Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Bước Vào Lòng Anh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
653,003
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bước Vào Lòng Anh

Bước Vào Lòng Anh
Tác giả: Trà Lạc Tịch
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Trà Lạc Tịch

Editor: An Tĩnh

Raw/Convert: Tâm Tít Tắp

Độ dài: 9 chương

Văn án:

“Bước vào lòng anh, có được không ạ?”

“Em đã ở trong đó rồi.”

“Kỳ hạn là cả đời này.”
 
Chương 1


Máy bay lướt ngang qua bầu trời, để lại trên nền trời xanh một vệt trắng ngắn ngủi, cuối cùng vững vàng đáp xuống trường bay an toàn.

Khoảng thời gian năm năm, thành phố Đồng đã sớm có sự biến hóa lớn, bên tai đều vang lên những giọng nói quê hương không ngừng, bốn phía là người da vàng quen thuộc, mãi đến lúc này, Lộc Nhiên mới có cảm giác về nhà chân thực.

Mới vừa mở máy thì có một cuộc gọi đến, Lộc Nhiên vừa đi đến chỗ lấy hành lí vừa nhận điện thoại: “Mẹ, con đến rồi, mọi người đang chờ ở cổng nào vậy ạ?”

Mẹ Lộc ở đầu bên kia điện thoại vui vẻ trả lời lại: “Thật không đúng dịp, mẹ và ba con, còn có chú dì Thẩm đều đã đi du lịch mất rồi, mọi người đến thành phố A chơi mấy ngày, lên đường mới nhớ ra hôm nay con quay về.”

Lộc Nhiên: “….”

Cô thường xuyên nghi ngờ rằng không biết mình có phải là con ruột không, cũng may là trải qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm quen với chính sách nuôi thả của ba mẹ, nếu không họ cũng sẽ không tùy ý để cô sống một mình ở Anh quốc tận năm năm đâu. Lộc Nhiên đứng tại chỗ tiêu hóa hết đống sự thật này, mặt không đổi sắc, định sẽ cúp điện thoại.

“Mẹ đã tìm tài xế đến đón con rồi, lúc này có lẽ cậu ấy đã đến nơi, con đi ra cổng T1 là thấy ngay đấy.”

Xem ra người mẹ của cô vẫn còn có chút lương tâm.

Lộc Nhiên lấy hành lí xong thì lập tức đi đến cổng T1, đi được nửa đường mới nhớ ra mẹ Lộc chưa nói là ai đến đón, thời điểm đang chuẩn bị gửi tin nhắn, đột nhiên điện thoại rung lên, một dãy số quen thuộc đập vào mắt cô.

Những con số trong dãy số này, không có ghi chú, cũng đã từng nằm trong danh sách đen (bị chặn) của cô một khoảng thời gian, đã năm năm trôi qua, nhưng cô vẫn thuộc nằm lòng, vừa nhìn thấy nó, trái tim lại mất khống chế đập mạnh.

Tay Lộc Nhiên run rẩy nhấn vào nút nhận, một giọng nói xuyên qua sóng điện thoại truyền đến tai cô, “Ngẩng đầu lên.”

Cùng thời điểm giọng nói phát ra, Lộc Nhiên nhìn thấy người ở đầu bên kia ống nghe.

Thẩm Tịch mặc một bộ tây trang màu đen, thân hình cao ráo như tượng ngọc thạch đứng ở đối diện cô, trong con ngươi bao trùm bởi một màu đen tuyền huyền bí, tấm mắt nhìn thẳng vào cô, không có dấu hiệu buông lơi.

Hai người đứng cách nhau khoảng mấy mét, Thẩm Tịch chậm rãi đi đến, giống như đang bước qua khoảng thời gian năm năm, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đen nhánh hiện sự hứng thú, giọng điệu như thể chất vấn, lại mang theo sự tủi thân khó nói nên lời: “Chịu quay về rồi à?”
 
Chương 2


“Tỏ tình với thanh mai trúc mã của mình rồi bị từ chối, sau đó xuất ngoại vứt bỏ đối phương ở lại tận năm năm trời, hôm nay đã quay về thì nên đối mặt với cậu ấy thế nào đây?”

Lộc Nhiên lẩm bẩm vấn đề này trong miệng của mình mấy lần liền, sau đó cầm điện thoại di động lần lượt vào hết các app, muốn tìm cho mình việc gì đó để làm.

Chặng đường về đến nhà mất hai tiếng, mỗi một phút một giây trôi qua đều cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, bầu không khí trên xe ngoại trừ lúng túng thì vẫn chỉ có lúng túng. Lộc Nhiên đã ngủ một giấc dài trên máy bay, lúc cô phân vân giữa giả vờ ngủ với lên tiếng nói chuyện, Thẩm Tịch đã giành nói trước: “Đói không, phía trước có một tiệm lẩu mùi vị rất được.”

Lộc Nhiên yên lặng nuốt nước bọt, nghiêm trang đáp lại một câu: “Không đói bụng.”

Nhưng mỗi một tế bào trên cơ thể của cô đều kêu gào khát vọng của chúng đối với nồi lẩu sôi ùng ục, có trời mới biết cô thèm khát được ăn một bữa lẩu cay nóng như thế nào. Hơn nữa với trạng thái này giữa cô và Thẩm Tịch, hiển nhiên cùng ăn lẩu không phải là một hoạt động thích hợp, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, rồi say goodbye với anh mà thôi.

Sự yên lặng lại tràn ngập một lần nữa, Lộc Nhiên cầm chặt điện thoại di động, lấy hết dũng khí quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, “Cảm ơn cậu hôm nay đã đến đón tôi, thật làm phiền cậu quá.”

Giọng điệu xa lạ, lời nói cũng thật khách sáo, khiến hai người trở nên thật xa cách.

Thẩm Tịch cười nhạt một tiếng, “Như vậy là có ý gì đây Lộc Nhiên, hoàn cảnh lúc đó đã gây khó dễ cho cậu à?”

Sự ngụy trang từ lúc bắt đầu gặp mặt anh của cô bị anh vạch trần thẳng thừng, không ngờ rằng chuyện xưa lại được nhắc đến nhanh như vậy, Lộc Nhiên hơi luống cuống. Cũng may chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Thẩm Tịch mang tai nghe Bluetooth lên.

Đề tài cứ như vậy mà ngừng lại, Lộc Nhiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, không khí bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện của Thẩm Tịch, đoán chừng là chuyện công việc, hơn phân nửa thời gian, đều là anh lắng nghe đối phương nói, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.

Lộc Nhiên nhịn không được, quay đầu nhìn lén Thẩm Tịch, khi lên xe anh đã cởi áo khoác ra, bên dưới áo sơ mi trắng ẩn hiện đường cong cơ bắp, có một nút áo không được cài lại, cổ tay áo được xắn lên, toát ra sự cấm dục và khí chất sang chảnh.

Thời gian năm năm đã biến một thiếu niên lỗ mãng ngây thơ trở thành một người đàn ông cẩn thận ưu tú.

Lộc Nhiên phát hiện ra, bất kể anh là một Thẩm Tịch như thế nào, cô đều sẽ mất không chế mà sa vào.

Cô yêu thầm Thẩm Tịch nhiều năm trời, nhưng cho đến bây giờ, hai người đều ở trong trạng thái hoan hỉ oan gia, chỉ cần không hợp ý câu nào thì liền cãi vả. Một ngày kia, lúc kết thúc kì thi đại học, Lộc Nhiên kéo Thẩm Tịch đến một khu rừng nhỏ, sau đó thẳng thắn tỏ tình với anh.

Lúc ấy, vẻ mặt của Thẩm Tịch rất khiếp sợ, sau một hồi kinh ngạc mới tin rằng Lộc Nhiên không hề nói đùa, nhưng anh còn chưa nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối cô.

Một người phóng khoáng như Lộc Nhiên, không ngờ rằng Lâm Tịch sẽ quyết đoán như vậy, dường như anh xem cô là quái vật nước lũ. Dù sao cô cũng là một cô gái, Lộc Nhiên nào chịu được sự xấu hổ này, tàn nhẫn đánh Thẩm Tịch một trận, rồi khóc lóc chạy về nhà, nói với ba mẹ về quyết định xuất ngoại của mình.

Thành tích của cô luôn không tốt gì, tỉ lệ thi đậu trường đại học tốt rất thấp, trước đó ba mẹ cũng đã đề nghị cô xuất ngoại đi du học, cô đã thi bằng Ielts trước đó rồi, thế mà giờ phút này lại có tác dụng.

Sau khi làm xong thủ tục với tốc độ nhanh nhất, Lộc Nhiên sang Anh quốc, trừ hành lí ra thì không mang theo bất kì thứ gì.

**
 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Lộc Nhiên về nước, bạn thân Dư Tân Tân rất nhanh đã chạy đến an ủi, cuối cùng Lộc Nhiên cũng đã được ăn món lẩu mơ ước của mình, vừa ăn ngấu nghiến vừa than thở đầy hạnh phúc.

“Vậy mày còn thích Thẩm Tịch không?” Đang nghe Lộc Nhiên kể lại câu chuyện lúc đó, Dư Tân Tân hỏi cô một câu chôn giấu từ trong đáy lòng.

Đôi đũa khựng lại, vì thế khoai tây rơi vào trong chén, Lộc Nhiên trợn mắt liếc cô ấy, “Mày không thể để tao ăn một bữa lẩu sướng mồm sướng miệng được à?”

Dư Tân Tân lấy lòng gắp thức ăn vào chén cho Lộc Nhiên, “Trốn tránh không phải là cách làm cuối cùng đâu, nếu mày đã lựa chọn quay về, chắc chắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi.”

Lộc Nhiên thở dài, khẩu vị lập tức bị mất hơn phân nửa.

Đúng vậy, cô đã suy nghĩ đến những vấn đề này từ trước rồi, sở dĩ hạ quyết tâm quay về đây, một là bởi vì ba mẹ và công việc, hai là vì cô đã buông bỏ được rồi. Kết quả vừa mới về đã đối mặt với Thẩm Tịch, tâm lí cô mất công xây dựng trước đó xem như sụp đổ hết, Thẩm Tịch là kiệp nạn của cô, đời này không thể tránh khỏi.

Nghĩ đến vấn đề cô đăng lên mạng trước đó, Lộc Nhiên vừa click mở ra đã thấy có rất nhiều bình luận đủ thể loại.

——– “Lại đánh anh ta một trận đi!”

——– “Nếu vẫn còn thích anh ta, có thể thử lại một lần nữa, để tránh phải gây ra tiếc nuối cả đời.”

——– “Theo đuổi anh ta lần nữa đi, sau đó dứt khoát chia tay.”

——– “Ăn anh ta!!!”

Những câu trả lời này trở thành thú vui những ngày ở nhà của Lộc Nhiên, mấy ngày nay cô đều ăn thức ăn bên ngoài, hoặc ở nhà tự nấu mì gói.

Khi còn ở Anh quốc, cô đã gửi sơ yếu lí lịch của mình cho một công ty quảng cáo tại thành phố Đồng, rất nhanh đã nhận được thư mời phỏng vấn, cô sửa soạn một lúc mới đi ra ngoài.

Lúc trước ở Anh quốc, Lộc Nhiên đã làm việc hai năm trong một công ty, các mặt xử lí đều không tệ lắm, cô cũng rất hài lòng với phần phỏng vấn của mình, họ bảo cô về nhà chờ thông báo.

Cô vừa ra đến cửa thì nhận được điện thoại của Thẩm Tịch.

Sau ngày hôm đó, hai người không liên lạc lại với nhau. Tuy rằng hai người ở đối diện nhau, nhưng mấy ngày liền Lộc Nhiên không ra khỏi cửa, Thẩm Tịch thì bận rộn với công việc hai người chưa từng chạm mặt nhau.

“Phỏng vấn thế nào rồi?”

Buổi sáng, Lộc Nhiên đã đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, nói về chuyện mình sắp đi phỏng vấn, Thẩm Tịch biết được cũng không có gì lạ. Tuy rằng ngày đó cả hai giải tán trong sự không vui, nhưng khi cô đi đến trước cửa, Thẩm Tịch cũng đến bên cạnh cô, lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng nói: “Thêm wechat đi.”

Sau khi thêm xong, Thẩm Tịch xoay người đi ngay, chỉ để lại cho cô một bóng lưng ngay thẳng.

Lúc này đã gần đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống thật chói lóa, Lộc Nhiên tìm một chỗ có bóng mát để nghe điện thoại.

“Cũng tạm được, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”

Thẩm Tịch đứng trước cửa sổ sát đất, nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên, ánh mặt trời lẳng lặng lướt qua bờ vai anh, anh giơ tay nhìn thời gian, “Chỗ cậu phỏng vấn khá gần công ty của tôi, nếu không cậu đến công ty tôi đi dạo chút không, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm?”

Lộc Nhiên cầm điện thoại trong tay, hơi chần chừ một lúc.

Tuy rằng cô ở nước ngoài mấy năm nay nhưng vẫn có nghe sơ qua về tin tức của Thẩm Tịch. Vào năm hai đại học, anh và bạn cùng chung tay sáng lập một công ty game, mấy năm qua, công ty đã có vài thành tựu, quy mô cũng đã mở rộng không ít, có một chút tiếng tăm địa vị trong ngành.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, Lộc Nhiên vẫn không nhịn được há hốc cả miệng. Quy mô công ty rất lớn, số lượng công nhân có lẽ là hơn mười người, phần trang hoàng mang lại cảm giác rất khoa học kĩ thuật, còn có rất nhiều người máy quét rác [1] với thiết kế cao cấp.

Thẩm Tịch vẫn đang làm việc, anh sắp xếp thư kí của mình đón tiếp Lộc Nhiên, đưa cô đi thăm quan công ty một vòng, đi mệt rồi thì đưa cô đến phòng nghỉ uống cà phê chờ anh đến.

Không quá năm phút sau, Thẩm Tịch đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, xung quanh bắt đầu xuất hiện vào tiếng xôn xao. Thăm quan công ty xong, cả người Lộc Nhiên đều rơi vào trạng thái hưng phấn, khóe mắt và đuôi lông mày đều chứa ý cười, mãi đến khi cô nhìn thấy bóng người một người xinh đẹp đang đứng bên cạnh Thẩm Tịch, khuôn mặt tươi cười của Lộc Nhiên thoáng chốc cứng đờ.

Chú ý đến tầm mắt của Lộc Nhiên, thư kí nhiệt tình giải thích: “Vị kia tên Tô Nguyên, là một trong những người đầu tư đầu tiên của công ty chúng tôi, cũng là một nhân viên nữ nồng cốt duy nhất trong này.”

Lộc Nhiên đã từng nhìn thấy rất nhiều tấm ảnh chụp chung của Thẩm Tịch và Tô Nguyên, khi đó cô vẫn chưa chặn Thẩm Tịch, lúc anh vừa mới thành lập công ty, đã đăng một tấm ảnh chụp chung với toàn thể nhân viên, hình như là có khoảng năm sáu người, Tô Nguyên đứng ở chính giữa, hơi dựa vào Thẩm Tịch. Có một người bình luận hỏi rằng đó có phải là bạn gái của anh không, nhưng Thẩm Tịch không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Sau đó, Lộc Nhiên đã xóa Thẩm Tịch khỏi danh sách bạn bè.

Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện của nhân viên xung quanh lọt vào tai cô: “Hiếm khi thấy Thẩm tổng tan làm sớm như vậy đó, đây là muốn đi hẹn hò với Tô tổng sao?”

“Có thể là vậy.”

Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng xét về các phương diện thì Tô Nguyên thực sự là một người phụ nữ ưu tú, bất kể là vẻ bề ngoài, dáng hay, hay là năng lực, học thức đều có thể xé sạch không chừa lại một miếng vải thừa cho Lộc Nhiên.

Sự tự tin Lộc Nhiên thành lập suốt năm năm ở Anh quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói trước mặt Tô Nguyên. Cô vĩnh viễn không có khả năng trở thành một người như Tô Nguyên, có thể nở nụ cười tinh tế, hào phóng, thân thiết chào hỏi: “Nghe danh cô đã lâu, rất vui khi được gặp cô.”

Lộc Nhiên cũng nở một nụ cười cứng đờ mất tự nhiên, “Tôi cũng vậy.”

Trò chuyện đôi ba câu, cũng không lâu sau, Thẩm Tịch đã chào tạm biệt với Tô Nguyên, rồi đưa Lộc Nhiên đến bãi đỗ xe ở tầng hầm.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, một người đứng trước, một người đứng sau, bầu không khí nặng nề áp bức người. Trong lòng Lộc Nhiên có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi nhưng lại chẳng biết nên lấy thân phận gì, phương thức hỏi ra sao, môi mở lên khoảng mấy độ, cuối cùng đành ủ rũ gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình.

“Có chuyện gì thì nói ngay đi, từ khi nào còn biết làm kiêu như vậy thế?” Tấm gương phía trước đã phản chiếu biểu cảm trên khuôn mặt của Lộc Nhiên, Thẩm Tịch đợi nửa ngày trời, cuối cùng không thể nhịn được nữa, chủ động lên tiếng hỏi cô.

Lộc Nhiên của trước kia, không sợ trời không sợ đất, thoải mái tự nhiên, cái gì cũng biểu hiện hết lên mặt, vừa đơn thuần cũng vừa thẳng thắn. Còn cô của hiện tại, dường như đã thay đổi, mang theo sự cẩn thận, học được cách che giấu tâm tư ở đáy lòng, ngay cả tươi cười, cũng không còn trong sáng thuần túy như lúc trước nữa.

Rốt cuộc cô đã trải qua những gì trong năm năm ở nước ngoài đây?

Thẩm Tịch cau mày, nơi sâu thẳm đáy lòng chợt khẽ đau nhói xót xa.

Lộc Nhiên cắn môi: “Không gọi bạn gái cậu đi cùng à?”

Thẩm Tịch nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, tạo ra một độ cong rất chi là mỉa mai: “Cậu đang nói ai?”

Đáy mắt của Lộc Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, còn mang theo chút gì đó nghi hoặc, trong lòng bắt đầu dâng lên những suy đoán.

Thang máy đến nơi, Thẩm Tích đi trước bước ra bên ngoài, không để ý đến sự vang vọng của giọng nói mình trong không gian nhỏ hẹp kia, “Tôi không có bạn gái.”

Lộc Nhiên đứng tại chỗ sừng một hồi lâu, lúc cửa thang máy sắp đóng lại mới vội chạy ra ngoài, trái tim đồng thời cũng trở nên mềm mại như một đám mây bồng bềnh, phiêu du giữa không trung.

Một bữa cơm rất yên tĩnh, nhưng cũng không xấu hổ như trước đó nữa. Ăn uống xong xuôi, hai người đi dạo ở trung tâm mua sắm một lúc, trong lúc miệng của Lộc Nhiên không dừng lại được, Thẩm Tịch đã mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô. Giống như trở lại trước kia, mặc dù hai người như nước với lửa, nhưng mỗi lần Lộc Nhiên dừng lại, nhìn món ăn nào đó với đôi mắt trông mong, Thẩm Tịch liền hỏi một câu không hề khách sáo: “Cậu là heo à?” Nhưng cuối cùng vẫn mua cho Lộc Nhiên ăn.

Không ngờ rằng những chuyện họ đã trải qua cùng nhau, đã cách đây năm năm rồi.

Trước khi vào nhà, Thẩm Tịch kêu Lộc Nhiên lại, hỏi cô: “Số điện thoại trước kia, cậu vẫn còn dùng à?”

Lộc Nhiên lắc đầu, “Sau khi xuất ngoại thì nó vô dụng liền.”

Đáy mắt Thẩm Tịch bất chợt hiện lên một loại cảm xúc không biết tên, chỉ là thoáng chốc thôi, anh cười cười, “Mau về nhà đi.”

Sau khi vào nhà, Lộc Nhiên giật mình, đem chiếc điện thoại đời cũ đó a, đáng tiếc là đã hết pin, cô đi tìm dây sạc để sạc pin cho nó, nhưng vừa xoay người đã quên mất.

**

Hết chương 3

__

[1] Robot quét nhà: ảnh minh họa

[Diendantruyen.Com] Bước Vào Lòng Anh
 
Chương 4


Rất nhanh sau đó, Lộc Nhiên đã nhận được thông báo trúng tuyển từ phía công ty, cuối tuần này sẽ đến công ty nhậm chức, chỉ là ngày đầu tiên đi làm không thuận lợi lắm, sự xui xẻo vẫn luôn vây quanh cuộc đời cô mà.

Chủ quản bộ phận của cô là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng trong nước, lý lịch rất lão luyện, được mọi người đặt biệt danh là “Nữ ma đầu”, luôn kín đáo phê bình nhân viên vừa du học trở về như Lộc Nhiên, vừa đi làm ngày đầu tiên đã bị cô ta ra oai phủ đầu, còn gây khó dễ với cô ở khắp nơi, sắp xếp cho cô rất nhiều công việc không nằm trong phạm vi chuyên môn.

Chờ đến khi Lộc Nhiên làm xong hết tất cả công việc được giao, thời gian tan làm được trôi qua hơn một tiếng. Sắc trời âm trầm, hình như mưa gió sắp đổ bộ, Lộc Nhiên vội vàng thu dọn đồ đạc, ra trạm bắt xe buýt. Lại đúng lúc gặp giờ cao điểm, trên xe buýt chật ních, Lộc Nhiên không thể lên được nữa, chỉ có thể đứng chờ chuyến tiếp theo.

Đột nhiên bị mưa to đột kích thế này, Lộc Nhiên bị mắc mưa ướt hết nửa người, không đợi xe buýt được, càng không thể bắt taxi, lăn lộn hơn một giờ sau mới về đến nhà.

Bụng đói đến mức đã kêu vang từ sớm, Lộc Nhiên dự định tý nữa sẽ nấu một tô mì rồi chén, lại không ngờ vừa mới tắm xong, trong phòng chỉ có một mảnh đen thui, cộng thêm tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài. Từ nhỏ Lộc Nhiên đã sợ sét đánh, không thèm đếm xỉa đến chiếc bụng đói của mình nữa, lập tức chui vào trốn trong ở chăn.

Cảm xúc vào giờ phút này bị kiềm chế đến cực điểm, cuối cùng Lộc Nhiên không nhịn được nữa, hốc mắt chua xót, nước mắt chảy xuống rất khí thế.

Hồi đó ở Anh quốc, cô cũng đã trải qua tình huống như thế rồi, ngày đó bạn cùng thuê phòng không quay về, tình trạng ở ký túc xá như vậy, dần dà, Lộc Nhiên cũng học được cách tự sửa chữa các loại linh kiện công năng. Nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được việc trong phòng thường xuyên cúp điện như thế, đặc biệt là lúc sét đánh, một thân một mình lại còn ở một đất nước xa lạ, một mình cô rất bất lực.

Dường như ngày hôm nay đã tái hiện lại những ngày tháng đó.

Điều khác biệt chính là, có thêm Thẩm Tịch nữa. Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, anh mang ánh sáng đến, từng bước từng bước tiến vào thế giới của cô, mang đến ánh sáng vạn năng cho cô.

Rất giống với trước kia.

Thẩm Tịch nhẹ nhàng ôm Lộc Nhiên vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo sự trấn an, “Đừng sợ.”

__

Ba mẹ của Lộc Nhiên làm việc ở viện nghiên cứu khoa học, công việc rất bận rộn, mỗi lần đi sẽ ở lại mấy ngày, khi còn bé, hơn phân nửa thời gian Lộc Nhiên đều bị ném cho bảo mẫu, ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm bài tập một mình.

Mùa hè năm tám tuổi, Lộc Nhiên đi tìm bạn chơi cùng, trên đường về trời đột nhiên mưa lớn, cô vội vã chạy về nhà, không cẩn thận nên bị ngã, đau đến mức cô phải khóc rống lên, nước mắt không thể ngừng rơi được, sau khi bò dậy, tinh thần cô trở nên hắng hái hơn, lại chạy về nhà.

Nhưng giống như một câu nói trong , “Nhân sinh tựa như một hộp chocolate, bạn vĩnh viễn sẽ không biết miếng tiếp theo có hương vị gì.”

Lộc Nhiên quên mang theo chìa khóa, ngồi ôm đầu gối bất lực trước cửa nhà.

Một tiếng sấm vang lên, cô sợ đến mức cả người run rẩy, đầu vùi thật sâu vào giữa hai đầu gối, lúc này vừa đói vừa lạnh, vừa lúc nãy ngã còn bị rách da, miệng vết thương bị nước chảy vào, hơi đau rát.

Lộc Nhiên vẫn luôn thấu hiểu cho công việc của ba mẹ, biểu hiện cô đã trưởng thành sớm rồi. Cô nhìn như không tim không phổi, không cần khiến cho ba mẹ phải nhọc lòng, nhưng vào giờ phút này, không thể không thừa nhận, cô có hơi oán trách hai người họ.

Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt lăn dài trên má, chảy một đường theo gương mặt cô, ngay sau đó, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang vọng trong toàn bộ hành lang.

“Đừng khóc.” Một giọng nói dễ nghe cắt ngang tiếng khóc rống của cô, Lộc Nhiên thút tha thút thít ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một cậu bé không lớn lắm, dáng vẻ rấp đẹp, mày hơi nhíu lại, trên mặt tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Đôi mắt ngập nước mắt của Lộc Nhiên khẽ chuyển động, cô nhớ rõ cậu, là hàng xóm mới chuyển đến đây mấy ngày trước đây mà, nhà họ ở đối diện với nhà cô.

Đang lúc trố mắt nhìn, có một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.

“Cậu lau mặt đi, trông giống con mèo khóc nhè quá, xấu xí chết đi được.”

Lộc Nhiên trừng mắt nhìn, nước mắt muốn rơi tiếp cũng không được, ngoan ngoãn nhận lấy khăn giấy, thấp giọng nói một tiếng “cảm ơn.”

Lúc này lại có một tiếng sét vang lên, Lộc Nhiên bị dọa sợ làm rớt cả tờ khăn giấy, trong tay trống trơn, nhưng giây tiếp theo, lòng bàn tay đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp, là Thẩm Tịch cầm lấy tay cô.

Hình như, trong nháy mắt đã không còn sợ gì nữa rồi.

Hai người duy trì tư thế này một hồi lâu, đến khi cô lấy lại sự bình tĩnh, bụng của Lộc Nhiên cũng kêu lên mấy tiếng rất hợp với tình thế.

Thẩm Tịch “phụt” cười thành tiếng, kéo Lộc Nhiên đứng dậy, “Đi đến nhà tớ.”

Khi đó Thẩm Tịch rõ ràng mới bảy tám tuổi, lại giống như một người lớn rộng lượng vậy, để Lộc Nhiên thay quần áo, tìm đồ ăn cho cô, thậm chí còn đi tìm hộp đựng thuốc để rửa vết thương cho cô nữa.

Động tác của anh cũng không dịu dàng, nói thẳng là rất vụng về, khiến cho Lộc Nhiên đau đến mức kêu to mấy tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ, còn chân thành cảm ơn Thẩm Tịch.

Có lẽ từ đó, cô đã bắt đầu nảy sinh cảm giác thích với anh.

Sau này, dần dần quen thuộc với nhua hơn, hai người trở thành kiểu bạn bè chỉ cần không hợp nhau một lời đã thành oan gia, nhưng mỗi lần Lộc Nhiên có món gì ăn ngon, đều muốn chia sẻ với Thẩm Tịch đầu tiên, tin tức tốt gì cũng định nói với anh đầu tiên.

Kể từ lúc đó, anh chính là một người rất quan trọng trong lòng cô.

Vẫn chưa từng thay đổi.
 
Chương 5


Đến khi điện được sửa lại thì cũng đã đến rạng sáng ngày hôm sau.

Ánh đèn màu vàng ấm áp chiều xuống trên đỉnh đầu, hơi chói mắt, Lộc Nhiên vùi mặt vào trong đệm thịt mềm mại ở trước mặt. Hương thơm của nước giặt quần áo càng thêm rõ ràng trước chóp mũi của cô, ý thức dần dần quay về, thân thể Lộc Nhiên cứng đờ, bỗng nhiên buông tay ra, đẩy Thẩm Tịch về phía sau.

Thế mà cô lại ôm Thẩm Tịch, còn ôm lâu như vậy nữa chứ! Lộc Nhiên hận không thể trở về lúc một tiếng trước, đánh cho chính mình một trận.

“Như thế nào, lợi dụng xong thì đẩy ra ngay à?” Thẩm Tịch vừa mới tan làm trở về, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, đoán chừng cảm thấy hơi nóng, anh đưa tay cởi hai cúc áo trên cùng, “Không dễ thương chút nào nhỉ?”

Lúc này Lộc Nhiên mới chú ý đến chiếc áo sơ mi nhăn nhíu của anh, còn bị nước mắt của mình thấm ướt, đột nhiên cô sinh ra cảm giác hối lỗi, cô cắn môi, nói: “Thật xin lỗi cậu.”

Thẩm Tịch dựa người trên ghế sofa, dáng vẻ lười biếng, kéo dài âm điệu trả lời cô: “Không vấn đề gì.”

Lúc này đã bình tĩnh lại, lí trí của Lộc Nhiên cũng dần dần quay về, “Sao cậu là có chìa khóa nhà tôi vậy?”

“Mẹ cậu không yên tâm để cậu ở nhà một mình, dặn tôi nếu có việc gì thì mở cửa xem.”

Sự việc lúc còn nhỏ ấy, không chỉ để lại bóng ma trong Lộc Nhiên mà còn giấy nên một hồi chuông cảnh báo ba mẹ Lộc, hai người họ tự kiểm điểm bản thân một phen, chuyển trọng tâm về phía cô con gái của mình, cuối cùng công việc cũng không quan trọng gì so với mạng sống và tinh thần khỏe mạnh của con cái.

“Đói bụng không?”

Lộc Nhiên sờ sờ bụng, không cần nói cũng biết.

Thẩm Tịch đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, mấy ngày nay trong nhà không hề đụng đến bếp lửa, chỉ có mấy gói mì và vài quả trứng gà mà thôi.

“Nấu cho cậu một tô mì nhé?”

Lộc Nhiên gật đầu như gà con mổ thóc.

Vài phút sau, một tô mì trứng nóng hổi vừa thổi vừa ăn ra lò, Lộc Nhiên đói quá mức, rất nhanh đã giải quyết hết một tô. Thẩm Tịch cười nhẹ, đưa nốt tô mì còn phân nửa của mình sang cho cô, lúc ở công ty, anh có ăn khuya rồi, nên cũng không quá đói bụng.

Lộc Nhiên cũng không khách sáo, nhanh chóng chén sạch tô mì của anh.

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn tí tách rơi xuống. Sau khi Thẩm Tịch về nhà rửa mặt sơ qua, dự định sẽ ngủ ở ghế sofa nhà Lộc Nhiên một đêm.

“Cậu về nhà ngủ đi, tôi không có việc gì đâu.”

Thẩm Tịch quen cửa nẻo lấy ra một chiếc chăn dự phòng, trải lên trên ghế sofa, “Đừng đóng chặt cửa đấy, nếu sợ thì gọi tôi.”

Sắc mặt của anh quá đỗi tự nhiên, giống như tự động lấp đầy vết nứt của khoảng thời gian năm năm qua, dường như coi đây là chuyện đã qua mấy đời rồi vậy. Cả một đêm nay, không có sét đánh, nhưng Lộc Nhiên vẫn mất ngủ như cũ.

Thẩm Tịch vẫn luôn là sự ngoại lệ trong cuộc đời của cô, mỗi khi gặp được anh, mọi thứ đều lập tức tan rã không chút do dự.

Một cách triệt để nhất.

Ngày hôm sau, lúc Lộc Nhiên thức dậy, Thẩm Tịch đã mua sẵn bữa sáng, sau đó còn chủ động đưa cô đi làm.

“Tiện đường.”

Đều ngủ chung cả một đêm mà không có việc gì xảy ra, Lộc Nhiên cũng không ngượng ngùng nữa, đành đồng ý thôi.

Xe này mua lúc Thẩm Tịch tốt nghiệp đại học, Cayenne phiên bản giới hạn, từ vẻ bề ngoài đến nội thất bên trong đều toát lên sự xa hoa. Đây là lần thứ ba Lộc Nhiên ngồi xe của anh, vẫn không thể khống chế nội tâm ngạc nhiên của mình.

Từ nhỏ đến lớn, những thứ Thẩm Tịch thích đều là thứ tốt nhất, anh sống ngay thẳng nhưng tùy ý, không hề biết tem tém lại chút nào.

Lộc Nhiên tính toán, với tiền lương hiện tại của cô, thì phải tăng ca thêm hai mươi năm nữa mới có thể mua nổi. Sau khi đã giác ngộ ra điều này, cô uống sữa đậu nành thật cẩn thận, sợ làm bẩn chiếc xe yêu quý của Thẩm Tịch, ngay cả khi xuống xe, động tác cũng mềm nhẹ khác thường.

Thẩm Tịch thấy thế, khóe miệng hơi cong, vẫy vẫy tay với cô, rời đi.

Thời gian một đêm thật ngắn ngủi, hai người đã phát triển ngoài ý muốn, tâm trạng của Lộc Nhiên bây giờ rất rối loạn, rõ ràng đã quyết định sẽ bình tĩnh đối mặt, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim vẫn không khống chế được mà đập mạnh.

Cô bước vào công ty với tâm sự nặng nề, đúng lúc lại chạm mặt với chủ quản. Ký ức đau khổ ngày hôm qua ùa về trong đầu cô một lần nữa, Lộc Nhiên nở một nụ cười tiêu chuẩn, chào một tiếng, “Chào chủ quản ạ.”

Ánh mắt chủ quản nhìn vào người cô với vẻ nghi hoặc, hơn nữa còn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, “Người đưa cô đến là bạn trai à? Rất có tiền nhỉ.”

Lời giải thích muốn tuôn ra khỏi miệng nhưng lại kẹt lại trong yết hầu của Lộc Nhiên, xem ra cô đã hiểu rõ, chủ quản xem cô là một cô gái hám tiền đeo bám người nhà giàu.

Cô thay đổi cách nói, cười ngọt ngào với chủ quản, “Không phải chủ quản đã dạy dỗ chúng em phải cầu thị, không thể suy đoán lung tung nếu chưa có chứng cứ sao, chính mình nên làm gương tốt trước đi ạ.”

Tiếng nói vừa dứt, trên mặt của chủ quản lập tức xuất hiện sự ngạc nhiên, “Cô……”

Lộc Nhiên giơ tay xem thời gian, “Ôi, bị muộn rồi, em đi trước nhé chủ quản.”

Không xem biểu cảm của người nọ nữa, Lộc Nhiên chạy chậm rời khỏi đó, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái. Dù sao vị chủ quản này muốn nhằm vào cô, hà tất gì phải khiến bản thân mình vô tư chịu đựng, đáp trả lại, ít nhất sẽ không cảm thấy nghẹn uất như vậy nữa.

Đối với chuyện này, những đồng nghiệp khác đều yên lặng giơ ngón tay cái đối với Lộc Nhiên. Cô ngượng ngùng cười cười, nhất thời cảm thấy cả người có thể thẳng thắn hơn, dù sao cô đến công ty là để làm quảng cáo, chứ không phải làm chân sai việc vặt cho chủ quản.

Cơ hội đã đến rất nhanh.

Một buổi hội nghị triển khai kế hoạch được mở ra, kế tiếp sẽ hợp tác với một công ty game, yêu cầu mỗi nhân viên đều lên ý tưởng soạn ra kế hoạch cho dự án, thời hạn là đến cuối tuần.

Đây là lần chiến đấu đầu tiên của Lộc Nhiên ở công ty mới này, cô đã sớm bắt tay vào làm việc, chuẩn bị thể hiện năng lực của mình. Chỉ là thời gian hơi eo hẹp, phải tra rất nhiều tư liệu, sau khi đã hiểu biết các thông tin rồi, cô mới biết được lần hợp tác này là với công ty của Thẩm Tịch.

Nói như vậy thì cô càng phải chuẩn bị thật tốt, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt anh một phen. Nghĩ thế, nhiệm vụ công việc càng thêm nặng nề, Lộc Nhiên không thể không vận dụng thời gian làm đẹp quý giá của chính mình, thức trắng tận mấy đêm liền.

Ba mẹ Lộc vừa nghỉ phép trở về, mở cửa ra, nhìn thấy con gái mình với đôi mắt thâm đen như gấu trúc, vẻ mặt ghét bỏ, lập tức bắt cô đi ngủ ngay. Còn mong ngóng đến chuyện công việc, Lộc Nhiên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, vào lúc này, Thẩm Tịch đã gửi một tin nhắn wechat đến cho cô.

“Muốn ăn bánh trôi hoa quế rượu [1] không?”

Lộc Nhiên ầm thâm nuốt nước bọt, lý trí nói rằng cô phải từ chối anh ngay, nhưng vào giờ phút này, trong đầu đã gào thét điên cuồng.

“Muốn ăn thì đi ra đây.”

Mỹ thực đang ở ngay trước mặt, làm ra vẻ thì không đúng lắm. Lộc Nhiên thuyết phục chính mình trong mấy giây, sau đó hứng phấn chạy ra ngoài.

Thẩm Tịch hơi nghiêng người dựa vào tường, áo khoác đã được cởi ra, vắt ở trên cánh tay anh, một tay khác đang xách theo hộp đựng cơm, khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên. Ánh đèn cảm ứng ở hành lang vì động tác mở cửa của cô mà sáng lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên một nửa bên sườn mặt của anh, làm lộ rõ đường cong rõ ràng góc cạnh ở cằm.

Trong đầu Lộc Nhiên lập tức hiện lên từ “cấm dục” này.

Thẩm Tịch quay đầu, ánh mắt chăm chú, khuôn mặt sau khi nhìn thấy cô thì mày hơi nhíu lại.

Lộc Nhiên không chú ý đến sự biến hóa trên khuôn mặt anh, giờ phút này, trong mắt cô chỉ có món bánh trôi hoa quế rượu ngọt trong tay anh, mùi thơm bay tỏa ra, khiến cho cái miệng của cô thèm muốn chảy nước bọt.

Thẩm Tịch bất đắc dĩ cười khẽ, đưa đồ ăn cho cô. Hai người ở trên hành lang, mỗi người cầm một hộp bánh trôi rượu trắng, ăn ngon lành.

Đây là món yêu thích của Lộc Nhiên, vô số đêm mất ngủ, cô sẽ bật đèn, gọi Thẩm Tịch đang thức đêm học bài đi chung, chỉ vì muốn ăn một chén bánh trôi hoa quế rượu ngọt này. Suốt dọc đường đi, Thẩm Tịch đều oán trách, bảo rằng cô làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của mình, nhưng mỗi lần như thế anh đều không từ chối, thấy vẻ mặt mĩ mãn của cô khi ăn xong một chén lớn, khóe môi anh cũng lén cong lên.

Khi ấy tuổi còn nhỏ, chỉ tưởng đó là thói quen, cũng không nghĩ phương diện sâu sa khác. Sau này cô đột nhiên tỏ tình, quấy rầy đến hồ nước mùa xuân yên tĩnh của mình, anh mới bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân.

Bỗng dưng bả vai hơi nặng, Lộc Nhiên ăn uống no say đang dựa vào vai anh, ngủ say giấc, Thẩm Tịch nghiêng đầu, đánh giá tỉ mỉ. Ngũ quan của cô gái nhỏ đã thay đổi không ít, sự đơn thuần của trẻ con dần mất đi, da thịt trắng mịn, mang theo đặc điểm của phụ nữ trưởng thành.

Thẩm Tịch nhịn không được, duỗi tay chạm vào mặt cô, một tiếng nói mê bất chợt vang lên, truyền vào tai anh, dường như còn có sự chỉ trích rất nhỏ, khiến trái tim anh đạp mãnh liệt.

“Vì sao cậu lại không đến tìm tôi?”

**

Hết chương 5

__

[1] Bánh trôi hoa quế rượu ngọt: Đây là món tráng miệng yêu thích nhất của người Thượng Hải, cũng chính là món ăn nhẹ truyền thống của người Giang Tô, còn được vùng Vân Nam gọi với cái tên “Canh bánh trôi rượu trắng”. Bánh trôi hoa quế được phủ một lớp hoa quế, khi ăn vào liền cảm nhận được hương thơm nhè nhẹ, ngòn ngọt của hương hoa. Những viên bánh trôi mềm mịn kết hợp cùng rượu gạo ngọt nổi tiếng Trung Quốc không chỉ có tác dụng làm đẹp da, mà người ta còn bảo nhau rằng bánh trôi hoa quế rượu ngọt còn cực kỳ có ích trong việc làm nảy nở vòng một của phụ nữ. Chính vì thế, những cô gái là tín đồ của làm đẹp thì nhất định không được bỏ qua món ăn này! Một số người khi ăn còn đập thêm một quả trứng để làm thành canh trứng, giúp món ăn đậm dinh dưỡng hơn, và đây cũng chính là cách ăn thường thấy của người Thượng Hải. (Nguồn: Weibo Việt Nam)
 
Chương 6


Kế hoạch quảng cáo diễn ra đúng hẹn, Lộc Nhiên đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, anh vừa vào cửa, Lộc Nhiên nghe được tiếng nói nghị luận rõ ràng của các nữ đồng nghiệp xung quanh, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng tự hào.

Thời niên thiếu, thời điểm lúc Thẩm Tịch chơi bóng rổ, xung quanh cũng có rất đông nữ sinh, ríu rít nghị luận về nam thần của các cô. Mỗi lần nghe được, Lộc Nhiên đều ầm thầm cảm thấy khó chịu, hận không thể bắt ép Thẩm Tịch đeo khẩu trang lên, không cho phép khuôn mặt đẹp trai kia gây họa nữa. Sau này khi nhớ lại, các cô chỉ được mơ tưởng một chút thôi, thì ra từ lâu, trong lòng cô đã sớm dán mắc tên mình lên người Thẩm Tịch rồi.

Mãi đến khi lời tỏ tình của mình bị từ chối, cô mới hiểu được, bản thân cô và các nữ sinh đó đều giống nhau cả, chỉ là cô được thêm một danh hiệu nữa, đó là thanh mai trúc mã mà thôi.

__

Kế hoạch dự án của Lộc Nhiên rất sáng tạo, phát biểu cũng rất trật tự rõ ràng, hơn nữa cô còn có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài hai năm, mấy vị giám khảo đều nở nụ cười rất vừa lòng.

Có một vị giám đốc trong đó đã hỏi cô một vấn đề: “Cô đã nhậm chức trong một công ty xếp hàng đầu trên thế giới ở nước ngoài, biểu hiện của cô khi ở đó cũng rất vượt trội, vì sao lại lựa chọn quay về nước?”

Lộc Nhiên có thể thoáng nhìn thấy, Thẩm Tịch vốn đang cúi đầu xem tài liệu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt như thể đang thăm dò gì đó.

Vấn đề này đã có người hỏi cô lúc phỏng vấn xin việc, Lộc Nhiên rất nhẹ nhàng trả lời răng vì cô nhớ nhà. Nhưng giờ phút này khi đối mặt với Thẩm Tịch, đột nhiên cô cảm thấy hơi khẩn trương, hai tay nắm chặt vạt áo của mình, cố nở một nụ cười, “Bởi vì….ở đây có một thứ khiến tôi lưu luyến.”

Kết quả tổng hợp cuối cùng, số phiếu lựa chọn của Lộc Nhiên bằng với một người nhân viên khác. Vào lúc này thì chủ quản rất nhiệt liệt đề cử người đồng nghiệp đó, xoi mói chỉ ra những vấn đề của Lộc Nhiên, một vài vị lãnh đạo cũng đồng tình với ý kiến của chủ quản.

Lộc Nhiên không thể không bội phục tài ăn nói của chủ quản, có thể biến một vấn đề nhỏ của cô trở thành một cái sai to lớn, cô thấy những sự dao động do dự trong mắt của các vị lãnh đạo khác, Lộc Nhiên cảm thấy hoảng loạn. Cô thật sự rất thích kế hoạch này, cho nên mới dành ra nhiều tâm huyết như vậy, nếu vì nguyên nhân khác mà thực lực bị phủ định, cô tuyệt đối không cam lòng.

Bầu không khí lúc này nhất thời rơi vào sự yên lặng, Thẩm Tịch vẫn luôn không nói gì từ đầu buổi họp đến giờ chợt lên tiếng: “Tôi chọn kế hoạch của Lộc Nhiên.”

Anh là trung tâm của công ty, ý kiến của anh tự nhiên là quan trọng nhất, việc hợp tác cứ như vậy được quyết định. Thật lâu sau, Lộc Nhiên vẫn không cách nào lấy lại tinh thần, mặt khác khi các đồng nghiệp đến chúc mừng cô, chủ quản cũng giả mù sa mưa chạy đến, biểu cảm rất mỉa mai, tiến sát đến bên tai cô: “Thẩm Tịch chính là người đã đưa cô đến công ty ngày đó nhỉ.”

Lộc Nhiên gật đầu: “Đúng vậy thì thế nào, tôi lấy được cơ hội hợp tác bằng bản lĩnh của mình, chân chính không sợ giông tố, mặc kệ cô có nghĩ thế nào cũng được.”

Mặc dù đã nói như vậy nhưng trong lòng Lộc Nhiên vẫn không chắc chắn, lo lắng Thẩm Tịch thực sự cho cô đi cửa sau.

Dường như Thẩm Tịch đã nhìn ra được suy nghĩ của cô, trên đường đưa cô về nhà, lập tức đi vào vấn đề chính: “ Tôi không những là một lập trình viên, mà còn là một thương nhân nữa, sẽ không có chuyện tôi lấy công ty của mình ra làm trò đùa, kế hoạch dự án của cậu rất tốt, phù hợp với yêu cầu của tôi, cho nên tôi mới chọn cậu.”

Vẻ mặt Lộc Nhiên chân thành: “Thật sao?”

“Không tin tôi à?”

Lộc Nhiên lắc đầu, “Cho nên nếu tôi không làm tốt, cậu sẽ chọn một người đồng nghiệp khác sao?”

“Sẽ không đâu.”

Lộc Nhiên bối rối, “Tại sao?”

Thẩm Tịch xoay tay lai chuyển hướng đi, mặt không đỏ, không thở mạnh nói: “Bởi vì tôi bao che cho người của tôi.”

“Không thể nhìn cậu bị người khác hạ thấp như vậy được.”

Trong lòng như nổi lên từng đợt pháo hoa, mà còn là pháo hoa ngũ sắc nữa cơ, giờ phút này Lộc Nhiên không khỏi thừa nhận, cô vẫn rất thích Thẩm Tịch.

Cô và Thẩm Tịch, như thể cá không trốn thoát được nước, nếu đã như vậy, cô sẽ không chạy trốn làm gì nữa.

Sau này cô nói chuyện này với Dư Tân Tân, cô ấy đáp lại với một ánh mắt “Tao biết ngay mà.”

“Vậy bây giờ mày định sẽ làm gì tiếp, tỏ tình thêm một lần nữa à?”

Lộc Nhiên ủ rũ cúi đầu, “Nói thật ấy, trong lòng tao có bóng ma, không thể tiếp nhận thêm một lần bị từ chối nào nữa đâu.”

Vẻ mặt của cô bạn thân chuyển biến trở nên bực bội, Dư Tân Tân đưa ra một ý kiến: “Hay là vậy đi, qua mấy ngày nữa, bạn tao có tổ chức tiệc sinh nhật, mày đi chơi với tao, thả lỏng tâm trạng đôi chút, tiện thể suy nghĩ từ từ.”

“Cũng được.”
 
Chương 7


Địa điểm tổ chức bữa tiệc sinh nhật là tại một hội sở xa hoa chảnh sả có tên Vân Đỉnh. Lộc Nhiên mặc một chiếc váy yếm cao bồi màu đen cao đến ngực [1], khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn, tràn đầy hơi thở tuổi thanh xuân.

Sau khi hai người gặp nhau, Dư Tân Tân kéo Lộc Nhiên đi vào, vẻ mặt rất hào hứng, “Bạn tao gọi đến một đống các em trai nhỏ, vừa đẹp vừa ngầu, lát nữa cậu thử đánh giá một vòng xem, nói không chừng thể tìm được một cậu trai ngon hơn cả Thẩm Tịch đấy.”

Lộc Nhiên đáp trả cô ấy bằng một cái liếc mắt, “Cảm ơn nhưng tao không có hứng thú với tụi em trai nhỏ tuổi như kia đâu.” Thật ra thì cô đang nghĩ thầm trong lòng, có lẽ sẽ không ai so sánh được với Thẩm Tịch cả, ít nhất ở trong lòng cô là vậy.

Lộc Nhiên không quá thích những nơi náo nhiệt như thế này, cả một đám người nửa đời chưa từng quen biết ngồi chung một chỗ chơi trò chơi, âm nhạc ồn ào, khiến người ta đau đầu muốn chết. Thật sự không thể ngồi ở đó được nữa, sau khi nói một tiếng với Dư Tân Tân, Lộc Nhiên ra ngoài tìm nhà vệ sinh.

Vân Đỉnh vốn là một hội sở đứng đầu trong thành phố, phong cách trang hoàng  tinh xảo, chỉ có hội viên mới được đi vào đây. Bên trong đây giống hệt như một mê cung, Lộc Nhiên đi lòng vòng cả buổi trời, cuối cùng thuận lợi khiến mình bị lạc đường. Đúng lúc này có một người phục vụ đi đến, Lộc Nhiên vội vàng tiến lên, khi chuẩn bị lên tiếng nói, đã bị anh ta giành nói trước.

“Mới đến đây à?”

Lộc Nhiên kinh ngạc trong một giây, lại gật gật đầu, “Tôi mới đến lần đầu.”

Người nọ chỉ quăng cho cô một ánh mắt nhanh nhẹn, sau đó nói: “Đi với tôi.”

Lộc Nhiên hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo, nên đi ra khỏi khu vực giống như mê cung này đã rồi nói sau.

Người phục vụ đưa Lộc Nhiên đi qua mấy chỗ rẽ, đến cuối hành lang, mở cửa phòng ra và nói: “Mau vào đi.”

Lộc Nhiên đánh giá sơ một phen, hình như phòng này cũng khá giống với phòng trước đó, bỗng nhiên có một lực mạnh chạm thẳng vào lưng của cô, Lộc Nhiên bị đẩy mạnh vào phòng, cười ở phía sau đóng sầm lại.

Trong lòng cô cảm thấy có gì đó không ổn, Lộc Nhiên muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi ngước mặt lên nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt thì khựng lại.

Căn phòng này lớn hơn rất nhiều so với phòng tổ chức sinh nhật của bạn Dư Tân Tân, bên trong có khoảng mười mấy người, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ, không cần nói cũng biết họ có quan hệ gì, đoán chứng là cô đã bị hiểu lầm có chung thân phận với họ mất rồi.

Trong phòng có rất nhiều đèn laser màu sắc rực rỡ, âm nhạc đinh tai nhức óc, khiến cho đầu óc choáng váng, Lộc Nhiên xuyên qua từng tầng ánh sáng lập lòe chói mắt, nhìn thấy Thẩm Tịch.

Anh lười nhác dựa trên ghế sofa, trong tay đang cầm ly rượu, bên cạnh cũng có một cô gái như bao người khác, cô ta vừa cười tủm tỉm vừa tiến tới nói chuyện sát bên tai anh, vẻ mặt của anh rất thờ ơ, không nhìn thấy vui buồn gì.

Lúc này, có người đã chú ý đến sự tồn tại của Lộc Nhiên, hỏi một câu, Thẩm Tịch cũng thuận thế quay về phía này, khi nhìn thấy người đứng đơ ra ở cửa phòng, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Hai người đối diện nhau trong một căn phòng ồn ào náo động. Cuối cùng Lộc Nhiên đã giành cơ hội quay mặt đi trước, cô kéo cửa đi ra bên ngoài.

Trái tim như bị tẩm dấm chưa, cảm thấy thật chua xót, càng không đúng lúc hơn, lúc này còn có một người xuất hiện tìm họa đây mà, không biết một người đàn ông say mèm ở đây chạy đến, vừa tranh chấp mấy câu đã giữ chặt tay của Lộc Nhiên, trong miệng phun ra mấy câu nói dơ bẩn không chịu nổi.

Tức giận đã lên đến cực điểm, Lộc Nhiên đang muốn xuất chiêu đá anh ta một cước, nhưng đột nhiên anh ta bị đánh ngã nằm lăn trên mặt đất, còn cô thì bị kéo vào một lồng ngực thoang thoảng hương thơm của nước giặt quần áo, trái tim cũng mất khống chế, đập kịch liệt.

“Không sao chứ hả.”

Lộc Nhiên lắc đầu, lúc đang chuẩn bị ôm chặt lấy Thẩm Tịch, thì hình ảnh vừa rồi trước mắt lại hiện lên, cô buông tay, dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình.

Bởi vì không kịp chuẩn bị, Thẩm Tịch lui về sau liên tiếp mấy bước, đáy mắt còn chứa sự kinh ngạc không nói nên lời. Qua một cái chớp mắt, anh dường như bị giận quá mà cười: “Được đấy, Lộc Nhiên, sức lực so với năm đó không hề giảm nha.”

Lộc Nhiên “hừ” một tiếng, vòng qua người anh, muốn đi về, kết quả cổ tay bị anh kéo lại, cô tức giận hỏi: “Làm gì vậy?”

“Có biết đường không, biết thì đi đi.” Thẩm Tịch cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt vừa choáng váng vừa ưu tư của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, “Hôm nay vì tiệc xã giao, không thể từ chối được.”

Sắc mặt của cô gái nhỏ rõ ràng đã tốt lên không ít, chỉ là vẫn không chịu ngước mắt lên nhìn anh, “Tại sao phải quan tâm cậu, không liên quan gì đến tôi cả.”

Thẩm Tịch buông cổ tay của cô ra, khoanh hai tay lại, dựa người vào bức tường đằng sau, cúi đầu quan sát cô. Không thể không thừa nhận, hôm nay Lộc Nhiên vô cùng xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, ăn mặc cũng rất to gan, để lộ ra chiếc eo thon nhỏ và đôi thân thon dài.

“Vậy cậu đến nơi này làm gì?” Thẩm Tịch nhíu mày, “Ai cho phép cậu mặc váy ngắn như vậy?”

Lộc Nhiên lại tức giận: “Ai cần cậu lo! Cậu là ai chứ, là bạn bè hay anh em tốt của tôi?”

Thẩm Tịch kéo cô gần lại mình, cúi xuống hôn, hơi thở của hai người quấn quýt, anh đến gần bên tai cô, giọng nói trầm thấp hỏi: “Có thể làm bạn trai không?”
 
Chương 8


Nhờ phúc của Thẩm Tịch, buổi tối hôm nay, Lộc Nhiên lại mất ngủ, sáu chữ vừa nãy anh nói cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn trong đầu cô, không có cách nào xua tan nó đi được. Mãi cho đến khi chơi hết pin điện thoại, Lộc Nhiên cũng không có ý định đi ngủ. Đứng dậy cắm sạc cho điện thoại xong, Lộc Nhiên mới chú ý đến chiếc điện thoại đời cũ kia, nghĩ đến chuyện lần trước Thẩm Tịch hỏi, cô lập tức mở di động ra xem.

Thời điểm xuất ngoại đi du học, cô không mang theo chiếc điện thoại này, nhưng vẫn giữ lại số điện thoại này. Ba mẹ vẫn trả tiền điện thoại định kì cho cô, có lẽ bởi vì không thể buông bỏ hoàn toàn được, trong lòng vẫn còn giữ mãi những chờ mong.

Lúc trước cô xuất ngoại không báo trước một tiếng, có không ít người tìm cô, gửi rất nhiều tin nhắn. Lộc Nhiên mở tin nhắn ra, đang xem đến số tin nhắn nhận được gần đây nhất, cả người hơi ngơ ngẩn.

Là tin nhắn từ Thẩm Tịch, ước chừng đã khá lâu rồi.

Mà tin nhắn cuối cùng, ngay đúng ngày cô trở về nước.

——– “Cuối cùng em đã về, lần này anh sẽ không để em rời đi nữa.”

Tay Lộc Nhiên run rẩy nhấn vào, kéo đến những tin nhắn đầu tiên, những điều này làm cho cô rối rắm, để ý một chút, tức khắc có đáp án.

__

Lúc trước khi Lộc Nhiên đột nhiên tỏ tình với Thẩm Tịch, khiến anh lúng túng rất lâu, nói từ chối theo bản năng. Nhưng khi về nhà lại mất ngủ, anh bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm này, muốn xác nhận xem có phải tình cảm của mình dành cho cô hoàn toàn theo một cách khác hay không.

Anh rất có thiên phú trong việc học tập, song lại rất ngu ngơ trong mấy chuyện tình cảm thế này, nhưng anh có thể khẳng định rằng, tình cảm của anh đối với Lộc Nhiên đúng là khác với những người khác. Mấy ngày liên tiếp, anh hỏi ý kiến của những người bạn, tra cứu tài liệu liên quan, cuối cùng mới xác nhận, anh cũng thích Lộc Nhiên.

Sau khi xác định kết luận của mình là đúng, anh lập tức chạy đi tìm Lộc Nhiên, không ngờ lại chỉ nhận được tin cô đã xuất ngoại. Thẩm Tịch như thể cắn phải răng cấm, sự đau lòng và tự trách như đánh thẳng vào mặt anh, dường như không hề có chút do dự, anh dự định sẽ bay sang Anh quốc, tìm Lộc Nhiên để giải thích rõ ràng. Nhưng không ngờ vào lúc này, bà nội của anh lại phải vào phòng cấp cứu, nguy hiểm rình rập mọi lúc mọi nơi, Thẩm Tịch và người nhà thức trắng đêm canh ở bên cạnh bà nội, nhưng bà vẫn không thể ở lại nữa, cuối cùng gia đình phải tổ chức tang lễ.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tịch tìm lại số điện thoại của Lộc Nhiên, nhưng đã bị cho vào danh sách đen, chờ đến khi tang lễ kết thúc, Thẩm Tịch mới có thời gian bay sang Anh quốc. Anh dựa theo địa chỉ lấy được từ Dư Tân Tân để đi tìm Lộc Nhiên, lại không ngờ rằng đúng lúc này gặp cô đang thân mật với một nam sinh khác, khuôn mặt tươi cười rất vui vẻ. Nhìn thấy cô sống tốt như vậy, anh đã an tâm rồi, không tiến lên chào hỏi, lập tức mua vé máy bay về nước.

Nhưng vẫn duy trì thói quen gửi tin nhắn cho Lộc Nhiên, từ những việc lông gà vỏ tỏi, đến những thời khắc quan trọng trong đời người, anh đều sẽ gửi cho cô một tin nhắn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cho nên sau khi Lộc Nhiên xem hết toàn bộ tin nhắn anh gửi, dường như đã hết rõ mọi chuyện.

Tia nắng ban mai ló rạng bên ngoài cửa sổ, bởi vì thức trắng đêm cộng thêm khóc, hai mắt Lộc Nhiên đã đỏ bừng, trong lòng cực kì áy náy.

Cô biết bà nội của Thẩm Tịch qua đời là ba tháng sau khi đến Anh quốc, cô còn biết bà nội là một người vô cùng quan trọng đối với Thẩm Tịch, chắc chắn anh cảm thấy rất đau khổ và bất lực. Không thể cãi lại được tiếng lòng của mình, cô lén mua vé bay về thăm Thẩm Tịch, khi đó anh đã lên đại học, trở thành một nhân vật phong vân trong trường học, và cũng là đối tượng được gán ghép với Tô Nguyên.

Lộc Nhiên đến ký túc xá tìm Thẩm Tịch, lại không thể tìm thấy anh, đổi lại chỉ có bạn cùng phòng của anh ở đó, bọn họ đã nói với cô rằng: “Thẩm Tịch đi hẹn hò rồi.” Cô hồn vía lên mây, chạy ngay ra cửa thì nhìn thấy Thẩm Tịch đang đi cùng Tô Nguyên, cô chật vật chốn đi, nhìn hai người trai tài gái sắc đi qua trước mặt mình, Lộc Nhiên cười khổ, quay trở về Anh quốc.

Hơn nữa, nam sinh có mối quan hệ thân mật với cô ở nước ngoài, thật ra là em họ của cô thôi, hai người cùng thuê chung một căn hộ bên ngoài trường học, nên chăm sóc lẫn nhau.

Còn Tô Nguyên, cũng chỉ là một người bạn học có chung sở thích với Thẩm Tịch mà thôi, bởi vì họ đều tham gia nghiên cứu chung một đề tài nên mới thường xuyên đi chung để trao đổi, và cùng với những người bạn học khác họp mở cuộc họp lên kế hoạch thành lập công ty, không hề thân mật với nhau như tin đồn.

Lúc này đây mới phát hiện, giữa hai người tồn tại thật nhiều hiểu lầm như vậy, vô tình bỏ lỡ nhau năm năm trời.

Đột nhiên di động trong tay rung lên, nhận được một tin nhắn mới.

“Lần này đến lượt anh theo đuổi em.”
 
Chương 9


Ngày kế hoạch quảng cáo của Lộc Nhiên đúng công bố đúng dịp tuyết đầu mùa rơi.

Thời điểm cô tan làm, trên bầu trời đã được bao phủ bởi một màu ảm đạm, ánh đèn đường sáng mờ ấm áp chiếu xuống, phản chiếu những hạt tuyết màu trắng tung bay trong gió lạnh.

Thẩm Tịch mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở giữa một vùng tuyết trắng thế này thì cực kì nổi bật, anh cười hỏi cô: “Vị tiểu thư đây muốn đi đến đâu.”

Lộc Nhiên chậm rãi đi về phía anh đứng, nghe vậy thì khóe môi cong lên: “Bước vào lòng anh, có được không ạ?”

Thẩm Tịch cầm tay cô, đồng thời nhét vào trong túi áo khoác của mình, “Em đã ở trong đó rồi.”

“Kỳ hạn là cả đời này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom