Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tim Đập Thình Thịch - Vũ Tiền Vưu Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
665,842
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tim Đập Thình Thịch - Vũ Tiền Vưu Gia

Tim Đập Thình Thịch - Vũ Tiền Vưu Gia
Tác giả: Vũ Tiền Vưu Gia
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Tim đập thình thịch

Hán Việt: Phanh nhiên tâm động

Tác giả: Vũ Tiền Vưu Gia

Edit: Hanna, Mặc Mặc

Beta: Hanna

Số chương: 4 chương

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Vườn trường, Hoan hỉ oan gia, Đoản văn

Giới thiệu:

Nguyên Phàm chắc chắn là cậu bé mà tôi ghét nhất, từ nhỏ đến lớn, đều như vậy! Là con trai của gia đình người bạn cũ của ông cụ Trần, sự tồn tại của hắn luôn rực rỡ, sáng chói. Rốt cục có một ngày, tôi thấy hắn khó chịu, vì thế tinh thần càng thêm hăng hái, chạy đến trước mặt và nói với hắn: ”Nguyên Phàm, tôi thích cậu, tôi thích cậu không để ý đến tôi, tôi thích vẻ mặt lạnh lùng lãm đạm của cậu đối với tôi, tôi thích bộ dạng cậu đọc sách, tôi thích khuôn mặt này của cậu, tóm lại, tôi chính là thích cậu.”

Nguyên Phàm:”Trần Di Quân, cậu đây là bị ấm đầu?”

“Nguyên Phàm, tôi thích cậu.”

Nguyên Phàm:”......”

Tags: hoan hỉ oan gia, vườn trường

Tìm kiếm từ khóa: nhân vật chính: | phối hợp diễn: | cái khác:

Một câu giới thiệu vắn tắt: rõ ràng là hắn động tâm trước

Lập ý: năm tháng làm bạn
 
Chương 1


Edit: Hanna

1, Về thành tích

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc,, trong đầu tôi có một mớ hỗn độn.

Mà Nguyên Phàm sớm đã trở thành sinh viên của đại học Vũ Hán, thật sự là sinh cùng năm mà số mệnh không giống nhau a! T_T

Buổi tối, sau kỳ thi cao khảo, tôi nói chuyện với cậu ấy qua điện thoại.

Tôi (chán nản):"Sau khi hoàn thành kỳ thi, tôi thật sự rất chán ah."

Nguyên Phàm (bình tĩnh):" Sau khi hoàn thành kỳ thi, tôi rất vui vẻ."

Tôi (khóc không ra nước mắt): ". . ."

Tôi ghét cậu ta!

. . . . . .

Bất tri bất giác, tôi cùng Nguyên Phàm đã quen nhau được 10 năm.

Mười năm trước, Nguyên tiên sinh vẫn là một thằng nhóc chỉ thích đọc tạp chí khoa học.

Mười năm trước, Trần tiểu thư vẫn là một tiểu cô nương chỉ biết nhìn mèo Tokyo*.

*Tokyo Mew Mew (Nhật: 東京ミュウミュウ Hepburn: Tōkyō Myū Myū?) là một bộ shōjo manga của Nhật Bản do Yoshida Reiko đảm nhiệm phần nội dung và Ikumi Mia minh họa. Trên kênh BiBi, bộ phim có tên tiếng Việt là Chú mèo Tokyo. Manga Tokyo Mew Mew được đăng trên tạp chí Nakayoshi từ tháng 9 năm 2000 đến tháng 2 năm 2003 và sau đó được nhà xuất bản Kodansha phát hành trong 7 tập tankōbon từ tháng 4 năm 2003 đến tháng 5 năm 2004. Nội dung của Tokyo Mew Mew xoay quanh 5 cô gái vô tình mang trong người DNA của những sinh vật bị đe dọa tuyệt chủng, vì vậy họ có khả năng biến thành dạng siêu nhân "Mew Mew". Nhiệm vụ của nhóm Mew Mew - lãnh đạo bởi Momomiya Ichigo - là phải bảo vệ Trái Đất trước cuộc xâm lăng của những người ngoài hành tinh.(nguồn:gg)


Mười năm trước, Trần tiểu thư, bởi vì thành tích toán học không ra gì nên được mẹ đại nhân đưa đến một lớp học học thêm tư nhân để học tập.

"Mẹ, con không muốn đi." Khi tôi 10 tuổi, ban ngày phải đi học thêm, tôi liền kéo ống tay áo của mẹ làm nũng, "Mẹ ơi, con không muốn đi học thêm, con sẽ học thật tốt, sẽ học toán thật tốt mà."

"Được." Tôi dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm mẹ, đáng tiếc mẫu thân đại nhân lãnh khốc vô tình, thật sự lôi kéo tôi vào lớp học bổ túc thêm tên là "Lớp cuồng toán học".

Một tháng sau.

Tôi cầm bài kiểm tra toán vừa được trả, vui vẻ chạy đến bên mẹ tôi, báo cáo với bà ấy về kết quả: "Mẹ, mẹ ơi, môn toán con được 80 điểm luôn nha."

Sau khi uống một ngụm trà, mẹ lạnh lùng liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Kỳ nghỉ hè tiếp tục đi học thêm." Kết quả là, năm mười tuổi, kế hoạch kỳ nghỉ hè trong tưởng tượng của tôi lập tức bị tan vỡ.(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)


Kỳ nghỉ hè năm 2004 trôi qua khá dài.

Bạn học Trần Di Quân về cơ bản đều phải trải qua cùng với một đống sách bài tập toán.

So với năm 2004 của tôi, năm 2004 của Nguyên Phàm khá có ý nghĩa.

Tổng 291 điểm, trở thành người đứng đầu lớp, nhận được một loạt các giải thưởng và nhiều dụng cụ học tập khác, vì có kết quả tốt như vậy nên ba của cậu rất hài lòng với con trai mình.

Vì vậy mà đã xuất ra mấy nghìn đồng, một nhà ba người cùng bay đến Bắc Kinh chơi.

Còn tôi. . .

"Trần Di Quân, bài kiểm tra toán thứ ba được 78 điểm." Nhìn vẻ mặt thất vọng của giáo viên trên bục giảng liên tục lắc đầu nhìn tôi, tôi ủ rũ đi đến, lặng lẽ nhận bài kiểm tra của mình rồi trở lại chỗ ngồi.

Trong lòng cực kỳ khó chịu.

. . . . . .

Về nhà lại bị mắng một trận.

2, Kỳ nghỉ dài


Ba của Nguyên Phàm và ba của tôi đều là nhân viên quan chức, bởi vì là đồng nghiệp, liền có đề tài chung, lại còn là đồng hương, tự nhiên trở thành anh em tốt.

Kỳ nghỉ hè năm 2004, khi tôi kết thúc một cuộc hành trình dài với toán học, Nguyên Phàm cũng kết thúc một chuyến đi chơi ở Bắc Kinh cùng với gia đình. Khi ba của Nguyên Phàm trở về Đoan Thành, liền đi tìm ba tôi, nói muốn tổ chức đi chơi ở thành phố bên cạnh, còn hẹn thêm mấy người đồng nghiệp trong đơn vị và có thể dẫn người nhà theo cùng.

Vì có thể mang theo người nhà, nên ba tôi liền sảng khoái đáp ứng.

Ngày hôm sau, chúng tôi chính thức lên đường đến thành phố Cảnh Dương bên cạnh.

Ba của Nguyên Phàm rất có năng lực, đầy triển vọng. Hôm đó đi du lịch, chúng tôi không có xe hơi, chỉ có chờ chú Nguyên lái một chiếc xe khách đến đón chúng tôi.
Từ rất lâu, tôi có nghe nói chú Nguyên có một đứa con trai thành tích học tập đặc biệt tốt, học trường trọng điểm ở Đoan Thành. Mỗi lần ba tôi nói về chú Nguyên và con trai của chú ấy, ông lặng lẽ liếc nhìn tôi một vài lần, rồi thở dài thất vọng.

Tôi: ". . ."

Kỳ nghỉ hè năm đó, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyên Phàm.

Lúc chú Nguyên đến đón chúng tôi, ông bảo Nguyên Phàm giúp tôi cầm hành lý.

Vào thời điểm đó, tôi là một đứa trẻ dễ nổi loạn, đặc biệt là ghét những học sinh giỏi và ngoan ngoãn. Vì vậy, khi Nguyên Phàm nói để anh giúp tôi cầm túi xách, tôi khó chịu liếc nhìn cậu ta, lớn tiếng nói: "Hừ, không cần!"(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Nguyên Phàm sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Tùy cậu."
Sau này anh thẳng thắn nói với tôi, kỳ thật khi đó anh cũng rất khó chịu.

Tôi quấn quýt hỏi anh tại sao.

Anh khó xử nói:" Anh khi đó. . . . . . cực kỳ ghét những đứa ấu trĩ."

. . . . . . . . . . . .

Vì vậy, gia đình chú Nguyên, gia đình chú Lâm, gia đình dì Chu, cùng với gia đình của tôi, đi đến thành phố Cảnh Dương. Chú Lâm vừa mới kết hôn, còn chưa sinh con, con trai dì Chu lại chỉ mới ba tháng tuổi, cho nên. . . trên chiếc xe này, người bằng tuổi với tôi cũng chỉ có Nguyên Phàm.

Dọc theo đường đi, tôi cùng Nguyên Phàm cũng không có trò chuyện với nhau.

Cậu ấy thì ngắm nhìn phong cảnh.

Còn tôi thì ngồi phía sau cậu ta, ngáp một cách duyên dáng.

"Khụ khụ . . . ." Có lẽ là vì chịu không nổi hai đứa nhỏ chúng tôi không trò chuyện gì với nhau, nên chú Nguyên ho vài cái phá vỡ không gian yên tĩnh, rồi xoa xoa mái tóc của tôi:"Di Quân à, con thấy ở đây sống ổn không, thành tích cuối kỳ như thế nào?"
Tôi ngước mắt lên nhìn người mẹ đang ngồi bên cạnh tôi, chỉ thấy bà ấy đang nhíu mày.

"Đúng vậy, Tiểu Quân, thành tích cuối kỳ của con thế nào rồi?" Dì Chu ôm con trai, cùng tham gia đề tài này.

Xem ra, đây là thói quen giao tiếp giữa người lớn và trẻ em nha.

Bất kì khi nào hay bất cứ nơi đâu, trong lúc ít chủ đề để nói nhất, người lớn luôn thích nói về thành tích học tập của con cái họ, và sau đó hỏi người khác về thành tích của con cái của họ.

Thành tích cuối kỳ của tôi thật sự quá kém, căn bản không muốn nói ra a.

Nhưng hết lần này tới lần khác chú Nguyên, dì Chu luôn quấn lấy không buông.

Bất lực!

"Ai nha, lão Nguyên, Nguyên Phàm nhà anh không phải thi đứng nhất lớp sao, Di Quân nhà tôi không được như vậy, nếu không, để cho Nguyên Phàm nhà anh dạy bổ túc cho Di Quân đi?" Những điều ba tôi nói thật khiến tôi phải khó xử.
Tôi mím chặt môi.

 
Chương 2


Edit: Mặc Mặc

Beta: Hanna

5. Lễ Tình Nhân

Lễ Tình Nhân năm 2000

Tôi: " Mẹ ơi, mẹ ơi, Lễ Tình Nhân là lễ gì ạ?"

Mẹ : "Lễ Tình Nhân là lễ mà mình sẽ trải qua cùng với người yêu, trước kia ba với mẹ trải qua ngày lễ này chính là nghe《 Ngọt ngào 》của Đặng Lệ Quân, sau đó đi dạo công viên, cuối cùng là cùng nhau về nhà ăn bánh kem."

Tôi: "...Hóa ra lễ tình nhân chính là như vậy!."

Lễ Tình Nhân năm 2001

Tôi: "Ba,ba,lễ tình nhân năm nay ba tính cùng mẹ trải qua như thế nào ạ?"

Ba: "Khụ . . . " Ba tôi bối rối lau mồ hôi, "Đứa nhỏ này, con hỏi cái này làm cái gì chứ!"

Tôi: " Mẹ từng bảo rằng muốn được nhận quà vào ngày Lễ Tình Nhân,mẹ thích nhất là hoa hồng, còn có bánh kem nữa đó! "

Ba (lâm vào trầm tư): " Cửa hàng bánh kem chắc có lẽ bây giờ vẫn chưa đóng cửa....Di Quân, con trước tiên ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung tung đấy!"


Tôi: "......"

Lễ Tình Nhân năm 2002

Tôi: "Cô ơi, Lễ Tình Nhân là lễ gì thế ạ?"

Cô( sắc mặt đỏ bừng ): "Lễ tình nhân, chính là ngày mà chúng ta sẽ trải qua cùng với người mình yêu ."

Dứt lời, cô thập phần thẹn thùng mà vặn vẹo thân mình, cúi đầu trộm cười.

Tôi: "......Hóa ra Lễ Tình Nhân là như vậy."

Lễ Tình Nhân năm 2010

Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của tôi và Nguyên tiên sinh , nhưng có quá nhiều điều không ổn.

Tôi: "Nguyên Phàm."

Mặt anh không một chút biểu tình, nghiêm túc lật quyển sách địa lý.

Tôi: "Nguyên Phàm, hôm nay là Lễ Tình Nhân đấy."

Nguyên tiên sinh: "......"

Tôi: "Nguyên Phàm!"

Tôi dùng sức đẩy Nguyên Phàm vài cái, anh liền nổi giận, "Bang" tiếng va chạm vang lên, không có nổi một tia kiên nhẫn: " Em lại làm sao vậy, cứ nói tới nói lui chuyện này mãi."(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)


Giọng điệu hung dữ thật giống ba mà.

Giọng nói của tôi nhỏ như muỗi: "...Hôm nay là Lễ Tình Nhân."

"Lại là cái này, con gái các em sao lại quan tâm đến các ngày lễ phương Tây như vậy chứ. "

Tôi: "Anh lãng mạn một chút không được à?"

Nguyên tiên sinh: "Trần Di Quân, những cái gì đó đối với em có lẽ em sẽ cảm thấy rất lãng mạn, nhưng anh không có thời gian cùng em làm những điều như thế."

Tôi: "......"

Sau Lễ Tình Nhân, Nguyên tiên sinh trở lại trường học, cả một tháng tôi không hề nhìn thấy anh.

Lễ Tình Nhân năm 2014

Đây là Lễ Tình Nhân thứ 4 tôi trải qua cùng với anh ấy.

Năm 2014 ,Lễ Tình Nhân tương đối đặc biệt, tết Nguyên Tiêu trùng với ngày Lễ Tình Nhân của phương Tây, điều này rất hiếm khi gặp phải. Ấy thế mà, hôm nay Trần tiểu thư cố tình nghỉ làm, cùng Nguyên tiên sinh trở về quê.


Kể từ khi tôi cùng Nguyên Phàm ở bên nhau, cả hai vẫn luôn không có thời gian để cùng nhau trải qua Lễ Tình Nhân.

Năm thứ nhất, anh đi thư viện xem sách" Địa lý Quốc gia". Năm thứ hai, ba Nguyên cùng anh đi du lịch ở Vân Nam.

Năm thứ ba, anh tặng một bó hoa hồng cho tôi, nhưng khi đó chúng tôi đang ở trong thời kỳ áp lực của năm cuối cấp, nào có tâm tư cùng nhau trải qua Lễ Tình Nhân.

Cuối cùng đến năm thứ tư, Nguyên tiên sinh về quê để chăm sóc cháu trai nhỏ.

Tuy nói nữ sinh lúc yêu, không thể tùy ý nổi giận hay giận dỗi với bạn trai , bởi vì một sự việc nhỏ cũng làm rạn nứt tình cảm. Nhưng mỗi năm đều như vậy, cho dù là một người tùy tiện, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút khuất mắt.

"Di Quân, hôm nay sao lại không thấy bạn trai chị tới đây?"

Em gái Tiểu Lộ khoảng mười lăm tuổi, đều là nhân viên của nhà hàng, đối với chuyện của tôi và Nguyên tiên sinh vô cùng hứng thú.
Tôi : "Anh ấy hôm nay có việc cần phải về quê."

Tiểu Lộ: " Nhưng hôm nay chính là Lễ Tình Nhân mà!"

Trần tiểu thư vừa định nói chuyện thì bị người đứng phía sau xen vào ngắt lời: "Lễ Tình Nhân là cái gì chứ, chậc."

Tôi quay lại, liền nhìn thấy anh trai cực phẩm mặt lạnh của nhà hàng.

......

............

Tôi: "Canh Trạch?"

Tiểu Lộ: "A Trạch, đây là đề tài của nữ sinh, anh không nên xen vào a."

A Trạch ( lạnh lùng ): "Hừ, tôi không thèm xen vào."

Nói xong, A Trạch cầm lấy mấy chén cà phê đi về hướng khách bên kia.

Thấy A Trạch bỏ đi, Tiểu Lộ lập tức lén lút nói với tôi: " A Trạch tính khí thật thất thường."

Tôi gật gật đầu.

Tiểu Lộ: "Mỗi lần em vừa nói đến chị với bạn trai, anh ấy đều xen vào, thật là làm người ta mất hứng."

Tôi lại lần nữa gật đầu, "Có một chút, có một chút."
Bản thân Canh Trạch ,thiếu niên mang kính gọng đen, làm người trẻ tuổi thành người có tuổi, bề ngoài mười bảy, mười tám tuổi nhưng tính cách cứ như ông chú hơn ba mươi tuổi, câu nửa miệng luôn là —— "chậc, đây là cái gì?"(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Tiểu Lộ: "...... A Trạch già thật rồi."

Tôi: "......"

"Đúng rồi, Di Quân, chị không mắng bạn trai chị sao?"

Em gái Tiểu Lộ vừa thu tiền vừa nói.

Tôi ở bên cạnh hỗ trợ, nói: "Không đâu, có gì đâu mà chị phải mắng anh ấy."

Em gái Tiểu Lộ nói một cách nghiêm túc:"Đàn ông à, không mắng là không được, mắng một chút mới tốt, mắng một chút bọn họ mới có thể ngoan ngoãn nghe lời."

Tôi:"......"

......

............

Các em gái hiện tại đều thành thục như vậy à?

Kết quả là vào ngày Lễ Tình Nhân, Nguyên tiên sinh vẫn không trở về, mà tôi vẫn như cũ làm việc ở nhà hàng. Vất vả tới 10 giờ tối mới tan làm, bàn giao xong công việc, tôi vội vàng cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Hoa Mỹ tuy chỉ là một nhà hàng nhỏ, nhưng nơi này rất thích hợp cho ngày Lễ Tình Nhân, nhà hàng sớm đã không còn bàn trống. Đi ra khỏi nhà hàng, đi ngang qua quảng trường Thời Đại, bên ngoài quảng trường tất cả đều là những chàng trai cầm hoa tươi chờ bạn gái của mình,trong những nhà hàng cơm Tây với ánh đèn mê ly, đều là những đôi tình nhân đang triền miên với nhau.

Tôi đảo mắt nhìn bầu không khí ngọt ngào xung quanh, rồi nhìn lại bản thân mình.

"A . . . . "

Vẫn là về nhà ngủ thôi.

Về đến nhà. Mới vừa tắm rửa xong, nằm ở trên giường với bộ tóc rối bời chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.

Nguyên tiên sinh cũng không nói trước cho tôi biết, đột nhiên lại muốn gọi video nói chuyện phiếm.

Tôi lập tức bị dọa, lập tức ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cùng tóc cho chỉnh chu. Sau đó, tôi ấn nút chấp nhận, mỉm cười ngọt ngào xuất hiện trước mặt anh ấy.
Nguyên tiên sinh: "...... Lễ Tình Nhân vui vẻ."

Tôi không để ý tới anh ấy.Nguyên tiên sinh lẩm bẩm: "Hả? Là tín hiệu không tốt sao, sao lại đứng im rồi?"

Tôi vẫn như cũ không để ý tới anh ấy

Nguyên tiên sinh cầm di động đi ra ban công, lay động trong chốc lát, hỏi: "Di Quân?"

"Làm sao vậy?"

Nguyên tiên sinh: "...... Lễ Tình Nhân vui vẻ."

-----------------------

#15092022

 
Chương 3


Edit: Mặc Mặc

Beta: Hanna

7, WeChat

Tôi đặc biệt có thói quen hay dùng WeChat, thường xuyên đăng lên trên vòng bạn bè các bức ảnh về ẩm thực, các loại trạng thái tâm trạng để thách thức sự nhẫn nại của mọi người.

Bạn bè tôi nổi giận,mắng: "Trần Di Quân, một ngày 24 giờ, cậu mỗi ngày đăng hai mươi bài viết trên vòng bạn bè, xem như trung bình nửa phút đăng một lần, cậu đây là lúc nào cũng sử dụng di động để lên mạng à?"

Tôi: "......"

Người bạn thứ 2: "Tiểu Quân, dựa vào những trạng thái cậu đăng trên vòng bạn bè, mình cảm thấy cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý."

Tôi: "...... Nghiêm trọng như vậy sao?!"

Người bạn thứ 2: " Trước một giây trạng thái của cậu rất vui vẻ, giây tiếp theo lại rất điên, giây tiếp theo lại rất suиɠ sướиɠ...... Cậu nói cho mình biết đi, rốt cuộc thì cậu đang muốn làm gì vậy? "


Tôi: "...... Mình chỉ cảm thấy ha ha, ha ha mà thôi"

Người bạn thứ 2: "......"

Thật ra thì tôi đích thực lúc nào cũng cập nhập trạng thái ở mọi lúc mọi nơi. Đôi khi là viết vài câu thơ, kèm theo vài bức ảnh; có đôi khi chia sẻ một ít bài hát hay, có đôi khi sẽ đăng vài bức ảnh về ẩm thực (hành vi này từng bị Nguyên tiên sinh khinh bỉ mãnh liệt), có đôi khi sẽ đăng một ít ảnh chụp phong cảnh, dùng phần mềm trên di động tiến hành PS*.

*photoshop

So với tôi thích đăng trên vòng bạn bè ở mọi lúc mọi nơi, thì Nguyên tiên sinh trông yên tĩnh hơn nhiều.

Trên cơ bản, vòng bạn bè của anh ấy ngàn năm không bao giờ cập nhập trạng thái.

Nhưng mỗi ngày, mỗi đêm tôi đều thích sử dụng WeChat để liên lạc với Nguyên tiên sinh.

Anh ấy trên cơ bản hoàn toàn không trả lời.

Có một lần tôi nổi giận, gọi điện thoại hỏi anh ấy: "Nguyên Phàm, anh rốt cuộc có phải là bạn trai của em không, lúc nào em muốn tìm anh, anh lại luôn không online, luôn không trả lời em!"


Nguyên Phàm: "Anh đã quen dùng QQ"

Tôi: "......"

Nguyên tiên sinh có đôi khi thật sự khiến người ta rất chán ghét.

Một ngày nọ, vào giữa trưa, tôi đang nằm trong ký túc xá ngủ ngon lành, không biết trời trăng mây gió.(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Úc Phân vội vàng bò lên trên giường, lắc lắc cánh tay tôi, không ngừng hỏi: "Tiểu Quân, tiểu Quân, mình đang viết tiểu thuyết, nhưng không có cảm hứng thì làm sao bây giờ?"

Tôi đang ngủ liền mông lung đáp một tiếng:"Ừm. "

Úc Phân lại nhẹ nhàng vỗ mặt tôi vài cái, "Tiểu Quân Quân. "

Thanh âm rất bi tráng.

Tôi mở mắt ra, hỏi cô: " Cậu không có cảm hứng ở chi tiết nào?"

Úc Phân: "Chính là những lời nói,hành động ngọt ngào giữa nam nữ chính a, chao ôi, muốn viết cũng không thể viết được, cho mình một chút cảm hứng đi mà, Tiểu Quân Quân. "


Tôi nhìn Úc Phân cười âm hiểm như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác bị người ta tính kế. Cô nàng nói rằng chưa bao giờ yêu, lời nói này thật ra không đáng tin tưởng tí nào, phải biết rằng mỗi buổi tối cô đều trộm đi ra ngoài hẹn hò cùng một nam sinh.

Tôi: "Những điều mà được gọi là ngọt ngào, là khi cô gái ghen tuông, người đàn sẽ rất vui vẻ, hay người đàn ông ghen tuông, cô gái cũng sẽ rất vui vẻ, điều này mà cậu cũng không biết à."

Úc Phân có chút buồn bực: "Đây mà là điều ngọt ngào gì, cậu đây là đang lừa gạt mình. "

Tôi: "..."

Thấy tôi không nói gì, Úc Phân lại hào hứng tiếp tục truy vấn: "Vậy cậu và vị Nguyên tiên sinh kia của cậu cũng như vậy sao? "

"...... Cũng như vậy là sao?"

Úc Phân: "Ghen đó, chẳng lẽ vị Nguyên tiên sinh kia chưa từng ăn giấm sao? "
Tôi dở khóc dở cười: "Nguyên tiên sinh đích thực đã ăn rất nhiều giấm. "

Úc Phân: "Ai nha, đoạn vừa giả tạo vừa cẩu huyết này chính là điều mà mình thích nhất, nói nghe một chút đi mà Tiểu Quân. "

Tôi thản nhiên nói với Úc Phân: "Đặc biệt là khi ăn sủi cảo, Nguyên tiên sinh thường ăn rất nhiều giấm. "

Úc Phân: "......"

Tôi: "......"

8,Về ghen tuông

Lại là buổi tối nọ.

Ngày hôm sau không có lớp học buổi sáng, mọi người trong ký túc xá dứt khoát không ngủ, mọi người vây quanh cùng nhau mở tiệc tọa đàm của nữ sinh vào đêm khuya. Tôi thì ngồi trên giường, bởi vì tôi phải hoàn thành bài tập kế toán, không thể trò chuyện cùng với bọn họ.

Úc Phân: "Ai da, mình hỏi này, khi các cậu muốn bạn trai của mình ghen tuông, thường sẽ làm gì? "

Tôi nhướng mày, nhìn Úc Phân.

Em gái kia lại bắt đầu điều tra về chuyện tình yêu.
Tôi mỉm cười lắc đầu, nhấc bút lên và tiếp tục làm bài tập kế toán.

Bạn cùng phòng Ái Linh: "Tất cả đều là đề tài cũ. "

Úc Phân đụng vào khuỷu tay Ái Linh, "Chẳng lẽ cậu không thích được bạn trai dỗ dành sao? "

Thái Gia Kỳ lạnh lùng nói: "Ấu trĩ. "

Úc Phân cười hì hì: "Gia Kỳ, bạn trai của cậu thì sao? "

Thái Gia Kỳ vẫn là nữ hoàng phong phạm như trước, thanh âm lạnh lùng:"Không biết chết ở đâu rồi, cũng chẳng có thời gian để quản anh ta. "(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Sau khi tôi làm mấy bộ đề, loáng thoáng cảm giác được Úc Phân đang nhìn tôi, liền cúi đầu thì quả nhiên thấy cô nàng đang tươi cười nhìn tôi.

Tôi: "Úc Phân, cậu muốn làm gì?"

Úc Phân: "Tiểu Quân, bạn trai nhà cậu khi ghen tuông thì sẽ làm gì vậy? "
Tôi: "Không phải như cậu đang nghĩ, anh ấy sẽ không ghen tuông, Nguyên tiên sinh chỉ thích ăn giấm khi ăn sủi cảo thôi." 

-----------------------

#15092022

 
Chương 4


Edit: Mặc Mặc

Beta: Hanna

9, Trước và sau khi yêu.

Một ngày kia, khi đi dự đám cưới của một người họ hàng. Em họ Thư ngồi cùng bàn với tôi, lúc ăn, em ấy nói chuyện với tôi về đề tài các biểu hiện thay đổi trước và sau khi yêu đương của nam sinh, cô nàng có một cái nhìn rất khác về tình yêu, làm cho mấy người chị họ nghe rất say sưa.

Em họ nói.

Trước khi yêu nhau, mỗi ngày, Kha Thịnh bạn trai em ấy đều gọi tới 4-5 cuộc điện thoại.

Sau khi yêu, số lần Kha Thịnh gọi cô giảm mạnh, lúc nói chuyện với nhau chỉ sử dụng WeChat.

Trước khi yêu nhau, em họ mỗi ngày đều nhận được những lời nói ngọt ngào của Kha Thịnh trước khi ngủ.

Sau khi yêu nhau, Kha Thịnh mỗi ngày đều chúc ngủ ngon hoặc là cằn nhằn trước khi ngủ.

......

"Thật ra con trai trước khi yêu và sau khi yêu quả thật có thay đổi rất lớn."


Em họ nói với chúng tôi như vậy.

Em ấy từng bất mãn với thái độ thay đổi dần của Kha Thịnh. Cô nàng cũng từng tức giận, cũng từng cùng Kha Thịnh cãi nhau, cũng đã khóc rất nhiều. Nhưng càng về sau, cô chậm rãi phát hiện, thật ra trước và sau khi yêu; Kha Thịnh cũng không thay đổi bao nhiêu, anh vẫn là anh, chẳng qua cách quan tâm thay đổi mà thôi.

Trước khi yêu, việc học của em họ có vấn đề, thi khảo sát không được, buồn bực chất đống trong lòng, khi đó, Kha Thịnh chỉ nói với em họ một câu: "Lần sau cố gắng là được. "

Sau khi yêu, em họ vẫn không thi đậu, sau đó Kha Thịnh bất đắc dĩ cười nói: "Không có việc gì, có anh ở đây, không hiểu thì có thể hỏi anh. "

Hoặc.

Khi em họ tôi bị bệnh.

Trước khi yêu, Kha Thịnh sẽ nói với cô: "Đồ ngốc, biết rõ hôm nay lạnh mà còn mặc ít như vậy, em thật sự muốn bị bệnh à."


Sau khi yêu nhau, Kha Thịnh không nói hai lời liền cởϊ áσ lông vũ ra mặc cho cô.

Nói đến đây, em họ không nhịn được cười, biểu tình rất hạnh phúc.

Cô nói khi đó không biết vì sao Kha Thịnh biết cô bị bệnh, vẻ mặt rất khó chịu. Vì thế lúc ấy cô rất nghi hoặc mà nhìn Kha Thịnh nhà cô, Kha Thịnh lại nghiêm mặt, trầm mặc một hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Đồ ngốc, sao cứ phải mặc ít như vậy làm gì chứ, làm cho bản thân mình bị bệnh, thật sự là làm cho người khác lo lắng mà, lần sau đừng như vậy nữa được không! "(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Không biết vì sao, khi nghe được bạn trai dùng giọng điệu nũng nịu mắng như vậy, em họ nhịn không được nhếch miệng, cười trông rất ngốc nghếch.

"Cười cười cười, cười cái gì, cười giống như một đứa ngốc, chậc chậc chậc." Kha Thịnh khinh bỉ nói, nhưng cô em vẫn giống như một đứa ngốc nhìn cậu ấy. Kha Thịnh cuối cùng hung hăng bóp mặt em họ, khí phách nói: "Đi, đi, đi, anh trai dẫn em đi ăn lẩu Trùng Khánh. "


Kha Thịnh dùng sự thật để chứng minh, lo lắng trước đó của em họ là dư thừa.

10, Nguyên tiên sinh và tôi

Trường đại học của tôi được nghỉ đông đặc biệt sớm, khi kỳ nghỉ của tôi kết thúc, Nguyên tiên sinh vẫn còn ở Vũ Hán bên kia vùi đầu vào kì thi cuối kỳ. Gần tết, thật vất vả mới đợi được Nguyên tiên sinh trở về, nhịn không được muốn đi gặp anh ấy. Nhưng Nguyên Phàm nói với tôi: "Anh sẽ làm thêm ở McDonald's* trong kỳ nghỉ đông."

*McDonald's là một tập đoàn kinh doanh hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh với khoảng 38.695 nhà hàng tại 119 quốc gia phục vụ các sản phẩm mang thương hiệu riêng của tập đoàn cho 43 triệu lượt khách mỗi ngày. Đây là chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh lớn nhất trên thế giới

Điều này hoàn toàn gϊếŧ chết ảo tưởng tuyệt vời của tôi về những buổi hẹn hò trong những ngày qua. T_T
"Nguyên Phàm, mấy giờ anh đi làm."

"Mười giờ."

"Khi nào xong việc?"

Nguyên Phàm dừng một lát, cảnh giác hỏi: "Làm sao vậy? "

"Không có, không có, em chỉ muốn cùng anh tan làm."

Nguyên Phàm nhướng mày: "Em không phải là đang nghĩ đến việc đến McDonald's làm thêm chứ?"

Tôi gật gật đầu.

"Tiếc là đã đủ người rồi."

Tôi chán nản thở dài.

Nguyên Phàm sờ đầu tôi, an ủi nói: "Ngoan, chờ anh xong việc sẽ đến tìm em."

Tôi đành phải yên lặng "Ừ " một tiếng.

Thật ra, điều làm cho tôi cảm thấy chán nản, không phải là tôi không thể làm việc cùng với Nguyên Phàm, mà là để cho tôi nhìn thấy bạn gái cũ của Nguyên tiên sinh và anh cùng làm việc với nhau.

Khi đó, tôi mới biết, thì ra tôi không phải là mối tình đầu của anh.

Không biết tại sao, kể từ khi biết điều này, trái tim đã có một vướng mắc không thể gỡ bỏ, giống như một bầy kiến ghê tởm, sống trong trái tim của bạn, làm cho trái tim của bạn ngứa ngáy.
Chuyện Nguyên Phàm có bạn gái cũ vẫn là bạn của anh, Tạ Phi Nhiên nói cho tôi biết.(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Tạ tiên sinh và Nguyên Phàm từ khi còn học trung học đã làm thêm vào mùa hè tại McDonald's.

Ngày hôm đó, tôi biết được rằng Nguyên Phàm bắt đầu làm việc tại McDonald's, không cần phải suy nghĩ liền đi đến McDonald's để tìm anh. Chỉ tiếc ngày đó Nguyên Phàm rất bận rộn, tôi căn bản không có cơ hội cùng anh ấy nói chuyện nửa câu. Lại nhìn thấy một cô gái vẫn luôn đi theo Nguyên phàm, nữ sinh kia lớn lên rất xinh đẹp, rất có khí chất, cười rộ lên trong rất ngọt ngào. Nguyên Phàm tựa hồ cũng không chán ghét cô ta, mặc kệ anh đi tới nơi nào, nữ sinh kia đều xuất hiện ở bên cạnh, chứ đừng nói là lúc ăn cơm trưa, hai người vừa nói vừa cười, khi tôi thấy cảnh này, thật sự rất khó chịu.
Ngày đó, tôi vẫn ngồi ở góc hẻo lánh, Nguyên Phàm vẫn không chú ý tới tôi. Không nghĩ tới người chú ý tới lại là Tạ Phi Nhiên, Tạ tiên sinh sau khi nhìn thấy tôi, cởi mũ, nhẹ nhàng ngồi đối diện với tôi, gác chéo đôi chân thon dài, nâng má cười hì hì hỏi tôi: "Sao vậy, tiểu Quân Quân, sao mặt lại đen như đít nồi vậy? "

Tôi há miệng, chỉ chỉ cô gái ngồi bên cạnh Nguyên Phàm.

Tạ Phi Nhiên theo ngón tay của tôi, quay đầu hỏi: "Di Quân,cậu không biết nữ sinh kia là mối tình đầu của tên tiểu tử Nguyên Phàm sao? "

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe cậu ấy nói.

Bởi vì tôi luôn nghĩ rằng tôi là mối tình đầu của Nguyên Phàm.

. . . . . . 

[Hết]

-----------------------

#15092022

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom