không nghĩ như vậy.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Thịnh Trạch Thâm thấy hơi nhức đầu, nhưng chưa đến nỗi phải đi bệnh viện, cậu vừa định chuẩn bị đi dạy thì điện thoại di động trong túi reo lên.

Anh chồng Khúc Yến: Nhớ uống thuốc, anh sẽ về kiểm tra.

Tên danh bạ này là do Khúc Yến tự lấy điện thoại của Thịnh Trạch Thâm đặt, hắn nói rằng nếu không đặt tên như vậy trông cả hai chẳng giống chồng chồng hợp pháp chút nào

Sau đó, Thịnh Trạch Thâm muốn đổi nhưng Khúc Yến khăng khăng không cho cậu đổi, cuối cùng cậu vẫn không đổi, dù sao không ai có thể xem điện thoại di động của cậu ngoại trừ Khúc Yến, mặc dù để như vậy rất xấu hổ, nhưng cậu không muốn Khúc Yến buồn.

Thịnh Trạch Thâm có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của Khúc Yến, bởi vì mỗi lần Thịnh Trạch Thâm bị cảm thì Khúc Yến lúc nào cũng phản ứng thái quá hơn cả bệnh nhân là cậu.

Thịnh Trạch Thâm cố gắng dỗ dành hắn.

"Em nhớ mà, anh đừng lo." Thịnh Trạch Thâm bắt chước mấy người trên mạng, cậu thêm một icon phía sau tin nhắn của mình.

Cậu đến phòng khách, nhìn thấy thuốc được sắc nhuyễn bỏ vào ly trên bàn.

Thịnh Trạch Thâm không cần lại gần cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc, cậu thật sự không uống nổi, Khúc Yến còn đặt một viên kẹo bên cạnh, đó là hương dâu tây mà Thịnh Trạch Thâm thích.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cậu cầm lên rồi lại đặt xuống, không biết Khúc Yến cho cậu uống loại thuốc gì, sao mà trông đắng quá vậy.

Thịnh Trạch Thâm hớp một ngụm nhỏ, đắng đến nỗi cậu phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn.

Thịnh Trạch Thâm thầm thở dài, không phải là cậu không muốn uống thuốc, nhưng nó thật sự rất khó uống.

Cậu chỉ có thể bí mật đổ thuốc vào bồn cầu rồi xả nước.

Ngay khi cậu đang cảm thấy bất lực, tiếng mở cửa vang lên.

Thứ đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm bị Khúc Yến bế lên, chưa kịp phản ứng lại là cậu đã được đặt lên bệ rửa mặt, rồi bị hôn mãnh liệt.

Nụ hôn này không giống như trước, có hơi giận dữ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mà đáp lại.

Mãi cho đến khi Thịnh Trạch Thâm bắt đầu phản kháng, Khúc Yến mới buông tay ra, vững vàng ôm lấy cậu.

"Mỗi lần em bị ốm, anh đều cảm thấy tồi tệ, anh thấy mình không chăm sóc tốt cho em." Sau khi Khúc Yến nói xong, hắn bắt đầu giận dữ nhìn Omega.

"Đó là lỗi của em, không phải là lỗi của anh." Thịnh Trạch Thâm rúc vào vai Khúc Yến.

"Em vẫn không chịu nghe lời anh, anh đã bảo em phải mặc nhiều quần áo ấm, nhưng em lại không nghe." Khúc Yến ôm chặt lấy Thịnh Trạch Thâm.

Khúc Yến chỉ biết Thịnh Trạch Thâm không phải là người dễ bắt nạt, hắn phải nói như vậy để Thịnh Trạch Thâm hiểu rõ lỗi sai của mình.

"Được rồi, là lỗi của em, lần sau em sẽ không như vậy nữa." Thịnh Trạch Thâm bắt đầu chủ động hôn Khúc Yến: "Em nhận sai. "

Khúc Yến chưa bao giờ chống lại hành động thân mật này, ban đầu hắn còn muốn giả vờ lạnh lùng một chút, nhưng bây giờ không thể giả vờ được nữa.

Khúc Yến vuốt tóc xõa trước trán Thịnh Trạch Thâm: "Em đã ngoan ngoãn uống thuốc chưa?" Hắn xoa xoa đầu cậu, gõ lên trán cậu một cái như một lời cảnh cáo: "Em không được phép nói dối."

Thịnh Trạch Thâm vốn muốn nói dối, nhưng lại chẳng thể cất lời: "Nếu em nói vẫn chưa uống anh sẽ tức giận chứ?"

Khúc Yến bế Thịnh Trạch Thâm lên, đi đến phòng khách đặt cậu lên ghế sofa.

"Anh sẽ đi pha lại, nếu em ngoan ngoãn uống, anh sẽ không tức giận." Khúc Yến nhìn Thịnh Trạch Thâm: "Em có làm được không?" "

Thịnh Trạch Thâm gật đầu khẳng định, duỗi ra bốn ngón tay thề: "Em hứa."

Khúc Yến nhanh chóng pha thuốc cho Thịnh Trạch Thâm, Thịnh Trạch Thâm bóp mũi, uống một hơi hết sạch.

Vị đắng trong miệng cậu bắt đầu len lỏi ra toàn bộ khoang miệng, nhưng ngay sau đó có một cục kẹo được nhét vào miệng cậu.

"Em yếu đuối thật đó, uống thuốc cũng phải canh chừng." Khúc Yến bất lực nhìn cậu, ngay cả bé con của bọn họ cũng đã tự uống thuốc được rồi.

Thịnh Trạch Thâm rất muốn đánh hắn, nhưng cậu lại thấy hắn nói rất có lý, nên bất lực hạ tay xuống.

Khúc Yến nắm lấy tay Thịnh Trạch Thâm rồi hôn nhẹ lên đó, giống như một tín đồ chân thành của cậu vậy.

"Anh hi vọng em bé của anh cả đời này không bị bệnh nữa, sẽ luôn bình an, vui vẻ, và là một em bé hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ có em mới có thể thực hiện được những mong ước này của anh, anh yêu em." Khúc Yến chân thành nói ra điều mình mong ước.

"Em cũng chúc anh luôn bình an và vui vẻ, em yêu anh, Khúc Yến." Lúc nào cậu cũng bị những lời nói của Khúc Yến làm cho cảm động, Thịnh Trạch Thâm nhìn Khúc Yến một lúc rồi hôn lên môi hắn.

Dần dần, tất cả mọi thứ đều bị nụ hôn này chặn lại, mọi thứ trên thế giới bây giờ đều không còn quan trọng nữa, người yêu họ vẫn luôn ở đây, đó là điều chẳng thể thay đổi.

Toàn văn hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom